ZingTruyen.Com

Thu Nu Huu Doc Quyen 1 Tan Gian

Trong điện, trên đất phủ một lớp thảm dày kết bẳng tơ vàng, bên trên treo đầy đèn cung đình hoa văn tinh xảo kết bằng lụa màu lấp lánh, bốn phía đại điện có tám cây cột đồng cao lớn, bên cạnh cột đều bài trí một đế nến khắc hoa bạc, từng ngọn nến đã sớm được thắp lên, bên trong thả thêm hương liệu, đại điện tràn ngập hương thơm ấm áp làm say lòng người. Trên cao chính giữa đại điện đặt long ỷ của Hoàng đế, Hoàng hậu ngồi ngay bên cạnh, phía dưới là các phi tử có địa vị khá cao Võ Hiền phi, Trương Đức phi, Mai Quý phi, Nhu phi, xuống dưới nữa có vài vị quý tần được sủng ái. Bên dưới đại điện, phía trái là chỗ nam khách, theo thứ tự Hoàng tử, tôn thất, sau đó dựa theo phẩm cấp quan viên mà ngồi, bên phải là nữ quyến, sắp xếp giống như nam khách. Tuy lần này Hoàng hậu chỉ tổ chức yến hội bình thường, nhưng nếu không có tình huống đặc biệt xuất hiện thì các nữ quyến đều dựa theo phẩm cấp chính thức để tham dự. Cho nên lúc này, vị trí của Lí Vị Ương lại xếp trước Lí Trường Nhạc một khoảng xa làm Lí Trường Nhạc hận đến ngứa răng, nàng cứ tưởng rằng mình có khuôn mặt này thì sẽ đoạt lại sự chú ý của mọi người, nhưng những người đó chỉ nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát rồi dời mắt đi, đây là điều làm nàng bất ngờ.

Thực ra, nếu không phải Lí Trường Nhạc quá mỹ mạo, không ai sẽ liếc mắt nhìn nàng ta một lần, bởi vì sự tích quá huy hoàng của nàng ta đã lan truyền khắp nơi, ai cũng biết đầu tiên nàng ta đắc tội Hoàng đế, về sau huyên náo chuyện Ngũ Hoàng tử bị Hoàng đế trách cứ vì nàng ta, nghe nói trong tang lễ mẫu thân còn dám mặc một thân hoa phục... Lấy vợ lấy hiền thê, an nhà an cửa, nữ nhân như vậy ai dám lấy về? Chính thê không phải bình hoa, cứ tuỳ tiện bày ra là được, mà đó phải là người quản lý gia đình, không cẩn thận lấy nhầm tương đương tai hoạ chín đời.

Lí Trường Nhạc càng nghĩ càng phẫn hận, càng cảm thấy mùi thối rữa trên người mình áp đảo cả hương phấn, trong lòng thấy sợ hãi, sợ bị người khác phát hiện.

Lí Vị Ương ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn Lí Trường Nhạc, bởi vì vị trí của nàng rất gần Cửu Công chúa, cho nên bị Cửu Công chúa lôi kéo hỏi thăm.

Đã lâu không gặp, Thác Bạt Chân bất giác dừng mắt trên người Lí Vị Ương, tuy nàng chỉ cho hắn nhìn thấy một bên mặt -- trên trán nàng đính bảo thạch màu lam, nhìn trắng trong thuần khiết mà tươi trẻ, từ xa nhìn đến, nửa gương mặt của nàng dưới ánh nến toả ra sự rạng rỡ nhàn nhạt, bảo thạch cùng mái tóc mây đen huyền thật xứng đôi với nhau, làm cho người khác liên tưởng đến ánh trăng mê ly trong đêm mùa xuân. Màu da của nàng vốn trắng, căn bản không cần bôi phấn, hôm nay lại trang điểm nhẹ, làn da càng trắng nõn hơn. Trên môi còn có một lớp son nhẹ, hợp với màu da tuyết trắng, tựa như rặng mây tía buổi sáng sớm, mềm mại xinh đẹp, làm người khác có cảm tưởng gió thổi qua sẽ vỡ thành mảnh, trên người mặc áo váy sa tanh thượng đẳng cùng thắt lưng buộc lỏng, nhìn qua ngỡ là màu tím, nhưng thực ra được phủ một lớp lụa tím mỏng manh bao phủ bên ngoài quần áo, quấn quanh từng đường cong đẹp đẽ. Hắn vẫn ngồi tại chỗ mà không nỡ dời mắt đi. Nàng xinh đẹp hơn trước kia, lúc trước nàng mới chỉ mười ba tuổi, dáng người cùng khuôn mặt chưa trưởng thành, chớp mắt đã hơn hai năm trôi qua, nàng biến thành một thiếu nữ, nụ hoa mềm mại ngày xưa đã nở rộ, có lẽ bị dã tâm thôi thúc, dung nhan xinh đẹp của nàng trong mắt hắn càng thêm mê người. Thác Bạt Chân nhìn chăm chú, nhưng trong lòng lại nghĩ, huỷ diệt một cô gái xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc.

Đúng lúc này, Lí Vị Ương đã nhận ra ánh mắt hắn, con ngươi sâu thẳm hướng về phía hắn -- trước mắt Thác Bạt Chân như xuất hiện ảo giác, cảm thấy trên khuôn mặt xinh đẹp này bị bao phủ bởi từng đám sương mờ. Nhưng sương mờ rất nhanh tán đi mất, biểu cảm của Lí Vị Ương, cũng là biểu cảm hắn nhìn không hiểu. Hàng mày thon dài của nàng hơi nhướng lên, trong mắt là sự lạnh lùng chán ghét và khinh thường, cuối cùng tất cả cảm xúc đó đột nhiên hoà tan, ngưng tụ thành trào phúng. Thác Bạt Chân cảm thấy đầu mình trống rỗng, ngay cả tiếng tim đập cũng biến mất, sau đó là sự tức giận vô hạn.

Đúng lúc này, một mỹ nhân cười dịu dàng đi tới gần Hoàng đế, bên cạnh Hoàng đế lại đặc biệt chừa ra một chỗ ngồi, thậm chí còn gần long ỷ hơn cả Hoàng hậu, mọi người tò mò nhìn về phía mỹ nhân này. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn chỗ nào cũng phát ra tiếng tán thưởng trầm trồ, quả thật như nước lạnh hắt vào chảo nóng.

"Đây chắc là Liên phi!"

"Nghe nói Liên phi là tiên nhân trên trời phái xuống phụ tá bệ hạ đấy!"

"Đúng đó, cũng là trời cao bảo vệ Đại Lịch ta!"

Mọi người mở to mắt nói dối, tuy ai cũng biết người trời rõ ràng là bậy bạ, nhưng chỉ cần Hoàng đế tin thì bọn họ phải tin, mà hiện tại Hoàng đế sủng ái Lãnh Du Liên không phải bình thường, cho nên mọi người trăm miệng một lời tin rằng nàng ấy là ông trời phái tới hầu hạ bệ hạ. Lí Vị Ương nghe mọi người tán thưởng, cảm thấy buồn cười, cái gọi là tiên biến thành người, chỉ là một tuồng kịch mà thôi, nếu như người diễn là Hoàng đế, thì hiện tại khán giả xem diễn đang tâng bốc. Lí Vị Ương nghĩ như vậy, ánh mắt dừng lại trên người Lãnh Du Liên, lại nói, lúc trước nghe Mẫn Đức nhắc tới, chưa thật sự gặp mặt Liên phi. Nhìn kỹ lại, vị phi tử này quả thật không phải đẹp bình thường, đoan trang tú lệ, quốc sắc thiên hương, chỉ đứng một chỗ mà tựa như thược dược đung đưa, hoa cỏ phủ tuyết, làm tất cả các cung phi hôm nay trang điểm rực rỡ đều trở nên không sáng rọi, thậm chí làm đèn đuốc khắp các cung điện ảm đảm xuống. Nói thật, đây là lần đầu tiên Lí Vị Ương nhìn thấy nữ tử có dung mạo tranh cao thấp được với Lí Trường Nhạc.

Sở dĩ Lí Vị Ương có thể bình thản nhìn Liên phi là vì nàng không cần phải dựa vào dung mạo để sống, cho nên đối với chuyện nữ nhân khác xinh đẹp hơn mình không đặc biệt để ý, mà Lí Trường Nhạc bên kia đã không thể giữ được tâm trạng bình thường. Nàng lén lút dùng ánh mắt bóc từng lớp trên khuôn mặt Liên phi, từng tấc từng tấc một, xem kỹ, phân tích, so sánh tỉ mỉ với bản thân, càng so càng kinh hãi. Vị sủng phi của Hoàng đế quả thật là tiểu mỹ nhân hiếm thấy trên đời. Không chỉ không có chi tiết nào thua kém nàng, mà khí chất càng cao quý tựa như trăng sáng trong trời đêm, Lí Trường Nhạc nắm chặt tay, thứ duy nhất nàng dựa vào chính là mỹ mạo, nếu ngay cả mỹ mạo cũng bại dưới tay người khác, nàng còn cái gì để so với người ta!

"Trang sức của muội muội rất khác biệt, kiểu dáng quần áo cũng mới mẻ, tỷ thấy không phải là công tượng trong triều chế ra có phải không?" Võ Hiền phi nhìn Liên phi, vẻ mặt thân thiết hỏi.

Trên người Liên phi đeo vòng cổ đá quý màu đỏ mờ như ráng chiều vaf khuyên tai cùng màu, hiển nhiên cực kỳ sang quý, Liên phi dung mạo xuất chúng, làn da như ngọc, kèm theo thân thể thướt tha, thon gọn như trăng, đôi đá quý màu đỏ sáng lạn quả nhiên rất tương xứng với nàng, trên da thịt tinh tế toả ra màu đỏ nhạt đạm đạm, như thể cần cổ mảnh khảnh kia là trong suốt.

"Tỷ tỷ không biết sao? Trang sức này là lễ vật sứ giả ngoại quốc dâng đến! Từ năm trước đến nay, bảo bối của bệ hạ rất nhiều mà luôn cất trong kho, muội mấy lần cầu xin mà không được đó!" Nhu phi sinh hạ Cửu Công chúa và Bát Hoàng tử mỉm cười, sự không hài lòng như thật như giả.

Chuỗi đá quý đỏ hồng như mã não, sáng rỡ động lòng người làm loá mắt người xem, hơn nữa chính giữa vòng cổ có viên hồng ngọc cực lớn, Trương Đức phi nhìn qua, nở nụ cười nhẹ: "Nhu phi muội muội, muội sao có thể so được với Liên phi, nàng ấy là trái tim của bệ hạ!"

Hoàng hậu ngồi trên cao nhìn xuống tất cả các phi tử: "Liên phi chói loá như vậy, ngay cả ta cũng thấy đui mù. Còn nhớ lúc các vị tiến cung, ai ai cũng như nụ hoa chớm nở, chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại nhìn thấy Liên phi tuổi trẻ mỹ mạo, đúng là khó có thể chịu thua, không thể không cảm thán, vinh quang lúc này chỉ là sự lướt qua trong giây lát."

Hoàng hậu chính là Hoàng hậu, vừa nói mấy câu đã làm Võ Hiền phi, Trương Đức phi cùng Nhu phi đồng thời biến sắc, Hoàng hậu đang nhắc nhở các nàng, các nàng đã già đi, sớm không còn được sủng ái, cũng là nhắc nhở Liên phi, dung mạo dù có xinh đẹp hơn nữa cũng không phải là tiền vốn để kiêu ngạo, nữ nhân trong cung sợ nhất chính là năm tháng, chỉ có địa vị Hoàng hậu vĩnh viễn không thay đổi, những người khác, chẳng là gì hết.

Liên phi khẽ mỉm cười, sắc mặt không chút biến đổi, như thể không nghe thấy mọi người đang châm chọc khiêu khích. Ánh mắt của nàng, nhìn xuống bậc thềm, cuối cùng dừng lại trên người Tưởng gia, trong mắt có sự dao động, rồi rất nhanh rời đi, phảng phất như chưa từng phát sinh.

"Thái tử đến!" Đang nói chuyện, thái giám trước cửa hô một tiếng thông báo rất dài. Thái tử đi đến, bên cạnh còn dẫn theo hai vị mỹ nhân trang phục lộng lẫy, một vị tất nhiên là Thái tử phi, vị còn lại là Thứ phi Tưởng Lan đang được sủng ái. Thái tử phi Hạ thị xuất thân Mẫn Quốc công phủ, vóc người hơi cao, mặt trái xoan, lông mày ngắn, đôi mắt không to lắm, mũi hơi lớn, miệng nhìn qua hơi rủ xuống, có thể nói là một mỹ nhân, nhưng so với Thứ phi Tưởng Lan bên cạnh, dung mạo lập tức trở nên vô cùng thua kém. Tưởng Lan kế thừa vầng trán cao cao của người Tưởng gia, lại mang đôi mắt sáng lấp lánh, hai má tiêm gầy, so với những người tướng mạo khó che giấu sự kiêu căng như Đại phu nhân, Nguỵ Quốc phu nhân thì có vẻ dịu dàng dễ thân cận cùng thanh tú hơn nhiều, lúc này nàng khiêm tốn đứng sau Thái tử phi một bước, không hề thể hiện sự thân cận đặc biệt với người Tưởng gia đang ngồi đây, thậm chí chưa từng liếc nhìn đến chỗ đám người Tưởng Húc một lần.

Lí Vị Ương thầm nghĩ, vị Thứ phi Thái tử này, cũng là một nhân vật. Trong trí nhớ của nàng, Thái tử yêu vị Thứ phi này mười phần, đa số thời gian ân ân ái ái với nàng ta, thậm chí vì thế mà lạnh nhạt Thái tử phi, Thái tử phi nhiều lần khóc lóc với Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu vì mượn sức Tưởng gia nên vô cùng thiên vị Tưởng Lan, bởi vậy Thái tử phi luôn hậm hực trong lòng, chưa được hai năm đã mắc bệnh qua đời, nếu Thái tử thuận lợi đăng cơ, vậy Tưởng Lan sẽ có khả năng được làm Hoàng hậu, nhưng mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, người Tưởng gia luôn lạnh nhạt với Thứ phi, không có ý giúp nàng một lần hoặc trợ giúp Thái tử, thậm chí khi Thái tử không còn đường nào để đi, Tưởng gia không hề chìa tay ra giúp đỡ, mà Tưởng Lan lại là người đầu tiên vứt bỏ trượng phu trở về Tưởng gia... Theo Lí Vị Ương thấy, quả thật là không còn gì để nói, trước đây nàng cho rằng theo sự ân ái của Thái tử cùng Tưởng Lan, ít nhất hôn nhân của bọn họ vô cùng mỹ mãn, nhưng kết quả cho thấy, Tưởng gia căn bản chưa từng có ý nâng đỡ Thái tử, ngay cả Tưởng Lan cũng chỉ nguỵ trang, người nhà bọn họ triệt để tách bản thân ra khỏi ngôi vị Hoàng đế, chỉ nguyện trung thành với một mình Hoàng đế, về phần ai làm thì phải tự lực bằng bản lĩnh.

Hoàng hậu cười: "Đúng là đáng đánh đòn, yến hội sắp bắt đầu lại dám để phụ hoàng chờ con!" Dù nói như thế nhưng trong giọng nói không hề có ý trách cứ.

Thái tử quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thái tử phi, hắn vốn định đi từ sớm, mà Thái tử phi cố tình nháo loạn trong phủ, làm đầu hắn đau nhức, hiện tại đến trễ đúng là quá thất lễ! Thái tử phi mắt lạnh nhìn hắn, trong con ngươi tràn ngập trào phúng, ngươi để một đứa Thứ phi có đãi ngộ vượt xa ta là Thái tử phi, thậm chí tiếp đãi sứ thần dị quốc cũng mang theo Tưởng Lan, ngươi đã làm ta mất hết thể diện thì ta cần gì phải giữ lại mặt mũi cho ngươi!

Thái tử phi bên này sóng ngầm mãnh liệt với Thái tử, Lí Vị Ương từ xa nhìn thấy chỉ lắc đầu. Trong nhà không yên, chính là điểm yếu lớn của Thái tử, khi tranh đấu, Thác Bạt Chân đã lợi dụng rất tốt điều này, hai người kia chỉ lo mắt to trừng mắt nhỏ, mà không thấy được Hoàng đế đã lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn sao? Dù thế nào, Hoàng hậu đã lệnh cho tiểu thái giám bố trí thêm một cái bàn, lại một trận lộn xộn mới xếp được bàn ăn ngay dưới Hoàng đế.

"Thái tử ca ca luôn thích Tưởng Lan kia, chị dâu Thái tử phi rất tức giận! Lúc đại hôn hai người ấy cùng bước vào cửa, kết quả buổi tối Thái tử lại đến ngủ ở chỗ Tưởng Lan, thù này rất lớn!" Cửu Công chúa lặng lẽ kề tai Lí Vị Ương nói nhỏ, "Nhưng mà mẫu hậu luôn giúp đỡ Tưởng Lan, càng chọc tức Thái tử phi, nghe nói phủ Thái tử ba ngày một trận ầm ỹ nhỏ, năm ngày một trận cãi nhau lớn! Ngay cả giường trong phòng ngủ Tưởng Lan cũng bị Thái tử phi đập nát!"

Lí Vị Ương giật mình nhìn thoáng qua Thái tử phi, người kia vóc dáng gầy nhỏ... lại rất ngang ngược. Nhưng mà, dù là ai cũng không thấy vui vẻ khi phải chia sẻ trượng phu của mình với nữ nhân khác, huống chi còn là nữ tử độc chiếm sủng ái trượng phu, nhìn bộ dáng Tưởng Lan như cây liễu đu đưa theo gió, vừa thấy đã thương tiếc, Lí Vị Ương thật sự rất khó liên hệ với huyết thống mạnh mẽ của người Tưởng gia, càng không có điểm nào giống Đại phu nhân, Nguỵ Quốc phu nhân, nhưng ngẫm lại, Tưởng Lan trong nhà là nữ nhi thứ xuất, thái độ của Tưởng gia đối với nàng đương nhiên khác một trời một vực với hai người kia, mọi thứ dường như lại tìm ra được chút nguyên nhân.

Hoàng hậu nhìn Tưởng Lan, trong mắt lướt qua sự tán thưởng, cầm lấy tay nàng khen: "Lan nhi hôm nay trang điểm rất đẹp, lại rất khác biệt."

"Tạ ơn nương nương khích lệ." Tưởng Lan dịu dàng nói.

Hoàng hậu tán gẫu với Tưởng Lan, Thái tử phi bị đẩy sang một bên không chen vào được câu nào càng thêm bực mình.

Không lâu sau, Tưởng Lan trở lại chỗ ngồi của mình, sắc mặt không thay đổi lướt qua bên cạnh, lúc đến chỗ bàn Lí Vị Ương thì hơi ngừng lại, rồi lập tức chuyển đi như thể không có việc gì.

"Vị Ương tỷ tỷ không biết đấy thôi, Tưởng Lan này rất lợi hại, bộ dáng không đẹp lắm lại làm Thái tử ca ca thần hồn điên đảo..." Cửu Công chúa ghé vào tai Lí Vị Ương nói rất say sưa, hoàn toàn không có dáng vẻ Công chúa. Vừa nói vừa quay đầu nhìn Tưởng Lan, nhưng Tưởng Lan đã chuyển mắt đi, ngược lại Võ Uy Tướng quân Tưởng Nam bên kia liếc mắt đến, ánh mắt hai người chạm nhau, Cửu Công chúa rùng mình, chỉ cảm thấy mình bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.

"Có gì đặc biệt hơn người chứ..." Cửu Công chúa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, rồi không nói gì nữa.

Đương nhiên là hơn người, hiện giờ văn thần Hoàng đế coi trọng nhất là Lí gia, võ tướng dựa vào nhất là Tưởng thị, tuy rằng trong triều đình Đại Lịch, quan văn cao hơn võ tướng, nhưng Tưởng gia này lại là ngoại lệ, công huân bọn họ đã sớm vượt xa võ tướng bình thường, đứng hàng công hầu. Ánh mắt Lí Vị Ương, lướt qua đám người Tưởng Lan, Tưởng Nam, hướng đến Tưởng Húc. Ông ta rất giống trong trí nhớ của nàng, dung mạo anh tuấn, dáng người cao ngất, tươi cười nhìn qua ấm áp, nếu không biết sẽ cho rằng là quan văn, căn bản không ngờ ông ta chính là Chinh Tây nhất phẩm Tướng quân tiếng tăm lừng lẫy trên sa trường. Không biết yến tiệc hôm nay, ông ta xuất hiện sẽ tăng thêm chuyện xấu gì! Liên tưởng đến việc Tưởng Nam cố ý đến khiêu khích, Lí Vị Ương đã rõ ràng, yến hội hôm nay chỉ sợ sẽ phát sinh biến cố, hơn nữa, còn nhằm vào bản thân mình!

Lí Vị Ương mỉm cười, nên làm thế nào mới lấy được lợi ích lớn nhất cho mình đây?

Tưởng Húc, Tưởng Nam, Thái tử, Tưởng Lan, Thác Bạt Chân, Võ Hiền phi, Hoàng hậu... Khuôn mặt những người này liên tiếp loé qua trong đầu Lí Vị Ương, nàng cúi đầu, bọn họ chỉ coi nàng là một viên đá chướng mắt, mà đôi phi một viên đá, lại rất có khả năng ảnh hưởng đến đại cục.

Nam tử Tưởng gia xưa nay đều trấn thủ nơi biên cảnh, rất ít khi lộ diện ở Kinh đô, đột nhiên xuất hiện hai vị công tử trẻ tuổi, điều này đã đủ để làm các tiểu thư phu nhân hưng phấn. Đại công tử Tưởng Hải dung mạo rất giống Tưởng Húc, anh tuấn cao lớn, trầm ổn cương nghị, tràn ngập khí khái nam tử, nhưng mà hắn đã cưới vợ, cho nên các tiểu thư phu nhân chỉ thấy hứng thú với ba người đệ đệ của hắn. Sở dĩ là ba mà không phải bốn là vì Nhị công tử Tưởng Dương đã bị tứ hôn, vị hôn thê là tiểu thư con vợ cả Cao Uyển Nhi của Tương Dương Bá phủ, cho nên Tưởng gia còn lại Tam công tử Tưởng Hoa, Tứ công tử Tưởng Nam, cùng với Ngũ công tử Tưởng Thiên chưa có hôn phối. Tưởng gia là thế gia công huân, con trai lại cao quý anh tuấn như thế, các phu nhân tiểu thư sớm đứng ngồi không yên, ào ào đến hỏi thăm, Tưởng Đại phu nhân trong đám nữ quyến đã phiền không thể chịu nổi mà trên mặt vẫn mang nụ cười mỉm, đáy mắt cất giấu sự kiêu ngạo. Đúng vậy, Tưởng Đại phu nhân có lý do để kiêu ngạo, bởi vì con trai Tưởng gia đúng là rồng giữa loài người, không hề kém cỏi so với các Hoàng tử.

Tưởng Hải nhìn thoáng qua ghế nữ quyến đối diện, sau đó khẽ nói với đệ đệ: "Cô nương gương mặt thản nhiên, ánh mắt sâu thẳm chính là Lí Vị Ương?" Hắn luôn ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lí Vị Ương.

Tưởng Nam mỉm cười, nói: "Còn có tiểu nha đầu thứ hai nào mới mười mấy tuổi đã ngồi ở vị trí Huyện chủ nhị phẩm sao?"

Tưởng Hải gật đầu, bình luận: "Bộ dạng không tồi, đáng tiếc so với Trường Nhạc, vẫn kém rất xa." Bất kể nam nhân có giỏi đến đâu, điều đầu tiên bình luận luôn là tướng mạo nữ tử, giọng điệu của hắn, như thể đang nói, có một gương mặt như vậy, Lí Vị Ương được nhận xét không tồi cũng chỉ là miễn cưỡng, đương nhiên, ánh mắt Tưởng Hải rất cao, không cần nói thê tử hắn Hàn thị chính là đại mỹ nhân xuất chúng, mà tất cả nữ tử được nhét vào phòng hắn đều rất mỹ mạo, đã làm khẩu vị của hắn nâng lên rất cao, đương nhiên, nếu Lí Vị Ương có biết cũng sẽ không cảm kích hắn.

Người bên cạnh nâng chén với Tưởng Hải, hắn mỉm cười đáp lễ, sau đó thấp giọng nói: "Phụ thân dặn đệ đừng có tiếp tục chạy đi tìm phiền toái."

Tưởng Nam nhìn chằm chằm Lí Vị Ương ngồi đối diện không cho là đúng, nhíu mày: "Đại ca quá cẩn thận rồi, đại ca yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không liên quan đến Tưởng gia!"

Tưởng Hải lại nhíu mày: "Ta nói lại lần nữa, đừng gây chuyện."

Tưởng Nam cười càn rỡ: "Nàng ta làm tổ mẫu tức giận đến ngã bệnh, đại ca còn bảo đệ đừng gây chuyện?"

Trên mặt Tưởng Hải mang ý cười, người ngoài nhìn bộ dáng đó còn nghĩ hắn đang chuyện trò vui vẻ với Tưởng Nam, mà thật ra, hắn không đồng ý: "Chỉ là nhân vật nhỏ, ý phụ thân là đừng vì nàng ta mà làm hỏng đại cục."

Tưởng Nam bật cười, đưa tay cầm chén rượu lên: "Đại ca cho rằng tổ mẫu sẽ để đệ tự mình động thủ sao? Quá buồn cười." Quốc công phu nhân tuy muốn báo thù cho Lí Trường Nhạc, nhưng tuyệt đối sẽ không để Tưởng Nam động thủ, dù thế nào, người Tưởng gia muốn đối phó Lí Vị Ương nhưng không để ô uế tay bọn họ, bọn họ đã muốn nàng biến mất, tất nhiên sẽ có người nhận việc, bọn họ chỉ cần xem là được rồi, đây cũng chính là lý do vừa nãy Tưởng Nam vội vàng cho Lí Vị Ương nhận lấy nhục nhã, bởi vì hắn biết về sau hắn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy khuôn mặt này, đây không phải là điều đáng tiếc sao? Ha ha, Tưởng Nam tươi cười đầy mặt, đánh giá Lí Vị Ương ngồi bên kia.

Lí Vị Ương đương nhiên có chú ý tới ánh mắt không có thiện ý của đối phương, mà trên mặt nàng không hề nhìn thấy nửa điểm khác thường, hoàn toàn trầm ổn không giống những thiếu nữ ở độ tuổi này.

Thác Bạt Ngọc cách đó không xa, như đăm chiêu nhìn Tưởng gia, hắn rốt cuộc hiểu được vì sao Lí Vị Ương chán ghét đám người này, bọn họ đúng là những nam nhân rất ưu tú, nhưng ưu tú là chuyện nhà bọn họ, ỷ vào điều này để kiêu ngạo coi người khác như bụi đất tuỳ ý giẫm lên thì sẽ rất đáng ghét, hắn nhớ lại tin tức ba ngày trước Lí Vị Ương phái Triệu Nam đưa tới, khẽ cười. Hắn biết nàng muốn hành động, không biết rốt cuộc nàng sẽ làm gì, nhưng hắn có thể tưởng tượng được, nhất định là một danh tác...

Bên này đủ các loại lục đục, đao kiếm bay tứ tung, bên kia các loại đồ ăn quý hiếm mỹ vị được bưng lên như dòng chảy, cung nữ các bàn lanh lợi hâm rượu chia thức ăn cho quý nhân.

Lí Vị Ương nhìn một vòng xung quanh, thấy Chu Thiên Thọ đứng khoanh tay phía sau Hoàng đế, mà một vị thiên sư khác càng được Hoàng đế tin cậy Doãn Thiên Chiếu đến giờ vẫn không thấy bóng người, nàng nhìn thoáng qua Lí Mẫn Đức ngồi cách đó không xa, Lí Mẫn Đức như biết nàng đang tìm cái gì, làm biểu cảm an tâm đừng vội với nàng.

"Hôm nay hiếm khi các vị ái khanh tề tụ một phòng, thấy mọi người khoan khoái thư thái, cũng coi như Hoàng hậu không phí tâm tư!" Hoàng đế cười, quay đầu nói với Hoàng hậu, "Hoàng hậu vất vả rồi."

Hoàng hậu qua một thời gian điều dưỡng, thân thể tốt hơn lần trước nhiều, tính khí cũng khôi phục sự ấm áp ngày xưa, cười nói: "Bệ hạ, phân ưu với người là việc của thần thiếp, tổ chức yến hội này, cũng để cho mọi người có thể tận hứng mà!" Nói xong, bà nhìn thoáng qua mọi người, cười, "Người xem, ngay cả Đại công tử cùng Tứ công tử Tưởng gia cũng đến, thần thiếp nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Tứ công tử là khi hắn mới bốn tuổi, lúc đó hắn đi theo Đại phu nhân đến Hoàng cung, náo loạn đòi hái đào trong hoa viên, không chịu rời đi, chỉ chớp mắt đã trở thành thiếu niên tướng quân oai hùng như vậy!"

Hoàng đế nhìn Tưởng Nam, tươi cười đầy mặt: "Đúng vậy, Hoàng hậu nói trẫm mới nghĩ tới. Đáng tiếc, tiểu Cửu còn nhỏ tuổi, bằng không gả con bé cho Võ Uy Tướng quân cũng là một nhân duyên tốt!"

Cửu Công chúa đương nhiên biết đây là nói đùa, nhưng vẫn lạnh mặt, hừ một tiếng.

Hoàng hậu mỉm cười, đánh giá Tưởng Nam từ trên xuống dưới: "Nhà mẹ đẻ bản cung có một chất nữ Vân Vân, dịu dàng động lòng người, đoan trang hiền thục, vừa vặn xứng đôi với Võ Uy Tướng quân!"

Tươi cười của Hoàng đế trở thành nghiền ngẫm, Mai Quý phi bên cạnh cười: "Hoàng hậu nương nương, ngài quên rồi sao, cháu gái của Lưu Các lão gia còn chưa có hôn phối, tuổi rất hợp với Tứ công tử, tương mạo tương xứng, bệ hạ còn đang đáp ứng làm mai giúp nàng ấy kìa!"

Cháu gái của Hoàng hậu, cháu gái của Lưu Các lão là người ủng hộ đáng tin cậy của Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ con trai Mai Quý phi, hai người kia, đề cử hôn sự gì, rõ ràng đang mượn sức Tưởng gia. Hoàng đế liếc mắt nhìn Hoàng hậu của mình cùng Mai Quý phi, sau đó nói với Tưởng Nam: "Võ Uy Tướng quân, trẫm muốn hỏi ý tử ngươi!"

Tưởng Nam đứng dậy, ánh mắt cả đại điện đều dừng trên người hắn, sắc mặt mọi người khác nhau. Hắn nhìn thoáng qua Tô Vân Vân đang thẹn thùng, lại nhìn Lưu tiểu thư gan dạ kiều mỵ vẻ mặt chờ mong, không biết sao, lại liếc mắt lườm Lí Vị Ương đang xem kịch vui, cười nói: "Ý tốt của bệ hạ, thần tử sao dám từ chối? Chỉ có điều thần đánh giặc bên ngoài, chuyện tuyển vợ không rõ ràng lắm, nếu không bệ hạ xem xét, ngài cảm thấy vị tiểu thư nào tốt thì ban tiểu thư đó cho thần làm thê tử là được rồi!"

Tưởng Húc thấp giọng trách cứ: "Nói gì thế!" Lập tức đứng lên hành lễ, "Bệ hạ, khuyển tử vô lễ, xin người thứ tội."

Hoàng đế cười ha ha: "Không sao, trẫm lại thích tính ngay thẳng này của hắn." Võ tướng như vậy mới dễ thao túng, so với Tưởng Quốc công cùng Tưởng Húc đa mưu túc trí, Tưởng Nam trước mặt Hoàng đế có vẻ ngây thơ hơn rất nhiều, điều này làm tâm tình Hoàng đế rất tốt. Ông cười nói, "Như vậy đi, vẫn nên chờ Võ Uy Tướng quân thảnh thơi muốn cưới vợ sinh con rồi hẵng bàn, bằng không hắn thô lỗ đường đột như vậy giai nhân nào mới gọi là tốt!" Vừa nói vừa cười, mọi người thấy thế, đều cười rộ lên, hiểu trong lòng mà không nói ra, Lí Vị Ương biết, Hoàng đế mắt thấy các Hoàng tử đều đã thành niên, trong lòng tràn ngập kiêng kị, tất nhiên sẽ không tuỳ tiện để bất cứ ai trong bọn họ mượn sức Tưởng gia, mà lời nói của Tưởng Nam, nghe qua có vẻ hồ đồ vô lễ, mà thực tế lại cất giấu huyền cơ rất sâu, hắn chọn Tô Vân Vân đắc tội Ngũ Hoàng tử, chọn Lưu tiểu thư đắc tội Hoàng hậu cùng Thái tử, nhìn thế nào cũng không có lời, nhưng quả cầu này đá đến chỗ Hoàng đế, kết quả sẽ không giống trước, Hoàng đế không muốn thấy Tưởng gia hắn đứng về phía nào bọn họ sẽ bảo trì thái độ trung lập, không dính tới bên nào hết, nếu đổi lại là thần tử bình thường, chỉ sợ đã bị các Hoàng tử coi là cái đinh trong mắt để trừ khử, nhưng Tưởng gia tay cầm binh quyền, gốc rễ sâu xa, đương nhiên không có cách nào để nhổ đi, cứ như vậy, các Hoàng tử lại càng nghĩ cách mượn sức bọn họ, địa vị Tưởng gia càng được củng cố.

Tưởng Nam cười nói: "Bệ hạ, vi thần lỗ mãng không biết, nhận được phúc khí của bệ hạ, lần này từ biên cảnh trở về, vô tình tìm được một đôi Hải Đông Thanh, đặc biệt mang về dâng lên bệ hạ, mong bệ hạ vui lòng."

(Hải Đông Thanh là Cắt kên kên Falco rusticolus là loài lớn nhất trong Chi Cắt. Loài cắt này sinh sản ở trên bờ biển Bắc Cực và các đảo ở Bắc Mỹ, châu Âu, và châu Á. Nó chủ yếu loài không di trú nhưng một số con lại di chuyển đến các khu vực khác sau mùa sinh sản, hoặc trong mùa đông. Cắt kên kên phân bố ở phần lớn Bắc bán cầu, với số lượng sinh sống ở Bắc Mỹ, Greenland và Bắc Âu. Bộ lông của nó thay đổi theo vị trí, với màu sắc từ trắng toàn thân cho đến màu nâu sẫm.)

Hoàng đế cười nói: "Thật không? Mau dâng lên để trẫm nhìn."

Thật ra lúc này Hoàng đế không có mấy ngạc nhiên, Hải Đông Thanh đều lớn lên nơi hoang dã, trước đây từng có người bắt về thuần hoá để trợ giúp lúc đi săn, chỉ có điều loại chim này rất khó bắt giữ cùng huấn luyện, cho nên dân gian có câu cửu tử nhất sinh, khó bắt được một con ưng. Đúng là vì Hải Đông Thanh không dễ bắt giữ cùng thuần hoá, lúc tiên Hoàng còn sống thậm chí đưa ra một quy định: phàm những tội phạm mạo phạm hình luật bị lưu đày, ai có thể bắt được Hải Đông Thanh trình lên, có thể được tha lỗi, phóng thích. Bởi vậy rất nhiều người không tiếc số tiền lớn để mua được con chim nổi tiếng này. Nhưng hiện tại trong tay Hoàng đế đã có không ít Hải Đông Thanh, sớm không còn ngạc nhiên, thậm chí ông còn ban cho thần tử, Công chúa mình yêu quý, ví như phủ Vĩnh Ninh Công chúa có một con, lúc trước Lí Mẫn Đức thắng được trận bắn tên nhưng đã làm Hải Đông Thanh kia chạy mất. Nhưng lúc thái giám đưa Hải Đông Thanh kia lên, Hoàng đế lắp bắp kinh hãi.

Không cần nói đến Hoàng đế, tất cả mọi người đều kinh hãi, không dám tin nhìn Hải Đông Thanh trong lồng.

Hải Đông Thanh là giống quý nhất trong các loài ưng, thuần đen là cực phẩm, thuần trắng là thượng phẩm, lông trắng mà pha tạp là hạng thấp hơn, màu xám càng thấp hơn, cả đời này Hải Đông Thanh tốt nhất Hoàng đế từng xem qua đều là lông trắng mang tạp chất, nhưng trước mắt bỗng xuất hiện Hải Đông Thanh cực phẩm thuần đen, lại còn là hai con, đúng là hiếm thấy!

"Hiếm có, lại còn là Hải Đông Thanh cực phẩm như vậy!" Hoàng đế nhìn ra sự đặc biệt của đôi Hải Đông Thanh này, cười càng thêm vui vẻ.

"Bệ hạ, Hải Đông Thanh là thần điểu, tính tình cương nghị mà mãnh liệt, sức lực rất lớn, như ngàn quân đánh trận, tốc độ bay cực nhanh, giống chớp đánh ngang trời, triều ta hơn trăm năm qua, lần đầu tiên có cực phẩm Hải Đông Thanh hiện thế, đây đúng là điều đại cát xuất hiện!"

Đám quan viên bên cạnh thấy thế, vội vàng đứng dậy phụ hoạ, giống như nhìn thấy cực phẩm Hải Đông Thanh thì báo hiệu tứ hải dồi dào, thiên hạ thái bình, Lí Vị Ương trào phúng nhìn bọn họ gò ép, mặc kệ là Hoàng đế nào đều thích người khác nói điềm lành đến, giống Tiên Hoàng, người khác dâng cho ông một khối đá bên trên có dấu đỏ, nói cái gì đá tâm đỏ, biểu hiện dân tâm thiên hạ hướng về, dân chúng quy tâm, lập tức được phong là Lễ bộ Thượng thư, loại chuyện hoang đường này, triều đại nào cũng không thiếu. Lí Vị Ương nhìn ngay cả phụ thân mình Lí Tiêu Nhiên cũng đứng dậy chúc mừng Hoàng đế, khoé môi nhẹ nhàng gợi lên.

Hoàng hậu cười nói: "Quả nhiên là điềm lành, trời bảo hộ Đại Lịch ta."

Trên mặt Thái tử cũng là sự thoải mái vô hạn: "Hải Đông Thanh quý thế này muốn tìm được đúng là không dễ dàng, Tưởng Nam, ngươi là công thần của bệ hạ!"

"Đúng vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy Hải Đông Thanh cực phẩm thuần đen thế này!" Thác Bạt Chân cũng nâng chén, kính một ly với Tưởng Nam từ xa.

Tưởng Nam mỉm cười, trên mặt lộ ra sự khiêm tốn: "Đâu có, Thái tử điện hạ và Tam điện hạ, hai vị quá khen rồi!"

"Nào, khỏi cần khiêm tốn!" Thái tử phất tay, "Không bằng kể lại quá trình bắt được Hải Đông Thanh này đi!"

Trên mặt Tưởng Nam như có vô hạn quang vinh: "Hồi bẩm điện hạ, Hải Đông Thanh này không phải do thần bắt được, mà là biết được thần trở lại Kinh đô, bay theo đội ngũ của thần đến hơn trăm dặm, vô tình bị thần phát hiện, lại chủ động dừng trên quân kỳ Đại Lịch ta, đúng là không ngờ tới!"

Hoàng đế kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ lạ hắn miêu tả, tạm thời không luận đến thật giả, đây đúng là điềm lành lớn, cho nên Hoàng đế càng thoải mái, chủ động cầm chén rượu: "Tưởng Húc, ngươi có người con trai này thật giỏi, còn đưa tới điềm lành cho trẫm!"

Tưởng Húc vội vàng nói: "Có thể tận trung vì bệ hạ, đây là bổn phận của hắn, cũng là phúc khí của Tưởng gia!" Vẻ mặt Tưởng Húc vô cùng khiêm tốn, không hề nhìn ra vị tướng quân uy phong lẫm liệt, thái độ sùng kính với Hoàng đế so với thái giám bên cạnh chỉ hơn chứ không kém, Hoàng đế vừa lòng, cố ý phân phó ban thưởng Tưởng Nam không ít vàng bạc châu báu.

Lí Vị Ương nhìn, đột nhiên nở nụ cười.

Cửu Công chúa nói nhỏ: "Vị Ương tỷ tỷ cười gì thế?"

Lí Vị Ương nhỏ giọng: "Ta sao, tất nhiên là cười điềm lành này đến thật khéo."

Cửu Công chúa hoàn toàn không hiểu, nhưng thấy Lí Vị Ương không có ý giải thích nên càng thấy buồn bực.

Sau chuyện này, không khí cung yến càng sôi nổi, mọi người thấy Tưởng gia được thánh ý, ào ào khen tặng xu nịnh, phủng người Tưởng gia lên tận trời. Lí Vị Ương cẩn thận quan sát vẻ mặt Tưởng gia, lại không hề nhìn thấy một tia kiêu ngạo, nhất là Tưởng Húc, ngay cả đuôi mày khoé mắt không động một lần, nếu không phải thật lòng không để ý đến những lời ca tụng này, thì chính là tâm cơ thâm trầm đến mức không biểu hiện ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, Võ Hiền phi đột nhiên kinh hoảng hô một tiếng: "Bệ hạ, người xem?!"

Hoàng đế nhìn thoáng qua, lập tức đứng bật dậy, một đôi Hải Đông Thanh thần tuấn, vừa rồi còn được xưng là cực phẩm thần điểu, cứ thế hai mắt lật trắng, nằm chết trong lồng.

Thái giám cầm lồng quỳ xuống, run run, Hạ công công vội vàng tiến lên nhìn, bẩm lại: "Bệ hạ... Hải Đông Thanh... Hải Đông Thanh đã chết..."

Mọi người ồ lên, Tưởng Húc biến sắc, tức giận: "Nam nhi, ngươi chăm sóc thế nào hả!"

Trong mắt Tưởng Nam lộ ra ý cười không dễ phát hiện, miệng nói: "Phụ thân, con... con... con cũng không biết! Từ khi vào kinh đến nay, đôi Hải Đông Thanh này vẫn bình thường, sao có thể đột nhiên --" hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, thỉnh tội, "Bệ hạ, vi thần có tội!"

Sắc mặt Hoàng đế rất khó coi, đôi Hải Đông Thanh này vốn chỉ là chim, chim chết thì cứ chết, cùng lắm thì hơi mất hứng mà thôi, nhưng vừa rồi tất cả mọi người đều nói nó là điềm lành, nó chết đi, chẳng phải là cực kỳ gay go sao! Điềm lành có thể chết đi?! Khẳng định là không thể! Nếu điềm lành chết đi, nhất định có tai hoạ gì đó phát sinh!

Thấy sắc mặt Hoàng đế u ám, những người vừa rồi nói Hải Đông Thanh là điềm lành hiện tại câm như hến, hai mặt nhìn nhau, toàn bộ đại điện lạnh ngắt như tờ, ngay cả nữ quyến cũng ngừng thở.

Đúng lúc này, bên ngoài có một vị lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt sải bước đi vào, giọng nói như chuông đồng: "Bệ hạ! Việc này vô cùng không lành! Chắc chắn có yêu tinh trong đại điện!"

Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn lão đạo sĩ này, lập tức có người nhận ra hắn, Doãn Thiên Sư! Dĩ nhiên là Doãn Thiên Sư từ lúc yến hội bắt đầu đã không thấy bóng dáng!

Trong sự tĩnh lặng, Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được ý cười, quả nhiên đã đến!

Doãn Thiên Chiếu đầu đội Hương Diệp quan, mặc áo bát quái, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Hoàng đế: "Bệ hạ, còn nhớ lần trước bần đạo bói toán không? Lúc đó bần đạo hao phí bao nhiêu tâm huyết cũng không thể bói ra yêu tinh hiện thế nguy hại đến Đại Lịch rốt cuộc là người phương nào, hiện giờ đã tìm được biện pháp, nhất định có thể làm người này hiện ra nguyên hình!"

Hoàng đế lập tức mở to hai mắt nhìn: "Thật sao?!"

Võ Hiền phi nhìn lướt qua tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại chỗ Lí Vị Ương, tuy chỉ đảo qua nhưng lại mang theo một tia cười lạnh, Lí Vị Ương, ngươi chớ có trách ta, ta với ngươi vốn không thù không oán, ta vốn không nhiều chuyện hại ngươi, nhưng mà phu nhân Tưởng Quốc công đã hứa hẹn, nếu có thể trừ khử ngươi, sẽ khuyên bảo Tưởng Húc đầu quân cho Thác Bạt Chân! Sức ảnh hưởng của phu nhân Quốc công ở Tưởng gia không hề thua kém Tưởng Quốc công, Võ Hiền phi cùng Thác Bạt Chân lập tức chuẩn bị đặt cược cửa này! Nghĩ đến đây, bà mỉm cười nói: "Bệ hạ, Doãn Thiên sư chưa từng tính nhầm, ông ấy đã nói trong điện có yêu tinh, nhất định là thật, bằng không, vô duyên vô cớ sao lại khắc chết điềm lành của bệ hạ chứ?!"

Bà cố ý nhấn mạnh hai chữ khắc chết, không biết sao Lí Tiêu Nhiên nghe vào lại đặc biệt thấy chói tai, trong lòng ông, cũng dâng lên dự cảm không tốt.

Doãn Thiên Chiếu thản nhiên nói: "Phải bước lên đài cao, sau đó thần sẽ làm cho yêu tinh kia tự động hiện hình!"

Thác Bạt Ngọc lạnh lùng nhìn, càng xem càng cảm thấy có gì đó không đúng, nguyên nhân khiến Hải Đông Thanh chết đi hắn không rõ ràng, nhưng lão đạo sĩ này đột nhiên xuất hiện -- chuyện có sự khác thường tất là để mê hoặc lòng người, xem ra phải cẩn thận ứng đối!

Hoàng đế đương nhiên đáp ứng, không chỉ thế còn tự mình dẫn văn võ bá quan đi bước ra đại điện, đứng trên bậc thềm rộng rãi, nhìn Doãn Thiên sư đi lên đài cao. Đài này cao tầm bốn thước, được kiến tạo chuyên dùng cho hắn cầu mưa. Doãn Thiên sư vung phất trần, bắt đầu múa loạn gọi thần gọi quỷ trên đài.

Lúc này, ngay cả đám nữ quyến cũng tò mò ra bên ngoài, xem Doãn Thiên Chiếu trên đài cao, nghị luận sôi nổi.

Lí Vị Ương mỉm cười, không nói một lời, cho đến khi Lí Mẫn Đức đi đến trước mặt nàng, nói nhỏ: "Nhất định sẽ có chuyện rất thú vị phát sinh."

Lí Vị Ương nghiêng đầu: "Đã bố trí xong xuôi?"

Lí Mẫn Đức cười: "Ta hơi ngứa tay... cải biến một chỗ nho nhỏ, dù sao, đảm bảo sẽ làm mọi người vừa lòng." Gương mặt tuấn mỹ của hắn rạng rỡ, Lí Vị Ương thấy kỳ quái, nhưng nhận ra hai mắt hắn toả sáng nhìn mình, khẽ ho khan một tiếng, quay đầu đi.

Tiểu tử này, không biết đã làm gì mà lộ ra vẻ mặt gian xảo như vậy.

Chu Thiên Thọ lẫn trong đám người nháy mắt về phía Lí Mẫn Đức, hỏi ý kiến hắn. Chỉ thấy Lí Mẫn Đức mỉm cười, tay trái chậm rãi buông xuống, ngón giữa đặt trên ngón trỏ. Ám hiệu này Chu Thiên Thọ vừa nhìn đã hiểu, ý là kế hoạch không thay đổi, bảo hắn làm việc như cũ chớ ngờ vực, trong lòng Chu Thiên Thọ cười tươi, sau đó lặng lẽ lùi lại phía sau vài bước, ẩn vào trong đám đông.

Chuông đồng vang lên chín tiếng liên tiếp thì nghi thức bắt đầu, một đội thái giám tay cầm đèn lập tức thổi tắt nến, ánh sáng trên đài mờ mịt, làm cho toàn bộ nghi thức như bao phủ bởi sắc thái thần bí. Doãn Thiên Chiếu trên đài cao lớn tiếng nói: "Bệ hạ chân thành kính trời, không dám buông lỏng, vì sao trời cao không chịu ban thưởng mưa thuận gió hoà cho giang sơn Đại Lịch, ban thưởng thần dân của bệ hạ được hoà bình an ninh?" Lúc này, trên trời u ám, sấm rền vang xa, rất nhanh sẽ có mưa to trút xuống, mà cả người Doãn Thiên Chiếu run rẩy không ngừng, rất xứng với cảnh cát bay đá chạy, thời tiết đột nhiên chuyển biến, lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt thật giống như tương thông với thiên địa.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, mở to hai mắt, không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm Doãn Thiên Chiếu.

Thác Bạt Chân lạnh lùng nở nụ cười, Lí Vị Ương thân là Huyện chủ nhị phẩm, lại là con gái Lí Tiêu Nhiên, nếu muốn đánh bại nàng nhanh nhất, phải dựng lên một màn này trước mặt mọi người, chỉ cần trời cao nói tai hoạ là Lí Vị Ương, vậy tính mạng nàng, chắc chắn sẽ tận! Mỹ nhân như vậy, nữ tử thông minh như vậy, nếu đi theo mình thì tốt biết bao, vậy mà nàng ta cố tình không biết điều! Trong lòng Thác Bạt Chân vô cùng tiếc hận, còn có một tia đau lòng mờ ẩn, đây là thứ ngoại trừ ngôi vị Hoàng đế hắn muốn có được nhất, hiện tại lại phải hùa theo Tưởng gia... đáng tiếc, thật đáng tiếc... Hắn nghĩ như vậy, cuối cùng còn liếc mắt nhìn Lí Vị Ương.

Tạm biệt, thiếu nữ thông minh quật cường. Nàng đã không chịu trợ giúp ta đoạt lấy giang sơn, vậy thì hãy làm một khối đá kê chân cho giang sơn của ta đi!

Mà bên kia, Tưởng Nam nhếch môi, trên mặt lộ ra nụ cười tàn khốc.

Lúc này, trên trời một tia chớp xẹt qua, gió cũng chợt mạnh lên, như ôm theo tiếng rít gào thổi vào trong điện, chẳng những làm mọi người ngoài điện nghiêng trái nghiêng phải, mà còn làm tất cả các cửa sổ va đập giống bài ca điên loạn, màn sa trong điện tung bay, gió lớn thổi đến làm một bình sư trân quý rớt xuống đất, nát bấy tại chỗ... Trên đài, Doãn Thiên sư đứng giữa cảnh mưa gió biến đổi, quát to một tiếng: "Loại tai vạ nào, có thể ảnh hưởng đến giang sơn Đại Lịch ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com