ZingTruyen.Com

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 183: Phiên ngoại: Kỳ thi đại học.

weiyi1314

Edit: Trang Nguyễn

            Beta: Sakura

Sáng sớm Đại Vượng dẫn đội, bọn họ vẫn ra tập thể dục buổi sáng như trước, không làm chậm trễ huấn luyện.

Lúc này nhìn ra thể lực Cao Lăng đã vượt qua Loan Diệu Huy, Nhị Vượng không phải quân nhân vẫn có thể lực tốt hơn cậu ta.

Loan Diệu Huy: “Tôi đây có trí khôn làm liên lụy tới thân thể, không có cách nào.”

Nhị Vượng cười cậu ta: “Có lẽ anh nên đi kiểm tra thử, có phải cơ bắp có dấu hiệu suy thoái rồi hay không, đừng ỷ tuổi trẻ xem nhẹ khiến thể lực càng ngày càng kém.”

Loan Diệu Huy: “Tôi chỉ là lười, làm sao cậu vừa nói tôi cứ như không được đây chứ.”

Mạch Tuệ bị bọn họ chọc cho cười, vỗ vỗ tay: “Em nói các anh nên chăm học hơn thì mới thi đậu được.”

Chu Thụ Quang: “Cô giáo Mạch yên tâm, không thi đậu làm cho cô mất mặt thì chúng tôi sẽ bị thao luyện đến chết, không muốn chịu tội kia thì phải cố gắng thi cho đậu nha.” Cậu toan tính liếc nhìn Quý Đình Thâm một cái.

Thế mà Quý Đình Thâm đã giáo huấn bọn hắn, ông đây nhịn đau lòng chua sót để vợ dạy thêm cho các cậu, nếu các cậu thi rớt không phải làm cô ấy thất vọng sao!

Loan Diệu Huy: “Cô giáo Mạch, cô yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ thi tốt hơn trung đội trưởng Quý, ha ha.”

Quý Đình Thâm xì một tiếng: “Bây giờ cậu còn nằm mơ à?”

Loan Diệu Huy: “Không có, còn có y tá trẻ, đoàn văn công… A, đừng đánh tớ chứ! Cứu mạng!” Cậu ta nhìn Quý Đình Thâm đi về phía mình, chạy thật nhanh, người khác vô dụng, chỉ có thể trốn phía sau Đại Vượng.

Quý Đình Thâm lại không thể không đánh cậu ta một trận nữa, để cậu ta tiếp tục miệng tiện, nếu không phải miệng cậu ta tiện thì Đại Vượng không biết, ngăn chặn chất vấn mình ở cầu thang, thật mất mặt mà! Mặt ông đây đều mất hết rồi, bị cậu cả hỏi như vậy, sau này làm sao có thể ngẩng đầu được đây.

“Quay lại đây!” Quý Đình Thâm nghiêng đầu nhìn Loan Diệu Huy đứng phía sau.

Loan Diệu Huy: “Tớ gọi cậu là ba ba, cậu tha cho tớ đi.”

Cậu bám víu vào cánh tay Đại Vượng, thò đầu nhìn về phía Mạch Tuệ gọi: “Mẹ, mẹ cứu cứu con đi.”

Quý Đình Thâm không nhịn được cười lên, Đại Vượng liếc nhìn Quý Đình Thâm như tên ngốc một cái.

Mạch Tuệ thản nhiên: “Ăn sáng, đói chết rồi.” Cô kéo tay Nhị Vượng cùng nhau chạy.

Loan Diệu Huy: “Mẹ tớ đây là nghe không hiểu hay cố ý không hiểu?”

Quý Đình Thâm vỗ trên đầu cậu ta một cái: “Ngu ngốc, cậu mà có thể thi khoa học tự nhiên? Cậu báo danh trường gì?”

Loan Diệu Huy đắc ý nói: “Thanh Hoa, sau này tớ sẽ là sinh viên Thanh Hoa, thứ tự thi còn tốt hơn cậu. Ba ba, cậu báo danh ở đâu? Học viện công nghiệp Bắc Kinh? Cậu dám có chút tiền đồ được hay không, làm sao không dám báo danh cùng một trường với mẹ tớ?”

Quý Đình Thâm liếc nhìn hắn như kẻ ngốc: “Cấp trên có quy định, cho dù ghi danh đại học nào, đều phải đi học viện quân sự công nghiệp học các ngành chuyên môn một lần, đánh tạp!”

Nhiệm vụ của cậu và Đại Vượng rất nặng, cần học một môn ngoại ngữ, còn phải học quân sự công nghiệp khoa học kỹ thuật một loại, ví dụ như đi đại học quân sự công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, đại học công nghiệp Bắc Kinh chẳng hạn. Tuyệt đối không phải như học sinh bình thường lên đại học nhẹ nhàng như vậy, đây cũng là một trong nội dung đặc huấn.

Lúc Mạch Tuệ và Nhị Vượng chọn nguyện vọng báo danh thi đại học, chỉ quấn quýt một thoáng nên báo danh trường Bắc Đại hay Thanh Hoa, cuối cùng ba nguyện vọng một cái điền Bắc Đại, hai cái khác đều điền Thanh Hoa.

Bởi vì nguyên nhân vận động văn hóa, cả nước trên dưới đều xem trọng lý xem nhẹ văn. Bây giờ khôi phục kỳ thi đại học, chuyên ngành lý nổi hơn chuyên ngành văn, mà Bắc Đại bởi vì cuộc cách mạng văn hóa nên chiếm ưu thế hơn Thanh Hoa.

Về phần trường quân đội, hiện tại không giống như vậy, đều là năm bảy trường cán bộ cùng loại. Cả nước có mấy học viện quân sự công nghiệp, chủ công về phương diện quân sự công nghiệp, nghiên cứu vũ khí quân sự… lần đầu ghi danh hơn phân nửa là học viên quân đội.

Có Quý Đình Thâm và Đại Vượng dẫn đầu, hiệu suất học tập của bọn họ rất cao, huấn luyện, ăn cơm đều gánh vác công thức, ngủ cũng có thể nằm mơ thấy đang làm bài. Trong khoảng thời gian người trẻ tuổi vừa khẩn trương vừa vui vẻ học tập qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày 28 tháng 11, cả nước thống nhất bắt đầu kỳ thi đại học. Các tỉnh tự mình ra đề, thời gian thi cũng có sớm có muộn, bản tỉnh quyết định trong ba ngày 8-9-10 tháng 12.

Mạch Tuệ và Nhị Vượng cùng một trường thi, hai người làm xong hết bài thi, ánh mắt nhìn qua nhau liền giao ước nộp bài thi.

Ra khỏi trường thi: “Rất đơn giản, không có cảm giác gì.” Mạch Tuệ nói.

Nhị Vượng: “Em cảm thấy nhất định có thể thi đậu.”

“Đi xem bọn họ.” Bọn họ đi đến nơi hẹn trước đợi.

Mặc dù mới ba mươi tháng mười âm lịch, nhiệt độ đã rất thấp, thời tiết đặc biệt lạnh.

Mạch Tuệ dậm chân một cái, phù phù thở ra một hơi khí trắng xóa, hay bàn tay chà xát vào nhau, cô thích đẹp nên không thích mặc áo xuyên cổ cùng áo khoác ngoài quân đội cùng giày bông bằng vải, lúc này cô mặc áo khoác ngoài lông dê cùng giày da, tóm lại không chống được gió lạnh.

Nhị Vượng sợ cô lạnh: “Nếu không chúng ta về nhà trước.”

Mạch Tuệ lấy đồng hồ từ trong túi ra xem một chút: “Đợi thêm chút nữa đi, chắc sắp ra rồi.” Cô hiểu trình độ học tập của bọn họ, đề thi này đối với thí sinh mà nói rất khó, nhưng đối với bọn họ mà nói rất dễ dàng làm được.

Rất nhanh, Đại Vượng và Quý Đình Thâm cùng nhau tới đây, sắc mặt Đại Vượng bình tĩnh, không nhìn ra tốt hay không tốt, sắc mặt Quý Đình Thâm có chút trắng, thoạt nhìn tâm tình không được tốt.

Mạch Tuệ cười cười với hắn: “Trung đội trưởng Quý, không làm bài được?”

Quý Đình Thâm rũ mắt nhìn cô: “Em có ghét bỏ anh không?” Không biết mình giả bộ giống như không giống, cô có thể đồng tình với anh hay không.

Mạch Tuệ vỗ vỗ anh: “Nếu anh thi rớt, em sẽ khinh bỉ anh.” Ghét bỏ coi là gì?

Quý Đình Thâm giơ tay lên xoa xoa nắn nắn mặt cô, kéo cổ áo dê nhung cao lên thêm một chút, thuận thế cầm tay cô.

Mạch Tuệ nhanh chóng mang bao tay, chủ động nắm tay hắn: “Đến, em cho anh ấm áp này.” Cái bao tay có thể ngăn cách độc tố nha.

Quý Đình Thâm: “. . . . . .”

Có mấy nữ học sinh đi ra ngoài, ý vị nhìn về phía bọn họ, bốn người đứng ở chỗ này thật sự quá bắt mắt, làm cho người ta không muốn chú ý cũng khó. Có một nữ học sinh nhìn về phía nơi này, từng chút từng chút dịch bước, cô nhìn Đại Vượng, bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Đại Vượng nhìn một cái làm hoảng sợ đến co rúm lại, cuối cùng dâng lên dũng khí lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét xông đến kín đáo nhét cho Nhị Vượng một bức thư.

Cô ấy xông đến quá nhanh, thiếu chút nữa nhào vào tường, Nhị Vượng tiện tay đỡ cô bé mới giúp cô ổn định lại được.

“Cám ơn.” Giọng nói của cô run rẩy, nhét thư vào trong tay cậu rồi hoảng hốt chạy bừa đi.

Mạch Tuệ “Woa” thán phục một tiếng: “Em hai thật thu hút.” cô vỗ vỗ  cánh tay Nhị Vượng, vui vẻ thay cậu: “Bất luận kẻ nào cũng không lấn át được phong thái em hai nhà chúng ta được!” Nhìn có cô bé đưa thư cho Nhị Vượng, Mạch Tuệ có một loại cảm giác em trai của cô đã lớn, rất hấp dẫn làm cho người làm chị như cô cảm thấy rất vinh dự nha.

Dù sao thời điểm học cấp ba, các nữ sinh hầu như đều nhìn chằm chằm chạy đến anh cả, em hai văn nhã nội liễm, cả ngày ở chung một chỗ với cô, có rất ít cô bé tỏ ý gì đối với cậu.

Nhị Vượng đỏ hai tai, vội vàng lấy lá thư kín đáo đưa cho Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ trịnh trọng nhét trả lại cho cậu: “Em trai, đừng ngại ngùng. Cô bé trẻ tuổi có quyền lợi theo đuổi, chàng trai ưu tú cũng có quyền được các cô bé ái mộ, điều này nói rõ em đã trưởng thành. Chị và anh cả vui mừng thay em.”

Nhị Vượng: “….” Chẳng lẽ cô không phải sinh ra cùng một lúc với cậu sao?

Đại Vượng: “. . . . . .” Bóng dáng mẹ cậu có mặt ở khắp nơi.

Quý Đình Thâm: “…” Lúc nào vợ mình mới có thể đối xử ôn nhu săn sóc với mình như vậy chứ.

Mạch Tuệ tiếp thu ánh mắt u oán của anh, quay đầu lại cười cười: “Quý Đình Thâm, anh nhận được bao nhiêu thư tình rồi?”

Quý Đình Thâm cảm nhận sâu sắc nụ cười của cô có chút chói mắt: “Một bức cũng không có, em viết cho anh một bức?”

Mạch Tuệ nghiêng đầu nhìn hắn: “Ừ, đều cùng nhau tắm rửa thôi nhỉ.”

Quý Đình Thâm: “. . . . . .” Anh nhìn Đại Vượng cầu xin trợ giúp.

Đại Vượng quay đầu nhìn về phía bên kia, mấy người Chu Thụ Quang cùng Loan Diệu Huy, Cao Lăng đã chạy tới.

Cao Lăng: “Tôi muốn ói rồi.”

Loan Diệu Huy: “Xòng đời, tôi thi hỏng rồi.” Cậu nhìn Mạch Tuệ: “Cô giáo Mạch, đi ăn mừng chút gì đó an ủi anh đi.”

Mạch Tuệ cười lên: “Các anh không trở về bộ đội à?”

Loan Diệu Huy chỉ chỉ Quý Đình Thâm và Đại Vượng: “Hai người bọn họ là con ruột của bộ đội, chúng tôi không sao cả, không ai thương yêu, van xin cô giáo Mạch thương yêu.”

Quý Đình Thâm đang nghẹn cháy đây này, nếu không phải cậu ta cả ngày hồ bíp bíp bíp ở trước mặt Mạch Tuệ, cô mới không ép buộc anh như vậy, nhấc chân đạp Loan Diệu Huy: “Cút nhanh lên trở về đi thôi.”

Loan Diệu Huy trốn sang một bên Mạch Tuệ: “Ai nha, tuyết rơi rồi.”

Trên bầu trời có hoa tuyết nhẹ rơi, từng bông từng bông, giống như tinh linh rơi vào nhân gian, quét sạch sự xám xịt vừa qua, cho nên đây là một tràng bão tuyết ăn mừng mùa thu hoạch, làm cho lòng người đặc biệt tốt.

Thí sinh từ trường thi ra, thi tốt thì hoan hô, thi không tốt cũng không nổi giận, chỉ cần còn trẻ, chỉ cần còn có thể thi, năm sau vẫn có hy vọng.

Quý Đình Thâm nắm bàn tay mang bao tay của Mạch Tuệ: “Lạnh không?”

Mạch Tuệ dậm chân một cái: “Coi như cũng được, về nhà sao.”

Quý Đình Thâm: “Gọi Hàn cục và dì cùng đi ăn lẩu, ăn mừng.” Hắn vỗ vỗ tay ý bảo mấy người kia: “Góp tiền đi ăn lẩu.” Mùa đông tiệm cơm quốc doanh có lẩu có thể ăn.

Mấy người Chu Thụ Quang lập tức đồng ý: “Vậy chúng ta nhanh chân đến dành chỗ đi.” Hôm nay thi xong, chắc chắn có không ít người tiêu xài đi ăn mừng.

Tuyết càng rơi càng lớn, Đại Vượng đi đón Hàn Thanh Tùng, những người khác đi cách ủy hội.

Lâm Lam đang muốn đi đến chợ rau quốc doanh mua thức ăn, Mạch Tuệ nói muốn ăn lẩu, Lâm Lam đồng ý bọn họ thi xong thì nấu lẩu ăn mừng. Nhìn thấy bọn họ trở lại, mặt mày cô cong cong: “Các sinh viên đại học đã về rồi, các con về nhà đi, mẹ đi mua thức ăn.”

Nhị Vượng nhận lấy túi của cô xách: “Mẹ, chúng ta góp tiền đi ra ngoài ăn.”

Lâm Lam: “Vậy cũng được, cuộc thi lớn như vậy, phải làm chính thức chút.” Cô biết bọn nhỏ yêu thương cô, không muốn cô trời quá lạnh còn bận việc, thật ra bây giờ bọn họ đến dùng cơm đều mang món ăn mang phiếu vé, Quý Đình Thâm bọn họ bận việc, cũng không cần cô ra tay.

Tiệm cơm quốc doanh cách đó không xa, quá một con phố là đến, tất cả mọi người cũng biết. Người phụ trách tiệm cơm dẫn bọn họ đến một gian riêng biệt: “Nơi này ấm áp, an tĩnh, mọi người tùy tiện ăn thoải mái trò chuyện.”

Hai cái nồi đồng đỏ lớn kiểu cũ, ở giữa có một ống khói dựng thẳng lên, bên dưới để lửa than, một vòng quanh nồi có thể nhúng đồ ăn ăn, bọn họ chia một nồi cay và một nồi canh suông .

Quý Đình Thâm cầm giấy chứng nhận căn cứ đoàn bộ, để tiệm cơm chuẩn bị nhiều thịt dê, thịt ba chỉ, dê nạt nhiều chút… những cái khác như cải trắng, khoai tây, rau chân vịt, rau hẹ, rau giá… các loại nhiều hơn chút nữa.

Bọn họ trước tiên đốt nồi lên, chờ đến lúc bắt đầu sôi, Đại Vượng cùng Hàn Thanh Tùng cùng nhau lái xe jeep tới đây.

Nhìn Hàn Thanh Tùng đi vào, một phòng người trẻ tuổi lập tức đứng lên: “Xin chào cục trưởng Hàn!”

Hàn Thanh Tùng gật đầu với bọn họ: “Đều ngồi, không cần gò bó.”

Mọi người giữ ghế trên cho anh, bên cạnh là Lâm Lam cùng với Đại Vượng, sau đó người trẻ tuổi ngồi vây quanh một vòng.

Vừa thi xong, những người trẻ tuổi kia rất hăng hái, đều cảm thấy đang đứng ở một ngã rẻ, so với cuộc sống mê mang đen tối trước kia, hôm nay mới cảm thấy tương lai bừng sáng. Chỉ cần mình cố gắng, tương lai cũng sẽ không phụ lòng.

Có phương pháp hướng dẫn thỏa đáng của Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng, cộng thêm bọn họ tự mình cố gắng, bọn họ đều cảm thấy mình thi khá ổn.

Quý Đình Thâm dẫn đầu, những người trẻ tuổi kia cùng nhau giơ lên ly rượu: “Chén thứ nhất cảm ơn cục trưởng Hàn và dì Lâm, chúc hai người ân ái trăm năm, công việc thuận thuận lợi lợi.”Cậu đã sớm phát hiện cục trưởng Hàn đặc biệt thích người ta nói anh và Lâm Lam xứng đôi, vợ chồng đồng tâm, ân ái bạch đầu….

Mọi người cùng nhau uống, Lâm Lam vui vẻ cũng uống một ngụm.

Quý Đình Thâm: “Chén thứ hai, cảm ơn Mạch Tuệ và Vượng Quân, nếu như không phải có hai em giúp chúng tôi học tập, lúc này chúng tôi chỉ có thể mù mờ cũng không phải ăn mừng mà là ôm đầu khóc. Chúc tương lai các em tiền đồ như gấm, cả đời hạnh phúc.”

Cậu xoay người cụng cụng với Mạch Tuệ, làm cho cô hiểu ý một chút là tốt rồi. Quý Đình Thâm uống một hơi cạn sạch, những người trẻ tuổi khác đi theo uống, rối rít nói cảm ơn hai thầy cô Hàn.

Loan Diệu Huy bắt đầu thổi phồng tửu lượng mình tốt, hôm nay muốn uống lật toàn trường.

Quý Đình Thâm nói: “Cậu đừng khoác lác, tửu lượng Vượng Quốc hơn cậu nhiều lần đấy.”

Loan Diệu Huy trong một giây liền mắc lừa, lập tức vịn cánh tay Đại Vượng muốn cùng cậu uống rượu.

Từ lần trước Đại Vượng uống rượu, không kém lắm đã biết tửu lượng của mình, cậu phát hiện loại tửu lượng này, thật có thể luyện ra. Tố chất thân thể của cậu tốt, sự trao đổi chất mau, uống rượu vào rất nhanh theo máu tuần hoàn bài xuất trong cơ thể.

Dĩ nhiên, uống rượu uống cho vui là tốt rồi, cũng không phải vì thể hiện, lại càng không phải vì muốn hạ gục đối phương.

Nhưng người khác muốn gây tranh chấp, cậu cũng sẽ không sợ hãi.

Sau khi Loan Diệu Huy uống hai ly, đặt đầu lên trên bả vai Đại Vượng:  “Hàn Vượng Quốc, nếu tôi là nữ nhất định gả cho cậu, cậu giỏi ngang bằng trung đội trưởng Quý… ”

Quý Đình Thâm bắn một miếng khoai tay vào trong miệng cậu: “Ăn lẩu của cậu đi.”

Không thể để cậu tùy tiện nói nhảm trước mặt vợ tôi, làm trò trước mặt vợ tôi, cậu câm miệng cho ông.

Người trẻ tuổi nhiệt liệt như lửa, đối với tương lai tràn đầy hào hùng, ước mơ khôi phục kì thi đại học về sau, tương lai tổ quốc cũng sẽ càng ngày càng tốt. Bọn họ cũng không phải nói hươu nói vượn nói bốc nói phét, mà nói có lý có cứ chỉ rõ phương hướng cho mọi người cố gắng hăm hở tiến lên.

Nghe lời của bọn họ, vẻ mặt Hàn Thanh Tùng cũng nhu hòa rất nhiều, nhìn những người tuổi trẻ này, anh cảm thấy so với thế hệ mình còn có văn hóa cùng tinh thần phấn chấn hơn nữa, tương lai đều có thể.

Lâm Lam tựa đầu dựa vào anh, khẽ cười nói: “Cục trưởng Hàn rất hài lòng những người trẻ tuổi này?”

Những người tuổi trẻ này đều là tinh nhuệ trong quân, diện mạo của bọn họ chính là diện mạo của thế hệ trẻ trong quân.

Hàn Thanh Tùng nắm tay cô không buông, gật đầu, ôn nhu nói: “Ăn no rồi?”

Lâm Lam cười cười: “Đã sớm ăn no, chờ anh đấy.”

Hàn Thanh Tùng liền nắm tay cô đứng dậy, bưng ly rượu của mình lên: “Người trẻ tuổi, tương lai thuộc về các cậu, hy vọng trong lòng các cậu đều cân đòn nhớ kỹ đảng và quốc gia, cố gắng hăm hở tiến lên, chúc mừng các cậu.” Dường như anh biết bọn họ nhất định sẽ thi đậu, nói trước lời chúc phúc với bọn họ.

Anh uống một hơi cạn sạch ly rượu, khoát khoát tay: “Chính các cậu chơi đùa, chúng tôi đi về trước.”

Lâm Lam biết anh không có thói quen ăn cơm ở bên ngoài, nếu không phải các con ăn mừng thi đại học, anh sẽ không đến tiệm cơm này.

Lâm Lam cười cười với bọn họ: “Bọn nhỏ, ăn được chơi tốt, cơm nước xong có thể đi xem phim chơi một chút, không cần vội vàng về nhà.”

“Mẹ Lâm, mẹ thật hiểu rõ chúng con!” Người trẻ tuổi đều hô lớn.

Lâm Lam lại nhìn về phía Đại Vượng và Quý Đình Thâm: “Thế em trai em gái liền giao cho hai con đấy.”

Đại Vượng và Quý Đình Thâm gật đầu với cô để cô yên tâm.

Rồi Lâm Lam khoác tay Hàn Thanh Tùng rời đi.

Phía ngoài bão tuyết bay lả tả, nhưng trong lòng lại cô hầm hập, bàn tay to của anh bao nhiêu năm vẫn như một ngày ấm áp đầy kiên định, có lực nắm tay cô.

Lâm Lam: “Anh ba, có muốn đi dạo một chút không?”

Hàn Thanh Tùng đứng ở trước cửa đưa mắt nhìn một lát, cúi đầu nói với cô một câu, Lâm Lam vội vàng quay đầu lại nhìn nhìn tránh người bán hàng đi ra nghe thấy được.

Hàn Thanh Tùng cười lên, ôm cô lên xe, lái xe đi về nhà. Bọn nhỏ không ở nhà, vừa lúc anh có thể cùng vợ trải qua thế giới hai người, vui mừng quá đỗi.

Bên trong gian phòng, những người trẻ tuổi kia còn đang vui chơi giải trí, Hàn Thanh Tùng vừa đi, đám nhân viên phục vụ cũng cảm thấy áp lực chợt giảm, các cô thỉnh thoảng đi vào ngó ngó các anh bộ đội tuấn tú anh tuấn.

Loan Diệu Huy: “Cha mẹ đi, tôi có thể hút một điếu thuốc hay không?” Cậu đã học được hút thuốc lá.

Quý Đình Thâm liếc cậu một cái, chỉ chỉ phía ngoài, để cậu ta ra ngoài hút.

Loan Diệu Huy liền cười nói cùng Mạch Tuệ: “Tôi cũng không nỡ làm cô giáo Mạch sặc nha.”

Cao Lăng muốn đi hút thuốc lá với cậu ta, Quý Đình Thâm nhíu mày: “Ăn rau hẹ xém cháy của cậu đi, lớp trưởng còn không có lăn lộn thế mà đã học tật xấu trước rồi.”

Cao Lăng lại bắt đầu ăn cải trắng, nấm, không ăn rau hẹ, mặc dù cậu thích ăn rau hẹ nhất.

Có mặt ở nơi này, trước mắt chức vị của cậu là thấp nhất, thật không có địa vị mà.

Chốc lát, Đại Vượng đứng dậy, tất cả mọi người nhìn.

Chu Thụ Quang: “Muốn đi sao? Chuyển chiến trường đến đâu?”

Đại Vượng: “Các cậu tiếp tục, tôi đi gọi điện thoại.”

Loan Diệu Huy vừa lúc từ bên ngoài xông vào, nghe xong phấn chấn lên: “Có phải nữ lính truyền tin kia hay không, có giọng nói ngọt ngào đó, lớn lên chắc chắn cũng rất xinh đẹp, lúc nào giới thiệu cho chúng tôi biết đây?”

Cậu vừa nói như thế, tất cả mọi người tò mò, Chu Thụ Quang: “Hàn Vượng Quốc, cậu được nha, mỗi ngày chúng ta đều cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi ngủ, làm sao chúng tôi không biết cậu tìm được đối tượng rồi?”

Mặt Đại Vượng không đổi sắc: “Chớ nói nhảm, tôi đi gọi điện thoại cho em trai.”

Giờ này hai nhóc kia chắc hẳn đã về đến ký túc xá rồi, nói không chừng còn đang ở chung một chỗ. Bọn nó dặn dò anh chị thi xong, buổi tối nhất định phải gọi điện thoại nói với bọn nó một tiếng.

Vừa nghe nói gọi điện thoại cho hai em, Mạch Tuệ và Nhị Vượng cũng muốn cùng đi.

Cho nên một nhóm người đều đi ra vây quanh buồng điện thoại ở tiệm cơm, Đại Vượng đưa ra giấy chứng minh công tác có thể dùng.

Điện thoại gọi đến ký túc xá của Tam Vượng, cậu dọn đến phòng có bốn người, bên trong có máy điện thoại.

Điện thoại vang lên một tiếng đã được nhận, truyền đến Tam Vượng lớn giọng gào: “Anh cả!”

Một tiếng này chấn động lỗ tai Đại Vượng, cậu từ từ chậm rãi: “Là anh.”

Không đợi cậu nói tiếp, Tam Vượng lại bắt đầu bùm bùm nói: “Các anh thi xong rồi hả? Thi thế nào? Chị em và anh hai chắc chắn thi rất tốt, anh và anh rể cũng thi rất tốt chứ?” Cậu hỏi từng người, Cao Lăng, Thẩm Ngộ cũng không bỏ sót.

Lúc này chất lượng điện thoại cũng không tốt, rò âm rất lợi hại, cậu la ở nơi đó, cả phòng cũng bị ma âm của cậu tra tấn.

Tam Vượng đang ở thời kỳ vỡ giọng, khi còn bé giọng nói thanh thúy lúc này thật rất kỳ dị, quả thật đối với lỗ tai của Đại Vượng chính là cực hình, cậu lại cứ bởi vì tiếng nói khàn khàn không thể biểu đạt hoàn mỹ tình cảm kịch liệt của mình mà bất mãn, cho nên nhất định càng phải lớn tiếng một chút.

Chờ cậu nói xong một hơi, Đại Vượng thở phào nhẹ nhỏm: “Em cố gắng nói ít, không nên rống, đau họng rất phiền toái.”

Tam Vượng: “Anh cả, tiếng của em đã rất nhỏ rồi, em sợ anh nghe không rõ.”

Mọi người bị chấn động đến ong ong: … Giọng nói này thật không lớn.

Đại Vượng nói hai câu nói, đưa điện thoại cho Nhị Vượng và Mạch Tuệ, hai người bọn họ mỗi lần gọi điện thoại đều có thói quen nói cùng nhau.

Mạch Tuệ: “Nếu thi đậu, mùa xuân năm sau chúng ta phải đi thủ đô, tết năm nay hai em có trở về không?”

Tiểu Vượng: “Chị, dĩ nhiên về chứ.” Bởi vì đổi chị nghe máy, Tiểu Vượng sợ anh ba nhỏ chấn hư lỗ tai chị gái, vội vàng đoạt điện thoại tự nói, Tam Vượng nói chuyện bé còn giúp cậu cầm tay nghe ra xa một chút.

“Hai em còn đi Thiên Kiều ca hát nữa à?” Mạch Tuệ hỏi.

Sau khi Tam Vượng và Tiểu Vượng đi thủ đô, hai anh em cùng ở trong một thành phố, cách nhau cũng không xa, ngày ngày rêu rao với nhau. Chỉ cần Tam Vượng không huấn luyện, có rảnh rỗi liền đi đến trường học tìm Tiểu Vượng. Chỉ cần Tiểu Vượng không có lớp, hai người liền đi bộ khắp thủ đô, vui chơi giải trí các loại, vui đùa một chút. Dù sao hai anh em không phải anh ở ký túc xá của em, thì chính là em ở ký túc xá của anh, hoặc em đi trường bơi lội của anh ngâm bồn tắm, hoặc là anh đi trường học của em nghe cọ âm nhạc.

Cuộc sống quá thoải mái.

Nghe nói hai người còn tạo thành một ban nhạc anh em, có đôi khi đeo đàn ghi-ta đi luyện đàn ở Thiên Kiều, Tam Vượng thét, bạn nhảy phối nhạc, Tiểu Vượng đánh đàn ca hát.

Vì tránh người ta nhận ra, cậu bình thường còn đội mũ. Vốn vì để Tiểu Vượng gia tăng kinh nghiệm, luyện đàn luyện hát, kết quả không cẩn thận còn kiếm được tiền.

Hai anh em không ít lần gọi điện thoại về khoe khoang.

Tiểu Vượng cười ha ha: “Lần trước bọn em bị trị an túm rồi, nghe nói chúng em là học sinh học viện âm nhạc, cho chúng em hát mấy bài hát, cho chúng em ăn một bữa thịt vịt lớn, rồi còn lái xe đưa chúng em về trường học, nói sau này cho phép chúng em đi Thiên An môn hát đấy, không biết thiệt hay giả.”

Loan Diệu Huy nghe đã kích động không nhịn được: “Tam Vượng, Tiểu Vượng các em chờ anh nha, chờ anh đi, chúng ta cùng nhau hát.” Vừa nói lại vừa tằng hắng bắt đầu rống: “Hôm nay tôi thật cao hứng, tôi tham gia kỳ thi đại học năm 77, tôi còn thi rất tốt…”

Trong phòng cùng buồng điện thoại đều yên tĩnh hẳn.

Quý Đình Thâm ấn đầu cậu ta rồi ném ra ngoài, để cho cậu yên tĩnh lại.

Bình thường hai anh em đều không ít lần gọi điện thoại đến cách ủy hội nên nắm rõ tình hình của cha mẹ như lòng bàn tay, cũng không hỏi thăm cha mẹ cùng anh chị, nói xong lập tức cúp máy.

Cúp điện thoại, đột nhiên Tiểu Vượng có linh cảm, đi từ từ bò lên giường Tam Vượng lấy đàn ghi-ta lại bắt đầu đàn: “Năm 1977 kia có một trận tuyết, đến mạnh như thế lại liệt như vậy, nhiệt tình như lửa trong mùa đông của cậu, làm trái tim lạnh như băng của tôi ấm áp lên…”

Cho nên này một năm mùa đông, máy radio quanh quẩn một bài ca tên là《1977》được gọi là bài ca “bài hát thi đại học”

Cải cách kỳ thi đại học trong cả nước chính là ngọn lửa trong mùa đông, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của hàng vạn hàng nghìn học sinh, để bọn họ mê mang trong đêm tối ngẩng đầu nhìn về nơi xa, tìm kiếm ánh trăng sáng tận sâu trong lòng mình.

Nói chuyện điện thoại xong, bọn họ cũng ăn no, Quý Đình Thâm đi tính tiền.

“Rạp chiếu phim vẫn còn chiếu phim, chúng ta đi xem đi.” Chu Thụ Quang lấy ra giấy chứng nhận: “Mua ba tờ phiếu vé là được rồi.”

Mạch Tuệ, Nhị Vượng cùng Cao Lăng muốn phiếu vé, mấy người bọn hắn có chứng nhận ưu đãi.

Quý Đình Thâm nhìn về phía Mạch Tuệ: “Mệt không?”

Mạch Tuệ liếc xéo anh một cái, nhỏ giọng nói: “Mệt, anh đưa em về sao?”

Quý Đình Thâm: “Dĩ nhiên.” Không nỡ thôi.

Mạch Tuệ: “Đi xem phim đi, dù sao còn chưa từng cùng nhiều người đi xem phim như vậy.”

Quý Đình Thâm liền vui vẻ nắm tay cô, phát hiện cô lại đeo bao tay rồi, dường như anh hiểu ra gì đấy. Anh cũng không vạch trần cô, nắm tay cô cùng mấy người đi xem phim.

Phim mới năm nay 《 Thanh xuân 》

Lúc này đến xem phim, có hơn phân nửa là các đôi hẹn hò, hơn phân nửa là công nhân, ban ngày ngượng ngừng quá thân mật, buổi tối xem phim có thểm trộm nắm bàn tay bé nhỏ.

Rạp chiếu phim có quầy bán thức ăn vặt, bán một vài món có giá cao, lúc mua vé xem phim có thể thuận tiện mua phiếu vé đồ ăn vặt, đặc biệt cho cô gái trẻ em ăn.

Quý Đình Thâm đi mua một bịch kẹo cùng một bịch lớn bánh gạo hoa,, lại dùng ấm nước quân sự lấy một chút nước nóng.

Cậu quay về kín đáo đưa đồ ăn vặt cho Mạch Tuệ, Loan Diệu Huy liền dựa đến gần gọi mẹ.

Quý Đình Thâm một cước đá cậu ta ra: “Chiếm chỗ ngồi đi.”

Mấy người Đại Vượng mấy đi vào trước, Quý Đình Thâm dẫn Mạch Tuệ đi nhà vệ sinh, đợi cô ở bên ngoài.

Mạch Tuệ rửa tay đi ra ngoài: “Nước này giống như băng tuyết còn đông lạnh tay hơn.”

Quý Đình Thâm cầm khăn tay lau khô tay giúp cô, thuận tiện nắm tay sưởi ấm cho cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô. Quả nhiên, mi mắt của cô từ từ rủ xuống, lỗ tai cũng bắt đầu hiện hồng. Hắn cười cười, trên người nghiêng về phía trước, khẽ cúi đầu nói: “Anh thật giống như lại trúng độc.”

Giọng nói của anh khàn khàn gợi cảm, Mạch Tuệ nhẹ nhàng cắn môi, dán mắt nhìn vào tay hắn một lát, nhẹ giọng nói: “Em có giải dược anh muốn không.”

Quý Đình Thâm: “Muốn.”

Mạch Tuệ cười khẽ, rút tay về, vỗ anh một cái tát: “Mau tỉnh lại, đừng có nằm mơ.”

Quý Đình Thâm cười lên, một tay nắm tay cô, bá đạo nhét vào trong túi áo của chính mình, lôi kéo cô đi vào: “Cô bé ngốc.” Rõ ràng thích anh lại không anh hạ độc, tại sao cô có thể đáng yêu như thế chứ.

Anh mang theo Mạch Tuệ tìm được đám người Đại Vượng, sau đó anh muốn bóp chết Loan Diệu Huy và Cao Lăng, mấy tên khốn kiếp này, lại giữ đầu đuôi mỗi nơi một chỗ, muốn tách hắn và vợ hắn ra đây mà.

Cắt, ngây thơ!

Anh dẫn Mạch Tuệ đi vào, túm cổ Loan Diệu Huy bảo cậu cút sang bên kia.

Cao Lăng nhìn Mạch Tuệ muốn ngồi bên cạnh mình, Loan Diệu Huy vừa đi, thế thì mình… Mặc dù cậu đã bỏ ý định theo đuổi Hàn Mạch Tuệ, cũng không đại biểu thích xem nữ thần bị heo khác củng mất.

Không có cách nào, Cao Lăng chỉ đành cầu xin Chu Thụ Quang đổi lại chỗ.

Loan Diệu Huy lại tỏ vẻ muốn nước uống.

Quý Đình Thâm: “Cút ra ngoài ăn tuyết kìa.”

Chiếu phim bắt đầu, Mạch Tuệ xem rất nghiêm túc, cô thích xem chiếu phim, còn có thể nghĩ đến làm sao viết chuyện xưa càng du dương trầm bỗng một chút, như thế nào càng tinh tế tỉ mỉ hơn chút.

Hầu như lực chú ý của Quý Đình Thâm đều đặt trên người cô, thời điểm ánh sáng phát sáng lên, gương mặt trắng noãn của cô cũng phát sáng, một đôi mắt long lanh như nước có thể câu hồn, thời điểm ánh sáng mờ mờ, gương mặt của cô lại càng phát sáng, bóng mờ phóng đến góc độ thích hợp, lông mi dày đặc của cô khẽ chớp khiến lòng anh tê dại.

Chỗ nào anh bỏ thuốc cô chứ, rõ ràng cả người cô đều là độc dược, anh ngồi ở bên cạnh cô, thân thể cũng muốn tê dại đây này.

Anh không nhìn màn hình chiếu phim, chơi đùa với bàn tay cô, vừa nắm lập tức từng chút từng chút mò mẫm ngón tay của cô, gãi gãi lòng bàn tay của cô, như nguyện nghe được tiếng thở của cô có chút hổn hển, điều này làm cho anh cảm giác chính mình không phải một bên tình nguyện, nếu không đời này thật sự xong. Nếu cô không thích anh mà anh lại không dễ dàng buông tay như vậy, đến cuối cùng không biết sẽ như thế nào.

Mạch Tuệ vốn đang xem phim, kết quả bị anh trêu chọc đến tim đập rộn ràng lên, làm không cách nào tập trung tinh thần.

Cô hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn Quý Đình Thâm, ngoắc ngoắc đầu ngón tay.

Quý Đình Thâm tiến đến gần.

Mạch Tuệ kê vào lỗ tai hắn nói: “Anh còn chơi đùa em như thế nữa, có tin em độc chết anh không?”

Quý Đình Thâm cười: “Em muốn độc anh thế nào?” Anh nắm tay cô, mười ngón tay đan xen, suy nghĩ cùng lắm cô ấy cho anh một cái tát, dù sao tối đen thùi người khác cũng không nhìn thấy cái gì.

Mạch Tuệ cười cười, xoay người, dùng tay còn lại nắm được cằm của anh, kéo đến gần nhẹ hôn xuống vành tay anh, thuận tiện thở một hơi bên tai anh.

Cả người Quý Đình Thâm chấn động, người giống như bị sét đánh, bàn tay cầm tay Mạch Tuệ cũng đều căng thẳng theo.

Mạch Tuệ như nguyện cảm giác thân thể của anh cứng đờ, nửa người đã tê rần giống như không nhúc nhích, đắc ý hừ nhẹ một tiếng, chàng trai, không quản thúc được anh sao.

Học bá, không chỉ là học giỏi toán lý hóa văn sử, ở phương diện tâm sinh lý vẫn là học bá.

Một hồi lâu, Quý Đình Thâm quay đầu không dám tin cô, tại sao cô tiến bộ nhanh như vậy? Cô lại không thẹn thùng đấy. Anh có nên tranh thủ thời gian nên nhanh chóng kết hôn với cô hay không?

Tiếp tục như vậy, anh cảm thấy mình bị lỗ.

Anh nắm thật chặt bàn tay của cô, nhỏ giọng nói: “Thi xong rồi, chúng ta kết hôn đi.”

Mạch Tuệ: “Trung đội trưởng Quý, chăm chú xem phim.”

Quý Đình Thâm hít thật sâu một hơi, cảm giác lòng bàn chân cũng đều tê dại.

Thì ra tình yêu là nghiện độc dược, ở trong đó không cách nào phòng bị được.

Anh muốn biết làm sao cô thoáng chốc hiểu nhiều như thế, rõ ràng mọi người mỗi ngày đều ở chung một chỗ học tập, làm sao cô lại biết nhiều hơn anh thế? Anh chỉ nắm nắm tay ôm ôm một cái, cũng không dám suy nghĩ nhiều!

Đột nhiên anh nghĩ rấ muốn trả bài, hôn nhẹ tai cô rồi thở nhẹ một hơi xem thử cô có phản ứng gì.

Khái niệm trúng độc mà cô nói, anh muốn xem cô trúng độc đã sâu là dạng gì.

Lúc này màn hình trong rạp chiếu phim tối sầm lại, trong rạp chiếu bóng tối như mực, Quý Đình Thâm lập tức hôn lên tai cô.

Kết quả hôn trúng lòng bàn tay của cô.

Mạch Tuệ cười nhẹ, nắm mũi của hắn tóm lấy: “Trung đội trưởng Quý, cái này gọi là binh bất yếm trá, biết chưa.”

Quý Đình Thâm: …. Em đợi đến lúc kết hôn rồi biết!

. . . . . .

Đảo mắt đến lễ mồng tám tháng chạp, một đêm bão tuyết bay lả tả ở bên ngoài, trời đất một mảnh trắng bàn bạc.

Buổi tối hôm qua Lâm Lam ngủ trễ, sáng sớm vẫn còn mê man, lúc Hàn Thanh Tùng muốn rời giường, cô nghiêng người lăn vào trong ngực của anh, ôm cánh tay của anh ngủ rất ngon.

Trong lúc này Hàn Thanh Tùng do dự nửa giây định rời giường cũng đành tiếp tục nằm xuống, lại ôm cô tiếp tục nằm.

Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, trong lòng rất ấm áp.

Cho nên đến bảy giờ, lúc Mạch Tuệ và Nhị Vượng thức dậy, phát hiện từ trước đến giờ năm giờ rời giường không bao giờ muộn, thế mà lúc này Hàn Thanh Tùng lại không có dậy!

Mặt trời mọc từ phía tây sao.

Xem tuyết rơi lả tả như lông ngỗng bên ngoài, bọn họ cũng hiểu rõ, trời tuyết lớn như vậy nên làm gì đây.

Nhị Vượng cũng bởi vì bảo tuyết không thức dậy tập luyện, hằng ngày mặc dù cũng ra tập thể dục buổi sáng, nhưng cậu không giống Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng hà khắc như vậy gió mặc gió, mưa mặc mưa, cậu đối với bản thân vẫn rất tốt, thân thể khỏe mạnh cường tráng là được rồi.

Hai người rón rén đi rửa mặt, cùng nhau bàn bạc làm điểm tâm, tối hôm qua đã ngâm tốt nguyên liệu nấu cháo mồng tám tháng chạp, lúc này trực tiếp mở bếp lò um lên, lại dùng bếp ga nấu vài loại khác nữa.

Cuối tháng trước, phần thưởng của cách ủy hội có một chút khí ga, Hàn Thanh Tùng phân ra một bộ, một bếp phối với một bình ga.

Những cán bộ khác không biết dùng, cảm thấy rất thần kỳ, thậm chí có người sợ không dám lấy.

Lâm Lam vui mừng không nhịn được, để người ta đưa lên lầu, cùng ngày dùng khí ga nấu cơm, thật rất dễ dàng. Nhóm đàn bà con gái ở cách ủy hội đến nhà đi thăm, hỏi cô dùng như thế nào, để cô dạy một buổi, dạy một ngày những người phụ nữ kia mới học xong.

Bởi vì là hàng xóm, đồng nghiệp, bản thân ganh đua so sánh có hiện tượng hòa hợp bầy đàn hơn, Lâm Lam nói bọn họ còn thích nghe hơn tuyên truyền viên, hơn nữa các vấn đề chú ý an toàn, bọn họ nhớ rất kỹ, sợ thật sự xảy ra tình huống nổ tung.

Hiện tại trong nhà cả ngày đều bịt kín bếp than tổ ong, nấu cháo, hầm đồ ăn, chưng màn thầu đều rất thuận tiện, muốn xào rau vẫn dùng khí ga càng thích hợp hơn.

Khoảng chừng tám giờ, bên ngoài truyền đến giọng nói của Quý Đình Thâm.

Mạch Tuệ vội vàng đi mở cửa, liền nhìn thấy hai người giơ lên thịt cá, trái táo, dầu… trở về.

Mạch Tuệ giơ lên ngón trỏ thở dài một tiếng, để cho bọn họ nhẹ tiếng chút.

Đại Vượng và Quý Đình Thâm đang đứng ở cửa cởi giày quân dụng xuống, thay dép bông vải đi vào nhà, đặt đồ đạc ở phòng bếp cho Mạch Tuệ và Nhị Vượng thu xếp.

Quý Đình Thâm đứng ở cửa phòng bếp, cười với Mạch Tuệ, hỏi cô: “Hai người nhận được thư thông báo chưa?”

Mạch Tuệ lắc đầu: “Chưa có.”

Nhị Vượng: “Anh và anh cả nhận được rồi à?”

Quý Đình Thâm lấy ra từ trong túi một phong thư giấy dai biệt hiệu đưa cho Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ nhận lấy xem, nhìn lướt qua, kinh ngạc nói: “Đại học Bắc Kinh, trung đội trưởng Quý, anh, tại sao là đại học Bắc Kinh, không phải anh và anh cả báo danh ở học viên công nghiệp quân sự Bắc Kinh sao?”

Quý Đình Thâm: “Học viện công nghiệp Bắc Kinh, mấy người Chu Thụ Quang, Loan Diệu Huy, Cao Lăng bọn họ đi học ở đó.”

Mạch Tuệ để cho Nhị Vượng cùng xem, lấy ra thư thông báo bên trong, lại là một giấy viết thư, phía trên nói Quý Đình Thâm trúng tuyển hệ ngoại ngữ của đại học Bắc Kinh. Cô lật qua lật lại xem, nghi ngờ nói: “Thật đấy chứ?” Cô không nhớ rõ anh báo danh qua nơi này nha.

Thế mà Quý Đình Thâm lại muốn học tiếng Ấn Độ, ha ha ha ha ha.

Quý Đình Thâm nhìn cô cười không chút rụt rè như vậy, giơ tay búng nhẹ lên trán cô: “Chê cười anh à.”

“Anh cả của em thì sao?”

Quý Đình Thâm: “Việt Nam, Lào, Campuchia? Hay là cái gì đó.”

Mạch Tuệ và Nhị Vượng: . . . . . . . . . . . . Đây là tại sao?

Đại Vượng đưa phong thư của mình cho hai người.

Hai người nhận lấy xem, tiếng Việt Nam!!!

Tại sao để bọn họ học tiếng Việt Nam?

Quý Đình Thâm nghiêm trang giải thích: “Bộ đội khảo sát học sinh, căn bản nên vì bộ đội phục vụ. Chúng ta giáp ranh với Ấn Độ, Việt Nam, Xô Viết, Triều Tiên, những ngôn ngữ này đều có nhu cầu rất lớn, giải phóng quân phải trang bị phiên dịch. Nhưng có vài phiên dịch chỉ biết tiếng nói, không vào được chiến địa, cho nên yêu cầu tự chúng ta đi học.”

Mạch Tuệ thật rất bội phục bọn họ: “Anh có thể học sao?”

Quý Đình Thâm: “Cho nên kính xin hai vị vất vả nhiều hơn, đến lúc đó cũng học một chút rồi dạy cho chúng tôi. Hai chúng tôi không chỉ học ngoại ngữ, còn phải cùng bọn Chu Thụ Quang đi học các loại kiến thức quân sự công nghiệp nữa.”

Thời điểm nhận được thư thông báo này, anh trực tiếp nổi khùng, chạy đi gọi điện thoại hỏi chuyện gì xảy ra, đổi lấy đúng là một trận thuyết giáo.

“Đây là đối với các cậu là một bước khảo hạch mới, nếu nhận được tin mà kinh sợ như vậy thì xong rồi.” Đoàn trưởng Hoắc lưu manh kia cách điện thoại cũng khiến người ta muốn đánh hắn một trận.

Có vài chỗ, không cần nghĩ cũng là quân đội cố ý sửa đổi qua, cho nên Quý Đình Thâm tự tiến hành một phan thuyết phục giáo dục cho mình, đây là bộ đội ký thác kỳ vọng với bọn họ, đến lúc lúc anh muốn nói với Đại Vượng, đã phát hiện người ta rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy thế nào.

Thật là được quá mà.

Mạch Tuệ nói với Nhị Vượng: “Em, em nói hai ta có nên học một ít hay không, cái này thật giống như rất thú vị đây này?”

Nhị Vượng: “Bản thân em cảm thấy tiếng Nhật, tiếng Triều Tiên còn thú vị một chút. Nghe nói tiếng Ấn Độ nếu nói không tốt, còn phải cắt một miếng đầu lưỡi đi đấy.”

Sắc mặt Mạch Tuệ đều thay đổi: “Vậy coi như xong.”

Quý Đình Thâm: “…” Làm sao lại xong!!! Muốn cắt bỏ không phải nên cùng nhau cắt bỏ sao?

Trong nhà, Lâm Lam đang ra dấu với Hàn Thanh Tùng đây này, làm sao anh không dậy sớm gọi em dậy? Sao anh lại thức dậy trễ như thế?

Hàn Thanh Tùng cũng không kéo rèm cửa sổ lên, còn che rất kín, cho nên cô ngủ rất ngon. Anh nắm tay cô hôn một chút, khẽ nhíu mày: “Anh có chút nhức đầu.”

Lâm Lam: “Nhức đầu sao? Có phải là bị cảm hay không, em thử một chút.”

Cô liền vội vàng mặc quần áo, chải sơ tóc, khẽ tằng hắng giọng, mở cửa đi ra ngoài. Cô có chút ngượng ngùng, dù sao mình ngủ nướng để cho các con nấu cơm chứ sao.

Bọn nhỏ đều đang trò chuyện về thư thông báo, làm như không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng căn bản không quan tâm bọn họ dậy muộn thế nào.

Mạch Tuệ đưa mắt liếc nhìn qua mọi người một cái, để bọn họ không được phép để lộ một chút vẻ mặt dư thừa nào, cô hỏi Lâm Lam: “Mẹ, cha con bị cảm sao? Có cần nhiệt kế không?”

Lâm Lam: “Lấy cho mẹ đo thử.”

Mạch Tuệ đi tìm nhiệt kế cho Lâm Lam, đứng ở chỗ khung cửa hỏi: “Cha, vậy cha còn có thể ăn cháo bát bảo không, hay ăn mì.”

Hàn Thanh Tùng giả bộ bệnh: “Ăn cơm không có gì đáng ngại.”

Thấy bọn họ thức dậy, Mạch Tuệ và Nhị Vượng múc cơm, trừ cháo Bát Bảo còn có bánh bao, bánh hấp, trứng gà luộc, một ít dầu vừng trộn nấm với cải trắng.

Đại Vượng đặt thư thông báo trúng tuyển của cậu cùng Quý Đình Thâm lên trên bàn.

Rất nhanh, Lâm Lam dìu Hàn Thanh Tùng đi ra ngoài, hai người rửa mặt, Lâm Lam ở phòng rửa tay nói nhỏ một lát mới đi ra ngoài.

“Anh ba, hôm nay anh đừng đi làm, có chút cảm mạo.”

Thời gian cục trưởng khá tự do, ngày khác thường bị túm, cũng không vì cuối năm mà vụ án đặc biệt nhiều hơn.

Hàn Thanh Tùng chỉ cần Lâm Lam đi làm, anh sẽ không ở nhà, nếu như Lâm Lam không đi làm, vậy anh liền nghỉ ngơi.

Anh gật đầu: “Không đi.”

Sau khi nhìn thấy thư thông báo của hai người, Hàn Thanh Tùng nói: “Rất tốt. Chúng ta khi đó không biết nói nên ăn không ít thiệt thòi.”

Khi đó bọn họ ở biên cảnh học tiếng Ấn, tiếng Việt, thường xuyên nổi lên xung đột, mặc dù cũng học đối chiến kêu gọi đầu hàng mười mấy câu, chỗ dùng cũng rất lớn. Bây giờ bọn hắn đều học cả, sau này làm nhiệm vụ sẽ không đến mức như vậy.

Lâm Lam nhìn một chút, cũng có chút mồ hôi lạnh, bởi vì con cả không thích học ngoại ngữ, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt, đoán chừng trong lòng đã tiêu hóa  tiếp nhận sự thật này rồi. Dù sao bộ đội yêu cầu để bọn họ có thể nghe giảng, có thể đọc có thể viết là được, yêu cầu sẽ không rất cao.

Ăn xong điểm tâm, Hàn Thanh Tùng dẫn theo bọn nhỏ xuống lầu hỗ trợ quét tuyết. Anh có thói quen tuyết rơi đọng lại liền quét tuyết xúc tuyết, chỉ cần tuyết rơi lớn, người dọn vệ sinh bận không làm nổi, anh vẫn như cũ đi lao động. Lâm Lam võ trang đầy đủ, đội mũ mang bao tay đi theo anh, lần lượt cây chổi, xẻng, sau đó cùng Mạch Tuệ làm người tuyết.

Lúc này có người la có thư thông báo đến, ở cách ủy hội đấy, để cho đi lấy.

“Lâm Lam, con gái con trai nhà cô đều có, thật không ngờ, Đại Học Thanh Hoa đấy!”

Lâm Lam để Hàn Thanh Tùng đừng quét tuyết nữa, kéo cánh tay của anh vội vàng đi đến cách ủy hội, hôm nay quả thật không ngờ, bọn nhỏ đều nhận được thư thông báo trúng tuyển.

Hàn Thanh Tùng sợ cô té, trực tiếp ôm eo cô.

Thư thông báo trúng tuyển của đại học Thanh Hoa cũng không có nhiều phong cách, ít xuất hiện lại làm cho người ta nhìn không ra đó là thư thông báo trúng tuyển, ngoài bì thư có một biệt hiệu, bên trong chứa một trang giấy.

Hai người trúng tuyển chuyên ngành công trình điện khí ở Thanh Hoa. Bọn họ báo hai trường Bắc Đại và Thanh Hoa, cuối cùng nhận được thư trúng tuyển của Thanh Hoa, cũng không ngoài ý. Hiện tại nói xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học bốn hiện đại hoá, đang cần một lượng lớn nhân tài ngành kỹ thuật, mà ngàng công trình điện khí, công trình bằng gỗ, công trình cơ giới… chính là mấy ngành học công trình đại trụ cột. Hiện tại công trình điện khí chính là trụ cột bên trong đại trụ cột đó, cần lượng lớn nhân tài ưu tú.

Mạch Tuệ cười nói với Lâm Lam: “Mẹ, con còn nhớ mấy năm trước mẹ từng nói với chúng con, chuẩn bị sẵn sàng khi thời cơ đến có thể Nhất Phi Trùng Thiên (bay một cái vọt lên trời). Ngày này, đã đến rồi.” Cô ôm eo Lâm Lam: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Lâm Lam cười nói: “Là các con tự mình học, sao lại cảm ơn mẹ chứ. Nếu các con không học hành chăm chỉ, không chuẩn bị kỹ càng, cơ hội đến cũng vô dụng. Muốn cảm ơn phải cảm ơn chính các con.”

Cô nói với Đại Vượng và Quý Đình Thâm nói: “Các con còn ở không? Buổi tối nhà mình phải ăn mừng thật tốt mới được.” Người một nhà cũng không cần đi ra tiệm cơm.

Quý Đình Thâm: “Ở a, buổi tối con sẽ hầm thịt kho tàu, con học được của đại sư phụ phòng bếp hiện giờ đấy.”

Cậu vốn mười ngón tay không dính nước xuân, nhưng nghĩ đến sau này kết hôn, cậu vẫn nên làm thật tốt, dù sao Mạch Tuệ ở nhà cũng là trợ thủ của mẹ đẻ, nấu cơm cũng là Nhị Vượng tới. Dù sao bây giờ Mạch Tuệ cũng không chịu kết hôn với cậu, vậy cậu rảnh rỗi đi học hai ba món ăn, chờ đến lúc kết hôn đoán chừng chính là đại sư phụ có tài nấu nướng điêu luyện rồi.

Bên kia Lâm Lam nói còn phải gọi điện thoại báo cho Tam Vượng, Tiểu Vượng, dặn dò Tiểu Vượng, trông coi anh ba nhỏ không cho phép làm con thiêu thân náo loạn nữa, ngoan ngoãn một chút về nhà.

Tiểu Vượng nhất nhất đều nghe lời của mẹ, đồng ý thật ngoan.

Quý Đình Thâm liền lặng lẽ nói với Mạch Tuệ: “Mạch Tử, em muốn ăn món gì cứ nói, anh sẽ đi học.”

Mạch Tuệ cười nói: “Em trai em có bản thực đơn, anh có thể lần lượt đến làm.”

Qua vài ngày nữa, Đại Vượng và Quý Đình Thâm nhận được thông báo, bọn họ chính thức bị điều đi quân khu tỉnh, đồng thời thăng chức, hai người đều là phó liên đại đội.

Tốc độ thăng chức này cũng khá là nhanh đấy, cũng vừa lúc cho thấy bộ đội có nhu cầu cao đối với chuyên gia chờ bọn họ học xong đại học, chức vụ còn có thể lại tăng.

Quân khu tỉnh thành lập năm 77 quân bộ học sinh đại đội, Quý Đình Thâm vì đại đội trưởng, Hàn Vượng Quốc là Phó Đại đội trưởng. Bọn họ chịu trách nhiệm quản lý quân đoàn ở thủ đô, xét duyệt tư tưởng của bọn họ, học chuyên nghiệp, thể năng huấn luyện các loại… đồng thời cũng chịu trách nhiệm an toàn của bọn họ, cuộc sống các loại… nếu như cùng tổ chức khác có gì đó xung đột, cũng phải thông qua hai người bọn họ xử lý báo cáo trở lại.

Rồi sau đó tiểu đội Thiết Huyết trong truyền thuyết lúc này đã bước đầu thành hình, đội trưởng và đội phó đã đủ, những nhân viên khác còn cần căn cứ phân phối. Hai người Quý Đình Thâm và Hàn Vượng Quốc, căn cứ vào nhiệm vụ cần thay đổi chức vụ, nếu vào thời chiến Hàn Vượng Quốc làm đội trưởng, nếu làm những nhiệm vụ khác, Quý Đình Thâm làm đội trưởng.

Lâm Lam còn nhận được điện thoại Thẩm Ngộ báo tin mừng, mười hai thanh niên trí thức thôn Sơn Nhai tham gia kỳ thi đại học, thi đậu tám người, đám người Hoắc Hồng Trân thi đậu đại học sư phạm tỉnh, học viện nông nghiệp… Lúc trước cậu dự thi hệ hóa đại học Bắc Đại, công trình cơ giới Thanh Hoa và một trường học khác, kết quả rất vinh hạnh trúng tuyển ngành thiết bị và cơ giới Thanh Hoa.

Thẩm Ngộ thi lên đại học, mười tám tháng chạp nhà xưởng cho cậu nghỉ, để cậu về nhà mừng năm mới. Bọn họ những người cán bộ trong nhà xưởng này, sau này tốt nghiệp căn bản sẽ ra cộng đồng, nhà máy đến nhà máy đi, cũng sẽ trở về nguyên đơn vị. Bởi vì trong lúc bọn họ đi học, nhà xưởng sẽ tiếp tục phát tiền lương với phiếu vé lương thực, chờ đến khi tốt nghiệp cần quốc gia phân phối công việc, trở về đơn vị cũ là được.

Mạch Tuệ và Nhị Vượng thuộc sinh viên khóa này, còn lại được quốc gia phụ tiền cùng phiếu vé lương thực, sau khi tốt nghiệp bao phân phối.

Lâm Lam cùng bọn nhỏ muốn mời Thẩm Ngộ về nhà ở hai ngày trước khi lên địa khu, bọn họ đều vui mừng thay Thẩm Ngộ. Cậu vốn là người rất ưu tú, lại bị làm chậm trễ năm năm, cũng may mới ngoài hai mươi, vừa lúc phong nhã hào hoa nhất, cơ hội đến lúc lâm chung đạt được ước muốn.

Thấy sau này tất cả mọi người thật vui mừng, bọn họ vì Thẩm Ngộ vui mừng, Thẩm Ngộ cũng vui mừng vì bọn họ, cậu còn dẫn theo thanh niên trí thức Hoắc Hồng Trân đến cảm ơn thư của Lâm Lam.

Lúc ăn cơm tối, Lâm Lam vui mừng nói, tất cả mọi người uống chút rượu.

Thẩm Ngộ bưng ly rượu lên, cố ý kính Lâm Lam một ly: “Mặc dù lời tốt không nên nói ba lần, nhưng đối với tổ trưởng vẫn muốn một lần nữa nói lời cảm ơn với tổ trưởng, cảm ơn chị đã khuyến khích chúng tôi, giúp chúng tôi không chán nản thất vọng, nếu không, thời điểm năm 73 chúng tôi đã cam chịu rồi.”

Lâm Lam cười nói: “Sẽ không, các em cũng là người có lý tưởng, sẽ không vì nhất thời thất bại mà cam chịu.”

Thẩm Ngộ đã mất đi ngây ngô non nớt cùng với cố giả bộ kiên cường ban đầu, hôm nay ôn hòa thấu đáo thong dong rộng rãi, giống như cây tùng bách trải qua gió tuyết, rốt cục trở thành một cây đại thụ, nụ cười cũng trở nên càng thêm trong sáng.

“Nhưng không có chị nhắc nhở, chúng tôi sẽ không chuẩn bị đầy đủ như vậy, cùng lắm tôi chỉ được học đại học Nông Nghiệp tỉnh mà thôi.”

Lâm Lam có chút ngại ngùng, cô thật không có làm cái gì, nhận không nổi sự cảm kích của cậu như vậy. Cô cười nói: “Tình cảm chúng ta ở đó, không nên nói những lời dư thừa, vì tình hữu nghị cạn ly.”

Mạch Tuệ, Nhị Vượng cùng cười lên: “Anh Thẩm Ngộ, anh đừng cảm ơn tới cảm ơn lui nữa, mẹ em ngại ngùng rồi kìa.”

Bọn họ cũng đều biết tính tình Lâm Lam, cô giúp người không cần hồi báo, chỉ cầu mình an lòng. Nếu như người ta cứ luôn miệng nói cảm ơn, cô sẽ xấu hổ.

Thẩm Ngộ cười lên: “Đều nói cuộc đời gặp được một tri kỷ là đủ, anh có thể trở thành tri kỷ như người nhà với các em, thật là may mắn cả đời, vì tình hữu nghị cạn ly!”

“Vì tình hữu nghị cạn ly!”

Trước kia Mạch Tuệ và Nhị Vượng đã khâm phục và kính trọng cậu, xem cậu như anh của anh cả, bây giờ có thể đi học cùng nhau càng thêm vui vẻ. Bọn họ đều cảm thấy mỗi ngày Thẩm Ngộ ở nhà máy đều bận rộn công việc, lại còn có thể học hết bài học, thi được xuất sắc như vậy, thật rất rất giỏi.

Thẩm Ngộ cũng không nghĩ đến Đại Vượng có thể thi được tốt như vậy: “Lúc ấy mặc dù Vượng Quốc không nhiệt tình học tập, nhưng thật ra em ấy học rất vững vàng.”

Từ nhỏ đến lớn, Đại vượng đi học chỉ thích ngồi phía sau ngủ, chờ cuối cùng sắp đến lúc thi mới bắt đầu chăm chỉ. Thật ra thầy cô nói điểm mấu chốt cậu ấy đều ghi nhớ, chẳng qua không thích nhiều lần thì thầm mà thôi.

Người trẻ tuổi gặp mặt, luôn luôn nói không hết lời… ước mơ đi thủ đô nếu như vậy như vậy, hẹn họ leo lên Trường Thành, đi thăm thăng quốc kỳ, cùng đi mược sách ở thư viện đại học khắp thủ đô. Bọn họ thật sự quá muốn đi học rồi, sách trong nhà có thể đọc cũng bị lật không biết bao nhiêu lần, có vài cuốn đều có thể thuộc lòng. Nghe nói thư viện ở Bắc Đại, Thanh Hoa đều là biển sách mênh mông, nếu như có thể mỗi ngày ngâm mình đọc sách ở trong đó, đây quả thật là chuyện vui lớn nhất đời người rồi.

Thẩm Ngộ ở ba bốn ngày liền tạm biệt, hẹn sang năm sau cùng nhau lên tỉnh thành tập hợp.

Thôn Sơn Nhai thoáng một cái có ba sinh viên đậu Thanh Hoa, này là ở cả nước cũng rất ít thấy, rất nhanh quảng bá khắp nơi, các tờ báo lớn đều có viết đấy.

Sau khi đưa Thẩm Ngộ đi, năm cũ ngày đó Quý Đình Thâm và Đại Vượng trở về từ quân khu tỉnh, hai ngày sau, Quý Đình Thâm hội hợp cùng mấy người Chu Thụ Quang, trở về quân khu Minh Đảo mừng năm mới với cha mẹ của từng người.

Lúc này vào chạng vạng tối của năm củ, Tiểu Vượng giám đốc Tam Vượng trở lại từ thủ đô, ngoan ngoãn một chút.

Lúc trước ở thủ đô thời điểm chuẩn bị về nhà, Tam Vượng còn đặc biệt ấm ức, muốn lừa dối Tiểu Vượng dùng phương thức gì về nhà đây.

“Thầy Tiểu Vượng, em nói xem chúng ta thật vất vả mới về nhà một chuyến, cứ đàng hoàng như vậy thôi sao, không làm chút động tĩnh gì đó à?”

Tiểu Vượng nghiêm túc nói: “Anh cũng đừng có chọc giận mẹ nữa. Qua năm sau trong nhà chỉ còn lại hai người cha và mẹ, chúng ta phải làm con ngoan.”

Tam Vượng: “Vừa lúc để cho mẹ đến thủ đô luôn chứ sao.”

“Thế cha làm sao? Công việc của bọn họ ở Địa Khu, cũng không thể xử lý như vậy được.”

Tam Vượng nghiêm túc nói: “Lúc nào về hưu?”

Tiểu Vượng: “!! Anh ba nhỏ, anh thật cẩn thận coi chừng cha đánh anh, cha em còn chưa đến bốn mươi, vẫn còn đang tráng niên, anh lại nói làm cho cha về hưu?”

Tam Vượng cười hì hì: “Nếu ở nông thôn, cũng đã làm ông nội được rồi.”

Tiểu Vượng liền chế nhạo cậu: “Nếu không anh cưới vợ sinh con đi, để cho mẹ đến chăm sóc con của anh đấy.”

Đến lượt Tam Vượng nghiêm túc: “Vậy không được, nhiều anh em như vậy, cũng để mẹ đến chăm sóc cháu, thế không phải mệt chết mẹ à?”

Tiểu Vượng: “Anh không có nhìn mấy tấm bảng quảng cáo lớn khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở thủ đô à, cái gì “Ít sinh con cái được nuôi dưỡng tốt, lợi quốc lợi dân”, “kế hoạch hoá gia đình” nha, sau này đoán chừng chỉ có thể sinh hai đứa.” Tiểu Vượng đối với chuyện này không có nghiên cứu, nhưng đi khắp hang cùng ngõ hẻm nhiều, nghe dân chúng bàn luận, hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu rõ một chút.

Nói gì hai đứa phải nên cách nhau 4-5 năm, một đứa là con trai rồi thì tốt nhất không nên sinh đứa thứ hai.

Như vậy vừa nghĩ, ai nha, may nhờ trước kia không có kế hoạch hoá gia đình, nếu không nhà bọn họ cũng chỉ có một đứa bé là anh cả thôi.

Ha ha ha ha ha.

Tam Vượng lập tức gấp gáp rồi: “Thế anh nói anh cả sớm cưới vợ sinh con một chút, tối thiểu sinh năm sáu đứa, nếu không không đủ phần.”

Tiểu Vượng: “. . . . . .” Anh cho rằng phân đồ chơi à?

Tam Vượng: “Em cảm thấy Đào Lỵ Lỵ trong đội chúng ta như thế nào?”

Tiểu Vượng: “Chị Đào là người rất tốt, em thích chị ấy đấy.”

“Chúng ta giới thiệu chị ấy cho anh cả, mỗi lần cô ấy thấy hình anh cả đều khen đẹp trai, thật thích thật thích, chắc chắn chị ấy rất vui lòng làm vợ anh cả.”

“Nhưng, em cảm thấy cô giáo dạy thanh nhạc cho chúng ta nhiều hấp dẫn, thoạt nhìn giống như chị tiên nữ vậy.”

“Cô ấy ở đâu có thân thể cường tráng như Đào Lỵ Lỵ chứ.”

“Nhưng chị Đào không dịu dàng như cô giáo, cũng không biết nấu cơm như cô giáo, anh cả không thích nấu cơm, dù sao phải tìm một người có thể nấu cơm.”

Hai anh em lại bắt đầu tiến tới mặc dù anh/em thích em/anh, nhưng anh/em không ủng hộ ánh mắt của em/anh, cùng triển khai tranh luận, đến cuối cùng lại cười ha ha.

“Hai anh em mình mò mẫm cái quỷ gì, nói không chừng anh cả cũng không thích đấy.”

“Đúng vậy, vẫn nên nhanh chóng lo về nhà thôi.”

Đối với nhà Lâm Lam mà nói, lễ mừng năm mới năm nay càng nhiều mong đợi hơn năm trước, không còn là vì thăm người thân, mặc quần áo mới ăn cơm, mà là vì đoàn viên, người một nhà thân thiết ôm nhau ở chung một chỗ kể cho nhau nghe thành quả cùng thu hoạch của một năm này.

Thế giới lớn như vậy, người trẻ tuổi muốn đi ra ngoài xem, mà tết chính là một cơ hội về nhà, để cho bọn họ đoàn viên với cha mẹ.

Cánh chim mệt mỏi bay về rừng, chim hải âu bay về tổ, sau khi nghỉ ngơi hồi phục bọn họ lại lần nữa cất cánh.

Lần này Tam Vượng dưới sự giám đốc của Tiểu Vượng, quả nhiên quy củ về nhà.

Hai anh em đều mang quà về cho Lâm Lam.

Tam Vượng mang về cho Lâm Lam một túi huy chương, đều là mấy năm này cậu giành được, lúc trước nhét ở ký túc xá không cầm về, mặt khác còn rất nhiều quà, vẫn như cũ là người khác đưa tặng. Còn có một vài món quà nhỏ cậu và Tiểu Vượng mua ở mấy quầy bày bán, cậu cũng không quản thiệt giả, cảm thấy đẹp mắt tinh sảo Lâm Lam sẽ thích liền mua.

Lâm Lam thấy bọn nhỏ mua nhiều đồ như vậy, lại tính tính toán toán, kinh ngạc nói: “Anh ba nhỏ, thầy Tiểu Vượng, hai con từ đâu mà có nhiều tiền như vậy?”

Hai người liền cười.

Hai người bọn họ trừ tiền lương của Tam Vượng, tiền trợ cấp của Tiểu Vượng, cái khác còn có tiền hát rong, Tiểu Vượng ở trường học đi theo thầy cô tham gia diễn xuất kiếm được tiền, còn có hạng nhất.

Cậu vẽ tranh không tệ, còn cùng mấy học sinh của trường cùng nhau vẽ tranh liên hoàn (dựa theo tình tiết của câu chuyện mà đưa ra rất nhiều bức tranh, nói chung mỗi bức tranh thường có chữ kèm theo để giải thích) về sách thời xưa, dĩ nhiên chẳng qua cậu chỉ là nhân viên thay thế bổ sung, thời điểm người khác bận không qua nổi thì cậu giúp một chút.

Bức tranh của bọn họ vẽ về sách thời xưa, một tờ cầm được ba đồng tiền nhuận bút, viết kịch bản gốc, một tờ được một giác bốn phần tiền.

Có đôi khi Tiểu Vượng giúp bọn hắn vẽ tranh, có thể kiếm được mười mấy đồng tiền đấy.

Ở nông thôn xã viên trồng trọt, một ngày cực nhọc mệt chết đi được chỉ kiếm được một đồng tiền đó là rất nhiều, có khi chỉ kiếm được một chút tiền.

Mặc dù trong vận động văn hóa phần tử trí thức bị chèn ép, nhưng thu nhập của phần tử tri thức kể cả nhà văn nghệ quả thật rất cao, đây cũng là nguyên nhân bọn hắn bị chèn ép.

Cho nên, bọn họ cảm thấy vẫn là ở thành phố lớn, kiến thức, khoa học kỹ thuật, nghệ thuật, càng hữu dụng!

Lâm Lam thật không nghĩ đến Tam Vượng đĩnh đạc, Tiểu Vượng ngây thơ không biết tính toán, thế mà hai anh em lại có thể trôi qua thư thái như vậy.

Sau này bọn nhỏ đi thủ đô, thật không cần cô quan tâm nữa, cô đưa tiền và phiếu vé lương thực bọn nhỏ cũng không muốn, thường chủ động gọi điện thoại cho cô, định kỳ còn yêu cầu viết một bức thư báo cáo tình hình cụ thể nữa, thật sự một chút cũng không cần mẹ già quan tâm.

Có thể gặp được con cái tốt đến như vậy, làm cho cô vô cùng cảm kích cuộc sống này.

Người một nhà trở về thôn Sơn Nhai qua năm mới, lần này mang theo nhiều đồ đạc hơn, Hàn Thanh Tùng, Lâm Lam, Đại Vượng đều phát lễ mừng năm mới, nhà mình không dùng được thì cầm về phân phát cho người thân bạn bè. Ở nông thôn náo nhiệt đến mùng mười, người một nhà lại trở về khu tập thể Địa Khu.

Một ngày trước Tiết Nguyên Tiêu, Quý Đình Thâm từ trong nhà đến tập hợp cùng bọn họ, đem cho Lâm Lam mười mấy cân A Giao cùng với đơn thuốc bào chế A Giao.

“Mẹ, mẹ con đưa cho mẹ.” Hắn không hiểu cái này, cũng chỉ quản giao cho Lâm Lam.

Lâm Lam không nghĩ tới nhà bọn họ đem A Giao xem như táo bánh ngọt đi tặng, lúc này A Giao bảy năm đồng một cân, bây giờ cô cũng sẽ mua để mùa đông ngâm rượu vang, người trong nhà đều uống một ly tốt cho thân thể. Bình thường mua một cân, một năm đều uống không hết, thế mà Quý Đình Thâm thoáng chốc đem đến mười mấy cân.

Bảy đồng năm cũng không đắt, hiện tại một tháng cô cũng có bốn mươi sáu đồng tiền tiền lương, mười mấy cân A Giao này cũng gần ba tháng tiền lương của cô đấy.

Quý Đình Thâm nhìn cô quấn quýt vấn đề này, liền cười nói: “Cái này một chút không quý hiếm gì cả, chính là da con lừa thôi. Cậu của con là quản sự nhà máy A Giao, cho nên mua được nhiều.”

Lâm Lam sẽ không nói gì nữa, cùng lắm sau này đáp lễ nặng một chút.

Cô cùng bọn nhỏ làm lồng đèn, cách ủy hội thu xếp cử hành lễ hội đèn lồng vào tiết nguyên tiêu, các đơn vị nhà xưởng đều tham dự, mọi người có thể chơi trò đoán đố đèn, bình chọn lồng đèn đẹp nhất.

Vốn có người đề nghị cử hành đèn Khổng Minh, Lâm Lam cùng Hàn Thanh Tùng bác bỏ.

Mặc dù đèn Khổng Minh có thể hứa nguyện, nhưng không an toàn, vạn nhất rơi xuống còn không tắt lửa, đến lúc đó gặp phải cỏ khô hoặc nhà, nhà xưởng gì đó sẽ vô cùng nguy hiểm.

Sau đó cách ủy hội tiếp thu đề nghị, cũng tuyên truyền, hô hào dân chúng không nên đốt đèn Khổng Minh, tuyên truyền nói lồng đèn vẫn có thể cầu phúc, viết lời chúc phúc lên lồng đèn, để cho người hỗ trợ đọc lên, nguyện vọng cũng có thể thực hiện!

Nhà Lâm Lam làm một chiếc lồng đèn bát giác cung đình, ba người Hàn Thanh Tùng, Đại Vượng, Quý Đình Thâm dùng nan tre từ thân cây cao lương buộc lại làm thành khung, Lâm Lam, Mạch Tuệ chịu trách nhiệm dán hồ.

Tiểu Vượng vẽ tranh, vẽ chính là Thiên An môn Bắc Kinh, phía trên có giống như có chủ tịch M, phía trước là cả nhà bọn họ.

Nhân vật đều là bút họa đơn giản, nhưng phác họa được đặc điểm của mọi người, lạnh lùng, tuấn tú…

Thời điểm vẽ tranh Quý Đình Thâm đứng ở một bên nhìn chằm chằm, tránh Tiểu Vượng không vẽ mình.

Tiểu Vượng còn kề tai nói nhỏ với anh: “Anh rể, em vẽ anh lên trên này, anh cũng không thể đổi ý.”

Quý Đình Thâm: “Cầu cũng không được, tuyệt không đổi ý.”

Sau đó anh liền nhìn Tiểu Vượng dùng bút lông sói vẽ từng nét mảnh mai, phía sau Mạch Tuệ ở bên cạnh Đại Vượng phác họa vài nét bút, ánh mắt người thanh niên tuấn tú ôn nhu cúi xuống nhìn chăm chú vào cô bé trước mắt  sôi nổi hiện trên giấy.

“Cậu em vợ, sau này đồ ăn vặt của em anh bao hết.” Quý Đình Thâm ôm bả vai Tiểu Vượng cười.

Tiểu Vượng: “Anh phải đối xử tốt với chị em cả đời, nếu không chúng em sẽ không tha cho anh.”

“Em yên tâm, chẳng những anh đối xử tốt với chị em, anh còn đối tốt với các em. Chúng ta là người một nhà chứ sao.” Quý Đình Thâm vui thích.

Tiểu Vượng: “Chúng em cũng sẽ đối xử tốt với anh.”

Bức tranh vẽ xong vẫn còn chỗ trống để viết chữ.

Nhị Vượng mài mực: “Viết chữ gì đây?”

Tam Vượng: “Người một nhà hạnh phúc.”

Mạch Tuệ: “Rất tốt, chính là không nổi bật, đoán chừng cũng đều là như vậy.”

Cô hỏi Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng, hai người không có cách nghĩ gì, viết cái gì không phải là viết? Không có gì hay.

Mạch Tuệ lặng yên quay đầu, hỏi Lâm Lam: “Mẹ, viết cái gì?”

Lâm Lam thoáng suy nghĩ một chút: “Nếu không thì viết ‘Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng’?”*( Năm qua năm lại, hoa vẫn thế, năm đến năm đi, người đâu còn như xưa)

Chỉ mong mỗi năm, hoa đều tồn tại, người nhà đoàn viên.

Mạch Tuệ vỗ tay: “Liền viết cái này, sau này mặc kệ rất xa, cho dù có bận rộn thế nào, năm mới chúng ta cũng đều phải ở cùng nhau.”

Ở cùng nhau, là nguyện vọng bình thường nhất, cũng là điều xa xỉ nhất.

Lâm Lam gật đầu: “Tốt.”

Hội đèn lồng tiết nguyên tiêu, muôn người đều đổ xô ra đường. Hầu như cả thành phố đều xuất động, đều vui mừng phấn khởi tham gia vào. Bọn họ dùng phương thức này ăn mừng kết thúc vận động văn hóa vận động, ăn mừng cùng tổ quốc cùng tương lai mới của mình.

Trên quảng trường, trên đường cái, từng chiếc từng chiếc lồng đèn, từng đám, từng dãy, một hàng dài, như minh châu làm đẹp cả vùng đất.

Trăng tròn nhô lên cao, xuân mãn nhân gian. Lồng đèn như ban ngày, tình sâu như biển.

. . . . . .

Quá tết nguyên tiêu, bọn nhỏ lại bắt đầu chuẩn bị đi học.

Lần này bọn họ đi nhiều người hơn, có người chiếu ứng lẫn nhau, Lâm Lam cũng không lo lắng, ngược lại bọn nhỏ không nỡ xa cô và Hàn Thanh Tùng.

Trước khi đi mấy ngày, mấy đứa nhỏ thay phiên dò xét cô.

Tiểu Vượng: “Mẹ, mẹ và cha con cũng đi thủ đô chơi nha.”

Tam Vượng: “Mẹ, mẹ không cân nhắc lúc mẹ và cha con sức lực tinh thần mạnh khỏe, chuyển công việc đến thủ đô sao?”

Mạch Tuệ: “Mẹ, Quý Đình Thâm nói trong thủ đô đều có đại học hàm thụ đấy, chờ chúng con tìm hiểu xong, mẹ cũng tìm cơ hội đi học hàm thụ nha.”

Lúc trước cao đẳng giáo dục trưởng thành ở Văn G có đại học hàm thụ cùng với đại giáo dục ban đêm, hôm nay Văn G kết thúc, khôi phục thi đại học, đại học giáo dục hàm thụ cùng đại học ban đêm tự nhiên cũng sẽ khôi phục. Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng cảm thấy năng lực tự học của mẹ rất mạnh, nếu như cùng bọn họ thi đại học chắc chắn sẽ đậu.

Lâm Lam cũng không nỡ bỏ lại một mình Hàn Thanh Tùng: “Các con đừng lo cho mẹ và cha, sau khi đi đến trường học, các con đều bận rộn cả, mỗi ngày đều phải học tập cũng không còn thời gian nghĩ cái khác. Chờ đến kỳ nghỉ hè nghỉ đông là có thể về nhà, không cần nhớ cha mẹ. Nếu cha mẹ có thời gian, sẽ đi du lịch thủ đô thăm các con.”

Đầu tháng hai bọn nhỏ cùng đi cạo đầu, sau đó lên đường đi tỉnh thành đổi xe.

Hàn Thanh Tùng khó có được nể tình, rút thời gian đi theo Lâm Lam tiễn bọn nhỏ đến trạm xe lửa.

Đại Vượng chào Hàn Thanh Tùng, sau đó ôm lấy Lâm Lam, Quý Đình Thâm và Nhị Vượng cũng như thế.

Tam Vượng đã thói quen, cũng không chào, cầm tay cha cậu lay lay một trận, sau đó ôm lấy Lâm Lam vòng vo ba vòng: “Mẹ, nếu mẹ nhớ đến chúng con thì đến chơi, con gửi vé máy bay cho mẹ.”

Tiểu Vượng: “Con ra, con có tiền.” Cậu cũng đang cầm tay Hàn Thanh Tùng lắc lắc, lại ôm Lâm Lam xoay hai vòng.

Này là phương thức đưa tiễn hoàn toàn mới, dẫn đến mọi người ở nhà ga đều nhìn không rời mắt.

Lâm Lam: “Kiểm phiếu vé rồi, nhanh nhanh đi.” Bọn họ sẽ không tiễn vào sân ga.

Cô vẫy vẫy tay về hướng bọn nhỏ, bọn nhỏ đều đưa lưng về phía cửa kiểm phiếu vé phất phất tay với bọn họ, cho đến khi vào bên trong trạm.

Nhìn bóng lưng bọn nhỏ càng lúc càng xa, ánh mắt Lâm Lam thoáng cái đã ươn ướt.

Hàn Thanh Tùng ôm vai cô, để đầu cô đặt trên vai mình: “Cuối cùng cũng thanh tỉnh rồi.”

Lâm Lam bị anh chọc nín khóc mỉm cười: “Anh ba, bọn nhỏ nghe anh nói như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu ấm ức đây này.”

Hàn Thanh Tùng ôm cả bờ vai của cô, nhẹ nhõm nói: “Hôm nay không đi làm, đi dạo công viên với em.”

Tiết trời mùa xuân se se lạnh, bờ sông đã lộ ra những vì sao xanh biếc, chính là sắc nghiêng nhìn gần lại không theo tiết. Mùa xuân băng bắt đầu tan rã, bờ sông có người già trẻ con đang chơi đùa, ban đêm tan việc còn có người trẻ tuổi đến đây khiêu vũ.

Lúc này vũ đạo rất đơn giản, chủ yếu là biểu đạt tâm tình vui mừng cùng tự do, thậm chí đã có thanh niên lớn mật dẫn trước, mang theo hai máy ghi âm chạy đến vừa mở nhạc vừa uốn éo nhảy nhót.

Hai người ngồi trên ghế dài ở bờ sông, nhìn ánh tịch dương chìm về phía tây, Lâm Lam cười nói: “Anh ba, về nhà nấu cơm thôi.”

Hàn Thanh Tùng nắm tay cô: “Hôm nay ra tiệm ăn.”

Lâm Lam cười nói: “Ăn mừng cái gì vậy?”

Ánh mắt Hàn Thanh Tùng sáng quắc: “Em là của anh.”

Thế mà Lâm Lam không bị khống chế trái tim đập loạn lên, có cảm giác vợ chồng già lại có tình yêu cuồng nhiệt.

Anh thật dẫn cô đi đến tiệm cơm quốc doanh, gọi một cân sủi cảo nhân cải trắng nhồi thịt, nửa cân đậu hủ miến, còn có một đĩa sườn xào chua ngọt, một khoai tây xào.

Lâm Lam ăn mười cái bánh chẻo lớn, lại ăn thêm thức ăn vừa gọi không sai biệt lắm liền no. Vốn suy nghĩ còn dư lại muốn đem về nhà, nào biết đâu Hàn Thanh Tùng thản nhiên ăn sạch tất cả.

Lâm Lam liền cười: “Anh ba, anh cứ vui mừng như vậy sao?”

Đuôi chân mày, khóe mắt Hàn Thanh Tùng đều mang theo xuân ý say lòng người, gật đầu: “Dĩ nhiên.”

Anh có thể nói cho cô biết, bọn nhỏ không ở nhà, anh đều có  cảm giác mình trẻ hẳn ra, có cảm giác chim sẻ tung tăng vào kỳ tân hôn?

Ăn cơm xong anh nắm tay cô cùng đi tản bộ, nửa giờ sau dẫn cô đi xem phim, chiếu phim gì anh cũng không để ý, dù sao không có chọn thấy cái gì thì xem cái đó.

Chờ xem phimxong, bọn họ liền đi bộ về nhà.

Trên lầu có hơi ấm, nóng hầm hập, về nhà Lâm Lam ấm áp có chút lười nhác. Bọn nhỏ đi, trong lòng cô có chút trống rỗng, vốn muốn rơi lệ, nhưng anh ở bên cô cả ngày, cô lại cảm thấy rất phong phú. Cô mở máy radio nghe chút tiết mục, Hàn Thanh Tùng đi nấu nước nóng, rót vào trong thùng định chế da trắng để cô tắm vòi sen.

Sau khi Lâm Lam tắm xong ngồi trên chiếc ghế tự làm coi sách album, trải qua mấy năm tích lũy, nhà bọn họ có mấy cuốn sách album, vừa mới đầu là cô cùng bọn nhỏ tự tay làm bằng giấy các tông, sau đó lại mua qua, còn có Tam Vượng, Đại Vượng mua về cho cô.

Trong nhà chụp ảnh chung nhiều nhất, cái khác chính là Tam Vượng, từ cuối năm trước Tam Vượng mua một chiếc camera đem về, Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng chụp cho nhà rất nhiều, ảnh của cô cùng Hàn Thanh Tùng  cũng bắt đầu nhiều lên.

Trừ ngày lễ là chụp ảnh, những tấm ảnh khác rất nhiều cũng là Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng chụp cho cô cùng Hàn Thanh Tùng, có một mình có vợ chồng chụp ảnh chung, có tấm hai người nấu cơm chụm đầu nói thầm.

Còn có một tẩm ảnh chụp lúc đón giao thừa, cô gục trong lòng ngực của anh ngủ rất ngon, anh vén tóc cô hôn xuống trán cô.

Chụp hình vĩnh viễn càng tự nhiên hơn, lộ ra chân tình.

Rất nhanh Hàn Thanh Tùng tắm xong đi ra ngoài, dùng khăn lau lau đầu tóc rồi đi đến đây, đưa tay về phía cô.

Lâm Lam ngẩng đầu nhìn anh.

Hàn Thanh Tùng: “Dạy anh điệu nhảy em từng nhảy qua kia một lần đi.”

Lâm Lam đen mặt, không nhịn được cười lên: “Anh ba, anh quá mức.” Bọn nhỏ vừa đi, anh cũng quá khoa trương, còn kém đốt pháo pháo ăn mừng thôi.

Hàn Thanh Tùng cũng không để ý, tắt máy radio, thuận tay mở máy ghi âm, là ca khúc tiếng anh bọn nhỏ trước khi đi nghe, Henry đưa tặng một vài ca khúc vàng đang thịnh hành ở Âu Mỹ.

Lúc này đang mở bài “More Than I Say” nhịp trống hoan khoái vang lên, Hàn Thanh Tùng lại một lần nữa đưa tay về phía cô, Lâm Lam cười đứng bật dậy.

Tiếng nhạc âm không lớn, thanh âm của bọn họ cũng nhẹ, cũng sẽ không ảnh hưởng người khác.

“Whoa whoa, yea yea, I love you more than I say”

Lâm Lam cùng nhau anh nhảy, đuôi lông mày khóe mắt đều là niềm vui:  “Anh ba, anh biết đây là bài gì không?”

Hàn Thanh Tùng: “Không phải là bài hát?”

Là bài hát gì anh không biết, mở được bài nào thì chính là bài đó mà thôi, dù sao anh chỉ muốn khiêu vũ cùng cô.

Nhảy đến lúc Lâm Lam mệt mỏi, liền đá rơi giầy giẫm lên chân của anh,  hai cánh tay ôm lấy cổ của anh, uốn mình ở trong ngực của anh, dựa vào hai cánh tay anh chống đỡ cả người, đi theo từng nhịp điệu nhẹ nhàng mà lắc lư.

Chờ một mặt băng hát xong, máy hát tự động nhảy bật lên, Hàn Thanh Tùng ôm cô về phòng.

Lúc mở chốt cửa thuận tay tắt đen, cô uốn người ở trong ngực anh ngáp một cái: “Thật mệt quá ~~”

Anh hôn môi của cô, đắp chăn ôm cô vào lòng: “Chúng ta trước tiên có thể ngủ.”

Lâm Lam mơ mơ màng màng, tiến đến hôn nhẹ lên môi anh, lầm bầm một tiếng: “Anh ba, em yêu anh.”

Trong lòng anh một mảnh nhu tình, anh cũng vậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Hàn cục: rốt cục cũng chờ đến ngày này, có thể độc chiếm vợ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com