ZingTruyen.Com

Thiet Lap Nay Hong Roi Dam My


CHƯƠNG 080: TAM VẠN

Thời tiết mùa này không nóng không lạnh, gió đêm thổi qua vô cùng thoải mái. Hoa hỏa dương ở hai bên đường phố đã khép kín, thay vào đó là một loại thực vật chỉ nở vào ban đêm, cứ cách vài mét lại có một bụi, cực kỳ đẹp.

Khách sạn khá gần câu lạc bộ, lúc nãy cặp sinh đôi cũng nói không khí rất tốt, Bạch Thời hỏi thăm ý kiến của họ, vì vậy bỏ qua ý định đi xe mà chậm rãi tản bộ về.

Trận đấu vừa chấm dứt không lâu, khán giả lục tục rời sân, cửa chính và cửa phụ toàn người là người, vì tránh bị nhận ra, Bạch Thời quyết định đi cửa sau.

Cậu đã sớm có kinh nghiệm trong việc chuồn về trước, cả trang phục và đạo cụ đều chuẩn bị đầy đủ, trước khi ra ngoài còn thay áo khoác, tiện thể đội mũ lưỡi trai, sau đó tra bản đồ, dẫn hai chị em rẽ vào một con đường nhỏ.

Ban đầu mấy vị bảo tiêu mặc thường phục muốn đi cùng hai chị em Đường gia, nhưng mấy người ngại phiền toái, liền cản lại, nói họ về khách sạn trước cùng lái xe, bảo tiêu chần chừ nửa giây, thấy hai người này lại vẫy vẫy tay, đành phải rời đi.

Bạch Thời biết rõ điều kiện gia đình hai chị em rất tốt, không nén nổi tò mà hỏi: "Không sao chứ?"

"Dạ, không cần đi theo mãi, bọn em không còn nhỏ nữa, có thể tự lo cho bản thân." Mặc dù Đường Ngụ vẫn mang dáng vẻ nho nhã lễ độ kia, nhưng lúc đi cùng với hai người thì thả lỏng hơn nhiều, trong sắc mặt đã có sự hăng hái đặc biệt của lứa tuổi này. Đường Ngụ cười nói, "Cho dù gặp phải người xấu cũng không sao, em đã huấn luyện rồi, có thể xứ lý."

Đường Hân mỉm cười gật đầu: "Hơn nữa cũng gần mà, không sao đâu."

Bạch Thời liếc nhìn họ, nghĩ thầm, ở cạnh nam chính sao có thể an toàn được, lỡ xui xẻo lại gặp tình huống quỷ quái nào đó, nhưng cậu lại nghĩ, dù sao cũng chỉ là một đoạn ngắn thôi mà, mình đâu có xui tới mức đấy, vì vậy bình tĩnh lại.

Đây là đoạn đường một chiều, rộng khoảng ba mét, hai bên trồng hai hàng cây lá đỏ rất cao, ba người chậm rãi tản bộ, trò chuyện về trận đấu vừa rồi. Hiển nhiên là Đường Ngụ rất thích cơ giáp, nói cũng muốn đấu Liên Minh, nhưng trước mắt vẫn phải học nhiều thứ lắm, đã vậy ba và chị đều quản lý quá nghiêm, tạm thời sẽ không đồng ý đâu, có lẽ sau này sẽ có cơ hội.

Bạch Thời vừa định phát biểu cảm tưởng, Đường Hân lại kinh ngạc nhìn em trai nhà mình, tốt bụng nói: "Ha? Chị đâu có quản em nhiều, nếu như em thật sự muốn đi thi đấu, chị sẽ ủng hộ mà."

Đường Ngụ yên lặng nửa giây.

Bạch Thời cũng yên lặng theo, nghĩ thầm em cô nói vị nữ đấu sĩ kia kìa, nếu thằng nhỏ mà lén đi thi sau lưng người ta, chắc chắn nữ đấu sĩ sẽ giật giây cha hai người thu mua câu lạc bộ đó, loại em trai cô ra, hoặc có thể khí phách xông lên võ đài, lôi xềnh xệch thằng nhỏ về nhà.

Đường Hân nhìn họ, mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ quái, mỉm cười hỏi: "Làm sao thế?"

"Không có gì, bây giờ kỹ thuật của em vẫn chưa nhuần nhuyễn lắm, cần rèn luyện thêm." Đường Ngụ cố gắng tự nhiên nhất có thể, sau đó nhìn về phía Bạch Thời, "Đại ca, đánh Liên Minh xong anh cần nghỉ ngơi mấy tháng, nếu như anh rảnh, chúng ta có thể đánh vài trận trên mạng không?"

"Ừ, không cần đợi đấu xong, bình thường cũng được." Bạch Thời đáp, lại trò chuyện theo đề tài này rẽ sang một số việc khác, chợt nhớ tới điều gì, liền hỏi: "Hai đứa là người nơi này?"

Cặp song sinh lắc đầu, nói họ ở hệ đô.

Bạch Thời biết hệ đô chính là trung tâm của tinh hệ, vô cùng phồn hoa, hơn nữa còn cực kỳ xa hành tinh nhỏ mà cậu từng ở, lúc trước hai người này bị mẹ kế điều khiển tới trấn Kerry để sửa cơ giáp, nhìn sao cũng thấy có âm mưu, ngay cả họ không phát hiện ra, nhưng cha họ đâu có ngốc.

Vậy rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ vì để cho hậu cung và nam chính gặp nhau nên không cần logic luôn hả? Cậu biết có một vài truyện chủng mã như vậy, cứ tưởng đám người kia sẽ không làm vậy đâu, mà giờ suy nghĩ một chút, đừng bảo mấy tên khốn kia vì muốn bớt việc nên mới bước lên con đường này nha?

Mẹ kiếp, tuyệt đối không thể như vậy, thiết lập đã hỏng rồi, lại còn phải ở trong một thế giới phi logic, cho dù cậu là nam chính thì cũng tuyệt vọng muốn chết. Nếu không để ý tới vấn đề này thì hình như hết thảy đều hợp lý... Con mẹ nó, đặt một người mạnh mẽ như đại ca bên cạnh nam chính, quá là phi logic luôn!

Cậu xoắn xuýt một lát, không nhịn được mà hỏi: "Lúc ấy hai đứa tới gần nhà anh sửa đồ, cha hai đứa có nói gì không?"

Hai chị em lắc đầu, giải thích là ban đầu họ định tới hành tinh đó thăm người thân, ai ngờ cơ giáp hỏng, mẹ kế thăm dò được trấn Kerry có nơi sửa chữa tốt, bởi vậy họ mới tới đó.

Nghe có vẻ xuôi lắm nha, Bạch Thời thở phào, trong đầu thì nghĩ: coi như đám kia vẫn còn chút lương tâm, ít nhất về phần logic có thể miễn cưỡng bảo đảm, còn sự tồn tại đặc biệt như đại ca ấy mà, cậu tỏ vẻ không ngại gặp thêm một hai người đâu, bởi vì như vậy cậu càng dễ làm thịt Tống Minh Uyên hơn.

Bạch Thời vừa đi vừa nghĩ, bỗng nhiên thấy Đường Ngụ chỉ vào một chỗ nói bên kia đông ghê, không nén nổi tò mò mà nhìn qua.

Gần đây có khu dân cư, bên cạnh đã xây hai dãy phòng, biến con phố này thành chợ đêm, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, biển người như thủy triều dâng cao, vô cùng náo nhiệt. Cậu nhìn hai người bên cạnh, thấy họ yên lặng nhìn về phía kia là đoán được chắc hai người này chẳng mấy khi được tới những nơi như thế.

Bạch Thời liếc nhìn máy truyền tin, phát hiện vẫn chưa tới chín giờ, lúc này mà về thì cũng chỉ ngồi không, bèn hỏi: "Muốn đi dạo?"

"Dạ!"

Bạch Thời gật đầu, dặn dò họ đi theo mình, sau đó dẫn đầu tiến vào chợ đêm.

Cảm giác của chợ đêm này vô cùng giống với Trái Đất, Bạch Thời chợt cảm thấy thân thiết. Khu chợ này không lớn, đi một lát là xong, nhưng có vẻ sự tò mò của cặp song sinh rất nhiều, cho nên tốc độ của họ rất chậm, đợi tới lúc này người này có vẻ đã thỏa mãn thì một giờ đã trôi qua. Bạch Thời sâu sắc cảm thấy hai vị bảo tiêu đang phát rồ rồi, liền dẫn hai chị em họ đi về.

Ba người chậm rãi rời khỏi đường nhỏ, chuẩn bị trở về con đường lúc trước, nhưng đúng lúc này chợt nghe cách đó không xa vang lên âm thanh chửi bới vô cùng giận dữ, vô thức nhìn qua.

Hai bên cổng chợ có bày hiện mấy sạp hàng nhỏ, âm thanh phát ra từ một trong số đó, có ba thanh niên đang hằm hằm trợn mắt nhìn chủ quán, tức giận nói đôi tất mình mới mua là tất rách. Chủ quán không hề lay chuyển, nói chất lượng tuyệt đối không có vấn đề.

Lúc trước Bạch Thời không để ý, bây giờ nhìn lại không khỏi giật mình, chủ sạp hàng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc bình thường, đội mũ lưỡi trai, thân hình hắn rất gầy, ánh mắt điềm tĩnh, đeo một cặp kính không gọng, vô cùng nhã nhặn, khí chất hoàn toàn không hợp với nơi này.

Nét mặt chủ quán cực kỳ bình tĩnh: "Trước khi các người mua tôi đã cố ý kiểm tra qua, căn bản không hề rách, tôi không biết các người làm rách nó ở đâu, nhưng việc này không liên quan tới tôi, tôi không thể đổi."

"Nói láo!" Thanh niên cầm đầu cả giận quát lên, "Rõ ràng là rách, mày nói lúc trước mày thật sự kiểm tra rồi hả? Thế thì bây giờ mày nhìn lại đi, vỏ ngoài vẫn còn nguyên, chỉ có tất bên trong là rách, chẳng lẽ bọn tao tự làm?"

Gã dừng lại một chút, cười lạnh: "Tao đã nghe nói về mày rồi, mày tên là Kim Tam Vạn, có tiền án ăn trộm đúng không, không ngờ nói dối cũng bài bản đấy, đừng bảo mấy thứ này là do mày đi ăn trộm ở đâu rồi mang ra bán cho bọn tao nhá?"

Sắc mặt chủ quán lập tức thay đổi, quai hàm phồng lên một chút, hiển nhiên là đang nghiến răng, Bạch Thời vô thức cảm thấy người này sẽ nổi giận, nhưng hắn chỉ cứng lại nửa giây, bất ngờ nuốt hết cơn giận, nói: "Được rồi, đưa đây, tôi sẽ đổi."

"Tưởng đổi là xong?"

"Nếu không thì sao?"

Cặp song sinh hoàn toàn không hiểu tại sao lại có người làm ầm ĩ tới mức này chỉ vì một đôi tất, hơn nữa cảm giác ba thanh niên gây náo loạn này chẳng hề có giáo dục, làm cho người ta không nhịn được mà nhíu mày. Hai người nhìn về phía Bạch Thời: "Đại ca, đi thôi."

Bạch Thời có cảm giác tên của chủ quán hơi quen, cho nên nhìn thêm vài lần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chẳng hề thấy có ấn tượng gì, chắc là do nó quá bình thường, bây giờ xung quanh càng ngày càng đông, đã bắt đầu loạn. Cậu gật đầu, dẫn họ rời đi.

Mấy gã thanh niên kia vẫn không bỏ qua, lạnh giọng nói: "Không bồi thường thì cũng được thôi, để bọn tao đánh cho nguôi giận, nghe nói mày học kinh tế giỏi lắm, bây giờ đoán xem một nắm đấm của bọn tao trị giá bao nhiêu tiền?"

Bạch Thời nghe rõ từng câu từng chữ, đột nhiên khựng lại, cậu nhớ ra hồi.

Cậu nhớ có một ngày mở chat nhóm, phát hiện đám kia đang thương lượng chuyện nhận tiểu đệ, nói phải tìm một tinh anh có thể làm ăn thay nam chính, tinh anh này bị người ta hãm hại sau đó được nam chính cứu giúp, từ nay về sau đi theo nam chính.

Lúc cậu tới thì đám kia đã thương lượng xong nội dung cốt truyện rồi, chỉ còn thiếu đúng một cái tên, cậu mở miệng nói thế này: "Thẩm Tam Vạn."

Mọi người: "..."

Mọi người hỏi: "Ông không có việc gì hay sao mà hỏi tiền?"

Bạch Thời: "Chẳng phải cần một cái tên sao?"

Mọi người: "Vậy cũng không thể dùng cái đó!"

Bạch Thời: "Ồ, thế thì họ Kim hoặc họ Tiền, Kim Tam Vạn, Tiền Vạn Tam, Tiền Tam Vạn, mấy ông chọn đi."

Mọi người: "..."

Lúc đó đám kia không hề chọn, bởi vì họ cảm thấy tinh anh thì phải có một cái tên có học thức có tu dưỡng, nhưng bởi vì sự độc miệng của cậu, tinh anh đã không được sở hữu cái tên kia nữa rồi, xem ra thế giới này đã lựa chọn, chọn Kim Tam Vạn.

Cặp song sinh thấy Bạch Thời đột nhiên dừng lại, cảm thấy khó hiểu: "Đại ca?"

Bạch Thời vội vàng kéo họ tới ven đường, vỗ vỗ bờ vai nhỏ của họ: "Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh sẽ quay lại ngay."

Cậu nói xong thì không để ý tới hai chị em họ nữa, nhìn xung quanh một chút, đưa tay quơ lấy cái muôi kim loại lớn để múc súp bên cạnh quầy hàng, bày ra tư thế thịt sói giết hổ, quay đầu lao vào trong đám đông.

Cặp song sinh: "..."

Đường Hân trơ mắt nhìn bóng dáng người nào đó biến mất, ngơ ngác mất vài giây: "Đại ca muốn đi cứu người?"

"Hẳn là vậy." Đường Ngụ sợ đại ca bị thương, đi theo vài bước. Đường Hân cũng hơi lo lắng, theo sát em trai.

Lúc Bạch Thời chen vào đám đông, Kim Tam Vạn đang bị một đám người đạp ngã dúi dụi xuống đất, ba người vây quanh hắn tiếp tục đạp, gã cầm đầu cười lạnh: "Sao không đánh lại? À, tao quên mày vẫn còn bị tù treo, trong thời hạn chấp hành án không thể đánh nhau tại khu vực này đúng không? Mày bị phán quyết mấy năm?"

Kim Tam Vạn co ro trên mặt đất bảo vệ đầu, không trả lời.

Bạch Thời vừa nhìn đã bùng cháy, mẹ nhà tụi bây, dừng tay ngay cho ông, đây chính là "Thẩm Tam Vạn" của ông đó!

Cậu mượn xung lượng khi chạy lấy đà để nhảy lên, quay vòng nhắm ngay cái muôi lớn vào ót của một trong ba gã thanh niên nọ, bên tai vang lên một tiếng bịch, thanh niên choáng váng, ngồi bẹp dí trên mặt đất, chỉ thấy mắt đã nổ đom đóm.

Hai tên còn lại bị biến cố này làm cho giật mình, Bạch Thời không dừng lại, vừa đáp xuống đã quất tới một tên khác.

Ầm! Một đòn giữa mặt, người nọ lập tức tru lên.

Bạch Thời tranh thủ chặn ngay phía trước tiểu đệ nhà mình, khuôn mặt vô cảm: "Ba đánh một còn ra thể thống gì, có bản lĩnh thì đánh với tao đây này."

Kim Tam Vạn nằm trên mặt đất ngẩng dầu dậy, dùng ánh sáng đèn đường dìu dịu để nhìn Bạch Thời, hình thể người này hơi gầy, cái lưng suất khí đang chắn trước mặt mình, làm cho hắn không thể nhìn rõ tướng mạo cụ thể.

—— Đây là một thiếu niên.

Hắn từ từ đứng dậy: "Cậu... Cám ơn, hay là cậu cứ đi đi."

Ú ù! Tam Vạn nói chuyện với mình nè! Bạch Thời cảm giác mình đã thành trong công bước làm quen đầu tiên, cậu rất vui, không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Yên tâm, không có gì đâu, anh trốn xa một chút."

Cậu ngoắc ngoắc ngón tay với ba tên kia: "Thức thời thì cút, còn không thì đừng nói nhảm, đến đây đi."

Mấy tên thanh niên tự nhiên bị đánh, đương nhiên không khách khí với Bạch Thời, tên vẫn còn choáng váng không nhúc nhích, hai tên còn lại thì chửi thề một tiếng, lập tức xông về phía này.

Kim Tam Vạn hoảng hốt, muốn kéo thiếu niên ra phía sau, nhưng Bạch Thời hoàn toàn không sợ, không đợi tiểu đệ chạm vào thì cậu đã tiến lên nghênh đòn. Bạch Thời có kinh nghiệm thực chiến phong phú, đánh với hai tên này quá nhẹ nhàng, vừa đánh đã thắng thế, làm cho Kim Tam Vạn nhìn mà sửng sốt.

Cặp song sinh vừa chen vào đám đông đã nhìn thấy cảnh tượng này, đồng loạt giật mình.

Hai mắt Đường Ngụ tỏa sáng, càng sùng bái đại ca hơn, cậu làm bé ngoan biết nghe lời nhiều rồi, bây giờ chỉ cảm thấy sự việc trước mắt vô cùng kích thích, mà cậu cũng đã luyện võ, nhưng chưa có cơ hội thực chiến, giờ phút này thấy thanh niên ngồi dưới đất đứng lên, xoắn tay áo lao vào: "Đại ca, em tới giúp anh."

Thanh niên kia đang muốn đánh lại, thấy bên cạnh đột nhiên có một bé gái xông tới, liền đẩy ra không chút nghĩ ngợi: "Con mẹ nó, cút sang một bên cho tao!"

"A!" Đường Hân bị đẩy bất ngờ, đột nhiên đụng vào quầy hàng bên cạnh, lập tức ngã quỵ.

"Chị!" Đường Ngụ quát to một tiếng xông qua, thanh niên kéo cậu lại, nhanh chóng giơ nắm đấm.

Nắm đấm sắp rơi xuống, nhưng tay gã đột nhiên bị ai cầm chặt, ngay sau đó gã cảm thấy có một lực to lớn đánh thẳng vào cơ thể mình, sau khi trời đất quay cuồng, gã lại bị đánh văng ra ngoài.

Hai vị bảo tiêu đợi lâu không thấy họ trở về, liền tìm tới nơi này theo hệ thống định vị, nhưng sợ quấy rầy tới họ nên vẫn đi theo phía xa xa, lúc này mới chen được vào trong.

Họ chia ra một người tiếp tục đánh thanh niên, người còn lại thì đi cùng Đường Ngụ chạy tới bên cạnh Đường Hân, cùng gọi "Chị", "Tiểu thư."

Đường hân nhắm mắt, không trả lời, một lát sau mới ngẩng đầu, giọng nói mang vẻ khó chịu: "Hả?"

Đường Ngụ: "..."

Bảo tiêu: "..."

Trái tim hai người hẫng một nhịp: Xong rồi!

Đường Hân khá thông minh, nhìn tư thế và vị trí của mình, lại nhìn thanh niên bị đánh, hỏi: "Chị bị hắn làm chóng mặt hả?"

Đường Ngụ cố gắng làm mình chững chạc một chút, cẩn thận từng li từng tí: "Hắn đẩy chị một cái."

Đường Hân gật đầu, đứng lên, thong thả phủi phủi quần áo, bỗng nhiên nhìn thấy người nào đó bên cạnh, ánh mắt dừng lại.

Cư dân xung quanh thấy bên trong còn có vị thành niên, đã sớm không nhịn được mà xông lên can ngăn, nhưng mấy người đánh quá hăng, họ đợi mãi mà không tìm được cơ hội, thời khắc bảo tiêu xuất hiện, hai gã thanh niên khác không khỏi dừng lại một chút, quần chúng thấy vậy vội vàng xông vào can ngăn, còn thanh niên bị đánh khác... Họ bày tỏ: sát khí trên người bảo tiêu quá mạnh, không ai dám cản.

Bạch Thời cũng nhìn thấy Đường Hân bị thương, nhưng không thể phân thân, giờ phút này không cần đánh nữa, cậu vội vàng tiến lên: "Em làm sao thế?"

Đường Hân lạnh lùng đáp: "Hay thật, lâu lắm không gặp, sao mỗi lần tôi đụng phải cậu đều gặp chuyện xui xẻo thế? Nói cho tôi nghe xem, lần này lại xảy ra chuyện gì? Hướng về phía ai?"

Bạch Thời: "..."

Em gái, cầu tỉnh táo!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com