ZingTruyen.Info

Thứ nữ hữu độc - Quyển 1 - Tần Giản

Chương 155: Không khí vui mừng

ixxviha

Sau khi hoàn thành các lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, rồi tự mình nghênh đón thêm sáu đại lễ khác, rốt cuộc An Quốc công chúa và Thác Bạt Chân cử hành đại hôn.

Vĩnh Ninh công chúa mỉm cười xem buổi lễ kết thúc, nhìn theo đôi vợ chồng son vào động phòng. Ai cũng không biết giờ phút này tâm tình của nàng khó chịu, khổ sở đến thế nào... Tự nàng biết mình rất ích kỷ, nàng cũng thấy thật có lỗi với Lí Vị Ương, nhưng trên đời này ai cũng sẽ suy nghĩ vì bản thân mình cả. Thà để Lí Vị Ương chịu khổ còn hơn là nỗi khổ ập lên đầu mình.

Bất chợt có người cung kính hành lễ với nàng, Vĩnh Ninh vẫn duy trì nụ cười cao quý khéo léo, kèm theo chút e thẹn.

Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên thấy có rất nhiều tân khách chủ động đứng lên, chào hỏi khách quý từ ngoài cửa bước vào. Ánh mắt của nàng như bình thường nhìn đối phương. Sau đó, mắt nàng trừng lên, hô hấp ngưng trệ, không khí xung quanh như cứng lại.

Một thiếu nữ mặc trang phục tao nhã đang từ ngoài đi vào, quả nhiên là ung dung quý phái, tú lệ thoát tục, so với những lần trước thì lần này Lí Vị Ương càng có phần tinh tế, xa hoa. Mọi người phút chốc kinh ngạc, hoá ra An Bình quận chúa là một mỹ nhân, thường ngày nàng trang điểm nhẹ nhàng thuần khiết, không chút phấn son, mọi người cảm thấy nàng chẳng qua là thanh tú mà thôi. Nhưng hiện tại, nhan sắc tú lệ càng thêm rực rỡ, hơn nữa ánh mắt kia trời sinh có thần thái, giống như tinh linh sáng ngời giữa đêm tối, nhất thời vượt qua các thiên kim tiểu thư trong phủ.

Vĩnh Ninh công chúa tay run run đứng dậy, căn bản không thể áp chế được sự kinh hoàng. Tại sao Lí Vị Ương lại ở chỗ này, không phải nàng đã... Hẳn là...

Phủ Tam hoàng tử được xây dựng trước Phủ Thái Tử vài năm, nếu so bề ngoài thì tòa nhà này đơn giản hơn rất nhiều. Lí Vị Ương nhớ lại, năm đó Thác Bạt Chân từng nói, người khác càng thấy phủ của hắn nhỏ sẽ cảm thấy hắn sống đơn giản có đức. Mà Thái tử xa hoa như vậy, trong mắt người khác sẽ trở nên xem thường vị Thái tử này. Nhưng bây giờ An Quốc công chúa gả tới đây, hoàng đế ra lệnh tu sửa đổi mới hoàn toàn tòa trạch viện này, giăng đèn kết hoa, cũng lãng phí hơn ngày xưa nhiều lắm.

Thác Bạt Ngọc ngồi ở bên cạnh Lí Vị Ương, y phục thiên tàm ti, khuôn mặt tuấn mỹ thanh cao, thoạt nhìn hai người vô cùng xứng đôi. Đúng lúc này, Thác Bạt Ngọc nhìn về phía Vĩnh Ninh, sau đó nói nhỏ bên tai Lí Vị Ương. Lí Vị Ương theo ánh mắt Thác Bạt Ngọc chiếu thẳng vào Vĩnh Ninh mà mỉm cười, nụ cười như hoa xuân nở rộ. Trong lòng Vĩnh Ninh công chúa không khỏi run lên, vội vàng cúi đầu. Không hiểu tại sao, trong lòng nàng vô cùng khiếp sợ. Vì sao Lí Vị Ương lại ở đây, vì sao Thất hoàng đệ lại ở bên cạnh nàng? Chẳng lẽ Thác Bạt Ngọc cứu nàng? Vĩnh Ninh công chúa nghĩ đến đây, không tự chủ được nắm chặt khăn trong tay.

Lí Vị Ương thấy Vĩnh Ninh công chúa, còn có mười mấy tiểu thư quý tộc mặc cẩm y các loại ngồi ở bên trong, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, cảnh tượng xa hoa quyền quý. Nhưng riêng Vĩnh Ninh công chúa lại hơi cúi đầu, không dám nhìn mình lần nào. Trong lòng nàng cười lạnh một tiếng, vốn dĩ ban đầu nàng đối với Vĩnh Ninh chỉ là có chút ít chán ghét mà thôi, bởi trước đây nàng ta vì lợi ích của hoàng thất mà giúp thái hậu đến thuyết phục mình, còn cảnh cáo, lấy thúng úp voi mà nói đây là một hôn nhân rất tốt, bây giờ còn giúp Nguyên Dục hãm hại mình. Có điều, chẳng qua là lập trường bất đồng, không có gì để trách cứ. Về sau, nữ nhân cô độc này sẽ phải đối mặt với khó khăn ở Việt Tây, từ nay không thể gặp lại cha mẹ người thân. Chuyện này vẫn phải xem xét tình hình lúc đó nữa, nếu Việt Tây liên hôn mà không có ý tốt, hoặc là Nguyên Dục và Bùi hoàng hậu giận chó đánh mèo lên người nàng, nàng sắp sửa gặp phải kết quả khó chịu đến nhường nào đây!

Nhưng tất cả đều là do chính nàng lựa chọn, từ khi nàng thuận theo Nguyên Dục hãm hại mình, chút ít thương tiếc của Lí Vị Ương với nàng cũng tan thành mây khói.

Thác Bạt Ngọc thấp giọng cười nói: "Hoàng tỷ không dám gặp nàng." Trong giọng nói của hắn không hề có sự thương hại, giọng nói tà tà giống như đang trần thuật lại một sự việc.

Lí Vị Ương híp mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Ta còn cho rằng, Thất hoàng tử luôn rất kính trọng Đại công chúa."

Trong thanh âm Thác Bạt Ngọc hàm chứa một tia lạnh lùng: "Đúng vậy, ta luôn luôn kính trọng hoàng tỷ. Nhưng đó là vì ta cho rằng nàng có lòng tự trọng, không ngờ được nàng dám làm loại chuyện này. Quả là mất hết mặt mũi hoàng gia!"

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Nếu không phải chúng ta gài bẫy nàng, nàng cũng không phải gả cho Nguyên Dục, so ra chúng ta cũng chẳng cao quý hơn nàng bao nhiêu không đúng sao?"

Thác Bạt Ngọc cười lạnh, nói: "Nàng không phải người hoàng tộc Đại Lịch, cho nên nàng có thể làm như vậy. Nhưng nàng ta là công chúa của Đại lịch, là kim chi ngọc diệp đích thực, từ nhỏ được giáo dục lớn lên theo quy cách công chúa, lại luôn luôn lão luyện thành thục. Phụ hoàng luôn nói, công chúa đoan trang nhất chính là nàng. Chắc chắn nàng hiểu rõ, dù có gả cho Nguyên Dục thì nàng vẫn là công chúa Đại lịch. Nếu có một ngày Việt Tây và Đại lịch khai chiến, nàng sẽ phải tự sát, tránh để người đời chê cười. Nhưng bây giờ nàng đưa ra lựa chọn như vậy, cũng chính là biểu lộ lập trường của mình, nếu hai nước xảy ra xung đột, nàng nhất định sẽ đứng về phía Nguyên Dục. Nàng vì hạnh phúc cá nhân mà hy sinh ích lợi của quốc gia. Người như vậy, không xứng để ta gọi nàng một tiếng hoàng tỷ!"

Lí Vị Ương ngẩn người, không nghĩ Thác Bạt Ngọc lạnh lùng đến vậy. Nàng nhìn thoáng qua hắn, không khỏi âm thầm kinh hãi. Không biết từ khi nào Thác Bạt Ngọc đã trở nên xa lạ, lạnh lùng, coi mạng người như cỏ rác.

Nhưng đây không phải là chuyện nàng chờ mong sao? Muốn thành nghiệp lớn thì không thể câu nệ tiểu tiết. Thác Bạt Ngọc thay đổi, điều này hoàn toàn chứng minh hắn đã dần trở nên lớn mạnh. Nhưng không biết vì sao mà trong lòng Lí Vị Ương lúc này lại như bị mây đen bao phủ. Thác Bạt Ngọc thay đổi, đây có thật là chuyện tốt không?

Thanh âm Thác Bạt Ngọc nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: "Nàng yên tâm, Hồng cô và các nữ ni khác đều trong tay ta, ta sẽ có cách khiến các nàng nói thật. Danh sách kia, nhất định ta cũng sẽ lấy được."

Lí Vị Ương gật gật đầu, danh sách kia vô cùng quan trọng, có thể nói nó là mạch máu của rất nhiều người. Nếu nằm trong tay Thác Bạt Ngọc, những kẻ đó đều không chạy thoát. Nàng hơi hơi mỉm cười, nói: "Không biết Thất hoàng tử xử trí người kia như thế nào?"

Thanh âm rất nhẹ rất thấp, Thác Bạt Ngọc lại cười cười, nói: "Dĩ nhiên là làm theo phân phó của nàng."

Lí Vị Ương gật đầu một cái, nói: "Đa tạ."

Thác Bạt Ngọc ngưng mắt nhìn nàng, cười tựa như không: "Người cám ơn phải là ta mới đúng." Cám ơn nàng đã mang tin tức trọng yếu như vậy tới tay ta.

Lí Vị Ương cười nhạt, nụ cười gần như không rõ: "Chẳng qua là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi." Có Thác Bạt Ngọc đi xử lí chuyện này, sẽ không dơ tay nàng, có năng lực đạt được không ít lợi ích, cớ sao không làm?

Lúc này, trong hoa viên có hai mươi mỹ nhân mặc cung trang tú lệ đi ra, trong không khí mơ hồ truyền đến mùi hương thấm vào ruột gan, một nữ tử trong đó khom người thi lễ với mọi người, sau đó nói: "Công chúa điện hạ có lệnh cho chúng ta hiến vũ tại đây." Theo sau, có người mang đến màn che. Hai mươi nữ tử xinh đẹp đều đứng phía sau đó.

Lí Vị Ương ngừng bước, đứng bên ngoài liếc mắt nhìn rồi cười lạnh một tiếng. Thác Bạt Ngọc thở dài: "Xem ra, An Quốc công chúa muốn làm khó nàng."

Đám nữ tử kia, rõ ràng là nhảy điệu Thủy Mặc vũ. Lúc này, nhạc khúc uyển chuyển bỗng vang lên, tiếng nhạc quanh co lắt léo như hồ điệp vờn hoa, tiếng đàn gảy ra từng tiếng, âm vận liên miên không dứt, tươi mát vui vẻ, khiến người ta nhất thời sinh ra cảm giác tâm tình rung động. Sau đó tốc độ không ngừng nhanh hơn, tiết tấu không ngừng biến hóa, hai mươi mỹ nữ mặc y phục rực rỡ nhảy múa đằng sau màn che, nhẹ lướt như bông tuyết bay, lại giống như bồng thảo đón gió. Lúc xoay tròn, khi thì sang trái, khi thì sang phải, giống như vĩnh viễn không thấy mỏi mệt. Trong hàng ngàn vũ điệu xoay tròn, chúng nữ phối hợp ăn ý, vũ đạo đúng mức, chỉ nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp xoay tròn hiện ra trước màn che, lại khó có thể nhận ra khuôn mặt và dáng người.

Khúc nhạc càng lúc càng nhanh, âm điệu dồn dập giống như thiên quân vạn mã tung hoành ngang dọc, bỗng nhiên tiếng đàn bùng nổ trở nên bình tĩnh hùng hậu, vũ đạo tạo ra vô số hình chiếu, tốc độ xoay tròn của các nàng tựa như bánh xe xoay nhanh trong gió. Bút trong tay mỗi người càng không ngừng hạ xuống, chỉ nhìn thấy trên màn che từng khu rừng, con sông, cây cối, phòng ốc, dòng chảy, tảng đá, mỹ nhân... dần dần hiện ra. Tiếng đàn dần dần khôi phục về trạng thái thong thả, tựa như ca múa mừng thái bình sau đại chiến, khiến người ta vui vẻ, say mê.

Trong nháy mắt khúc ca ngừng lại, mọi người vỗ tay như sấm dậy. Lúc này, Lí Vị Ương đã nhìn ra hình vẽ trên màn che, đó là bản đồ sông núi Đại lịch. Nó đồ sộ như vậy, tuyệt vời như vậy, chắc chắn là muốn khiến bức tranh nàng vẽ năm đó trở thành vô cùng kém cỏi. Nàng mỉm cười, hiểu được tâm tư của An Quốc.

"Cũng chỉ là bắt chước người khác." Đáy mắt Thác Bạt Ngọc xẹt qua một tia phức tạp, sắc mặt lại vô cùng đạm mạc, cuối cùng nhìn lại, chỉ cười lạnh một tiếng.

Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Ít nhất, vũ khúc và mỹ nhân như vậy đã khiến mọi người hoàn toàn quên Thủy Mặc vũ do ai tạo ra, đây cũng là thành công rất lớn."

Thanh âm của nàng thật bình thường, cũng không có phẫn nộ khi bị so sánh. Thác Bạt Ngọc cũng biết không ai có thể phỏng đoán tâm tư nàng, mỉm cười nói: "Kỳ thật ta rất ngạc nhiên, trước đây Thác Bạt Chân dốc hết sức ngăn cản nàng đi Mạc Bắc, bây giờ bỗng dưng lại muốn tác hợp nàng với Nguyên Dục."

Lí Vị Ương lắc lắc đầu, nói: "Tìm một cái cớ khiến ta chết trên đường đi hòa thân, chẳng phải rất tốt sao? Suy tính này, chỉ có hắn mới nghĩ ra."

Thác Bạt Ngọc nhìn chăm chú nàng, ánh mắt thâm thúy: "Nếu ta là hắn, nhất định sẽ đánh tráo nàng trên đường. Sau đó nhốt nàng cả đời, chết hay sống đều do ta định đoạt." Trên thực tế hắn đoán cũng khá chuẩn xác. Sở dĩ Thác Bạt Chân không làm như vậy với Mạc Bắc, là vì hắn vô cùng đề phòng, kiêng kị quân đội của Mạc Bắc. Hơn nữa Lí Nguyên Hành tính tình cố chấp, đối với Lí Vị Ương lại như hổ rình mồi. Thác Bạt Chân hắn cũng không nắm chắc thế cục, nhưng nếu là Nguyên Dục thì hắn lại chắc chắn có thể khống chế được... Chẳng qua giờ phút này, tất cả đều thành gà bay trứng vỡ.

Lí Vị Ương nghe vậy, trong lòng hơi hơi chấn động, nhưng khi nàng cẩn thận nhìn vẻ mặt Thác Bạt Ngọc, lại không nhận thấy chút manh mối nào, dường như Thác Bạt Ngọc chỉ đang đoán thử tâm tư của Thác Bạt Chân mà không có ý gì khác. Nhưng giờ phút này ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, trong lòng nàng nổi lên vài phần phiền chán, nói: "Ta nên đi vào, cáo từ."

Nói xong, không đợi Thác Bạt Ngọc mở miệng, nàng đi vào điện.

Thác Bạt Ngọc nhìn bóng lưng nàng, trong đầu hiện ra hình ảnh Đức phi trước khi chết.

Lúc đó, Đức phi nói với hắn: "Ta cho rằng, bệ hạ ân sủng là chuyện không tránh khỏi, tuy rằng ông ta sủng ái Liên phi, thì dù sao cũng để lại một vị trí trong lòng mình cho ta —— nhưng ta sai lầm rồi, nam nhân luôn tuyệt tình hơn nữ nhân rất nhiều."

Nước mắt hắn rơi như mưa, nhưng Đức phi lại bình tĩnh nhìn hắn: "Ta rơi vào tình trạng này, tất cả đều là vì Lí Vị Ương. Giữ lại người này sớm hay muộn cũng là tai họa đối với ngươi!" Nếu không có Lí Vị Ương, Liên phi đã sớm chết; nếu không có Lí Vị Ương, nàng cùng con mình sẽ không căng thẳng như vậy; nếu không có Lí Vị Ương, con mình đã sớm ngoan ngoãn cưới chính phi do nàng lựa chọn! Tất cả sẽ không thay đổi, sẽ hỏng bét như vậy!

Lí Vị Ương rất quật cường, rất lạnh lùng. Nàng kiên cường đến mức Đức phi muốn phá hủy nàng!

"Mẫu phi!" Hắn run giọng nói, "Tất cả những điều nàng làm, cũng là do ngài bức đến đường cùng!"

Khi đó, hắn cho rằng mẫu phi sẽ hối hận, sẽ biết tâm ý của hắn. Nhưng thân thể Đức phi đông cứng, trên mặt xanh trắng, đôi môi hồng sớm mất màu sắc, trên mặt chỉ còn lại có nụ cười thảm đạm, ngón tay run rẩy nắm chặt quần áo của hắn, dùng sức rối rắm, giống như không cam lòng càng giống như cảnh cáo: "Thác Bạt Ngọc, ta là mẫu phi của ngươi, cho dù ta sai thế nào, ngươi cũng không thể chỉ trích ta! Bây giờ ta chết, cũng là do Lí Vị Ương hại ta!"

Vốn dĩ không phải như vậy! Kẻ hại chết ngươi, là chính ngươi! Tại sao đều muốn liên lụy đến Lí Vị Ương! Thác Bạt Ngọc hai mắt đỏ hồng! Lí Vị Ương chưa bao giờ có lỗi với hắn, là hắn và mẫu phi không phải với nàng! Đức phi cười lạnh: "Ngọc nhi, ngươi là đứa con duy nhất của ta, ta hi vọng... Ngươi, ngươi phải nhớ một câu —— nếu ngươi ở cùng nàng, dù ta đã chết cũng tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!"

Hắn còn muốn nói thêm, nhưng Đức phi trừng trừng mắt, níu chặt tay hắn rồi đột nhiên cứng người! Sau đó trút hơi thở cuối cùng trong lòng hắn, mà đôi mắt kia không thể nào nhắm lại.

Hắn không hiểu, vì sao Đức phi lúc nào cũng muốn hãm hại Lí Vị Ương. Bởi vì hắn là con, hắn không hiểu mẫu thân nghĩ gì. Ở trong lòng Đức phi, Lí Vị Ương ngăn cản hạnh phúc của Thác Bạt Ngọc, ngăn cản nghiệp lớn của hắn, ngăn cản tình cảm mẫu tử bọn họ, cho nên nàng đáng giận hơn bất kỳ ai! So với hung thủ thật sự hại chết Đức phi thì trong lòng Đức phi cũng không oán hận hắn như Lí Vị Ương!

Thác Bạt Ngọc nắm chặt tay, mẫu phi, ta đã giãy dụa, đã nỗ lực. Nhưng Lí Vị Ương là chấp niệm đời này của ta, từ lâu đã không bỏ xuống được—— ta không thể chờ. Muốn có được nàng, chỉ có thể đi lên vị trí đế vương, nắm giang sơn trong tay!

Lí Vị Ương vào điện, Vĩnh Ninh công chúa vội ngẩng đầu, hai người nhìn nhau, không khí trầm xuống.

Ở đây đã có mặt hơn mười vị mỹ nhân, vẻ đẹp, kiểu dáng gì cũng có. Họ đều là các vị thiên kim dòng dõi cao quý. Những người khác nhìn thấy Lí Vị Ương, chủ động tiến lên hai bước, hành lễ: "Thỉnh An Bình quận chúa."

Ở trong này, tuy rằng Vĩnh Ninh là công chúa, Lí Vị Ương chỉ là An Bình quận chúa, nhưng Lí Vị Ương lại là nghĩa nữ của Thái hậu nên so với Vĩnh Ninh thì bối phận còn cao hơn một bậc.

Lúc này Cửu công chúa lập tức đứng lên, vẫy tay cười nói với nàng: "Ở đây." Lí Vị Ương mỉm cười, đi đến bên người nàng ngồi xuống.

Thiên kim của Đông Bình Hầu cười nói: "Từng nghe nói An Bình quận chúa mĩ mạo hơn người, tài đức tuyệt thế, ta nghe kể chuyện mà thành tâm bệnh, cũng chưa có cơ hội được gặp ngài. Nay được thỉnh an, quả nhiên là danh bất hư truyền. Bộ dáng ngài quả thật ta không dám so a." Thân thể của Thiên kim Đông Bình Hầu rất yếu ớt, khoảng thời gian trước bị cảm phong hàn luôn dưỡng bệnh ở biệt viện, hôm nay mới nhìn thấy Lí Vị Ương, tức thời nhiệt tình tán thưởng. Kỳ thực chính bản thân nàng trời sinh mắt hạnh má đào, con mắt sáng ngời, thoạt nhìn còn mềm mại xinh đẹp hơn Lí Vị Ương. Chỉ có điều Đông Bình Hầu phủ thế hệ này không có đứa con nào nổi trội hơn người nên kém thế trong triều, gia cảnh của nàng khiến nàng không thể ngang hàng với Lí Vị Ương được.

Đại tiểu thư Lục Băng của phủ Binh Bộ Thượng Thư cũng nói: "Đúng vậy, còn chưa chúc mừng An Bình quận chúa đây. Quả thật là Thái hậu rất sủng ái Lí gia, đầu tiên là nâng mẫu thân ngài làm bình thê, sau đó lại ban thưởng vị trí quận chúa, thật là làm người ta cực kỳ hâm mộ!", nhưng trong nụ cười kia, ghen tị nhiều hơn là hâm mộ.

Trong lòng Cửu công chúa căng thẳng, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Băng một cái, lập tức lo lắng nhìn về phía Lí Vị Ương, đã thấy Lí Vị Ương cười cười nói: "Nghe nói Lục tiểu thư dung mạo xuất chúng, không nghĩ là còn hoạt bát lanh lợi như vậy. Nếu người ngoài biết được, sẽ khen ngươi một lời nhanh miệng."

Đây là ám chỉ Lục Băng nói năng vô lễ, không biết nặng nhẹ, Lục Băng tức giận, muốn phản bác, nhìn thấy Lí Vị Ương nhìn xẹt qua mình mang theo chút lạnh băng, trong lòng phát lạnh, lời phản bác nhất thời không nói được. Lục Băng cáu giận bản thân bị Lí Vị Ương dọa, trên mặt trắng bệch, lập tức câm miệng.

Trong điện yên tĩnh như lúc ban đầu nhưng Cửu công chúa lại nhạy cảm phát hiện từ khi Lí Vị Ương vào là có một loại không khí kì dị lơ lửng quanh đây, nhất là giữa hoàng tỷ của mình và Lí Vị Ương.

Vĩnh Ninh công chúa chạm phải ánh mắt Lí Vị Ương, Lí Vị Ương nở nụ cười, dường như không để tâm.

Tuy đã thành kẻ thù của Lí Vị Ương nhưng Vĩnh Ninh không thể không thừa nhận, quả thật là nữ nhân này không giống người thường. Nàng vừa tiến đến lập tức áp đảo một phòng thiên kim mỹ mạo, trên người Lí Vị Ương luôn có một loại khí chất không giống người khác, ngay lập tức khiến mọi người chú ý đến nàng.

Nhìn nàng, trong lòng Vĩnh Ninh không nhịn được suy nghĩ, Nguyên Dục còn chưa tới, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Muốn hỏi nàng ta một câu —— nhưng nàng thật sự không biết nên đối mặt với Lí Vị Ương như thế nào. Cá tính của mình, không tiêu sái như Vị Ương, cũng không hồn nhiên ngây thơ được như Cửu công chúa, bản thân mình nửa vời không đâu với đâu, thật sự là tình cảnh xấu hổ vô cùng.

Trong thời gian ngắn tất cả đều tĩnh lặng, không ai lên tiếng, không khí bị đè nén quá nặng. Ánh mắt mọi người nhìn qua Vĩnh Ninh, Lí Vị Ương và Cửu công chúa, lại không biết xảy ra chuyện gì. Trước kia ba người họ ở đâu cũng nói nói cười cười, tuy Vĩnh Ninh thanh cao dè dặt nhưng vẫn có chút thân thiết với Lí Vị Ương, sao hôm nay Vĩnh Ninh công chúa như không dám ngẩng đầu, luôn cúi đầu nhìn khăn tay, mà ánh mắt Lí Vị Ương cũng chỉ xem ca múa, Cửu công chúa lại là vẻ mặt xấu hổ....

Mọi người trao đổi ánh mắt, cũng không dám nói lời nào. Vừa đúng vào lúc này, bên cạnh điện truyền tới một âm thanh.

"Ngươi nhìn An Bình quận chúa và Vĩnh Ninh công chúa xem, hình như có chút không bình thường! Không biết là làm sao?"

"Chắc là vì hôn sự rồi!"

"Đúng vậy, Vĩnh Ninh công chúa ỷ mình là trưởng nữ của bệ hạ, đoạt hôn sự của An Bình quận chúa nha!"

"A, ngươi nói —— "

"Suỵt —— ngươi không biết à, nghe nói vốn dĩ hôn sự là của Lí Vị Ương! Thái hậu với Bệ hạ đều cho phép rồi, ngay cả Lí thừa tướng cũng đã về chuẩn bị hôn sự!"

"Cái gì? Vậy sao lại biến thành hôn sự của Vĩnh Ninh công chúa?"

"Ngươi không biết sao? Vĩnh Ninh dù sao cũng là trưởng nữ của hoàng đế, nàng muốn nam nhân gì, còn không phải dễ như trở bàn tay!"

"Nhưng ngươi nhìn nàng xem! Già như vậy, lại đã từng lấy chồng, mà còn không biết xấu hổ đi đoạt hôn sự nhà người ta... Hơn nữa, An Bình quận chúa vốn là người mạnh mẽ, dù Đại phu nhân hay nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân Tưởng gia cũng không để vào mắt, kiêu ngạo như thế mà lần này lại không phản đối, không phải rất kỳ quái sao?"

"Chuyện của Hoàng gia, ai biết được! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Yến Vương điện hạ quả thật rất tuấn mỹ! Nếu gả cho hắn làm Yến Vương phi thì đây chính là cuộc hôn nhân hoàn mỹ nha! Chẳng trách ngay cả Vĩnh Ninh công chúa cũng động tâm!"

Tất cả mọi người trong điện đều nghe rõ ràng, không sót từ nào. Sắc mặt các thiên kim tiểu thư đều cứng ngắc, không biết nên nói gì.

Lục Băng từ hồi nãy bị chèn ép giờ như kiếm được cớ xả giận: "Những người này nói chuyện thật sự là nhảm nhí, lại dám ngang nhiên nghị luận chuyện hoàng gia. Thân phận công chúa cao quý như vậy dĩ nhiên xứng với Yến vương điện hạ, mấy kẻ thô bỉ hèn mọn mà cũng dám mơ tưởng tới sao."

Cửu công chúa nghĩ rằng, miệng nha đầu kia thật sự là độc, thế mà dám châm ngòi quan hệ giữa Lí Vị Ương và Vĩnh Ninh công chúa. Ai chẳng biết xuất thân của Lí Vị Ương là như thế nào, ai chẳng biết Công chúa đoạt hôn sự nhà người ta? Lục Băng nói như vậy, rõ ràng ám chỉ xuất thân của Lí Vị Ương ti tiện không thể cùng Công chúa đánh đồng, lại thuận tiện công kích khiến Vĩnh ninh công chúa thẹn quá hóa giận mà đi đối phó Lí Vị Ương, sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao.

Ai ngờ Lí Vị Ương lại tỏ vẻ như không nghe ra lời khiêu khích, vẫn như trước nhìn ca múa biểu diễn, một chữ đều không có nói, nhưng sắc mặt Vĩnh Ninh thì vô cùng khó coi. Nàng lập tức đứng lên, giơ lên bàn tay tát cho Lục Băng một bạt tai. Lục Băng ngây ngốc sững sờ, nàng không biết đã đắc tội Vĩnh Ninh chỗ nào, nàng chẳng qua là muốn khiến Vĩnh Ninh công chúa đi giáo huấn Lí Vị Ương! Sao ngược lại là bản thân mình bị đánh một cái tát! Nàng hoàn toàn ngây ngốc ở nơi đó, lại nghe thấy Vĩnh Ninh lạnh lùng nói: "Ngươi là thân phận chó má gì, chuyện của hoàng gia là ngươi có thể tùy tiện nghị luận sao?" Nói xong, nàng xoay người nói, "Mau đi tra xét xem người bên kia nói xằng bậy là ai, ngày mai ta sẽ thuật lại lời nói của bọn họ bẩm báo cho phụ hoàng để trị tội thật nặng"!

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, từ trước đến nay Vĩnh Ninh công chúa mặc dù có điểm lạnh lùng, bộ dáng cao cao tại thượng, lại chưa bao giờ tức giận như thế —— không, có lẽ có một lần, đó là khi Lí Trường Nhạc dám ở trước mặt nàng diễn tấu khúc nhạc mà phò mã từng chơi qua, kết quả chọc nàng giận tím mặt.

Lần này, nàng giận dữ có vẻ không đúng với đạo lý lắm. Bởi vì lời nói của Lục Băng rõ ràng là châm chọc xuất thân Lí Vị Ương đê tiện, mà ngay cả Vĩnh Ninh tức giận thì cũng nên đi đối phó với tình địch là Lí Vị Ương, làm sao có thể đánh Lục Băng chứ!. Thực chất bọn họ không biết rằng, Vĩnh Ninh công chúa vẫn luôn cố gắng áp chế lửa giận trong lòng nhẫn nhịn không phát ra, nhưng lần này ở trước mọi người, Lục Băng lại chủ động nhắc tới chuyện hôn sự, Vĩnh Ninh công chúa như bị giọt nước làm tràn ly, khó chịu nhục nhã, không nhịn được nữa. Tức thời đem lửa giận vốn nên nhằm vào Lí Vị Ương toàn bộ phát tiết trên người Lục băng.

Đúng vào lúc này, Lí Vị Ương phất tay áo lạnh lùng nói: "Ta cảm thấy mệt mỏi, cáo lui trước."

Cửu công chúa thấy nàng đi, vội vàng cũng đứng dậy nói: "Đợi ta với, ta với ngươi cùng nhau đi." Ai biết Lí Vị Ương lại làm như không có nghe thấy, tự bước nhanh rời đi, Cửu công chúa bị bỏ rơi , nhất thời không nói được tiếng nào

Lí Vị Ương vừa đi ra khỏi điện, lập tức rẽ hướng vào bên trong hoa viên. Nàng nhớ gần đây có một cái cửa nhỏ thông ra hành lang bên ngoài, có thể rời đi nơi này với tốc độ nhanh nhất. Những kẻ ở nơi này, những chuyện ở đây đều khiến nàng cảm thấy phiền chán, vô cùng chán ghét, thật sự là một đám người không ra gì!

Nhưng mà lúc đi tới trên cầu, đột nhiên nhìn thấy có người đi về hướng nàng, bàn tay to vung lên, lập tức kéo nàng lại gần. Lí Vị Ương nhíu mày, lại phát hiện y phục người trước mắt màu đỏ, hóa ra đó là tân lang của ngày hôm nay. Nhưng mà giờ phút này, hắn sao lại ở chỗ này?

Dưới ánh trăng, Thác Bạt Chân trong y phục đỏ rực, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, nói: "Hôm nay tham gia tiệc cưới của ta, tâm tình nàng như thế nào?"

Lí Vị Ương liếc hắn một cái, ý cười lạnh nhạt, trong miệng thản nhiên nói: "Điện hạ hi vọng ta nói như thế nào, thật đau lòng sao? Ha ha, nếu ta nói ra lời này, ngài dám tin sao?" Hắn suy nghĩ quá nhiều rồi, nàng làm sao có thể vì hắn thương tâm? Chẳng qua nàng cảm thấy đám người bên kia thật đáng ghét khiến nàng không đủ kiên nhẫn ở lại nói chuyện xã giao, muốn đi trước mà thôi.

Thác Bạt Chân thật sự nghĩ quá nhiều, hắn nhìn Lí Vị Ương rời đi liền cảm giác rằng nàng đang ghen tỵ vì hắn. Giờ phút này nghe nàng phủ nhận, hắn cười lạnh một tiếng, nắm chặt tay, nói: "Việc liên hôn —— xem như ta thua nàng một chiêu. Không, là do ta thật không ngờ, Nguyên Dục lại gây thêm chuyện, nếu không có hắn ngu như vậy, nàng nhất định trốn không thoát vận rủi này."

Lí Vị Ương mỉm cười: "Mặc kệ ta gả cho ai, đều sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ta, ai có thể là chúa tể của ta được?" Lời nói cực kì cuồng vọng, lại nghe Thác Bạt Chân cười nói, "Đáng tiếc, ta vốn định tạo sự cố trên đường đi hòa thân, cho nàng biến mất trên đời một cách triệt để."

Ồ, hoá ra đúng là định đợi ở chỗ đó gài bẫy nàng. Hắn tâm tâm niệm niệm , đều là hi vọng nàng chết ở trên tay hắn. Yêu biến thái như vậy, thật đúng là khiến người ta không thể lý giải. Lí Vị Ương lắc lắc đầu, nói: "Thật có lỗi, làm cho ngài thất vọng rồi." Nói xong, nàng liền lướt qua hắn, bước nhanh rời đi.

Thác Bạt Chân đột nhiên nói: "Lí Vị Ương, ta luôn luôn muốn hỏi nàng một câu..."

"Hỏi cái gì." Lí Vị Ương quay đầu, khóe môi giơ lên, cười dị thường khắc nghiệt, "Tam điện hạ muốn hỏi, ta đương nhiên phải lắng nghe nha."

"Vì sao nàng chán ghét ta như vậy?" đáy mắt Thác Bạt Chân lướt qua một chút đau xót, nói: "Ta luôn luôn đều không hiểu, kết quả là sai lầm ở nơi nào."

Lí Vị Ương thở dài, nói: "Tam điện hạ, nếu lúc này ngài dừng tay buông tha, ta lập tức không phải tử địch của ngài nữa ." Trải qua nhiều việc như vậy, nàng phát hiện bản thân đã không muốn dây dưa cùng người này, nhưng hắn lại vẫn ép sát từng bước, không chịu buông tay, quyết tâm cùng cá chết lưới rách với nàng.

Thác Bạt Chân nở nụ cười, ngũ quan bắt đầu vặn vẹo, từng chữ nện theo tiếng gió mà đến, so với mưa đá càng nặng hơn: "Ta không biết vì sao lúc ban đầu nàng đã chán ghét ta, ta cảm thấy bị coi thường nhưng nàng càng chán ghét ta, ta càng muốn có được nàng. Nếu ngay từ đầu nàng không có làm như không thấy ta, ta cũng sẽ không chú ý tới nàng. Nếu nàng không lạnh lùng với ta, ta cũng sẽ không thích nàng. Hiện tại nàng lại nói muốn ta buông tha cho nàng sao?" Hắn nhìn chằm chằm nàng, "Ta biết nàng thật thông minh, nhưng nàng không còn cơ hội nữa rồi , ta sẽ không bỏ qua những gì ta muốn có được, mặc kệ trả giá cỡ nào đi chăng nữa."

Lí Vị Ương nhướng chân mày: "Ta còn cho rằng, lần trước ngài nói sẽ cho ta một cơ hội cuối cùng không phải là lời nói đùa —— "

"Đúng vậy, ta đã cho nàng cơ hội nhưng sẽ không có khả năng cho thêm lần nữa. Ta không chiếm được, cũng sẽ không để cho người khác có được. Hiện tại nàng mới nói như vậy, quá muộn . Cho nên, Vị Ương, nàng không có đường lui..."

Thác Bạt Chân giống như một khối tượng đá không nhúc nhích đứng nửa ngày, cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn Lí Vị Ương một cái thật sâu, ánh mắt tựa hồ trở nên dữ tợn tàn nhẫn, cái gì cũng không nói, xoay người nhanh rời đi.

Lí Vị Ương xem bóng lưng hắn, trong chốc lát cảm thấy thật hoang mang. Nàng không hiểu, trên đời sao lại có chuyện kỳ quái như vậy. Hắn rõ ràng là người nàng từng yêu nhưng hiện tại khi hắn đứng ở trước mặt nàng nói những lời này, thế mà nàng lại không cảm thấy đau lòng, chỉ có hờ hững cùng phiền chán. Tại sao hắn cứ muốn quấn quít lấy nàng không tha, vì cái gì? Yêu sao? Không, kỳ thực Thác Bạt Chân ai hắn cũng không yêu, người hắn yêu nhất là chính hắn. Hắn chỉ quan tâm nỗi đau, niềm vui của bản thân mà không thèm mảy may quan tâm tới người khác. Cho nên, căn bản hắn không hiểu thế nào mới là yêu. Thứ hắn biết đến chỉ có đoạt lấy, xâm chiếm và hủy diệt.

Lí Vị Ương ly khai tiệc cưới, Triệu Nguyệt sớm chuẩn bị xe ngựa chờ nàng ở ngoài cửa. Một đường trở về, nàng mới phát hiện đều không có nhìn thấy Lí Mẫn Đức. Triệu Nguyệt bẩm báo nói: "Từ Am ni cô trở về, Tam thiếu gia nói là có chút không thoải mái liền đi ngủ trước.

Lí Mẫn Đức không chờ nàng, đây là lần đầu tiên. Mọi lần hắn đều phải xem nàng trở về mới yên tâm đi nghỉ ngơi... Lí Vị Ương thấp giọng nói: "Kêu đại phu chưa?"

Triệu Nguyệt do dự một chút, nói: "Tam thiếu gia kêu không được. Nói chỉ là có chút không khỏe, đi ngủ là tốt rồi."

Lí Vị Ương không nói nhiều, đi thẳng đến sân Lí Mẫn Đức, dọc theo đường đi hạ nhân gặp nàng đến , ào ào cúi đầu xoay người hành lễ , thái độ cung kính thậm chí vượt qua đối với Lí Tiêu Nhiên. Triệu Nguyệt làm như không thấy, nhưng đi theo tiểu thư phía sau, lại cũng cảm thấy có chút hãnh diện.

Triệu Nam canh giữ ở cửa phòng, trên mặt tựa hồ lo âu, khi thấy Lí Vị Ương đến, giống như nhìn thấy cứu tinh: "Tiểu thư, chủ tử hắn —— "

Lí Vị Ương nhìn hắn một cái, ánh mắt phức tạp, nói: "Ta đi xem hắn ." Triệu Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói, "Nhưng mà chủ tử không cho ai đi vào."

Triệu Nguyệt đá hắn một cước: "Tiểu thư là ai chứ, giống những kẻ khác sao?" Triệu Nam ngượng ngùng sờ sờ đầu, Lí Vị Ương đã đẩy cửa đi vào, Triệu Nam vội vàng khép cửa.

Trong phòng tối đen , giống như không có người, Lí Vị Ương thắp lên ngọn nến mới phát hiện, Mẫn Đức cuộn mình ở trên giường, khuôn mặt đều là trắng bệch đáng sợ, thật dọa người, nàng nhíu mày, bước nhanh đi qua.

Hắn cúi gập thắt lưng, tay phải để ngực, mồ hôi lạnh bắt đầu theo cái trán rơi xuống.

Lí Vị Ương sờ sờ trán nóng bỏng của hắn, nàng theo bản năng liếc mắt nhìn ngực hắn một cái, lập tức phát hiện ướt sũng , tay sờ sờ một chút rồi mở ra, ở dưới ánh nến là một bàn tay nhuốm máu đỏ tươi. Hắn bị sao vậy? Lí Vị Ương xốc lên ngoại bào của hắn, không thể tưởng được phát hiện vết sẹo trước ngực hắn nứt ra rồi. Tại sao có thể như vậy, thời gian bị thương lần trước cách đây lâu như vậy, nàng tưởng rằng hắn đã khỏi hẳn mới đúng, nhưng bây giờ lại đột nhiên như vậy —— nàng lập tức nghĩ đến, thời điểm hắn cứu nàng từ khu biệt viện, trước ngực hắn mơ hồ có vết máu, chẳng lẽ chính là lúc đó, miệng vết thương của hắn cũng đã nứt ra rồi!

Giờ phút này mồ hôi Mẫn Đức chảy ròng ròng, thân thể không ngừng run run. Có thể là bởi vì sốt cao, cả người hắn bắt đầu co rút, nôn khan mấy lần, lại phun không ra cái gì. Lí Vị Ương cấp tốc đứng lên, hướng ra phía bên ngoài lớn tiếng nói: "Nhanh đi kêu đại phu đến!"

Triệu Nam nghe thấy vậy liền lên tiếng đáp ứng, sau đó vội vàng chạy đi. Lúc này, sắc mặt Lí Mẫn Đức đã trắng bệch làm cho người ta sợ hãi, Lí Vị Ương kêu tên của hắn, đều không hữu dụng, nàng chỉ có thể ở một bên trơ mắt xem hắn thống khổ, xem hắn chịu đau đớn.

Lí Vị Ương nhẹ giọng kêu: "Không cần ngủ, Mẫn Đức, ngươi phải tỉnh lại." Nàng lo lắng hắn ngủ như vậy sẽ có nguy hiểm.

Nhưng Lí Mẫn Đức vẫn không có phản ứng, không biết có phải mất đi ý thức rồi hay không, Lí Vị Ương lo âu nắm tay hắn. Mãi đến khi đại phu tới, băng bó miệng vết thương cho hắn một lần nữa, hơn nữa luôn cam đoan hắn không có bất trắc gì, chẳng qua là vì miệng vết thương cũ nứt ra mà thôi, Lí Vị Ương mới buông cục đá treo lơ lửng trong ngực.

Suốt cả đêm, Lí Mẫn Đức đều phát sốt, sắc mặt luôn trắng nhợt, không ngừng run rẩy phát run.

Lí Vị Ương phân phó nha đầu nấu cháo, đun thuốc, tất cả đều chuẩn bị tốt .Vừa vặn lúc này hắn tỉnh lại nhưng vẫn đau đến mức ý thức mơ hồ.

"Lạnh..." Hắn run rẩy nói.

Cả người hắn nóng bỏng, Lí Vị Ương dùng chăn gấm thật dày quấn quanh hắn mấy tầng, dè dặt cẩn trọng đem hắn nằm trong ngực nàng, dỗ dành nói: "Uống thuốc thì tốt rồi."

Hắn mê mê tỉnh tỉnh , không hề để ý nàng, chính là mơ hồ nói: "Vị Ương... Ta rất lạnh..."

Hắn ở trong lòng nàng, tuy rằng sắc mặt thật tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc, nhưng vẫn tuấn mỹ như trước động lòng người.

"Rất lạnh a... Rất lạnh..." Hắn vẫn liên miên lẩm bẩm nói, bộ dáng giống như đứa nhỏ bị lạc đường mà gặp được người thân, mờ mịt kèm theo ủy khuất. Hai năm trở lại đây, nàng đã không thấy được tính trẻ con ở trên mặt của hắn, nhưng giờ phút này, nàng rõ ràng phát hiện, kỳ thực hắn vẫn luôn đều không có thay đổi, luôn luôn ỷ lại nàng như vậy.

Nàng nhẹ giọng nói: "Ta biết, ngươi uống thuốc thì lập tức tốt rồi." Sau đó phân phó nha đầu một bên đỡ lấy hắn, nàng dùng thìa từng chút một đem cháo cùng thuốc đều giúp hắn ăn cho đến hết. Tay nàng vốn mát , liền phân phó người đi đun nước ấm, sau đó dùng khăn xả nước ấm, thay hắn lau mồ hôi lạnh trên trán.

Uống thuốc, hắn tựa đầu vào trên gối, biểu cảm dần dần không thống khổ như vừa nãy.

Lí Vị Ương đứng lên, hắn lại đột nhiên nắm giữ tay nàng: "Vị Ương, đừng đi..."

Lí Vị Ương liếc mắt nhìn nha đầu bên kia một cái, một đám nha hoàn đều lập tức nín thở, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Nha đầu nơi này của Lí Mẫn Đức, toàn bộ đều là tâm phúc của hắn, Lí Vị Ương thở dài, ngồi xuống một lần nữa: "Ta không đi."

Hắn như thể nghe không hiểu, lôi kéo tay nàng lần nữa, lặp lại một lần: "Đừng đi."

Lí Vị Ương xem hắn, không hiểu sao trong tâm có một tia đau đớn, nàng tự nhiên muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ giúp đắp chăn cho Lí Mẫn Đức, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn nhìn mặt hắn đang ngủ.

Qua một canh giờ sau, rốt cục sắc mặt của hắn tốt hơn rất nhiều, môi cũng khôi phục một ít huyết sắc, mày hơi hơi giãn ra, đau đớn cùng khó chịu cũng có vẻ không nghiêm trọng như hồi nãy. Nhìn đến sợi tóc xõa ra của hắn, Lí Vị Ương muốn giúp hắn đem vén tóc lên. Nhưng khi bàn tay nàng đưa đến một nửa, đột nhiên liền dừng lại .

Đã không thể đáp lại cảm tình của hắn, thì không cần cho hắn thêm hi vọng mà chờ mong.

Kiếp này nàng không tính tái giá thêm lần nữa, cho nên nàng không cần thanh danh của bản thân, không cần để ý cái nhìn của người khác, thậm chí không cần cảm tình của con người. Đối xử với người khác từ xưa tới giờ đều là khách khí, nhưng không hề thực sự thân cận.

Giống như Thác Bạt Ngọc thổ lộ với nàng, nàng cũng dứt khoát cự tuyệt . Hắn chính là người kết minh, nhưng không phải người yêu. Tâm của nàng, cũng chưa từng cảm động bởi Thác Bạt Ngọc. Nàng trợ giúp Thác Bạt Ngọc, ngược lại cũng lợi dụng hắn. Nhưng trừ những chuyện đó ra, giữa bọn họ lại không có thêm bất cứ chuyện gì. Chẳng qua là khách qua đường mà thôi...

Nàng lạnh lùng xem mỗi một người, chưa từng nghĩ tới sẽ gửi gắm cảm tình ở trên người của ai, càng không nghĩ tới sau này sẽ yêu ai. Nhưng là, Mẫn Đức... Lí Mẫn Đức... Không, hắn tên thật phải là kêu Nguyên Liệt.

Hắn luôn bám riết nàng không tha, tùy tùng nàng, trợ giúp nàng, thậm chí bỏ qua con đường của chính hắn Nàng có đôi khi không khỏi nghĩ đến, nếu là nàng thật sự ở cùng hắn, có thể sinh sống bao lâu? Chờ nàng đến ba mươi tuổi, mĩ mạo dần dần kém đi, hắn sẽ còn yêu nàng như vậy sao? Hoặc là, nàng đến năm mươi tuổi, ngay cả trí tuệ cũng suy yếu, thậm chí dần dần biến thành một nữ tử bình thường, hắn có thể cam đoan không yêu người khác mà bỏ nàng sao? Cho đến lúc này, nàng có thể chắc chắn sao?

Không, nàng không cam lòng. Nếu nàng thật sự ở cùng hắn thì cuộc sống sau này của hắn sẽ bị nàng khống chế cả đời, nàng tuyệt đối không để phu quân của mình yêu người khác, bởi vì nàng là một nữ nhân ích kỷ.

Nàng luôn nghĩ như vậy, cũng luôn làm như vậy , nhưng Cửu công chúa mỗi lần tiếp cận Mẫn Đức, không hiểu sao nàng luôn luôn không vui, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nàng thật hiểu chính mình, bởi vì đó là ham muốn chiếm hữu, nàng ham muốn chiếm hữu quá mức mãnh liệt, dù là người thân cũng vậy, nàng không cho phép đối phương khiến hắn chú ý, hoặc là coi trọng người khác hơn nàng.

Nhưng hiện tại, nhìn Mẫn Đức như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy, hết thảy đều không quan trọng, hắn muốn thích ai, cưới ai, sống quãng đời còn lại với ai, cho dù không nhớ đến nàng, đều không sao cả. Nàng thực hi vọng, Mẫn Đức có thể sống một đời hạnh phúc.

"Mẫn Đức, thực xin lỗi, nếu ở bên cạnh ta khiến ngươi luôn bị tổn thương, vậy thì rời khỏi ta mới là điều tốt nhất cho ngươi." Nàng nhẹ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info