ZingTruyen.Info

Thien Tai Tieu Doc Phi Vtt P3 365 560

Vĩnh viễn không tha thứ!

Một câu nói tuyên bố tử hình cho Hàn Vân Tịch.

Cặp mắt nàng vừa khóc qua màu hồng hồng, vô tội cộng thêm mê man nhìn hắn chằm chằm, giống như là nghe không hiểu những lời này của Long Phi Dạ có ý gì.

"Uống thuốc." Hắn lại thúc giục.

Thiên Ninh bạo loạn cũng tốt, Vân Không đại loạn cũng được. Đối với Long Phi Dạ mà nói, chuyện trọng yếu nhất chính là chén Dược trong tay này.

Hàn Vân Tịch nhìn hắn hồi lâu, miệng cũng mím vô cùng chắc. Nàng không lên tiếng, cũng không uống.

Long Phi Dạ sống đến bây giờ, phỏng chừng chỉ có lúc này là cực kỳ kiên nhẫn, "Ngoan ngoãn, đừng quậy."

Chén kề sát môi Hàn Vân Tịch, đáng tiếc, nàng cũng không chịu uống.

"Uống đi."

Hắn cụp mắt xuống, tính khí tốt, nhẫn nhịn tốt, giống như mãi mãi không nổi giận.

Lúc này, nàng mới mở miệng, "Ta thật sự không cố ý."

Hắn tránh không nói, "Uống thuốc."

"Chàng có tha thứ cho ta hay không?" Nàng nghiêm túc hỏi.

Không có thương lượng, hắn trực tiếp lắc đầu.

Nàng đột nhiên cầm bát Dược, một hơi thở uống hết sạch, "Uống xong."

Chuyện này...

Long Phi Dạ kinh ngạc ngoài ý muốn. Mắt thấy nàng uống xong Dược vốn nên thở phào một cái, nhưng lúc này, tâm tình lại càng ngột ngạt.

"Cũng uống sạch." Hàn Vân Tịch còn nói.

"Ừm." Long Phi Dạ nhàn nhạt ứng.

Ai biết, Hàn Vân Tịch lại nói, "Điện hạ có thể đi."

Rốt cuộc... Rốt cuộc là ai xử Hình người đó chết nhỉ?
(Câu này kiểu hỏi về cái chết ABB)

Long Phi Dạ ngây người tại chỗ.

Hàn Vân Tịch không để ý tới hắn, tự ý nằm, đắp kín chăn, nhắm mắt ngủ!

Vốn là nhà an tĩnh càng trở nên tĩnh lặng, giống như thời gian, không phát ra tiếng động.

Rất lâu sau đó, Long Phi Dạ mới đứng dậy tới.

Thật... Phải đi sao?

Là, thật sự rời đi.

Hắn xoay người, thật sự bước đi, từng bước từng bước cách xa giường nhỏ. Hàn Vân Tịch lén liếc mắt nhìn, đang muốn đứng dậy. Ai biết, Long Phi Dạ đột nhiên dừng lại.

Nàng vội vàng nhắm mắt.

Long Phi Dạ đứng tại chỗ một lúc lâu liền lộn trở lại, ngồi ở mép giường. Nhưng hắn không nói lời nào, cũng chỉ nhìn nàng.

Không bao lâu, Hàn Vân Tịch liền mở mắt, đang muốn mở miệng, hắn lại nói, "Chờ nàng khỏi bệnh, ta lại đi."

Tay nàng ở dưới chăn cũng siết chặt, lại cứ tỏ vẻ vân đạm phong khinh, đáp hắn một câu, "Tốt thôi."

Hắn cứ như vậy ở lại.

Đây giống như là một ước định, hai bên ngầm hiểu lẫn nhau. Hắn không nói chữ nào về chuyện Cố Thất Thiếu, nàng cũng không đuổi theo hắn hỏi có tha thứ hay không.

Hắn tự ngồi canh giữ ở bên giường nhỏ một ngày. Không chỉ tự mình mớm thuốc, ngay cả ba bữa cơm, cũng tự mình cho nàng ăn. Mỗi khi qua nửa canh giờ liền sờ trán nàng một cái, xem sốt cao có hạ nhiệt hay không.

Nàng nằm, hắn ngồi, cả một ngày hai người cũng không nói chuyện, nhưng cũng không xấu hổ chút nào.

Đêm xuống, nàng vẫn không hết sốt, hắn nhẹ nhàng sờ trán nàng một cái, nhưng tựa hồ sờ không thấy nhiệt giảm.

Hắn lại cúi người gần sát, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của nàng sang một bên, kề sát mặt vào trán nàng để cảm thụ nhiệt độ. Trong lúc lơ đãng, hắn mở miệng, "Còn giống như thật nóng."

Cái cằm sáng bóng của hắn đang ở thấp thấp trên chóp mũi nàng. Ở khoảng cách gần như vậy, nàng ngửi được khí tức mát lạnh quen thuộc nhất. Nàng nói, "Đại khái thì đã hạ sốt, chỉ cần ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt. Yên tâm."

Hắn ngồi thẳng lên, không quên sửa sang lại mái tóc nàng. Ngón tay thon dài đẹp mắt nhẹ nhàng kích thích sợi tóc của nàng, ôn nhu không giống Long Phi Dạ thường ngày!

Rõ ràng là mái tóc dài như vậy, hắn lại nghịch ngợm thật lâu. Nàng cũng bất động, âm thầm, tùy hắn.

Cuối cùng, vẫn là phải dừng lại, hắn vừa để tay xuống, tâm tình nàng liền vắng vẻ.

"Ta nhìn vết thương trên vai nàng." Hắn một mực nhớ.

"Đã khỏi hẳn, để lại một chút sẹo mà thôi." Cũng một tháng, Dược của Bạch Y công tử rất hiệu quả.

"Bản vương nhìn một chút." Hắn cố ý.

Nàng chỉ có thể cởi áo ra, để lộ ra bả vai. Như nàng từng nói, toàn bộ vết thương đã khép lại, chỉ còn lại một vết sẹo nhàn nhạt.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nàng quay đầu đi chỗ khác. Nàng sợ mình sẽ thất thủ, trúng ôn nhu trong tay hắn.

"Thật xin lỗi, ta không cố ý." Hắn nhàn nhạt nói.

Một lúc lâu, nàng mới nói, "Không sao, ta tha thứ cho chàng."

Tay hắn cứng đờ trên vai nàng. Nàng đẩy tay hắn ra, không để lại dấu vết, mặc lại áo, miễn cưỡng chui vào trong chăn nằm ổ.

"Điện hạ không chữa thương sao?" Nàng hỏi.

"Chờ nàng ngủ." Hắn nói.

Vì vậy, nàng lập tức quay lưng lại, ngủ. Hắn ngồi xếp bằng ở một bên giường, chữa thương suốt đêm. Hắn nhìn theo bóng lưng nàng, không chợp mắt đến khi trời sáng.

Đã nói, nàng khỏi bệnh, hắn sẽ đi.

Cho dù Thương Hàn cảm mạo hơn nữa, cũng sẽ hết thôi, không phải sao?

Nắng sớm ban mai dần dần lộ, nàng xoay người tới, liền thấy hắn đang nhìn nàng. Hắn vẫn giống như đêm qua vậy, cúi người đi xuống, dí cái má lạnh như băng lạnh vào trán nàng, đo nhiệt độ.

"Đã hạ sốt." Hắn rất khẳng định.

"Ừm." Nàng ho nhẹ mấy tiếng. Nàng biết rất rõ ràng, bệnh này chỉ cần uống thuốc đúng hạn, nhiều lắm là ba ngày liền khỏi hẳn.

"Để cho Đại Phu tới xem nàng một chút." Hắn còn nói.

"Ừm." Nàng nhàn nhạt ứng.

Đại Phu đến, lại nói căn cơ thân thể nàng vốn đã tốt. Chỉ cần uống Dược thêm một ngày nữa thì sẽ không sao.

Lúc trước, thân thể nàng vốn suy yếu, đã sớm bị hắn dùng gà mẹ cùng Đại Tôm Hùm bồi bổ. Lại nói, Đại Phu bốc thuốc cho nàng, đó cũng đều là Trân Phẩm, thấy hiệu quả rất nhanh. Nếu một mực muốn nằm bệnh, thật lòng không làm được.

Nàng vốn không phải người có thể nằm lười biếng một chỗ, rõ ràng có thể xuống giường, nhưng lại giả bệnh, nằm thêm một ngày.

Ngày này, hắn tự mình chăm sóc nàng, cho dù một Tỳ Nữ cũng không để cho đi vào.

Đút cho nàng uống xong Dược, hắn liền ngồi một bên chữa thương. Nàng yên lặng nhìn hắn, đột nhiên có ảo giác, phảng phất trở về lại trời đông giá rét năm ngoái.

Mỗi người một bước, khi đó, cùng lúc này, ai gần ai xa?

Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Vân Tịch khỏi hẳn.

Nàng quả quyết xuống giường, nói, "Long Phi Dạ, ta đã khỏi bệnh!"

"Ồ." Long Phi Dạ gật đầu một cái.

Chỉ chốc lát sau, hắn xuất ra một lệnh bài. Không có gì đặc biệt, đây chính là lệnh bài Mai Hải đã vỡ tan tành. Hắn nhặt đủ mảnh vỡ, dính lại. Mặc dù phủ đầy vết nứt, nhưng cũng hoàn chỉnh, không sứt mẻ.

Hắn nói, "Nàng không trở về Tần Vương Phủ, vậy thì quay về Mai Hải Giang Nam, như vậy đã được chưa?"

Trong lòng Hàn Vân Tịch có chút căng thẳng. Nàng đã nhìn khuôn mặt của Long Phi Dạ trầm mặc mất hai ngày, tự dưng tâm liền đau.

Mai Hải Giang Nam, cả lâm viên này là của nàng. Nhưng cuối cùng, vẫn là hắn cho nàng. So với quay về Tần Vương Phủ, có khác nhau sao?

"Được!"

Nàng cứ như vậy đáp ứng, thu hồi lệnh bài.

Hắn cúi đầu, xoay người đi ra cửa.

Đi? Cứ đi như vậy!

Khốn kiếp!

Bảo chàng thì chàng đi thật!

Tâm tình Hàn Vân Tịch đột nhiên hung hãn nhưng vẫn lạc lõng. Nàng không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo, ôm chặt từ phía sau lưng Long Phi Dạ, nhốt chặt eo hắn, "Mãi mãi cũng không tha thứ, vậy chàng có thể làm bộ tha thứ một lúc hay không?"

Hắn kéo tay nàng, giống như là muốn kéo ra, nàng bị dọa sợ đến ôm càng chặt hơn, "Có thể hay không?"

Long Phi Dạ  kéo nàng ra, xoay người lại, cau mày nhìn nàng.

Tim Hàn Vân Tịch đập rộn lên, hô hấp đều khó chịu.

Hắn lại làm một bộ dáng vẻ bất đắc dĩ, nhàn nhạt nói, "Bản vương, chỉ là muốn đi lấy bao y tế... Nàng, không nên gấp."

Ách...

Hàn Vân Tịch ngây người tại chỗ, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải.

Biểu tình của nàng, vồi vội vàng vàng, hấp ta hấp tấp, Long Phi Dạ nhìn đến cũng không nhịn được, xoa xoa mái tóc nàng, "Nếu muốn giả bộ... Vậy thì cứ giả bộ cả đời đi."

Hàn Vân Tịch suýt nữa khóc. Nàng bị hắn khi dễ như vậy!

Nàng thật sự bị hù dọa!

Long Phi Dạ, tại sao chàng có thể hư hỏng như vậy!

Nàng sắp khóc, hắn vẫn rất nghiêm túc hỏi nàng, "Nàng xem... Như vậy đã được chưa?"

Nàng không nói, nhìn hắn, rõ ràng sắp khóc, nhưng lại cười.

Hắn giống như trước đây, dắt tay nàng, mười ngón tay đan chặt, bước từ từ trong rừng mai.

Nàng chưa hết kinh hoảng, sửa sang lại suy nghĩ xốc xếch. Nàng nghĩ, nàng thật sự rất thích rất thích người đàn ông này. Nếu không, tại sao sẽ không vung tay ra, rời đi? Làm sao có thể bị khi dễ thành như vậy?

Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy gò má lạnh lùng trời sinh của hắn. Lúc này, trong lòng hắn đang suy nghĩ gì đây?

"Long Phi Dạ..."

Nàng thấp giọng mở miệng. Rất nhiều năm sau đó, nàng cũng không quên, chính là từ lúc này, nàng bắt đầu không nữa gọi người đàn ông này là "Điện hạ", mà không ngừng kêu tục danh của hắn.

"Ừm." Hắn nhìn tới.

"Chàng đang suy nghĩ gì?" Sau khi nhau, ngược lại, lúc trước đã bao nhiêu cẩn thận thì bây giờ càng cẩn thận từng li từng tí.

"Ta đang suy nghĩ... Chuyện giải dược mi độc, nàng có tin ta hay không?" Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Hàn Vân Tịch lúc này mới nhớ tới chuyện này. Lời nói của Cố Thất Thiếu văng vẳng bên tai, Long Phi Dạ lại có thái độ thế này, nàng nên tin ai?

Long Phi Dạ dừng bước, ép hỏi, "Nàng có tin hay không?"

"Tin cái gì chứ?"

Đột nhiên, thanh âm quen thuộc truyền tới. Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu chủ Đường Môn hồi lâu không thấy, Đường Ly.

Người này Bạch Y tuấn dật, khí chất như tiên. Nhưng vẫn như trước, vừa lên tiếng một cái liền hủy hết một thân khí chất.

"Hàn Vân Tịch, rốt cuộc tính khí của ngươi vẫn như vậy?" Đường Ly cười hỏi.

Hàn Vân Tịch làm như không nghe thấy, không nhìn thấy Đường Ly. Nàng quay đầu lại, không để ý thừa thãi tới hắn.

"Hàn Vân Tịch, Như Di mắng ngươi là hồng nhan họa thủy thật đúng. Ngươi có biết bao nhiêu người Giang Nam cùng Trung Bộ chờ ca ca của ta đi xưng đế dựng nước hay không? Hắn..."

Đường Ly đang muốn nói một chút, mâu quang lạnh lùng của Long Phi Dạ nhìn sang để cho hắn im miệng.

Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói, "Ca của ngươi, hắn sẽ không xưng đế, càng không biết dựng nước. Ngươi suy nghĩ quá nhiều."

Chỉ là ba Quận Trung Bộ, mười lăm thành Giang Nam, Long Phi Dạ sẽ để ở trong mắt sao? Nếu như hắn muốn xưng đế, dựng nước, phải là muốn bắt được toàn bộ Vân Không đại lục.

Long Phi Dạ có chút hăng hái nhìn Hàn Vân Tịch, hỏi, "Làm sao nàng biết?"

"Điện hạ, ba Quận Trung Bộ cùng mười lăm thành Giang Nam đã sớm trở thành thế lực của chàng. Chàng động, cùng bất động, có gì khác biệt? Chàng không xưng đế dựng nước, ngược lại có thể cho Long Thiên Mặc cùng Thiên Huy tưởng niệm. Nhân số của Trung Bộ, lương thực của Giang Nam, có ai lại không nhớ đến đây?"

Hàn Vân Tịch vừa nói, cười cười, lại nói, "Phàm là người đã nhớ nhung, ao ước đồ vật trên tay người khác, cũng đủ để cho người ta mặc ý chơi đùa!"

Long Phi Dạ vì Hàn Vân Tịch đỡ ba chưởng ấn. Mặc dù hắn không nói, cũng đã tỏ thái độ.

Trừ nữ nhân này, phỏng chừng không có ai có thể lắng nghe, thấu hiểu tâm tư suy nghĩ của hắn triệt để như vậy.

Hắn vốn có thể lợi dụng Long Thiên Mặc cùng Mục gia, tóm gọn Thiên Ninh. Chẳng qua, hắn cũng không nóng nảy.

Không có Thiên Huy Hoàng Đế cùng Long Thiên Mặc, ai giúp hắn đối phó Tây Chu cùng Bắc Lịch đây?

Đường Ly không có đầu óc chính trị lớn như vậy, nhưng nghe Hàn Vân Tịch vừa phân tích, hắn cũng minh bạch. Hắn cảm khái một câu, "Hàn Vân Tịch, trừ thời điểm ngươi ghen, ngươi quả thật không ngu ngốc. Ngươi thích ăn giấm như vậy, cẩn thận sẽ thành ngốc!"

"Ngươi!" Hàn Vân Tịch tức giận.

"Há, đúng, còn thời điểm ngươi bị Nam Sắc mê hoặc, cũng sẽ biến thành ngốc." Đường Ly dường như không dừng chế nhạo được.

"Ngươi nói bậy nói bạ thử một chút nữa xem!" Hàn Vân Tịch nguy hiểm nheo mắt lại.

"Nói bậy nói bạ? Vừa mới xong, có cái gì đó nói là có tin Cố Thất Thiếu hay không chứ? Ngươi thông minh như vậy còn không nghĩ ra? Cố Thất Thiếu cố ý giả dối, cố ý trộn thuốc bột giả, để cho chai thuốc biến thành đen. Ngươi nói, hắn chỉ là muốn ăn gian giải dược, chỉ đơn giản như vậy? Hắn rõ ràng là lên kế hoạch, muốn ly gián hai người?" Đường Ly nghiêm túc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info