ZingTruyen.Info

[Thuần Việt] [Bách Hợp] Duyên Kiếp

Chap 39: Cháy

khanhnhu_23

Thời gian thấm thoát trôi qua mới đó mà Huệ đã mang bầu ở tháng thứ 5 rồi, bụng Huệ nhìn đã lớn hơn so với lúc trước và đi lại cũng nặng nề hơn nhiều lắm. Cô vẫn kiên nhẫn chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ cho Huệ mà không một lời thở than hay buồn phiền, cô lấy đó là niềm vui của mình vì chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy Huệ và em bé mạnh khoẻ thì cô cũng hạnh phúc lắm rồi.

Mấy tháng gần đây bà Phú càng tin tưởng Lưu Phan nhiều hơn vì hắn dạy cậu hai có tiến bộ hơn trước, bà đã định sẽ sang tên nhà cửa ruộng vườn đất đai cho cậu hai quản lý còn bà sẽ an nhàn nghỉ ngơi ẵm cháu. Nghĩ là làm nên bà đã nhờ Lưu Phan soạn thảo giấy tờ để chuyển sang tên cậu hai vì Lưu Phan học cao hiểu rộng nên nhờ chuyện giấy tờ bà cũng yên tâm hơn.

Hắn cũng giúp bà Phú soạn thảo giấy tờ theo đúng yêu cầu bà đề ra là chuyển toàn bộ tài sản sang tên cậu hai, bà Phú và cậu hai ký tên trước sự chứng kiến của cả nhà nên mọi người không ai nghi ngờ điều gì cả. Chiều hôm đó sau khi giấy tờ được giao kết xong hắn lại hẹn gặp cô ở bờ sông để nói chuyện, lúc đầu cô không tính đi nhưng với người có lòng dạ mưu tính như hắn thì không thể không đề phòng được nên cô quyết định ra gặp coi hắn định nói chuyện gì với mình.

Chiều hôm đó cô ra gặp hắn theo đúng lời hẹn, cô ra đến nơi thì thấy hắn đã đứng đợi từ lúc nào. Hắn nghe tiếng bước chân cô nên xoay người lại trưng ra nụ cười giả bộ hiền lành tử tế với cô, lần này cô đứng cách xa hắn một khoảng vì cô sợ sẽ bị hắn bất thình lình chạm vào người mình

"Thầy hẹn tôi ra đây có chuyện chi?"

Hắn cười cười đút tay vào túi quần rồi nói

"Tôi nhớ em nên muốn gặp em thôi mà"

Cô nhíu mày gằn giọng

"Thầy đừng có ăn nói bậy bạ, nếu thầy hẹn tôi ra đây chỉ để nói những điều không đâu như vậy thì tôi về đây"

Hắn thôi không cười nữa mà bước lại gần cô, cô thấy hắn đi lại gần thì cũng đề phòng mà lùi lại mấy bước

"Em mần gì sợ tôi dữ vậy đa, tôi chỉ muốn lại gần em chút để dễ nói chuyện thôi mà"

Cô nhìn thẳng hắn rồi nói

"Có chuyện chi thầy cứ nói thẳng ra, đừng để một chút phép lịch sự của tôi dành cho thầy biến mất"

Hắn cũng nhìn thẳng cô rồi nói

"Tôi còn thương em rất nhiều Thuý à, tôi muốn cùng em đi thật xa khỏi nơi này rồi chúng ta sẽ sống bên nhau được không em"

Cô nghe hắn nói xong thì trong ánh mắt đã dâng lên sự chán ghét vô cùng

"Thầy nên nhớ thầy là người đã có gia đình, tôi cũng vậy. Chuyện chúng ta đã qua lâu rồi thầy cũng đừng nên níu kéo nó nữa"

Hắn vẫn không có ý định từ bỏ

"Chẳng phải lòng em cũng không muốn suốt đời ở bên tên chồng khờ khạo kia sao? Tôi sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn tên chồng khờ của em, chỉ cần em đi với tôi thôi"

Cô khẽ nhếch khoé môi cười vì những lời hắn nói ra giờ đây cô nghe sao mà sáo rỗng, hoang đường

"Cho dù có thế nào đi nữa tôi vẫn sẽ không chọn thầy vì người mà tôi từng quen biết đã thay đổi nhiều quá rồi, xin phép tôi về đây"

Cô xoay lưng bước đi nhưng đã bị hắn nắm tay kéo lại, cô liền rút tay về tát thật mạnh lên mặt hắn

"Chút lịch sự cuối cùng tôi dành cho thầy nó đã biến mất rồi thầy Phan ạ, tôi mong thầy biết tự trọng và đừng làm phiền đến tôi nữa"

Hắn thấy cô đối xử lạnh lùng với mình như vậy thì tức lắm, hắn không có được những thứ mình muốn thì hắn sẽ đạp đổ tất cả, nhìn bóng lưng cô quay đi hắn kiềm nén nắm chặt hai bàn tay mình lại rồi khẽ cười

"Được lắm, tôi đã cho em cơ hội để đi cùng tôi mà em không chịu thì đừng trách tôi vô tình"

Cô vừa về tới nhà đã vội đi rửa tay vì mỗi lần hắn chạm vào nó đều khiến cô ghê sợ và cảm thấy bẩn thỉu. Cô về phòng ngồi xuống ghế rồi suy nghĩ về lời nói khác lạ của hắn, cô tự nhủ trong lòng là phải đề phòng hắn hơn trước.

Từ sau lần đó thì hắn cũng không có động tĩnh gì khác thường nên cô cũng im lặng quan sát, đến một ngày nhân dịp bà Phú không có ở nhà và cô đưa Huệ đi chùa cầu bình an thì hắn đã đưa cho cậu hai ký tên vào một xấp giấy do hắn chuẩn bị. Cậu hai mới lúc đầu không chịu ký vì mấy bữa trước cậu đã ký rồi

"Bữa trước ký rồi mà nay ký gì nữa, thôi tôi hông ký đâu"

Cậu quăng cây bút lên bàn rồi khoanh tay trước ngực, hắn thấy vậy vội dỗ ngọt cậu

"Dạ hôm trước cậu ký rồi nhưng còn thiếu mấy nội dung, hôm qua bà có kêu tôi ghi thêm vô nên cậu thông cảm ký lại giùm tôi nghen cậu"

Cậu hai thì tính tình trẻ con dễ dụ nên nghe hắn nói má cậu kêu thì cậu cũng tin rồi ký vào, hắn sau khi lấy lại xấp giấy thì mỉm cười thâm hiểm. Hắn bước ra ngoài với vẻ mặt đắc ý

"Cậu hai ơi là cậu hai, mày khờ thì khờ vừa phải thôi. Giờ đây tao đã có tất cả mà không phải hao tốn công sức đó thằng ngu. Haha! Haha!"

Tối đêm đó bà Phú đang chuẩn bị vào phòng ngủ thì nghe có tiếng lụp cụp trong phòng bà, bà liền đẩy cửa bước vô coi là ai thì thấy có một người đàn ông bịt mặt bằng vải đen đang lục lọi đồ trong tủ của bà, bà vội la lên

"Ăn trộm, bới người ta có ăn trộm"

Tên kia nghe bà Phú hô to thì vội chạy lại bịt miệng bà, bà Phú hoảng hốt ra sức giãy giụa trong lúc giằng co bà hất văng ngọn đèn dầu xuống đất. Dầu lang ra đến cánh cửa gỗ rồi bốc cháy dữ dội, tên trộm thấy vậy liền buông bà Phú ra rồi tẩu thoát ra ngoài. Bà Phú trong này hoảng sợ la hét, đám người hầu nghe tiếng la hét thì chạy lên xem coi có chuyện gì. Thấy lửa đang cháy thì cả đám hốt hoảng vội xách nước dập lửa, ngọn lửa cháy lan ra mấy vách gỗ nên cháy ngày một lớn hơn. Đám người hầu thay nhau xách nước dập lửa để lôi bà Phú ra ngoài, bà Phú vì hoảng sợ mà bất tỉnh.

Lửa cháy ngày một lớn khói bay khắp cả một vùng trời, lúc này mọi người nháo nhào tháo chạy ra ngoài. Cô đang ho sặc vì khói nhưng vẫn liều mạng chạy qua phòng Huệ để kéo Huệ ra ngoài, sức nóng của lửa nhanh chóng bao trùm khắp căn phòng, Huệ có bầu nên đi đứng khá chậm nên cô chỉ còn cách cõng Huệ trên lưng rồi kiếm đường thoát ra ngoài. Huệ do hít nhiều khói nên ngất xỉu trên lưng cô, cô cố gắng cõng Huệ ra khỏi ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, ra đến chỗ an toàn thì cô cũng mệt mỏi mà khuỵ xuống.

Cô dù mệt nhưng vẫn đỡ Huệ dậy rồi ôm trong vòng tay mình, cô cố gắng lay người Huệ để Huệ tỉnh lại

"Huệ ơi tỉnh lại đi em, em đừng làm tôi sợ mà"

Cô vừa lay người Huệ vừa chảy nước mắt, nếu Huệ có chuyện gì chắc cô không sống nổi mất. May sao một lúc thì Huệ cũng từ từ tỉnh lại, cô vội ôm Huệ vào người

"Tạ ơn trời Phật, em thấy trong người có mệt nhiều không? Có bị đau ở đâu không?"

Cô vừa nói vừa cầm tay Huệ lên xem, Huệ cũng ứa nước mắt rồi ôm chầm lấy cô

"Mợ ơi! Lúc nãy em sợ lắm, em sợ sẽ không bao giờ được gặp lại mợ nữa"

Cô ôm chặt Huệ rồi xoa lưng cho Huệ dễ thở

"Không sao rồi, tôi ở đây với em rồi"

Cô đẩy nhẹ Huệ ra rồi lau nước mắt trên má Huệ, chỉ cần cô chậm một chút nữa thôi thì cô đã không cứu được Huệ.

Dập lửa suốt cả đêm đến sáng thì ngọn lửa cũng đã được dập tắt nhưng có mấy gian nhà bị thiêu rụi do lửa lan dập không kịp. Lúc này mọi người đã nằm la liệt trên sân vì đêm qua là một đêm kinh hoàng với tất cả mọi người, mặt mũi ai cũng tèm lem vì tàn tro của đám cháy. May mắn không có ai bị thương nặng chỉ có vài người do lửa phừng ra làm cho bị phỏng một chút.

Bà Phú lúc này đã tỉnh, bà lồm cồm bò dậy rồi chạy vào đống tro tàn tìm kiếm, mọi người thấy vậy thì cũng chạy theo xem bà bị gì. Bà mặc kệ sức nóng của tàn tro mà dùng tay cào xới, mãi một lúc bà mới lên tiếng

"Ai đã lấy hết vàng bạc của tôi rồi, vàng bạc của tôi đâu hết rồi"

Mọi người kéo bà ra ngoài vì sợ bà bị phỏng, bà giãy giụa một lúc thì cũng chịu ngồi im rồi tự lẩm nhẩm, thấy vậy dì Sáu mới nhẹ đi lại ngồi xuống xoa vai bà để bà bình tĩnh lại. Được một lúc bà cũng dịu lại rồi nói

"Bây giờ vàng không còn nhưng không sao tôi còn xưởng gạo, tôi còn ruộng đất mà phải không dì Sáu"

Dì Sáu cũng gật gật đầu với bà, đang ngồi thì bỗng có người đàn ông mặc đồ Tây bước vào

"Cho tôi hỏi đây có phải nhà bà Phú không?"

Cô thấy vậy thì gật đầu nói

"Dạ phải, ông cần tìm má tôi có chuyện chi không?"

Ông ta nhìn quanh một lúc rồi nói

"Tôi đã mua lại căn nhà này nên hôm nay tôi xuống đây để thông báo mọi người chuẩn bị dọn đi nhưng tôi nghe nói nhà mới bị cháy nên tôi cho mọi người hai ngày để dọn, sau hai ngày tôi sẽ tới lấy nhà"

Bà Phú từ nãy giờ nghe hết những lời ông ta nói mà đầu óc bà ong ong, bà vội đứng dậy la lớn

"Ông đi ra khỏi nhà tôi, đây là nhà của tôi. Tôi có bán cho ông bao giờ đâu mà ông đòi lấy nhà"

Ông ta thấy bà Phú mất bình tĩnh thì vội nói

"Tôi có giấy tờ đường hoàng thưa bà. Đây bà xem đi coi có phải chữ ký của cậu Thiện Lương không"

Bà Phú vội giật lấy tờ giấy rồi đọc, tới cuối cùng thì thấy chữ ký của cậu hai. Bà đứng không vững vội nhìn qua cậu hai

"Này... đúng là chữ ký của con phải không Lương...."

Cậu hai thấy má mình nhìn thì vội lên tiếng

"Dạ phải...này thầy Phan kêu con ký, thầy nói má kêu sửa lại nội dung rồi bắt con ký lại"

Bà Phú thấy đầu óc quay cuồng rồi ngồi sụp xuống đất, bà bỗng cười điên dại rồi đập tay xuống đất

"Haha! Haha! Mất hết rồi, mất hết tất cả rồi"

Mọi người thấy tình hình như vậy thì vội ôm bà Phú lại, cô nghe hết mọi chuyện từ nãy giờ thì biết là Lưu Phan giở trò. Cô quay sang nói chuyện với người đàn ông kia rồi hẹn hai ngày sau tới nhận nhà.

Chuyện đã đến nước này rồi thì la hét, khóc lóc cũng không giải quyết được gì, cô là người bình tĩnh nhất nên cô đứng ra sắp xếp mọi chuyện. Người ăn kẻ ở trong nhà thì cô không giữ lại và cho họ một số tiền đi nơi khác sinh sống mần ăn, chỉ có dì Sáu là bà xin ở lại vì cả nửa đời người của bà mần công cho nhà ông bà Phú nên đâm ra thương mến như người nhà, giờ bà Phú bị như vậy nên bà không nỡ bỏ đi.

Tạm thời bà Phú và cậu hai qua nhà Huệ ở tạm một vài hôm để cô sắp xếp xong mọi chuyện rồi tính tiếp. Cô có ý muốn đón Huệ lên tỉnh ở với mình vì Huệ cũng gần đến tháng sinh nở, ở trên tỉnh điều kiện nhà thương tốt hơn so với ở đây với lại cô cũng tiện chăm sóc cho Huệ. Cô ngỏ ý muốn đón tía Huệ và chị hai Huệ lên ở cùng nhưng tía Huệ từ chối vì ông không thể bỏ mồ mã của má Huệ ở đây mà không ai nhang khói được

"Tôi cảm ơn mợ đã có lòng nhưng ở đây còn mộ phần má con Huệ nên có lẽ tôi không đi được. Gia đình tôi nợ mợ nhiều quá rồi nên tôi không dám nhận nữa đâu"

Cô thấy vậy thì nắm lấy bàn tay chai sần vì làm lụng vất vả của ông rồi nói

"Bác Hai đừng nghĩ đến chuyện ơn nghĩa, con giúp bác Hai vì con thương gia đình mình và thương em Huệ, con không nghĩ đến chuyện ơn nghĩa nên bác Hai đừng có ngại"

Ông cũng rưng rưng nước mắt nhìn cô

"Tôi không biết phải nói sao để cảm ơn mợ cho đặng, con Huệ nhà tôi được mợ thương với chiếu cố như vậy là phước phần của nó rồi"

Ông quay sang nhìn Huệ rồi nói

"Con đi với mợ hai lên tỉnh nghen con, ở đây có tía với chị hai lo rồi nên con đừng lo nghĩ nhiều mà ảnh hưởng em bé"

Huệ lúc đầu cũng không nỡ rời xa tía và chị hai nhưng nghe cô khuyên Huệ cũng đồng ý. Cô cho người dựng một cái nhà tranh nhỏ cho bà Phú và cậu hai ở tạm, ở đây có tía và chị hai của Huệ phụ giúp trông coi với dì Sáu nên cô cũng yên tâm. Mọi chuyện được sắp xếp xong đâu vào đó, giờ chỉ còn việc là phải tìm chứng cứ tố cáo tên Lưu Phan để tống hắn vào tù.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info