ZingTruyen.Info

Thê Lữ Khế Ước

Chương 139 : Tự cầu nhiều phúc

giaimancac

Diễm Uyên và Trường Bạch dìu nhau khập khiễng đi tới.

Trường Bạch lau máu bên khóe miệng, sửa sang lại y phục rách rưới trên người, cố nâng đỡ gia chủ nhà mình.

Hai vị đại yêu đã quen hô mưa gọi gió, nay lại phải dắt díu lẫn nhau giữa tuyết trắng mênh mông, dốc hết sức mới lết được đến trước mặt Thương Phạt.

"Đa tạ." Trên ngực Diễm Uyên còn vết thương sâu hoắm, máu chưa ngừng chảy.

Thương Phạt nhíu mày, mở lòng bàn tay ra, nhìn chằm chằm chiếc chuông nhỏ trông hết sức tầm thường.

"Ngươi lại cứu ta lần nữa." Diễm Uyên cười khổ, dùng chút yêu lực, cuối cùng mới khiến máu ở vết thương ngừng chả. Hắn nhìn chiếc lục lạc trong tay Thương Phạt, "Hình như đám người này đối xử với ngươi rất khác."

Trước kia hắn từng chiến đấu với tinh chủ của Hạo Nguyệt một vài lần, sẽ nhận ra được những chi tiết nhỏ.

Nói xong câu kia, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Thương Phạt.

Vị đại yêu xuất thân thần bí lai lịch bất minh này chẳng hiể sao nhìn không khá hơn bọn họ là mấy. Quai hàm nghiến chặt, không cử động chút nào, sắc mặt hết xanh rồi trắng, sau lại tối sầm.

Bàn tay nắm chiếc lục lạc kia siết lại đến trắng bệch, Diễm Uyên còn thấy dường như thân thể hắn thoáng run lên.

Diễm Uyên và Trường Bạch đều bị thương nặng, nhưng vị đại yêu này lành lặn như thường, cớ sao lại giống như thương tích nặng nề vậy.

"Ta nợ ngươi hai lần." Diễm Uyên phất tay áo. Trường Bạch hiểu ý hắn, đỡ hắn ngồi xuống đất, "Nếu như ta có thể sống tiếp thì nhất định sẽ báo đáp."

Thương Phạt chẳng có tâm trạng nghe yêu quái bên cạnh nói gì, chỉ nhìn chằm chằm những cái xác rồi chậm rãi cất lục lạc đi.

"Những con người này điên rồi sao?" Bây giờ nói lại, Trường Bạch vẫn cảm thấy kinh hãi, "Ban nãy chúng cứ như chết đi sống lại? Đó là thứ gì vậy chứ?" Đang yên đang lanh lại cầm kiếm đâm xuyên ngực, rồi biến thành quái vât....Mà khuôn mặt dữ tợn của bọn họ còn đáng sợ hơn bất cứ yêu quái nào.

"Mấy năm trước, khi gia chiến với bọn họ, ta cũng không thấy cảnh này." Diễm Uyên không có sức đứng dậy, chỉ ngồi trên tuyết thở hổn hển, "Bọn người này....Càng lúc càng kinh khủng."

"Thao túng sinh mệnh là thứ sức mạnh cấm kỵ, chúng ta không được phép chạm vào, bọn họ cũng thế." Trương Bạch đã yếu nhưng vẫn dùng yêu lực của bản thân để độ khí cho gia chủ. Diễm Uyên không ngăn, lúc trước để khắc chế chất độc trong người các thuộc hạ, hắn cũng hao phí không ít yêu lực rồi. Nếu bây giờ không khiến cho vết thương trên ngực khép miệng thì dù là đại yêu cũng chết vì mất máu.

"Nghe nói ở Đế Kỳ có một tộc yêu, bọn họ canh giữ sức mạnh cấm kỵ trên đại lục." Diễm Uyên là yêu quái thích du đãng khắp nơi, đương nhiên đã từng đặt chân đến Đế Kỳ,. Dù chưa từg thấy yêu tộc trong truyền thuyết đó bao giơ nhưng hắn cũng đã nghe nhiều giai thoại, "Trên thế gian này, dù là người, yêu hay bán yêu, ai cả gan phạm phải điều cấm thì sẽ bị họ giết chết."

Sau khi đám người kia rút lui, lũ sâu cũng chạy tứ tán. Thương Phạt quay sang nhìn Diễm Uyên và Trường Bạch, "Các ngươi dự định thế nào?"

Giọng điệu của hắn rất lạnh nhạt, vẻ mặt hờ hững, rõ ràng không có ý muốn lo chuyện bao đồng.

Diễm Uyên kìm nén bi thương, nhìn những thi thể bị tuyết trắng vùi lấp. Trường BẠch cũng rũ mắt, cả hai im lặng hồi lâu.

Thương Phạt đứng im giữa trời đất hoang tàn. Hắn ngửa đầu nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn gió lạnh lẫn cả mùi máu tanh, còn có những bông tuyết tan ngay khi vùa chạm xuống trán.

"Chúng ta...."

"Ta khuyên các ngươi không nên quay về yêu phủ." Trước khi Diễm Uyên mở miệng, Thương Phạt đã bình tĩnh cắt ngang, "Nếu Hạo Nguyệt đã nhất quyết muốn diệt trừ ngươi thì sẽ không chỉ giăng một cái bẫy. Dọc đường về, chúng chắc chắn đã bố trí vô số mai phục rồi."

Diễm Uyên bị phong ấn suốt mấy năm, sau trận chiến ngày hôm nay, trong phủ chỉ còn lại một vị đại yêu. Đáng lẽ hắn phải nhanh chông quay về động viên mọi người, nhưng Thương Phạt nói không phải không có lý.

Hạo Nguyệt vừa rút lui, nhưng ai biết chúng có còn tập kích nữa hay không.

Yêu phủ là một mồi nhử lớn, không phải không thể quay về nhưng ít nhất là không nên quay về trước khi bình phục. Dù sao vị đại yêu này cũng không chung đường với mình. Mà kể cả chung đường đi nữa, hắn đã giúp mình liên tiếp hai lần rồi, không thể tiếp tục nhờ cậy.

"Gia chủ?" Trường Bạch khẽ gọi.

Diễm Uyên hít sâu một hơi rồi thở dài, mau chóng quyết định, "Chúng ta trước hết cứ tìm nơi ẩn náu đã."

"Vâng." Trường Bạch cố nén bi thương. Dù sao đi nữa gia chủ vẫn còn sống, mọi chuyện còn cứu vãn được.

Thương Phạt thật sự không quan tâm Diễm Uyên định làm gì. Hắn chỉ thuận tiện nhắc nhở một câu như thế bởi vì dù sao hắn cũng mới cứu bọn họ, cứu xong đã chết luôn thì phí cả yêu lực.

Một lúc sau, hắn đã điều chỉnh được tâm trạng, lấy ra một cái bình nhỏ màu đen.

"Ngài làm gì vậy?" Trường Bạch nghi hoặc.

Thương Phạt không đáp, ngồi xổm xuống, dùng móng tay màu đen gắp một con sâu lên, bỏ vào trong bình.

"Ngươi chuẩn bị về yêu phủ sao?" Diễm Uyên quan tâm hỏi.

Thương Phạt quay lưng lại, cảm nhận được hắn vẻ ngập ngừng, lạnh lùng nói, "Làm sao?"

"Ngươi hiểu bạn lữ của mình đến mức nào?" Nghĩ một hồi, Diễm Uyên vẫn quyết định nói ra.

Thương Phạt bỏ chiếc lọ vào ngực áo, bàn tay vô thức siết chặt chiếc lục lạc Bạch Ngôn Lê đã tặng. Hắn im lìm đứng đó, không trả lơi Diễm Uyên.

"Hạo Nguyệt muốn giết ta, chứng tỏ thông tin ta nắm giữ vô cùng quan trọng, mà bây giờ ngươi cũng đã biế rồi." Diễm Uyên thực ra đã đoán được, "Con người yếu ớt đê hèn, nhưng họ rất biết cách đùa giỡn với tình cảm. Năm xưa, ta cũng vì khinh địch nên mới bị chúng ép vào đường cùng. Để giết yêu quái, chúng sẽ không trừ thủ đoạn nào."

Ngay cả chiêu này mà cũng dám làm, còn gì chúng không dám nữa đây.

"Con người và yêu quái vốn rất khác nhau." Diễm Uyên ra hiệu cho Trường Bạch, y lập tức đến đỡ hắn dậy, "Yêu quái chúng ta muốn gì thì làm đó, không bao giờ vòng vo, cần giết là giết, không am hiểu bày mưu tính kế. Con người không như vậy, tính mạng chúng mỏnh manh như cọng cỏ, nhưng rất biết cách kéo dài thời gian cho đến khi đạt được mục đích."

Bảy bảy tám năm trước, khi phong ấn hắn ở núi Bạch Phù, chúng đã bày sẵn cái bẫy chất độc này để đuổi tận giết tuyệt. "Bọn chúng từng bước từng bước tiến hành kế hoach, bây giờ lại lộ ra, ngươi không hình dung được chúng sẽ làm gì đâu."

Diễm Uyên nói rất thẳng thắn.

Thương Phạt mặt không cảm xúc nhìn về phía xa. Con sâu cất trong áo còn đang ngọ ngoạy không ngừng trong chiếc bình.

"Khi ta lang thang ở Hầu Phục đã từng nói chuyện với một vị tán yêu lớn tuổi về tổ chức Hạo Nguyệt này. Câu chuyện khiến ta ấn tương sâu sắc nhất là về vị bằng hữu lâu năm của lão ta. Vị bằng hữu đó bị gia súc của mình giết, mà kẻ ra tay lại chỉ là một đứa bé. Nó dùng phù khí đâm chết vị yêu vương đó để báo thù cho cụ kị mình." Diễm Uyên ho mấy tiếng, đến khi thở đều lại mới nói tiếp, "Bọn họ đã cách nhau mấy đời, mấy trăm năm, tìm mọi cách tiếp cận yêu vương kia, cuối cùng đứa bé đã đâm được một nhát trí mạng."

Đó cũng là lý do yêu quái đối xử với con người rất tàn nhẫn.

"Đối với lũ gia súc." Diễm Uyên nhìn những thi thể nằm la liệt của thuộc hạ, căm giận nói, "Chúng ta không thể thả lỏng một phút nào, phải dẫm đạp chúng dưới chân thì chúng mới không dám sinh lòng ngỗ nghịch phản kháng. Bất cứ kẻ nào có ý nghĩ này cần bị tiêu diệt ngay lập tức."

Ngàn vạn năm nay vẫn như vậy, loài người không dám phản kháng yêu tộc. Nhưng không biết từ khi nào, cái chân lý con người vĩnh viễn không thể giết được yêu lại bị tổ chức Họa Nguyệt này phá vỡ.

Yêu tộc đã thiệt hại rất nhiều bởi tổ chức này, mà bây giờ hành vi của chúng càng lúc càng điên cuồng hơn.

"Ta không tin việc những phục ngoài hỗn loạn không nằm trong kế hoạch của chúng. Yêu tộc mất mấy trăm năm để giao tranh với Hạo Nguyệt là đủ chứng minh chúng ngoan cường và gian xảo đến mức nào. Nếu chỉ là khai mộ lấy khí cụ thì bọn chúng vẫn luôn làm rồi, tại sao bỗng nhiên lại hành động công khai như vậy?"

Diễm Uyên bình tĩnh ngẫm nghĩ, tiếp tục nói với cái lưng của Thương Phạt, "Hạo Nguyệt lén giế yêu quái, các đại yêu phủ âm thầm tiêu diệt chúng, đây là quy tắc ngầm. Hạo Nguyệt phá vỡ quy tắc ngầm này thì có lợi ích gì? Nếu như toàn bộ yêu quái trên đại lục biết đến sự tồn tại của chúng, mặc dù sẽ khích lệ được vô số con người đứng dậy đấu tranh, nhưng số phù khí có hạn, số người sử dụng được phù khí cũng có hạn. So với cái lợi thì những thiệt hại khi bị toàn bộ yêu quái truy sát còn nghiêm trọng hơn."

Trường Bạch xen vào, "Nhiều lúc Hạo Nguyệt đắc thủ, khiến yêu quái khốn đốn chủ yếu do yêu tộc không biết đến sự tồn tại của chúng. Bây giờ thì sao, khắp đại lục đã biết có một tổ chức như vậy rồi. Rốt cuộc chúng đang nghĩ gì?"

Nếu như nói trước nay không có chút manh mối nào, thì bây giơ gia chủ đã tỉnh lại nói ra những điều hắn biết, hiện giờ có rất nhiều vấn đề xoay quanh vị đại yêu đến từ Hoang Phục này.

Sự tồn tại của hắn, sự tồn tại của Đông phủ....Liệu có phải....

"Ý các ngươi là..." Thương Phạt nhấc chân, không quay lại, chỉ khẽ nghiêng đầu quét mắt về phía Diễm Uyên và Trường Bạch, "Kế hoạch của Hạo Nguyệt có liên quan đến ta?"

Diễm Uyên nói thẳng, "Chí ít ngươi cũng là một mắt xích trong đó."

Thương Phạt nói, "Ngươi đang nghi ngờ bạn lữ của ta?"

"Lẽ nào chính ngươi không hoài nghi?" Diễm Uyên vẫn luôn quan sát sắc mặt Thương Phạt.

Thương Phạt lạnh nhạt lên tiếng, "Ngươi cho rằng y sẽ làm gì ta?"

"Nếu y thật sự là người của Hạo Nguyệt thì việc tiếp cận ngươi ắt hẳn có mục đích không trong sạch. Bây giờ ngươi nghi ngờ y, y sao có thể không làm gì?"

"Bạn lữ của ta, cần các ngươi phải dạy ta cách xử lý à?" Thương Phạt cười lạnh, "Lẽ nào y giết được ta?"

"Tại sao không chứ?" Diễm Uyên cau mày.

Thương Phạt cảm thấy khó chịu, trầm mặt nói, "Dù y có lợi hại đến mấy thì cũng là lão bà của ta." Hắn nói với Diễm Uyên, mà cũng như đang tự nói với chính mình, "Y lật trời được chắc."

Lão bà là cách gọi mà chỉ con người mới dùng.

Thương Phạt nói rồi phất tay áo bay đi. Trường Bạch bất đắc dĩ nhìn gia chủ của mình, "Hắn như thế...."

Cho đến khi bóng đen biến mất hoàn toàn trong màn tiết, DIễm Uyên mới cảm nhận sâu sắc sự bất lực, "Tự lo thân mình trước đã."

Hôm nay, trong những gia thần đã chết hôm nay có rất nhiều vị kết khế ước chủ tớ với các thuộc hạ dưới quyền mình. Bọn họ chết đi thì hơn nửa số thuộc hạ cũng chết theo. Trong tinh cảnh đó, Cực Uyên phủ không còn ai có khả năng đứng ra gánh vác, mà hắn cùng Trường Uyên cũng chẳng thể quay về, hoàn toàn không hình dung được tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hạo Nguyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng khôi phục sức mạnh rồi quay về báo thù.

Còn về phần vị đại yêu Đông phủ tính nết bốc đồng này, Diễm Uyên chỉ có thể mong hắn tự cầu nhiều phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info