ZingTruyen.Com

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

🥥Chương 33: Quan mới nhậm chức🥥

weiyi1314

Edit: Trang Nguyen

Beta: Tiểu Tuyền

Hàn Thanh Vân: “. . . . . . Anh ba.”

Anh cả thật quyết đoán, lời nói xây nhà mới cũng có thể tùy tiện nói ra, không hổ là võ có thể ra trận giết địch, văn có thể vá chăn thương vợ yêu con, đúng là người đàn ông đích thực!

Không trách Hàn Thanh Vân kinh ngạc, lúc này ở nông thôn chuyện xây nhà còn lớn hơn so với cưới vợ sinh con, là việc lớn khó khăn nhất của nhà nông dân.

Cưới vợ chỉ đơn giản đến độ tuổi, tích lũy trên trăm cân lương thực, một cây vải bố, vài món dụng cụ, một cân thịt, thậm chí không có nhiều như vậy thì giảm phân nửa cũng được. Dù sao, chỉ cần người đàn ông không kém, có sức lực, có nghèo hơn nữa cũng có thể lấy được vợ. Cưới vợ liền không lo không sinh con cái.

Nhưng nhà thì không như vậy.

Xây phòng ốc thì cần gỗ, thân cây cao lương, gạch, đá, cỏ, lương thực, nhân lực…vv…vv..

Cho dù chỉ cần mời thợ xây nhà, thợ mộc rồi hai tổ công nhân, tất cả công nhân lao động giản đơn đều nhờ đội trưởng dẫn lao động đến hỗ trợ, nhưng những thứ kia đều phải do mình chuẩn bị.

Xây nhà cần rất nhiều gỗ, dùng cho đòn dông, đòn tay các loại…, cây không phải trong thoáng chốc liền lớn lên, xã viên bình thường không có tiền lại không có chỗ nào bán, căn bản chính là tích lũy, mười mấy năm tích lũy mới đủ dùng.

Mặt khác cho dù đòn tay không cần gỗ, đổi thành thân cây cao lương loại vật liệu hời này, cũng phải dựa vào công điểm đổi ở đội sản xuất trong thôn.

Công điểm dùng để đổi lại các loại lương thực ăn cơm trong nhà đều là ăn không đủ no, ở đâu ra nà có nhiều điểm đổi vật liệu như vậy?

Mặc dù việc vặt có thể để trong thôn hỗ trợ, không bao cơm, nhưng công việc chính như xây tường thì phải tìm sức lao động cường tráng rồi còn phải bao vài bữa cơm.

Bản thân tự nghĩ lương thực đều ăn không đủ no, thì nơi nào lại có lương thực nuôi cơm? Cho dù bên nào đều khiến nhóm xã viên đau đầu.

Nếu xây nhà ba gian, vậy càng khó hơn, thật sự nhà ở là từ đời ông bà truyền lại, sau đó một thế hệ xây xây sửa sửa, lúc cuộc sống tốt còn có thể xây thêm một gian hoặc nửa gian để cho con cái có thể cưới vợ sinh sống.

Nếu thật có thể xây một gian nhà mới hoàn toàn, thì ước lượng giá thành tiêu tốn hơn trăm đồng, nếu dùng gạch ngói vậy thì càng tốn nhiều hơn nữa.

Một trăm đồng tiền a, bây giờ nông dân vất vả kiếm sống một năm thì có thể kiếm được mấy đồng tiền? Hơn nữa ai mà không sinh  bệnh? Kết hôn,sinh con, đám ma cùng quan hệ xã giao này kia đều cần tiền để chi tiêu.

Kết hôn, trong nhà dành dụm mười mấy năm đều lấy ra dùng hết,  để dành đã lấy hết, quàn linh cữu và mai táng cũng lấy hết mười mấy năm dành dụm, vạn nhất còn phát sinh gì khác nữa thì sao, cho nên trong nhà ngoại trừ động chuột, thật ra không có cái gì dành dụm được.

Cho dù làm bí thư chi bộ gần hai mươi năm, cũng không thể thoải mái mà nói muốn xây nhà mới, cũng phải tích lũy không biết bao nhiêu năm.

Trong nhà cậu ta, anh cả anh hai đều chưa ở riêng, bây giờ cậu vẫn còn ở cùng một nhà với cha mẹ, sau này kết hôn cũng là cả một vấn đề đây.

Trong thôn, bây giờ xin nền móng của ngôi nhà, đều là tích lũy hơn mười năm hai mươi năm, một đại gia đình chịu không nổi mới phải xây phòng ốc ở riêng.

Cứ thế mà nhẹ nhàng nói muốn xây nhà, Hàn Thanh Tùng thật đúng là người đầu tiên, Hàn Thanh Vân thật muốn quỳ lạy luôn.

Hàn Thanh Tùng cũng không suy nghĩ những thứ này, hàng năm không ở nhà, không biết giá thị trường trong thôn, ở trong bộ đội đều theo mệnh lệnh mà làm, càng khó khăn thì càng gặm, không được biết khó mà lui.

Hơn nữa bộ đội nhiều người lực lượng lớn, đều là các chàng trai cường tráng, chút chuyện này, thật đúng là không tốn sức lực.

Hàn Thanh Tùng không cảm thấy sẽ quá hao phí gì đấy, cần phải đi làm, làm không được thì phải nghĩ biện pháp, cuối cùng có thể hoàn thành.

Nổi lên ý định xây nhà trong đầu, anh liền lập tức hành động.

Xây nhà cũng không phải là chuyện nhỏ của riêng nhà mình, trước đó đã xin đại đội nền móng nhà rồi, báo cáo chuẩn bị tài liệu xây dựng phòng ốc, cọc gỗ, thân cây cao lương, gạch gỗ các loại… còn phải xin để mua cho được ngói.

Người trong thôn xây dựng nhà căn bản sẽ không nghĩ đến ngói, một là quá đắt không có tiền mua không nổi, hai là tìm không được quan hệ hợp tác với nhóm sợi.

Cho dù không cần ngói, những thứ khác như cọc gỗ, thân cây cao lương, cũng không phải dễ dàng gom góp như vậy.

Lúc này đều là tập thể cùng nhau trồng trọt lao động, phần đất của mỗi nhà nhiều lắm góc bên cạnh , cũng chỉ có thể dựa vào đội sản xuất phân phát vật liệu.

Không nói đến khó tích lũy gỗ, ngay cả thân cây cao lương cũng có chút khó khăn. Vì ở chỗ làm nóc nhà phải dùng thân cây cao lương bó lại thành từng bó, bao phủ ở trên kệ, sau đó bao trùm bùn đất, cỏ tranh hoặc là mạch thảo. Thân cây cao lương này có tác dụng tương đương với cái rui, không có nhiều cọc gỗ hay thân cây cao lương để thay đổi, dù sao thân cây cao lương kém hơn cọc gỗ nhiều.

Có điều tuy là vậy, một đội sản xuất có nhiều gia đình, chỉ dựa vào sức của chính mình cũng không phải dễ dàng tích cóp được.

Hàn Thanh Tùng nghĩ tới nếu muốn xây nhà, lợp đắp ngói, nhà bằng đất mà gặp phải mưa rất dễ dàng bị sập nhà, rất không an toàn. Hơn nữa một năm cũng phải sửa chữa nhiều lần, phí công phí vật, cũng là hành động bất đắc dĩ.

Hàn Thanh Tùng liền đi tìm Hàn Vĩnh Phương: “Bác, cháu muốn xếp hàng đi xin nền để về xây nhà.”

Hàn Vĩnh Phương cười cười, lấy bản đồ thôn ra: “Cháu xem thử một chút, thích nơi nào thì chọn nơi đó?”

Hàn Thanh Tùng kinh ngạc nhìn ông: “Không cần xếp hàng sao?” Anh hỏi thăm một chút, nếu xếp hàng thì ít nhất cũng phải đến năm sau.

Mặc dù xây nhà không dễ dàng, nhưng rất nhiều người mười mấy miệng cùng ăn chen chúc trong ba gian nhà nhỏ, thật sự chen chúc không lọt, có người ở nhờ nhà người ta, còn không có chỗ ở thì dựng một lều cỏ tạm mà sống. Cơ hồ mỗi nhà đều có nhu cầu xây nhà mới, chỉ là không có tiền, lương thực, đồ dùng nên tạm thời gác lại mà thôi.

Hàn Vĩnh Phương lắc đầu: “Không cần, bác đã sớm xin thay cho cháu rồi.”

Hàn Vĩnh Phương đã sớm nghĩ đến chuyện Hàn Thanh Tùng chuyển nghề rồi về đây.Thật ra trước kia ông Hàn có thể xin nền móng để xây nhà ở riêng, dù sao Hàn Thanh Tùng gửi tiền trở về, nên trong tay bà Hàn không thiếu tiền. Chẳng qua tư duy của bà Hàn theo chế độ phong kiến theo quán tính lại gia trưởng, nên không muốn chia nhà, chia ra thì con trai đều sống chung với vợ, ai còn để ý đến bà già này? Không chia ra, cả nhà đều vây quanh bà, bà nói một không ai dám nói hai, uy phong biết bao?

Rất nhiều nhà không chia ra sống riêng, một là nhà quá nghèo không chia ra nổi, hai là ông bà già cô độc sợ bị vứt bỏ, không thích vắng lạnh, cho nên muốn con cháu cùng ở chung một chỗ, chờ hai ông bà hoặc cha qua đời thì mới an trí lại nhà.

Hàn Vĩnh Phương lo lắng Hàn Thanh Tùng chuyển nghề trở về, hộ khẩu lương thực dầu không giống quan hệ cùng người khác, hơi phức tạp, nói thí dụ như người khác chuyển nghề đều theo nguyên bản cũ, đến từ nơi nào thì trở về chỗ đó, hộ khẩu ở trong thôn thì quay về trong thôn mình ở.Hộ khẩu của Hàn Thanh Tùng lại không trở về, mà đang ở trong huyện, nhưng lương thực dầu của anh lại có liên quan đến công xã.

Anh có thể lấy tổng cộng ba phần tiền lương từ huyện, trấn và công xã, đồng thời còn có thể lấy hai phần phúc lợi từ huyện và công xã, nói thí dụ như phiếu lương thực, bình thường nhân viên cơ quan làm việc một tháng được ba mươi cân, hiện tại cán bộ điều kiện tốt một chút có thể lấy ba mươi sáu cân.

Nhưng Hàn Thanh Tùng lại có bốn mươi bốn cân, là dựa theo tiêu chuẩn thể lực của người đó mà lấy, mấy chục cân này chính là bột mì, mà không phải lương thực ở nông thôn thu hoạch như lúa mạch, cây ngô chưa gia công.

Trong bốn mươi bốn cân này đã bao gồm thức ăn, dầu, phiếu một cân lương thực có ba lít dầu, không phải giống như nông dân lấy lương thực đi đổi phiếu lương thực.

Những cái khác như phiếu vải phiếu bông… Hàn Vĩnh Phương không tiếp nhận cho nên không hiểu rõ lắm, nhưng ông suy đoán chắc chắn hai phần cũng là dựa theo quy cách cao đưa đến. Ví dụ như người khác một năm có một trượng (4m) vải, cậy ta có thể có ít nhất một trượng rưỡi. Người khác có hai cân bông vải, cậu ta có thể có ba cân. Điều kiện tốt như vậy, nhu cầu quan trọng nhất nhất định là xây nhà.

Đại đội cho anh mượn hai căn nhà tranh kia, đã quá cũ rách rồi, tạm thời ở tạm cũng được, nếu ở lâu dài, mùa đông hở như vậy sẽ lạnh như băng, mùa hè mưa to gió lớn sẽ bị dột. Nếu vượt qua được trận mưa to, nước còn chảy ngược vào trong nhà đây này.

Lúc này trong thôn xin nền móng xây nhà không ít, nếu xếp hàng thì Hàn Thanh Tùng phải đợi đến sang năm sau. Cũng may ông đã sớm đi xin rồi.Ông suy nghĩ mặc dù Hàn Thanh Tùng có hộ khẩu trong huyện, nhưng cũng không có nghĩa Hàn Thanh Tùng có thể đưa cả nhà vào ở trong huyện. Một là Hàn Thanh Tùng giữ chức vị chính ở công xã, trong huyện không thể nào chia nhà cho anh, không chia nhà cũng có nghĩa anh chỉ tạm thời giữ chức vụ thôi, mỗi ngày không cần phải đi làm. Hai là hộ khẩu của Lâm Lam cùng mấy đứa nhỏ tuyệt đối không đi được vào trong huyện, trừ phi sau này Hàn Thanh Tùng chính thức chuyển đến đó, trở thành trưởng cục công an huyện, được chia nhà ở, vậy thì còn có thể.

Lúc này nông chuyển vô cùng khó khăn, dù sao hằng năm trong thành phố còn có thanh niên trí thức chen ngang chuyển xuống nông thôn đầy ra đấy. Bản thân muốn có công việc ở thành thị vô cùng khan hiếm, tất nhiên sẽ không để cho hộ khẩu nông thôn tiến vào chiếm giữ thành thị, trừ phi có cống hiến lớn lao hoặc phải có lý do tiến vào chiếm giữ. Cho nên, ông cảm thấy Hàn Thanh Tùng phải xây nhà ở trong thôn.

Quả nhiên, để cho ông đoán đúng rồi.

Hàn Thanh Tùng nhìn một chút, cảm kích nói: “Cảm ơn bác. Cháu gọi mẹ bọn nhỏ đến chọn.”

Hàn Vĩnh Phương khẽ mỉm cười: “Lấy về, về nhà từ từ lựa chọn cho kỹ.”

Hàn Thanh Tùng nghe theo còn đi đại đội mượn hai cục pin, sau đó cầm lấy pin cùng sách vở dày về nhà tìm Lâm Lam.

Lâm Lam vá đệm giường cũng kha khá rồi, nhìn thấy anh ôm sách vở về, còn có chút buồn bực hỏi: “Đây là cái gì?”

Hàn Thanh Tùng đem sách vở đặt ở trên giường gạch, một  bên thay pin cho máy radio: “Cho em chọn.”

Lâm Lam nhìn thoáng qua, vui mừng đan xen: “Chọn nền nhà?”

Chân mày Hàn Thanh Tùng nhướng lên, cô nhìn thoáng qua thấy đúng là nền nhà. Nhất thời ánh mắt Lâm Lam không dứt ra được, nằm sấp xuống nhìn chằm chằm: “Chúng ta nên xây nhà ở chỗ nào đây? Ngay bên cạnh đại đội? Hay là đến phía sau thôn? Phía đông thôn có tốt hay không, gần trường học đi học thuận tiện hơn. Nếu không ở phía Tây thôn?Gần với ruộng đất, trồng rau tưới nước cũng thuận tiện hơn…”

Hàn Thanh Tùng nhìn cô nằm sấp ở chỗ này, mái tóc được cắt so le vừa gội rất mềm mại, hiện ra ánh sáng nhu hòa, ma xui quỷ khiến, anh đưa tay sờ sờ.

Lâm Lam a một tiếng: “Sao thế?”

Lập tức Hàn Thanh Tùng rút tay về: “Trên đầu em dính cỏ.”

Cô thấy trên mặt Hàn Thanh Tùng nổi lên màu đỏ khả nghi, cười nói: “Không có chuyện gì, cả ngày chui ra chui vào đống cỏ khô.”

Trong nhà không lều cỏ, đống cỏ khô bị dầm mưa ở bên ngoài nên ướt nhẹp, chỉ có thể rút từ bên trong để đốt.

Cô nhìn một lát, vẫn không chọn được: “Nếu không chờ các con trở về rồi cùng nhau chọn?”

Hàn Thanh Tùng cảm thấy chọn nền nhà có liên quan gì đến bọn trẻ, để cô quyết định không phải tốt hơn sao? Có điều vẫn gật đầu: “Ừ.”

Lâm Lam vui rạo rực để xuống, tiếp tục vá đệm giường, đã kết thúc công việc.

Hàn Thanh Tùng đi ra ngoài sân xem một chút, xây nhà cần chuẩn bị vật liệu, cũng phải chờ sau vụ thu hoạch mùa thu này, hẳn khoảng tháng chín tháng mười.

Nhà anh xây nhà, bây giờ không thiếu tiền, nhân công đã thuyết phục xong rồi, dùng tiền mời mấy thợ giỏi, đội trưởng xây dựng mang theo người tối đa là ba bốn ngày công.Khó khăn nhất chính là chuẩn bị vật liệu, cần phải từ từ.

Anh quan sát ở trong sân một chút, chọn bức tường phía Nam xây nhà cầu, muốn đắp một cái lều cỏ, như vậy có thể chứa củi, không sợ trời mưa.Xe đạp, dụng cụ ra đồng cũng có thể cất vào trong đó, trong nhà đã không có chổ cất, nếu để bên ngoài dầm mưa dãi nắng dễ dàng bị hư hỏng.

Bắt đầu xây dựng lều dễ dàng hơn nhiều, mượn tường phía nam, đối diện đắp một bức tường đất, dùng xà ngang uốn lượn côn gỗ, phía trên phủ lên một lớp cỏ tranh, cỏ lau cũng đã đủ.

Trước tiên Hàn Thanh Tùng chuẩn bị vật liệu, xế chiều Lâm Lam làm trợ thủ giúp đỡ anh, chạng vạng tối sau khi tan tầm anh cả Hàn cùng Hàn Thanh Vân đều đến giúp một tay, lều cỏ liền làm xong. Anh cả Hàn và Hàn Thanh Vân không chịu ở lại ăn cơm, giúp xong thì đi ngay.

Hàn Thanh Tùng lại giúp đở Lâm Lam đem đống cỏ bị mưa làm ướt ở bên ngoài trải ra, chỗ nào bị ướt thì phơi nắng nhóm lửa, bên dưới không bị ướt thì để vào bên trong lều cỏ.Cỏ bị mưa xối ướt, rất dễ dàng bị mục nát, nếu không phơi khô, mấy ngày liền biến thành đất.

Lâm Lam nhìn xem vô cùng hài lòng, khen nói: “Cục trưởng Hàn thật tài giỏi quá, tiến có thể công, lùi có thể thủ.”

Hàn Thanh Tùng nhìn cô, cũng không biết từ nơi nào học được lời nói dí dỏm như thế.

. . . . . .

Buổi tối bọn nhỏ lần lượt trở về ăn cơm.

Lâm Lam ra hiệu Nhị Vượng đi nghe radio, Nhị Vượng vui vẻ nói: “Mẹ, có pin rồi?”

Lâm Lam cười cười: “Cha con đi đại đội mượn đấy, trở về mua trả lại.”

Nhị Vượng vui mừng bắt đầu điều chỉnh đài, lúc này tiết mục bao gồm ca hát, hát hí khúc, hí kịch, bình luận…vv…vv… ca khúc《 ta yêu Bắc Kinh Thiên An Môn 》, cùng với bình luận《 dùng trí Uy Hổ sơn 》 các loại…, bây giờ vô cùng thịnh hành.

Có điều bọn nhỏ cũng dễ dàng phát sinh tranh chấp, ví dụ như Đại Vượng và Tam Vượng thích nghe bình luận về đánh giặc, Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ thích nghe các loại ca khúc, Tiểu Vượng thích nghe các loại âm nhạc như đàn nhị hồ, cây sáo, trống con, đàn tranh. . . . . . Không thể thiếu lại nhao nhao một trận.

Lâm Lam vội vàng khuyên can: “Nếu không các con thay phiên nhau nghe.”

“Bình luận phải nghe liên tiếp, ngừng một ngày là nghe không hiểu được.”

“Mấy ngày hôm trước không có pin hai người cũng không nghe được!”

Mấy đứa trẻ ầm ĩ, hai gian phòng nhỏ giống như muốn sôi trào nhốn nháo.

“Dừng lại, dừng lại!” Lâm Lam khuyên mấy câu, bọn nhỏ căn bản không nghe, ngược lại còn ồn ào hơn.

Hàn Thanh Tùng từ bên ngoài đi vào nhà, mày rậm cau lại: “Tất cả có mặt, đứng nghiêm!”

Đại Vượng,Nhị Vượng,Tam Vượng giống như phản xạ có điều kiện lập tức đứng nghiêm vững vàng.

Mạch Tuệ đắc ý mình được hưởng máy radio, chỉnh đến tiết mục ca hát.Tam Vượng bất mãn nhìn chị gái, lấy tay đẩy anh cả của nó, lầm bầm.

Mạch Tuệ còn đắc ý bĩu môi nhìn bọn họ.

“Tại sao chỉ cho chị nghe, con cũng muốn nghe!” TamVượng bắt đầu không phục.

Bàn tay to của Hàn Thanh Tùng lấy máy radio, tắt công tắc: “Muốn công bằng? Vậy thì tất cả đều không được nghe.”

Lập tức trong phòng một mảnh an tĩnh.

Hàn Thanh Tùng đưa máy radio cho Lâm Lam: “Đừng để cha nghe thấy cả đám ầm ĩ lần nữa.”

Mấy đứa nhỏ đều nhếch miệng, tất cả đều mang bộ dáng tức giận.

Lâm Lam suy nghĩ một chút: “Nếu không em làm mấy miếng gỗ bình luận, ca khúc cho chúng rút thăm, rút trúng cái nào thì nghe cái đó?”

Mấy đứa nhỏ không vừa ý lắm nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt để giải quyết, mấu chốt là mặt cha đã đen lên, bọn chúng cũng có chút sợ sệt.

Kiếp trước Lâm Lam không kết hôn cũng không có sinh con, hiện tại dạy dỗ trẻ con chỉ đơn giản là nước chảy đá mòn, cộng thêm tính tình cô rộng rãi,  rất tự nhiên sẽ dùng cách cha mẹ hiện đại khoan dung đối với bọn trẻ, mang đến bầu không khí thân mật gần gũi với bọn trẻ. Cách này không ít lần xung đột với kiểu giáo dục truyền thống của Hàn Thanh Tùng. Dù sao cho đến nay cách giáo dục của Trung Quốc chính là: dưới đòn roi tạo ra con ngoan hiếu thảo.

Không nghe lời? Đánh, còn không nghe lời? Đánh hung ác hơn!

Lâm Lam ngoài miệng nói muốn Đại Vượng bị cha đánh đòn, thật ra nếu cây roi mây kia quất nó, cũng giống cô bị đánh, trong lòng cũng rất đau. Cho nên cô nguyện ý dùng phương thức ôn hòa khơi thông với bọn nhỏ, rồi tích cực tìm biện pháp hữu hiệu giải quyết.

Chẳng qua loại phương pháp này cũng có điểm tệ là, hiệu quả chậm, thực tế đối với những đứa trẻ có ít tình thương, hiểu chuyện trễ, đụng phải đồ yêu thích, nghe lời như Nhị Vượng và Mạch Tuệ cũng trở nên cố chấp, Lâm Lam lại luống cuống.

Đã như vậy, vậy trước tiên cất lại, không có thống nhất thì ai cũng không cần nghe.

Lúc ăn cơm tối không khí có chút áp lực, ngay cả Tiểu Vượng cũng không dám nói chuyện, dựa vào Lâm Lam ngoan ngoãn ăn cơm.

Có mấy lần Lâm Lam cố gắng làm thay đổi không khí, nhưng bọn nhỏ phản ứng không nồng nhiệt cho lắm.

Sau khi ăn xong, Lâm Lam nói: “Các con làm bài tập trước,sau khi làm xong chúng ta họp để chọn lựa nền nhà.”

Nền nhà?

Vừa nghe cái này, lập tức bọn nhỏ có phản ứng: “Mẹ, chúng ta muốn xây nhà mới?”

Lâm Lam cười nói: “Đúng vậy, nhà này cũng không phải của chúng ta, không thể ở nhờ cả đời, dĩ nhiên phải xây nhà của chính mình.”

Cũng không có bài tập gì, mấy phút đồng hồ đã viết xong, mấy đứa trẻ nằm sấp trên giường gạch chọn lựa, đứa này muốn ở phía sau, đứa kia muốn ở phía đông, còn có đứa muốn ở…. Chỉ thoáng chốc, lại ầm ĩ.

Lâm Lam nhìn sắc mặt Hàn Thanh Tùng càng ngày càng đen, lập tức cười cười với anh, ý bảo anh không nên tức giận.

Nói thật, năm đứa nhỏ ở trong một căn phòng nhỏ ba mồm bốn miệng, thật sự rất ồn ào. Cuối cùng Lâm Lam nói: “Bỏ phiếu, ai muốn chọn chổ nào thì giơ tay lên, phiếu nhiều thì chọn chỗ đó.”

Mấy đứa nhỏ suy nghĩ một chút đều không có ý kiến, rối rít nhấn mạnh vị trí mình thích.Căn bản chia làm hai phía, TamVượng nghe anh cả, Nhị Vượng thì theo Mạch Tuệ, Tiểu Vượng còn nhỏ bị bỏ qua.

Lâm Lam nói: “Như vậy, nếu ai có thể viết đúng mấy chữ thôn Nam, thôn Bắc, thôn Đông, thôn Tây, trong thôn, sẽ cho người đó hai phiếu.”

Tận dụng mọi thứ kích thích bọn nhỏ học tập thật tốt. Như vậy tổng cộng có năm phiếu, ba phiếu là thắng được.

Cô ra hiệu Đại Vượng viết trước, Đại Vượng nhìn cô, ánh mắt tức giận.

Lâm Lam a ha một tiếng: “Con không biết viết sao ha ha, ai biết viết? Người nào có viết thì người đó đươc hai phiếu. Mẹ và cha các con không bỏ phiếu, chính các con tự quyết định.”

Cô cũng không tin bọn nhỏ có thể viết ra.

Nhị Vượng nói: “Mẹ, con thử một chút.”

Mạch Tuệ cũng vội vàng bắt đầu. Lúc hai người bọn nó đi theo cô út, chú út, cũng nhìn được mấy chữ.

Bên kia Đại Vượng cũng đằng đằng sát khí mà cầm bút máy lên.

TamVượng giương mắt nhìn!

Tiểu Vượng ngó ngó cái này ngó ngó cái kia: “Con theo mẹ.”

Lâm Lam ôm bé: “Tốt.”

Cuối cùng viết xong rồi, Lâm Lam nhìn một chút.

Mạch Tuệ viết sai chữ Nam, Nhị Vượng chữ Tây và chữ Nam đều không viết đúng.

TamVượng một chữ cũng không viết.

Má ơi, không ngờ Đại Vượng đều viết đúng rồi, chính là chữ của nó còn xấu hơn cha nó!

Đại Vượng nhướng mày đắc ý, khẽ hừ một tiếng. Anh cả của mấy đứa chính là anh cả nha!

Như vậy bốn đứa trẻ, ba phiếu đối với hai phiếu, quyền quyết định thuộc về Đại Vượng. Nó quyết định nơi nào chính là nơi đó.

Nhị Vượng nói với Tam Vượng: “Tam Vượng, anh cả muốn ở phía sau thôn, nơi đó cách trường học xa nhất, mùa đông em dậy không nổi đến trường trễ sẽ bị thầy phạt cha còn đánh, em không cảm thấy phía đông thôn cách trường gần hơn sao?”

Tam Vượng vừa nghe cảm thấy anh hai nói đúng.

Đại Vượng trừng mắt liếc Tam Vượng, rất có dáng nếu nó dám phản bội thì sau này đừng hòng anh đây để ý đến nó.

Lâm Lam thấy vậy rất vui mừng, lại để bọn nhỏ ở đó quấn quýt, bọn nhỏ ma sát với nhau cũng là quá trình xúc tiến tình cảm tìm kiếm biện pháp giải quyết vấn đề.

Cô hỏi Hàn Thanh Tùng: “Ngày mai anh có đi làm hay không?”

Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Ngày mai có kết quả.”

Đại Vượng vừa nghe ngày mai cha đen đi làm, lập tức thở phào nhẹ nhỏm, xem ra luyện tập ngày mai sẽ được bỏ rồi.

Cuối cùng Tam Vượng dưới sự lạm dụng uy quyền cùng lợi dụ của anh cả, anh cả nói sau này chơi trò chơi đánh giặc sẽ mang nó theo chơi cùng, liền khoái trá tiếp tục đầu nhập theo anh cả.

Đại Vượng nói: “Xây nhà ở bên cạnh nơi này.”

Đám người: ??? Không phải nói ở phía sau thôn sao?

Phía sau thôn không phải chỗ thích hợp nhất, đơn giản là Đại Vượng cố ý làm trái. Đại Vượng nhướng cao chân mày đầy đắc ý.

Lâm Lam: . . . . . .

Xây nhà ở gần nơi này là ý của Lâm Lam, xây nhà gần nhà, thuận tiện,  hơn nữa gần với đại đội,họp hành hay chia đồ vật cũng thuận tiện, cũng gần phía tây con sông cùng với vườn rau, trồng rau dễ dàng.

Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ thấy mặc dù không ở phía đông bên cạnh trường học, nhưng cũng không phải ở trong góc phía sau thôn kia, trong lòng cũng thõa mãn: “Được.”

Cứ quyết định như vậy.

“Hiện tại các con có nhiều công việc giống nhau, có rãnh rỗi thì cùng nhau đi nhặt đá tảng.” Hàn Thanh Tùng phân phó.

Nếu để TamVượng nói, không cần đi học, đều đi nhặt đá tảng thật tốt.

Ngày hôm sau, Đại Vượng vốn tưởng rằng Hàn Thanh Tùng đi làm bọn nó sẽ không phải tập luyện nữa, kết quả Hàn Thanh Tùng thức dậy sớm hơn, hơn nữa thời tiết tốt tập luyện còn ác hơn!

Chạy bộ, nhảy cóc, hít đất. . . . . .

Đại Vượng khắc sâu cảm nhận đau khổ vì không nghe lời người lớn, hôm qua Hàn Thanh Tùng bảo nó mát xa chân, nó chẳng thèm ngó tới, sáng sớm hôm nay nó cảm giác đôi chân chua xót cùng mềm nhũn giống như mì!

Nhị Vượng lại không chuyện gì, dù sao ngày hôm qua trước đau sau thoải mái, hôm nay lại sảng khoái.

Bởi vì hai chân Đại Vượng bị quất hai cái, cuối cùng cắn răng hoàn thành huấn luyện, mồ hôi đầm đìa, cả người mệt rã rời, càng đau hơn.

Lúc này liền đàng hoàng, cùng Nhị Vượng nắn chân lẫn nhau, bắt đầu còn có thể chịu đựng, sau lại kêu thảm không đành lòng nghe.

Hai mắt Hàn Thanh Tùng sắc bén như chim ưng, đối phó với mấy nhóc con còn ít tốn sức hơn tân binh. Không nghe lời? Nói trắng ra chính là tinh lực quá dồi dào, ngốc không nổi, huấn luyện cho cả người bọn nó đều mệt rã rời, thở mạnh cũng không dám thở gấp, nơi nào còn đi ra ngoài gây sự được nữa?

Nhị Vượng hoài nghi cha nó có phải vì tối qua tranh giành radio nên tăng thêm xử phạt, có điều hiển nhiên Đại Vượng không có ý thức được.

“Đi học phải tuân thủ nội quy của trường học, để cho cha nghe thấy các con đánh nhau ở trong trường học, bắt nạt bạn học, bắt nạt thầy cô, sau này huấn luyện gấp bội.” giọng nói Hàn Thanh Tùng lạnh lùng, còn lạnh lẽo hơn so với sương trắng sáng sớm ngày thu.

Nhị Vượng nhìn trộm nhìn Đại Vượng.

Đại vượng đi học ngày đầu tiên đã xung đột cùng với mấy học sinh lớp trên, nó ở trong thôn vốn hay gây chuyện, bây giờ tất nhiên không chút sợ hãi, cừu oán đã kết xuống.

Nhị Vượng đoán chừng, qua mấy ngày nữa thầy cô cùng các phụ huynh khác sẽ liên kết tố cáo đến nhà, đến lúc đó anh cả có thể gặp phiền phức rồi đây.

Thường ngày nó cũng khuất phục trước uy quyền của anh cả, lúc này không nhịn được có chút hả hê.

Chờ Hàn Thanh Tùng đi làm, bọn nhỏ tranh thủ đến trường học, Lâm Lam thu dọn xong, để cho Tiểu Vượng cùng nhau chơi đùa với trẻ con trong thôn.

Tiểu Vượng nghe lời, không chơi trò chơi nguy hiểm, không đi đến nơi nguy hiểm, rồi chơi đùa ở ở trên đường cùng những đứa trẻ khác trong thôn.

Lâm Lam thì cầm nền nhà đi tìm Hàn Vĩnh Phương.

Hàn Vĩnh Phương đem chỗ cô chọn khoanh lại, viết tên lên, sau đó lại điền một phần nền nhà vào thư xin đất, đóng con dấu đại đội, ấn dấu tay lên đó là xong.

Mặt khác còn viết một phần xin vật liệu xây dựng nhà, còn gỗ thì phải tự mình nghĩ biện pháp để dành hoặc mua, thân cây cao lương, lúa mạch, gạch… những thứ này có thể đến đại đội xin.

Hàng năm lúc mùa hè nóng nhất, đại đội cùng các đội sản xuất cũng dần dắt nhóm xã viên lấy đất, sau đó đem phơi khô xếp chồng lên, ngoại trừ đại đội và bộ đội sản xuất dùng riêng, còn lại là cho nhóm xã viên dùng.

Trong thôn không có bí mật, chuyện nhà Lâm Lam xin nền nhà muốn xây nhà, thoáng chốc đã truyền khắp cả thôn.

Buổi trưa, vào lúc tan tầm, đã có người chạy đến đại đội: “Nhà chúng ta  xin nền nhà một năm rồi, làm sao còn chưa được duyệt? Nhà bọn họ mới xin, làm sao đã có rồi?”

Dư Mụt Tử cùng nhà chồng Lưu Xuân phương cũng có xin, chỉ là một mực vẫn chưa phê xuống, lúc này nghe người ta nói, Dư Mụt Tử lập tức mượn đề tài này để nhắc đến chuyện của mình.

Trong lòng bà ta oán hận Hàn Thanh Tùng không chịu thả con trai bà ta ra, hai ngày nay bà ta vẫn chạy chọt chung quanh để kiếm quan hệ, lúc này nghe người ta nói nhà Lâm Lam muốn xây nhà, nên là người đầu tiên nhảy ra gây chuyện.

Hàn vĩnh phương nói: “Đều yên tĩnh để tôi làm việc, đừng có rảnh rỗi rồi lại kiếm chuyện. Cây bông đã thu hoạch xong chưa? Hai ngày nữa phải tách hạt ngô, dụng cụ đều đã thu xếp xong chưa?”

“Bí thư chi bộ, dựa vào cái gì cô ta mới xin đã được duyệt? Chúng tôi đã xin hai năm còn chưa thấy gì?” Dư Mụt Tử nổi giận đùng đùng, tự cho là đã bắt được nhược điểm: “Hay các người làm quan rồi…”

“Cút!” Không đợi bà ta nói xong, Hàn Vĩnh Phương đã mắng: “Miệng chó không nhả ra ngà voi, tại sao đứa nhỏ Trường Chinh cả ngày đều trộm cắp, bà không suy nghĩ cho kỹ vì sao? Khi còn bé đứa nhỏ tốt như thế, còn không phải là do người phụ nữ như bà dạy dỗ sai lầm?”

Đứa nhỏ Trường Chinh chính là nhủ danh của Lưu Xuân Hòa.

Một tay ông ném ra một xấp giấy: “Tôi liền lấy ra, mắt chó của bà nhìn kỹ xem có hiểu hay không? Đều nhìn cho thật kỹ, sáu năm trước Hàn Thanh Tùng cũng đã xin rồi, bây giờ mới duyệt cho nó, hai người mới có hai năm thì tính là cái gì?”

Lập tức Đại đội trưởng đến đây làm chứng.

Mấy năm trước, lúc Hàn Thanh Tùng thăng chức đại đội trưởng cho rằng Hàn Vĩnh Xương sẽ đến xin, Hàn Vĩnh Phương thuận tay viết danh sách, ai ngờ vẫn không có đến, liền đặt ở đó.

Lúc này Lâm Lam đến xin, liền trực tiếp lấy ra dùng.

Lần này Dư Mụt Tử đến gây chuyện, lập tức nhóm xã viên không có ý kiến, Dư Mụt Tử cũng bị mắng đến mặt mũi xám xịt.Hàn vĩnh phương tiếp tục mắng: “Lúc làm việc mà có tinh thần tích cực thế này thì tốt quá rồi.”

. . . . . .

Ngày đầu tiên Hàn Thanh Tùng chính thức đi làm, trước tiên đến văn phòng đại viện ở công xã làm quen mấy người đồng nghiệp, sau đó trở về phòng làm việc tìm hiểu công việc thuộc chức vụ của mình.

Giống như lúc trước anh nói, hiện tại căn bản không có chuyện gì, cả ngày  mấy đồng nghiệp nhàn rỗi tốn hơi thừa lời tám chuyện.

Lúc này vụ án trọng yếu nhất chính là phán quyết bốn người Triệu Kiến Thiết, Hàn Thanh Hoa cũng bị chuyển từ trong huyện đến công xã xử phạt.

Dựa theo quy định trước đó muốn mở đại hội phê đấu (*công khai xử lý tội lỗi), diễu phố, sau đó đưa đi lao động cải tạo làm việc ở nông trường.

Tôn Trác Văn cùng Hoàng Vĩ Trung là người phụ trách ở văn phòng làm việc, lúc không có cục trưởng đều là bọn họ chủ trì công việc.

Vốn Tôn Trác Văn cảm thấy cục trưởng trước kia bị cách chức, hắn thử chạy đến trong huyện vận động, nghĩ rằng sẽ đến phiên mình. Hắn đã chuẩn bị mở tiệc rượu mời khách ăn mừng mình lên chức cục trưởng, kết quả cấp trên đột nhiên phái xuống một quân binh quê mùa đến, khiến hắn tức giận đến hộc máu.

Tôn Trác Văn đã hỏi thăm tình huống của Hàn Thanh Tùng, đại khái cũng hiểu rõ.Hắn đem kết quả phán quyết đặt lên bàn để Hàn Thanh Tùng ký tên, Hoàng Vĩ Trung thì pha trà đưa lên.

Hàn Thanh Tùng nhìn một chút, chữ viết có vẻ nho nhã, nói tới nói lui, vừa nhìn chính là người đọc sách làm trò.

Anh khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: “Quá lòng vòng, phải đơn giản trực tiếp.”

Ánh mắt Tôn Trác Văn càng ngày càng khinh thị, cảm thấy Hàn Thanh Tùng không được đi học, không có văn hóa, biết chữ không nhiều lắm, không giống cục trưởng trước đây là người làm công tác văn hoá, coi trọng cách viết câu đầy đủ chủ ngữ vị ngữ.

Hàn Thanh Tùng nhìn thoáng qua tách trà: “Đây là phúc lợi cục công an ?”

Lúc này lá trà là vật phẩm cao cấp, xã viên bình thường không uống được, cán bộ cấp thấp muốn uống cũng chỉ có thể mua chút lá trà bọt. Xem lá trà này cũng không tệ.

Tôn Trác Văn không che dấu chút nào sự kiêu căng của mình: “Hàn cục trưởng, đây là phúc lợi của cục trưởng, theo lệ cũ.”

Thật đúng là đồ nhà quê, đoán chừng cả đời này còn chưa biết mùi vị của lá trà.

Hàn Thanh Tùng cau mày: “Miễn đi.”

Một đơn vị râu ria có khả năng bị hủy bỏ bất cứ lúc nào, mà còn làm nhiều thứ lộn xộn như vậy, không trách được người ta nói cán bộ cơ sở quá mục nát, cho nên nông thôn muốn phát động vận động bốn thanh rồi đến  thanh tra sổ sách, để nhóm xã viên báo công xã cùng cán bộ đại đội việc tham ô sa đọa, ăn tạp còn đòi hỏi, xuống nông thôn còn làm hành động khác để che dấu.

Nhưng Hoàng Vĩ Trung cảm thấy cục trưởng quê mùa không có văn hóa này không dễ dàng lừa gạt, ra hiệu bảo Tôn Trác Văn hay là thu liễm một chút.

Tôn Trác Văn không sợ , bên trên hắn có người, rồi hãy nói cục trưởng không lay động được thuộc hạ làm bằng sắt, cục công an này, ngay cả dân quân, đều do bọn họ định đoạt đấy.

Cục trưởng, ha hả, chỉ là vật trang trí, nói phế liền phế thôi.

Hàn Thanh Tùng hỏi một chút cách xử phạt trộm cắp này theo lệ cũ thì như thế nào.Tôn Trác Văn nói: “Phê đấu (*công khai xử lý tội lỗi), diễu phố, phán mấy năm, nhốt vào nông trường lao động cải tạo đi.”

Hàn Thanh Tùng xem mặt trên không có tên của Triệu Kiến Thiết, chỉ có ba người, chỉ chỉ: “Chuyện gì xảy ra?”

Lập tức Tôn Trác Văn một vẻ mặt hắn ta giả bộ cái gì, tên sói già lộ rõ cái đuôi to, phía trên không có Triệu Kiến Thiết, không phải cũng không có Hàn Thanh Hoa sao, ý vị thâm trường nói: “Hàn cục, trong huyện. . . . . . Anh hiểu chứ.”

Hàn Thanh Tùng nhìn hắn một cái, nhíu mày: “Cái gì? Tôi không hiểu.”

Tôn Trác Văn cũng có chút lúng túng, thầm mắng tên quê mùa này làm sao lại thẳng thắn như vậy, giả bộ, ra oai phủ đầu với tôi chứ gì?

Lập tức Hoàng Vĩ Trung nói: “Hàn cục, trong huyệ đã nói chuyện qua.”

Hàn Thanh Tùng: “Xác định rõ Triệu Kiến Thiết vô tội được thả?”

Hoàng Vĩ Trung cười nói: “Thế thì không có, Hàn cục tự mình bắt được, làm sao lại không có tội được.”

Tôn Trác Văn không ưa bộ dáng quê mùa kia của Hàn Thanh Tùng,cho dù có mặc long bào cũng không giống thái tử, nhốt Triệu Kiến Thiết có lợi gì với anh ta, đánh cũng đánh, đói cũng đói bụng.

Hàn Thanh Tùng nói: “Cậu ta là chủ mưu, dựa theo quy định ít nhất cũng phải năm năm.”

Nếu như là thời điểm hỗn loạn lúc trước, mười năm cũng có.

Mặt Tôn Trác Văn liền biến sắc, không nhịn được châm chọc nói: “Hàn cục, cũng không cần nắm chặt không tha như vậy, Hàn Thanh Hoa kia. . . . . .”

“Bản thân Hàn Thanh Hoa xem qua sách vở phản động, bộ sách này từ Triệu Kiến Thiết truyền ra. Triệu Kiến Thiết dẫn người nửa đêm đột nhập trộm cắp, tin tức là từ Hàn Thanh Hoa truyền tới. Hai người này. . . . . .”

Tôn Trác Văn không khỏi nhíu mày, nếu anh ta phán quyết Triệu Kiến Thiết không phán quyết em trai của anh ta, vậy cũng phải nói sao cho thuyết phục. Còn nếu anh ta phán quyết em trai anh ta, vậy cũng quá vô tình!

Lúc này không có quan niệm pháp chế gì, cũng là tùy ý quyết định của cách ủy hội, đối với kẻ xấu của công xã, chỉ cần không bị đưa vào hàng ngũ xử bắn thì không cần xin trong huyện, công xã tự mình cũng có thể xử phạt. Thậm chí mấy năm trước, rất nhiều người bị đánh chết, cũng không cần xin trong huyện, chết cũng chết vô ích, không có ý kiến gì.

Trong huyện đuổi Hàn Thanh Hoa, chính là cho Hàn Thanh Tùng mặt mũi.

Lúc này chủ nhiệm cách ủy hội công xã nói mặc kệ, để cho cục công an tự mình quản, dĩ nhiên là cho Hàn Thanh Tùng quyết định.

Sắc mặt Hàn Thanh Tùng không thay đổi: “Đều năm năm, đưa đi nông trường Sơn Thủy.”

Nông trường Sơn Thủy chính là trong khe hẻo lánh nhất ở công xã, do binh lính trông chừng, rất khó chạy trốn. Giam giữ tội phạm ở nơi đây, ngoại trừ trồng trọt hằng ngày, còn phải đi sửa kênh mương, sửa đường các loại… đương nhiên họp phê bình, chịu giáo dục cũng không thiếu được. Bởi vì có đơn vị bộ đội chính quy trông chừng, cho nên sẽ không giống ở nông thôn đại đội phê đấu (*công khai xử lý tội lỗi) dễ dàng xuất hiện hành động  bạo lực dã man quá khích như vậy, an toàn tính mạng có thể bảo đảm.

Nơi đó chính là đi cải tạo lao động, gian lười tham xảo trá… thích hợp đi nhất.

Loại nông trường lao động cải tạo này trước và sau khi bị giam giữ có sự khác biệt rất lớn, bởi vì bên trong có rất nhiều người gọi là tù chánh trị cùng với người làm công tác văn hoá, dân chúng đối với bọn họ cũng không kỳ thị, bọn họ ở tại chỗ đó lao động cải tạo chẳng qua là tham gia lao động, học tập, giáo dục các loại…, cũng có thể học tập, kết hôn.

Nghe Hàn Thanh Tùng nói như vậy, Tôn Trác Văn mở to hai mắt nhìn, nhìn Hàn Thanh Tùng giống như kẻ bệnh thần kinh.

Em trai ruột của chính mình đấy!

Người ta phạm vào chuyện này còn chủ động đi cầu tình, anh ta giỏi, muốn chủ động đưa em trai ruột của mình đi lao động cải tạo. Chẳng lẽ tên này bị bệnh thần kinh?Hay làm lính riết rồi bị khùng?Ngay cả một chút đạo lý nhân tình thế thái cũng không hiểu, gặp phải cục trưởng như vậy, xui xẻo tám đời rồi!

Có điều hắn cũng âm thầm cao hứng, chính anh ta tự tìm đường chết, anhta không chết ở trong huyện, cũng đừng trách hắn không nhắc nhở, sau này người ta gây khó dễ cho anh ta, một mình anh ta gánh chịu, đừng có liên lụy đến chúng ta.

Hàn Thanh Tùng ngẩng đầu nhìn bọn hắn một cái: “Không đúng chỗ nào?”

Hoàng Vĩ Trung vội vàng nói: “Hàn cục nói đúng, dựa theo quy định, thì phải phán như vậy.”

Những kẻ khác thấp nhất Ải Tử ba năm, Lưu Xuân Hòa, Sấu Tử cũng là bốn năm.

Hàn Thanh Tùng nhướng mày, chỉ chỉ Lưu Xuân Hòa:”Tên này còn ác hơn, giống như Triệu Kiến Thiết.”

Dẫn sói vào nhà, lẽ ra tội chồng thêm tội.

Hoàng Vĩ Trung vội vàng đáp ứng, cầm văn kiện trở về sửa, Tôn Trác Văn lại đem khóe miệng toét đến mang tai. Bọn họ cùng một phòng làm việc, trở lại ngồi vào vị trí của mình, Hoàng Vĩ Trung trao đổi ánh mắt với Tôn Trác Văn, bảo hắn đừng xúc động.

Một lát sau, hai người lại đem văn kiện đến cho Hàn Thanh Tùng ký.

Hàn Thanh Tùng ký tên: “Chừng  nào văn phòng chúng ta phát  phiếu chứng nhận?”

Hoàng Vĩ Trung nói: “Hàn cục, cái này là bộ trưởng Triệu ở hậu cần cách ủy hội phát, bình thường cuối tháng phát phiếu lương thực, phiếu thịt thực phẩm phụ phẩm của tháng sau, phiếu vải phiếu bông là phát cuối năm, những phiếu khác tạm thời không định giờ cụ thể.”

Như vậy tính toán thì còn có hai ngày.

Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Nếu mua gạch, vật liệu gỗ, tìm ai phê?”

Hoàng Vĩ Trung nhìn sắc mặt Tôn Trác Văn không tốt, vội vàng nói: “Việc này tìm chủ nhiệm cách ủy hội và chủ nhiệm xã mua bán đều được, dĩ nhiên nếu biết chủ nhiệm nhà máy gạch thì dễ dàng hơn.”

Tôn Trác Văn không nhịn được sặc nói: “Ơ, Hàn cục vừa chuyển nghề đã xây nhà, phí chuyển nghề rất cao đấy.”

Người nào không biết binh lính từ nông thôn không mấy tiếng tăm, phí chuyển nghề thấp đến đáng thương, còn xây nhà gạch? Khoe khoang cái gì? Tên này thật biết giả bộ!

Hàn Thanh Tùng nói: “Không cao, cho nên cũng chỉ xây ba gia nhà gạch.”

Một ngàn đồng đương nhiên không đủ xây ba gian, lúc này tính toán tỉ mỉ, xây một nhà Tam Hợp Viện cũng đủ rồi.

Tôn Trác Văn vừa nghe, nhất thời không nhịn được bắt đầu ghen tỵ, những người như bọn họ đều ở ký túc xá của công xã, cũng chỉ có nửa gian hoặc hai gian phòng, cả nhà chen chúc ở bên trong, không cần nói cũng biết chật chội thế nào. Ở không thoải mái, cho nên người nào có nhà gần công xã thì trở về nhà ở, còn ở nơi khác thì không có biện pháp chỉ có thể ở tạm.

Tôn Trác Văn vừa vặn chính là ở đối diện công xã, về nhà quá xa, chỉ có thể ở nơi này, hộ khẩu không phải người bản địa, người ta cũng không cho mình xây nhà, chỉ có thể chen chúc ở trong túc xá.

“Hàn cục có bàn tay lớn, thật làm cho người ta hâm mộ.”

Hàn Thanh Tùng đứng dậy, thu dọn đồ đạc: “Không cần hâm mộ, nếu cậu đi làm lính chắc chắn lợi hại hơn tôi.”

Nói xong liền khoác lấy túi đi bộ đến xã mua bán.

Tôn Trác Văn tức giận đến mức vỗ bàn: “Như cục shit muốn giở trò à, cậu xem bộ dạng đắc ý của anh ta kìa, căn bản không để chúng ta vào mắt. Một tên nhà quê từ nông thôn đi lên, thật cho rằng mình là đại cục trưởng hả?”

Hoàng Vĩ Trung khuyên hắn hãy thu liễm chút, không nên đối cứng với  cục trưởng mới: “Nói sao cũng là Đại đội trưởng chuyển nghề đấy.”

Anh ta đoán Hàn Thanh Tùng chắc là được nhận một khoản phí chuyển nghề, lúc này vừa lúc xây nhà, nếu như không xây, không đến mấy năm tiền sẽ không còn dư thừa. Hơn nữa nếu qua mấy năm mà không xây nhà, sẽ bị người ta nói xấu không ít, cho rằng trưởng cục công an xây nhà, có phải được chỗ tốt gì đó nên mới có tiền xây nhà.

Hàn Thanh Tùng trước tiên tìm chủ nhiệm cách ủy hội, kết quả vừa mới đi ra, lại đi đến xã mua bán, chủ nhiệm Tiền không khéo lại đi đến xã mua bán trong huyện rồi.

Hàn Thanh Tùng đi trước đến tổ đồ tể.

Buổi sáng lúc ra cửa, Lâm Lam nhét cho anh năm đồng tiền, khiến cho anh phải suy nghĩ, cô nói đàn ông không thể không có chút tiền trong người, anh cầm hai đồng tiền, còn dư trả lại cho cô. Lúc này anh không có phiếu thịt, đã nghĩ  muốn mua chút thịt heo trở về mà không cần chờ phiếu heo đưa xuống.

Hàn Thanh Tùng vẫn mặc quân trang, thân hình cao ngất lão luyện, cả người phát ra khí thế mà loại cán bộ dân binh như Tôn Trác Văn không thể so sánh được, vừa đi vào liền khiến mọi người chú ý.

Tổ trưởng có khả năng nhìn mặt nói chuyện, cảm thấy Hàn Thanh Tùng lạ mặt, nhưng thấy mặc quân trang, thân hình cao lớn sắc mặt lạnh lùng, mới đoán là trưởng cục công an mới đến.

Lập tức anh ta liền tiến lên đón tiếp, nghe Hàn Thanh Tùng nói muốn mua chút thịt heo mà không cần phiếu đưa xuống.

Anh cười nói: “Ôi chao, ngài đến thật không đúng lúc, hôm nay mới giết một con heo, vừa làm xong đã bị căn tin cách ủy hội lấy đi rồi.” Anh ta nhìn sắc mặt Hàn Thanh Tùng vẫn như thường không hỏi nhiều đã muốn đi, lập tức nói: “Có điều cũng khéo, thịt còn dư lại mấy cân, còn có mấy cân xương.”

Hàn Thanh Tùng: “Phải hai ngày nữa phát phiếu thịt, hôm nay tôi mua thịt ký sổ, hai ngày nữa đến đưa phiếu.”

Tổ trưởng cười nói: “Được, ngài đừng quên là được.”

Hàn Thanh Tùng ước đoán một tháng mình chắc hẳn có nửa cân thịt, liền  nói cắt nửa cân, lại hỏi xương bán thế nào.

Xương không cần dùng phiếu, hơn nữa cũng không đắt, nhưng cơ bản đều bị nội bộ tiêu thụ, không phải dễ mua như vậy.

Hơn nữa xương không có thịt không có mỡ, lúc nấu lên còn tốn củi, trừ phi đội sản xuất giết heo, lúc mua thịt lẻ tẻ, người bình thường cũng không muốn.

Tổ trưởng nói: “Ngài mua thịt, thuận tiện thêm cho ngài một ống xương bán ngài.”

Tất nhiên giá tiền cũng không mắc.

Hàn Thanh Tùng trả tiền, ký sổ nửa cân thịt.

Thời điểm tổ trưởng kia cắt thịt, chuyên chọn phần thịt ba chỉ nhiều mỡ, dùng một cọng dây cỏ buộc lại giao cho Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng nhìn một chút: “Có tờ báo nào không?”

Tổ trưởng cho rằng hắn sợ cầm thịt heo sẽ gây chói mắt, một bộ dạng đã hiểu, bảo người khác cầm lấy một tờ giấy dầu đến đây, gói kỹ giao cho Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng thầm nghĩ như vậy mới không bị bám bụi.

Tổ trưởng nhìn bóng lưng Hàn Thanh Tùng rời đi, thầm nói: “Cái tên quê mùa này có hiểu ý của tôi  hay không nhỉ?”

Hàn Thanh Tùng mua lòng heo, hắn nói hết rồi làm đối phương thất vọng một chút, sau đó thì nói có chút thịt, còn không lấy phiếu đã bán trước cho anh ta, người bình thường biết rõ mình lấy lòng thì sẽ cảm kích.

Không biết cục trưởng mới thoạt nhìn nghiêm túc cứng nhắc này có cảm kích chút nào không?

Hàn Thanh Tùng mang theo thịt trở lại phòng làm việc cục công an cách ủy hội, anh nhìn sắc trời rồi suy nghĩ chờ buổi trưa lúc ăn cơm cả nhà cùng nhau ăn, cho nên không gấp.

Tôn Trác Văn thấy anh mang theo đồ, lập tức ngửi được mùi thịt tươi nồng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ai nha Hàn cục, còn cố ý đi mua thịt mời khách a, thật sự là rất ngại.”

Hàn Thanh Tùng nhìn cũng không nhìn hắn, thản nhiên nói: “Cậu hiểu lầm, đây là mua về nhà cải thiện bữa ăn.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com