ZingTruyen.Com

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

🍆Chương 35: Ít ăn đòn🍆

weiyi1314

Edit: Trang Nguyen

Beta: Tiểu Tuyền

“Hàn cục, Hàn cục, chuyện gì cũng từ từ nói.” Hoàng Vĩ Trung vội vàng tiến lên giảng hòa, xin Hàn Thanh Tùng bớt giận, đừng tranh chấp với Triệu An Bần.

Rốt cuộc Hàn Thanh Tùng buông Triệu An Bần ra, mặc dù Triệu An Bần đổi giọng từ hối lộ huyển sang kiếm tiền nghe thật ngây thơ, nhưng giống như cá trạch trơn tuột chính mình tặng lễ nhờ người giúp hộ để tránh hiềm nghi. Cho dù hoài nghi tài sản của hắn có lai lịch không rõ, công xã cũng không xen vào, chỉ có thể tra từ trong huyện.

Trong huyện cũng không phải do Hàn Thanh Tùng quyết định.

Triệu An Bần chắc chắc Hàn Thanh Tùng không có biện pháp bắt mình, chẳng qua mình cũng không có cách nào lại mở miệng cầu tình cho cháu, ngẫm lại thật là nghẹn chết người.

Hàn Thanh Tùng buông Triệu An Bần ra.

Lập tức Triệu An Bần bỏ chứng nhận phiếu mình mang đến vào trong túi của mình, hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Chờ xem!

Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không có cách nào nói gì thêm với chủ nhiệm Cổ, chỉ đành cưỡi xe đạp đuổi theo anh cả cùng đoàn người Triệu Kiến Thiết.

Đợi hắn vừa đi, Tôn Trác Văn nói: “Chủ nhiệm, ông xem chuyện này ầm ỉ như vậy đấy.”

Chủ nhiệm Cổ cười ha ha một tiếng: “Hiểu lầm một trận, hiểu lầm một trận thôi, đồng liêu cũng giống như vợ chồng vậy, cần mài giũa, mọi người chúng ta cũng nên mài giũa nhiều một chút .”

Ông có thói quen ba phải, Tôn Trác Văn biết ông ta không thể đắc tội với Hàn Thanh Tùng, không nghĩ đến một chuyện nhỏ như vậy cũng không hoàn thành, thật sự ngột ngạt.

Tôn Trác Văn cảm thấy so với năm đó mười mấy người chen chúc ngủ trongcùng một gian phòng nhỏ còn ngột ngạt hơn.

Mặc dù vẫn còn tức giận bất bình, nhưng vẻ ngoài hắn cũng không khỏi tôn trọng Hàn Thanh Tùng thêm một chút, tránh cho thanh niên trẻ trâu này nhất thời trúng gân nào rồi chụp cho mình cái mũ phạm thượng.

Tóm lại quan mới đến nhậm chức, cấp dưới không thành thật tự xưng có bản lãnh muốn ra oai phủ đầu cũng là chuyện không dám trắng trợn trình diễn.

Tự xưng là thần thông quảng đại, rốt cuộc Triệu An Bần không thể mò cháu trai mình trở về, chỉ có thể cùng anh cả cùng  nhau nhìn Triệu Kiến Thiết khóc sướt mướt đi vào nông trường.

“Cha, chú hai, hai người nghĩ cách gì đi, con không muốn bị giam giữ ở đây, hu hu ~~”

Trái tim Triệu An Bần và anh cả như bị đao cắt, hận không được chịu tội thay cháu.Mặc dù lao động cải tạo ở nông trường không khác gì làm việc ở đại đội, nhưng Triệu Kiến Thiết từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng trải qua một chút việc này?

Da mịn thịt mềm(trói gà không chặt) như vậy, bây giờ đi đến đây, làm sao có thể chịu được cái khổ kia.

Ba Triệu đã bụm mặt khóc hu hu: “Em hai, Kiến Thiết làm thế nào đây, một đứa bé tốt như vậy, làm sao lại đi trộm đồ chứ? Nhà chúng ta muốn cái gì có cái đó, sao nó còn có thể đi ăn trộm được?Kiến Thiết của chúng ta còn nhỏ như vậy. Có phải có người xấu dụ dỗ nó hay không? Anh đã nói không thể để nó chơi cùng với đám người giang hồ kia, sớm muộn gì cũng dạy hư Kiến Thiết của chúng ta, bây giờ gặp phải rồi.”

Vừa nói xong, hắn vừa hận nói: “Là có người hãm hại Kiến Thiết của chúng đúng không? Em trai, cậu nói xem, có phải cậu ở ngoài đắc tội với người ta, người ta mới hạ dao xuống Kiến Thiết của chúng ta không đây?”

Triệu An Bần khó mà nói cái gì, cũng không thể nói Kiến Thiết bên ngoài không nghe lời, nhà xưởng trong huyện nó không một nhà nào mà không đi trộm qua.

Hắn cũng chỉ có thể nghe anh cả khóc sướt mướt oán trách, trong lòng mình cũng giống như bị đao cắt. Trong lòng lại hận chết Hàn Thanh Tùng.

Hai anh em chỉ đành đạp xe trở về huyện, trên đường ba Triệu không nói một lời, sắc mặt âm trầm.

“Anh cả, anh đừng quá lo lắng, em chuẩn bị trên dưới một chút, sắp xếp cho Kiến Thiết công việc nhẹ nhàng, đến lúc đó không cần xuống ruộng.”

“Em trai tên cục trưởng kia, chính là kim bảo, cũng ở nông trường này?”

“Ai nói không phải chứ, thật là một tên đại ngốc, lại đưa chính em trai của mình đi. Còn chưa thấy qua kẻ vô liêm sỉ không có mắt như vậy, bố mẹ hắn cũng đều mặc kệ.”

“Hừ!” ba Triệu lộ ra vẻ mặtnham hiểm.

Hai anh em tạm thời trở về huyện nghĩ cách, thuận tiện khắp nơi kiện cáo Hàn Thanh Tùng, làm tổn hại danh tiếng Hàn Thanh Tùng, phóng đại anh là kẻ không có văn hóa, thô tục, không nói tình cảm kẻ lỗ mảng không hiểu cách đối nhân xử thế.

Như vậy dẫn đến sau này Hàn Thanh Tùng làm việc rất thuận lợi, mọi người biết anh ngây ngốc, không cùng anh quanh co lòng vòng, hoặc cho rằng anh là kẻ ngu ngốc dễ gạt gẫm ngược lại bị hãm hại.

. . . . . .

Căn bản Hàn Thanh Tùng không coi vào đâu, nên làm gì thì làm đó.

Xã mua bán có người đến đưa tin cho anh, báo là lão xã trưởng đã trở về, mời anh đi qua đó.

Hàn Thanh Tùng liền đi thẳng đến xã mua bán.Công xã không lớn, mấy đơn vị căn bản đều gần kề nhau, đi lập tức đến.

Chủ nhiệm Tiền khoảng năm mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, dung mạo đường đường, trong ánh mắt lộ vẻ khôn khéo.

Nói chuyện mấy câu, sau khi giới thiệu xong, nghe Hàn Thanh Tùng nói rõ mục đích, chủ nhiệm Tiền cười nói: “Cục trưởng Hàn, không nói gạt cậu, công xã chúng ta có nhà máy gạch, nhưng gạch ngói thật sự thiếu. Trong huyện vẫn chưa cung đủ, còn có cách ủy hội chúng ta gần đại đội, ở đây tôi còn phải xếp hàng, không khác lắm phải đợi đến ba năm sau đấy.”

Cho dù xã viên bình thường không mua nổi gạch ngói, nhưng còn có người có thể mua được.Cứ như vậy, đều xếp hàng chờ đến ba bốn năm sau.Có thể thấy được vật liệu khan hiếm thế nào.

Hàn Thanh Tùng suy nghĩ có thể xếp hàng cũng không đến lượt mình, nếu không thì nghĩ cách chính mình tự nung, nhưng như vậy còn phải mua củi cùng than đá, vẫn phải tìm xã mua bán xin, lại phải xếp hàng đợi mấy năm nữa.

Ai ngờ xã trưởng Tiền nói một hồi không dễ mua bán, còn nói: “Cậu đừng gấp gáp, để tôi tra danh sách xem.”

Ông mở một ngăn kéo ra, bên trong có một chồng danh sách dày cộm, tất cả đều là xin mua gạch ngói cùng những vật liệu xây dựng khác.

Xã trưởng Tiền lấy ra lật… Lật một hồi, lật ra mấy xấp sau đó vui mừng reo lên một tiếng: “Tìm được rồi.”

“Mấy ngày trước có chuyển đến một số, gần đây cũng không gấp, trước rút ra cho Hàn cục ứng phó nhu cầu bức thiết.” xã trưởng Tiền nói ra câu này liền lấy ra ba tờ danh sách, cho Hàn Thanh Tùng nhìn: “Không biết nhà cậu xây bao nhiêu phòng ốc, những thứ này có đủ hay không?”

Hàn Thanh Tùng nhìn một chút, xấp xỉ có hai vạn cục gạch, không đến bốn ngàn tấm ngói, còn có ba xe vôi, ngoài ra còn có cát vàng.

Cái này tương đối ngoài ý muốn!

Cho dù xã viên tự mình xếp hàng đi mua, nhiều lắm cũng chỉ được duyệt năm ba ngàn cục gạch, vậy là tốt rồi.

Hàn Thanh Tùng lộ ra một nụ cười: “Đã đủ, cảm ơn xã trưởng, ngài giúp đại ân rồi.”

Xã trưởng Tiền cười nói: “Cái này có gì đâu, mọi người giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.”

Trong lúc này, gạch cũng không hoàn toàn là cục gạch, có một bộ phận gạch xanh, mái ngói là màu xám đen, còn có một bộ phận ngói miếng.

Hàn Thanh Tùng cũng không ngại, chỉ cần có ngói là được.

Lại trò chuyện thêm mấy câu, Hàn Thanh Tùng xin ý kiến xã trưởng Tiền  nhiều hơn,đưa ra yêu cầu, anh sẽ mang theo dân binh công xã làm hết sức mình để thỏa mãn yêu cầu trị an ở công xã.

Xã trưởng Tiền liền cười nói: “Hàn cục, nếu cậu không nói thì tôi cũng không tốt yêu cầu. Có vấn đề này, các người thật có thể giúp được.”

Hàn Thanh Tùng: “Mời nói.”

“Đây không phải công việc chuyển hàng nhập hàng sao.” xã trưởng Tiền cào cào mái tóc hoa râm của mình: “Xã mua bán của chúng ta phải chịu trách nhiệm tiếp nhận nông sản nông thôn, gia súc gia cầm đưa đến xã mua bán trong huyện. Bây giờ, cũng thật khó khăn, xã mua bán chỉ có mấy người như vậy,  hơn phân nữa là phụ nữ. Mặc dù phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời, nhưng khi cần việc ra sức lực, thật đúng không tốt để đám đàn bà con gái làm.”

Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Xã mua bán cần người thì cứ phái người đến nói với cục công an một tiếng, các chàng trai dân binh chúng tôi rất thích đi hỗ trợ.”

Xã mua bán là một hệ thống, thật ra công xã có tổ giết mổ, tổ thợ rèn, tổ thợ mộc… tất cả tổ đều thuộc quyền quản lý của xã mua bán.

Tổ giết mỗ còn dễ nói, hơn phân nửa đều là đàn ông, xã mua bán này thu trứng gà, giết gia cầm, phụ nữ cũng có chút cố hết sức.Biên chế có hạn, đi quan hệ nhét vào hơn phân nửa đều là phụ nữ, xã trưởng Tiền cũng có chút đau đầu.

Nói thêm một lát, Hàn Thanh Tùng liền từ biệt. Anh suy nghĩ nhiều gạch ngói như vậy phải dùng xe la kéo, tối thiểu cũng phải vài chuyến, để ngừa đêm dài lắm mộng, vẫn là kéo về trước cho an toàn. Nếu không qua qua ít ngày nữa moi người bận rộn thu hoạch vụ thu, muốn mượn xe ngựa không dễ, người cũng không có mà dùng.

Anh từ trong phòng xã trưởng Tiền đi ra ngoài, đi dạo phía trước bộ tiêu thụ,mua cho Lâm Lam vài thứ, lại nghĩ bây giờ cũng không có việc gì, không bằng trước về thôn mượn xe ngựa cùng người hỗ trợ đi đến lò gạch kéo đồ về.

Lúc anh trở về phòng làm việc lấy túi, đúng lúc nhìn thấy Hàn Thanh Vân đang ở phòng làm việc chờ anh.

“Anh ba” Hàn Thanh Vân mỗi lần gặp Hàn Thanh Tùng đều vui tươi hớn hở, gọi thân mật còn hơn anh ruột của mình.

Hàn Thanh Tùng bảo cậu ngồi, chính mình lặng lẽ đem cất khăn quàng cổ vừa mới mua vào túi: “Bác cả cũng tới?”

Hàn Thanh Vân lắc đầu: “Không có, cha em sai em đến đây làm chân chạy, lấy kết quả phán quyết của Hàn Thanh Hoa còn có mấy kẻ trộm kia về.” Mặc dù mấy tên trộm này không phải người của thôn mình, nhưng lại trộm trong thôn mình, đám xã viên rất quan tâm đến.

Hàn Thanh Tùng hỏi: “Buổi sáng làm sao bọn họ không đến?”

Buổi sáng lúc tuyên án, thôn Sơn Nhai không có người đến, chỉ có người nhà của Ải Tử và Sấu Tử đến.

Hàn Thanh Vân cười cười: “Cha em nói muốn thu hoạch vụ thu ai cũng không thể thiếu, không cho đến công xã làm ầm ĩ, đuổi em đến lấy là được. Nói nếu ai không yên lòng, chờ sau khi thu hoạch vụ thu xong, hết bận rộn thì đi nông trường thăm hỏi.”

Cái này tất nhiên cũng chỉ là nói cho có, thực tế vẫn ủng hộ công việc của Hàn Thanh Tùng, tránh cho Dư Mụt Tử dẫn theo người đến làm ầm ĩ.

Bà ta còn dễ nói, mấu chốt là bà Hàn, nếu như bà ta bị Dư Mụt Tử xúi giục, đến lúc đó mang người đến khóc rống, ảnh hưởng quá xấu, còn có thể gây áp lực cho Hàn Thanh Tùng cùng ảnh hưởng tiêu cực.

Đây là lão bí thư chi bộ nói chỉ có thể ủng hộ công việc của Hàn Thanh Tùng, không để cho người trong thôn kéo chân sau của anh.

Hàn Thanh Tùng tất nhiên nghĩ đến, gật đầu: “Anh biết rồi.”

Đối phó với xã viên khó chơi trong thôn, cán bộ công xã thậm chí là dân binh, cục công an đều không dùng được, tốt nhất vẫn nên để cán bộ có uy vọng nhật trong thôn sai bảo.

Giống như Hàn Vĩnh Phương vậy, thôn Sơn Nhai không có ai không sợ ông.

Hàn Thanh Tùng bảo cậu ta có bận gì thì làm đi.

Hàn Thanh Vân cười nói: “Em có bận rộn gì đâu, anh ba, anh muốn ra ngoài hả? Có cần em giúp một tay không?”

Hàn Thanh Tùng nhìn cậu, thấy quả thật không giống có việc gấp cần phải về nhà, liền nói: “Anh mua một ít gạch ngói, muốn đi kéo về nhà.”

“Em đi, anh là đại cục trưởng sao có thể làm chuyện này.” Hàn Thanh Vân tự động xin đi giết giặc, cúi đầu lấy đi tờ danh sách Hàn Thanh Tùng để ở trên bàn.

Vừa nhìn lại là hai vạn cục gạch, kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Anh ba, anh làm được rồi!”

Đầu năm nay có thể thoáng chốc mua được hai vạn cục gạch, đây tuyệt đối thật lợi hại.

Hàn Thanh Tùng nói: “Thừa dịp còn chưa đến thu hoạch vụ thu, mượn trước xe la đi kéo vài chuyến trở về.”

Hàn Thanh Vân: “Em giúp anh.”

Hàn Thanh Tùng: “Như vậy, anh đi tổ giết mổ mượn một chiếc xe la, em về nhà tìm chị dâu của em lấy hai trăm đồng, mượn thêm hai chiếc xe nữa, hôm nay có thể kéo ba xe, còn lại sau này làm tiếp.”

Anh cầm giấy bút vù vù viết xuống một hàng chữ, để Hàn Thanh Vân đem về cho Lâm Lam xem.

Hàn Thanh Vân cười nói: “Chị dâu em không biết chữ.”

Hàn Thanh Tùng liếc hắn một cái: “Em biết hả.”

Hàn Thanh Vân cười hắc hắc một tiếng: “Đại cục trưởng dùng tiền cũng phải chờ chị dâu phê duyệt.” Vừa nói xong liền bỏ chạy.

Hàn Thanh Vân về đến trong thôn, liền đi trước đến đại đội báo cáo kết quả công tác với bí thư, sau đó không kịp nói thêm gì chạy đi tìm Lâm Lam.

. . . . . .

Mấy ngày nay xem như Lâm Lam cũng luyện được, vá chăn xong lại bắt đầu vá áo bông quần bông.

Quần áo của Đại Vượng đã nhỏ phải làm cái mới, sau đó em nhỏ thì mặc áo cũ của anh trai. Đáng tiếc TamVượng nghịch ngợm phá quần áo giống như ăn mày, thật sự khó coi, không có cách nào để cho Tiểu Vượng mặc.

Cho nên Lâm Lam muốn may áo bông cho ba đứa nhỏ, cô lại bắt đầu buồn rầu, vừa buồn vừa làm, cô còn suy nghĩ có nên bồi dưỡng Mạch Tuệ và Nhị Vượng thử không? Nếu có hai đứa nhỏ giúp đỡ, đoán chừng sẽ nhanh hơn. Chẳng qua bây giờ hai đứa bé đều đi học, tan học còn phải theo đội sản xuất làm chút ít việc kiếm công điểm, cũng không tốt để sai bảo.

Mặc dù Hàn Thanh Tùng cũng vui lòng giúp, nhưng tóm lại là một người đàn ông, còn là một cục trưởng, mấy ngày nay đi làm bận rộn, dù sao cô cũng cảm thấy không ổn nếu cứ để cho anh thêu thùa may vá sống. Như hiện tại trong thôn đã truyền ra chuyện cười Hàn Thanh Tùng không đi làm ở nhà ngây ngốc giúp vợ vá chăn.Mặc dù căn bản cô không quan tâm, có điều vẫn nên nghĩ cho Hàn Thanh Tùng và bọn nhỏ.

Hàn Thanh Vân ở bên ngoài gọi một tiếng, Lâm Lam liền bảo cậu ta đi vào.

Nhìn Lâm Lam vá áo bông, Hàn Thanh Vân cười nói: “Chị dâu, sao không để lại cho anh em vá.”

“Chị cũng không phải không vá được, dĩ nhiên không cần anh ấy.” Lâm Lam cười: “Cậu có chuyện gì không?”

Hàn Thanh Vân đem tờ giấy kia đưa cho Lâm Lam: “Anh ba đưa thư tình cho chị.”

Lâm Lam nhìn cậu ta cười đầy hưng phấn, lập tức là biết cậu đang nói đùa: “Nói mò, anh ba của cậu có đánh chết cũng không viết ra được thư tình.”

Cô nhận lấy xem một chút, phía trên nói lấy tiền mua ngói. Cô kinh ngạc nói: “Mua được ngói rồi?”

Hàn Thanh Vân: “Ừ đúng rồi, nếu không sao lại nói anh ba em, không việc gì mà không làm được.”

Lâm Lam hỏi cần bao nhiêu tiền.

Hàn Thanh Vân: “Một viên gạch ít nhất là hai xu rưởi, cũng có thể ba xu, một lần kéo không được nhiều như vậy, làm sao cũng phải chia ra mấy lần, không cần giao tiền nhanh như thế.”

Lâm Lam nhẩm tính, gạch hai ba xu, mái ngói miếng ngói đắt hơn, rất có thể là sáu xu đến một hào, tính toán như vậy phí chuyển nghề của Hàn Thanh Tùng mang về hẳn sẽ tiêu hết vào việc này.

Có điều nhiều gạch như vậy, sợ rằng nhà mình dùng không hết.Lúc này có tiền cũng không mua được đồ, nếu có nhiều cơ hội mua tất  nhiên muốn mua về.

Mua về rồi bán qua tay cũng tốt đấy.Một viên gạch bán ngang không lựa chọn, trực tiếp bán ba xu rưỡi hoặc bốn xu đều có người đến mua.

Cô lấy ba trăm đồng đưa cho Hàn Thanh Vân, vừa viết lên mẫu giấy nhắn tin ba trăm bảo cậu ta mang đi.

Hàn Thanh Vân nói: “Chị dâu, chữ viết này của chị không tồi nha.”

“Đúng thế, đừng xem thường chị dâu của cậu!” Lâm Lam ra vẻ đanh đá: “Chị đây văn võ song toàn!”

Hàn Thanh Vân âm thầm chắc lưỡi hít hà, Lâm Lam thật đúng thay đổi thành người khác, lúc này mắt cũng không nháy lấy ra ba trăm đồng. Ba trăm đồng nha, ngay cả nhà cậu cũng không dễ lấy ra như thế.

Hàn Thanh Vân đem tiền cùng mảnh giấy lấy khăn tay gói kỹ cất vào trong túi áo, sau đó đến đại đội mượn xe, gọi thêm mấy thanh niên nữa cùng nhau đi hỗ trợ.

Cậu cũng muốn đi gọi anh cả Hàn và anh hai Hàn, có điều lại sợ kích thích bà Hàn, liền đi về nhà mình gọi anh em ruột cùng anh em chú bác.

Bọn họ nghe nói giúp Hàn Thanh Tùng, không ít người đều đi đến hỏi thăm.

“Thanh Vân, Thanh Tùng này muốn xây nhà ngói à? Cao ngạo như vậy sao?” Có vài thanh niên hâm mộ lẫn ghen tỵ nói, người ta thật là lợi hại. Sớm biết năm đó hắn cũng đi làm lính, nói không chừng lúc này cũng có thể xây nhà ngói như vậy.

Hàn Thanh Vân nói: “Này có gì phải khiêm tốn, có thể xây nhà ngói, nhà ai còn đi xây nhà bằng bùn, hằng năm còn phải sửa chửa, mùa mưa còn phải đề phòng lo lắng.”

“Đây khôngphải là cục trưởng sao, không phải nên khiêm tốn chút? Người nào không biết còn tưởng rằng người làm lãnh đạo nhận được bao nhiêu chỗ tốt rồi đấy.” Có người nói thầm.

“Cậu nhanh mồm nhanh miệng quá rồi đấy, lúc này anh ba mới làm cục trưởng bao nhiêu lâu, cũng không phải đã làm nhiều năm khiến cho người ta nói này nói nọ. Người ta là đi làm lính tích lũy gia sản đấy. Ai đỏ mắt thì đi làm lính bán mạng đi!”

Những người đó không nói lời ganh tị nữa, lúc này cười toe toét bội phục Thanh Tùng.

“Ôi chao, cửa sau nhà chính của tôi bị sụp hết một miếng, nếu có gạch ngói tu sửa thì tốt quá.”

Có người cũng nhòm ngó lên Hàn Thanh Tùng, suy nghĩ sau khi anh kéo gạch về, bọn họ cũng mượn chút gạch ngói dùng.

Cũng có người muốn tìm cách móc nối quan hệ, để Hàn Thanh Tùng hỗ trợ giúp mình được phê duyệt rồi tự mình bỏ ra tiền mua.

Hàn Thanh Vân nghe được tin tức, lập tức cũng biết có ý gì: “Nhưng tôi nói trước nha, các người không được làm phiền anh Thanh Tùng. Anh ấy mới đến công xã đi làm, bản thân còn chưa đứng vững, làm gì có tinh lực quản chuyện của người khác chứ. Nếu các người muốn mua, vẫn nên đi trước đến tìm bí thư chi bộ  xếp hàng chờ phê duyệt đi.”

“Xem cậu nói kìa, chúng tôi làm sao không hiểu chuyện như vậy chứ.” Bọn họ đều muốn tranh giành để được Hàn Thanh Tùng hỗ trợ, nghĩ phải tìm cách quan hệ mới được.

Hàn Thanh Vân cũng không nhắc bọn họ nữa, đặc biệt chọn mấy người đàn ông trung thực ít nói, những chuyện lặt vặt kia không nhiều lắm, không cần người lắm miệng.

Chờ cậu mang người đi đến đại đội mượn xe la, những người khác cũng không tránh khỏi nói vài lời chua cay.

“Xem bọn hô đắc ý kìa, đi kéo gạch thôi mà cũng giống như làm được chuyện gì tốt lắm.”

“Người ta bợ đỡ được cục trưởng rồi, có thể giống nhau sao?”

Bọn họ cũng muốn nịnh bợ, lại không cơ hội, dù sao Hàn Thanh Tùng không phải là người thích nói nhiều nên không có cơ hội đến gần.

Nghĩ đến nghĩ lui, dường như chỉ có thể để phụ nữ trong nhà đi lôi kéo làm quen với Lâm Lam.

Nhưng người phụ nữ kia còn lợi hại hơn, so với Hàn Thanh Tùng còn dọa người hơn, măc dù Hàn Thanh Tùng là người nghiêm khắc, nhưng còn nói đạo lý. Còn người đàn bà kia căn bản không nói đạo lý, một khi mất hứng liền khóc lóc om sòm mắng chửi người, chọc không nổi nha.

Có điều vẫn có người không sợ người đàn bà chanh chua mắng chửi, nguyện ý tìm cơ hội đến gần Lâm Lam, nghĩ tìm cách lôi kéo làm quen, sau này làm việc hoặc nhờ ai đó làm việc gì mua ít đồ cũng tốt a.

Lâm Lam đang ở nhà vá áo bông, lúc này có ba phụ nữ đến kết bạn. Trong đó Dung Trường Kiểm, Tiểu Mị Mị, một chị dâu con chú bác bên nhà Hàn Thanh Tùng, họ Tang, trước kia đối với  Lâm Lam chỉ là kính nhi viễn chi.

Mặt khác hai người vợ kia cũng là người trong tộc không ra ngoài phục tùng người khác, trước kia đều chê cười Lâm Lam, lúc này hâm mộ ghen tỵ với người đàn ông nhà người ta thật có tiền đồ, cũng muốn dính chút ánh sáng, liền đến cửa kết giao.

Nói thật, trước kia người không nhìn nguyên chủ chê cười cũng rất ít.

Ngược lại Lâm Lam không cho các cô sắc mặt tốt.

“Mẹ Đại Vượng, cô đang vá áo bông sao? Sao không tìm chúng ta rồi cùng nhau làm chứ? Mọi người cùng nhau vá, giúp đỡ nhau một chút, như vậy vá vừa nhanh vừa tốt hơn.”

Hai chị em dâu khác cũng phụ họa theo: “Đúng rồi, chị dâu tôi thêu thùa rất tốt đấy.”

“Ai nha, đây là muốn may áo bông sao? Khối vải này thật tươi sáng nha!” chị dâu Tang vuốt khối vải ô vuông ba màu Lâm Lam mua nói.

Lâm Lam: . . . . . . Các người cũng đừng giả vờ giả vịt, chỉ là một khối vải dệt thủ công bình thường, cũng không phải vải bông công xã kéo, có cái gì tốt đâu mà kinh ngạc.

Cũng khó cho ba người phụ nữ khoa trương khen ngợi khối vải bông bình thường kia, sau đó lại khen tay nghề thêu thùa của Lâm Lam.

Cô dâu trẻ tuổi nhất kia, mặt trái táo cười lên ánh mắt cong cong rất dí dỏm, tên là Lý Bình quả.Cô một bên vuốt chăn vừa khen nói: “Cô xem chị dâu tôi nè, tay nghề của người ta này, đường may thật xinh đẹp, chỉnh tề .”

Lâm Lam: “. . . . . . Đó là cha nó vá.”

Ba người phụ nữ: . . . . . .

Lập tức Lý Bình Quả xấu hổ, lại vội vàng khen: “Cô xem chị dâu may áo bông cũng rất tốt, khá hơn so với chúng ta.” Cô đưa tay mở quần bông Lâm Lam may cho Đại vượng ra, lộ ra đường may lớn bên trong xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ba người phụ nữ: . . . . . . . . . . . .

Chị dâu Tang trợn mắt nhìn Lý Bình Quả một cái, Lý Bình Quả cũng muốn khóc, cô cũng không ngờ lại như vậy a, quanh co vòng vèo vuốt mông ngựa một hồi lại bị thất thố rồi.

Mặt Lâm Lam không đổi sắc, dù sao cũng đã từng gặp phải sóng gió, làm sao lại sợ chút chuyện này.

“Các chị dâu, hôm nay mọi người có chuyện gì à?”

“Đây không phải là muốn đến cùng cô thêu thùa may vá một chỗ sao.” chị dâu Tang cười nói: “Sau này cô có thêu thùa, không nên một mình làm, cứ nói cùng các chị dâu một tiếng.”

Lập tức Lý Bình Quả nói: “Chị dâu, áo bông này của chị cứ đưa cho em, em may giúp chị. Vải ô vuông này thật đẹp, chị mặc rất đẹp mắt, em may cho chị.”

Lâm Lam: “. . . . . . Đây là cho Mạch Tuệ.”

Áo bông cho con gái nhỏ, chẳng lẽ lại lớn bằng cô?

Lý Bình Quả: . . . . . . ! !

“Ha ha, chị dâu, em nhìn nhầm, cứ nghĩ đến chị không thôi.”

Lâm Lam cũng không làm khó cô: “Đây không phải là sợ con bé mau lớn sao, nên cố ý làm rộng rãi một chút.”

Chị dâu Tang nói: “Chị dâu hai của em làm giày khá tốt, em có muốn làm giày bằng vải bông không? Để cho cô ấy làm giúp em.”

Chị dâu Tào vẫn không nói chuyện, nghe lời này, cười với Lâm Lam: “Trời giá rét, mùa đông chắc chắn phải may giày bông, chính mình cũng muốn làm, cũng tiện làm cho em hai đôi.”

Lâm Lam cười nói: “Vậy thì cảm ơn.”

Ba người thở phào nhẹ nhỏm, có thể để cho các cô hỗ trợ là tốt rồi.

Lâm Lam tiếp tục nói: “Sau này các chị dâu làm giày, gọi tôi một tiếng, tôi đi học hỏi một chút.”

Để cho người khác làm thì miễn đi, thiếu bao nhiêu nhân tình, hơn nữa cô vẫn cảm thấy việc thủ công này tuy mệt mỏi nhưng rất trân quý, dùng tiền mua ba đôi giày không bằng tự mình làm một đôi, lại càng tha hồ tự do muốn làm thế nào thì làm thế đó.

Ba người nói được, tiếp theo sẽ gọi cô.

Lâm Lam lấy vải lẻ trong nhà ra, cười nói: “Chị dâu nếu ai biết làm đế giày thì lấy những vải lẻ này đi.”

Vốn là cô còn muốn phát huy tính sáng tạo của mình một chút, may theo phong cách sông nước gì đấy, kết quả lại phát hiện quá khó khăn với mình. Vẫn là để dành phiếu vải bông đi mua cho bớt việc.

Lý Bình Quả cười nói: “Chị dâu hai muốn làm đế giày, vậy để chị ấy lấy dùng đi.”

Chị dâu Tào liền nói: “Ở bên trong, chờ làm đế lót giày, chị giúp em bện lại kê lót vài đôi giày, đến lúc đó để em để vào đáy giày.”

Đế giầy phải dùng sợi dây đưa vào đáy giày, đáy giày muốn tốt phải làm mấy tầng, lúc nhét cài đáy giày vô cùng tốn sức. Nhưng lúc mang giày kia vào sẽ vô cùng thoải mái.

“Tốt, vậy cũng cảm ơn chị dâu nhiều.” Lâm Lam cười cười.

Ba người trao đổi ánh mắt, đạt được mục đích, cũng không ở lâu, tránh gây phiền chán cho Lâm Lam. Các cô tính toán, sau này không có việc gì thì cũng không nên đi lại đi lại nhiều, giữ chặt mối quan hệ.

Các cô còn chưa đi đâu, lại đến một tốp phụ nữ nữa, cũng là mượn cớ may áo bông làm giày, còn nói muốn đan sọt, rổ, đan chiếu nữa.

Lâm Lam nghe thấy sọt, rổ liền nhớ lại chuyện về nhà mẹ đẻ, thoáng suy nghĩ, có phải nên tìm thời gian trở về nhà mẹ đẻ một lần hay không?

Trong nhà sọt, rổ không thiếu, nhưng cần phải mua hai chiếc chiếu tre. Bản địa vẫn dùng chiếu tre cao lương.

Cành cây cao lương ngâm ở trong sông một đêm, vớt lên chẻ ra, cạo bỏ lớp ruột bên trong, rồi dùng trục lăn bằng đá đè ép nan tre cho đến khi mềm mại,  sau có thể dùng đan thành chiếu.

Loại chiếu này tự nhiên kém hơn chiếu trúc, nhưng vật liệu làm chiếu tre dễ dàng tìm được lại thuận tiện, dân chúng bản xứ cũng hay dùng loại này.

Bình thường vào lúc nông nhàn hoặc mùa đông, các đàn ông cũng sẽ tập trung thời gian đan chiếu, đa số cũng đan để kiếm công điểm trong đội.

Nhóm xã viên có thể mua từ trong đội, cũng có thể tích lũy cành cây cao lương cho nhà mình dùng đan chiếu.

Sau khi Lâm Lam ở riêng không được chia chiếu dùng, trong nhà này có hai chiếc chiếu rách, sắp không thể tiếp tục dùng được nữa.Cô cũng muốn mua hai chiếc chiếu mới.

Cha cô cũng biết đan chiếu, có điều mùa này còn chưa bắt đầu, dự tính phải chờ đến mùa đông, cho nên về nhà mẹ đẻ không mua được, không bằng mua ở trong thôn.

Cô không có hứng thú với đan sọt rỗ, chỉ hỏi người phụ nữ đan chiếu kia: “Có thể dựa theo giường đặt làm được không? Cô nhìn giường nhà tôi, một lớn một nhỏ, thường không dùng nhỏ được.”

Người vợ kia cười nói: “Dĩ nhiên được, dù sao cũng tự đan thành mà.”

Lâm Lam liền quyết định hai chiếc.

Có người thấy chua chua: “Mẹ Đại Vượng, không phải muốn xây nhà mới sao, làm sao còn đặt chiếu? Cô không sợ lớn nhỏ đều dùng không được?”

Lâm Lam nói: “Làm sao sẽ không được? Đến lúc đó nhà mới phải làm lớn hơn một chút, cũng không có báo chí dán tường, đến lúc đó lấy chiếu đính trực tiếp lên trên tường, sạch sẽ đẹp mắt, vô cùng xinh đẹp.”

Mấy phụ nữ kia bị giọng điệu hào phú của cô đều ganh tị, một chiếc chiếu cũng không rẻ, nhà ai không phải dành dụm hơn một năm mới có thể mua được chiếc chiếu mới, làm sao giống như cô chỉ dùng mấy tháng, không thích hợp thì đính lên tường?

Các cô cho rằng Lâm Lam khoe khoang đấy, hiện tại đàn ông trong nhà làm cục trưởng, cô lại có tiền, còn không cố gắng khoe khoang sao?

Hừ!

Lâm Lam nhìn sắc mặt các cô đều thay đổi, còn có chút buồn bực, chẳng lẽ không được đính chiếu trên tường? Các cô đây là trách cô không tôn trọng thành quả lao động của người khác sao?

Đối với  Lâm Lam mà nói, một ngàn đồng tiền chỉ có chút như vậy, cho dù đối với người khác đó là khoản tiền lớn, nhưng cô lại không có tâm lý khoe khoang, cảm thấy đó chỉ là hai nghìn đồng mà thôi.

Có điều cô lại không ngốc, tất nhiên có thể nghe được lời mỉa mai của người ta, không có thiện ý đối với cô, cô đương nhiên cũng không để ý đến.

Không lộ vẻ oán giận thì cũng làm mặt lạnh, bày ra bộ dạng người đàn bà chanh chua không vui. Cứ như vậy đến trưa trong nhà đến vài nhóm phụ nữ, Lâm Lam đã cảm thấy buồn bực.

Nói trở lại trước kia Hàn Thanh Tùng lên làm cục trưởng, cũng không thấy bọn họ, sao hôm nay không hẹn mà đến nhiều như vậy?

Cô thật không ngờ đến là vì có thể mua ngói.

Cô lấy áo bông quần bông của Đại Vượng ra may, lúc này nghe thấy phía ngoài truyền đến tiếng gào khóc, người phụ nữ nào lại làm ầm ĩ trước mặt mọi người đây chứ?

Kể từ khi cô không làm ồn ào, cô phát hiện có người nối nghiệp không ít đấy.

Nghe ngóng, giọng nói kia rất quen thuộc, chắc là Dư Mụt Tử, một lát khóc một lát mắng, không biết làm cái gì.

Tiếng nói kia càng ngày càng gần, cuối cùng lại dừng sau nhà cô.Lâm Lam tức giận ném quần áo, chạy ra ngoài xem thế nào. Đi đến trên đường cô nhìn thấy Dư Mụt Tử đang chửi đổng sau nhà mình.

Nói đến chửi đổng, trước kia ở thôn Sơn Nhai Lâm Lam xưng thứ hai không ai xưng thứ nhất, lúc này lại có người nhanh chóng chen lên hạng nhất để ngồi, Lâm Lam tất nhiên xem như mở mang kiến thức.

Chỉ thấy Dư Mụt Tử một tay chống nạnh, một tay dùng sức đâm về phía nhà Lâm Lam, dường như muốn cách không đâm thủng nhà cô. Đồng thời trong miệng còn hung hăng mắng chửi, mắng đến độc địa rồi chuyển hướng chạy về phía trước, chạy mấy bước chợt dừng lại, dậm chân vỗ bắp đùi nghiến răng nghiến lợi mắng chửi tàn bạo đầy hung dữ.

Bức tranh kia thật sự là cay mắt.

Rất nhiều trẻ con vây quanh vừa bắt chước theo bà ta. Có vài người tan tầm trở lại, người lớn không xa không gần đứng xem náo nhiệt.

“Hàn Thanh Tùng phán quyết con trai trong nhà bà ta năm năm lao động cải tạo.”

“Phán rồi sao?”

“Mẹ ơi, năm năm đấy, sẽ lỡ mất nhiều chuyện đúng không?”

“Thằng nhóc kia cả ngày đều không làm việc đàng hoàng, gây chuyện phiền toái, giam lại cũng tốt, giảm bớt gây chuyện trong nhà.”

“Dư Mụt Tử nói con của bà ta bị trả thù, không công bằng, còn muốn đi tố cáo lên huyện đấy.”

“Thế sao còn không đi?”

“Thôi đi bố, ông xem thường bà ta không đi sao, công xã không đi được, bí thư chi bộ không cho đi đấy.”

“Bí thư chi bộ cũng quá bá đạo, còn không cho người ta tố cáo.”

“Đừng có nói lung tung, nhưng tôi thấy bí thư chi bộ của chúng ta rất được đấy.”

“Mắng chửi quá khó nghe, cũng không có người quản, chủ nhiệm trị an đâu rồi? Bí thư chi bộ đâu rồi?”

Có người thấy Lâm Lam đến đây, lập tức câm miệng, nhiệt tình chào hỏi với cô. Đây là người phụ nữ của cục trưởng, cho dù trước kia là người đàn bà chanh chua, bây giờ đã là phần tử ổn thỏa tiên tiến.

Trước kia cười nhạo Lâm Lam vô cùng tàn nhẫn, hầu hết đều náo nhiệt, lúc này lại đối với cô đầy nhiệt tình.Lâm Lam không lạnh không nóng, “Chửi đổng đó hả?”

“Đúng vậy, cô nói xem sao bà ta không biết xấu hổ như vậy, con trai là kẻ xấu còn đổ trách nhiệm lên người khác?”

Còn có người tranh nhau báo cáo cho Lâm Lam: “Buổi trưa lúc công xã đưa xuống phán quyết, Dư Mụt Tử đã muốn đến công xã náo loạn, bị bí thư chi bộ ngăn cản quát rồi bắt đầu đi làm việc. Chắc chắn trong lòng ôm hận đây này, giờ thì, thoáng cái bỏ việc chạy đến đây mắng chửi.”

Lâm Lam hừ một tiếng, cô đi đến  bên cạnh Dư Mụt Tử.

Dư Mụt Tử nhìn thấy Lâm Lam đi đến đây, tiếng nói nhỏ dần xuống.

Lâm Lam cười nói: “Bà mắng đi, tiếp tục mắng.”

Dư Mụt Tử oán hận nói: “Tôi không có mắng cô, người nào sợ liền mắng người đó!”

Lâm Lam ôm cánh tay đứng ở một bên nhìn, Dư Mụt Tử bị cô nhìn mà  trong lòng run lên, lại mắng không ra lời.

Lâm Lam: “Như thế nào bà không mắng nữa? Mắng thật dễ nghe nha.”

Dư Mụt Tử: bệnh thần kinh! Chính là mắng cô đấy!

Lâm Lam cười cười: “Tiếp tục đi, giọng lớn thêm chút nữa, nếu không nghe không rõ.” Nói xong cô rời đi.

Dư Mụt Tử nhìn Lâm Lam không có đánh trả, lại cho rằng Lâm Lam bắt không được nhược điểm, mình cũng không điểm danh mắng cô ta, chắc chắn cô ta không dám mắng chửi với mình.

Thử nghĩ xem Hàn Thanh Tùng chuyển nghề chính là cục trưởng, bản án đầu tiên lại phán quyết con mình năm năm, Dư Mụt Tử hận chết anh ta. Buổi sáng bà ta xúi giục bà Hàn cùng nhau đi đến công xã náo loạn, kết quả bị chủ nhiệm trị an ngăn chặn, uy hiếp nếu đi đến công xã làm ồn ào thì khấu trừ công điểm, cả thôn mở họp phê bình.

Tóm lại bà ta không dám đối nghịch cùng với lão bí thư chi bộ, ngoan ngoãn đi làm việc để lấy điểm công, lúc này xuống công, tự nhiên bà ta không không chịu nhẫn nhịn nữa.

Bà ta nhìn thấy Lâm Lam đến đây cũng không dám đối đáp với mình, càng thêm dũng cảm, nhảy chân, nhảy cao bắt đầu mắng.

Đang lúc bà ta nhảy dựng lên mắng: “Cho mày làm chuyện xấu, bắt nhốt con trai tao, cả nhà mày đều là quỷ đoản mệnh, ông trời đều… A——”

Còn không đợi bà ta mắng xong, trên đùi liền truyền đến một trận đau đớn như kim đâm.

Bà ta vừa quay đầu lại chỉ thấy Lâm Lam không biết từ nơi nào đã trở lại, trong tay cầm một cành mận gai to bằng ngón út, ra sức đánh bà ta.

“A ——” Dư Mụt Tử kêu lên một tiếng vội vàng trốn.

“Xíu… xíu… xíu…!” Lâm Lam học theo tư thế con nít chơi con quay, xoay tròn cánh tay đánh Dư Mụt Tử, khiến Dư Mụt Tử không ngừng nhảy lên nhảy xuống, gào khóc thảm thiết.

“Ỷ thế hiếp người nữa kìa, làm quan khi dễ dân chúng!” Dư Mụt Tử đưa tay bưng mông lần lượt né, nhảy dựng lên vì bị quất trúng chân, ngồi xổm xuống thì quất lưng, bà ta đau đến nổi như thiêu như đốt.

Lâm Lam: “Tôi cho bà nói bậy nói bạ, tôi cho bà bịa đặt! Đánh chính là bà!”

“Cô dừng tay!” Lưu Xuân Phương nghe được tin tức liền đến đây, vội vàng tiến lên ngăn Lâm Lam lại: “Cô dựa vào cái gì đánh người?”

Lâm Lam ngừng tay, hừ một tiếng: “Còn để tôi nghe các người ở chỗ này chửi mát ảnh hưởng phong tục, tôi thấy một lần thì đánh một lần, không tin cô cứ thử xem.”

“Cô, cô thật là quá đáng, không nói đạo lý, quả thực chính là khi dễ người!” Lưu Xuân Phương đối với  Lâm Lam chán ghét đến cực điểm, người đàn bà đanh đá này hôm nay được thế rồi, quả thực ném mặt mũi của Hàn Thanh Tùng, ném mặt mũi thôn Sơn Nhai! Thô tục như vậy, cay cú, không có giáo dưỡng, căn bản không xứng làm vợ của cục trưởng.

Nhất định cô phải tìm cơ hội khuyên nhủ Hàn Thanh Tùng, người đàn bà đanh đá như Lâm Lam, làm bại hoại thanh danh của anh, sớm muộn gì cũng liên lụy anh.

“Nếu ai còn chửi đổng nữa, liền trói lại đưa đến công xã, tránh ảnh hưởng đến danh dự của thôn chúng ta.” Lâm Lam không khách khí oán hận.

Lưu Xuân Phương: “Nói chửi đổng, cô lợi hại nhất, làm sao không bắt cô trói lại đưa đi?”

Lâm Lam: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi chửi đổng?”

“Trước kia không ít lần cô mắng chửi, trước đó cô còn uống nông dược….” Lưu Xuân Phương vừa nói vừa cảnh giác nhìn Lâm Lam, sợ cô đánh mình.

Lâm Lam xùy một tiếng: “Cô cũng nói trước kia, chuyện trước kia bây  giờ cô mới nói? Chuyện trước mắt tại sao cô không nói?”

Lâm Lam vung cành mận gai trong tay lên, khiến Lưu Xuân Phương hoảng sợ vội vàng trốn.

Lâm Lam lộ ra một ánh mắt uy hiếp: “Đừng để cho tôi nghe thấy lần thứ hai, có vấn đề gì thì cứ đến đại đội giải quyết, chửi đổng, hết thảy đều trói lại  đưa đến công xã!”

Nói xong, cô nghênh ngang rời đi, khiến Lưu Xuân Phương giận đến cả người run rẩy nước mắt ào ào.

Lúc Lâm Lam đi ngang qua nhà cũ Hàn gia, phát hiện quả nhiên không ngoài dự tính, bà Hàn đang làm ầm ĩ ở đây.

Tất nhiên cũng giống như Dư Mụt Tử, làm như vậy là để Hàn Thanh Tùng phán quyết Hàn Thanh Hoa năm năm không để cho cậu ta về nhà, mà muốn đi đến công xã làm ầm ĩ lại bị lão bí thư chi bộ chấn nhiếp không thể đi, lúc này đang ở trong nhà khóc lóc om sòm nổi giận đây.

Buổi sáng lúc tuyên án, ngược lại ở công xã cũng không có chuyện gì, chỉ là một chuyện nho nhỏ.

Người nhà Ải Tử, Sấu Tử không có gì, đơn giản chính là đến đây đưa tiễn, nhìn xem không có bị đánh cũng được cho cơm ăn, cũng thở phào nhẹ nhỏm. Không thể thiếu chính là vài tiếng mắng chửi: “Đã luôn nói với mày đừng có lăn lộn với tên du thủ du thực kia, mà mày lại không nghe, bây giờ thì tốt rồi, bị liên lụy rồi đấy. Nên cho mày ăn đau khổ, để mày biết lợi hại.”

Đi nông trường lao động cải tạo cũng không phải ngồi tù, thật ra là bị giám sát làm việc ở nông trường, cũng có thể xin phép nghỉ, tan tầm cũng có thể làm việc khác, người trong nhà cũng có thể xin phép đến thăm, tặng đồ, chỉ cần làm việc kiếm công điểm cũng được ăn cơm no. Cho nên người nhà trong hai nhà này ngược lại không lo lắng lắm.

Dư Mụt Tử là người nhà của Lưu Xuân Hòa cùng bà Hàn thì không thể làm được, buổi trưa lúc tan tầm còn muốn đi công xã làm ầm ĩ, kết quả mới vừa ra khỏi thôn đã bị chủ nhiệm trị an dẫn dân binh trong thôn ngăn lại.

“Nếu mấy người còn làm trở ngại công vụ, trực tiếp bắt nhốt.”

Dư Mụt Tử và bà Hàn xem như nhìn nhau không thuận mắt cả đời, gần đến già lại kết thành đồng minh, đồng bệnh tương liên đỡ nhau, khóc sướt mướt.Có thể nói trắng ra, các bà chính là ở trong nhà hoành hành ngang ngược, chửi mắng con dâu cháu gái, ở trong thôn cũng miễn cưỡng xem như là số một, nếu cán bộ thôn động thật, các bà cũng xong rồi.

Khỏi cần phải nói, Hàn Vĩnh Phương gầm lên giận dữ: “Người nào muốn làm tôi mất mặt, còn muốn chạy đến công xã khiến đại đội chúng ta mất mặt, trực tiếp bắt lại, buổi tối mở họp cả thôn kiểm điểm phê bình!”

Chủ nhiệm trị an nghe theo lời ông, chỉ cần ông ra lệnh một tiếng sẽ bắt giam Dư Mụt Tử và bà Hàn lại.

Đàn ông hai nhà vội vàng tiến lên nhận lỗi, nói hết những lời hữu ích, dẫn hai bà già về nhà.

Lúc này bà Hàn giống như đã hẹn ước trước với Dư Mụt Tử, lại bắt đầu gây ồn ào. Lâm Lam biết bà muốn đợi Hàn Thanh Tùng trở về rồi gây áp lực cho Hàn Thanh Tùng, chỉ cần Hàn Thanh Tùng không thả em trai ra, đoán chừng bà sẽ dùng chuyện này giở trò ngang ngược với anh.

Cô nhấc chân đi vào.

Lại nói buổi chiều bà Hàn cùng Hàn Kim Ngọc và cả nhà bàn bạc rất lâu, suy nghĩ làm cách nào mới có thể bức bách Hàn Thanh Tùng đổi lời. Nhưng dù sao cũng chưa từng thấy qua các mặt của xã hội, mặc dù Hàn Kim Ngọc đã đi học vài năm, nhưng cũng chỉ lý luận suông.

“Nếu không bảo chị cả và anh rể trở về?”

Bà Hàn ôm ngực vẫn một mực kêu trời ơi: “Chị cả con dính vào chuyện này làm gì?”

Hàn Kim Ngọc oán hận nói: “Mẹ, nếu không con đi đến nhà họ Lâm náo loạn, bắt họ dẫn con gái bọn họ về!”

Bà Hàn khoát tay: “Không ăn thua, con nhìn anh ba của con kìa, có vợ quên mẹ rồi.”

Rốt cuộc bà nhẫn nhịn đến lúc ông Hàn cùng con trai con dâu tan tầm trở về, bắt đầu ngồi ở nhà chính tận tình biểu diễn, trời ơi trời ơi nhức đầu ngực đau, vừa muốn đi vào trong huyện vừa muốn làm gì đó.

Mục đích tất nhiên là để cho tất cả mọi người trong nhà tìm con thứ ba, buộc dẫn con thứ tư trở về.

Anh cả Hàn bị hành hạ quá sức, rồi không thể không quản, chị dâu cả vô cùng tức giận.

Ông Hàn từ khi biết Lâm Lam đánh nhau với con trai út, Lâm Lam lấy tiền đi còn con trai út thì bị bắt, con thứ ba trở về cũng không có bất cứ sự thay đổi nào, ông càng ngày càng trầm mặc. Hôm nay hoặc bắt đầu làm việc, hoặc buồn bực hút thuốc lá, cả buổi thường xuyên im lặng không nói một tiếng.

Lúc này thấy Lâm Lam cười khẽ đi đến, nụ cười kia vừa nhìn chính là có chút hả hê, bà Hàn phát bực, quả thực muốn nổi điên.

Lúc nào lại đến phiên một người đàn bà đanh đá đến cười nhạo mình!

“Cô, cô… cái người vợ vô liêm sỉ này, cô thật bất hiếu, xúi giục chồng không nhận mẹ cùng em trai, sống sờ sờ bắt thằng tư của tôi a…”

Lâm Lam không chút khách khí cắt đứt bà Hàn biểu diễn, quyết định dao sắc chặt đai rối: “Mẹ chồng à, mẹ thật khiến người ta chê cười. Chú tư phải đi nông trường lao động, cũng không phải bị xử bắn! Chú ấy ở nơi đó chỉ cần lao động thì đói không đến đông lạnh không đến, còn gần hơn so với đi đến huyện, cũng không nói không cho đi thăm, mẹ còn khóc cái gì? So với anh ba đi bộ đội mấy năm không được về nhà, cái này tốt hơn nhiều. Anh ba tham gia quân ngũ cũng không thấy mẹ nhớ, chú Tư chỉ đi nông trường cách hai mươi dặm làm việc, làm sao mẹ lại giống như trời sập đến nơi vậy.”

Bà Hàn bị cô ngăn chặn, một hơi không thở nổi: “Cô cô cô, chuyện này sao có thể giống nhau!”

Lâm Lam cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con thấy không có gì khác nhau cả, mẹ nhìn không giống là vì mẹ thiên vị chú Tư, chưa từng thương anh ba, chuyện này có gì tốt để nói. Nếu mẹ thấy không nỡ, vậy thì xách theo chăn đệm đi nông trường ở, không ai ngăn mẹ.”

Cô lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ: “Tôi cảnh cáo các người, nếu ai dám đi gây khó khăn cho cha bọn nhỏ, làm trễ nãi công việc kiếm tiền của anh ấy, tôi liền liều mạng với người đó!”

Hiện tại cô và bọn nhỏ đều trông cậy vào Hàn Thanh Tùng kiếm tiền nuôi cả gia đình đấy, nếu bọn họ quấy rầy công việc của Hàn Thanh Tùng, đó chính là kẻ địch của cô.

Sẽ không dễ dãi như thế đâu!

Cuối cùng tầm mắt của cô dừng lại ở cây búa lớn treo trên tường nhà chính, hù dọa Hàn Kim Ngọc và chị dâu hai rùng mình một cái: “Cô…cô muốn làm gì?”

Hàn Kim Ngọc giành trước đem búa giấu vào trong nhà.

“Tôi đã mua búa rồi.” Lâm Lam bỏ lại một câu lành lạnh, quay đầu đi.

“Nhanh đưa tao đi lao động cải tạo ——” bà Hàn tức giận đến mức bắt người nhà đưa bà đi tìm con thứ tư.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com