ZingTruyen.Info

The Lu Khe Uoc

"Mộ?" Thương Phạt dừng lại.

"Vâng, ta hỏi được từ một tên tiểu yêu từng hầu hạ Tu Cẩn trước kia. Tiểu yêu đó đã từng đến gần căn phòng dưới lòng đất của Tu Cẩn, nghe thấy tiếng hắn ép hỏi ai đó thông tin về mộ."

"Ép hỏi?" Thương Phạt nghiêng người, "Ép hỏi ai?"

"Không rõ lắm. Tiểu yêu kia có địa vị quá thấp, không được phép vào trong, chỉ tifnh cờ đi ngang qua đó."

"Mộ...." Thương Phạt cau mày, chậm chạp cất bước, "Ngươi nghe bao giờ chưa?"

"Chưa từng." Dù Tư Vĩ đã chu du qua mấy phục nhưng chưa từng nghe đến thứ này, "Nhưng tiểu yêu kia từng hầu hạ thân cận, nghe mấy vị gia thần bí mật nói với nhau, họ đoán trong phủ có chứa kho báu."

"Kho báu?" Thương Phạt dừng lại, "Chính là mộ đó sao?"

"Hẳn là vậy."

"Nếu thứ đó ở Nam yêu phủ thì Tu Cận còn phải ép hỏi ai chứ?"

"Chuyện này...." Đúng là không hiểu nổi. Phu chủ phong tỏa Nam yêu phủ chắc chắn cũng để tìm kiếm thứ gì đó, "Chi bằng ngài cứ hỏi thẳng phu chủ?"

Hỏi thẳng? Thương Phạt tin rằng nếu mình hỏi thì Bạch Ngôn Lê sẽ nói. Nhưng lúc trước hắn đã nói sẽ giao toàn quyền cho y giải quyết, giờ mở miệng hỏi thì giống như không tin tưởng nhau. Hơn nữa....Hắn lại ngại phiền phức.

Bất kể là kho báu hay gì đi nữa, hắn cũng chẳng buồn quan tâm. Đã vậy thì cứ mặc kệ, hắn phất tay "Thôi."

"Hả?" Tư Vĩ không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Thương Phạt thiếu kiên nhẫn lặp lại, "Thôi."

"Ý ngài là không điều tra nữa sao?"

Bản thân hắn cũng không quá để ý, sở dĩ hắn sai Tư Vĩ đi tìm hiểu là do ảnh hưởng từ những câu nói của Cừu dư mà thôi.

Chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, Thương Phạt bước nhanh hơn, "Nếu y muốn nói thì sẽ tự nói thôi."

Bạch Ngôn Lê là người điềm tĩnh, tự có suy tính của bản thân, Thương Phạt biết rõ điều đó. Hắn bước vào phòng, đóng sập cửa lại.

Tư Vĩ lóc cóc đi theo hắn, suýt chút nữa bị cánh cửa đập vào mặt. Lão đứng ngây đơ như phỗng.

Sau cánh cửa, Thương Phạt ngồi xuống giường, lông mày nhíu chặt, không quan tâm đến lão nô bộc của mình. Hắn nhìn chằm chằm lọ hoa cách đó không, ngẩn người.

Mộ....Chữ này chẳng hiểu sao hắn cảm thấy rất quen, cứ như đã từng nghe ở đâu đó, không phải ở Hoang Phục, có lẽ là ở Đế Kỳ. Dường như đã từng có ai nhắc đến, nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng thể nhớ được gì.

Dù sao trước kia hắn chẳng để tâm những chuyện xung quanh, rốt cuộc đã từng nghe qua hay chưa, hắn cũng không dám chắc.

Nếu là kho báu, ở nơi linh lực mỏng manh như Hoang Phục này mà có thứ gì tốt thì đám tiểu yêu đã cắn xé lẫn nhau để tranh giành rồi.

Hắn lắc đầu, không muốn để tâm nữa. Thay vì nghĩ tới mấy thứ nhạt nhẽo đó, chi bằng quan tâm đến yêu lực của mình.

...

Sau chuyến đi, Bạch Ngôn Lê vừa về đến phủ thành chủ đã nhận được vô số báo cáo từ cấp dưới.

Y ngồi sau bàn lắng nghe, không tỏ thái độ gì.

Đan đến sau, nhưng không phải vì chuyện của tộc Sơn Cẩu mà là do sông Vị Hà.

"Ngài hẳn là biết sông Vị Hà." Mở bản đồ ra, Đan cùng hai vị tiểu yêu và một nam nhân trung niên nữa cùng bước đến.

"Ừ." Bạch Ngôn Lê chú ý đến khu vực đã được vẽ vòng tròn trên bản đồ, nói, "Phía tây sông Vị Hà là Yếu Phục, phía đông là Hoang phục, có thể xem là đường phân cách với chúng ta."

"Cũng là vị trí tốt nhất để đi từ Yếu Phục đến Hoang Phục." Những nơi khác không phải núi sông hiểm trở thì là hồ nước mênh mông, là nơi sinh sống của nhiều loài yêu quái hung hãn." Mấy ngày nay có rất nhiều con người vượt sông Vị Hà đến đây định cư."

Chuyện này Bạch Ngôn Lê cũng biết. Do Đông phủ xuất hiện, đề ra quy tắc không ăn thịt người, gây chấn động cả đại lục Hồng Nguyệt. Tin tức đã lan truyền rất xa, không chỉ con người ở khắp Hoang Phục mà cả các phục khác cũng kéo đến nương nhờ sự bảo hộ của Đông phủ.

"Lần này quy mô hơi lớn." Đan thở dài. "Ta sai yêu quái trong phủ đi tìm hiểu tin tức. Có vài nhôm người đang di chuyển, mười ngày nữa sẽ đến bờ sông Vị Hà. Ngài đoán xem số lượng bao nhiêu."

Gần đây Bạch Ngôn Lê bận quản lý yêu phủ, xử lý quan hệ sống chung của ba loài, không nắm vững tin tức về mặt này. Tuy nhiên, khi nghe Đan nói vậy, y cũng lấy làm lo ngại.

"Bao nhiêu?"

"Trăm vạn." Đan giơ hai bàn tay lên cảm thán.

Bạch Ngôn Lê đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghe câu trả lời, y vẫn rất choang váng, "Bao nhiêu cơ?"

"Trăm vạn." Đan lặp lại, nở nụ cười trên sự đau khổ của người khác.

Bạch Ngôn Lê hít sâu rồi nín thở, lẩm bẩm, "Hiện giờ vẫn có thể thu xếp được."

Lúc bắt đầu, mọi việc khó khăn là bởi chưa từng có tiền lệ. Sau này chậm rãi tiến hành, rút ra bài học kinh nghiệm, có quy luật rồi, xử lý cũng không quá phức tạp.

Chỉ cần phát cho những người này chút đồ ăn vào thời điểm ban đầu, phân chia khu vực để họ sinh sống. Cho đến nay, con người vẫn là chủng tộc xuất sắc trong việc bám rễ nảy chồi, sinh sôi phát triển.

Cho nên điều Bạch Ngôn Lê lo lắng không phải chuyện đó. Y cau mày, dường như đang tự nói với mình, "Sao lại nhiều như vậy chứ?"

"Ngài hỏi ta?" Đan nhún vai, cười cợt, "Chẳng phải con người lúc nào cũng sinh đẻ với tốc độ chóng mặt sao?"

So với một số yêu tộc trăm năm, thậm chí ngàn năm mới có một ấy yêu ra đời, con người chỉ mất một năm để sinh đứa trẻ, sức sống hết sức ngoan cường.

"Ta nói là từ đâu ra nhiều người như vậy?" Con số khổng lồ này không thể từ trên trời rơi xuống được.

"Ngài không rõ hay sao?" Đan nhún vai, "Khắp đại lục Hồng Nguyệt, chỉ có Hoang Phục chúng ta cho bọn họ hy vọng sống, họ không liều mạng tìm đường đến đây mới là lạ."

Bạch Ngôn Lê đã từng nếm trải tuyệt vọng. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, trước khi Thương Phạt thức tỉnh, nếu nghe nói có nơi nào con người và yêu quái có thể chung sống hòa bình với nhau.....Thì dù phải trả bằng tính mạng, y cũng muốn đến thử một lần.

Con người đã tuyệt vọng quá lâu, Hoang Phục là ngọn đuốc nhen nhóm trong đêm dìa tăm tối, đủ để khiến hàng tỉ con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Y cũng từng nghĩ khi thiết lập quy tắc này sẽ kéo theo nhiều biến động, nhưng biến động này lại sớm và lớn hơn y tưởng.

Bạch Ngôn Lê trầm mặt, ngẩng đầu nhìn hai vị tiểu yêu phía sau Đan, ra lệnh, "Phái mấy tiểu đội đến tuần tra xem."

Trăm vạn người cùng đến, trong đó có vô số bán yêu nữa, rất dễ gây ra hỗn loạn.

"Vâng." Hai tiểu yêu lĩnh mệnh rồi lui ra.

Bạch Ngôn Lê nhìn nam nhân còn lại đang đứng nguyên tại chỗ, hỏi, "Sao thế?"

"Việc buôn bán giữa con người và yêu quái ngài dặn xúc tiến lần trước." Nam nhân lấy sổ sách dâng lên, "Thuộc hạ đã thử nghiệm ở vài thôn làng."

Bạch Ngôn Lê gật đầu nhận lấy, lật xem rất nhanh. Đan vẫn chưa rời đi, sau khi nam nhân kia nhận lệnh đi rồi, hắn vẫn còn đứng đó.

"Ngươi còn việc gì?"

"A...." Đan chú ý đến sợi tơ hồng lộ ra trên cổ tay y, "Đây là?"

"À." Vén áo lên, Bạch Ngôn Lê nở nụ cười, lại che sợi dây lại, "Chỉ để hỏi cái này thôi à?"

"Không phải." Đan nhún vai, ra vẻ khinh thường, "Nghĩ cũng biết là gia chủ tặng cho ngài, mất công hỏi làm gì đâu."

"Cho nên?" Bạch Ngôn Lê rõ ràng đang muốn đuổi khách.

"Ta muốn nhắc nhở ngài." Đan tới đây cốt chỉ để nói mấy câu này, "Nhiều người đến quy phục là chuyện tốt. Hoang Phục có đất đai rộng lớn nhất trong sáu phục, quả thực có thể sắp xếp nơi sinh sống cho bọn họ. Nhưng nhiều người trốn đi như thế sẽ khiến yêu quái khác để ý, một ngày nào đó sẽ dẫn đến phiền phức lớn."

"Ngươi nói đến yêu quái ở Yếu Phục?"

"Người sống trong phạm vi yêu phủ của bọn họ không dám chạy, nhưng người ở ngoài phạm vi đó bỏ trốn cũng ảnh hưởng đến họ. Lợi ích bị xâm phạm, họ nhất định sẽ phản ứng. Người nên chuẩn bị thì hơn."

"Ừ." Bạch Ngôn Lê hiểu rõ điều này.

Đan nở nụ cười, "Tốt nhất là ngài nên sẵn sang đối mặt."

Bạch Ngôn Lê sửa lời hắn, "Là chúng ta mới đúng."

"Ha ha." Đan không phủ nhận, vỗ tay một cái rồi quay người, "Thuộc hạ xin cáo lui."

Hắn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Bạch Ngôn Lê ngồi trở lại bàn liền bận đến tận khuya, bữa tối cũng chỉ ăn cho có.

Đào Bão Bão đứng ngoài dáo dác ngó quanh, mãi mới thấy Bạch Ngôn Lê đứng dậy đi ra.

"Bây giờ đi sao?" Hoa yêu được dặn từ trước là chờ ở đây, không rõ chuẩn bị phải đi đâu.

"Ừ." Bạch Ngôn Lê gật đầu, "Đi thôi."

Một người dẫn theo một yêu, phía sau là mấy tiểu yêu hộ vệ, phía trước là mấy tinh quái đốt đèn, di chuyển vô cùng im lặng.

Đào Bão Bão cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc nên cũng nín thở theo.

Bọn họ đi đến một tiểu viện được canh gác nghiêm ngặt, đi vào gian phòng, rồi lại xuống một cầu thang đá, cuối cùng men theo một hành lang tối tăm đến trước mấy căn phòng giam.

Đào Bão Bão đã sợ đến mức quả đào trên đầu xanh lét. Lúc đi ngang qua, y có chút sợ hãi, đưa ta sờ thử cánh cửa nhà lao đen xì, lạnh ngắt.

"Phu chủ?" Đào Bão Bão đi nép sát vào người bên cạnh, lí nhí hỏi, "Đây là đâu?"

Qua tầng tầng lớp lớp những nhóm canh gác, đến tận trong này rồi mà ngoài mỗi cánh cửa đều có tiểu yêu đứng trông.

"Địa lao." Bạch Ngôn Lê đứng giữa hai tinh quái đèn lồng.

"Hả?" Đào Bão Bão kinh ngạc, "Được xây từ khi nào, sao ta không biết gì hết?"

Những song sắt này được chế tạo từ nguyên liệu đặc thì, ngay cả yêu quái ở yêu vương kỳ cũng không thể phá ra.

Bầu không khí âm u ngột ngạt, dường như máu trên mặt đất còn chưa khô, Đào Bão Bão cảm thấy khó thở.

"Là do Tu Cẩn." Sau khi phát hiện ra, Bạch Ngôn Lê đã sai người thu dọn một chút."

"Chẳng trách." Ngay cả là phu chủ cũng không thể chế tạo nơi này trong thời gian ngắn thế được. Đào Bão Bão lắc đầu mắng, "Thật biến thái."

Mắng thì Tu Cẩn cũng chẳng nghe thấy, chỉ chọc giận những yêu quái đang bị giam trong lồng.

Một yêu quái hình người đâm vào song sắt, hét lớn, "Mau thả ta ra!"

"Bình tĩnh hơn chút nào chưa?" Bạch Ngôn Lê không sợ hãi, bước lên phía trước.

"Là ngươi!" Sơn Phong nghe giọng con người này liền nhận ra. Gã căm phẫn quát, "Ngươi còn dám đến đây, lá gan không nhỏ chút nào!"

"Ngươi hẳn phải biết tình cảnh của mình chứ?" Sơn Phong được đối đãi đặc biệt, bốn sợi xích sắt móc vào các góc lồng khóa chặt tay chân gã. Bạch Ngôn Lê đã căn dặn cẩn thận, nhóm binh lính trông coi chấp hành rất đàng hoang.

"Đông phủ các ngươi có lợi hại đến đâu cũng phải nể mặt bộ tộc sơn cẩu ta, sao ngươi dám đối xử với ta như thế? Chỉ là lũ gia súc mà thôi! Chờ khi ta ra ngoài, ta sẽ xé xác ngươi!" Sơn Phong trợn mắt lên, cố gắng vương móng tới Bạch Ngôn Lê.

"Ta rất hiếu kỳ." Bạch Ngôn Lê chẳng lui nửa bước, chỉ chăm chú hỏi, "Liệu ca ca của ngươi có vì ngươi mà đến Áo thành không nhỉ?"

"Con người ti tiện, ngươi muốn làm gì?" Nhìn nét mặt không cảm xúc của Bạch Ngôn Lê, Sơn Phong lại nhận thấy sát ý từ đó.

"Đương nhiên là." Bạch Ngôn Lê cong môi, "Diệt trừ hậu hoạn."

"Ngươi nói cái gì?" Sự to gan của con người này vượt quá sức tưởng tượng của Sơn Phong.

"Như ngươi nói." Bạch Ngôn Lê vẫn thản nhiên như trước, "Tộc sơn cẩu các ngươi e là sẽ không tha thứ cho chúng ta. Cho nên không biết ngươi có thể phát huy tác dụng trước khi chết không?"

Y hỏi thật nhẹ nhàng tình cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info