ZingTruyen.Com

Thu Nu Huu Doc Quyen 1 Tan Gian

Rốt cuộc Lí Vị Ương có hậu chiêu gì... Tưởng Nguyệt Lan căng thẳng khẩn trương không nói nên lời.

Lí Vị Ương tiện tay nhấc bình trà trên bàn, rót một chén cho mình sau đó ngồi xuống buồn bã nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của Nhị ca, không ngờ xảy ra chuyện này, đúng là điềm xấu, chắc hẳn Nhị tẩu vừa mới vào cửa sẽ cảm thấy tủi thân vạn phần." Nói xong trên mặt nàng hiện ra vẻ tiếc hận, "Chỉ có điều, trắng đen đúng sai ông trời đều có định luận, không phải một đầu lưỡi là có thể đổi trắng thay đen."

Hàng mi Tưởng Nguyệt Lan rung lên như cánh bướm.

Lí Vị Ương thấy phản ứng của nàng ta cười càng vui vẻ: "Mẫu thân đang khẩn trương? Đừng khẩn trương, Vị Ương không có ý gì khác, chỉ hy vọng phụ thân tra rõ chuyện này thôi..." Nói xong nàng buông chén trà, chậm rãi mở miệng: "Phụ thân... người tin Vị Ương có tội sao?"

Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nhưng Lí Vị Ương chỉ mở đôi mắt sâu như giếng cổ, không hề chớp nhìn lại ông. Không biết từ đâu một chậu nước đã dội đến dập tắt lửa giận trong lòng Lí Tiêu Nhiên, vốn đang phẫn nộ lại bị đôi mắt lạnh trầm nhìn chòng chọc cực kỳ mất tự nhiên, đành cứng rắn nói: "Được, trừ phi ngươi cho ta lời giải thích hợp lý, đủ chứng minh ngươi trong sạch!"

"Hà đại phu nói con thu mua ông ta, xin hỏi ngân phiếu này là ta đưa ông sao?" Hàng mi Lí Vị Ương khẽ chớp, cười không chút để ý: "Đã đi đổi ra tiền chưa?"

"Ta căn bản không bị Huyện chủ thu mua, sao có thể đi đổi?" Hà đại phu cảm thấy có chỗ không đúng, ông ngừng lời, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lí Vị Ương, ho khan vài tiếng.

"Được, Hà đại phu còn chưa biết mình sai ở đâu, ta sẽ nói cho ông biết. Thẳng thắn mà nói, đây thật sự là lần đầu tiên ta nhìn thấy kẻ thấp hèn không sợ chết như ông, từ đầu đến cuối ta chưa từng bắt cóc tống tiền, chứng cứ chính là tấm ngân phiếu trong tay ông." Lí Vị Ương mỉm cười, "Tấm ngân phiếu trên tay ông là của tiền trang Hối Thông, đáng tiếc ta chưa từng cất giữ vàng bạc tại tiền trang kia, không biết ông làm cách nào kiếm được tấm ngân phiếu này?"

Sắc mặt Tưởng Nguyệt Lan trong nháy mắt biến thành trắng bệch. Nàng không ngờ Lí Vị Ương sẽ dùng một tờ ngân phiếu căn bản không tồn tại, chẳng lẽ việc này chứng minh đối phương đã sớm phòng bị Hà đại phu lâm trận phản chiến? Nghĩ qua cũng biết, nếu Hà đại phu làm theo lời cam đoan trước đó chỉ tội Tưởng Nguyệt Lan thì về sau Lí Vị Ương tất nhiên sẽ cho ông đủ lợi ích, nhưng nếu ông lâm trận phản chiến, như vậy một tờ ngân phiếu không tồn tại hiển nhiên là lỗ hổng lớn nhất, đủ chứng minh Hà đại phu bịa đặt nói dối. Nhưng vấn đề ở chỗ tờ ngân phiếu kia mình đã xem qua, đúng là ấn triện đổi tiền của tiền trang Hối Thông, tuyệt đối không phải giả, làm sao có thể...

Lúc này Tưởng Nguyệt Lan làm sao có thể đoán được, ông chủ phía sau của tiền trang Hối Thông chính là Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc? Trước khi dùng tấm ngân phiếu này, Lí Vị Ương đã tính toán mọi đường rồi.

Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Ngân phiếu đã không thể đổi được tiền, nói cách khác, cái ông gọi là ta dùng tiền tài thu mua ông căn bản chính là hư cấu. Về phần vết thương trên người ông, Vương Thái y ở đây, có thể nhờ đến khám nghiệm, rốt cuộc tự ông làm mình bị thương hay là người khác dùng ngoại lực đả thương."

Lí lão phu nhân hỏi: "Vị Ương, con đây là có ý gì?"

Lí Vị Ương thản nhiên liếc mắt nhìn Vương Thái y: "Ở phương diện này ngài am hiểu nhất, ta nghĩ không cần ta múa rìu qua mắt thợ."

Vương Thái y gật đầu, nói với mọi người: "Ý Tam tiểu thư ta đã hiểu, vị Hà đại phu này có thể để ta xem xét một chút không?"

Hà đại phu bỗng chốc đứng lên, đột nhiên biến sắc: "Tam tiểu thư muốn nghiệm xét thì làm đi, đừng nói lời châm chọc lạnh lùng, chẳng lẽ ta còn sợ Tam tiểu thư tra xét chắc!" Dáng vẻ không thẹn với lương tâm.

Nhìn biểu cảm của Hà đại phu, Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: "Vị Ương, rốt cuộc ngươi có ý gì!"

Lí Vị Ương cười: "Nếu Hà đại phu thật sự bị người khác bắt cóc đánh đập, trên người nhất định thương tích đầy mình, bởi vì một người bình thường đầu óc không có vấn đề đều biết đánh vào mặt rất dễ bị người khác phát hiện, huống chi còn rõ ràng như vậy, dù thế nào cũng phải che giấu đi, nếu muốn làm người khác không chịu được đau đớn khai ra tất cả thì hẳn nên đánh ở chỗ không dễ bị phát hiện. Hà đại phu, ông chắc không đến mức chỉ bị thương trên mặt chứ, sao không để Vương Thái y kiểm tra một lát, cũng miễn cho bị nội thương!"

Hà đại phu bỗng chốc kinh hoảng, gần như theo bản năng liếc nhìn Tưởng Nguyệt Lan ngồi trên giường phía sau rèm lụa, lập tức quay đầu, lớn tiếng nói với Lí Vị Ương: "Ngươi nói hươu nói vượn! Chẳng lẽ ta cố ý làm mình bị thương để hãm hại ngươi sao?! Vì sao ta phải làm như vậy?!"

Lí Vị Ương khẽ thở dài, giọng nói trở nên dịu dàng: "Ngân phiếu kia không phải ta đưa cho ông, cho nên căn bản không đổi được tiền, thương thế trên người ông cũng không phải ta sai người đánh, mà tự ông mạnh tay làm mình bị thương, còn cố ý tạo vết thương trên mặt để mọi người có thể nhìn thấy. Ta cũng muốn hỏi một câu, vì sao phải làm như vậy, chẳng lẽ vì giúp người nào vạch tội ta sao?"

Tất cả mọi người sửng sốt, ánh mắt nghi ngờ bắt đầu hướng về chỗ Tưởng Nguyệt Lan.

Tưởng Nguyệt Lan trong lòng kinh hoảng, dằn lòng mím môi, vành mắt hơi đỏ lên: "Vị Ương... mẫu thân đã nói chuyện này không trách con, làm gì phải chỉ cây dâu mắng cây hòe như thế, con nói mẫu thân sai Hà đại phu hãm hại con sao? Loại chuyện này... loại chuyện này ta sao có thể làm được, con thật sự... thật sự quá đáng!"

Lí Tiêu Nhiên ném mạnh chén trà xuống đất, ông đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, vẻ mặt nghiêm túc: "Mồm đầy dối trá! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"

____________________________

TM: Haizz hôm qua bận việc không đọc lại phần bạn Mai Anh gõ hộ, hôm nay đọc mới thấy còn nhiều chỗ phải sửa hơn cả bản lỗi bảng mã =.= lỗi đánh máy, sai chính tả, rồi cắt cả lời edit T_T Cám ơn bạn Mai Anh mà mình phải chờ bản gõ của bạn khác hoặc rảnh rỗi sửa lại thôi T_T

____________________________

Những người khác nhìn thấy Lí Tiêu Nhiên tức giận đều run run, không dám nói chuyện, mà Lí Vị Ương vẫn ngồi trên ghế, lông mi cũng không rung một lần nói tiếp "Phụ thân làm sao vậy, phụ thân để mẫu thân nói chuyện lại không cho phép con nói sao? Truyền ra ngoài -- người ta sẽ bảo phụ thân bất công, con cũng là huyết mạch người sinh ra đấy." Nàng nói như đang cảm khái, mà trên mặt không có chút bi thương. Lí Tiêu Nhiên tất nhiên thấy khó nghe, sắc mặt ông càng thêm âm trầm: "Lí Vị Ương, ngươi có biết bản thân đang nói chuyện với ai không?"

Với ai? Đương nhiên là với vị phụ thân luôn vì tư lợi không màng luân lí rồi. Lúc trước tuy ông cố ý mặc kệ cho Đại phu nhân thể hiện sự độc ác tàn bạo, nhưng ít ra chưa từng để nàng thiếu thứ gì, nhưng hiện tại nhìn ông xem, quả thật chỉ muốn trừ khử mình cho rảnh tay! Ở điểm này Lí Vị Ương có thể hiểu được, Lí Tiêu Nhiên thích cảm giác nắm tất cả mọi thứ trong tay, Đại phu nhân lúc trước thật kính trọng ông, vâng theo ý tứ của ông ít nhất là ở bề ngoài, nhưng Lí Vị Ương thì khác, nàng luôn cố tình làm bậy, thậm chí triệt để trở mặt với Tưởng gia mà không để ý đến giao tình giữa hai nhà, Lí Tiêu Nhiên trước đó không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn tức giận, sau này ông chiếm được không ít lợi ích nhưng sự không vui dưới đáy lòng chung quy sẽ bùng nổ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Lí Vị Ương mở to đôi mắt sáng trong như giếng cổ, nghiêm cẩn nhìn ông, sau đó bỗng dưng nhướng môi. Nàng vốn thanh tú, lúc này lại khẽ cười, biểu cảm không có chút bén nhọn, mà rơi vào mắt người khác lại là khốc liệt dị thường, môi đỏ tạo thành độ cong duyên dáng, từng chữ thốt ra lộ vẻ lạnh lẽo: "Con đương nhiên biết! Nhưng mà phụ thân có biết cô gái người che chở rắp tâm làm gì không?"

Trong mắt Lí Tiêu Nhiên xẹt qua một tia hung tợn: "Lí Vị Ương, ngươi không câm miệng ta sẽ lấy gia pháp Lí gia trừng phạt ngươi, đến lúc đó chớ trách phụ thân ta vô tình!"

Lí Vị Ương đứng lên, từng bước một đi qua, tư thế ngang hàng nhìn thẳng vào phụ thân mình, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Phụ thân cần gì phải tức giận? Vị Ương chỉ nhắc nhở người, nhìn cho rõ nữ nhân bên cạnh, đừng tái phạm sai lầm lúc trước."

"Cái gì?" Lí Tiêu Nhiên gần như cho rằng mình nghe lầm.

Lí Vị Ương giọng nói lãnh đạm: "Lúc trước phụ thân dung túng Đại phu nhân như thế nào, người còn nhớ rõ không? Khi bà ấy hãm hại con, phụ thân từng nói, sau này sẽ đứng bên cạnh con, nhưng chỉ qua một năm ngắn ngủi, phụ thân đã quên rồi sao, chẳng lẽ trong lòng phụ thân, sắc đẹp còn quan trọng hơn con cái?"

Trên mặt Lí Tiêu Nhiên xẹt qua tức giận, nhưng rất nhanh kiềm chế xuống, giận quá mà cười: "Được lắm, đúng là nữ nhi ngoan ta sinh ra, dám chỉ trích phụ thân ngay mặt! Ngươi còn biết hiếu đạo là cái gì hay không!"

Hai chữ hiếu đạo áp xuống thật sự nặng đến ngàn cân. Lí Thường Tiếu đứng bên đã run run, sợ hãi không nói nên lời, nàng sợ sự tình càng lúc càng lớn, vội thấp giọng khuyên nhủ Lí Vị Ương: "Tam tỷ, mau nhận tội với phụ thân, đừng nói như vậy!" Nàng là tiểu thư khuê các điển hình, tính tình dịu dàng, tất nhiên vô cùng sợ hãi.

Mà đám người Nhị phu nhân trước đây chỉ lo thiên hạ không loạn, lúc này cũng nhìn ra lửa giận hừng hực trong hai mắt Lí Tiêu Nhiên, không dám nói nửa câu, gắt gao nhìn mỗi người trong phòng, sợ bỏ lỡ biểu cảm gì đó sẽ hiểu sai tình thế.

Người duy nhất lo lắng cho Lí Vị Ương chính là Lí lão phu nhân, bình tĩnh xem xét, bà đúng là có cảm tình với Lí Vị Ương, hơn nữa cảm tình còn rất sâu. Trong Lí phủ này, Đại phu nhân luôn tự cho mình là siêu phàm, trước mặt tôn kính mình có thừa, sau lưng lại thờ ơ lạnh nhạt, cho nên cũng không thân cận với trưởng tôn và trưởng tôn nữ. Nhị phu nhân tuy biết nói năng nhưng dù sao cũng không phải con dâu ruột, hơn nữa lại tóc dài trí óc kém, Lí lão phu nhân luôn xem thường. Hồi xưa có thể trò chuyện với Tam phu nhân, mà con bé không có phúc khí. Về phần Tứ di nương, Lục di nương, bởi vì xuất thân thấp kém, thỉnh thoảng gặp mặt chỉ nói vài câu khách khí mà thôi, chứ không tán gẫu. Các cháu gái đến thỉnh an mỗi ngày nhưng trước mặt bà quy củ đứng thành hàng, mình hỏi một câu cháu gái trả lời một câu, đơn giản là nói chuyện bình thường, không thân cận. Ngoại lệ chỉ có một mình Lí Vị Ương.

Ban đầu Lí lão phu nhân có lẽ mang chút ý tứ lợi dụng nàng gây khó dễ cho Đại phu nhân, nhưng thói quen dễ thành, Đại phu nhân bị lật đổ, Lí Vị Ương vẫn còn bên cạnh bà. Ở Lí gia, bất luận thỉnh an sáng sớm hay chiều tà đều có giờ giấc quy định, không thể tùy tiện chạy tới. Chỉ có Lí Vị Ương khác biệt, nàng muốn đến lúc nào thì đến, ngoài miệng nói thỉnh an mà thật ra là đến tán gẫu giải buồn cho lão phu nhân mà thôi. Cho nên sau này Lí lão phu nhân đã không thể rời khỏi nàng, nếu một ngày nàng không đến Hà Hương viện, Lí lão phu nhân lập tức cảm thấy không được tự nhiên, nhất định phái người đến gọi nàng sang, không chỉ giải buồn mà càng quan trọng hơn, Lí Vị Ương trong lòng bà dần chiếm được địa vị quan trọng.

Nhìn thấy Lí Tiêu Nhiên khí thế bức người, Lí lão phu nhân ho nhẹ một tiếng: "Vị Ương chỉ là đứa trẻ, có gì muốn nói thì từ từ nói, vì sao phải râu trừng mắt như thế?!"

Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, lập tức kinh ngạc. Không ngờ lão phu nhân đứng về phía Lí Vị Ương, đây là lần đầu tiên, bởi vì lúc trước lão phu nhân luôn duy trì sự công bằng trong nhà nên không mở miệng, hiện tại...

Vinh ma ma sắc mặt trắng nhợt: "Lão phu nhân, nô tỳ biết ngài đau lòng cháu gái, nhưng phu nhân thì sao, trong bụng phu nhân mang tôn tử của ngà, chẳng lẽ ngài trơ mắt nhìn thiếu gia uổng mạng sao?"

Lí lão phu nhân lạnh mắt nhìn bà ta: "Lí gia từ khi nào có thứ không quy củ này, lúc chủ tử nói chuyện đến phiên một lão nô tài đứng đây dạy bảo ta?"

Vinh ma ma cảm thấy ánh mắt lão phu nhân lạnh lẽo vô cùng, trong lòng giật mình, vội quỳ rạp xuống đất: "Nô tỳ nhất thời tâm thẳng nhanh mồm nhanh miệng, xin lão phu nhân thứ tội! Lão phu nhân thứ tội!"

______________________________

Lão phu nhân cười lạnh: "Nhà này rối loạn quá rồi, quy củ trước đây không biết đã đi chỗ nào, ngay cả tư chất nô tài cũng bắt đầu bị coi nhẹ!" Lời này rõ ràng có ý Tưởng Nguyệt Lan không dạy dỗ tốt nô tỳ trong nhà.

Tưởng Nguyệt Lan vành mắt đỏ lên, vừa định rơi lệ thì Vinh ma ma vội đánh vào mặt, nói liên tục: "Là nô tỳ không đúng, là nô tỳ không đúng, lão phu nhân đừng trách tội phu nhân!"

"Đủ rồi, ầm ỹ nhức đầu!" Lão phu nhân mở miệng Lí Tiêu Nhiên lập tức nói: "Vinh ma ma, ngươi còn không câm miệng!"

Vinh ma ma khóc giữa chừng không thể không ngừng bặt, nghẹn đỏ cả mặt lại không dám nói thêm gì.

Lí Tiêu Nhiên ép hỏi Lí Vị Ương: "Ngươi đã nói nửa ngày, hai điểm đáng ngờ kia đúng là tồn tại, nhưng cũng có khả năng ngươi cố ý dùng ngân phiếu giả lừa gạt Hà đại phu, để phòng ngừa ông ấy không làm chuyện đã đáp ứng ngươi, hoặc là ngượi lợi dụng quan niệm cũ đánh người không đánh mặt để bố trí mê trận, cho nên hai điểm đáng ngờ này không đủ chứng minh ngươi vô tội, có chứng cứ khác đầy đủ hơn không?"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Chứng cứ, còn cần chứng cứ gì nữa? Rõ ràng như vậy phụ thân lại coi như không thấy, nữ nhi có đưa ra chứng cứ dạng gì cũng không làm nên chuyện không phải sao?" Dáng vẻ nàng như đang chấp nhận số phận, nhưng thật ra trong mắt nàng ánh sáng chớp động mờ ẩn làm người khác cảm thấy có tâm tư khác, Tưởng Nguyệt Lan nghĩ như vậy, nàng vốn tưởng Lí Vị Ương có vô số hậu chiêu, không biết đang chờ nàng ở chỗ nào, cho nên nàng cũng chuẩn bị hậu chiêu đấu một trận, lại không ngờ rằng đối phương dễ dàng nhận thua, quả thật không dám tin.

Lí Vị Ương còn thốt bản thân không có lời nào để nói? Rất kỳ quái! Tưởng Nguyệt Lan càng nghĩ càng thấy đáng ngờ, ánh mắt cấp tốc loạn chuyển trên mặt Lí Vị Ương, ý đồ tìm được dấu vết gì đó nhưng mà Lí Vị Ương không có biểu cảm gì hết, chỉ hờ hững phảng phất như không hề để ý. Không! Nhất định có chỗ nào không đúng! Lí Vị Ương không phải người dễ đối phó thế này!

Chuyện đời chính là như vậy, nếu lúc này Lí Vị Ương khàn cả giọng biện giải cho mình thì Tưởng Nguyệt Lan nhất định đắc ý vô cùng, nhưng hiện tại thấy đối phương vẻ mặt bình tĩnh như chẳng có vấn đề gì, đáy lòng Tưởng Nguyệt Lan bắt đầu dâng lên sợ hãi.

"Lí Vị Ương, ngươi thừa nhận tội lỗi của mình sao?" Đáy mắt Lí Tiêu Nhiên xẹt qua một tia kỳ dị, sau đó âm trầm nhìn nàng.

Một câu nói nhẹ nhàng lại đem bầu không khí quay trở về âm trầm nghiêm trang.

Lí lão phu nhân giật mình nhìn Lí Vị Ương, mà Lí Vị Ương chỉ lẳng lặng nhìn phụ thân mình, đáy mắt cười lạnh.

"Còn chờ cái gì? Bắt nó lại!" Lí Tiêu Nhiên trầm mặt.

Lí lão phu nhân nặng nề vỗ bàn, giọng cất cao: "Ta xem ai dám!"

Lí Tiêu Nhiên không dám tin nhìn mẫu thân mình: "Mẫu thân rõ ràng đã nghe rõ, vì sao còn che chở nha đầu này, người không thấy nó là loại người gì sao? Hãm hại mẹ cả, thu mua đại phu, hại chết đệ đệ, người như vậy chẳng lẽ mẫu thân còn muốn giữ trong nhà?"

Lí lão phu nhân tức giận: "Ta tuyệt đối không tin Vị Ương là người như vậy! Tuyệt đối không tin! Con chưa tra rõ ràng đã hỏi tội, mọi người làm sao tin phục được?"

Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên lão phu nhân nghiêm mặt lời nói sắc bén, làm Lí Tiêu Nhiên sững sờ trong nháy mắt, lập tức ông càng giận dữ hơn, lửa cháy hừng hực như muốn hủy diệt mọi thứ: "Lão phu nhân, con biết nha đầu kia thường ngày giỏi nịnh hót, người bị lời ngon tiếng ngọt của nó che mờ mắt, mới tin nó trong sạch, hiện giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, cho dù nó nói khéo như rót mật cũng chẳng còn đường thoát! Mọi chuyện con có thể nghe người, nhưng chuyện này con nhất định phải chủ trì công đạo!" Nói xong ông lớn tiếng hét: "Người bên ngoài chết sạch rồi hả, còn không tiến vào!"

Lúc này gân xanh trên trán phập phồng, không thể kiềm chế cơn giận, lớn tiếng hô quát, dáng vẻ rất đáng sợ, Lí Vị Ương lạnh mắt nhìn, mà không lên tiếng, như đang im lặng chờ chuyện gì đó phát sinh. Còn chưa đợi hộ vệ nghe tiếng lao vào, mọi người lại thấy Lí Tiêu Nhiên ngã xuống, nha đầu hét một tiếng, La ma ma là người đầu tiên phản ứng lại, lớn tiếng nói: "Nhanh! Nhanh đỡ lão gia!"

Lập tức có người lao đến, đỡ ông ngồi xuống ghế. Lí Tiêu Nhiên thở phì phò từng hơi, cả khuôn mặt đỏ bừng, tức đến không thở nổi, đám nha đầu vội vàng lấy khăn mặt, châm trà, quạt gió, hộ vệ tiến vào thấy tình cảnh này đều hai mặt nhìn nhau, đứng tại chỗ không biết làm thế nào.

Lí lão phu nhân đau lòng con trai, vội đứng lên: "Vương Thái y! Ngài mau đến xem mạch!"

Vương Thái y cũng bị biến cố này làm hoảng sợ đơ người, lúc này nghe thấy tiếng Lí lão phu nhân lập tức tỉnh táo lại, bước nhanh lên, cẩn thận xem mạch, chợt nhíu mày --

Cả căn phòng hỗn loạn, người nào cũng sắc mặt kinh hoảng bất an, Tưởng Nguyệt Lan mắt thấy Lí Tiêu Nhiên ngã xuống lập tức giãy dụa để Vinh ma ma đỡ mình xuống giường, bất chấp mọi thứ đi tới, bước chân lảo đảo, sắc mặt cũng tái nhợt, hiển nhiên dáng vẻ như mới đẻ non xong.

Lí Vị Ương trầm tĩnh nhìn Tưởng Nguyệt Lan, cười lạnh một tiếng, đối phương mang thai thật lại cố ý sắp đặt cạm bẫy ngay trước mặt mình, để mình cho rằng thai này là giả, chờ nàng vạch trần tất cả tất nhiên sẽ biến thành vu cáo. Hừ, đúng là tốn không ít tâm tư.

Tưởng Nguyệt Lan cảm thấy có ánh mắt chăm chú nhìn mình, bỗng chốc quay đầu lại, vừa vặn lúc này Lí Vị Ương đang đứng ở chỗ ánh nến không chiếu tới, phía sau là bóng đêm vô tận, tăm tối đáng sợ như tử vong, phảng phất sắp lao đến bao phủ nàng.

Đầu Tưởng Nguyệt Lan bỗng trống rỗng, giống như có một chiếc dùi sắc nhọn đang mạnh mẽ quấy nhiễu, bất chấp mọi thứ, nàng không dám nhìn nữa, quay đầu lại nắm chặt tay Lí Tiêu Nhiên: "Lão gia, lão gia, ngài trăm ngàn lần đừng ngã xuống, cầu xin ngài tỉnh táo lại một chút —— "

Lí Vị Ương lập tức cười như có như không.

Vương Thái y bắt mạch hồi lâu, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng: "Mạch tượng của Lí Thừa tướng có chỗ không đúng —— "

Lí lão phu nhân khẩn trương, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Thái y: "Như thế nào?"

Sắc mặt Vương Thái y khó coi đến cực điểm, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, ông nuốt nước miếng nói: "Chuyện này —— ta không dám nói, mời lão phu nhân mời người cao minh đi!"

Lí lão phu nhân vừa nghe, sắc mặt biến đổi, không để ý thể thống, bước nhanh lên cầm lấy tay áo Vương Thái y: "Ngài xem bệnh cho nhà ta nhiều năm nay, là Thái y nhà ta tin tưởng nhất, ngoại trừ ngài còn ai xem được! Nếu ngài có chỗ cố kỵ thì ta sao có thể đi cầu người khác?! Có bệnh thì trị, mời ngài nói thẳng!"

Lí Tiêu Nhiên vẫn thở phì phò, sắc mặt từ đỏ hồng thành tái nhợt, cơ mặt hơi co rút, gần như không thể ngăn chặn thân thể ngừng run, mắt ông mở to, nhìn thẳng vào Vương Thái y: "Vương Thái y, có chuyện gì cứ nói!" Từng chữ một được thốt ra rõ ràng từ miệng ông.

Vương Thái y gật đầu: "Vậy mời lão phu nhân cho lui những người không liên quan trong phòng."

Lí lão phu nhân nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu với La ma ma, đối phương lập tức hiểu ý, phân phó hộ vệ dẫn Hà đại phu đi trước, đồng thời cho hạ nhân lui hết ra ngoài, chỉ có một số người tâm phúc có thể ở lại, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Vinh ma ma là nhân chứng quan trọng.

Sắc mặt Vương Thái y không bởi vậy mà bớt khó coi hơn, ông nhìn khắp xung quanh một vòng, trịnh trọng nói: "Chuyện này rất trọng đại, vừa rồi ta xem mạch tượng của Lí Thừa tướng, phù phiếm vô lực, cực kỳ nhẹ bổng, sợ rằng không phải chuyện tốt, Lí Thừa tướng, tình trạng thân thể ngài gần đây thế nào?"

Tưởng Nguyệt Lan nhìn thoáng qua Lí Tiêu Nhiên, đáp hộ ông: "Ba bốn tháng gần đây lão gia bị bệnh phơi nắng, mỗi lần đứng dưới ánh nắng mặt trời toàn thân vô lực hoặc đổ mồ hôi nhiều, da ửng đỏ, chẳng hiểu sao thường xuyên xuất hiện bệnh trạng hoảng hốt hụt hơi choáng váng, tứ chi tê liệt, thậm chí mỗi bữa ăn ít hơn nhiều so với lúc trước." Nàng vừa mới đẻ non, lúc này lung lay sắp đổ, Vinh ma ma bên cạnh vội vàng chuyển ghế dựa để nàng ngồi xuống, nàng thở một hơi mới nói tiếp, "Không biết Vương Thái y nói là những bệnh trạng đó?"

"Bệnh phơi nắng sao?" Vương Thái y gật đầu, sắc mặt càng thêm nghi ngờ ngạc nhiên, phảng phất như bị chuyện gì đó làm kinh hãi, tất cả mọi người khẩn trương nhìn ông. Chỉ có Lí Vị Ương dùng ánh mắt mờ ẩn sâu kín nhìn bọn họ, trên mặt hỉ giận không hiện, vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một tia trào phúng, như thể nàng đã sớm đoán được điều này, chỉ tiếc hiện tại không ai chú ý đến nàng, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Lí Tiêu Nhiên.

Lí lão phu nhân càng cảm thấy khẩn trương: "Vương Thái y, rốt cuộc là thế nào?"

Vương Thái y nói: "Lí Thừa tướng, bệnh trạng của ngài bắt đầu từ lúc nào?"

Lí Tiêu Nhiên trầm ngâm một lát, đáp lời: "Bệnh trạng hoảng hốt hụt hơi đại khái nửa năm trước, bệnh phơi nắng thì phát hiện ở ba bốn tháng trước, nhưng mà ta đã đi khám đại phu, đều nói vì làm lụng vất vả quá độ, hẳn không có gì đáng ngại —— "

"Không, Lí Thừa tướng là vì dùng quá nhiều dầu Miên Tử —— thế nên mới xuất hiện một loạt bệnh trạng kỳ quái." Vương Thái y lắp bắp nói, hiển nhiên đang do dự.

"Dầu Miên Tử?" Lí lão phu nhân càng thêm khó hiểu, không biết rốt cuộc là thứ gì làm Vương Thái y có vẻ mặt này.

"Lí Thừa tướng, đồ tùy thân của ngài có thể để ta kiểm tra không." Vương Thái y nói như vậy, Lí Tiêu Nhiên vừa nghe lập tức gật đầu, cởi ngọc bội bên hông, khăn lau mồ hôi, sau đó suy nghĩ, lại lấy lọ thuốc hít thiên nhãn mã não trong người ra, đưa hết cho Vương Thái y.

Một năm gần đây thuốc hít được truyền vào từ bên ngoài, mọi người quen nghiền nhỏ Yên Thảo Mạt chất lượng tốt, trộn với những loại dược liệu quý báu như Long não, Bạc hà, rồi bỏ vào lọ sáp để tan chảy hơn mười năm. Ngửi hơi thuốc có tác dụng giải trừ mệt nhọc. Lọ thuốc hít là hạ lễ Tưởng gia đưa tới sau khi Tưởng Nguyệt Lan gả vào nhà, theo đạo lý mà nói Lí Tiêu Nhiên khẳng định sẽ không tùy thân mang theo thứ này, nhưng Tưởng Húc rất hiểu tâm tư ông.

Là con người thì đều có sở thích của mình, Lí Tiêu Nhiên dù có cẩn thận cũng không phải ngoại lệ, khi đối mặt với sở thích của mình thì luôn không thể bình thản. Lí Tiêu Nhiên thích nhất là tranh sơn thủy đẹp, thứ hai là sưu tầm lọ thuốc hít đặc biệt, lọ Thiên nhãn Mã não thuốc hít này bao gồm cả hai. Tranh sơn thủy hồ khảm trên vách lọ là do danh họa vẽ, ý cảnh xa xưa, văn chương mạnh mẽ mà phóng khoáng không bị cản trở. Nhân vật chính là một thư sinh tiêu sái, tay phải cầm chén dạ quang tinh xảo, tay trái cầm sách, dựa lưng vào núi giả, đối mặt với rượu nho hương thơm ngào ngạt, tận tình chè chén. Ngòi bút miêu tả nhiên vật lời văn như nước chảy mây trôi, thể hiện rõ sự nhàn hạ thoải mái của thư sinh, bối cảnh được miêu tả từ văn chương nhẹ nhàng mà tiêu sái, khi thì thấm thía đầm đìa, khi thì cằn cỗi phi bạch, đẹp trừu tượng, vừa đúng hợp ý Lí Tiêu Nhiên. Hơn nữa lọ thuốc hít mã não này tuy hơi to, nhưng vách rất mỏng, từ bên ngoài nhìn vào cũng có thể thấy rõ đồ bên trong, tuyệt vời nhất là tượng sư rất khéo tay, trên dưới trước sau đặt trong hồ nước không trầm xuống dưới, có thể coi là trân phẩm tuyệt hảo, cho nên sau khi kiểm tra không phát hiện có gì khác thường Lí Tiêu Nhiên lập tức giữ lại lọ thuốc hít này.

Vương Thái y cẩn thận kiểm tra tất cả, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ lọ thuốc hít, sau đó ông cầm lên cẩn thận xem xét, lại ngửi ngửi, rồi như đã hạ quyết tâm, cất lời: "Chính là thứ này, tuy rất nhỏ nhưng có mùi dầu Miên Tử!"

Lí lão phu nhân kỳ quái hỏi: "Dầu Miên Tử là cái gì, có độc sao?"

Vương Thái y nhìn thoáng qua mọi người, bất đắc dĩ nói: "Dầu Miên Tử lấy Miên hoa tử (hoa cây bông) làm thành dầu, màu sắc đỏ hơn những loại dầu khác, sau khi tinh luyện có thể ăn được, nhưng dùng dầu Miên Tử sơ chế có khả năng tổn hại đến thân thể, độc tính khá lớn đến gan, máu, hệ tiêu hóa, điểm chết người là thứ này có thể hạ thấp dục vọng của đại đa số nam tính với sinh hoạt vợ chồng, nam tử trưởng thành dùng dầu Miên Tử 40 ngày ... sẽ không có khả năng sinh con..."

________________________

"Có ý gì! Không có khả năng sinh con là thế nào!" Lí Tiêu Nhiên đứng bật dậy.

"Nói cách khác, có người thông qua lọ thuốc hít gây trở ngại đến con nối dòng của phụ thân ——" Lí Vị Ương bất ngờ cất lời, giọng nói tiếc hận.

"Nói hưu nói vượn! Dầu Miên Tử cái gì! Không có khả năng! Nguyệt Lan rõ ràng đã có thai!" Lí Tiêu Nhiên không chịu nổi nữa, nổi trận lôi đình.

"Lí Thừa tướng!" Vương Thái y lớn tiếng nói, "Ta tuyệt đối không nói dối, nếu ngài không tin có thể tìm các đại phu khác bắt mạch, nếu như ta nói sai nửa câu từ nay về sau sẽ không bao giờ làm nghề y nữa!"

Lí Tiêu Nhiên hoàn toàn sửng sốt, bị lời nói chắc như đinh đóng cột của Vương Thái y đả kích, hai chân mềm nhũn, cả người ngã xuống ghế tựa một lần nữa. Ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, thì thào một câu: "Không thể sinh con ư?"

"Đúng vậy. Lí Thừa tướng, không thể sinh con." Vương Thái y chậm rãi lặp lại lần nữa.

Lí lão phu nhân hoàn toàn sửng sốt, thân hình dao động, lảo đảo ngã xuống ghế gấm bên cạnh.

Lí Vị Ương mắt lạnh nhìn dáng vẻ suy sụp của phụ thân mình, không chút đồng tình, trước mặt Lí Tiêu Nhiên nàng không cần phải ngụy trang nữ nhi hiếu thuận gì nữa, dù sao chỉ là lừa gạt nhau mà thôi. Lúc trước nàng biết lễ vật Tưởng gia đưa tới có vấn đề lại giả bộ không biết, vì chờ một ngày này. Chỉ có điều nàng không ngờ người Tưởng gia sợ bị người khác phát hiện hạ dược quá ít, Tưởng Nguyệt Lan vẫn mang thai được... Cũng may tin tức này vừa tới mọi chuyện sẽ khác biệt hoàn toàn. Lí Vị Ương bước lên đỡ lấy lão phu nhân, dịu dàng nói: "Lão phu nhân bảo trọng thân thể mới phải."

Lí lão phu nhân nghiến răng, giọng nói tựa như nước sâu quấn quanh dưới đáy, giãy dụa xoay quanh mãi mới trồi lên: "Vương Thái y, ngài nói là thật sao?"

Vương Thái y trịnh trọng đáp: "Cả đời ta làm nghề y cứu người, tuy không nói y thuật cao siêu nhưng tuyệt đối không nói dối bệnh nhân."

Cả phòng im ắng, người nghe không nói được câu nào, mà người nói càng mặt như hàn sương.

Lúc này, Tưởng Nguyệt Lan cảm thấy yết hầu có từng ngọn lửa thiêu đốt: "Không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Ông nói dối! Ông nhất định đang nối dối! Rốt cuộc Lí Vị Ương cho ông bao nhiêu bạc vì sao lại nói ra lời nói dối lớn cỡ này!"

"Vương Thái y căn bản không cần phải dùng lời nói dối dễ bị vạch trần thế này, chỉ cần chúng ta tìm đại phu kiểm tra lại một lần thì có thể biết Vương Thái y nói thật hay giả." Lí Vị Ương chậm rãi mở miệng, mặc kệ tìm bao nhiêu đại phu thì vẫn chứng minh tình trạng thân thể Lí Tiêu Nhiên không tốt là do ảnh hưởng từ dầu Miên Tử, đến lúc đó mặc kệ Tưởng Nguyệt Lan biện giải thế nào vẫn rất khó để người khác tin đứa nhỏ trong bụng nàng ta thuộc về Lí Tiêu Nhiên.

"Tưởng gia căn bản không có lý do làm vậy! Hai nhà là thông gia, cần gì phải ——" Tưởng Nguyệt Lan căm hận nói.

Lí Vị Ương mỉm cười: "Tưởng gia đúng là tiêu phí tâm cơ, một mặt gả mẫu thân đến, lung lạc phụ thân và Lí gia chúng ta, mặt khác lại tặng lễ vật gậy ông đập lưng ông này, chỉ cần tương lai phụ thân không thể sinh con trai, đệ đệ Mẫn Chi lại là thứ xuất, phụ thân khẳng định sẽ tha thứ cho đại ca, ít nhất không có người uy hiếp được địa vị con vợ cả của Đại ca, Đại tỷ, đương nhiên Tưởng gia cũng phòng bị mẫu thân, sợ mẫu thân sinh hạ con trai trưởng, uy hiếp địa vị của Đại ca, Đại tỷ. Chỉ tiếc lúc bọn họ sắp đặt cạm bẫy không ngờ rằng Đại tỷ phạm tội lớn không thể tha thứ bị ban chết, cuối cùng không có cách nào nắm Lí gia trong tay. Lại nói, nếu Tưởng gia nghĩ cách trên người mẫu thân thì không thể cắt đứt hoàn toàn con nối dòng của phụ thân, bởi vì ngoại trừ mẫu thân sẽ có nữ nhân khác sinh đứa nhỏ, cho nên dứt khoát ——" nàng nhìn thoáng qua Lí Tiêu Nhiên, thở dài, "Dứt khoát xuống tay trên người phụ thân, hoàn toàn cắt đứt con nối dòng của Lí gia ta."

Mọi người nghe xong sắc mặt biến đổi, bọn họ nhìn về phía Lí Vị Ương, dường như đang suy tư ý những lời này, không phải đầu óc bọn họ phản ứng chậm, mà việc này xảy ra quá thình lình, làm bọn họ không tiếp nhận nổi, nếu lão gia không thể sinh con, như vậy ——

Lí Vị Ương chậm rãi cười, nhưng khóe môi còn chưa cong lên đã biến thành thở dài không phát ra tiếng: "Mà con muốn biết một chuyện, vì sao dưới tình huống phụ thân không thể sinh con, mẫu thân lại đột nhiên mang thai? Đứa nhỏ này là của Lí gia sao?!" Lí Vị Ương nói tới đây ánh mắt chuyển từ Tưởng Nguyệt Lan tới chỗ Lí Tiêu Nhiên đang ngồi thẫn thờ trên ghế không nói được lời nào, "Phụ thân, có lẽ phụ thân nên truy cứu cho rõ, không phải Vị Ương hãm hại mẫu thân như thế nào, mà là đứa nhỏ trong bụng mẫu thân rốt cuộc là của ai!"

"Lí Vị Ương, ngươi ngậm máu phun người! Ngươi —— ngươi khinh người quá đáng, đứa nhỏ này không phải của phụ thân ngươi thì của ai!" Tưởng Nguyệt Lan bỗng chốc kích động, sắp té xỉu, đôi mắt đỏ lên, "Ta tới giờ cửa lớn không ra, cửa sau không lại, sao có thể —— "

Lí Vị Ương thở dài: "Điều này rất khó nói, tính ngày đứa nhỏ, hình như trước sau ngày ngoại tổ mẫu mất, khi đó, mẫu thân ở lại Tưởng gia mấy ngày—— "

Sắc mặt Tưởng Nguyệt Lan trắng bệch, sau khi ở Tưởng gia trở về viên phòng với lão gia mới mang thai, nhưng hiện tại Lí Vị Ương dùng việc nàng từng ở lại Tưởng gia để bịa đặt nàng! Nàng bất chấp mọi thứ, gục xuống bên cạnh Lí Tiêu Nhiên: "Lão gia, lão gia, thiếp tuyệt đối không làm chuyện phản bội người, mọi chuyện đều là Lí Vị Ương dối trá để hãm hại thiếp, lão gia, người đừng tin nó! Nhất định nó đã thu mua Vương Thái y, nhất định là vậy!"

Lí Tiêu Nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lí Vị Ương, sau đó ánh mắt lướt qua Vương Thái y và Lí lão phu nhân, cuối cùng cúi đầu nhìn Tưởng Nguyệt Lan, nhẹ nhàng nói: "Từ lúc ta hơn mười tuổi, Vương Thái y đã đến phủ xem bệnh, ông ấy chưa từng lừa gạt chúng ta."

Một câu nói làm Tưởng Nguyệt Lan rơi xuống địa ngục, cả người phát run, hô hấp dồn dập: "Lão gia, ngài nghi ngờ thiếp?!"

Đáy mắt Lí Vị Ương vương ý cười, trên mặt lại hiện lên sự thương hại khó tả: "Mẫu thân, phụ thân nhân từ không muốn nói toạc ra, theo con thấy, mẫu thân nên nói rõ chi tiết đi thôi."

"Lí Vị Ương... tâm địa ngươi rốt cuộc là thứ gì, sao có thể độc ác như thế?" Giọng nói Tưởng Nguyệt Lan khàn khàn, từng chữ nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này nàng đột nhiên hiểu ra nguyên nhân vừa rồi Lí Vị Ương giống như chấp nhận thất bại, đối phương cố ý chọc giận Lí Tiêu Nhiên để ông ấy phát bệnh, chính là chờ chuyện này phát sinh, tính hết hết rồi! Mình tự cho là thông minh đã rơi vào cạm bẫy của đối phương!

"Con chỉ nói một câu thôi, mẫu thân đã cam đoan mình mang thai, vậy thì không thể không giải thích đứa nhỏ là của ai, không phải sao?" Mặt Lí Vị Ương bình tĩnh dị thường, thoạt nhìn lại cực kỳ tàn nhẫn khốc liệt tựa băng, chậm rãi nói, "Đoạn thời gian mẫu thân ở lại Tưởng gia đúng là có cơ hội tiếp xúc với người ngoài..."

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ầm một tiếng, mọi người giật nảy mình, chỉ một lát sau chớp lóe sấm giật, chiếu sáng qua cửa sổ giấy, phảng phất như xé rách gương mặt Tưởng Nguyệt Lan, mưa gió tùy ý cọ rửa, giàn giụa rơi xuống mặt đất, rơi trong lòng mỗi một người trong phòng.

Sương đêm lạnh thấu xương, mọi người đều vô cùng sợ hãi. Chỉ có Lí Vị Ương trấn định, vô tình, cao cao tại thượng nhìn Tưởng Nguyệt Lan, giống như đang nhìn một con kiến tự tìm đường chết, nàng nhẹ chân đi tới gần Tưởng Nguyệt Lan, cười trong suốt: "Hiện tại mẫu thân có thể cho mọi người một lời giải thích hợp lý không?" Giọng nói Lí Vị Ương mềm nhẹ cực kỳ, vang vọng khắp phòng, làm người khác cảm thấy chấn động.

Ầm vang, lại một tia sét đánh qua, dưới ánh sáng như vậy, Tưởng Nguyệt Lan hoảng sợ vô cùng.

Vương Thái y nói: "Tam tiểu thư, mọi chuyện không có tuyệt đối, có lẽ —— "

Lí Vị Ương cười nhẹ: "Vương Thái y muốn nói, có lẽ dược tính không lớn như vậy sao?"

Vương Thái y ngậm miệng, nếu nói Lí Tiêu Nhiên còn khả năng sinh con —— thì thật sự vô căn cứ, ông cũng không thể cam đoan, dưới trường hợp này, ông nói gì cũng là sai. Huống chi là một người nam nhân, một khi trong lòng có nghi ngờ thì rất khó nhổ đi, Lí Tiêu Nhiên sẽ không tin.

Thời khắc mấu chốt, Vinh ma ma đột nhiên quỳ rạp xuống đất, phủ phục dưới chân Lí Vị Ương, khóc nói: "Tam tiểu thư, đều tại nô tỳ không phải, đều tại nô tỳ không phai! Là nô tỳ khuyên phu nhân giả mang thai để oan uổng Tam tiểu thư! Tất cả là lỗi của nô tỳ!"

Giả mang thai? Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, nếu mang thai thật, dưới tình huống không thể phủ định kết luận của Vương Thái y thì tất cả mọi người sẽ nghi ngờ đứa nhỏ của Tưởng Nguyệt Lan lai lịch không rõ ràng, nhưng nếu giả mang thai thì là thiết lập cạm bẫy oan uổng Tam tiểu thư, bên nặng bên nhẹ, Vinh ma ma đúng là rất biết chọn!

"Ồ, giả mang thai sao?" Lí Vị Ương lẩm bẩm.

"Dạ, là giả mang thai!" Tưởng Nguyệt Lan vừa định cất lời lại bị Vinh ma ma giữ chặt, "Hà đại phu là nô tỳ thu mua làm giả chứng cứ, hắn còn khai đơn cho phu nhân, để phu nhân giống như đang mang thai, tất cả là giả, phu nhân không mang thai, thật sự không mang thai, nếu lão gia không tin có thể tìm Vương Thái y nghiệm chứng!"

Vương Thái y lạnh lùng nhìn Vinh ma ma: "Vừa rồi ta đã xem qua, phu nhân nhà ngươi rõ ràng mang bệnh trạng đẻ non —— tuyệt đối không nhầm lẫn!"

Lí Tiêu Nhiên đột nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét: "Vương Thái y, chuyện này ta sẽ xử lý, nhưng mà mời ngài giữ bí mật, chuyện này ngoại trừ những người trong phòng, ta hy vọng không nghe thấy lời đồn đãi gì bên ngoài."

Vương Thái y trầm ngâm một lát, chung quy hiểu được, gật đầu: "Được, ta đáp ứng ngài." Nói xong ông quay đầu nói với Lí lão phu nhân: "Ta phải đi."

Lão phu nhân mệt mỏi ra hiệu với La ma ma: "Tiễn Vương Thái y ra cửa."

Vương thái y đi rồi, cả phòng lâm vào trầm mặc quỷ dị, Lí Vị Ương khẽ cười, Vinh ma ma có ý tưởng gì nàng quá rõ ràng, chính là nắm chuẩn Lí Tiêu Nhiên rất sĩ diện, không có khả năng thật sự tìm người khác kiểm chứng. Nếu Tưởng Nguyệt Lan giả mang thai để hãm hại Lí Vị Ương thì không tính tệ nhất, chỉ là mẹ cả hãm hại nữ nhi thứ xuất, nhưng nếu nàng ta mang thai thật vậy chứng minh Tưởng Nguyệt Lan đeo nón xanh cho Lí Tiêu Nhiên. (đeo nón xanh chỉ việc bị cắm sừng)

Lí Tiêu Nhiên đã tin Vương Thái y thì tuyệt đối sẽ không tín nhiệm Tưởng Nguyệt Lan. Đáy lòng ông đã sớm nhận định đứa nhỏ trong bụng Tưởng Nguyệt Lan không phải của mình. Chỉ có điều ông sẽ không cho phép bất cứ ai đi kiểm tra, chỉ thừa nhật một khả năng, chính là Tưởng Nguyệt Lan hãm hại Lí Vị Ương, đối với một người nam nhân, như thế so với việc thừa nhận mình bị cắm sừng tốt hơn nhiều lắm.

Nhưng mà Lí Tiêu Nhiên không phải người đơn giản như vậy, ông rất đa nghi, đa nghi hơn bất cứ ai... Cho nên hành động của Vinh ma ma không khác gì uống rượu độc để giải khát. Đương nhiên vở hí kịch này vẫn phải diễn tiếp, chỉ tiếc người đứng trên lưỡi dao đã đổi thành Tưởng Nguyệt Lan.

Lí Vị Ương không truy cứu, chuyện nhổ cỏ tận gốc nàng luôn không nóng vội, chỉ thản nhiên nói: "Vinh ma ma đã thừa nhận bọn họ ra kế sách oan uổng con, phụ thân, người định xử lý thế nào?"

Lí Tiêu Nhiên quay đầu nhìn Tưởng Nguyệt Lan chằm chằm, dùng ánh mắt ác độc thêm khốc liệt đến cực đoan, Tưởng Nguyệt Lan sợ tới mức phát run, nàng không có cách nào giải thích, dù thế nào, ông ấy sẽ không tin nàng nữa... Kết thúc rồi, mọi thứ kết thúc rồi, phú quý của nàng, hôn nhân của nàng, mọi thứ của nàng!

—— Lời tác giả ——

Biên tập: Tây An rất lạnh, ta sắp bị cảm.

Tiểu Tần: Ta bị cảm rồi đây... Chán ghét tường trắng kim tiêm với mùi thuốc ở bệnh viện.

Biên tập: Trong bệnh viện có soái ca áo dài trắng đó!

Tiểu Tần: Hôm qua ngươi cũng gạt ta như thế! Nhưng thực tế là —— nữ y tá mặt lạnh ghi thứ tự cho ta, nữ y tá mặt đen bảo ta đo nhiệt độ cơ thể, nữ y tá xinh đẹp đâm cho ta hai phát còn chưa vào được đến mạch máu, ta thật thảm a...

Biên tập: (⊙o⊙) ... Bé cưng số khổ, ngươi đúng là thời vận không tốt...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com