ZingTruyen.Com

Thiên Tài Tiểu Độc Phi - VTT (P3 365-560)

Chương 471: Bạch Y công tử chán ghét

Vincy98

~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!

Trước khi các cậu đọc truyện thì tớ muốn gửi lời cảm ơn @chauyun98 đã hướng dẫn tớ cài VNP nên bh mới post được truyện cho các cậu đây!!
Wattpad bị lỗi thất thường, hôm qua post được truyện mà hôm nay vào lại lỗi hết.
Thôi thì bh đăng được rồi! Các cậu hưởng thụ đi!
—————————————————————-
~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!

Nguyệt Hoa như mộng, Bạch Y Thắng Tuyết, một cỗ khí chất Thanh Hoa chậm rãi, tràn đầy ở trên người bạch y nam tử. Hắn thanh dật tuyệt trần, siêu phàm thoát tục.

Ánh mắt hắn, sắc và an tường, mãi mãi cũng an tĩnh cùng ôn nhu như vậy. Hắn nhìn phương hướng Tần Vương Phủ, trong mắt tổng hội lộ ra hai ba phút cảm giác tự thương hại.

Hắn đứng đó rất lâu, Tần Vương phủ khôi phục lại bình tĩnh, không trung cũng không còn tiếng nổ cùng khói lửa, hắn vẫn chưa rời đi.

Tựa hồ là thất thần, cũng tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, cũng tự hồ chỉ là lưu liên, cho nên vong phản.

Cho đến lúc cách đó không xa liền truyền tới động tĩnh, là Ám Vệ của Tần Vương Phủ gác đêm đang đi tuần, hắn nhẹ nhàng thở dài. Trong phút chốc, liền giống như hoá vào hư không, tiêu thất, không thấy.

Nếu U Tộc đã tìm đến được Tần Vương Phủ.. Vậy hắn cũng nên đi gặp lại bạn cũ của hắn, đã bao năm không thấy.

Màn đêm ở Đế Đô, yên tĩnh, rất vắng lặng. Bạch Y xẹt qua trên đường phố. Những đường phố này, chính là trong quá khứ, Tô Tiểu Ngọc đã đi qua.

Núp ở trong một ngôi nhà dân, chính là chỗ ẩn thân của Sở Thiên Ẩn tại Thiên Ninh Đế Đô.

Lúc này, Sở Thiên Ẩn còn chưa ngủ. Hắn đang ở trong sân, vuốt vuốt một cái nỏ, được chế tác vô cùng tinh xảo.

"Trễ như vậy còn chưa nghỉ ngơi, nhìn dáng dấp ngươi, ta cũng không tính là tới quấy rầy." Bạch y nam tử chưa tới nơi, tiếng nói đã truyền tới trước.

Sở Thiên Ẩn kinh hãi, cái nỏ trong tay thiếu chút xíu nữa liền rơi trên mặt đất. Hắn đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh mình, đến nửa cái bóng người đều không nhìn thấy.

Nhưng hắn biết, là tên Bạch Y gia hỏa của Ảnh tộc đã tới!

"Còn không xuất hiện, ta tìm ngươi không dưới mười lần! Vì sao không tìm thấy?" Sở Thiên Ẩn chất vấn.

Lần trước, hắn và Đoan Mộc Bạch Diệp tới chúc thọ, có phái người tìm kiếm qua người này. Đáng tiếc, hắn một mực không chịu gặp. Đưa đi bao nhiêu phong thư, cũng chưa từng hồi âm.

Năm đó, Ảnh tộc cùng U Tộc chung nhau thủ hộ đứa trẻ mồ côi Tây Tần hoàng tộc. U Tộc Sở gia giấu giếm thân phận, đi theo Tây Chu Hoàng Đế. Trải qua mấy đời cố gắng, bây giờ U Tộc Sở gia đã khống chế nửa số binh quyền Tây Chu, đã đứng vững gót chân ở Tây Chu. Mà Ảnh tộc, bây giờ cũng chỉ còn lại có tên Bạch Y gia hỏa này. Hắn vẫn là cái lọ thuốc, ma bệnh, một mực phải dựa vào dược vật để nuôi sống.

Hai nhà liên lạc mặc dù không nhiều, nhưng những năm gần đây, vẫn đều rõ ràng chiều hướng với nhau. Sở Thiên Ẩn phi thường bất mãn một chuyện, chính là mấy năm nay, Sở gia một mực không ngừng tìm kiếm trẻ mồ côi hoàng tộc. Nhưng người Ảnh tộc này, cũng không để chuyện này ở trong lòng, không có chút cuống cuồng nào.

"Tô Tiểu Ngọc là người của ngươi trà trộn vào Tần Vương Phủ."

Thanh âm trầm thấp mà tràn đầy từ tính ở trong đêm, phá lệ lộ ra mê người. Đáng tiếc, Sở Thiên Ẩn không phải phụ nữ. Nếu không, chỉ cần nghe một chút, cũng sẽ chung tình.

Hắn theo tiếng nói, nhìn lên hướng nóc nhà, liền thấy Bạch Y công tử, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi trên đó. Sở Thiên Ẩn dùng Khinh Công, bay lên, không nói hai lời, lại động thủ. Phải biết, Bạch Y công tử vẫn dùng lụa trắng che mặt.

Bạch Y công tử nhìn như bất động, nhưng mắt thấy tay phải của Sở Thiên Ẩn bắt đến lụa trắng, hắn lập tức như biến mất vào hư không, tiêu thất. Sau khi xuất hiện một lần nữa, thì đã đứng ở trong sân.

Sở Thiên Ẩn đuổi tới, hừ lạnh, "Bao năm không thấy, cũng không lộ mặt?"

Hắn từng thấy mặt mũi thật của Bạch Y công tử. Chẳng qua, hắn không thích Bạch Y công tử che mặt để tới gặp. Quan hệ giữa bọn họ, hẳn phải là đồng minh thân mật nhất. Bạch Y công tử dùng khăn che mặt, để cho hắn có loại cảm giác xa lánh không nên có.

Bạch Y công tử ngồi xuống bên cạnh bàn đá, nhàn nhạt nói, "Ngươi sẽ không ngu xuẩn, ở giờ phút quan trọng này đi khiêu khích Tần Vương Phủ chứ?"

Sở Thiên Ẩn mai phục ở Thiên Ninh Đế Đô, một mặt là bởi vì Hàn Vân Tịch. Một mặt khác, chính là làm quân sư phía sau màn cho Sở Thanh Ca. Hắn muốn giúp Sở Thanh Ca đoạt lấy Hoàng Hậu vị. Mà mục đích cuối cùng của đoạt Hoàng Hậu vị lại là đoạt được đại quyền của Thiên Ninh.

Trong vòng xoay tranh quyền đoạt lợi, Tần Vương Phủ là thế lực mạnh mẽ nhất ở Thiên Ninh, cũng là địch nhân cuối cùng. Nhưng Sở Thiên Ẩn còn không ngu dốt đến mức vào lúc này, liền trực tiếp khiêu khích Tần Vương Phủ.

Hắn phái Tô Tiểu Ngọc trà trộn vào Tần Vương Phủ, thuần túy là vì chắc chắn muốn biết sau lưng Hàn Vân Tịch có Phượng Vũ thai ký hay không.

"Năm ngoái, ta gửi cho ngươi mật hàm. Bên trong có đề cập tới chuyện này, ngươi không đọc?" Sở Thiên Ẩn cau mày hỏi. Trước khi hắn chuẩn bị qua Thiên Ninh Đế Đô, trước tiên là viết thư cho người này, nói tới sự hoài nghi đối với Hàn Vân Tịch.

Nếu trước mặt có người làm, Sở Thiên Ẩn luôn làm việc đâu vào đấy, dáng vẻ bình tĩnh. Nhưng đối mặt với Bạch Y công tử, hắn không cách nào giữ được bình tĩnh. Hắn một mực hy vọng Bạch Y công tử có thể giúp hắn, nhưng Bạch Y công tử, ngay cả một phong thư đều không hồi âm.

"Tại sao có thể là nàng?" Bạch Y công tử mặt đầy kinh ngạc, "Tô Tiểu Ngọc kia đã nhìn thấy thai ký sao?"

Sắc mặt Sở Thiên Ẩn càng khó coi, chậm chạp không trả lời. Bạch Y công tử lại hỏi, "Cho nên, ngươi tìm lộn người?"

Sở Thiên Ẩn phi thường buồn rầu, "Con đường duy nhất không còn, hơn nữa còn hao tổn nha đầu kia!"

Bạch Y công tử lúc này mới âm thầm thở phào. Hắn cũng không biết tại sao Tô Tiểu Ngọc lại cho ra kết quả tình báo sai, nhưng cái kết quả này, đáng được ăn mừng.

"Làm sao bây giờ?" Sở Thiên Ẩn hỏi.

"Lại đi tìm, còn có thể làm sao?" Bạch Y công tử hỏi ngược lại.

Sở Thiên Ẩn tức giận, "Đây chính là cái gọi là trung thành của Ảnh tộc các ngươi? Cái gọi là thủ hộ? Người cũng có trách nhiệm tìm và bảo vệ trẻ mồ côi hoàng tộc, ngươi còn có loại thái độ này?"

"Thật là! Thái độ gì? Vậy không tìm sao?" Bạch Y công tử lại hỏi ngược lại.

Sở Thiên Ẩn nổi đoá, "Ngươi!"

"Lấy Sở gia các ngươi trải rộng tai mắt khắp thiên hạ cũng không tìm thấy người, huống chi là ta, một người cô đơn? Sở đại công tử, ta xuất hiện, chẳng qua là cho nói ngươi một cái cảnh tỉnh. Đạn Thất Thải tín hiệu đã rơi vào trên tay Tần Vương, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa."

Đạn Thất Thải tín hiệu là vật chuyên dụng của hoàng thất Tây Chu, Sở Thiên Ẩn lấy được từ Đoan Mộc Bạch Diệp. Lấy sự nhạy bén của Long Phi Dạ, hắn có thể hoài nghi đến Sở gia Tây Chu cũng không phải là điều không thể.

Mặc dù, Long Phi Dạ không phải là chi chủ hậu cung ba ngàn giai lệ. Nhưng nếu làm việc không thoả đáng, chọc giận vị Vương gia này, ngày sau Sở Thanh Ca muốn lẫn vào hậu cung, coi như cũng không dễ dàng như vậy.

Sở Thiên Ẩn là tới giúp Sở Thanh Ca. Nếu hắn làm không tốt, ngược lại sẽ thành hại Sở Thanh Ca.

Bạch Y công tử dứt lời liền muốn đi, Sở Thiên Ẩn lại ngăn lại, đem thanh âm đè rất thấp, nói, "Thiên Huy Hoàng Đế bị bệnh, sống hay chết, toàn bộ nắm giữ trong tay ngươi. Ta muốn ngươi nguyện ý đỡ Thanh Ca một chút. Nếu Tần Vương quyền thế lớn hơn nữa, thì phải làm thế nào đây?"

Lời vừa nói, mâu quang trong mắt Bạch Y công tử vốn ôn hoà, trong nháy mắt lạnh xuống, "Chuyện trên triều đình chuyện, ta không có hứng thú."

"Đây không chỉ là chuyện triều đình Thiên Ninh, cũng là chuyện khôi phục đại nghiệp Tây Tần, ngươi không có hứng thú sao?" Sở Thiên Ẩn chất vấn.

"Khôi phục Tây Tần, là chuyện của hoàng tộc Tây Tần, không phải là chuyện của Sở gia ngươi." Giọng của Bạch Y công tử lại lãnh đạm như vậy. Nhưng có thể nhìn thấy, thùy liễm trong mắt lại viết đầy sự chán ghét!

Chuyện hắn thống hận nhất không ai bằng, chính là phụ tá hoàng tộc. Mang danh khôi phục đại nghiệp, mà thật ra là vì chính nhà mình chiêu binh mãi mã, tranh quyền đoạt lợi.

Hắn không xác định Sở Thiên Ẩn có phải ý đó hay không. Nhưng hắn khẳng định, mấy ông lão già Sở gia kia, đều cất giấu loại tư tâm này!

Sở Thiên Ẩn chỉ cảm thấy Bạch Y công tử không thể nói lý. Hắn đang nghĩ phải phản bác, bóng người Bạch Y công tử lại chợt lóe, đi xa.

Bạch Y công có thể quản rất nhiều sự tình. Nhưng Ảnh tộc thủ hộ, chỉ là thủ hộ... chỉ như vậy mà thôi.
( đau lòng! các nam thứ đều làm cho lão nương cắt lòng, cắt tim!!)

Thật ra, sau khi bé gái Tây Tần hoàng tộc lớn lên, có thể thoát khỏi sự giám hộ của U Tộc giám hộ, về sau là thất lạc, chính là do Ảnh tộc âm thầm tương trợ.

Ảnh tộc vẫn luôn biết được huyết mạch Tây Tần hoàng tộc ở Mộc gia của Dược Thành. Chẳng qua, đến đời này là Mộc Tâm. Sau đó, Mộc Tâm cùng dư đảng Độc Tông cấu kết, sau nữa thì liền mất tích.

Khi đó, Bạch Y Công Tử còn chưa ra đời. Là phụ thân của hắn đánh mất hành tung của Mộc tâm.

Cho đến một hồi trước, Hàn Vân Tịch ở trong hố trời của Độc Tông, mở ra cửa Huyền Kim. Từ đó hắn mới chắc chắn, Hàn Vân Tịch chính là con gái của Mộc Tâm cùng Thiếu Tông Chủ Độc Tông.

Chỉ có huyết thống của Tông Chủ Độc Tông mới có thể mở ra cửa Huyền Kim. Cũng chỉ có tinh lực hơi thở của huyết thống Độc Tông, mới có thể làm cho độc thú Cổ chuột thần phục.

Nếu như không phải ban đầu Sở Thiên Ẩn gửi bao thư kia, còn có lai lịch Độc Thuật không rõ ràng của Hàn Vân Tịch. Tất cả làm cho hắn đem lòng sinh nghi. Nếu không, hắn sợ là mãi mãi cũng không đoán ra được. Khi hắn còn bé, cùng gia gia đi xem bệnh, đã gặp qua Thiên Tâm phu nhân. Cũng chính là Mộc Tâm phu nhân đã dịch dung.(1)
( chú thích:
(1)    Dịch dung: thay đổi khuân mặt để che dấu danh tính.
-    Dịch tức là di chuyển,thay đổi.
-    Dung là dung mạo, khuân mặt, danh tính.
T nghĩ là cùng huyết thống với make up đó =)) )

Sự tình thai ký tư mật như vậy, hắn quả thực không cách nào tự mình hạ thủ. Nhưng thử máu để mở cửa Huyền Kim cùng Độc thú nhận chủ, hắn vẫn làm được.

Sự tình Long Thiên Mặc tái phát bệnh cũ, quản lý Y Học Viện là Tỳ Ngọc Bá cùng với hắn tự tay theo dõi bệnh tình. Cũng chính bởi vì Long Thiên Mặc tái phát bệnh cũ, hắn dẫn Hàn Vân Tịch theo, đi tới Y Thành.

Những việc này, hắn chưa bao giờ từng cùng U Tộc nói qua, cũng vĩnh viễn không đề cập tới.

Tiếc nuối duy nhất của hắn là không ngờ ở trong hố trời, gặp phải nhiều người như vậy. Hắn càng không nghĩ tới Long Phi Dạ, Quân Diệc Tà bọn họ cũng nhìn ra được Ảnh Thuật của Ảnh tộc!

Nguyên tưởng rằng Ảnh tộc đã tuyệt diệt, đã theo Tây Tần hoàng tộc diệt vong, biến mất trong bụi bặm lịch sử.

Hắn cũng không biết mình mượn cớ xuất hiện vì độc thú có thể lừa gạt con mắt của bao nhiêu người. Ít nhất, sau chuyện này, hắn bắt đầu chú ý tới động tĩnh đám người Quân Diệc Tà, cũng bắt đầu quan tâm tới hậu nhân quý tộc khác.

Để cho Hàn Vân Tịch ở lại bên người Long Phi Dạ, ít nhất, nhìn trước mắt, vẫn là lựa chọn sáng suốt nhất.

Bất kỳ thế lực nào muốn động tới nàng, cũng phải qua một cửa ải là Tần Vương.

Tần Vương, một nam nhân ắt phải khống chế thiên hạ, xưng bá Vân Không đại lục. Mà hắn, một thân một mình, bệnh yếu, là một lọ thuốc. Dù tốc độ Ảnh Thuật của hắn có nhanh hơn nữa, sợ là vĩnh viễn không nhanh bằng tốc độ hắn Tử Vong.
( đời người một kiếp! Trách chi,... mệnh là ở người..!)

Gió chợt nổi lên, Bạch Y tung bay. Bóng trắng dần dần đi xa đường phố vắng lặng, chỉ để lại một trận tiếng ho khan, tan nát tâm can...

Đêm yên tĩnh, nhưng phần nhiều là người không ngủ.

Trong hoàng cung, Sở Thanh Ca đã liên tục nhiều đêm mất ngủ.

Không vì cái gì khác, chỉ vì nàng nghe được một chuyện từ Lạc công công. Mấy ngày trước đây, Thiên Huy Hoàng Đế hỏi Cố thái y, cần bao lâu nữa mới có thể hành phòng sự.

Vào cung cũng hơn hai tháng, vẫn chưa được Thiên Huy Hoàng Đế lâm hạnh. Cũng không phải bởi vì nàng thất sủng, mà là bởi vì Thiên Huy Hoàng Đế bị bệnh. Đến nay, bệnh tình còn chưa khỏi hẳn, mấy thái y cũng dặn dò, không thể 'ăn mặn', nếu không... Được rồi, nàng thật không có cách nào tưởng tượng, cũng không tình nguyện suy nghĩ.

Mặc dù thái y nói, còn phải tiếp tục quan sát ít ngày, nàng cũng coi như tránh được một kiếp. Nhưng cuối cùngc nàng rất rõ ràng sẽ khó thoát được một kiếp này.

Một số thời khắc, nàng vọng động, chỉ mong hạ độc chết Thiên Huy Hoàng Đế. Nhưng nếu Thiên Huy Hoàng Đế chết, nàng vừa không có con cháu, chỉ có thể vô cớ làm lợi cho thái tử.

Mẫu quý bằng tử, cho dù Thiên Huy Hoàng Đế sủng ái nàng, nàng vẫn muốn đứng vững gót chân tại hậu cung. Mà cuối cùng, muốn đứng vững thì bắt buộc phải có một đứa con trai! Mà nàng muốn con trai, thì nhất định phải lấy được sủng hạnh từ Thiên Huy Hoàng Đế.

Mặc dù đã thề trước mặt phụ thân, nàng muốn nhẫn nhục, phải có được Hoàng Hậu vị Thiên Ninh. Nhưng mỗi lần trời tối, người yên, nàng vẫn không nhịn được rơi lệ.

Mà lúc này đây, chỉ có cừu hận đối với Hàn Vân Tịch, mới có thể làm cho nàng tiếp tục kiên trì. Nếu như không phải vì Hàn Vân Tịch, nàng cũng sẽ không ở trong thọ yến Thái Hậu gảy đàn, làm cho Thiên Huy Hoàng Đế chú ý tới. Nàng sẽ càng không vào cung, điều tra vụ án (Tuyết) quý phi trúng độc.

Nàng đã lấy danh nghĩa quý phi, ba lần mời Hàn Vân Tịch. Ai biết, nữ nhân kia dù một lần cũng không vào cung.

Sở Thanh Ca nằm trên giường, xoay qua xoay, lại không ngủ được. Nàng muốn tìm lão ma ma thiếp thân tới, thương lượng làm thế nào bức Hàn Vân Tịch vào Cung. Ai biết, hai chủ tớ còn chưa nói mấy câu, Sở Thiên Ăn liền gửi mật hàm đến...

~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com