ZingTruyen.Info

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 182: Phiên ngoại: Biểu lộ tâm ý.

weiyi1314

Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Đợi sau khi đám người Quý Đình Thâm đi ra ngoài thì trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Nhị Vượng nhìn Cao Lăng đối diện ngồi dậy: “Tỉnh ngủ chưa.”

Cao Lăng nhức đầu: “Hàn Vượng Quân, cậu nói tôi… còn có cơ hội không?”

Nhị Vượng: “Vậy cũng không phải, dù sao vẫn là chị tôi quyết định.”

Cao Lăng thoáng suy nghĩ, mình đối với Hàn Mạch Tuệ không có cố chấp như Quý Đình Thâm. Lúc đó mình cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, tự tin như ánh mặt trời, làm cho cậu không tự chủ muốn nhích đến gần. Nhưng sau này tiếp xúc nhiều rồi cậu cảm thấy rất có áp lực, bởi vì Hàn Mạch Tuệ quá ưu tú, không phải người con trai bình thường tương xứng được. Nếu như đọ võ không bằng Đại Vượng, văn kém Nhị Vượng, cũng không có mặt mũi nào đứng trước mặt cô ấy.

Sau đó cậu lại cảm thấy mình thích làm bạn với Đại Vượng, Nhị Vượng, Tam Vượng, Tiểu Vượng hơn, đối với Mạch Tuệ cũng không còn cảm giác không thể không theo đuổi được nữa, vừa nhìn thấy Quý Đình Thâm là cậu biết người con trai này thích Hàn Mạch Tuệ, bởi vì lúc anh ta nói chuyện với Đại Vượng hai ba câu cũng không rời Mạch Tuệ như thế nào.

Khi đó cậu không phục, cậu cảm thấy mình cũng thích Mạch Tuệ, thời gian mình chung đụng với Mạch Tuệ còn dài hơn Quý Đình Thâm.

Hôm nay nghe Quý Đình Thâm nói những lời này, là cậu biết Quý Đình Thâm không giống mình, mình chỉ thíc chứ không nghĩ đến tương lai phải như thế nào.

Quý Đình Thâm đã nghĩ đến tương lai rất dài rất xa, lo chạy cưới vợ rồi.

Cao Lăng đứng dậy, cười nói: “Không sao, không có tình yêu vẫn còn tình nghĩa, đối với tôi mà nói bên nào cũng đều may mắn.” Cậu tuyệt đối không thể kém Quý Đình Thâm quá nhiều, Quý Đình Thâm có thể bởi vì lấy Đại Vượng làm chuẩn dần trở nên ưu tú như vậy, mình cũng có thể.

Trong thân thể của cậu tràn đầy nhiệt huyết, sau này không bao giờ… mâu thuẫn với huấn luyện nữa!

Nhị Vượng xuống đất, đưa tay về phía cậu: “Chúc mừng cậu.”

Trong cuộc sống người có mục tiêu để theo đuổi, điểm này quan trọng hơn nhiều.

Cao Lăng bắt tay với cậu: “Cám ơn.”

Từ đó về sau, Quý Đình Thâm cứ rảnh rỗi là đến nhà Lâm Lam ăn chực, Đại Vượng không có thời gian thì cậu tự đến.

Cậu cũng không vội vã xác định quan hệ với Mạch Tuệ, suy nghĩ cô có nhiều anh em trai, tính cách khá giống bé trai, hiểu chuyện muộn một chút, định chờ cô lớn thêm một tuổi nữa.

Cậu đã sớm phát hiện, cô sẽ không như những cô gái khác bị túi da của cậu hấp dẫn, vậy cậu chỉ có thể từng chút từng chút đến gần. Ví dụ gọi mẹ Lâm Lam, lại nói với Mạch Tuệ mình là nửa con trai, ví dụ như loại thủ đoạn nhỏ, muốn cô có công tác chuẩn bị, qua năm mới nói tiếp có lẽ cô sẽ không mâu thuẫn.

Mạch Tuệ đã thói quen cậu ra vào giống như người nhà, cũng quen cậu có chút thân mật mờ ám như anh em, xoa xoa đầu hay gì đấy. Hơn nữa cậu vào phòng cô đều gõ cửa, điểm này cô thật hài lòng.

Có điều cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, hiện tại lực chú ý tập trung vào công việc. Mặc dù hai người bọn họ tuổi không lớn lắm nhưng rất có sáng kiến, hai người xử lý kinh doanh ngoại thương rất sinh động, không cần Lâm Lam lo lắng.

Tam Vượng ở nhà đợi hai mươi ngày liền mang theo Tiểu Vượng trở về thủ đô.

Đi thủ đô thì nó mới phát hiện, thầy chủ nhiệm kia của Tiểu Vượng thật là tốt. Vốn Tam Vượng nghĩ rằng trả học phí và phiếu vé lương thực cho Tiểu Vượng, nào biết đâu thầy chủ nhiệm đã chuyển hẳn sang nhân tài đặc thù vào đại học đào tạo chuyên sâu. Cái này so với việc tiến cử lên đại học còn tốt hơn, không cần Tiểu Vượng tốn một phân tiền, một tháng còn được phát gần bốn mươi đồng tiền phụ cấp, ba mươi sáu cân phiếu vé lương thực.

Cái này có ý nghĩa sau này Tiểu Vượng cũng có thể lên đại học lãnh bằng tốt nghiệp. Hiện tại bé đang ở độ tuổi hiếu học, đi theo danh sư học tập tốt hơn người mười bảy mười tám tuổi thi đại học mới bắt đầu.

Tam Vượng cố ý báo với Lâm Lam một tiếng, lại gọi điện thoại cho thầy giáo kia đặc biệt cảm ơn không ngớt, Lâm Lam cũng tự mình đi trường học nói cám ơn với thầy. Thầy kia cười nói: “Hàn Vượng Gia đi đào tạo chuyên sâu, chúng ta chính là trường học cũ của cậu bé, sau này cậu bé có tiền đồ thì chúng ta cũng vinh quang chứ sao.” Từ đó về sau, nhà Lâm Lam cùng vị thầy giáo kia đã trở thành bạn bè đi lại thường xuyên.

Đảo mắt đến cuối tháng tám, có tin tức giống thật mà như giả từ trung ương truyền tới, Bộ giáo dục có khả năng muốn khôi phục kỳ thi đại học. Nhóm học sinh thuộc khóa này đã từng nhóm xuống nông thôn, còn chưa xuống nông thôn thì không chịu đi, nhất định phải chơi xấu đợi ở trong nhà. Cũng có người nói: “Cho dù thi đại học, tối thiểu cũng phải năm sau, chứ năm nay làm sao mà kịp?”

Ngày hôm đó Quý Đình Thâm nhận được tin tức, cậu đi tìm Đại Vượng, Đại Vượng đang nghiên cứu phá hủy mìn cải trang.

“Sắp khôi phục kỳ thi đại học, Bộ giáo dục đang thảo luận chế độ cuộc thi.”

Đại Vượng quay đầu nhìn hắn: “Xác định?”

Sắc mặt Quý Đình Thâm nghiêm túc: “Tuyệt đối không gạt người, tin tức nội bộ vừa ra đến.”

Đại Vượng để mô hình xuống, tung mình từ trên đài lắp ráp nhảy xuống, đi rửa tay: “Tôi về nhà một chuyến.”

Quý Đình Thâm: “Cùng nhau đi.”

Đại Vượng không có từ chối, bây giờ Quý Đình Thâm còn giống con trai nhà họ hơn cậu.

Quý Đình Thâm thật vui mừng: “Chúng ta xin nghỉ phép thi đại học, để Mạch Tuệ và Nhị Vượng dạy thêm cho chúng ta.”

Đại Vượng: “Anh còn có thể học lại?” Nửa năm này Đại Vượng không có học, nhưng Quý Đình Thâm cũng phải bốn năm năm rồi.

Quý Đình Thâm nhướng mày đắc ý: “Thế thì phải xem học thêm với ai.”

Không có huấn luyện khẩn cấp thì hai người khá tự do, chào hỏi với đoàn đội bên trong rồi lái xe đi đến khu tập thể cách ủy hội địa khu, lúc cơm tối về đến nhà.

Nhìn hai người trở lại, Lâm Lam để cho hai người bọn họ ngồi xuống ăn cơm, cô lại đi nấu thêm mì sợi.

Mạch Tuệ và Nhị Vượng: “Mẹ, để chúng con.” Quý Đình Thâm muốn giúp đỡ, lại bị Mạch Tuệ đẩy ra ngoài để cậu ăn cơm trước.

Hai người một người thái thịt một người chần mỳ, rất nhanh đã nấu xong một nồi mì thịt băm rau cải, hai người Quý Đình Thâm và Đại Vượng đều ăn sạch.

Nhị Vượng phát hiện Quý Đình Thâm càng ngày càng không biết khách sáo, xem mình trở thành anh cả số hai, tiền trợ cấp đều nhét vào trong tay Lâm Lam, đến ngồi xuống ăn cơm, luôn luôn mua quà cho cậu và Mạch Tuệ còn có Lâm Lam.

Cậu không thể không thừa nhận, Quý Đình Thâm đối xử với bọn họ rất tốt, cũng không phải vì lấy lòng chị mình.

Cậu đối với Quý Đình Thâm không vui lại giảm đi hai phần, chẳng qua người ta thật quá tham ăn, cái này đều vượt qua lượng cơm anh cả của cậu.

Thật nhìn không ra.

Lâm Lam và Nhị Vượng trao đổi một ánh mắt, hai mẹ con dùng tiếng lòng mà người khác không hiểu hội ý: may giao bọn họ cho quốc gia, nếu không ai phụ trách nổi cơm nước này nha.

Mạch Tuệ: “Mẹ, mẹ và em hai nói gì đó?”

Lâm Lam: “Mẹ nói Đình Thâm không nên đưa hết tiền trợ cấp cho mẹ, chỉ ăn vài bữa cơm, con đưa dì một phần ba là được, còn dư lại con gửi về nhà đi.”

Quý Đình Thâm: “Đây không phải là nhà con sao? Ba mẹ con nơi đó không cần, bọn họ còn muốn phụ cấp cho con đây này.”

Mạch Tuệ cười nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp trung đội trưởng Quý không?”

Không đợi Lâm Lam nói chuyện, Quý Đình Thâm đã chắp tay xin khoan dung, nghiêng người nhích đến gần Mạch Tuệ nhỏ giọng nói: “Chị Mạch, có thể bỏ qua cho anh được không? Châm ngôn nói rất hay, hôm qua đủ loại, thí dụ như hôm qua chết; hôm nay đủ loại, thí dụ như hôm nay sống.”

Mạch Tuệ gật đầu: “Được rồi, xem phần anh được kiến thức cảm hóa, chuyện cũ không cần nhắc lại, chỉ nói tình nghĩa tốt đẹp.”

“Thật là cô bé ngoan.” Quý Đình Thâm xoa đầu cô, đứng dậy thu dọn bát đũa, xắn tay áo lên đi rửa chén.

Mạch Tuệ chê cười cậu: “Anh thật đúng là không xem mình là người ngoài nha.”

Quý Đình Thâm: “Đúng rồi, dù sao anh cũng là nửa con trai đấy nhé.”

Mạch Tuệ quay đầu lại nhìn cha mẹ không chú ý, liền hứ cậu một tiếng: “Anh thật không biết xấu hổ.”

Quý Đình Thâm: “Mặt anh không phải cho em sao, em cho rằng anh muốn lắm à?”

Mạch Tuệ cười đá cậu xuống.

Quý Đình Thâm: “Hỗ trợ mang tạp dề vào.”

Mạch Tuệ lấy tới đeo ngang hông cho cậu: “Em nói trung đội trưởng Quý này eo của anh rất nhỏ nha.”

“Chắc chắn không nhỏ như em.”

Mạch Tuệ nhìn nhìn cậu rồi thử xem chính mình, đứng ở phía sau cậu so đo thử: “Là nhỏ hơn anh, nhưng anh cao bao nhiêu đây.”

“Anh đánh cuộc eo của em không dài bằng một cánh tay của anh.” Quý Đình Thâm vừa rửa chén, khẽ cười nói.

Mạch Tuệ muốn ước lượng cánh tay của cậu.

Quý Đình Thâm không để cho cô đo: “Rửa chén đây này, đừng làm rộn, đánh vỡ chén Vượng Quân lại đau lòng đó.”

Mạch Tuệ liền cười đi phòng khách.

Lâm Lam quay đầu lại ngó ngó: “Đình Thâm chịu khó giống như cha con, rất tốt.” Cô vỗ vỗ cánh tay Hàn Thanh Tùng, đắc ý nói: “Anh ba giúp em rửa chén, em cảm thấy rất hạnh phúc đấy.”

Hàn Thanh Tùng cầm tay cô, nếu trong nhà chỉ có hai người, nhất định là anh rửa chén.

Nhị Vượng: “Mẹ, khó có mấy người tốt giống như cha con.”

Mạch Tuệ chỉ chỉ phòng bếp: “Cái kia không phải có một sao.”

Nhị Vượng: “Chủ yếu phải xem sau khi kết hôn có còn như vậy hay không.”

Mạch Tuệ buông tay: “Vậy cũng chỉ có vợ anh ấy biết nha, chị cũng không biết.”

Quý Đình Thâm vừa lúc cầm khăn lông vừa lau tay vừa đi đến đây, rất chân thành nói với Mạch Tuệ: “Nếu không hai ta kết hôn, như vậy em sẽ biết rõ chẳng những sau khi kết hôn anh có thể rửa chén, anh còn có thể giặt quần áo đấy.”

Mạch Tuệ hoảng sợ nhìn cậu: “Quý Đình Thâm, anh không phải là biến thái chứ?”

Quý Đình Thâm: “!!!” Cậu nhìn mấy người Lâm Lam.

Tất cả mọi người nhún vai tỏ vẻ thương mà không giúp gì được.

Nhị Vượng nhịn không được vui mừng, ha ha ha, quá buồn cười rồi.

Quý Đình Thâm đỡ trán, nhìn Mạch Tuệ, có cảm giác nói không ra lời.

Đôi mắt to trong suốt của Mạch Tuệ nhìn chằm chằm, đầu ngón tay đâm đâm bộ ngực cậu: “Quý Đình Thâm, không phải anh cùng anh cả em kết nghĩa anh em sống chết có nhau sao? Cùng em kết hôn? Chúng ta là anh em đấy được không! Trò đùa này có thể nói loạn được sao?”

Trước đó hai người thầm thì nói đùa cái gì mà nửa con trai coi như xong, lúc này lại làm trò nói giỡn trước mặt cả nhà, gan anh mập quá mà!

Ngay cả Đại Vượng cũng không đành lòng xem tiếp, cho đến bây giờ cậu không còn lo lắng Quý Đình Thâm bắt nạt Mạch Tuệ, kẻ ngu đều nhìn ra cậu ta ở trước mặt Mạch Tuệ chỉ có bị khi phụ mà thôi.

Quý Đình Thâm một tay cầm lấy bàn tay Mạch Tuệ, lôi kéo cô đi ra ngoài: “Lời xấu hổ như vậy vẫn nên nói cho ra lẽ đã.”

Mạch Tuệ: “Ai, anh xấu hổ cái gì, cái này không phải chuyện rất bình thường sao? Anh, anh đừng kéo em, em đánh anh đấy.”

Quý Đình Thâm kéo Mạch Tuệ ra ngoài xuống lầu nói.

Trong nhà thoáng chốc trầm mặc, Hàn Thanh Tùng nói: “Mấy ngày hôm trước anh nhận được điện thoại của ông nội Quý, nói muốn thay cháu trai ông ấy cầu hôn, anh không đồng ý.”

Lâm Lam: … Đoán chừng cũng chỉ có Hàn Thanh Tùng có thể ngay thẳng từ chối người già nhà người ta. Cô cười nói: “Anh ba, anh không nói chúng ta không nhúng tay vào, để tự con mình quyết định?”

Hàn Thanh Tùng: “… Anh nói con gái và vợ quyết định.”

Lâm Lam lập tức vỗ vỗ tay của anh: “Anh ba trả lời thật rất tốt, hôn nhân của con chúng ta tự các con quyết định.” Cô nói với Đại Vượng và Nhị Vượng: “Anh cả, anh hai cũng nghe rồi đấy, chỉ cần các con thật tình suy nghĩ lựa chọn đúng đối tượng, cha mẹ đều ủng hộ. Đến lúc đó các con trở về nói một tiếng, cha mẹ đi cầu hôn cho các con.”

Đại Vượng: “Mẹ, con…” Cậu vừa muốn nói chuyện khôi phục kỳ thi đại học.

“Con cả, con có đối tượng rồi? Đến, cứ nói.” Lâm Lam cười nói.

Đại Vượng: “…”

Cậu nghĩ muốn tiếp tục cùng Quý Đình Thâm giao lưu cảm tưởng một chút.

Quý Đình Thâm lôi kéo Mạch Tuệ ra khỏi nhà liền buông cổ tay của cô ra: “Xuống lầu nói.”

Mạch Tuệ muốn nói có cái gì không thể nói ở nhà, còn muốn lén lén lút lút ra cửa nói? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh em?

Từ nhỏ đến lớn cô chưa có chuyện gì gạt mẹ với em trai, bọn họ không có gì là không thể biết đến, căn bản cô không có bí mật.

Quý Đình Thâm làm thần bí như vậy, còn muốn xuống lầu nói, cô đã cảm thấy rất buồn cười, em liền xem anh rốt cuộc muốn giở trò gì.

Góc tường có một bụi hoa dạ hương, lúc này còn đang nở, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

Quý Đình Thâm hít một hơi, nghĩ một chút muốn làm sao nói với cô.

Mạch Tuệ cười nói: “Anh muốn làm gì? Không phải  anh muốn tách khỏi cha em và anh em trai để đánh nhau với em hả, được rồi, em đánh không lại anh, nhận thua.”

Quý Đình Thâm: “…” Rất có cảm giác vô lực, cô rõ ràng thông minh như vậy, tại sao lại nghĩ rằng hắn kéo cô xuống lầu đánh nhau? Cô rõ ràng là người săn sóc khéo léo hiểu lòng người như vậy, tại sao trước mặt cậu thì cô lại không hiểu?

“Mạch Tuệ, chúng ta không phải là anh em.” Cuối cùng cậuxé một đầu sợi.

Mạch Tuệ: “Anh và anh cả em tốt như cùng một mẹ sinh, chẳng lẽ không phải anh em?”

“Chúng ta là anh em, không phải là ruột thịt.”

“Thành anh em kết nghĩa cũng là anh em mà.”

“Cũng không phải anh em kết nghĩa, chỉ là có tình cảm anh em tốt.”

Mạch Tuệ: “Được rồi, sau này đừng nói những lời nói đùa này, nếu không em sẽ thật sự tức giận.”

Quý Đình Thâm: “… Anh không nói đùa với em, anh nói thật.”

Mạch Tuệ: “?”

Lúc trước cậu gọi điện thoại cho ông nội, ông nội không thể chờ đợi muốn giúp cậu cầu hôn, cậu nói chờ một chút cô bé vẫn còn nhỏ, vẫn còn chưa hoàn toàn tiếp nhận cậu đâu, ông nội lại bảo cậu thêm chút sức còn nói giúp đỡ cho cậu một chút, cậu nói ông nội đừng quấy rầy là được.

“Em nghe chính là ý đó, anh thật muốn kết hôn với em, không phải nói đùa.”

“A ——” Mạch Tuệ thoáng che lỗ tai: “Quý Đình Thâm, em xem như không nghe thấy, anh cũng chưa nói gì hết, chúng ta vẫn giống như trước kia.”

Quý Đình Thâm không nhịn được, cầm cổ tay của cô kéo hai tay cô xuống: “Đến, em nhìn anh, chúng ta rất nghiên túc thảo luận vấn đề này.”

Mạch Tuệ: “Anh nói kết hôn với em là thật sự?”

Quý Đình Thâm gật đầu, rũ mắt mắt nhìn cô: “Đương nhiên là thật, em thấy anh có đối xứ cô gái khác như vậy sao? Anh cũng không phải biến thái!” Cùng nhà bọn họ tiếp xúc đã lâu, dĩ nhiên cậu biết biến thái có ý gì.

Ánh mắt trong suốt của Mạch Tuệ phản chiếu gương mặt tuấn tú của hắn, cô cười lên: “Anh đừng kích động em. Anh đột nhiên thật tình như vậy làm em sợ nhảy dựng. Làm sao anh thình lình lại nói kết hôn? Em cũng chưa nói muốn gả cho anh, em mới mười sáu tuổi, em còn chưa lên đại học nữa.”

Quý Đình Thâm: “Vậy em thi lên đại học chúng ta liền kết hôn.”

Mạch Tuệ cười nói: “Anh thấy ngu chưa, hiện tại lại không cho thi đại học, tiến cử lên trên lại không tính là thi đậu.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Quý Đình Thâm không hề chớp mắt nhìn cô: “Em thi lên đại học chúng ta liền kết hôn.”

Mạch Tuệ bị cậu chọc cười: “Em mới không mắc mưu đâu, lúc trước Bộ giáo dục xuống điều tra nghiên cứu, nói không chừng muốn khôi phục kỳ thi đại học đấy. Em thi lên đại học mới bao nhiêu tuổi chứ, sao em phải kết hôn sớm như thế? Anh xem, em đi học đọc sách nhiều năm như vậy, cái gì cũng chưa có làm, kết hôn rồi cả ngày giặt quần áo nấu cơm giữ con? Em đây không phải là ngu sao?”

Quý Đình Thâm: “Vậy thì anh giặt quần áo nấu cơm giữ con.”

“Anh lừa gạt con nít à, cho dù anh muốn, bộ đội cũng không chịu, ba mẹ anh cũng không đồng ý.”

“Chỉ cần em đồng ý kết hôn, tự nhiên anh có biện pháp.”

“Đợi một chút.” Ý nghĩa của Mạch Tuệ rất rõ ràng, lập tức túm đề tài chính trở về: “Quý Đình Thâm, nhưng em không đồng ý kết hôn với anh, làm sao anh đã nghĩ đến sau này kết hôn thế nào. Anh muốn kết hôn, chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay, một đám người tranh dành kết hôn với anh đấy.”

“Em cũng biết rất nhiều người tranh đoạt anh, còn không nhanh chóng quyết định đi?”

“Em không muốn tranh đoạt với người ta.” Cô vỗ vỗ bả vai Quý Đình Thâm: “Được rồi, về nhà. Đừng giống như con nít ranh, trẻ con không ra trẻ con, trung đội trưởng đây là người thành thục rồi.”

Quý Đình Thâm rất thất bại, mình chưa từng có đối tượng nào nên mình cũng không biết tại sao lại thế.

Cậu cảm thấy mình rõ ràng rất thành thục nói đến vấn đề này, là cô đối với tình cảm quá ngây thơ không biết.

Mạch Tuệ phải đi về, Quý Đình Thâm túm ở cổ tay của cô, rất chân thành cầm tay cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô: “Mạch Tuệ.”

Mạch Tuệ nhìn lại: “Làm sao vậy?”

Quý Đình Thâm: “Em không có cảm giác sao?” Cậu nắm tay cô, trái tim đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mạch Tuệ nháy mắt mấy cái, cười: “Ngây thơ, có cảm giác gì, không phải là tay sao? Cùng tay anh em có cái gì khác nhau?” Chính là tay anh làm sao nóng như vậy!

Quý Đình Thâm: . . . . . .

Rốt cuộc cô không hiểu, hay không có cảm giác với mình … Cảm thấy muốn điên lên rồi.

“Nhanh về nhà, đừng chạm dây thần kinh nữa.” Mạch Tuệ rút tay về xoay người đi về nhà, Quý Đình Thâm không nhìn thấy, tóc cô tản mát xuống che khuất lỗ tai cùng cổ đã đỏ ửng lên.

Lại bị cậu tiếp tục nắm tay, lòng bàn tay của cô muốn nóng đến xuất mồ hôi.

Không khẩn trương mới là lạ!

Cô hoài nghi mình phát sốt rồi, cảm giác rất kỳ quái, anh ấy lây bệnh độc gì đó cho cô rồi hả.

Cô đã từng rất nghiêm túc xem qua sách kia của mẹ: về phương diện vệ sinh sinh lý, nghiên cứu qua cấu tạo cơ thể khác biệt của nam và nữ, cũng nghiên cứu qua cái gì gọi là thời kỳ trưởng thành của thiếu niên nam nữ nảy sinh tình cảm mông lung.

Trên sách viết nhìn thấy chàng trai trong lòng ngưỡng mộ trái tim sẽ đập rộn ràng lên, đi đứng như nhũn ra, đỏ mặt, nói không mạch lạc, trong đầu trống rỗng. . . . . .

Cô chưa từng có cảm giác như vậy, cô chưa từng nhìn thấy ai như vậy. Cho nên cô cảm thấy mình sẽ không thích chàng trai nào, thật sự trong nhà cao lớn lạnh lùng có, thon dài tuấn tú có, hoạt bát khả ái có, xinh đẹp đa tài đa nghệ  cũng có, con trai bên ngoài thật sự không có cái gì đáng cho cô động tâm.

Dù tướng mạo Quý Đình Thâm tuấn mỹ, ở trong mắt cô nhìn thấy chính là: Ừ, rất tuấn tú. Gương mặt này cũng không đánh sâu quá lớn vào lòng cô.

Từ nhỏ cô đã được Lâm Lam giáo dục, cô bé nhìn chàng trai không thể chỉ xem mặt, phải xem bên trong, nhìn được hay không rồi mới tiến tới, chính trực, dù sao cứ nhắm theo cha và anh cả nhìn là được.

Cô không thấy một ai có thể vượt qua cha cùng anh cả, cho nên căn bản cô không động tâm.

Trước kia Quý Đình Thâm cũng nói vài lời thân mật… cô vẫn tưởng rằng anh ấy thích đùa giỡn, trêu chọc cô mà thôi, dù sao Loan Diệu Huy cũng thích nói giỡn trêu chọc cô.

Nhưng… Nhưng mới vừa rồi thời điểm anh ấy rất chân thành nói muốn kết hôn cùng cô, cô rất rõ ràng cảm thấy trái tim rơi tõm xuống, thật là dọa người, cảm giác trái tim muốn rớt xuống động không đáy luôn. Chờ đến khi anh nắm tay cô, lúc dùng sức nhìn cô, cô thiếu chút nữa kiên trì không được muốn đạp anh! Rất có cảm giác áp lực, làm cho cô cảm thấy khẩn trương chưa bao giờ có, mà cô từ trước đến giờ tự tin ung dung, làm cái gì đều thành thạo, tuyệt đối không khẩn trương .

Từ tiểu học học tập tốt, xinh đẹp, gia giáo tốt, làm cô dưỡng thành thói quen cho dù học tập, công việc hay giao tiếp với người khác, đều ung dung có chừng mực, chưa từng mất khống chế được như đêm nay.

Cô một hơi lên cầu thang, lại phát hiện Quý Đình Thâm không theo kịp,  gió lùa vào từ cửa sổ nhỏ, từ cầu thang ngó qua cửa sổ bên ngoài, phát hiện một mình anh ngồi ở dưới đèn đường.

Điều này làm cho cô nhớ đến khi vừa mới chuyển đến Địa Khu, cô đều quên anh nói câu gì làm cho cô tức giận, sau đó anh nói xin lỗi cô, cô cố ý không để ý tới, anh liền ngồi thật lâu ở dưới không lên đây ăn cơm, sau đó cô hỏi anh, anh nói đang tự kiểm điểm.

“Kiểm điểm một chút xem làm sao chọc em tức giận, sau này tránh khỏi chứ sao.”

Mạch Tuệ vẫn luôn ở trong gia đình hạnh phúc, anh em trai một đống, chưa từng chuyện cha mẹ thiên vị cô bé khác, chị em ghen tỵ… những chuyện nhạy cảm.

Cho nên bình thường cô cũng khá cẩu thả, không quản chút chuyện nhỏ của người cùng kết giao, cũng không thích chú ý tới tính tình của người khác.

Nhưng lúc này Quý Đình Thâm một người ngồi ở bên dưới đèn đường, bóng dáng kéo dài, cô lại cảm thấy không đành lòng.

Có phải mình bắt nạt anh hay không?

Trên sách nói, thích một người là chuyện bản thân không cách nào khống chế, nếu như anh thật sự thích cô, dường như cũng không sai.

Cô thoáng suy nghĩ một chút, cũng không ngượng ngùng, liền đi xuống, đứng ở phía sau anh, cười nói: “Quý Đình Thâm, anh thật yêu thích em à?”

Quý Đình Thâm: “Không thích.”

Mạch Tuệ: “… Anh như vậy em thật sự tức giận đấy.”

“Anh nói thích em em liền tiếp nhận anh sao?” Quý Đình Thâm cảm thấy dù sao mất mặt đã vứt xuống nhà bà ngoại rồi, đúng như cô nói, ngây thơ đến nơi đến chốn. Hai năm qua cậu ở trong bộ đội tạo dựng nên tự tin cùng uy vọng, đều bị cô đánh nát hết trơn.

Cậu thật sự không biết mình có thể sống sót qua huấn luyện biến thái của đoàn trưởng Hoắc, lại… sống không qua nổi một tiếng từ chối của cô.

Cảm giác trong nháy mắt trở về khi còn bé, ba mẹ bọn họ ai cũng không để ý tới cậu, một mình cậu trốn trong kho hàng muốn đi đến một thế giới khác, vừa ngây thơ lại vừa đáng thương.

Mạch Tuệ: “Dù sao em không ghét anh nữa. Kết hôn các loại vẫn còn quá sớm, không bằng…”

Quý Đình Thâm lập tức đứng lên, một tay cầm lấy tay cô: “Được rồi, anh hiểu ý của em.”

Chính là trước không kết hôn, yêu nhau trước, hắc hắc.

Mạch Tuệ: “Bước đi đàng hoàng, nắm tay em làm gì?”

Quý Đình Thâm: “Người yêu mà.”

Mạch Tuệ: “…” Mới vừa rồi cô muốn nói không ghét anh, có thể thử một chút, cũng không nói liền trực tiếp thành người yêu mà.

Cô cảm thấy không để ý lại bị Quý Đình Thâm quấn vào, lúc ấy cô rõ ràng nói không kết hôn với cậu, kết quả đến cùng sau này kết hôn cùng anh, cái này là tại sao.

Lúc này cô nói có thể thử xem một chút, kết quả trực tiếp trở thành người yêu.

Không được, tim lại bắt đầu đập rộn lên, không bình thường, hít sâu…

Một trận gió thổi qua, cô cảm thấy có một loại cảm giác uống say… Càng ngày càng không bình thường, tay người này đích thực có độc.

Cô muốn buông ra, lại bị Quý Đình Thâm nắm thật chặt: “Vừa ăn cơm xong, nên đi tản bộ.”

Mạch Tuệ: … Không được, vạn nhất tôi bị anh hạ độc thì sao? Cái này cảm giác có chút quái quái, dù sao lúc ở cùng anh em trai không như vậy.

Cô vẫn không tính Quý Đình Thâm vào chàng trai ngưỡng mộ trong lòng mà trong sách viết, dù sao trước kia nhìn anh cũng không có cảm giác kia, nhưng bây giờ cứ bị anh nắm tay như vậy, cô đã cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa cô phát hiện một khi trúng độc của anh, đầu óc của cô bắt đầu không rõ ràng lắm, thính lực cũng có chút mơ hồ, đầu cũng chóng mặt.

Thậm chí cô cảm thấy tiếng nói của anh cũng bắt đầu có độc, rơi vào trong tai, làm cho cô tê tê dại dại.

Nếu như anh lại dùng lực nắm chặt tay cô, kéo cô đến gần một chút, thậm chí cô còn ngửi được hơi thở đặc biệt rõ ràng trên người anh, rất dễ nghe nhưng cũng say lòng người, làm cho cô đầu váng mắt hoa, cảm giác rất kinh khủng, giống như thiếu máu!

Đây là ngã bệnh rồi, sách sinh lý cùng với bản sổ tay của bác sĩ không cũng không có bệnh trạng này.

Cô phải gọi điện thoại hỏi cậu Phán Phán mới được, hoặc ngày mai đi gọi điện thoại hỏi chị Phàn Tiếu, không, quá muộn, vẫn là buổi tối nhìn sổ tay của mẹ xem sao.

Hai người cứ nắm tay như vậy đi từ từ, ai cũng không nói chuyện, trong đầu Mạch Tuệ đều quấn quýt trên người Quý Đình Thâm có độc gì, tại sao làm cho cô giống như say rượu?

Quý Đình Thâm vẫn đang suy nghĩ cô không có từ chối, cái này đại biểu đồng ý, vậy hắn có thể quang minh chánh đại trông chừng cô, đợi đến lúc cô học đại học hoặc tốt nghiệp liền kết hôn?

Nghe nói con gái cũng không nên kết hôn sớm, sanh con gặp nguy hiểm, vậy nên đợi thêm hai năm nữa.

Qua mười tám tuổi?

Đến lúc đó để cô theo quân, hay anh chuyển nghề đây?

Hay nhìn theo ý của cô rồi tính.

Hai người như con lừa kéo cối xay lắc lư trong đại viện không biết bao nhiêu vòng, trong nhà Đại Vượng đã nói xong chuyện kỳ thi đại học.

Nhị Vượng gục trên bệ cửa sổ nhìn trong đại viện hai người vai sóng vai tay nắm tay đi tới đi lui, thấy có chút ngu…

Bên kia Hàn Thanh Tùng lột quả cam cho Lâm Lam ăn.

Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người đã trở lại.

Vừa vào cửa, Lâm Lam cười nói: “Con gái, có muốn làm cho các con bữa ăn khuya hay không?” Đêm nay đi bộ nhiều như vậy, vẫn không thể đói à.

Đột nhiên mặt Mạch Tuệ đỏ bừng, lúc này mới phát hiện còn bị Quý Đình Thâm nắm tay nữa, vội vàng hất ra, hờn dỗi một tiếng: “Mẹ…” Cô vội vàng trở về phòng.

Lâm Lam kinh ngạc nói: “Con gái đột nhiên biết thẹn thùng!” Trước kia cô phổ cập chuyện sinh lý vệ sinh cho con gái, còn nói đến bé trai thế nào, cũng không thấy con gái xấu hổ chút nào.

Cô lại nhìn Quý Đình Thâm: “Hai đứa con đi bộ đến bây giờ?”

Trên mặt Quý Đình Thâm cũng có chút đỏ ửng, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo vui vẻ, cậu mím môi vốn cố nén cười, cuối cùng không nhịn được cười rộ lên lộ ra hàm răng tuyết trắng chỉnh tề, đưa tay sờ sờ đầu cưới đến ngu đần.

Lâm Lam: … Được rồi, nhìn dáng vẻ ngu đần này cũng không thể bắt nạt con gái mình.

Đứa nhỏ này thật là, nhìn bộ dạng lanh lợi khôn khéo, vốn cô còn lo lắng cậu ta tâm tư nhiều, không nghĩ đến theo đuổi cô bé lại ngu ngốc như thế, xem ra chuyện yêu đương này cho dù là người thông minh đều cần phải học tập, cũng không phải vô sự tự thông.

Cô lại có chút lo lắng nhìn con cả, con cả còn trung thực hơn cả Quý Đình Thâm, trầm mặc như vậy, đến lúc đó không thể không ngu hơn, mẹ vợ có ghét bỏ hay không.

Đại Vượng cảm nhận được tầm mắt quan ái đến từ mẹ già, lập tức nhìn về phía Quý Đình Thâm: “Không sao chứ.”

Một khi nhạy cảm tiếp nhận tin tức từ người cùng giới tính, dù cho không phải là khiêu khích, trong nháy mắt Quý Đình Thâm khôi phục bình thường, nghiêm trang: “Không có chuyện gì, có chuyện gì vậy?”

Ngay sau đó cậu tiến tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Lam, bắt đầu lột quả cam: “Mẹ, con có thể lại cùng mẹ thương lượng chuyện này được chứ.”

Hàn Thanh Tùng xem xét cậu một cái, cũng không nói gì.

Lâm Lam cười lên: “Con nói đi.”

Quý Đình Thâm: “Chờ Mạch Tuệ lên đại học, có thể kết hôn không?”

Lâm Lam: “Vậy con phải bàn bạc với con gái mẹ. Nếu con bé không đồng ý, mẹ nói chuyện cũng không có tác dụng.”

“Vậy ý của mẹ là, chỉ cần em ấy đồng ý, là có thể kết hôn được rồi.”

Lâm Lam gật đầu: “Dĩ nhiên.” Xem bộ dạng ngu ngốc của  cậu này, đoán chừng không lừa nổi con gái mình. Lâm Lam rất hiểu con gái mình, từ nhỏ cô đã truyền bá cho Mạch Tuệ một đống thứ: độc lập, tự ái… Nếu Mạch Tuệ thi lên đại học, tuyệt đối sẽ chờ đến lúc tốt nghiệp rồi mới nói. Lúc đầu khoa chính quy mất đến bốn năm, đến lúc đó cũng hai mươi, cũng có thể tiến hành được rồi.

Lâm Lam thay đổi cách nhìn về Quý Đình Thâm, lúc ban đầu cảm thấy cậu ta là thằng nhóc hư hỏng xinh đẹp, sau đó cảm thấy quả thật là một chàng trai tuấn tú, sau lại cảm thấy cậu tiến bộ, săn sóc, có trách nhiệm, bây giờ không phải trở thành con trai ngốc nhà địa chủ hay sao.

Quý Đình Thâm không biết hình tượng mỹ thiếu niên tốt đẹp ở trong lòng Lâm Lam đã không còn sót lại chút gì, biến đổi thành hình tượng con trai ngốc dễ trêu chọc, còn cảm giác mình rất tốt.

Một lát sau, Mạch Tuệ thay quần áo đi ra ngoài, làm bộ như không có gì, ngồi ở bên cạnh Nhị Vượng đọc sách.

Tất cả mọi người thản nhiên nhìn cô.

Mạch Tuệ cảm thấy mình che dấu rất khá, mọi người có lẽ không biết, nhưng sách kia căn bản không xem vào được chữ nào.

Không cẩn thận, cô lại cùng Quý Đình Thâm liếc nhìn nhau, Quý Đình Thâm đưa cho cô quả cam đã lột xong.

Mạch Tuệ: “Không ăn, em đánh răng rồi.”

Lâm Lam: “Con gái, con đánh răng lúc nào?”

Mạch Tuệ: “Mẹ, mới vừa rồi con đánh, mẹ không nhìn thấy?”

Lâm Lam: … Ôi, mới nói con trai nhà người ta ngốc, con gái mình cũng có chút u mê, còn giả bộ đây.

Cô định sẽ giả bộ không biết: “Anh ba, mệt rồi, chúng ta đi ngủ.”

Nhị Vượng liền chủ động tắt máy radio, nói chuyện thi đại học cùng Đại Vượng, Mạch Tuệ thở phào nhẹ nhỏm, lập tức tham dự đến đề tài mới.

Thời điểm Lâm Lam đánh răng còn nói: “Các con tranh thủ thời gian học tập. Chị Mạch cùng anh hai không thành vấn đề, có thể làm thầy cô cho các con. Còn phải báo cho Thẩm Ngộ, Cao Lãng bọn họ.” Cô nói tên mấy người, dù sao mọi người cùng nhau học tập vẫn tốt hơn, Mạch Tuệ và Nhị Vượng có thể  giảng bài cho bọn họ.

Lúc này tham gia kỳ thi đại học, công nhân hoặc cán bộ trong thành phố, có thể xin phép chen chúc chút thời gian học tập, cũng có thể tìm kiếm tại liệu học tập tốt hơn. Khổ nhất chính là thanh niên trí thức đã xuống nông thôn, vừa phải tham gia lao động, cũng không có thời gian học tập, rất nhiều người ngay cả quyển sách đều chuẩn bị không được đây này.

Lâm Lam: “Đến lúc đó các con sửa sang tài liệu học tập một chút, đóng dấu văn hóa giáo dục của chúng ta, tranh thủ phát hai phần đến từng công xã cho bọn hắn sao chép lại.”

Không thể mặc kệ người lưu lạc xuống nông thôn, tranh thủ cơ hội để bọn họ thi đậu nhiều một chút, đây cũng là chỗ tốt về sau, sau này cũng có thể trở lại xây dựng quê hương.

Mạch Tuệ cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, giao cho con và em trai.”

Lúc cô nhìn thấy cha mẹ rửa mặt, liền đi vào trong phòng Lâm Lam lấy một quyển vở ghi chép của mẹ định buổi tối nghiên cứu thử.

Lâm Lam vào lúc làm công tác tuyên truyền cho cô bé, ghi rất nhiều vở, còn có tâm đắc của cô, chú trọng vào các vấn đề tâm lý trong thời kỳ trưởng thành của nam nữ.

Lâm Lam nhìn thấy cũng không nói cái gì, lúc này không có yêu sớm, nếu Quý Đình Thâm đáng tin, chỉ cần con gái thích, thật sự kết hôn cô cũng không ngăn cản.

Sau khi Mạch Tuệ nghiên cứu quá quyển vở của Lâm Lam, xác định mình thích Quý Đình Thâm.

Lần này cô tỏ vẻ rất kinh ngạc, tại sao lúc trước không thích, Quý Đình Thâm nắm tay cô lại đột nhiên thích rồi? Tình cảm nhảy lên không có nguyên do như vậy sao?

Chẳng lẽ anh làm yêu ma pháp gì với mình?

Trên quyển vở này không có ghi, cô không tìm được đáp án.

Sáng sớm ngày hôm sau Mạch Tuệ thức dậy đi vào phòng vệ sinh, ngủ không ngon, vành mắt có chút đen.

Rửa tay xong đi ra ngoài, cô nhắm hai mắt mơ mơ màng màng, vừa lúc Quý Đình Thâm đi ra ngoài, đã thấy cô lông mi mềm mại rũ xuống, ánh mắt khép lại phân nửa, giống như tinh linh lạc đường làm cho người ta muốn bắt cóc, liền vỗ nhè nhẹ lên mặt của cô: “Mộng du à.”

Mạch Tuệ lập tức liếc anh đầy sắc bén, một tay túm lấy áo của anh kéo vào gian phòng của mình, sau đó đóng cửa lại.

Quý Đình Thâm: “!!!” Ta không muốn tiến triển nhanh đến như vậy, ta còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

Mạch Tuệ một tay ấn anh ngồi ở trên ghế, cầm chiếc vĩ đập ruồi vỗ trong tay khoa tay múa chân một chút: “Quý Đình Thâm, em hỏi anh, anh phải thành thật trả lời.”

Quý Đình Thâm: “Anh chỉ thích một mình em, từ nhỏ đến lớn chưa từng có cô gái nào khác. Anh là trong sạch, không có chạm qua cô gái khác, cũng không bị chạm qua.”

Mạch Tuệ phì cười: “Đứng đắn chút.”

Sống lưng Quý Đình Thâm thẳng tắp, gương mặt tuấn mỹ nghiêm trang, chỉ là mặc quần ngủ cùng áo ba lỗ, lồng ngực rắc chắn cùng cơ bụng lộ ra bên ngoài, thậm chí lưng quần cũng không kéo lên đàng hoàng, đường nhân ngư lộ ra một đoạn, còn có…. Làm sao đều có chút không đứng đắn.

Mạch Tuệ kéo tấm thảm của chính mình qua nhét lên trên người anh che phủ thịt đi: “Anh thành thật khai báo, trong bộ đội các anh có phải có loại thuốc gì hay không?”

Vẻ mặt Quý Đình Thâm kinh ngạc: “Thuốc? Thuốc gì?” Anh không tiếp cận được sóng điện não của Mạch Tuệ.

“Chính là… Làm cho đối phương trong chốc lát, liền thích anh.”

“Ha ha, ha ha ha ha….” Quý Đình Thâm cười lên ha hả, đưa tay bắt lấy tay Mạch Tuệ: “Cô bé của anh, làm sao em có thể đáng yêu như thế?”

“Không cho cười!” Mạch Tuệ hạ giọng, còn lắng nghe bên ngoài, tránh cho cha mẹ nghe thấy.

Quý Đình Thâm thấy bộ dạng cô cẩn thận từng ly từng tí sợ người nhà nghe thấy, cảm giác mình cần thiết nên nói cho cô biết điều gì nên kiêng kỵ mới đúng, cô kéo mình vào phòng đóng cửa lại, so với mình cười lớn càng có chuyện hơn mới đúng?

Cô không có suy xét đến vấn đề này?

“Nếu có, lập tức đi tìm vợ cho anh cả của em.”

“Không cho phép lắm điều, em nói nghiêm chỉnh. Có hay không?”

“Dĩ nhiên không có rồi, nếu không còn đánh trận làm gì, cứ việc vung thuốc chứ sao.”

Mạch Tuệ cảm thấy cũng đúng: “Thế…” Cô cắn cắn môi, bởi vì có chút xấu hổ ánh mắt càng trong suốt, gương mặt cũng nổi lên tầng đỏ ửng mà cô không biết, dưới ánh sáng ban mai, càng xinh đẹp động lòng người.

Đột nhiên anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng giống như bắt lửa, theo bản năng liếm đôi môi một chút.

“Kỳ quái.” Mạch Tuệ liền nắm bàn tay của anh, ai biết lòng bàn tay của anh còn nóng hổi hơn tối hôm qua, bỗng chốc cô cũng nóng lây!

Mạch Tuệ thở nhẹ một tiếng, bị anh bỏng đến trái tim thoáng đông một phát, quá không bình thường rồi. Cô cắn môi suy tư nhìn anh.

Đôi mắt Quý Đình Thâm sâu thẳm ám chìm, thân thể kéo căng rất khó chịu, may mắn cô ném tấm thảm cho anh.

“Em đang làm gì?” Giọng nói của cậu đã khàn khàn, tăng thêm phần gợi cảm.

Mạch Tuệ: “Em hoài nghi anh hạ độc em. Lúc anh nắm tay em, em liền có chút không bình thường.”

Đột nhiên Quý Đình Thâm duỗi tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, khẽ ngửa đầu ngưng mắt nhìn cô: “Như vậy sao?”

Bàn tay anh to nóng hổi, cách lớp áo thật mỏng đặc biệt nhạy cảm.

Mạch Tuệ cảm giác giống như bị điện giật, bị giật mình ánh mắt đều mở to.

Quý Đình Thâm ngưng mắt nhìn cô, sau đó hai tay từ từ lui về phía sau, từng chút từng chút vòng cô vào trong lòng: “Như vậy sao?”

Hô hấp Mạch Tuệ bắt đầu dồn dập: “Rốt cuộc anh anh muốn làm gì?”

Quý Đình Thâm từ từ buộc chặt cánh tay, giam giữ cô vào trong ngực mình, cô vội vàng chống bờ vai của hắn.

Anh khẽ ngửa ra sau, cánh tay vòng quanh cô, tim đập rất nhanh, sắc như xuân hoa, ánh mắt giống như uống rượu ánh mắt chứa đầy khát khao.

Mạch Tuệ nhìn anh, có chút mê muội, tim đập đã không như bình thường mà loạn đến lợi hại, nhịp tim đập không đồng đều rồi! Cô mấp máy môi, nhắm mắt lại, ngăn cản anh làm cho cô chấn động khác thường: “Bốp.” cho anh một cái tát.

Quý Đình Thâm: “!”

Mạch Tuệ hắng giọng một cái, tránh cánh tay hắn ra: “Được rồi. Em đã biết rồi, anh có thể đi ra ngoài.” Lôi kéo anh bảo đi ra ngoài.

Quý Đình Thâm ngồi không chịu động, cô bé này thật xấu! Cô lại trắng trợn trêu chọc anh như vậy rồi lại bảo anh cút đi, khóc ròng mà. Anh vốn cũng không muốn làm gì, mới vừa rồi ánh mắt của cô khiến anh luân hãm.

Hắn hít sâu một hơi: “Để cho anh bình tĩnh lại một chút.”

Mạch Tuệ tò mò nhìn: “Anh cũng trúng độc?”

Quý Đình Thâm gật đầu: “Trúng độc đã sâu.”

Mạch Tuệ cười cười: “Anh giải độc đi, em đi nấu cơm.”

Mạch Tuệ đã giải thích nghi hoặc, trong lòng rất vui vẻ, hát khe khẽ rồi đi ra ngoài.

Nhị Vượng thức dậy, nhìn cô một cái: “Hai người làm gì thế?” Cậu nghe tiếng tát một phát, định đi vào nhìn, mẹ bảo cậu không cần lo. Như vậy xem ra cô không bị thiệt thòi, trái ngược chiếm được tiện nghi rồi?

Mạch Tuệ cười híp mắt: “Không có làm gì, làm nghiên cứu nha, sau này có thể hướng dẫn cho em và anh cả.” Chẳng những cô Mạch muốn học tập tốt, phương diện này cũng muốn tinh thông mới được, không cho phép không biết thứ gì tồn tại trên người mình!

Lâm Lam cũng đi ra ngoài, một cái tát kia người nào không nghe được thì người đó là kẻ điếc, dĩ nhiên bọn họ cũng bất giác nghĩ Quý Đình Thâm bị Mạch Tuệ tát một phát, không chừng cậu ta làm gì đấy.

Một lát sau, Quý Đình Thâm đi ra ngoài, về phòng thay quần áo trước.

Lâm Lam: “Đình Thâm, không có sao chứ.”

Quý Đình Thâm: “Mẹ, con trúng độc.”

Lâm Lam buồn cười: “Các con tuổi trẻ thật biết chơi, làm thế nào để giải độc?”

Quý Đình Thâm sống không có gì luyến tiếc: “Không có giải dược.”

Mạch Tuệ đã xác định, chỉ cần mình không tiếp xúc tứ chi cùng Quý Đình Thâm, không có thời gian dài nhìn nhau, thì không có chuyện gì, cho nên hiện tại cô rất nhẹ nhàng: “Mẹ, mẹ đừng nghe anh ấy lừa dối.”

Quý Đình Thâm nhìn cô, Mạch Tuệ khẽ nghiêng đầu, khiêu khích nhìn trở về, còn chớp chớp mắt với anh, một bộ tính sẵn trong lòng.

Quý Đình Thâm bại trận, mới vừa rồi sau khi ôm cô, cô lại dùng ánh mắt như thế nhìn anh, không thua gì cực hình.

Sau đó có Đại Vượng giải cứu anh, muốn mời anh ta cùng đi tập luyện buổi sáng, sau đó tốt lên.

Quả nhiên tinh lực cần phát tiết.

Thời gian rất nhanh, ngày 21 tháng 10, đài phát thanh trung ương nhân dân đột nhiên phát ra một tin tức rất rõ ràng: Bộ giáo dục quyết định khôi phục kỳ thi đại học.

Sau đó các báo chí nhân dân đều nhao nhao đăng tin, cả nước vui mừng!

Quá trình khôi phục kỳ thi đại học vô cùng phức tạp, từ ngày 2 đến ngày 8 tháng 8 tại đội hội nhân dân mở ra cuộc họp giữa nghiên cứu khoa học và bộ giáo dục toạ, lần đầu tiên giáo sư điều tra đưa ra khôi phục kỳ thi đại học, sau đó Bộ giáo dục bắt đầu thảo luận chương trình thi đại học.

Lần đầu tiên chương trình vẫn cường điệu quan hệ chánh trị cùng lãnh đạo phê duyệt, Đặng Tiểu Bình đã xem qua sau đó trực tiếp phê duyệt xuống, nhấn mạnh cá nhân biểu hiện làm chủ, không nhìn xuất thân, đồng thời chọn người trúng tuyển ưu tú, không xem lãnh đạo phê duyệt. Lúc này mới giải phóng hơn phân nửa các thí sinh đi ra ngoài, để bọn họ cũng được đưa vào phạm vi lựa chọn người thi đại học sắp tới, học sinh cả nước mừng đến phát khóc. Về sau tiếp tục nghiên cứu đàm phán, giới hạn độ tuổi thi đại học đến ba mươi tuổi, như vậy ba khóa cũ (học sinh tốt nghiệp phổ thông trung học những năm 1966, 1967, 1968) cũng được gia nhập vào.

Nhân viên có thể tham gia kỳ thi đại học, bao gồm tốt nghiệp trung học cùng với tốt nghiệp trung học tương đương với trình độ công nhân, nông dân, lên núi xuống nông thôn cùng với thanh niên tri thức hồi hương, quân nhân giải ngũ, cùng cán bộ thuộc khoá này tốt nghiệp.

Một loạt quy định bị kéo dài suốt mười một năm mới mở cánh cửa thuận lợi cho đám học sinh, cho phép bọn họ tự nguyện ghi danh, chỉ cần phù hợp với quy định dự thi thì không bị các mặt khác ước thúc. Cho dù có kết hôn sinh con, chỉ cần điều kiện phù hợp, cũng có thể ghi danh.

Rất nhanh xác định thời gian thi đại học vào một tháng sau, các tỉnh thành phố trực thuộc trung ương tự mình ra đề bài thi, do công xã các tỉnh, thành phố, huyện tổ chức cuộc thi.

Cho nên hai mươi bảy ngày sau, đám thanh niên trong thành hay nông thôn đều bận rộn ghi danh, trước báo trường học, khoa văn, bởi vì khoa văn là  phân cuốn.

Ghi danh xong lại bắt đầu điên cuồng tìm mua sách giáo khoa, tài liệu học tập, trong lúc nhất thời các tiệm sách đều bán sạch toàn bộ sách giáo khoa, có người bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm mua sách giáo khoa cũ, hoặc  đi mượn.

“Có sách giáo khoa cũ không?” Trong lúc nhất thời trở thành câu hỏi ân cần gặp mặt hỏi thăm nhau.

Lúc này trang giấy khan hiếm, cho dù có người muốn sách giáo khoa cũng không có người có thể in ấn một nhóm lớn đi bán, bởi vì căn bản không có nhiều trang giấy như vậy để dùng. Cho nên người thật sự mua không được, mượn không được cũng bắt đầu chép sách, chép không biết ngày đêm.

Đây là có điều kiện, ở nông thôn không có điều kiện  quả thực khóc không ra nước mắt, huống chi bọn họ còn phải xuống ruộng làm việc. Lúc này cũng còn chưa có bắt đầu mèo đông (nghỉ đông), căn bản không có nghỉ phép, thậm chí có người bắt đầu giả bộ bệnh tranh thủ thời gian đi học.

Tất cả mọi người vắt hết óc nghĩ cách tham gia kỳ thi đại học, học tập, bởi vì đây là cơ hội mà bọn họ đã chờ đợi suốt mười năm trời, bị làm chậm trễ mười năm, mắt nhìn thấy có thể trở về, tại sao có thể không liều mạng mà nắm bắt được?

Nơi tổ chức văn giáo Lâm Lam giao sách lên cách ủy hội, cách ủy hội tiếp nhận phát xuống tất cả các huyện.

Lấy huyện Cao Thanh làm thí dụ, cách ủy huyện sẽ hạ lệnh, để các thầy cô trường cấp ba tổ chức cho học sinh ôn tập, cho phép thanh niên trí thức, công nhân được tham dự miễn phí. Tổ chức một nhóm người xuống nông thôn cung cấp hỗ trợ cho nhóm thanh niên trí thức, sách không đủ thì để một bộ ở chỗ ở thanh niên trí thức, để mọi người cùng nhau học tập cùng nhau thảo luận. Đồng thời hướng dẫn các thí sinh ghi danh như thế nào, vào khoa văn, trường học các loại. Lúc này ở nông thôn rất nhiều người cũng chỉ biết Bắc Đại Thanh Hoa, chưa từng nghe qua trường học khác, không biết cụ thể tên ghi danh sẽ rất khó khăn. Trong huyện phái người hướng dẫn, nhờ vậy có cải thiện rất lớn.

Bộ đội cũng tìm đám người Quý Đình Thâm, Hàn Vượng Quốc, Chu Thụ Quang, Loan Diệu Huy nói chuyện, vốn bộ đội cũng muốn tiến cử bọn họ lên trên đại học, bây giờ đã có cơ hội tham gia kỳ thi đại học tự nhiên cũng cho phép bọn họ tham gia.

Cho nên bọn họ cùng nhau đến ở khu nhà khách bộ đội, ban ngày ở phòng họp cách ủy hội tìm đám người Mạch Tuệ học tập.

Mạch Tuệ và Nhị Vượng không cần học tập, bọn họ học vững chắc, bình thường vẫn chú ý học tập, cũng không quên lãng cái gì. Lúc này hai người căn cứ theo chương trình cuộc thi tìm phạm vi học tập, còn ra mấy bộ đề mẫu.

Lâm Lam để Mạch Tuệ và Nhị Vượng không cần nghĩ đến hướng  khó khăn quá: “Mười mấy năm không có thi đại học, tất cả mọi người đều không học tập đàng hoàng, chỉ có thời gian một tháng để ôn tập, sẽ không quá khó đâu.”

Lần này tỷ số trúng tuyển sẽ không cao, đó là bởi vì cuộc thi nhiều người, rất nhiều người chỉ là đi thi thử nghiệm, đoán chừng năm sau tiếp tục chạy thi đây.

Sinh viên thuộc khoá này đoán chừng chiêu sinh khoảng 20% – 30%, mặt khác muốn trúng tuyển ở khóa này, thử nghĩ xem cũng sẽ không quá khó khăn.

Thực tế Anh ngữ, với trình độ của Mạch Tuệ và Nhị Vượng cũng có thể đi đại học làm giáo viên rồi, đoán chừng trình độ của Đại Vượng đều dễ dàng qua được.

Chờ bọn hắn học tốt phạm vi cuộc thi, làm ra mấy bộ đề mẫu, Lâm Lam ở văn giáo in ấn một chút. Lúc này bài thi của kỳ thi sắp tới phải do chính mình in ấn, trang giấy các tỉnh có đều có vấn đề, Lâm Lam cũng không còn nhiều giấy như vậy để dùng. Trực tiếp phát xuống các huyện, cho huyện Cao Thanh nhiều hơn mấy phần, để bọn họ tuyên truyền xuống. Kết quả phần đề mẫu phạm vi học tập của Mạch Tuệ cùng Nhị thoáng chốc rất được hoan nghênh, rất nhiều người đều nghĩ cách sao một phần, ngay cả những địa khu khác đều có người hỏi thăm.

Lâm Lam cố ý cho gọi điện thoại cho Thẩm Ngộ.

Tính cách Thẩm Ngộ từ trước đến giờ chững chạc nội liễm lúc này đều kích động có chút nghẹn ngào: “Tổ trưởng, cuối cùng chúng ta đã chờ được.”

Lâm Lam cười cười: “Trời không phụ người có lòng, nếu cậu có gì khó khăn thì đi tìm chủ nhiệm Giang, cô ấy sẽ giúp cậu.” Cô đã bày Giang Xuân Hà đưa tài liệu học tập cho Thẩm Ngộ.

“Cám ơn tổ trưởng.” Thẩm Ngộ lệ rơi đầy mặt: “Em trở về thôn Sơn Nhai sẽ cùng những thanh niên tri thức khác cùng nhau học tập.”

“Thẩm Ngộ, lượng sức mà làm, trước lo chuyện của chính mình.”

Hoắc Hồng Trân nơi đó Lâm Lam đã sớm dặn dò qua, hiện tại chắc chắn cũng có tính toán.

“Vâng. Em nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”

Lâm Lam ôn nhu nói: “Thẩm Ngộ  cố gắng lên, hãy hướng đến mực tiêu cậu muốn nhất.” Người có lý tưởng có chuẩn bị, cô hi vọng bọn họ có thể đi được đến nơi cao hơn huy hoàng hơn.

“Dạ!”

Thẩm Ngộ vốn muốn ghi danh ở đại học nông nghiệp trong tỉnh, nhưng cậu nhớ đến Mạch Tuệ và Nhị Vượng, nhớ đến cuộc sống bọn họ sớm chiều bên nhau, nhớ đến bọn họ bàn bạc về lý tưởng, bàn bạc về tương lai. Đột nhiên cậu cảm thấy mình hẳn nên hướng đến mục tiêu cao hơn, đại học tỉnh không đủ chứa đựng lý tưởng của cậu.

Cậu muốn đi thủ đô, nơi đó mới có vùng trời càng rộng mở!

Phòng họp cách ủy hội, Nhị Vượng và Mạch Tuệ phân công giảng bài học cho mọi người.

Vốn bọn họ chỉ giảng bài cho mấy người Quý Đình Thâm, Đại Vượng là được rồi, sau lại những cán bộ khác cùng chiến sĩ cũng tới cọ nghe bài, cán bộ cách ủy hội cùng người thân bạn bè… tất cả đều chen chúc đến đây, vốn sáu bảy người còn ít nhưng giờ lại hợp thành giảng bài cho bốn mươi người.

“Cô giáo Mạch Tuệ, có thể giảng giúp tôi đề bài này được không?”

“Cô giáo Mạch Tuệ…”

“Thầy giáo Hàn Vượng Quân…”

Mỗi ngày bọn họ đều ầm ĩ, quấn Mạch Tuệ và Nhị Vượng.

Vừa mới đầu chẳng qua là Quý Đình Thâm khó chịu, ba ngày sau sự chịu đựng của cậu triệt để không còn, giọng nói của Mạch Tuệ cũng bắt đầu khàn khàn.

Cậu ném một cuốn sách, nói với Đại Vượng: “Tiếng nói vợ tôi sắp tắt rồi.”

Đại Vượng giơ tay về phía Mạch Tuệ, cô đi đến: “Anh?”

Đại Vượng bảo cô đi ra ngoài nói chuyện.

Quý Đình Thâm thấy Đại Vượng theo cậu, cậu đi đến phía trước gõ lên tấm bảng đen bằng gỗ, mọi người trong phòng nhìn lên.

Bọn họ cũng đều biết mấy người Quý Đình Thâm, Hàn Vượng Quốc là một đoàn thể nhỏ, nhưng cũng có người khó chịu bọn họ, nhất là Chương Vệ Binh.

Mình và Mạch Tuệ vẫn là đồng nghiệp đấy, Quý Đình Thâm là con hàng gì, chỉ là trung đội trưởng mà thôi.

Quý Đình Thâm quét nhìn bọn họ: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người tự mình đọc sách, chỉ có thứ tư là thời gian giải đáp thắc mắc. Những thời gian khác không cho đến làm phiền!”

“Chúng tôi vẫn còn không biết, còn cần thầy cô đến giảng bài đây!” Không ít người nóng nảy.

Bọn họ gần mười năm không có đi học sớm đã quên hết sạch, lúc này cần phải học lại, có thầy cô giảng bài dĩ nhiên muốn quấn lấy.

Quý Đình Thâm lạnh lùng nói: “Thanh niên trí thức xuống nông thôn ngay cả sách cũng không có, bọn họ có muốn tham gia cuộc thi hay không? Cậu có muốn tham gia cùng bọn họ hay không?”

“Tên binh lính này sao bá đạo như vậy? Chúng tôi đã nhiều năm không đi học, dĩ nhiên bây giờ muốn nghe giảng kỹ càng hơn rồi.”

“Tôi thấy anh có thi cũng không đậu, sớm nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Quý Đình Thâm cất sách vở bút của Mạch Tuệ lại, đến học nhờ còn làm cao.

Chương Vệ Binh còn muốn đối mặt cậu: “Anh cũng không phải Hàn Mạch Tuệ, tại sao anh tự ý quyết định thay cô ấy?”

Quý Đình Thâm tiện tay nhặt lên một viên phấn, ngón tay bắn ra liền nện trúng vào mũi Chương Vệ Binh, châm chọc nói: “Cậu cũng không phải là tôi, làm sao cậu biết tôi không thể quyết định thay cô ấy. Tản.”

Nghe cậu nói như vậy, Nhị Vượng liền thu dọn sách vở, mấy người Chu Thụ Quang, Loan Diệu Huy, Cao Lăng đi theo, mấy người trẻ tuổi nối đuôi nhau ra ngoài.

Thầy cô đều đi, những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng đành phải rời đi, có ít người không thể thiếu được nói lời phàn nàn.

Đám người Quý Đình Thâm rời khỏi phòng họp đi đến phòng làm việc cách ủy hội cho quyền hắn và Đại Vượng xử lý việc công, mấy người ở đó học tập.

Loan Diệu Huy: “Cô giáo Mạch, anh mời em đi coi phim. Thư giãn một chút có được hay không?”

Chu Thụ Quang nhìn thấy hắn cười: “Cậu được lắm à nha, phía trên xong chưa.” Trước đó mới bị Quý Đình Thâm đánh một trận đấy.

Lúc trước thời điểm chưa đi đến quân doanh, ba người bọn hắn chơi đùa tốt, khi đó cũng không có ai không cần làm lão Đại, nhưng sau khi vào quân doanh, Quý Đình Thâm chính là thủ lĩnh của bọn họ.

Loan Diệu Huy biết Quý Đình Thâm thích Hàn Mạch Tuệ, liền muốn chế tạo cho cậu ta chút phiền toái, ví dụ như nói cho Mạch Tuệ biết về nữ văn công, nữ y tá, cuối cùng tất nhiên bị đánh, nhưng cậu làm không biết mệt.

Loan Diệu Huy: “Các cậu học giỏi, học tập một chút là được, tôi muốn tìm cô giáo đi cửa sau chứ sao.”

Chu Thụ Quang: “Tôi dạy cho cậu học tập là được, đừng làm cô giáo Mạch mệt, có người đau lòng.”

Loan Diệu Huy ôm ngực: “Lòng tôi đau.”

Cao Lăng kêu một tiếng, ném sách đi: “Nhanh thi một chút đi, tôi chịu hết nổi rồi.”

Nhị Vượng: “Cậu là học sinh thuộc khóa này, học tập phải cố gắng hết sức, cậu học xong chạy đâu hết rồi?”

Cao Lăng nhìn trời: “Tự nhiên là chạy vào bụng chó hết rồi.” Tất cả mọi người cười ha ha.

Bọn họ nhìn Đại Vượng rất nghiêm túc, lại ngồi ở chỗ đó đường đường chính chính đọc sách, thật là làm cho người ta bất ngờ, bọn họ liền vây qua nhìn xem Đại Vượng học cái gì đây.

Quý Đình Thâm lấy ra một chai thuốc từ trong ngăn kéo đưa cho Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ: “Gì đấy?”

Quý Đình Thâm: “Giọng nói đều bị khàn. Làm sao em lại làm thật như vậy, nói liền hai ngày, sao có thể nói như vậy.”

Mạch Tuệ: “Không phải làm hết sức giúp các anh một chút à.”

“Chớ nói chuyện, trách làm đau lòng người.” Cậu vặn mở chai thuốc, đưa cho cô: “Bác sĩ kê đơn cho em đấy, nói dùng xong cuống họng sẽ tốt hơn.”

Mạch Tuệ cầm một viên đặt ở trong miệng: “Cam thảo thái sao? Có tác dụng không?”

Quý Đình Thâm: “Mặc kệ nó, bác sĩ dặn ăn hai miếng, dù sao cũng không có hại. Anh lấy nước mật ong cho em, cho thấm giọng.”

Cậu rót nước ấm, múc hai muỗng bách hoa mật rót vào trong ly, quấy đều theo chiều kim đồng hồ cho hòa tan sau đó cầm muỗng đút cho cô uống.

Mạch Tuệ nếm thử một miếng, ngọt vô cùng dễ uống.

Quý Đình Thâm tiếp tục đút.

Mạch Tuệ không uống nữa, muốn tự mình cầm cái muỗng, Quý Đình Thâm lại muốn cầm tay cô.

Cô nhanh nhẹn né tránh, không để cho cậu được như ý.

Quý Đình Thâm thở dài: “Em lại bắt nạt anh.”

Mạch Tuệ khẽ mỉm cười, cầm ly trà lên: “Em đưa em hai uống.”

Quý Đình Thâm mài mài răng, cô nhóc này đột nhiên thành tinh rồi, cũng không biết ngày đó rốt cuộc làm sao lại nghiên cứu rõ ràng chuyện trúng độc.

Cả tay cũng không cho nắm nữa. Khóc ròng mà…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trung đội trưởng Quý: theo đuổi người nhà vợ, làm sao cũng không theo đuổi được vợ, online chờ gấp!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info