ZingTruyen.Com

Thật tệ... Tình yêu của mafia /Boylove/

Chương 1 phần 1 ♥️

Nhitly154

Nếu có chỗ sai thì nói cho mình biết nha.

Các chương truyện tự động thay đổi nên chịu khó tìm giúp mình nha.

.
.
.

Sau khi rời khỏi buổi tiệc họp lớp cấp ba, một nhóm bạn từ từ đi ra khỏi quán bar.

Kim, một chàng trai trẻ đẹp. Dù đã cố gắng bỏ lại mối quan hệ trước đây nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục hy vọng. Cậu không khỏi đau lòng khi nhìn thấy người mình từng ôm đang ôm một thanh niên khác ở phía đối diện chỗ mình đang ngồi.

Dù biết Day chưa bao giờ yêu mình nhưng Kim vẫn luôn mong sẽ có ngày Day yêu cậu theo một cách nào đó. Nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Cậu ấy yêu Day, mặc dù Day dường như có một viên gạch thay vì trái tim*

(* Không biết giải thích)

Day là mối tình đầu và duy nhất.

Kim thầm đau lòng nhìn hai người họ. Ngay cả ánh mắt của Day cũng không chạm tới Kim bởi vì ánh mắt của Day đang hướng về một người khác.

-"Mày có sao không?"- Một người bạn của Kim - Jim thì thầm lo lắng. Kim cười hiền.

-"Tao ổn, đừng lo"- Kim đáp, mỉm cười với cô bạn. Sau đó tiếp tục uống cho đến khi cậu ấy thấy rằng đã khá muộn.

Khi nhóm bạn rời quán, tiếng luyên thuyên vẫn không dứt.

-"Kim, mày có thể lái xe về không? Tao có nên gọi taxi đưa mày về không?"- Một người bạn hỏi.

-"Được rồi, tao uống ít hơn tụi bây"- Kim cười nói, trước khi quay lại nhìn Day và chàng trai mới của anh.

-"Về nhà cẩn thận, P'Kim"- Nghe Brick - cậu bé người yêu mới của Day nói, Kim chỉ cười nhẹ.

-"Em sẽ đi trước"- Kim nói khi nhìn vào khuôn mặt của Day.

-"Ừm"- Day trả lời nhẹ nhàng. Kim biết rằng anh đáp lại vì Brick đã thúc giục anh.

Kim mỉm cười rồi rời đi. Cậu trở về căn hộ của mình. Tấp vào bãi đậu xe, Kim đập đầu mình vào tay lái.

-"Huh...huh..."- Kim nhẫn đã nhịn ở quán bar và trở về căn hộ. Nhưng bây giờ, sự cô đơn bao trùm lấy cậu. Kim thất vọng và chửi rủa không ngừng.

Kim đã đợi rất lâu và khi cậu trở về để đoàn tụ, bên kia đã có người khác.

-"Arggg... Em đã khóc vì anh lần trước, Day. Thật ngu ngốc. Em sẽ phải trở lại là bạn của anh"- Kim thổn thức nói với chính mình. Cậu ngồi khóc một mình trước khi bước xuống khỏi xe và lên phòng riêng với đôi mắt ngấn lệ. Mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, thân người gầy gò run lên cùng những tiếng rên rỉ. Sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.

___

-"Kom, đến phòng tôi"- Giọng nói trầm ấm của người đàn ông khoảng 30 tuổi lấp đầy điện thoại. Đặt điện thoại trên bàn trước gương trong khi đứng lấy khăn quấn quanh người và soi gương để nhìn ngắm bản thân.

Cốc...cốc...

Tiếng gõ cửa của một phòng khách sạn sang trọng. Và khi nó mở ra, một người đàn ông trẻ, cao, gầy bước vào.
Liếc nhìn chiếc giường rộng, nơi một người con trai trẻ tuổi đang cuộn tròn và rùng mình. Trạng thái của cậu ta giống như đã trãi qua một cuộc chiến vào đêm qua.

-"Vâng,. thưa sếp"- Kom trả lời ông chủ của mình.

-"Trả tiền cho thằng nhóc rồi cho người đưa nó về. À, gọi bữa sáng cho tôi"- Người kia đáp lại. Kom cuối đầu rồi đi về phía chàng trai trẻ tuổi trên giường.

-"Mặc quần áo vào đi, sẽ có người đưa cậu về"- Kom nói với người đó bằng giọng nhẹ nhàng. Người thanh niên đứng dậy nhanh chóng với cơ thể run lẩy bẩy. Những dấu vết trên cơ thể cậu ta nói lên sức nóng và cường độ những việc đã xảy ra vào đêm qua.

Kom đưa người thanh niên ra ngoài và hoàn thành mọi việc như đã được ra lệnh.

Anh trở vào phòng một lần nữa để gọi ông chủ của mình.

-"Xong rồi ạ"

-"Hmm.. cảm ơn. Cậu đã gọi bữa sáng cho tôi chưa?"

-"Vâng, họ sẽ sớm đưa nó đến cho sếp"

-"Cậu đã thông báo cho mọi người chưa?"

-"Vâng"- Kom trả lời một lần nữa. Ông chủ gật đầu vào anh bước ra ngoài.

Các thuộc hạ cúi đầu về phía Kamol, người có một luồn khí đen bao phủ. Nhiều người nói hắn ta là ông trùm tàn nhẫn nhất và có nhiều công nhân lành nghề nhất.

Kamol xua tay khiến mọi người cảm thấy thoải mái. Bởi vì hắn không nghĩ cấp dưới của mình chỉ hữu dụng như một tên côn đồ. Kamol đối xử với họ như những người thân của mình. Hắn ngồi xuống chiếc bàn kính với tách cà phê nóng và một tờ báo trên tay.

-"Cảm ơn"- Hắn trả lời với nhân viên trước khi mở tờ báo ra đọc và giết thời gian trong lúc ăn sáng.

-"Thưa sếp, sếp nghĩ gì về cậu bé đêm qua"- Kom hỏi như mọi khi.

-"Tôi thật sự không thích điều đó. Cậu ta bảo rằng chấp nhận mức độ bạo lực của tôi nhưng cậu ta hoàn toàn không thoả mãn được tôi."- Kamol trả lời với nét mặt bình tĩnh, mắt dán chặt vào tờ báo.

-"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ tìm một người tốt hơn cho sếp"- Nghe Kom trả lời, Kamol cười nhẹ.

-"Đừng suy nghĩ nhiều, những chuyện này tôi không nghiêm túc. Cậu hiểu không? Cậu thật sự nghĩ có người hiểu được tâm trạng của một người như tôi sao?"- Kamol nói với một nụ cười.

(Cười hoài vậy)

Tất cả thuộc hạ đều biết rằng Kamol không thích phụ nữ. Hắn thích con trai và không có cấp dưới nào nghi ngờ hay phật ý về điều đó. Mọi người vẫn chấp nhận và tôn trọng hắn như thường.

Kamol chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu sở thích của mình. Hắn có sở thích khá tàn bạo và bạo lực. Vì vậy, không một "đối tác" nào có thể chịu đựng được lâu dài.

Một số người đề nghị thử vì họ biết rằng tiền rất nhiều. Nhưng khi họ thực sự làm như vậy, họ không dám quay lại lần thứ hai. Vì vậy, Kamol không muốn kết giao với bất cứ ai. Có lẽ vì những nhiệm vụ và công việc hắn ta đang làm khiến hắn không thể có một cuộc sống thật sự như trái tim mình mong muốn.

Chuông cửa phòng vang lên, một người thuộc hạ của hắn mở cửa. Sau đó đẩy dần xe đồ ăn sáng vào phòng.

Khi ngủ với ai đó, Kamol sẽ lựa chọn ngủ ở tầng cao nhất của khách sạn. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa ai đó đến nhà mình.

-"Mọi người có thể ăn cùng nhau, không cần đợi đến khi tôi ăn xong"- Kamol nói với năm thuộc hạ. Trừ một người, tất cả đều tản ra ngồi cùng nhau ở phía bên kia phòng. Kom vẫn phải ngồi ăn với sếp như thường lệ.

-"Có chuyện gì phải báo cáo sao? Khi ăn không nên nói chuyện*"- Kamol nói một cách gay gắt.

(*Theo bản dịch tiếng Tây Ban Nha thì nó là "Nói chuyện và ăn uống, tôi không quan tâm.". Nhưng đọc qua đọc lại vẫn không hiểu.)

-"Tối hôm qua không có nhiều lắm. Quản lý của 8 quán bar nói có người quấy rầy. Nhưng người của chúng ta có thể xử lý mọi việc. Về việc hàng hóa tối nay, sẽ giao trên thuyền, xuất bến lúc năm giờ chiều. Chờ lệnh của sếp. Chúng tôi sẽ là người kiểm tra hàng hóa hay sếp sẽ đi một mình."- Kom hỏi, Kamol khẽ gật đầu.

-"Chà, tốt hơn là tôi tự mình đi xem. Nhưng đừng quên xử lý gánh nặng"- Kamol nói lại.

-"Đã xong"- Kom đã mua chuộc những người quản lý cấp cao kiểm tra hàng hoá trên tàu. Vì vậy không có khả năng hắn bị bắt vì mang theo bất cứ thứ gì.

Khi bạn ngồi xuống và ăn uống cùng nhau, nói về chính trị hoặc kinh doanh là quan trọng. Kamol ra lệnh cho cấp dưới của mình chuẩn bị xe để rời khỏi căn phòng sang trọng để đến văn phòng riêng của mình.

_____

*Tru...tru...tru*

Điện thoại của Kim vang lên khi cậu đang nằm ngủ trên giường. Đôi mắt đỏ hoe vì màn khóc dữ dội của đêm qua, bàn tay gầy guộc cầm lấy điện thoại. Cậu nhìn vào điện thoại trước khi trả lời cuộc gọi.

-"Xin chào"- Giọng nói ngái ngủ của Kim vang lên.

[Kim, hôm nay anh có định đến văn phòng không?]- Một giọng nói vang lên dọc theo đầu dây. Đó là đồng nghiệp làm chung trong văn phòng kế toán. Nghe thấy câu hỏi của cô, Kim ngẩn đầu nhìn đồng hồ, nhận ra đã là 10 giờ.

-"Anh đi làm vào buổi chiều. Tối qua đi dự tiệc đoàn tụ, anh uống nhiều quá"- Kim nói thẳng với người bên kia. Người phụ nữ chỉ cười nhẹ theo dòng.

[Không sao, hôm nay chỉ phải gửi một email chi tiết công việc cho khách hàng. Hãy đến văn phòng khi khỏe hơn]- Người phụ nữ kia đáp.

-"Được, cảm ơn em"- Kim nói rồi kết thúc cuộc gọi.

Cậu nằm ngửa nhìn lên trần phòng. Hình ảnh Day và Brick đêm qua vẫn còn in đậm trong trí nhớ của cậu.

-"Ôi bình tĩnh nào Kim"- Cậu nói với chính mình, mặc dù trái tim vẫn đau. Kim đứng dậy đi tắm và mặc quần áo. Tự làm bữa sáng trước khi chuẩn bị mọi thứ để đến văn phòng.

___

Mở cửa văn phòng ra, phía trước có nhân viên lo hồ sơ và tiếp nhận. Một người phụ nữ trẻ tên May bước ra ngay khi nhìn thấy Kim.

-"P'Kim, người đó lại ở đây"- May vội vàng nói với Kim.

Khi một khách hàng tốt bụng và thích tán tỉnh Kim đến thăm, cậu thở phào nhẹ nhõm.

-"Anh ấy ở đâu?"- Kim hỏi.

-"Em nói anh ấy đợi trong phòng dành cho khách. Em không muốn anh ấy đợi trong văn phòng của Kim"- May nói.

-"Cảm ơn, hãy nói với Khun Kara luôn là anh sẽ nói chuyện với bạn một chút. Anh sẽ bỏ đồ đạc của mình trong phòng."- Kim nói. May gật đầu rồi đi thực hiện yêu cầu của Kim.

Cậu bước đến phòng làm việc của mình, mở cửa và cất đồ đạt đi. Một lúc sau, cậu đi đến phòng dành cho khách. Ngay khi Kim vừa mở cửa, người kia lập tức nở nụ cười tươi rói.

-"Xin chào Khun Kim"

Kim chấp tay với người kia để thể hiện sự tôn trọng vì anh ta hơn Kim nhiều tuổi.

-"Cậu không cần phải bày tỏ lòng kính trọng với tôi, N'Kim. Tôi nghĩ hôm nay mình sẽ được gặp N'Kim"- Người đó đáp, nhìn Kim với ánh mắt chói loá.

-"Khun Kara có việc cần giao cho văn phòng của chúng tôi để phục vụ. Ngài có thể để nó sang cho May để ngài không phải mất thời gian ngồi và chờ đợi. Bởi vì không có sự khác biệt giữa May và tôi, chúng tôi cùng nhau đưa ra quyết định"- Kim nói.

-"Thật không uổng phí thời gian, ta muốn xem mặt của Kim. Có lẽ là bởi vì Kim có dáng người cùng khuôn mặt rất đẹp. Có thể nhiều người không sợ Nong Kim, nhưng là bởi vì bọn họ không biết còn có mặt tối ở Kim."

-"Khun Karan hôm nay đến, có chuyện gì vậy?"- Khi người kia không quan tâm đến giọng điệu của Kim, Kim cũng không quan tâm đến giọng nói của người kia.

___

*Cốc...cốc..*

Có tiếng gõ cửa văn phòng của Kim, cậu trả lời trước khi cánh cửa mở ra.

-"Sao vậy May?"- Kim hỏi cô gái.

-"Em lại nhìn thấy mặt anh nhăn nhó như đít khỉ"- May bước vào báo cáo một cách đùa cợt.

-"Tốt thôi"- Kim đáp.

-"Khun Kara đó thật kỳ lạ, P'Kim. Mỗi khi Khun Kara đến, anh đều từ chối anh ta. Nhưng anh ta vẫn tiếp tục đến, em nghi ngờ anh ta là một kẻ tâm thần"- May nói.

-"Đúng là một kẻ tâm thần, anh ta rồi sẽ cảm thấy buồn chán"- Kim nói trước khi ngả lưng vào ghế làm việc.

"Buổi tối có nặng không Kim? Sao mắt anh sưng húp thế?"- Nghe May hỏi, Kim khựng lại.

-"À, sau bữa tối, anh đã gặp một số người bạn. Bọn anh uống hơi nhiều."- Kim trả lời.

-"Em có việc gì giao cho anh đây?"- Kim nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện.

Kim đã dành cả buổi chiều để làm việc trong văn phòng riêng của mình.

The end

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com