ZingTruyen.Com

Thu Nu Huu Doc Quyen 1 Tan Gian

Lí Trường Nhạc nhíu mày, lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi: "Mười ngày nay, mẹ và muội đã dùng hết mọi biện pháp, phụ thân lại nhất quyết nhốt ca chừng một tháng mới thôi."

"Sao có thể chứ!" Lí Mẫn Phong lớn tiếng cười lạnh, "Ta là con trai phụ thân sủng ái nhất, sao phụ thân có thể đối xử với ta như vậy!" Có lẽ ngay cả hắn cũng không biết, tuy rằng ánh mắt hắn sắc bén, nhưng trong đó hàm chứa sự bất an sâu sắc, tựa như lá cây sắp rụng trước gió không ngừng run run.

Lí Trường Nhạc nói: "Đại ca, lần này phụ thân thật sự bị chọc tức, gần đây ai ai cũng nghị luận chuyện hôm đó, phụ thân luôn coi trọng danh dự, đại ca nháo loạn hơi quá đáng."

"Mặc kệ muội nghe thấy chuyện gì, ta vẫn phải nói cho muội biết, toàn bộ đều là dối trá! Rõ ràng đã là thi thể, sao có thể tự mình chạy đến dưới tàng cây mai treo cổ! Là Lí Vị Ương phá rối phía sau, rất nhanh thôi ta sẽ thu thập đồ tiện nhân đấy!"

Hắn túm lấy bả vai Lí Trường Nhạc, dùng sức lắc, giọng nói khàn khàn gào lên, bộ dáng quý công tử tiêu sái, đã biến mất không còn bóng dáng.

Lí Trường Nhạc ngây người, nàng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, bộ dáng này của Lí Mẫn Phong, làm nàng liên tưởng đến dã thú lúc cận kệ cái chết, hắn đã mất đi sự bình tĩnh cùng vững vàng.

Đại phu nhân xông lên, dồn sức cho Lí Mẫn Phong một bạt tai: "Đầu óc ngươi tỉnh táo lại cho ta! Nếu ngươi còn xúc động như vậy, lại càng trúng quỷ kế của Lí Vị Ương, hiện giờ nó nhất định đang trốn ở một nơi bí mật nào đó, nhìn chúng ta khổ sở, nhìn chúng ta nổi điên!"

Bỗng chốc Lí Mẫn Phong ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Đại phu nhân một lúc lâu, rồi lộ ra vẻ mặt vô cùng xấu hổ, uổng phí hắn là một nam nhân, tự khoe khoang có tài an bang định quốc (đem lại sự hoà bình và ổn định cho đất nước), lúc này, tâm tính lại không kiên định bằng một phu nhân ở chốn hậu viện.

Trên mặt hắn, chậm rãi lộ ra vẻ mặt hổ thẹn cùng chột dạ, suy sụp buông thõng cánh tay.

Sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện Đại phu nhân đã có dấu hiệu tuổi già, không chỉ trên đầu xuất hiện sợi tóc trắng, mà khoé mắt cùng trán đã có nếp nhăn, trong đó hàm chứa sự bất an.

Hoá ra, mẫu thân không phải không lo lắng, hắn càng cảm thấy chấn động, một Lí Vị Ương nho nhỏ, thật sự có thể bức bách mẫu thân đến mức này, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!

Khuôn mặt Lí Vị Ương hiện lên trong đầu, mắt Lí Mẫn Phong như bắn ra những tia lửa, thậm chí có cả sát ý. Tiếp theo ánh mắt đó lại nhanh chóng ảm đạm, khoé miệng hiện ra sự bất đắc dĩ cùng phẫn hận cười: "Mẫu thân, sao con có thể bại dưới tay một tiểu nha đầu?"

Đại phu nhân lạnh lùng nói: "Mẹ lúc nào cũng dặn dò con, Lí Vị Ương tiểu tiện nhân này đúng là tà ma, không động đến thì thôi, một khi đã động thì phải một kích tất sát. Mà hai đứa các con, lại không chịu nghe lời ta!" Bà nhận ra sát ý trong mắt Lí Mẫn Phong, thở dài, "Đành chịu, đều là do mẹ quá nuông chiều hai đứa, sống thuận buồm xuôi gió qua ngày lâu nay, cho nên mới không chịu nổi sóng gió."

"Nhưng mà nó hại con thảm như vậy!" Lí Mẫn Phong tức giận nói, vẻ mặt như một con sói hoang bị thương. Phải biết rằng, hắn luôn nghĩ bản thân đại tài, chỉ cần ra một kế nho nhỏ đã có thể xử lý Lí Vị Ương, mà không ngờ rằng người bị xử lý lại là bản thân mình.

Trên mặt Đại phu nhân hiện ra vẻ tươi cười, nhưng tươi cười kia lại làm người khác không rét mà run: "Hiện giờ, con càng nháo loạn muốn ra ngoài, sẽ làm phụ thân con càng chán ghét hơn, huống chi, hiện tại toàn bộ Kinh đô đều đang nghị luận chuyện này, con mà đi ra ngoài chỉ tự rướu lấy nhục thôi, còn không bằng ở đây suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc mình đã làm sai ở chỗ nào?!"

Vẻ mặt Lí Mẫn Phong, hiện ra sự nghi hoặc.

Lí Trường Nhạc lạnh lùng nói: "Đại ca, tâm địa ca rất mềm yếu, nếu đại ca sớm xử lý Tử Yên, thì sẽ không có chuyện này."

Lí Mẫn Phong có chút xấu hổ, đúng vậy, hắn thật sự có chút hứng thú với Tử Yên, nhưng cũng không tới phiên Lí Trường Nhạc muội muội này đến giáo huấn.

Đại phu nhân trừng mắt liếc Lí Trường Nhạc: "Còn không phải ngươi xúi bẩy đại ca, thì sao đường đường một nam nhân lại tham gia vào mấy chuyện này!"

Sắc mặt Lí Trường Nhạc trắng bệch, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Đại phu nhân gần như không thể che giấu được chuyện gì: "Mẫu thân, nếu chúng ta đều bị Lí Vị Ương áp đảo, cũng chẳng có chỗ gì tốt với đại ca."

"Các ngươi ấy! Muốn giáo huấn Lí Vị Ương, chỉ có thể chậm rãi chờ cơ hội, hiện giờ nó đã là An Bình Huyện chủ, không dễ động đến!" Đại phu nhân lạnh lùng nói.

"Mẫu thân lúc nào cũng nói phải chờ thời cơ, rốt cuộc là phải chờ đến lúc nào!" Lí Trường Nhạc nhíu mày.

Bên môi Đại phu nhân hiện ra một tia cười không rõ ý nghĩa: "Rất nhanh thôi."

Trên mặt Lí Mẫn Phong cùng Lí Trường Nhạc, đều lộ ra sự nghi hoặc. Đại phu nhân liếc nhìn Lí Mẫn Phong: "Con cứ tĩnh tâm tiếp đi, ta tất nhiên sẽ nghĩ cách để con sớm được ra ngoài. Còn Trường Nhạc, sắp tới đừng có gây xung đột với tiện nhân kia, rất nhanh thôi mẫu thân sẽ làm cho nó triệt để biến mất khỏi mắt chúng ta!"

Từ trong từ đường đi ra, Lí Trường Nhạc không nhịn được hỏi: "Mẫu thân, có phải mẫu thân đã nghĩ ra biện pháp?"

Đại phu nhân cười thần bí, không nói câu nào.

Lí Trường Nhạc rất có hứng thú với chuyện đẩy Lí Vị Ương vào đường chết, nói: "Có cần nữ nhi hỗ trợ không?"

Đại phu nhân từ ái nhìn nàng ta, nói: "Chuyện gì con cũng không cần quan tâm, chỉ cần ăn mặc trang điểm cho đẹp là được rồi."

Mặt Lí Trường Nhạc đỏ lên, nói: "Thường ngày nữ nhi rất chuyên tâm vào chuyện đấy."

Đại phu nhân cười nói: "Mặc kệ Lí Vị Ương làm Huyện chủ cũng được, làm Công chúa cũng thế, duy nhất có một điểm không bao giờ thay đổi, là nó có thúc ngựa cũng không đuổi kịp con. Con có phát hiện, hôm đó trên yến hội biết bao nhiêu vương tôn công tử nhìn con, nhất là Ngũ Hoàng tử, hôm qua phụ thân con có nói với ta, Ngũ Hoàng tử có ý muốn cầu thân con."

Lí Trường Nhạc nhíu mày: "Phụ thân đã đáp ứng rồi?"

Đại phu nhân lắc đầu, nói: "Mẫu thân Ngũ Hoàng tử Mai Quý phi nhiều năm qua rất được sủng ái, cho nên Ngũ Hoàng tử cũng nước lên thuyền lên, nhưng phụ thân con nói, người có cơ hội cao nhất đi lên đại vị, một người là Thái tử hiện giờ, người còn lại là Thất Hoàng tử bệ hạ yêu quý nhất. Về phần Ngũ Hoàng tử sao, hậu thuẫn vẫn còn kém một chút —— "

Ngụ ý, bọn họ đã sớm đặt cược trên người Thái tử hoặc Thất Hoàng tử... Lí Trường Nhạc có chút thất vọng, không biết sao, trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân.

Đại phu nhân vỗ lên tay nàng ta: "Con phải trang điểm ăn mặc cho đẹp, giữ chắc lấy cơ hội, hiểu chưa?"

Từ sau khi Đại phu nhân đến từ đường gặp Lí Mẫn Phong, rồi khuyên bảo Lí Trường Nhạc, Lí Vị Ương phát hiện, chẳng những từ đường không còn truyền đến tin tức Đại thiếu gia không ăn cơm, mà sắc mặt Lí Trường Nhạc đã như bình thường, có vẻ an phận hơn rất nhiều. Hơn nữa, lại thấy vị Đại tiểu thư này, so với trước kia càng chú ý đến việc ăn mặc trang điểm. Lí Vị Ương mơ hồ đoán được, thứ nhất Đại phu nhân chuẩn bị đối phó với mình, thứ hai vị Đại tỷ này, có lẽ muốn lợi dụng mỹ mạo làm vũ khí, để làm chuyện gì đó trọng đại.

Một tháng sau, Lí Mẫn Phong được thả ra khỏi từ đường, trên mặt hắn không còn nhìn ra được sự oán hận với Lí Vị Ương, nhưng bên dưới khuôn mặt bình tĩnh, vẫn luôn có dòng nước chảy xiết mãnh liệt.

Nạn dân bạo loạn rất nhanh đã được dập tắt, chậm rãi, Đại Lịch khôi phục lại sự yên bình. Nhưng mà sự yên bình này không kéo dài được bao lâu, mỗi khi thiên tai xảy ra, sau đó đều sẽ có dịch bệnh hoành hành. Nhất là nơi ở của nạn dân, bởi vì sợ hãi loại dịch bệnh này, cho nên đem chôn hết những người, ngựa, trâu, bò, dê bị bệnh xuống đất, hành động này vô ý làm nguồn nước nhiễm khuẩn, càng có thêm nhiều người mang dịch bệnh. Hoàng đế phái đi rất nhiều quan y trị liệu dịch bệnh khu thiên tai, tình thế ở đó được khống chế rất nhanh, nhưng sau đó không ít quan viên phái ra ngoài quay về Kinh đô, dịch bệnh lại đi theo lây lan đến tận Kinh đô, dân chúng phổ thông thường ngày chăm chỉ làm việc, khi bị bệnh được quan phủ sai người phân phát dược, nên rất mau khoẻ, chỉ khổ đám quan to quý nhân, những người này thường ngày tứ chi không sử dụng, ngũ cốc không phân biệt nổi, một khi sinh bệnh sẽ rất khó khang phục, trong triều liên tiếp có ba bốn vị đại thần chết đi, nhất thời chấn động khắp nơi, ai ai cũng cảm thấy bất an.

Vì thế Lí Thừa tướng lo lắng không yên, cả ngày lẫn đêm đều ngủ không an giấc.

Đại phu nhân nhìn thấy, cảm thấy, cơ hội đã đến rồi.

Ban đêm, Lí Tiêu Nhiên trằn trọc không yên, nằm mãi vẫn không ngủ được, đúng lúc này, Đại phu nhân đột nhiên ngồi bật dậy đầu đầy mồ hôi.

Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, lại nhìn thấy Đại phu nhân dáng vẻ kinh hoảng bất an, hỏi kỹ hơn: "Phu nhân, bà làm sao thế?"

Sắc mặt Đại phu nhân hoảng hốt, như đang thấp thỏm lo âu, ấp úng không nói nên lời.

Lí Tiêu Nhiên mất kiên nhẫn, nói: "Rốt cuộc là làm sao!" Nương theo ánh nến, Lí Tiêu Nhiên mới chú ý tới gương mặt luôn đầy đặn của Đại phu nhân trở nên hơi hốc hác, cằm gầy đi, trong mắt xanh trắng như có bóng ma, đột nhiên thấy lo lắng.

Tay Đại phu nhân nắm thật chặt, cả người run run: "Thiếp mơ thấy ác mộng, lão gia, thật đáng sợ!"

Chỉ là ác mộng thôi, Lí Tiêu Nhiên lại nằm xuống, hiển nhiên không đặt lời bà ta nói vào trong lòng.

Đại phu nhân thấy buồn bực, mà kiềm chế lại, nói: "Thiếp bỗng nhiên mơ thấy vô số người gỗ, cầm gậy gỗ trong tay, từ bốn phương tám hướng đánh vào người lão gia —— "

Lí Tiêu Nhiên vừa nghe xong, lập tức biến sắc, nghiêm trang nói: "Bà mơ cái gì thế hả!"

Đại phu nhân bộ dáng khó xử, một lúc lâu sau, mới thử thăm dò: "Giấc mơ này có phải là điềm báo cho cái gì không..."

Lí Tiêu Nhiên không nói gì, trong lòng có cảm giác bất an.

Ông đột nhiên nhớ lại hai mươi năm trước, lúc Hoàng đế vừa mới đăng cơ, mùa hè năm đó phát sinh đại hoạ hạn hán. Phương sĩ (những người cầu tiên học đạo thời xưa) cùng vu sư (phù thuỷ) đến Kinh đô, dùng tà đạo mê hoặc dân chúng, thậm chí không ít người trong đó làm rối loạn hậu cung, dạy cho đám phi tần Vu cổ thuật, đám phi tần trong hậu cung ghen tị lẫn nhau, bực tức lẫn nhau, tố giác lẫn nhau, vu cáo đối phương dùng Vu cổ thuật nguyền rủa Hoàng thượng. Bệ hạ giận dữ hạ lệnh kiểm tra toàn thành, chỗ ở phi tần hậu cung, trong nhà dân chúng đều tìm được không ít đồ dùng thực hiện Vu cổ. Cung nữ phi tần sau khi nghiêm hình tra tấn thì cung khai, thừa nhận bản thân mê tín quỷ thần, sử dụng Vu cổ thuật để nguyền rủa Hoàng thượng cùng cung nữ phi tần khác, chuyện này còn liên luỵ đến cả đám đại thần vô tội, chỉ vì một người mà chết mấy trăm người. Cho nên bệ hạ nghiêm lệnh, một khi phát hiện trong thành có người thi hành Vu cổ thuật, bất luận già trẻ gái trai, toàn bộ xử tử hoặc lưu đày. Hiện giờ Đại phu nhân mơ thấy cái này, có phải biểu thị cho điều gì không?

Lí Tiêu Nhiên suy nghĩ như vậy, lại tự nhiên nhớ đến gần đây trong thành có dịch bệnh lây lan, bản thân thì mất ngủ, ngủ không yên. Đại phu nhân mơ thấy người gỗ, đánh vào mình, chẳng lẽ có chuyện gì bất hạnh sắp phát sinh? Suy đoán này làm thần kinh ông căn thẳng lo lắng.

Nửa đêm, cửa sổ đột nhiên phát ra một tiếng động thật lớn, Lí Vị Ương bừng tỉnh.

Bạch Chỉ lập tức chạy đến xem, vội vàng nói: "Tiểu thư, là gió thổi làm cửa sổ bật mở thôi, không có gì hết, để nô tỳ đóng lại."

Trên trán Lí Vị Ương đổ mồ hôi lạnh, nàng nhẹ nhàng lau đi, sau đó nằm xuống một lần nữa, không biết vì sao, nàng có một dự cảm xấu – một tai hoạ ngay lập tức sẽ rơi xuống...

Đêm nay, mưa gió đầy trời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com