ZingTruyen.Com

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

🍋Chương 20: Cõng nồi🍋

weiyi1314

Edit: Hà My

Beta: Tiểu Tuyền

"Nồi của tôi --" Bà Hàn thét lên âm thanh tê tâm liệt phế.

Lâm Lam bận rộn khuyên nhủ: "Bà bọn nhỏ, bà phải rộng lượng chút, thấy rộng ra chút ít. Là của bà sẽ là của bà, không phải của bà cũng không thể cưỡng cầu, đây không phải là ngài vẫn hay khuyên con sao."

Nguyên chủ muốn tiền, bà bọn nhỏ chính là nói câu này, khi đó không biết cao cao tại thượng bao nhiêu đâu.

"Cô, cô --"

Chị dâu cả bận rộn khuyên nhủ: "Em dâu a, đừng nói."

Chị dâu Hai cũng khóc lên, lại nháo thành một đoàn.

Đang ồn ào , Anh hai Hàn cùng Anh cả Hàn trở lại.

Lúc này Đại Vượng cũng khiêng một cái nồi khác chạy về, hai người nhìn từ đàng xa, giống như một cái nồi lộn ngược, bên dưới mọc ra một cặp chân, chạy còn rất nhanh.

Anh hai Hàn buồn bực nói: "Đại ca, anh nhìn thấy cái nồi mọc chân không?"

Anh cả Hàn nói: "Là đứa bé nào vậy."

Vừa nói, Đại vượng đã đội nồi chạy tới, mắt từ bên trong cái nồi thủng thấy hai người, liền hô một tiếng chạy về hướng nhà, phía trước có ngưỡng cửa cậu nhìn không tới, lảo đảo một chút thiếu chút nữa đem nồi quăng ra.

Anh cả Hàn kinh hô: "Cẩn thận ngưỡng cửa!"

Đại Vượng đã người ổn định, "Yên tâm, sẽ không đập thủng nồi ."

Cậu lại chạy về nhà chính, cũng không cần người khác hỗ trợ, cả hai cánh tay phát lực, thoáng cái đem nồi trả lại, nửa người cũng chui qua.

Cũng may sức lực của cậu bé hơn hẳn bạn cùng lứa tuổi, phải nói là sức lực của nó và bạn cùng lứa tuổi lớn hơn nhiều lắm, nếu không thật đúng là chịu không nổi đâu.

Để lại xong, cậu vỗ vỗ tay, ngước khuôn mặt đầy nhọ nồi, nói với Bà Hàn đang khóc thét: "Bà nội, cháu trả lại nồi rồi, bà cũng đừng khóc. Không phải bà nói chỉ có những kẻ vô dụng mới khóc lóc cả ngày tìm chết sao?"

Không cần phải nói cũng biết kẻ vô dụng kia là nói ai.

Lâm Lam: . . . . . .Cái đầu nhỏ như vậy, còn mang thù!

Hai anh em Anh cả Hàn đi vào, thấy thế cũng sửng sốt một chút, "Đây là làm sao?"

Chị dâu Hai lập tức chạy tới tố cáo, thêm dầu thêm mỡ nói một lần, vợ chồng chú đoạt nồi, còn oán giận bà bọn nhỏ năm đó để cho chú ấy thay các anh đi làm lính.

"Chú ấy cho là ở nhà hầu hạ cha mẹ già thì dễ dàng, làm lính mới là hưởng phúc đây. . . . . ."

Nhìn cô ta còn muốn đổi trắng thay đen, mà Hàn Thanh Tùng không tiện nói lại. Đàn ông không có phương tiện cãi cọ với đàn bà, Lâm Lam lại không ưa nổi, trực tiếp đem Chị dâu Hai chẹn họng "Cơm là chị dâu cả làm, bà bọn nhỏ bệnh cũng là chị dâu cả hầu hạ , chị trừ ăn ra còn làm gì rồi? Có phải chị muốn đồ ăn chúng ta ăn cũng trả lại không? Không ở trong nhà làm việc hầu hạ cha mẹ là cha đứa nhỏ tự nguyện sao? Còn không phải là kiếm tiền nuôi cả cái nhà này?"

Nghe lời của Lâm Lam, Anh hai Hàn không vui, "Anh nói vợ chú Ba này, em nói năng kiểu gì vậy? Theo như lời em nói, anh và anh cả ở nhà hầu hạ cha mẹ là sai lầm hả?"

Lâm Lam lạnh lùng nói: "Các người không sai, là anh ấy sai, không nên đi làm lính, nên ở nhà giống các người hầu hạ cha mẹ, cũng không cần bị oán giận."

Nói như vậy, giống như mọi người tựa hồ đối với việc Hàn Thanh Tùng làm lính ở bên ngoài, ngược lại có câu oán hận, ganh đua so sánh anh ta không cần ở nhà làm việc, không cần hầu hạ cha mẹ, không cần nghe cha mẹ mắng.

Nhưng tại sao không nói anh ta thay các ngươi đi làm lính?

Tại sao không nói anh ta kiếm tiền, nuôi sống các ngươi?

Anh cả Hàn vẫn muốn khuyên nhưng không xen miệng được, gấp đến độ xoay quanh, "Đây là sao, đây là sao, anh em một nhà làm chi lại nói những lời tổn thương cảm tình."

"Đây là làm sao vậy?" Phía ngoài truyền đến giọng nói của lão bí thư chi bộ Hàn Vĩnh Phương, ông giơ một túi lương thực đi tới, "Lúc trước Thanh Tùng nói với tôi lương thực trong nhà thiếu thốn muốn mượn một túi lương thực, tôi vội vàng cho đưa tới đây."

Hàn Thanh Tùng cùng Hàn Vĩnh Phương gật đầu, "Cảm ơn bác." anh nhận lấy túi bột ngô, cũng không nhìn những người khác, nói với Lâm Lam: "Đi, trở về nấu cơm."

"Làm gì, anh làm cái gì vậy?Anh muốn phản đúng không?" Bà Hàn hung ác kêu lên.

Anh cả Hàn và anh hai Hàn cũng sửng sốt.

Anh hai Hàn ngăn cản Hàn Thanh Tùng, "Chú ba, em nói, không phải mẹ nói thu lương rồi chia khẩu phần sao, bây giờ em cầm lấy phần này là sao? Em đây làm làm tổn thương lòng mẹ đấy. Làm đàn ông, làm sao có thể như vậy."

Mặc dù ở riêng phải làm vậy, bọn họ cũng vui vẻ ở riêng, nhưng phân cũng phải là bà bọn nhỏ đem người đàn bà đanh đá chia ra, cũng không thể làm chú Ba bọn nhỏ lòng mang oán hận mà ở riêng.

Hai người này khác biệt rất lớn, ngoại giới nói xấu trọng điểm cũng không giống nhau!

Ai mà không sĩ diện, tại sao có thể bị người ta nói ra nói vào hả?

Anh cả Hàn cũng nói: "Em Ba, đừng như vậy, kỳ lắm, làm cho nhà người khác chê cười, bác còn ở đây."

Hàn Vĩnh Phương nói: "Tôi còn có việc, đi trước."

Ông tới nhanh đi cũng nhanh, trừ một túi bột ngô, căn bản không giống đã tới.

Hàn Thanh Tùng nói: "Anh cả, anh hai, bên kia có nồi cũng phải làm cơm."

Lâm Lam nhận lấy túi bột ngô từ tay anh, đây chính là anh mượn , cũng không thể để cho mấy người kia ăn hết quay đầu lại bắt mình trả.

Đại Vượng lại đoạt lấy, cũng không nói chuyện với Lâm Lam, cùng Nhị Vượng Mạch Tuệ cùng nhau mang đi chạy như bay.

Lâm Lam: . . . . . .

Tam Vượng vừa nhìn cũng không khóc nữa, dùng tay áo lau nước mắt, vội vàng đem hai cái bánh mì cầm lấy, dùng vạt áo bao lại, đuổi theo anh cả chạy ra ngoài.

Lâm Lam dẫn Tiểu Vượng ra cửa đụng phải ông Hàn.

Thật ra thì ông Hàn đã trở lại một lúc, chẳng qua là cảm thấy mất mặt, đứng bên một đống cỏ khô phía ngoài không có ló mặt.

Cũng bởi vì ôngđứng ở chỗ này, hàng xóm mới không tiện sang đây xem náo nhiệt.

Thấy Lâm Lam mang lương thực đi ra, ông mới lộ diện, vẻ mặt tức giận, thoạt nhìn như muốn đánh người.

Hàn Thanh Tùng hai ba bước đi qua.

Ông Hàn cũng không có đánh người, ông chắp tay sau lưng nắm tẩu thuốc tức giận nói: "Được rồi, chớ làm ra dáng vẻ làm cho nhà người ta chê cười, người một nhà còn nói chuyện bên ngoài. Sau này để cho vợ thằng Ba cùng nấu cơm."

Cùng nhau nấu cơm, đây là biến tướng nói xin lỗi, sau này mọi người ăn giống nhau, không có hai kiểu cơm.

Làm cha mẹ muốn mặt mũi, sai nữa cũng sẽ không cùng con cái nhận sai.

Lâm Lam nhìn nét mặt già nua lộ nếp nhăn sâu của Ông Hàn, phía trên đầy dấu vết năm tháng, cô đối với Ông Hàn không có ý kiến gì, gia trưởng nhà nông hợp cách, nói không nhiều lắm, cần cù và thật thà có khả năng, làm người cũng coi như phúc hậu, một điểm duy nhất chính là không thể quản được bà bọn nhỏ, dĩ nhiên điều này cũng có thể nói ông thương yêu vợ.

Cô vừa định cho Ông Hàn mặt mũi, bà bọn nhỏ từ trong nhà đã chạy ra ngoài, như bị ủy khuất bằng trời, "Lúc tôi làm dâu, ngày ngày ăn thức ăn cho heo, uống nồi nước, tôi nói cái gì? Mẹ chồng tôi. . . . . ."

Lâm Lam lập tức một chút mặt mũi cũng không cho, thản nhiên nói: "Cha, ngài đã về rồi! Con đi nấu cơm cho bọn nhỏ, còn phải bắt đầu làm việc nữa."

Nói xong cô dẫn Tiểu vượng đi.

Nhìn bọn họ đi, Hàn Thanh Tùng cũng cùng ông Hàn nói một tiếng liền đi theo về nhà.

Anh cả Hàn nhìn sắc mặt khó coi của cha, đã nghĩ khuyên can, để cho Hàn Thanh Tùng để ý một chút thể diện của cha mẹ, nếu lúc này đi, hàng xóm không phải còn chê cười à.

Hàn Thanh Tùng nhìn bóng lưng vợ con, quyết đoán nói: "Anh cả, nhà em phải nấu cơm." Anh đuổi theo bóng lưng của Lâm Lam cùng bọn nhỏ.

Không thằng Ba không để mặt mũi cho cha mẹ như vậy, có vợ liền quên mẹ, bà bọn nhỏ vỗ chân mắng: "Nuôi con trai có ích lợi gì, đều nói nuôi con trai dưỡng già, tôi xem đây là muốn chọc tức chết mẹ ruột. Đứa nào cũng vô ơn có vợ đã quên mẹ, ngay cả cái nồi cũng . . . . ."

"Được rồi! Đừng nói mãi không dứt!" Ông Hàn rũ mắt, ồm ồm nói: " Nếu Bà muốn để cho con dâu sau này già rồi, cả ngày ở trước mặt con cháu nói có bà mẹ chồng như bà, bà cứ như vậy!" Nói xong ông chắp tay sau lưng thở phì phò vào nhà hút thuốc lá.

Kể từ khi mẹ chồng chết ông già liền không nặng lời nữa, mọi chuyện trong nhà cũng là bà định đoạt, lúc này ông già này đột nhiên cứng rắn, bà bọn nhỏ cũng chùn lại, giống như đặc biệt ủy khuất.

Chị dâu cả hai người lúng túng, bận rộn khuyên cha mẹ đừng nóng giận.

Hai người Anh hai Hàn lại quở trách Lâm Lam, "Vợ thằng Ba thật là, không lúc nào yên tĩnh. Không phải làm ầm ĩ khiến thằng ba trở lại, trở lại cũng không yên tĩnh, cái nhà này sớm muộn gì cũng bị cô ta làm ầm ĩ cho rã rời."

"Đúng rồi, anh nhìn cô ta xem, còn muốn đem nồi lấy đi. Nhìn mẹ đổi nồi, cô ta ghi hận trong lòng đó."

"Còn Đại Vượng kia, cũng là thằng nhóc vô ơn, mất công mẹ đối tốt với nó"

Anh cả Hàn: "Được rồi."

Làm hai dạng cơm cũng quá đáng.

Anh biết cha sĩ diện, liền nói: "Chờ ăn điểm tâm anh cùng lão Tam nói một chút để em ấy đừng hiểu lầm, cha mẹ đối xử với con cái giống nhau , lưng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nơi nào còn phân hai kiểu?"

Chị dâu Hai hừ nói: "Anh cả, anh làm người tốt, òn chúng em chính là người xẫu? Rõ ràng chính là cô ta không đúng, chính mình thêu dệt chuyện đâu."

Ông Hàn ở trong phòng cất giọng nói: "Người nào nghĩ ra cách ngu xuẫn như vậy, người một nhà, còn muốn làm cơm khác nhau? Đem người nào xem là ăn mày hả?"

Chị dâu cả Chị dâu Hai không nói chuyện.

Rất hiển nhiên đây là bà bọn nhỏ dặn dò chứ sao.

Bà Hàn xét thấy ông già này đang trách mình đây, bà không phục vỗ đùi, "Vợ thằng Hai, đều tại cô, nếu không phải cô đưa ra ý kiến xấu này. . . . . ."

"Mẹ --" Chị dâu Hai ủy khuất vô cùng, làm sao còn đổ cho cô chứ, còn không phải là bà bọn nhỏ nhìn không vừa mắt vợ chú Ba, không muốn làm cho cô ta ăn được thư thái nên mình liền thuận miệng phụ họa một câu sao?

Làm sao còn nói cô?

"Chính là cô! Tôi làm mẹ, làm bà nội, sao có thể khắt khe con cháu. Chính là thím Hai, chị dâu như cô, nảy ra ý xấu xa! Được rồi, đừng cãi nhau ầm ĩ, trong nhà còn dư lại một chút bánh ngô, để cho vợ thằng hai ăn hết."

Chị dâu Hai kêu một tiếng, chạy về Đông Sương phòng khóc.

. . . .

Lâm Lam dẫn Tiểu Vượng một đường trở về nhà, mặc dù có chút mệt mỏi, cũng rất vui vẻ.

"Mẹ, chúng ta chính mình làm cơm!" Bọn nhỏ vui mừng nhảy cẫng lên.

"Anh cả đâu?" Lâm Lam nhìn một vòng, không thấy Đại Vượng.

Đứa nhỏ này hôm nay làm cho cô rất kinh ngạc, vốn cho là nó giúp đở bà bọn nhỏ mắng cô, không nghĩ tới ngược lại lâm trận phản chiến.

Tam Vượng đem mấy bánh bột ngô để xuống chỗ bếp lò, "Anh cả con đặt lương thực xuống liền cầm bánh bột ngô đi cắt cỏ rồi. Mẹ nhìn, còn dư lại con đều cầm trở về. Hắc hắc."

Lâm Lam: đứa nhỏ này thần kinh thô nhưng bây giờ, rất tốt. Có điệu Đại Vượng là xấu hổ, hay muốn vạch rõ với cô hả?

Cô nói: "Chúng ta làm canh với bánh bột ngô, đợi buổi tối mẹ cho thêm các con bánh áp chảo."

"Tốt, tốt!" Bọn nhỏ rất vui vẻ.

Mạch Tuệ chủ động đi lấy cỏ nhóm lửa, Nhị Vượng hỗ trợ rửa nồi, Tiểu Vượng còn cầm bầu nước múc nước để cho mẹ nhào bột mì.

Lúc này Hàn Thanh Tùng vào trong viện, trong tay còn đang cầm một bó đậu hai quả dưa vàng một trái cà tím hai quả cà chua.

Không nghĩ ngờ anh theo trở lại.

Trong lòng Lâm Lam thoải mái một chút, vốn cho rằng anh ở lại an ủi bà bọn nhỏ đâu, cô cầm một cái hồ lô đi đón hắn, "Anh hái nhiều như vậy, bà bọn nhỏ không nỡ mắng à."

Mỗi lần cô trộm lấy một nắm.

Hàn Thanh Tùng nhìn cô, "Thím Hai và có thím Ngư cho ."

Ôi, xem nhân duyên của người ta này, lớn lên anh tuấn chính là chiếm lợi a.

Cô vui sướng nhận lấy đi.

Hàn Thanh Tùng muốn nói lại thôi.

Lâm Lam biết tâm tư của anh, nhất định là xấu hổ chứ sao?

Lúc trước cô nói bà bọn nhỏ khắt khe nhà mình, anh không tin, hiện tại sự thật bày ở trước mặt chứng minh anh sai lầm rồi, là mẹ anh làm không đúng, cái này tương đương để cho anh bêu xấu chứ sao.

Lòng tự ái nam nhân nặng như vậy, rất ít người chịu nhận sai lầm, nhận sai ba phần đã quá tốt rồi.

Cô bản ý cũng không phải muốn anh khó chịu, chỉ là muốn để hắn hiểu chân tướng mà thôi, tất nhiên sẽ không có lý không buông tha người, càng không muốn làm gay gắt gây mâu thuẫn vợ chồng.

Lại nói, cô cũng muốn Hàn Thanh Tùng vạch mặt rõ ràng với bà bọn nhỏ, anh không phải người như vậy, phong tục cũng không cho phép anh làm vậy.

Nếu ai đối xử với cha mẹ già mình thế, lão bí thư chi bộ có thể mở đại hội bạt tai trước mặt mọi người.

"Anh rửa tay ăn bánh bột ngô đi."

Hàn Thanh Tùng: "Để anh làm."

Anh đem bầu nước cầm đi rửa rau, chờ lúc rửa xong đưa cho Lâm Lam, nói: "Chuyện này là anh không tốt."

Lâm Lam cúi đầu cắt rau "Đều là người một nhà, đâu có chuyện ai tốt ai không tốt, em cũng không phải tranh cãi ai đúng ai sai, chỉ mong sau này anh chiếu cố lấy bọn nhỏ nhiều hơn là được."

Cô vốn còn suy nghĩ đem nồi đoạt lại, anh khẳng định tức giận va trở mặt với mình, không nghĩ tới anh chẳng những không có trở mặt còn giúp một tay.

Nhìn như vậy, cũng không phải là bất trị .

Hàn Thanh Tùng gật đầu, "Anh hiểu."

Nếu trở lại, tất nhiên phải che chở vợ con chu toàn, sau này cả nhà sống tốt qua ngày.

Bên kia Mạch Tuệ đem nước đốt lên, "Mẹ, được rồi."

Lâm Lam vội vàng đem cà chua bỏ vào, nấu canh cà chua, đáng tiếc không có trứng gà, trong nhà cũng không có dầu.

Tuy vậy, bọn nhỏ lại rất vui vẻ, bởi vì đây là bữa đầu tiên nhà mình tự nấu.

Một chút canh cà chua phía trên nổi lền dầu vàng, cho ít hành, đỏ đỏ xanh xanh, dù không có trứng gà cũng đặc biệt xinh đẹp, rất muốn ăn.

"Ăn ngon! Mẹ nấu cơm ăn ngon!"

"So với bác gái cả nấu cơm, ăn ngon hơn nhiều!"

Lâm Lam cười giống như mẹ già hiền lành, "Chớ nói lung tung, bác gái cả các con nấu cơm rất ngon ."

Người ta lấy bản lãnh thật sự.

Ăn cơm xong vội vàng đi xuống ruộng, trẻ con đi cắt cỏ, trong nhà nuôi vịt nhỏ đó, còn phải chuẩn bị chút rau dại cho chúng nó ăn.

Mau đến thời điểm buổi trưa tan tầm, Chị dâu cả tìm được Lâm Lam, "Em dâu, đi về nhà cùng chị nấu cơm. Cha căn dặn rồi."

Lâm Lam không tiếp: "Chị dâu cả, em đâu biết nấu cơm, buổi sáng cho bọn nhỏ lấy nước nấu cây hồng, khó ăn muốn chết."

"Vậy cũng ăn ngon hơn chị. Chính mình biết mình làm cái gì, đi nhanh đi, mau đến bữa cơm trưa."

Cô thân là chị dâu cả, phải chịu trách nhiệm sự hòa thuận của gia đình, điều tiết mâu thuẫn, mẹ chồng giao nhiệm vụ cho cô, chỉ có thể kiên trì làm.

Lâm Lam vẫn tránh ra, cười nói: "Chị dâu cũng đừng đa nghi, buổi sáng em làm chút bột bắp còn không có chuẩn bị xong đâu, không làm tiếp sẽ hỏng, em phải nhanh đi về luộc chín."

Chị dâu cả kéo cô lại, giọng nói mang theo thỉnh cầu, "Em dâu, chị dâu nhờ cậy em a, đừng tức giận với mẹ , làm gì có con cháu cùng cha mẹ bất hòa? Người một nhà không nói hai nhà nói, mẹ chồng mình có không phải, nhưng nói như thế nào cũng là mẹ chồng mình,chị vốn cũng không thể lướt qua mẹ. Nếu để cho bà gây chuyện, đối với danh tiếng của em ba cũng không tốt."

Đây chính là biến tướng khuyên cô bỏ qua chuyện ngày hôm nay.

Lâm Lam nói: "Chị dâu cả, có một số việc em thật sự rất tức giận, dù sao em vốn chính là người đàn bà đanh đá thanh danh không tốt, cũng sẽ không vì thanh danh mà ủy khuất mình lấy lòng người khác. Em nói thẳng đi, em muốn chia nhà tự mình làm chủ, không muốn nhiều người như vậy ở một trong nồi trộn lẫn. Cơ hội tốt như vậy, chị dâu cả chị không muốn sao?"

Chị dâu cả cười khổ.

Muốn ở riêng, cô so với bất luận kẻ nào cũng muốn được không.

Nhưng là vợ con trai trưởng, trừ phi cha mẹ già nói muốn đi theo con trai nhỏ, đem con lớn chia ra, nếu không nhất định cần nhà con trai trưởng đi theo dưỡng lão, cô dám nói không?

Anh cả Hàn sẽ trở mặt tại chỗ, đừng xem anh mặt ngoài trung thực, thật ra thì kém xa chú Ba.

Lâm Lam nghĩ tới chị dâu cả hằng ngày chiếu cố mình, nên không có cứng ngắc cự tuyệt, mặt mũi chị dâu cả vẫn muốn cho .

Nhưng đã đến nhà xong, cũng không phải do bọn họ.

Lâm Lam và Chị dâu cả vào cửa nhà, đám đàn ông còn không có về nhà, vừa hay nhìn thấy chị dâu Hai ở nơi đó gặm bánh ngô, gặm đến nước mắt nước mũi rơi xuống, cái kia ủy khuất a.

Lâm Lam cười nói: "Chị Hai, chị thích ăn bánh bột ngô với rau lang như vậy à."

Mấy ngày qua Chị dâu Hai một không ăn, Lâm Lam cũng nhìn thấy, lúc này làm sao lại ăn rồi?

Nghĩ tới cô ta hỏi mình thuốc sâu vị gì, mình hỏi cô ta một chút bánh ngô vị gì cũng không coi là bỏ đá xuống giếng.

Chị dâu Hai oán hận trừng cô một cái, rõ ràng không tiếp lời, chỉ đem bánh ngô nhai thành tiếng, giống như gặm thịt người vậy.

Nấu cơm Lâm Lam chắc là không biết làm, đời này cô đều không muốn nấu cơm cho bà bọn nhỏ.

Lâm Lam trực tiếp đi vào phòng phía đông.

Bà bọn nhỏ dán thuốc dán thở dài thở ngắn, đơn giản mà nói chính là mình mệnh khổ, con trai bất hiếu, con dâu là dạ xoa các loại.

Lâm Lam nhìn bà bọn nhỏ một cái, không chút khách khí vạch trần bà, "Tôi nói bà bọn nhỏ, bà cũng khỏi phải diễn trò, chúng ta liền mở ra cửa sổ ở mái nhà nói thẳng đi. Lúc này, bất kể bà làm sao, tôi không bao giờ tìm chết tai họa chính mình. Các người làm tôi không thoải mái, tôi liền biến đổi biện pháp tai họa các người. Tôi chính là muốn ở riêng, chỉ sợ ăn trấu ăn rau, chính mình làm chủ ăn được cũng thoải mái, không cần phải ở chỗ này ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn ngày ngày bị xem thường mắng tới mắng đi."

Bà Hàn tức giận tới mức run run, "Cô, cô. . . . . . cô. . . . . ."

Muốn phản bác cô, nhưng tìm không ra cơ hội.

Cái miệng nhỏ của Lâm Lam chiêm chíp lên tất nhiên không phải là chỉ biết lăn qua lộn lại nói hai câu vô ơn bất hiếu, các loại lời nói nông thôn của bà bọn nhỏ sao có thể sánh bằng, cô không gián đoạn nói: "Nếu đã ở riêng vậy thì nhẹ nhàng mà sung sướng, nhà cửa chia, lương thực chia, dụng cụ chia, còn có tiền gửi ngân hàng trong nhà cũng muốn chia. Lương thực chúng ta nhất định phải lấy về, không cho vậy thì thu lương thực lấy nhiều một chút."

"Cô, cô muốn không dưỡng lão. . . . . ." Bà bọn nhỏ dùng sức la.

Lâm Lam tất nhiên sẽ không bị bà cắt đứt tiết tấu, tiếp theo lời mở đầu tiếp tục nói: "Còn có tiền trợ cấp cha bọn nhỏ kiếm về, bao nhiêu năm như vậy trong tay bà tiết kiệm không một ngàn cũng có tám trăm. Bà đừng nói với tôi cái gì cô Út chú Út đi học tiêu xài, cái này tôi không nghe! Chúng ta có nghĩa vụn nuôi cha mẹ, không có nghĩa vụ nuôi hai phế vật. Con mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không có tiền đi học, không có tiền xem bệnh, tại sao phải nuôi con người khác? Tiền trong tay bà, ít nhất phải cho tôi ba trăm."

"Nằm mơ, nằm mơ! Mau cút!" Bà Hàn cơ hồ muốn điên rồi.

Chị dâu Hai đang cầm bánh ngô trực tiếp câm luôn, muốn nói mát mắng chửi người cũng quên, lòng tràn đầy đều là: mẹ của ta a, người đàn bà đánh đá đi gặp Diêm Vương liền được khai khẩu sao?

Chị dâu cả ở một bên ngây người như phỗng, vốn lúc này còn muốn mở miệng khuyên lại không nói được, đầu óc cũng không tốt, không biết phải nói gì.

Miệng vợ chú Ba là thế nào lớn lên, trước kia chị khóc lóc om sòm, lặp đi lặp lại lật tới lật lui, hoặc chính là tôi không sống hù dọa người.

Hôm nay là muốn lật trời rồi.

Nghe một chút cô nói những lời đó, cũng là chuyện mình nghĩ thật lâu nhưng làm sao đều nói không ra lời.

Người ta sao lại muốn nói liền nói thế?

Mỗi một câu đều nói đến trong tâm khảm cô.

Đúng vậy a, tại sao bọn họ dưỡng lão còn phải nuôi hai phế vật a.

Chú Út cô Út nghe nói là đi học, nói thật ra đó chính hăng hái, học tập không giỏi còn học cái gì?

"Bà nếu không đồng ý, vậy chúng ta phải xin bí thư chi bộ đại đội trưởng cân nhắc quyết định. Đem những chuyện này, từng chuyện nói rõ ràng, đến lúc đó chia như thế làm sao chia! Muốn chúng ta vẫn nuôi con trai con gái bà, không có cửa đâu, chính mình còn nuôi không được con mình đó!"

Bà Hàn đã bắt đầu đấm bộ ngực.

Cái này mọi người cũng thấy nhiều, chỉ cần nói không lại đối phương, vừa tức gần chết, bà sẽ như vậy.

Lâm Lam cũng không chiều bà, "Còn có một chuyện tôi phải cùng bà bọn nhỏ nói một chút. Nếu như đã ở riêng, chuyện dưỡng lão chúng tôi sẽ không từ chối. Nhưng dưỡng lão cũng phải thương lượng tốt, bắt đầu nuôi từ tuổi nào, bốn đưa con trai làm sao nuôi, là thay phiên nuôi, hay là các nhà góp tiền. Nhưng mà tôi cảm thấy trước lúc còn không có cùng những đứa con trai khác ở riêng, chúng ta sẽ không đóng góp điểm công và lương thực , dù sao chúng ta cũng không biết là dưỡng lão hay là nuôi người khác đúng không?"

Lâm Lam căm tức đầu sỏ gây tội Bà Hàn này

Cô Út chú Út tiêu tiền của anh ba, kết quả thì sao?

Bọn họ chẳng những không biết ơn, ngược lại lòng tham không đáy, cảm thấy đương nhiên, chờ sau này anh ba chuyển nghề không có tiền trợ cấp, bọn họ lập tức oán giận trách móc anh.

Những kẻ này cùng bà bọn nhỏ là nhất mạch tương thừa!

Dựa theo trong truyện, cô Út đem Mạch Tuệ làm đứa ở sai sử, nhưng còn đem Mạch Tuệ dạy thành tham hư vinh lại vặn vẹo, nguyên chủ xem không hiểu còn tưởng rằng là chuyện tốt nuông chiều thổi phồng. Mà Đại Vượng đi theo chú Út lăn lộn hắc đạo, hâm mộ chú Út ở trường học hô phong hoán vũ, cưỡi xe đạp mặc quân trang màu xanh giống như một nhân vật, kết quả là bị mang theo đánh nhau ẩu đả bất học vô thuật.

Nếu không, nguyên chủ là phụ nữ nông thôn không có kiến thứ, làm sao có thể đem mấy đứa trẻ dạy thành như vậy?

Con bị làm hư, nếu như ở địa phương lớn cỡ bàn tay như nông thôn, đơn giản chính là hết ăn lại nằm, một khi chạy đến trong thành thấy quen mặt bị dẫn đi lên lạc lối, là dễ dàng hỏng nhất.

Lúc trước cô và bọn nhỏ không có nhiều tình cảm, cảm thấy chỉ cần thay đổi tương lai cũng đủ.

Có thể mấy ngày nay chung đụng cùng với bà bọn nhỏ quá đáng, làm cho cô vô cùng tức giận, cô quyết định chẳng những tương lai thay đổi, quá khứ cũng phải tính sổ sách!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com