Chap 30 : chuỗi thời gian bình yên
Trường học The King , một trường học được thành lập cách đây từ 3 năm trước , dành cho những học sinh cấp 3 , và dành cho quý tộc , đại quý tộc hay những người có danh hiệu cao quý trong đất nước . Vị trí của nó nằm ở ngay trung tâm của thành phố , và thực sự nổi bật lên ở chính giữa nơi đây nhờ chiều cao của ngôi trường . Nơi đây , thay vì những toà trung cư cao chọc trời , toàn bộ xung quanh đều là những căn biệt thự xa hoa , với chiều cao khiêm tốn . Họ hoàn toàn có thể xây cao hơn nữa , nhưng không ai dám làm vậy , bởi nơi đây chỉ có ba căn biệt thự khổng lồ và cao lớn , và chúng thuộc quyền sở hữu của ba đại quý tộc .Thành phố quý tộc là gì ? Đây là thành phố chỉ có những quý tộc , đại quý tộc hay những người may mắn được quý tộc trọng dụng . Không hề có bóng dáng của một tên ăn xin hay những cửa hàng tầm thường như bao thành phố khác , cái gì cũng rất sang trọng . Vì sao thành phố này lại có thể từ một thành phố bình thường trở thành một thành phố nổi tiếng như vậy ? Không ai có thể biết câu trả lời . Ngoại trừ các đại quý tộc và quý tộc những đời trước
—ở giữa trung tâm thành phố—Yutto khẽ thở dài trong khi ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sofa đỏ . Khi mà bản thân cảm thấy hơi mệt mỏi và buồn ngủ sau trận chiến , thì bỗng cậu thấy được một quán cafe trong lúc đang đi dạo quanh thành phố . Dù sao Cafe là lựa chọn khá tốt để có thể giúp Yutto giữ được sự tỉnh táo , nên cậu không chần chừ mà vào trong và gọi một li cafe ._"đây là tách cafe đen mà cậu gọi ban nãy"-phục vụ từ từ tiến lại gần cậu với tách cafe trên tay , cô nhẹ nhàng đặt xuống bàn tách cafe cùng chiếc đĩa nhỏ , rồi đứng dậy và cúi đầu ._"ừ , hết bao tiền vậy"-Yuto nâng tách cafe lên và uống_"1750 nghìn đồng"-người phục vụ mỉm cười_"Khụ Khụ !"-Yutto đang nhâm nhi tách cafe bỗng ngưng lại và ho sặc sụaThấy thế , nữ phục vụ có chút hoảng loạn_"quý khách không sao chứ ! Cafe có gì sao ?"-Nữ phục vụ_"kh-không sao ... chỉ là sặc"-Yutto nói trong khi lấy tay khẽ xoa ngực của bản thân , rồi lấy ra vài tờ tiền to đưa cô phục vụNgười phục vụ thấy vậy cũng nhận lấy tiền , cố gắng nở một nụ cười rồi nói tiếp_"tôi sẽ ... vào lấy tiền thừa , xin hãy tự nhiên"-phục vụ nói rồi đi vào trongCậu đặt tách cafe xuống , lôi ra từ trong túi chiếc ví rồi thở dài_"ly cafe từng này mà gần 2 triệu , đắt vãi . Cũng may mà mình có mang theo tiền lương tháng này , chứ không chắc giờ phải ở lại rửa chén"-Yutto nói rồi khẽ thở dài khi nhìn vào tách cafe chẳng mấy đặc biệtCất lại chiếc ví vào túi quần , cậu cho vào ly cafe một cục đường ở trong cái chén giữa bàn . Lấy chiếc thìa nhỏ được đặt gọn gàng trên chiếc đĩa , khuấy đều rồi tiếp tục thưởng thức ._"đường phố không tắc lắm nhỉ"-Yutto nhìn ra ngoài cửa sổ , tự lẩm bầm một mình_"đó là do những người mua ô tô dạo này đang giảm đi"-phục vụ bất ngờ xuất hiện sau cậuÔng ấy lại gần bàn cậu , nhấc chiếc đĩa ở dưới ly cafe lên , kẹp lại tiền thừa ở dưới rồi lại gần cửa sổ_"mới đây có phát hành chiếc giầy có khả năng tự di chuyển nhờ những bánh xe tí hon ở bên dưới , có tốc độ gần bằng với ô tô , bởi vậy bây giờ đường xá thoáng đãng hơn rất nhiều"_"hể ? Có thứ đó sao ?"-Yutto_"ngài không biết sao ?"-Nữ phục vụ_"lần đầu nghe thấy"-YuttoCậu nhấc ly cafe , nhanh chóng uống hết sạch nó . Lấy tiền thừa kẹp dưới chiếc đĩa rồi đứng dậy ._"tôi có việc rồi , tạm biệt"-Yutto_"hẹn gặp lại quý khách"-nữ phục vụ khẽ cúi đầuCậu nói rồi bước ra khỏi quán cafe đấy , tiếp tục đi dạo hay nói đúng hơn là trốn học . Cậu bước qua từng con ngõ một , rồi ghé vào một tiệm giày gần đấy . Bước vào trong , sự xa hoa đến lạ thường từ một cái tiệm giày khiến Yutto đơ ra một lúc , rồi cậu để ý thấy một ông lão đang ngồi nhâm nhi tách trà ở một phía không xa_"xin chào , cho tôi hỏi ở đây có chiếc giày gắn bánh xe gì gì đó không ?"-Yutto thấy vậy liền nói lớnNghe thấy tiếng gọi của cậu , chủ quán bèn ngưng hành động hiện tại và quay về phía tiếng nói của cậu phát ra _"tất nhiên là có rồi , cậu vào mà chọn đi"-chủ quán nghe vậy liền chỉ tay vào bên trong_"đã rõ"-YuttoCậu bước vào trong , đảo mắt quanh căn phòng một hồi rồi lấy luôn chiếc giày màu đen trắng và mang ra quầy _"chọn nhanh thế !??"-Chủ quán thấy vậy bỗng ngạc nhiên . Các vị khách trước đây khi họ mua thường sẽ lựa chọn một hồi lâu vì tính thẩm mĩ mỗi người mỗi khác . Nhưng cậu trai trước mặt ông vừa mới vào đã lấy luôn chiếc giày rẻ nhất , lại còn đang được giảm giá , vì chẳng ai thèm mua nó cả . Quý tộc nào lại đi thích màu đen chứ ?Yutto không nói gì , đưa chiếc giầy lên trên bàn và nhìn vào chủ quán_"biết rồi , biết rồi"-Chủ quánÔng ta cầm lấy chiếc giầy rồi xem giá của nó , sau đó ngước lên rồi nói với cậu_"chiếc giày rẻ nhất của quán , còn đang được giảm giá , 152 triệu"-chủ quán_[rẻ nhất lại còn giảm giá cơ à ... vẫn đắt]-Yutto thầm nghĩCậu gửi tiền rồi cầm lấy túi giầy , nhanh chân bước ra khỏi quán , tiếp tục đi phiêu lưu vòng quanh thành phố này . Nhưng , càng đi càng chán , nó không giống như thành phố nơi cậu sinh sống , và sở thích của những quý tộc chắc chắn không hề giống cậu . Quán ăn ? Đắt thì rõ đắt , nhưng đồ ăn chẳng được bao nhiêu . Xung quanh cũng có vài cửa hàng nội thất , xe hơi , hay còn có cả bán đồ đánh golf ._[không có hứng thú]-Yutto thầm nghĩ Thấy vậy cậu đi ra công viên và ngồi vào một trong những chiếc ghế nơi đây , chúng đều được làm bằng vàng ._"khốn nạn , cái thành phố quái quỷ gì thế này"-Yutto khẽ thở dài Cậu nói rồi cho tay vào túi , lôi ra chiếc điện thoại_"để xem mấy giờ rồi"-YuttoCậu nói rồi bật chiếc điện thoại , nhưng , trước mắt cậu chỉ là chiếc điện thoại với màn hình tối đen_"sao nó không lên màn hình ..."Yutto ngồi một lúc nhìn điện thoại , rồi khẽ đứng dậy_"đi sửa điện thoại thôi ..."-Yutto Cậu liền đứng dậy và đi sửa điện thoại , đáng lẽ ra cậu sẽ được tận hưởng những phút giây bình yên nếu không đi qua một trường tiểu học nào đó ... _"cái gì thế kia ..."-YuttoSau khi sửa xong chiếc điện thoại , cậu có đi qua một ngôi trường và để ý thấy có 4 đứa học sinh , một đứa là gái và mấy đứa còn lại là trai , có vẻ chúng nó đang bàn cái gì đó . Thấy vậy cậu khẽ lại gần _"này ! Lena-sama ! Sao cậu không về nhà xin thêm chút tiền nữa rồi đưa cho bọn tớ nhỉ ?"-một thằng bé đứa giữa lên giọng với cô bé trước mặt_"à thì ... bố mình không cho nữa ... hôm nay mình đã xin tới 3 lần rồi "-cô bé ấp úng Thấy vậy , chúng nó liền đứng bao vây cô bé rồi cười và nói_"thế thì xin lần thứ 4 đi ! Nhà cậu rất giàu mà !"-đứa bé đấy tiếp tục nói_"đúng đó đúng đó"-2 đứa còn lại hùa theoYutto không nói gì , núp ở góc tường mà nghe ngóng_[Nhìn sơ qua ai cũng biết đây là trấn lột rồi , nhưng 3 đứa kia gọi con bé rồi thêm kính ngữ ở sau , lẽ nào con bé là đại quý tộc ?]-YuttoCậu khẽ thở dài , bước đi , không quay lại . Cậu không hề muốn dính dáng gì tới bọn nhóc quý tộc ấy , vẫn chưa muốn đánh đổi giây phút bình yên này . Nhưng cậu ngay lập tức dừng lại khi nghe thấy giọng nói của con bé kia _"kì lạ , sao Mio-nee vẫn chưa đón mình ..."-con béCậu ngay lập tức quay lại , đi thẳng tới rồi cầm vào tay con bé kia , kéo ra sau lưng_"hể ?"-con bé ngạc nhiên thốt lênĐứng sau lưng cậu , con bé cảm nhận được cái gì đó an toàn từ cậu học sinh cấp 3 đấy . Nhưng cũng không hẳn là an toàn , một cảm giác rất khó tả , rằng cậu có một thứ gì đó đáng sợ . Nó im lặng , không nói lên lời_"này nhóc ... hình như lúc nãy anh nghe thấy nhóc nói gì về Mio-nee đúng không"-Yutto_"hả ? Tên nào đây ! Mau tránh ra !"-Tên nhóc ở giữa hét lênCậu không nói gì , cho hai tay vào túi quần và nói_"cút"-Yutto_"hể"-thằng nhóc_"tao nói mày , cút !"-Yutto trừng mắtThằng bé nghe thấy vậy bèn lùi lại một hai bước , rồi hét to_"người đâu !"-Thằng nhócSau tiếng hết , 3 người mặc áo đen đi ra từ trong con hẻm gần đó , cầm theo thanh kiếm rồi bước về phía cậu_"cậu chủ có gì sai bảo"-vệ sĩ_"đánh chết tên kia cho ta"-Thằng nhóc nói rồi chỉ vào cậuTên áo đen thấy vậy nhìn cậu , nhấc thanh kiếm lên vai rồi nói_"này nhóc , ngươi dám gây sự với thiếu gia sao ? Ngươi chán sống nhỉ"-vệ sĩCậu nhìn thấy vậy , nở nụ cười khinh bỉ rồi nó_"gì thế này , thì ra lũ khốn chúng mày nhìn thấy thiếu chủ của mình đi trấn lột người khác mà vẫn đứng im à ? Đi trấn lột của người có chức quyền cao hơn mình ? Bọn mày chán sống à ?"-YuttoTên nhóc nghe thấy vậy nổi gân xanh , hét to_"đánh chết nó cho ta !"-thằng nhóc_"rõ"-vệ sĩHắn nghe lệnh liền xông thẳng vào cậu , cầm lấy thanh kiếm chém dọc xuống , nhưng cậu liền chặn lại bằng thanh kiếm của mình ._"kiếm kĩ chả khác gì một thằng nghiệp dư"-Yutto nói rồi chém bay thanh kiếm của hắn Ngay sau khi chém bay nó , cậu lao vào tung một cú sút thẳng vào mặt hắn , khiến hắn bay thẳng vào một bức tường_"đại ca !"-hai tên còn lại hét lênNhưng bọn chúng cũng nhanh chóng nhận một cú đá khác của cậu , cả hai tên nhận được cúa sút ngã đập xuống đất mà ngất ._"đánh nhau mà lại phân tâm thế hả ?"-YuttoHắn định đứng dậy , nhưng đời nào cậu cho phép hắn làm thế ? Áp sát nhanh tới hắn và đạp một cú toàn lực vào lưng của hắn , khiến phần bụng hắn đập xuống mặt đất , và nhìn thôi đã biết cú đó ... đau ._"mày mà nằm im là lành lặn rồi"-Yutto khẽ thở dài , đồng thời dẫm thêm một lần nữa xuống kẻ đang nằm ôm bụng trong đau đớnNói rồi cậu quay lại , nhìn vào ba đứa nhóc kia . Bọn nó run cầm cập , lùi 5 , 6 bước rồi chạy đi , bỏ mặc ba tên vệ sĩ đang nằm liệt dưới đất . Thấy bọn chúng đã chạy đi , khuôn mặt cậu mới giãn ra một chút . Khẽ thở dài , cậu quay lại nhìn đứa bé đang khẽ run rẩy ở phía sau cậuKể ra , con bé cũng mang phong thái khác hắn mấy đứa nhóc kia . Với bộ váy trẻ con mang màu chủ đạo xanh với trắng , nhìn bình thường nhưng chạm vào mới thấy chất liệu đắt tiền . Và con gấu bông mà con bé cứ ôm khư khư nãy giờ , cậu có thể cảm thấy một thứ gì đó không mấy tốt đẹp từ bên trong con gấu . Mải mê quan sát khiến gương mặt cậu trở nên khá đáng sợ , và nó làm con bé chết đứng . Thấy thế , cậu mới thả lỏng , cúi xuống trước mặt con bé và hỏi"này nhóc , làm thế nào mà em biết-"-YuttoChưa nói hết câu , mắt cậu bỗng mở to ra vì bất ngờ . Khi hai đồng tử màu xanh khẽ đụng vào với hai đồng tử màu vàng của con bé ._"đùa sao ..."-YuttoNhìn từ xa thì có thể không biết , nhưng lại gần thì có thể thấy được , những hoa văn đặc trưng trên con mắt này , nó quá là quen thuộc . Con bé khẽ nghiêng đầu khi thấy cậu cứ nhìn chăm chăm vào mắt con bé , mãi một lúc sau , nó mới cất tiếng hỏi cậu_"anh đang làm gì vậy ?"-con béCậu đứng yên , không nói gì , cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút . Bởi vì con bé ấy , sở hữu nó . Là con mắt đặc trưng của một trong ba đại quý tộc , con mắt của gia tộc Yasami
—ở giữa trung tâm thành phố—Yutto khẽ thở dài trong khi ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sofa đỏ . Khi mà bản thân cảm thấy hơi mệt mỏi và buồn ngủ sau trận chiến , thì bỗng cậu thấy được một quán cafe trong lúc đang đi dạo quanh thành phố . Dù sao Cafe là lựa chọn khá tốt để có thể giúp Yutto giữ được sự tỉnh táo , nên cậu không chần chừ mà vào trong và gọi một li cafe ._"đây là tách cafe đen mà cậu gọi ban nãy"-phục vụ từ từ tiến lại gần cậu với tách cafe trên tay , cô nhẹ nhàng đặt xuống bàn tách cafe cùng chiếc đĩa nhỏ , rồi đứng dậy và cúi đầu ._"ừ , hết bao tiền vậy"-Yuto nâng tách cafe lên và uống_"1750 nghìn đồng"-người phục vụ mỉm cười_"Khụ Khụ !"-Yutto đang nhâm nhi tách cafe bỗng ngưng lại và ho sặc sụaThấy thế , nữ phục vụ có chút hoảng loạn_"quý khách không sao chứ ! Cafe có gì sao ?"-Nữ phục vụ_"kh-không sao ... chỉ là sặc"-Yutto nói trong khi lấy tay khẽ xoa ngực của bản thân , rồi lấy ra vài tờ tiền to đưa cô phục vụNgười phục vụ thấy vậy cũng nhận lấy tiền , cố gắng nở một nụ cười rồi nói tiếp_"tôi sẽ ... vào lấy tiền thừa , xin hãy tự nhiên"-phục vụ nói rồi đi vào trongCậu đặt tách cafe xuống , lôi ra từ trong túi chiếc ví rồi thở dài_"ly cafe từng này mà gần 2 triệu , đắt vãi . Cũng may mà mình có mang theo tiền lương tháng này , chứ không chắc giờ phải ở lại rửa chén"-Yutto nói rồi khẽ thở dài khi nhìn vào tách cafe chẳng mấy đặc biệtCất lại chiếc ví vào túi quần , cậu cho vào ly cafe một cục đường ở trong cái chén giữa bàn . Lấy chiếc thìa nhỏ được đặt gọn gàng trên chiếc đĩa , khuấy đều rồi tiếp tục thưởng thức ._"đường phố không tắc lắm nhỉ"-Yutto nhìn ra ngoài cửa sổ , tự lẩm bầm một mình_"đó là do những người mua ô tô dạo này đang giảm đi"-phục vụ bất ngờ xuất hiện sau cậuÔng ấy lại gần bàn cậu , nhấc chiếc đĩa ở dưới ly cafe lên , kẹp lại tiền thừa ở dưới rồi lại gần cửa sổ_"mới đây có phát hành chiếc giầy có khả năng tự di chuyển nhờ những bánh xe tí hon ở bên dưới , có tốc độ gần bằng với ô tô , bởi vậy bây giờ đường xá thoáng đãng hơn rất nhiều"_"hể ? Có thứ đó sao ?"-Yutto_"ngài không biết sao ?"-Nữ phục vụ_"lần đầu nghe thấy"-YuttoCậu nhấc ly cafe , nhanh chóng uống hết sạch nó . Lấy tiền thừa kẹp dưới chiếc đĩa rồi đứng dậy ._"tôi có việc rồi , tạm biệt"-Yutto_"hẹn gặp lại quý khách"-nữ phục vụ khẽ cúi đầuCậu nói rồi bước ra khỏi quán cafe đấy , tiếp tục đi dạo hay nói đúng hơn là trốn học . Cậu bước qua từng con ngõ một , rồi ghé vào một tiệm giày gần đấy . Bước vào trong , sự xa hoa đến lạ thường từ một cái tiệm giày khiến Yutto đơ ra một lúc , rồi cậu để ý thấy một ông lão đang ngồi nhâm nhi tách trà ở một phía không xa_"xin chào , cho tôi hỏi ở đây có chiếc giày gắn bánh xe gì gì đó không ?"-Yutto thấy vậy liền nói lớnNghe thấy tiếng gọi của cậu , chủ quán bèn ngưng hành động hiện tại và quay về phía tiếng nói của cậu phát ra _"tất nhiên là có rồi , cậu vào mà chọn đi"-chủ quán nghe vậy liền chỉ tay vào bên trong_"đã rõ"-YuttoCậu bước vào trong , đảo mắt quanh căn phòng một hồi rồi lấy luôn chiếc giày màu đen trắng và mang ra quầy _"chọn nhanh thế !??"-Chủ quán thấy vậy bỗng ngạc nhiên . Các vị khách trước đây khi họ mua thường sẽ lựa chọn một hồi lâu vì tính thẩm mĩ mỗi người mỗi khác . Nhưng cậu trai trước mặt ông vừa mới vào đã lấy luôn chiếc giày rẻ nhất , lại còn đang được giảm giá , vì chẳng ai thèm mua nó cả . Quý tộc nào lại đi thích màu đen chứ ?Yutto không nói gì , đưa chiếc giầy lên trên bàn và nhìn vào chủ quán_"biết rồi , biết rồi"-Chủ quánÔng ta cầm lấy chiếc giầy rồi xem giá của nó , sau đó ngước lên rồi nói với cậu_"chiếc giày rẻ nhất của quán , còn đang được giảm giá , 152 triệu"-chủ quán_[rẻ nhất lại còn giảm giá cơ à ... vẫn đắt]-Yutto thầm nghĩCậu gửi tiền rồi cầm lấy túi giầy , nhanh chân bước ra khỏi quán , tiếp tục đi phiêu lưu vòng quanh thành phố này . Nhưng , càng đi càng chán , nó không giống như thành phố nơi cậu sinh sống , và sở thích của những quý tộc chắc chắn không hề giống cậu . Quán ăn ? Đắt thì rõ đắt , nhưng đồ ăn chẳng được bao nhiêu . Xung quanh cũng có vài cửa hàng nội thất , xe hơi , hay còn có cả bán đồ đánh golf ._[không có hứng thú]-Yutto thầm nghĩ Thấy vậy cậu đi ra công viên và ngồi vào một trong những chiếc ghế nơi đây , chúng đều được làm bằng vàng ._"khốn nạn , cái thành phố quái quỷ gì thế này"-Yutto khẽ thở dài Cậu nói rồi cho tay vào túi , lôi ra chiếc điện thoại_"để xem mấy giờ rồi"-YuttoCậu nói rồi bật chiếc điện thoại , nhưng , trước mắt cậu chỉ là chiếc điện thoại với màn hình tối đen_"sao nó không lên màn hình ..."Yutto ngồi một lúc nhìn điện thoại , rồi khẽ đứng dậy_"đi sửa điện thoại thôi ..."-Yutto Cậu liền đứng dậy và đi sửa điện thoại , đáng lẽ ra cậu sẽ được tận hưởng những phút giây bình yên nếu không đi qua một trường tiểu học nào đó ... _"cái gì thế kia ..."-YuttoSau khi sửa xong chiếc điện thoại , cậu có đi qua một ngôi trường và để ý thấy có 4 đứa học sinh , một đứa là gái và mấy đứa còn lại là trai , có vẻ chúng nó đang bàn cái gì đó . Thấy vậy cậu khẽ lại gần _"này ! Lena-sama ! Sao cậu không về nhà xin thêm chút tiền nữa rồi đưa cho bọn tớ nhỉ ?"-một thằng bé đứa giữa lên giọng với cô bé trước mặt_"à thì ... bố mình không cho nữa ... hôm nay mình đã xin tới 3 lần rồi "-cô bé ấp úng Thấy vậy , chúng nó liền đứng bao vây cô bé rồi cười và nói_"thế thì xin lần thứ 4 đi ! Nhà cậu rất giàu mà !"-đứa bé đấy tiếp tục nói_"đúng đó đúng đó"-2 đứa còn lại hùa theoYutto không nói gì , núp ở góc tường mà nghe ngóng_[Nhìn sơ qua ai cũng biết đây là trấn lột rồi , nhưng 3 đứa kia gọi con bé rồi thêm kính ngữ ở sau , lẽ nào con bé là đại quý tộc ?]-YuttoCậu khẽ thở dài , bước đi , không quay lại . Cậu không hề muốn dính dáng gì tới bọn nhóc quý tộc ấy , vẫn chưa muốn đánh đổi giây phút bình yên này . Nhưng cậu ngay lập tức dừng lại khi nghe thấy giọng nói của con bé kia _"kì lạ , sao Mio-nee vẫn chưa đón mình ..."-con béCậu ngay lập tức quay lại , đi thẳng tới rồi cầm vào tay con bé kia , kéo ra sau lưng_"hể ?"-con bé ngạc nhiên thốt lênĐứng sau lưng cậu , con bé cảm nhận được cái gì đó an toàn từ cậu học sinh cấp 3 đấy . Nhưng cũng không hẳn là an toàn , một cảm giác rất khó tả , rằng cậu có một thứ gì đó đáng sợ . Nó im lặng , không nói lên lời_"này nhóc ... hình như lúc nãy anh nghe thấy nhóc nói gì về Mio-nee đúng không"-Yutto_"hả ? Tên nào đây ! Mau tránh ra !"-Tên nhóc ở giữa hét lênCậu không nói gì , cho hai tay vào túi quần và nói_"cút"-Yutto_"hể"-thằng nhóc_"tao nói mày , cút !"-Yutto trừng mắtThằng bé nghe thấy vậy bèn lùi lại một hai bước , rồi hét to_"người đâu !"-Thằng nhócSau tiếng hết , 3 người mặc áo đen đi ra từ trong con hẻm gần đó , cầm theo thanh kiếm rồi bước về phía cậu_"cậu chủ có gì sai bảo"-vệ sĩ_"đánh chết tên kia cho ta"-Thằng nhóc nói rồi chỉ vào cậuTên áo đen thấy vậy nhìn cậu , nhấc thanh kiếm lên vai rồi nói_"này nhóc , ngươi dám gây sự với thiếu gia sao ? Ngươi chán sống nhỉ"-vệ sĩCậu nhìn thấy vậy , nở nụ cười khinh bỉ rồi nó_"gì thế này , thì ra lũ khốn chúng mày nhìn thấy thiếu chủ của mình đi trấn lột người khác mà vẫn đứng im à ? Đi trấn lột của người có chức quyền cao hơn mình ? Bọn mày chán sống à ?"-YuttoTên nhóc nghe thấy vậy nổi gân xanh , hét to_"đánh chết nó cho ta !"-thằng nhóc_"rõ"-vệ sĩHắn nghe lệnh liền xông thẳng vào cậu , cầm lấy thanh kiếm chém dọc xuống , nhưng cậu liền chặn lại bằng thanh kiếm của mình ._"kiếm kĩ chả khác gì một thằng nghiệp dư"-Yutto nói rồi chém bay thanh kiếm của hắn Ngay sau khi chém bay nó , cậu lao vào tung một cú sút thẳng vào mặt hắn , khiến hắn bay thẳng vào một bức tường_"đại ca !"-hai tên còn lại hét lênNhưng bọn chúng cũng nhanh chóng nhận một cú đá khác của cậu , cả hai tên nhận được cúa sút ngã đập xuống đất mà ngất ._"đánh nhau mà lại phân tâm thế hả ?"-YuttoHắn định đứng dậy , nhưng đời nào cậu cho phép hắn làm thế ? Áp sát nhanh tới hắn và đạp một cú toàn lực vào lưng của hắn , khiến phần bụng hắn đập xuống mặt đất , và nhìn thôi đã biết cú đó ... đau ._"mày mà nằm im là lành lặn rồi"-Yutto khẽ thở dài , đồng thời dẫm thêm một lần nữa xuống kẻ đang nằm ôm bụng trong đau đớnNói rồi cậu quay lại , nhìn vào ba đứa nhóc kia . Bọn nó run cầm cập , lùi 5 , 6 bước rồi chạy đi , bỏ mặc ba tên vệ sĩ đang nằm liệt dưới đất . Thấy bọn chúng đã chạy đi , khuôn mặt cậu mới giãn ra một chút . Khẽ thở dài , cậu quay lại nhìn đứa bé đang khẽ run rẩy ở phía sau cậuKể ra , con bé cũng mang phong thái khác hắn mấy đứa nhóc kia . Với bộ váy trẻ con mang màu chủ đạo xanh với trắng , nhìn bình thường nhưng chạm vào mới thấy chất liệu đắt tiền . Và con gấu bông mà con bé cứ ôm khư khư nãy giờ , cậu có thể cảm thấy một thứ gì đó không mấy tốt đẹp từ bên trong con gấu . Mải mê quan sát khiến gương mặt cậu trở nên khá đáng sợ , và nó làm con bé chết đứng . Thấy thế , cậu mới thả lỏng , cúi xuống trước mặt con bé và hỏi"này nhóc , làm thế nào mà em biết-"-YuttoChưa nói hết câu , mắt cậu bỗng mở to ra vì bất ngờ . Khi hai đồng tử màu xanh khẽ đụng vào với hai đồng tử màu vàng của con bé ._"đùa sao ..."-YuttoNhìn từ xa thì có thể không biết , nhưng lại gần thì có thể thấy được , những hoa văn đặc trưng trên con mắt này , nó quá là quen thuộc . Con bé khẽ nghiêng đầu khi thấy cậu cứ nhìn chăm chăm vào mắt con bé , mãi một lúc sau , nó mới cất tiếng hỏi cậu_"anh đang làm gì vậy ?"-con béCậu đứng yên , không nói gì , cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút . Bởi vì con bé ấy , sở hữu nó . Là con mắt đặc trưng của một trong ba đại quý tộc , con mắt của gia tộc Yasami
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info