ZingTruyen.Info

Thê Lữ Khế Ước

Chương 121 : Lo cho người

giaimancac

"Ngài nói phải, nếu chém đứt từng sợi thì sẽ chặt đứt cả đường sống của chủ ta. Cần phá hủy chúng cùng lúc."

"Cho nên các ngươi mời ta đến để hỗ trợ các ngươi chặt đứt xích này?"

"Không." Trường Bạch phủ nhận, "Năm đó chúng ta đã mất rất nhiều công sức tìm kiếm phương pháp, cuối cùng cũng không phải hoài công. Hiện nay, ta đã có cách phá hủy đồng loạt những sợi xích này."

"Nếu đã thế," Thương Phạt phe phẩy quạt mát cho mình, "Các ngươi còn tìm ta làm gì?"

"Ngài nhìn ao máu kia." Trường Bạch bước tới.

Thương Phạt quay sang nhìn thứ chất lỏng lăn tăn trong ao, "Làm sao?"

"Dù phá từng sợi xích hay phá đồng loạt, thứ này sẽ phản ứng. Trước kia ngài nói chúng ta đã thử gọi người đến múc cạn nó chưa, chúng ta đã thủ rồi, kết quả là khiến chủ ta bị thương."

"Nói cách khác, muốn phá giải phong ấn thì không được động vào thứ máu đó."

"...." Nếu nói thế có nghĩa là y đã thử rồi. Thương Phạt tặc lưỡi, "Khó nhằn thật."

"Chúng ta không dám nghĩ nếu để máu đó hòa tan băng thì sẽ xảy ra chuyện gì."

Còn có thể là gì nữa chứ? Hạo Nguyệt để thứ này bên dưới DIễm Uyên, vẽ phù chú khắp hang động, chỉ nghĩ cũng biết khối băng kia sẽ mau chóng bị hòa tan, và vị đại yêu bị giam cầm trong đó cũng chẳng còn lại một mâu xương cốt.

"Cho nên?" Thương Phạt không kiên nhẫn nổi, cứ đứng đây hoài cũng chẳng nhìn ra cái gì, "Rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì?"

Hắn nói thẳng như thế lại khiến Trường Bạch thêm nhẹ nhõm.

"Chúng ta muốn ngài hỗ trợ chúng trấn giữ, áp chế máu trong ao này trong lúc chúng ta phá hủy dây xích."

"Áp chế cách nào?" Thương Phạt đi tới, dừng bên bờ ao.

Trường Bạch vẫn đứng chỗ cũ giải thích, "Dùng yêu lực của ngài để khống chế nó trong hai phút. Đồng thời, sau khi chúng ta phá hủy sợi xích xong, kính xin ngài bảo vệ chủ ta bình yên tiếp đất."

"Các ngươi từng dùng yêu lực thử chưa?" Thương Phạt hỏi, vưa duỗi tay về phía trước thăm dò."

Hắn phóng ra mọt chút yêu lực, quả nhiên máu trong ao như manh thú ngửi thấy mùi thịt, bắt đầu sục sôi lên.

Thương Phạt thu quạt về, phóng thêm một luồng yêu lực nữa.

Ao máu vưa bị hắn làm sôi kia lập tức dừng lại, nhưng nháy mắt sau, nó như mãnh thú phản kháng, càng sục sôi dữ dội hơn.

"Ồ...." Lui lại một bước, Thương Phạt hạ tay, nhún vai nhìn máu trong ao. Ánh mắt hắn có phần kiêng kị lại có vẻ hứng thú.

Trường Bạch thấy máu trong ao quả thật đã bị khống chế trong chốc lát. Y kích động mở to mắt, dường như thấy được ánh sáng cuối đường hầm. Y chạy đến bên cạnh Thương Phạt, cuống quýt đến độ không biết phải đặt tay vào đâu ,"Ngài có thể trấn áp được nó!"

"Các ngươi thử chưua?" Chưa thử làm sao dám kết luận, xem ra đám yêu quái này rất cẩn thận nghiên cứu phong ấn này. Thương Phạt không tin bọn họ dám kể cho mình những chuyện vô căn cứ.

"Chúng ta đã từng mời mười đại yêu đến cùng phát động yêu lực, nhưng máu trong ao chỉ yên tĩnh được vài giây. Thế mà một mình ngài...."

"Mười tên không được..." Thương Phạt vân vê cằm, "Các ngươi có thể tìm hai mươi đại yêu tới, vẫn hơn tìm một kẻ không rõ là bạn hay thù như ta."

Tuy tin tưởng, nhưng hắn vẫn không dễ dàng đồng ý.

"Tạm thời chưa nói đến việc chúng ta tìm đâu ra hai mươi đại yêu." Trường Bạch chân thành tỏ vẻ khó xử, "Dù chúng ta đi khắp nơi kiếm được thêm mười người nữa thì cũng không an tâm về bọn họ, không dám để họ tham gia."

"Vậy các ngươi an tâm với ta sao?" Thương Phạt dụi mắt. có chút mệt mỏi rã rời.

"Ta an tâm." Trường Bạch nói rành rọt từng chữ.

"Ồ?"

"Ngài mạnh như thế, nếu muốn ra tay thì đâu cần chờ đến lúc chúng ta mở phong ấn."

Lời này nói ra nghe hơi thảm hại, nhưng Thương Phạt lại hơi nhếch khoe môi nở nụ cười.

Tên Trường Bạch này rất thông minh, cực kỳ thông minh.

"Ngay từ khi chúng ta đưa ngài đến núi Phù Bạch, khi ngài thấy tình trạng của chủ ta, nếu ngài muốn giết chủ ta thì đã làm rồi. Nhưng mà đến giờ...." Trường Bạch thực tế chỉ đang đánh cược, không phải bây giờ mới cược mà ngay từ luc quyết định đến cầu cạnh Thương Phạt, ván cược đã bắt đầu rồi.

Như hắn nói , nếu Thương Phạt thật sự có sát tâm thì cả đội yêu quân bao vây nơi này đều vô dụng.

Tôn chủ bọn họ bị giam trong băng, bọn họ lại giải thích tỉ mỉ chi tiết phong ấn, Thương Phạt ra tay sẽ càng dễ dàng hơn.

Nhưng cũng may không phí công cược lớn, Thương Phạt cũng đánh cược với họ. Hắn đến núi Phù Bạch vì linh cảm trong lòng thúc giục. Không phải hắn không nghĩ đến điều Bạch Ngôn Lê luôn lo sợ, rằng chuyện này hoàn toàn là một lời nói dối, tất cả chỉ để dụ hắn vào bẫy mà thôi.

Ngay từ khi đưa ra quyết định, hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Giờ nhìn lại, xem ra mình đã thắng.

Vị đại yêu mình có duyên gặp gỡ hơn hai mươi năm trước, giờ đây chỉ còn lại chút hơi tàn, còn yêu phủ với lực lượng khiến tất cả đều nể sợ đã đứng trên bờ vực diệt vong.

Thương Phạt không muốn cứu Cực Uyên phủ, chuyện của bọn họ hắn không quan tâm. Nhưng khi Trường Bạch nói chủ họ đã phát hiện ra một bí mật động trời vào bảy, tám năm trước, hắn hết sức tò mò.

Bởi vì khi hắn đánh mất ký ức, lưu lạc trong làng của con người, cũng rất gần thời điểm kia.

Nếu bí mật mà hắn phát hiện ra nằm ở Hoang Phục, thì hai chuyện đó có liên quan gì đến nhau?

Liệu có giải thích được vì sao hắn bỗng nhiên mất trí nhớ không?

Thương Phạt không thể không thử.

"Còn một nguyên nhân nữa." Trường Bạch không biết hắn nghĩ gì, nhìn máu trong ao kia, thở dài, "Nếu quá nhiều yêu quái dùng sức trấn áp máu này thì có thể khiến chúng nổ tung.

"Nổ tung?" Thương Phạt nhăn mày.

"Vâng, trong quá trình thử khống chế, máu đã bắn văng lên hai lần, tuy không nghiêm trọng nhưng khiến không ít yêu quái phủ ta bị thương."

"Vì sao?"

"Vì quá nhiều yêu lực hỗn tạp, cho nên nếu được một yêu quái duy nhất khống chế là tốt nhẩt."

Chẳng trách chúng lại đến tìm mình, xem ra đã cân nhắc đầy đủ rồi.

Thương Phạt trầm ngâm. Ban nãy hắn chỉ thăm dò thôi, còn nếu dốc hết sức....Khống chế trong vòng hai phút sao?"

"Phu quân!" Bạch Ngôn Lê đã đứng im nghe rất lâu, đung lúc này y mới chạy đến.

Thương Phạt quay sang nhìn y.

Y không thèm để ý đến khối băng trên đỉnh đầu, đi thẳng đến trước mặt hắn, khàn giọng nói, "Người định thử sao?"

Thương Phạt híp mắt.

Bạch Ngôn Lê không biến sắc, nói, "Lỡ như thất bại, máu bắn tung lên như bọn họ nói, người sẽ bị thương mất."

"Nếu thử thì khi nào bắt đầu?" Thương Phạt làm ngơ y, quay qua nhìn Trường Bạch.

Bạch Ngôn Lê hết sức kinh ngạc khi hắn không để tâm đến mình, sắc mặt càng khó coi hơn.

Thương Phạt vòng qua người y, đi tới.

Trường Bạch tiến đến đón. Y rất thức thời, lánh mặt đi khi vị đại yêu kia tranh cãi với bạn lữ.

"Nếu ngài bằng lòng thì ngay bây giờ." Trường Bạch nhìn Thương Phạt, từ đầu đến cuối chưa từng liếc sang con người tên Bạch Ngôn Lê kia.

"Bây giờ?" Thương Phạt nhíu mày.

"Đúng thế." Trường Bạch vỗ tay. Bên ngoài hang động, một nhóm đại yêu mặc trang phục của Cực Uyên phủ tiến vào.

"Các ngươi..." Cộng với Trường Bạch và Lãnh Hồ, tổng cộng có đúng chín vị đại yêu, "Đoán chắc ta sẽ đồng ý tới hỗ trợ sao?"

Cảm thấy bị bắt bài, Thương Phạt thấy hơi khó chịu.

Nhưng hắn không biểu hiện ra mặt. Bạch Ngôn Lê đứng sau lưng y, cẩn thận nghiêm nghị quan sát mấy vị đại yêu vừa lặng lẽ xuất hiện kia.

"Không dám cam đoan." Trường Bạch khom người, khiêm tốn nói , "Nhưng dù chỉ có một phần vạn khả năng ngài đồng ý hỗ trợ thì chúng ta cũng phải chuẩn bị cho đầy đủ."

"Vậy thì được." Thương Phạt không nói thêm, hắn vốn không ưa vòng vo tam quốc, "Bắt đầu đi."

"Kính xin ngài đến phía dưới chủ ta." Trường Bạch hít sâu mọt hơi, mau chông điều chỉnh tư thế. Hắn ra hiệu, tám vị đại yêu, bao gồm cả Lãnh Hồ đều đứng dưới một sợi dây xích.

Bạch Ngôn Lê không ngờ Thương Phạt nói làm là làm. Ban đầu y còn ngỡ ngàng và hơi khó chịu vì Thương Phạt làm ngơ mình, nhưng vẫn cau mày lo lắng, theo hắn đến cạnh ao máu.

"Ngươi ra ngoài trước đi." Thương Phạt liếc nhìn bạn lữ của mình.

"Ta không đi."

"Bạch Ngôn Lê?" Thương Phạt cau mày, cao giọng quát.

"Ta phải ở cạnh người." Bạch Ngôn Lê không chịu lùi nửa bước, nhấn mạnh từng chữ."

"Ngươi lại làm trò gì nữa?" Thương Phạt trầm mặt.

Bạch Ngôn Lê thẳng lưng đứng vững, "Dù bây giờ người đuổi ta ra, lát sau ta cũng lại chạy vào thôi."

"Ngươi có biết mình đang làm gì không?" Sao Thương Phạt lại không nhớ bạn lữ của mình có cái tính xấu này nhỉ.

"Ta biết." Bạch Ngôn Lê mím môi, "Ta cũng biết người có thể bị thương."

"Ngươi ở đây thì có ích gì?" Thương Phạt tức giận quát lên, "Đi ra ngoài."

"Nếu người kiên quyết muốn đuổi ta ra." Bạch Ngôn Lê nở nụ cười, kiên quyết rút con dao vàng bên hông, kề lên cổ mình, "Ta chết rồi, người khiêng ta ra là được."

"Ngươi thần kinh à?" Thương Phạt vung tay, thanh chủy thủ của Bạch Ngôn Lê bay vào tay hắn.

Đây là vật hắn đưa cho Bạch Ngôn Lê để phòng thân, không ngờ y lại đem nó ra uy hiếp ngược lại hắn.

"Ta còn răng, còn móng ta." Bạch Ngôn Lê không thèm để tâm, "Nếu người không cho ta ở trong này thì thà rằng ta chết."

"...."

Trường Bạch đứng cách đó không xa, liếc mắt ra hiệu cho các đồng bạn, bảo bọ họ đừng nóng.

Đám đại yêu trong hang chỉ hận không thể đập chết người phiền phức này, nhưng vì y là bạn lữ của vị kia nên đành phải nhịn.

"Người để ta ở lại đi." Bạch Ngôn Lê làm ầm xong, đi tới bên cạnh Thương Phạt, khàn giọng năn nỉ, "Ta thật sự rất lo lắng cho người."

"Vậy thì ở yên đó, đừng lộn xộn." Thương Phạt khép mắt, quăng con dao xuống.

Bạch Ngôn Lê ngoan ngoan vâng dạ, chạy đến nhặt dao lên.

Thương Phạt không kéo dài thêm nữa, gật đầu ra hiệu sẵn sang với mấy vị đại yêu còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info