ZingTruyen.Com

[Thuần Việt] [Bách Hợp] Duyên Kiếp

Chap 12: Cái kẹp tóc

khanhnhu_23

Buổi chiều hôm đó

Huệ sau khi làm xong công việc ngoài đồng đã là giữa trưa nên Huệ vội vàng dọn dẹp đồ đạc để về phụ chị hai nấu cơm cho tía má, một tay lấy nón lá đội lên một tay Huệ vội lấy cái lưỡi liềm cắt lúa đứng lên để về nhà. Trên đường về nhà Huệ vô tình nhìn thấy một bụi lá dứa xanh thơm mọc ven bờ đê bỗng trong lòng Huệ chợt nhớ đến mợ hai, hôm bữa đám cưới cậu mợ nhà Huệ cũng làm bánh bò lá dứa để mang qua mừng cô cậu với sáng nay nghe mợ nói bánh ngon cho nên Huệ muốn làm bánh để chiều mang qua cho mợ. Nghĩ là làm Huệ lấy lưỡi liềm cắt một bó nhỏ để đem về làm bánh.

Về đến nhà đã thấy chị hai đang ngồi lặt rau thì Huệ cũng mau chóng dọn dẹp mớ đồ đạc đi đồng của mình để phụ chị hai nấu cơm. Hai chị em loay hoay nấu nướng thì cũng đã đến giờ dọn cơm, Huệ dọn cơm ra rồi vô dìu má ra ngoài để ăn cơm, má Huệ thì ngày một yếu đi trông bà lúc này xanh xao tiều tụy nhiều lắm Huệ vừa dìu bà vừa đau lòng rơi nước mắt vì cô sợ một ngày nào đó bà sẽ bỏ tía bỏ chị em cô mà đi mất. Lấy tay lau vội nước mắt trên gò má Huệ cố nở nụ cười để xới cơm cho tía má, nhìn mâm cơm đạm bạc chỉ có rau với mấy miếng cá kho Huệ thấy xót xa vô cùng vì cô hiện giờ cũng không làm gì phụ giúp cha má nhiều chỉ có ai thuê gì thì làm nấy nên không đủ tiền mua thuốc với đồ ăn ngon cho má ăn để bà mau khỏe lại.

Cơm nước xong hết thì hai chị em cùng nhau dọn dẹp lại nhà cửa rồi đem chén đi rửa, thấy Huệ vẫn còn ngồi ở trước hiên nhà mà không vô nghỉ trưa nên chị hai cô mới lên tiếng hỏi

"Ủa Huệ, hôm nay em mần sao đó sao ngồi đó hoài vậy bộ em có gì buồn hả nói hai nghe được không?"

Cô chỉ đang ngồi nhớ lại lúc trưa má cô ăn chỉ có chút ít rồi bà nói mệt không ăn nổi nữa nên phải vô nhà nằm nghỉ, nghĩ tới cô lại ứa nước mắt

"Hai ơi em thương má mà giờ em không biết mần sao mới có tiền mua thuốc cho má, em muốn lên tỉnh kiếm chuyện mần mà sợ tía không cho em đi"

Chị cô nghe cô nói vậy thì cũng lặng lẽ chảy nước mắt, bước lại xoa đầu cô 

"Có đi cũng phải để hai đi, em còn nhỏ nên ở nhà coi phụ tía má, hai chưa nói với em chuyện này là hai đã nhờ chị gái trong xóm mình kiếm công chuyện trên tỉnh giúp hai rồi cho nên em đừng có nghĩ về chuyện này nữa nghen"

Huệ nghe chị mình nói thì cô òa khóc ôm chặt lấy chị mình, ngoài tía má thì chị hai là người cô thương nhất trên đời này vì từ nhỏ đến giờ hai chị em cô đi đâu làm gì cũng có nhau chị hai cô luôn nhường cô những điều tốt nhất, từ cái quần cái áo chị hai cô không tiếc với cô bất cứ cái gì. Huệ khóc một lúc lâu mới buông chị mình ra để chị cô vô nghỉ trưa, còn cô chiều nay cô có hứa qua nhà cậu hai nên cô định đi làm bánh cho kịp để chiều mang qua bên đó. 

Huệ lấy bó lá dứa lúc nãy cô cắt đem đi rửa cho sạch đất cát rồi mang đi giã nhuyễn vắt lấy nước, xong công đoạn vắt nước lá dứa thì cô đi vô bếp lấy ra bịch bột hôm bữa làm bánh còn dư lại một ít đem ra pha bột để đổ bánh. Trong lúc lấy bánh đã chín ra khỏi khuôn cô không để ý khuôn bánh đang nóng nên bị phỏng ở tay, vội vàng chạy ra lu nước để ngâm tay vô nước cho bớt nóng cô thầm trách mình hậu đậu có việc lấy bánh thôi mà cũng bị phỏng. Ngâm một lúc thì tay đã bớt nóng nhưng vẫn ửng rất đỏ trên tay Huệ thầm mong là nó không để lại sẹo, cô đứng lên đi vô bếp để lấy hết những cái bánh còn lại.

Huệ để lại một ít cho tía má với chị hai, mấy cái bánh còn lại cô đem gói trong lá chuối chút nữa sẽ mang qua cho cậu mợ với Thành. Lúc này thấy trời cũng hạ nắng Huệ thấy vậy nên đi ra trước sân xin phép tía qua nhà cậu hai một chút, trên đường đi Huệ nhìn gói bánh trong tay khẽ cười rồi đi nhanh đến nhà cậu hai.

Cậu với Thúy lúc này đứng ngắm mấy cây hoa ngoài sân vừa thấy bóng Huệ ở cổng là cậu đã vui mừng mà chạy ra mở cửa cho Huệ

"Huệ mày qua rồi hả, vô đây đi có vợ tao ở trỏng nữa"

Huệ cười rồi đi theo cậu vô trong, vô tới trong thì thấy Hạnh Thúy đang tưới nước cho mấy cái cây kiểng Huệ đi tới cúi đầu thưa cô

"Dạ chào mợ hai em mới qua"

Cô đã thấy Huệ từ lúc cậu hai chạy ra gọi tên Huệ rồi, thấy cậu hai mở cửa thì cô cũng không biết phải làm gì mà cứ đứng lóng ngóng thì kì cục nên tiện tay cầm gáo nước tưới mấy cái cây kiểng. Cô nghe tiếng Huệ thưa mình thì cũng nhẹ gật đầu đáp lại

"Em mới qua hả đa, cậu hai trông em từ nãy đến giờ đó"

Huệ cười cười rồi chợt nhớ mình có mang theo bánh cho cậu mợ nên Huệ vội đưa gói bánh cho Thúy nói

"Dạ bữa nay em có mần mấy cái bánh bò, cậu mợ ăn lấy thảo nghen"

Hạnh Thúy khẽ cười nói

"Cảm ơn em, bánh em mần tôi ngửi mùi đã thấy đói bụng rồi đó đa, em nói chuyện với cậu hai đi để tôi đi lấy dĩa đựng bánh"

Huệ nghe vậy liền không cho cô đi, ai đời để mợ hai đi lấy dĩa đựng bánh như vậy nên Huệ đã nhanh chân hơn chạy xuống bếp lấy dĩa mang lên. Lúc xuống bếp Huệ có gặp Thành nên rủ cậu lên ăn bánh chung với cậu hai luôn, cậu hai thì khỏi phải nói khi gặp được Huệ là mừng ra mặt nên đưa gì cậu cũng ăn, đang ăn thì cậu bá vai Thành nói

"Mày ăn ngon không Thành, tao thấy Huệ mần bánh nào ăn cũng ngon hết hen"

Thành gật đầu cười đồng tình với cậu, hai người tíu ta tíu tít nói chuyện mà không để ý có gì khác lạ trên tay Huệ. Hạnh Thúy trong lúc ăn bánh thì không có nói chuyện mà cô chỉ nhìn mọi người đang cười nói vui vẻ thì bỗng cô nhíu mày lại khi nhìn thấy một lằn đỏ ửng trên tay Huệ. Cô khẽ nói với Huệ

"Tay em bị mần sao đó đa"

Huệ đang cười nói với cậu hai và Thành thì nghe cô hỏi nên giật mình nhỏ giọng trả lời

"Dạ tại lúc nãy lấy bánh không để ý nên em bị phỏng tay, không có sao đâu mợ"

Thúy khẽ cau mày nói

"Đỏ vậy mà nói không sao hả đa, em đi theo tôi vô đây một chút"

Huệ nghe cô kêu đi theo thì cũng không biết làm sao nên đứng lên đi theo cô, Thúy dẫn Huệ vô phòng mình rồi cô đi lại bàn trang điểm của mình lấy ra một lọ thuốc mỡ. Cô nhẹ giọng kêu Huệ lại gần mình để thoa thuốc, thấy Huệ cứ đứng đó mãi nên cô đứng lên đi lại cầm lấy tay Huệ nhẹ quẹt lấy ít thuốc mỡ bôi lên chỗ bị phỏng. Huệ lúc này nhìn thấy tay mình được mợ thoa thuốc cô hơi rụt lại vì cô ngại nhưng mợ nắm chặt quá cô không rút được nên đành để cho mợ thoa thuốc. Thuốc mỡ khi được bôi lên làm cho vết phỏng mát mát làm cho Huệ thấy dễ chịu lúc này cô lén nhìn mợ, trông mợ lúc này thật sự làm cho người ta có cảm giác dễ gần vì mợ không có tính tình tiểu thư như những người khác.

Thoa thuốc xong cô mới lên tiếng

"Thoa xong rồi đó đa, em cầm luôn lọ thuốc này về bôi đi không thì để lại sẹo đó đa"

Huệ lúc này mới giật mình cô ngại ngùng cảm ơn mợ, không biết nãy giờ Huệ nhìn lén mợ có bị mợ phát hiện không

"Dạ em cảm ơn mợ, giờ mình ra ngoải với cậu hai nghen mợ chắc nãy giờ cậu hai chờ mợ lâu lắm rồi đó"

Cô gật đầu định bước ra nhưng lại quay trở lại bàn trang điểm lấy cái kẹp tóc ở trong hộp nữ trang ra, Huệ vẫn còn đang đứng đợi cô ở cửa. Cô bước ra trên tay cầm theo cái kẹp tóc thấy Huệ vẫn còn đứng đó đợi mình nên cô khẽ mỉm cười nắm lấy tay Huệ rồi đặt cái kẹp vào tay Huệ.

"Cái kẹp này tôi tặng em, em không được từ chối nghen"

Huệ bất ngờ lắm vì xưa nay ngoài chị hai cô ra thì chưa có ai tặng đồ cho cô cả mà cô nhìn cái kẹp trong tay mình thì biết nó không phải đồ rẻ tiền. Huệ vừa định mở miệng từ chối nhưng nghe Thúy nói vậy cô cũng không biết nói sao cho đặng

"Dạ mợ ơi cái này em không dám nhận đâu mợ, cái này mắc tiền lắm mợ cho em vậy em không dám lấy đâu mợ"

Thúy nghe Huệ nói vậy liền bật cười nhìn cô

"Em cứ nhận đi, xem như đây là lời cảm ơn của tôi với em, đừng từ chối nghen"

Huệ thấy ngại lắm nhưng nghe cô nói vậy thì cũng nhẹ gật đầu cảm ơn cô, cả hai đi ra lại chỗ cậu hai với Thành thì thấy hai người đó đang chơi trò chơi. Thấy Huệ ra cậu hai đã kéo cô vào chơi chung và kéo luôn cả Thúy nữa, cả 4 người cười nói vang vọng cả một góc sân. 

Chơi được một lúc lâu thì Huệ cũng xin phép đi về vì tới giờ cơm chiều cô còn phải về phụ chị hai nấu cơm nữa, trên đường đi về cô cứ nhìn mãi cái kẹp tóc trong tay mình rồi cười. Đây là lần đầu cô được tặng một cái kẹp tóc đẹp như vậy, cô thầm nghĩ cậu lấy được mợ thật tốt cho cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com