ZingTruyen.Com

The Lu Khe Uoc

"Ngài và các thuộc hạ của ngài chớ nên quá cuồng vọng." Nghe Thương Phạt nói lời bất kính như thế với Bạch Ngôn, Thiên Tuyền, các vị tinh chủ còn lại và cả những thành viên Hạo Nguyệt đứng trong sân đều lộ vẻ mặt giận dữ.

Thương Phạt quát xong một câu kia, liền cúi đầu đè nén tâm tình, bực bội muốn giết người. Thành thật mà nói, khi tới đây, hắn cho rằng bản thân rất bình tĩnh, song khi thật sự đứng dưới tòa sen ngửa cổ lên, thứ cảm xúc tăm tối nào đó vẫn lặng lẽ lan khắp cõi lòng.

"Ngài diễu võ dương oai trong Hạo Nguyệt thành như thế." Vị tinh chủ bên cạnh Thiên Tuyền mở miệng nói, "Thật sự nghĩ rằng mình có thể toàn thân trở ra sao?"

Lời này tràn đầy sát khí, nhưng Thương Phạt lại không phản ứng gì, Tuyết Nguyên Khải đứng sau lưng hắn lại bước lên, nở nụ cười quái dị, "Các ngươi định ra tay tại đây sao? Có chắc không?" Hắn vừa lên tiếng, những bóng đen vần vũ trên bầu trời càng hỗn loạn điên cuồng. Gió lớn nổi lên, cát bụi mịt mù kèm theo tiếng sói khóc quỷ tru. Không có trận giao tranh vũ lực nào diễn ra cả, chỉ có những cái bóng mờ áo như khói di chuyển không ngừng, nhưng lại khiến cỏ cây héo úa, nhiều nhà cửa bên sườn núi bị thổi tung.

Tình cảnh rõ ràng, nếu chiến đấu trong Hạo Nguyệt thành thì có lẽ con người sẽ chiếm thế thượng phong, nhưng cuối cùng dù ai thắng ai thua, ngọn núi này chắc chắn sẽ bị hủy diệt.

Mà đây là cứ địa Hạo Nguyệt cất công che giấu bấy lâu, Tuyết Nguyên Khải đã rục rịch muốn hất tung nó lên rồi đây.

Bốn vị tinh chủ Hạo Nguyệt tuy rằng mạnh miệng nhưng biết rõ một khi động thủ thì hậu quả khó lường.

Phải làm sao đây....

"Làm càn!" Giữa bầu không khí căng như dây đàn cùng tiếng gào thét của những bóng đen, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cung điện trên cao.

Giọng người đó đều đều lạnh nhạt, lại có chút biếng nhác như vừa tình ngủ, nhưng hai chữ đó lại nặng tựa ngàn cân, giáng xuống trận địa.

Thương Phạt ngẩng đầu lên. Cũng như hắn, Tứ Thập Cửu kỳ đồng loạt hướng mắt về một phía.

Nhưng những người trên sân lại không như vậy. Tiếng nói vừa cất vang, bọn họ đồng loạt đầu gối chạm đất, cúi mình hành lễ.

Lão nhện không nhìn thấy một bóng người nào ra khỏi cung điện,nhưng cúi xuống lại thấy mấy ngàn người đang quỳ chỉnh tề. Thậm chí, ở những nơi họ không nhìn thấy, kéo dài từ sườn núi xuống đến chân núi, toàn bộ thành viên Hạo Nguyệt đều quỳ xuống, cúi đầu về một phía.

"Thiếu gia chủ..." Tuyết Nguyên Khải ngước lên, vô thức đề cao cảnh giác ở mức độ tối đa.

Thương Phạt không cử động. Sau khi tiếng "Làm càn" ban nãy vừa vang lên được một lúc, cuối cùng mới có một người bước tới mép đài sen.

Người này mặc một thân bạch y, quanh người tựa như tỏa hào quang mơ hồ xanh biếc. Trước "đội quân bóng đêm" vần vũ trên bầu trời che kín cả thiên không, y vẫn nhàn nhã bước từng bước.

Mỗi bước y di chuyển, vô số tia sáng hình lá trúc sau lưng y thổi về phía chân trời.

Tựa như ánh đuốc xé tan bóng tối, khoảng trời bị "đội quân bóng đêm" che phu kia nứt ra một khe hở, ánh nắng chói lọi lọt xuyên qua. Người kia bước thêm một bước, vô số tia sáng hình lá trúc ấy tản ra tứ phương.

Tuyết Nguyên Khải cau mày, bàn tay cầm cờ lệnh siết chặt đến trắng bệch.

Nhưng vô ích, dù lá cờ vẫn đón gió tung bay phất phới nhưng những bóng đen do hắn điều khiển chẳng thể ngăn luồng hào quang kia. Người áo trắng từ trên không bay xuống, những chiếc lá trúc cũng bay lượn như đàn bướm. "Đội quân bóng tối" cất tiếng gào thét, thân thể quẳn quại rồi tiêu tan.

Thương Phạt thờ ơ không để ý, chỉ lặng lẽ nhìn người nọ đáp xuống.

Cuối cùng, mũi chân người đso chạm đất, đồng thời quanh thân bắn ra vô số quả cầu sáng. Những khối cầu ấy mau chóng vỡ tung, bắn ra muôn ngàn tia sáng chói lóa, khiến cả người lẫn yêu phải giơ tay che mắt.

Thương Phạt chỉ hơi nheo mắt lại chứ không đưa tay lên, cho nên ánh sáng dữ dội vẫn khiến thị lực của hắn bị ảnh hưởng trong chốc lát.

"Lão đại." Bốn vị tinh chủ Hạo Nguyệt cùng tiến lên, "Ngài tỉnh rồi."

Tuyết Nguyên Khải hạ tay xuống, lau tơ máu bên khóe miệng.

Những quả cầu sáng kia vừa nổ tung, toàn bộ không gian như được thanh tẩy trong chớp mắt, mà những bóng đen vần vũ che trời ban nãy cũng tan biến hoàn toàn.

Mặt trời huy hoàng chiếu rọi xuống thung lũng một lần nữa, như chưa hề có cuộc giao tranh.

Từ khi rời khỏi cung điện tới lúc chạm đất, người áo trắng đó chưa từng mở mắt một lần.

Mãi tới khi ánh sáng gột rửa màn đêm, cây cối héo khô lần nữa vươn ra cành lá, đôi mắt khép chặt của y mới từ từ mở ra.

Đầu tiên, hàng mi khẽ rung động, kế đó là đôi con ngươi đen láy lạnh nhạt vô cùng, không chút dao động, nhìn thẳng vào Thương Phạt.

"...." Bàn tay bên hông siết chặt, Thương Phạt hơi khó khăn cất bước về phía trước, từng bước từng bước một, mãi mà chẳng thể đến được vị trí mình muốn.

"Phu chủ!" Sau khi đáp xuống, hào quang quanh người áo trắng nọ tan đi, Chu Yếm nhìn thấy dung mạo đối phương, kinh ngạc thốt lên.

Cũng như hắn, Tư Vĩ cũng trợn tròn mắt lắp bắp, "Thực sự là phu chủ."

Giống nhau như đúc, từ trán đến mũi rồi đến môi, sinh đôi cũng không giống đến vậy.

Thương Phạt nhìn tay y, từ ngón tay đến cổ tay, nhìn chằm chằm sợi tơ hồng xuyên mảnh kim lân quen thuộc.

Kể từ khi Bạch Ngôn Lê chết, hắn vẫn chưa thấy sợi dây này, nhưng lúc này lại thấy được. Hắn cũng nghe được tiếng hai vị thuộc hạ gọi sau lưng. Thương Phạt cắn răng, dịch chuyển tầm mắt, cuối cùng nhìn đăm đăm người trước mặt.

Nhưng trong mắt Bạch Ngôn lại chẳng có chút tâm tình nào.

Thương Phạt quan sát gương mặt đã không thấy hồi lâu, trong lòng phức tạp vô ngần. Hắn do dự một lát, chầm chậm giơ tay lên.

"Minh Hà Huyền Xà." Người nọ hé môi, ánh mắt đảo qua hắn, rồi lại nhìn sang những yêu quái mặc áo đen.

Trước thái độ lạnh lùng hờ hững của đối phương, cánh tay Thương Phạt cứng ngắc trên không, rồi lại lặng lẽ buông xuống.

Bạch Ngôn chầm chậm nhìn sang những thuộc hạ đứng tên sân. Vì sự xuất hiện của y, toàn thể thành viên Hạo Nguyệt đều vô cùng kích động.

"Đứng lên đi." Thiên Tuyền lên tiếng thay, đám người lục tục đứng dậy.

"Phu chủ..." Hình dạng giống nhau nhưng thần sắc lại như hai người khác biệt. Tư Vĩ quan sát sắc mặt tôn chủ mình, không dám chắc lắm, nhỏ giọng gọi.

Bạch Ngôn đương nhiên không để tâm đến lão. Vẻ phức tạp trên mặt Thương Phạt dần nhạt đi, hàng lông mày từ từ nhíu chặt.

"Thiên Cơ." Cuối cùng, Bạch Ngôn Lê lại nhìn sang một người khác.

Bị hắn gọi thẳng tên, thân thể Thiên Cơ khẽ run, cung kính cúi đầu gọi, "Lão đại."

"Ngươi đưa bọn chúng vào đây à?" Giọng điệu bình tĩnh, từ khi Bạch Ngôn xuất hiện đến giờ gần như chưa hề thay đổi.

Thiên Cơ ngẩng đầu nhìn vào đôi con ngươi lạnh lẽo vô tình của đối phương, khóe mắt hơi đỏ lên, thất thần gọi, "Thiên Xu...."

Bạch Ngôn lẳng lặng nhìn lại hắn, sửa cách xưng hô. Thiên Cơ hít sâu một hơi, trong lòng ngột ngạt vô cùng khó chịu, "Ta dẫn họ vào, nhưng ta không có ý định phản bội tổ chức. Ta chỉ không ủng hộ cách làm của Thiên Tuyền. Họ nói sẽ hồi sinh ngài, đổi lại việc mở ra Quy Vô, nhưng Thương Phạt ngay từ đầu đã không tin. Hắn chỉ giả vờ đồng ý, rồi sau đó dự định giết sạch chúng ta..."

"Ta nghe rồi." Bạch Ngôn ngắt lời.

Thiên Cơ há miệng, sững sờ nhìn người đồng chí mình từng quen.

Bạch Ngôn rất khác Bạch Ngôn Lê, từ lời nói đến cử chỉ. Ngay từ khi bắt đầu, Bạch Ngôn có vẻ nhìn hắn nhưng trong mắt không hề có sự tồn tại của hắn.

"Ta...." Thiên Cơ bàng hoàng.

"Quay về đi." Bạch Ngôn nhẹ nhàng nói rồi rời mắt.

Thiên Cơ không ngờ y phản ứng như thế, đứng ngây ra.

Khai Dương đứng sau lưng lão đại, mãi đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liền mắng, "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu không định phản bội thì sao chưa quay về? Thật sự tính giúp lũ yêu quái này liều mạng với chúng ta sao?"

"Tinh chủ!" Thiên Cơ còn chưa lên tiếng, những thuộc hạ sau lưng hắn đã không nhịn được mà thúc giục. Hắn đành nhìn sang nam nhân bên cạnh.

Thương Phạt nháy mắt ra hiệu với Thiên Cơ. Thấy vậy, y gật đầu rồi quyết tâm quay về hàng ngũ Hạo Nguyệt.

Đứng cạnh Thiên Tuyền, Thiên Cơ chẳng hề có thái độ phẫn nộ trách móc các đồng bạn, chỉ hoang mang nhìn bóng lưng Bạch Ngôn.

"Thứ gì vậy!" Nhìn người dẫn đường cho họ vào đây rồi ngoắt cái lại quay lưng đổi phe, một yêu quái trong Tứ Thập Cửu kỳ lớn tiếng chửi mắng.

Bạch Ngôn Lê bấy giờ mới lại quay nhìn Thương Phạt. Y phát hiện ra ánh mắt của yêu quái to gan xông vào Hạo Nguyệt thành này quá mức trần trụi nóng bỏng, tựa như muốn nướng chín y.

"Thiếu gia chủ?" Tuyết Nguyên Khải nhìn hành động của Thiên Cơ, bèn lên tiếng xin chỉ thị, đồng thời âm thầm ra hiệu với các đồng bạn của mình.

Lần này vào thành vốn là việc mạo hiểm, nếu không thì tôn chủ chẳng đời nào bảo bọn họ đi theo Thương Phạt. Lỡ kế hoạch mình dựng nên lại gậy ông đập lưng ông thì nguy cơ biết chừng nào.

Thương Phạt hiểu nỗi lo của Tứ Thập Cửu kỳ, nhưng hắn tin tưởng hoàn toàn Thiên Cơ. Đối phương cũng vốn không có ý định phản bội Hạo Nguyệt ngay từ đầu, chỉ cam kết dẫn hắn vào Hạo Nguyệt thành, việc còn lại không liên quan gì đến hắn nữa.

"Cẩn thận!" Tuyết Nguyên Khải luôn chú ý đến Thương Phạt, nhưng không ngờ người áo trắng kia lại ra tay với Đệ Thất kỳ trong đội. Một vòng sáng quấn lên cổ, trong nháy mắt đã kéo vị yêu quái áo đen ra khỏi hàng ngũ.

Tuyết Nguyên Khải quay người định ngăn cản nhưng chậm một bước, mà cả các yêu quái đứng ngay bên cạnh cũng không kịp ra tay.

Vị Yêu Thánh hậu kỳ ấy vậy mà không thể thoát được vòng sáng kia, sau khi bị kéo ra khỏi hàng thì ngã ngửa trên mặt đất. Đệ Thất kỳ cố vùng vẫy đứng lên, nhưng vòng sáng kia càng quấn chặt quanh thân hắn.

Cả quá trình chỉ diễn ra trong vài dây. Bạch Ngôn vẫn nhìn Thương Phạt, ngón tay phải giật khẽ.

Thương Phạt thấy giữa hai ngón tay y kẹp một sợi dây nhỏ, một đầu nối với vòng sáng kia. Đệ Thất kỳ bị nó khống chế, đau đớn kêu lên. Vầng sáng tựa như lưỡi dao lam, từng chút từng chút cắt vào da thịt.

"Minh Hà Huyền Xà." Bạch Ngôn Lê lặp lại cách xưng hô với hắn.

Thương Phạt không hạ lệnh, các Hắc kỳ khác đương nhiên không dám ra tay, giấu mặt dướp lớp mũ trùm, cứ như không thấy tình cảnh khốn đốn của đồng bạn.

"Ta không thích." Vừa xuất hiện đã xua tan "đội quân bóng đêm", lại ra tay chế phục một Yêu Thánh hậu kỳ trong một nốt nhạc. Thương Phạt khẳng định người này đang ra uy với mình. Đệ Thất Kỳ chỉ kịp mắng mấy chữ "cái thứ gì" ban nãy rồi không lên tiếng nổi nữa.

"Hả?" Khác với Bạch Ngôn Lê, giọng Bạch Ngôn trong như nước, nhưng luôn ẩn chứa sự lạnh lùng xa cách.

Thương Phạt nhìn y đăm đăm, ngoài cười trong không cười, "Lão bà, ta không thích cách ngươi xưng hô với ta hiện giờ."

"...." Không ngờ hắn thẳng thắn như thế, dù Bạch Ngôn ngàn năm không cảm xúc nhưng nghe thế cũng hơi biến sắc.

"Ta nhớ ngươi." Thương Phạt nhìn gương mặt y, bỗng nhiên bước nhanh về phía trước, mặc kệ Tứ Tập Cửu kỳ lo lắng hô lên, hắn vẫn đi tới tận khi sắp đụng vào Bạch Ngôn mới dừng lại.

Gương mặt Bạch Ngôn lạnh lẽo, không hề bối rối trước sự gần gũi quá mức của Thương Phạt, chủ yếu vì y còn đang phải đánh giá vị này.

Y không nghĩ vị yêu quái trước mặt lại ấu trĩ ngây thơ đến mức bị ái tình làm cho mờ mắt, cho nên ắt hẳn Thương Phạt chỉ tỏ vẻ làm xằng làm bậy thôi, nhất định có âm mưu bên trong.

Nhưng âm mưu gì mới được? Một tiểu yêu mới tiến vào Thượng Cổ kỳ chẳng lẽ lại ngông cuồng cho rằng có thể giết được y?

"Lão bà ~" Thương Phạt duỗi tay chạm vào đầu ngón tay Bạch Ngôn, nhẹ nhàng ve vãn. Dù quanh ngón tay y quấn một sơi dây nhỏ có uy lực gấp mười lần phù khí thông thường, hắn vẫn không để ý, từng chút từng chút đan mười ngón tay vào nhau, nâng lên.

Bạch Ngôn khẽ nhíu mày, hoang mang nhìn vị Yêu Thánh đang dở sống dở chết trên mặt đất, khẽ cong môi.

Y không phản ứng, tựa như xem trò vui, ung dung chờ coi Thương Phạt sẽ làm gì tiếp.

À, chắc là muốn cứu yêu quái đang bị trói kia đây.

Nâng tay y lên, Thương Phạt nghiêng đầu nhìn sợi tơ hồng và mảnh kim lân, ghé tới gần ngửi thấy mùi cỏ cây ấm áp quen thuộc. Dứt bỏ mọi cảm xúc hỗn loạn ban nãy, hắn không ngăn được chút âm ức, nhẹ giọng nói, "Ta tha thứ cho ngươi."

"...."

"Lão bà." Mười ngón đan chặt, Thương Phạt quơ quơ tay Bạch Ngôn Lê, nhìn vào cặp mắt lạnh lùng của y mà làm nũng, "Ta nhớ ngươi lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com