ZingTruyen.Com

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 181: Phiên ngoại: Thổ lộ.

weiyi1314

Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Đại Vượng không để ý đến cậu mà đi đến trại huấn luyện tân binh.

Cao Lăng cũng đi bộ đội, Cao Vệ Đông rất vui vẻ còn Giang Xuân Hà đau lòng không chịu được. Cậu ta vừa tới một tháng đầu là khó chịu đựng nhất, sáng sớm phải thức dạy chạy bộ mười km! Mấy ngày hôm trước cậu không chạy nổi, mỗi ngày như chết đi sống lại. Không đợi thích ứng, Đại đội trưởng nói: "Mang nặng! Đặc biệt mẹ ôi, nguyên một đám chân đều bất động, vậy mà mang nặng."

Quả thực là, đều đặc biệt không phải là người, làm gia súc a.

Mang nặng chạy năm cây số, Cao Lăng vừa bắt đầu mấy ngày cũng không nhịn được khóc ở trong chăn muốn về nhà.

Không bao giờ muốn thể hiện nữa, làm lính có cái gì tốt, đầu óc mình đơn giản nóng lên bị hình tượng cao lớn của Hàn Vượng Quốc lừa gạt.

Khi đó Đại Vượng đến thăm cậu một lần, dạy cho cậu một chút kỷ xảo chạy bộ.

"Thật sự chịu không được, còn có thể chuyển sang nghệ binh." Mặt Đại Vượng không thay đổi đề nghị cậu, dù sao Cao Lăng ca hát không tệ.

Con mẹ nó! Trong lòng Cao Lăng cảm thấy bị xem thường, có người an ủi như cậu không hả? Cậu tới thọc dao găm đúng không.

Mặc dù thể lực Cao Lăng không được nhưng vẫn có thể bắn bia chính xác, chỉ cần đạt được hạng nhất vượt trội, có thể kích thích nhiệt tình của cậu.

Cuối cùng, cậu lại thần kỳ cố gắng trụ lại.

Mới nửa năm mà như thay da đổi thịt, vốn màu da trắng nõn được thao luyện thành sẫm màu, thân thể cũng rất bền chắc.

Hiện tại đã có thển đi theo đầy đủ, không đến nổi vừa tới bị chừi như phế vật muốn bò cũng bò không nổi.

"Hàn Vượng Quốc!" Cao Lăng thấy cậu ánh mắt như sáng lên. Cậu nói một tiếng với chiến hữu rồi chạy qua.

"Hàn Vượng Quốc, mấy ngày qua các cậu đặc huấn à?"

Đại Vượng gật đầu: "Tam Vượng trở về, tôi muốn về nhà một chuyến, cậu đi không?"

Cao Lăng: "Dĩ nhiên đi! Cậu chờ tôi, tôi mang quà cho dì Lâm."

Cao Lăng náo chết náo sống muốn đi làm lính, Giang Xuân Hà thiếu chút nữa biến thành chị dâu Tường Lâm, vừa nhờ Lâm Lam lại vừa phó thác Đại Vượng, nhờ cậy bọn họ chiếu ứng con mình một chút, giống như con mình không phải đi làm lính, mà đi vào miệng cọp vậy.

Mặc dù Đại Vượng không nhiệt tình, nhưng thông cảm cho tấm lòng làm mẹ của Giang Xuân Hà, hơn nữa hàng năm Tam Vượng ở bên ngoài, Lâm Lam cũng nhờ người khác chiếu cố, cảm kích còn hơn thế, cũng vui vẻ chiếu cố con cái nhà người khác. Đại Vượng vẫn hơi chiếu cố Cao Lăng. Hơn nữa nhìn thấy Cao Lăng có tiến bộ rất lớn, cậu cảm thấy khá tốt.

Nửa năm này Cao Lăng đi đến nhà Lâm Lam nhiều hơn cả Đại Vượng, thỉnh thoảng Đại Vượng mới trở về một lần, cứ nửa tháng cậu ta có thể đi cọ cơm một lần.

Đại Vượng lái xe jeep tới, để cho cậu ta lên xe.

Cao Lăng cho rằng chỉ có hai người bọn họ, mở cửa xe ngồi lên tay lái phụ, nói cậu lái để Đại Vượng nghỉ ngơi một chút.

Đại Vượng ra hiệu cậu đợi là được, lái xe trở về đón Quý Đình Thâm.

Quý Đình Thâm tắm rửa đầu tóc còn đang nhỏ nước, quân trang khoác lên trên cánh tay, mặc áo ba lỗ, lộ ra bộ ngực có làn da trắng chói mắt, phân rõ giới hạn với vùng da cổ, trên mặt.

Cậu kéo cánh cửa tay lái phụ thấy Cao Lăng, lập tức cau mày: "Ra phía sau!"

Nửa năm trước lúc vừa tới, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Đình Thâm, Cao Lăng liền bị vẻ đẹp của cậu ta trấn trụ, chờ Quý Đình Thâm nghiêng mắt nhìn qua rồi mở miệng vứt một câu: "Lấy mắt chó của cậu ra." Cao Lăng đã bị cậu ta dọa sợ đến ngực khẽ run rẩy.

Nhưng cậu biết mặc dù Quý Đình Thâm nhìn hung, thật ra không xấu, dù sao mình không sai cậu ta không dám đánh mình.

"Trung đội trưởng Quý, anh là trưởng quan, nên ra phía sau ngồi."

Quý Đình Thâm cắn cắn đôi môi: "Thằng nhóc cậu muốn ăn đòn đúng không."

Quý Đình Thâm lớn hơn Đại Vượng hai tuổi, Cao Lăng bằng tuổi Đại Vượng, nên bị Quý Đình Thâm gọi thằng nhóc, Cao Lăng tỏ vẻ không phục.

Đại Vượng không nhịn được: "Đừng lề mề."

Quý Đình Thâm bóp bóp nắm tay, chịu đựng không ném Cao Lăng xuống xe.

Cậu vừa tiến vào chỗ ngồi phía sau, còn chưa ngồi xong, Đại Vượng đã một cước đạp chân ga, xe jeep giống như con thú sắt xông lên, cửa xe cũng phanh đụng vào mình.

Quý Đình Thâm: ". . . . . ."

Ta nhịn tính tình!

Đại Vượng lái xe, trên đường Quý Đình Thâm để cậu ghé vào cửa hàng mua thực phẩm phụ phẩm, cầm phiếu vé thịt quân sự mua một chút thịt kho có sẵn, gà quay các loại.

Lúc trở lại đại viện, một đám con nít đang ở đó chơi trò chơi công thành, thấy xe bọn họ đến đây cũng không né tránh, ngược lại vây bắt chạy quanh xe bọn họ. Đại Vượng không thể làm gì khác hơn là thả chậm tốc độ, chậm rãi lái vào trong.

Đuôi mắt Quý Đình Thâm thoáng đảo qua, liền thấy bóng dáng xinh đẹp, Mạch Tuệ cùng với một người thanh niên ở một bên không biết nói gì. Nụ cười của cô xinh đẹp, gương mặt tuyết trắng ở dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt. Ánh mắt người thanh niên đối diện lúc nhìn cô dịu dạng như muốn chảy ra nước, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô, kẻ ngu mới không nhìn ra ý đồ của cậu ta.

Quý Đình Thâm đạp một cước lên cửa xe: "Hàn Vượng Quốc, làm sao chó mèo gì cũng dám chạy đến trước mặt em gái tôi? Cậu mặc kệ tôi quản đó!"

Đại Vượng cũng nhìn thấy, ngừng xe ở bên cạnh, cánh tay gác lên cửa sổ xe, nhìn về hướng hai người nói chuyện. Vóc dáng thanh niên không quá cao, tóc vuốt dầu mỡ lợn, mặc áo sơ mi tay ngắn vải tổng hợp cùng quần vải, chân mang giày da. Cậu không nhận ra, đoán chừng là người cách ủy hội.

Mạch Tuệ đã thấy bọn họ, liền phất tay với Đại Vượng, vui vẻ gọi: "Anh cả!"

Cô xoay người nói với thanh niên kia: "Trợ lý Chương, ngày mai chúng ta nói sau, anh cả của tôi trở về rồi." Cô tạm biệt cùng Chương Vệ Binh.

Chương Vệ Binh liếc nhìn bên kia, cười nói: "Đã sớm nghe nói anh cả của em ở bộ đội, không giới thiệu cho anh biết sao?"

Mạch Tuệ: "Anh cả của tôi đi đường mệt mỏi, sau này hãy nói, tạm biệt."

Chương Vệ Binh có chút lưu luyến không rời, hắn thật vất vả tìm được cơ hội đến nói chuyện riêng với Mạch Tuệ. Kể từ khi đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã bị mê hoặc, cho đến bây giờ hắn chưa từng thấy cô gái nào như thế, giống như đóa hoa chứa đầy mật ngọt, từ trong ánh mắt lộ ra tia sáng đều mang theo mùi vị ngọt ngào.

Hắn cũng vì Hàn Mạch Tuệ, mới cố ý để ba hắn điều hắn đến xử lý mậu dịch đối ngoại này.

"Mạch Tuệ." Chương Vệ Binh cười với cô: "Cái này... anh có hai phiếu vé, buổi tối... Không, ngày mai, có thể mời em đi xem phim không."

Mạch Tuệ vừa muốn từ chối, Quý Đình Thâm đã bước đi tới đây, lạnh lùng nói: "Không thể!"

Chương Vệ Binh kinh ngạc nhìn người quân nhân cao lớn tuấn mỹ trước mắt này, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn đâm vào rất không thoải mái: "Vị này là... anh cả của em sao?" Hắn hỏi Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ vừa muốn phủ nhận, Quý Đình Thâm đã gật đầu, chỉ Chương Vệ Binh, khoát khoát tay chỉ thị hắn đi nhanh lên, vẻ mặt lớn lối lại không kiên nhẫn.

Chương Vệ Binh còn muốn tìm cách lôi kéo làm quen, thoáng do dự nên gọi một tiếng anh cả hay dùng những lời khác để trò chuyện, Quý Đình Thâm đã không nhịn được tới cực điểm, ánh mắt nhìn đến hắn tràn ngập uy hiếp.

Chương Vệ Binh chỉ đành vội vàng tạm biệt.

Quý Đình Thâm cười cười với Mạch Tuệ, vẻ mặt trong một giây đồng hồ từ băng sơn biến thành ánh mặt trời ấm áp: "Mạch Tử." Cánh tay cậu nhấc lên muốn ôm cô qua.

Mạch Tuệ đánh một quyền vào xương sườn của cậu: "Anh ít động tay động chân cho em."

Quý Đình Thâm cũng không trốn để mặc cô đánh: "Anh sợ em đau tay đấy chứ. Anh nói em cũng quá hẹp hòi, còn giận anh sao? Cái này đã bao nhiêu năm rồi hả?" Cố ý khoa trương trêu chọc cô.

Mạch Tuệ liếc anh ta một cái: "Làm sao anh lại dát vàng trên mặt mình như vậy, người nào chọc giận anh rồi? Em không có thời gian nhớ thương ai đó lâu như vậy."

Quý Đình Thâm lập tức cười nói: "Vậy em viết thư cho anh đi."

"Anh không có bệnh chứ, gần như vậy viết thư làm gì? En còn không viết thư cho anh cả của em đây này." Mạch Tuệ nhìn thấy Đại Vượng và Cao Lăng đi tới, cùng chào hỏi Cao Lăng.

Cao Lăng quan sát Quý Đình Thâm, lại nhìn qua Mạch Tuệ, lập tức vạch Quý Đình Thâm đến chiến tuyến kẻ địch.

Cậu lại hỏi thăm gần đây mậu dịch buôn bán bên ngoài thế nào, có đột phá gì không.

Cũng không phải là bí mật, Mạch Tuệ liền nói cho cậu biết: "Tất cả đều tiến triển thuận lợi."

Lúc lên lầu, Đại Vượng nói: "Cơm nước xong hai người rút quân về doanh trại đi."

Quý Đình Thâm nghe vậy, nói với Mạch Tuệ: "Bây giờ hai ta cùng đi đi."

Mạch Tuệ biết cậu ta nghèo, không nhịn được cười lên: "Nói anh và Cao Lăng đấy, bây giờ nhà chúng tôi chỉ có ba phòng ngủ một phòng khách, không chiêu đãi được các anh đâu."

Cô ở gian phòng nhỏ nhất, gian phòng của Lâm Lam cùng Hàn Thanh Tùng cũng không lớn, để gian phòng lớn nhất cho bé trai, đặt hai chiếc giường tầng.

Bình thường lúc chỉ có Nhị Vượng và Tiểu Vượng thì không có gì, lúc này Tam Vượng cùng anh cả đều trở về, bản thân đã rất chen chúc, thêm hai người căn bản không có chỗ ngủ.

Cao Lăng cười nói: "Anh có thể đi nhà khách, ngày mai chúng ta cùng đi dạo chơi ngoại thành đi, vừa lúc Tam Vượng trở lại, rất nhớ cậu ấy."

Quý Đình Thâm: "Tôi đây có thể ngả ra đất nghỉ."

Cao Lăng quay đầu lại nhìn hắn: "Trung đội trưởng Quý thật không biết rụt rè."

"Cậu phải tin tưởng tôi thật rất rụt rè rồi, nếu không đã sớm ném bỏ cậu lại."

Mạch Tuệ hiếu kỳ nói: "Sao hai người lại có mâu thuẫn? Chuyện gì xảy ra, nói ra em làm trọng tài cho các anh."

Quý Đình Thâm nhìn cô: "Em không biết?"

Mạch Tuệ kinh ngạc nói: "Em vẫn luôn ở nhà, các anh ở bộ đội, các anh gây mâu thuẫn, làm sao em biết được? Anh cả, anh biết không?"

Đại Vượng: "Không biết."

Mạch Tuệ liền liếc Quý Đình Thâm một cái: "Nhất định là anh bắt nạt Cao Lăng."

Kể từ khi Giang Xuân Hà có quan hệ tốt với một nhà Lâm Lam, Cao Lăng không bao giờ đánh nhau, không đùa bỡn tính tình nữa, Mạch Tuệ và Lâm Lam đều cảm thấy cậu ta là đứa trẻ ngoan rồi.

Quý Đình Thâm: "..." Anh muốn bắt nạt em!

Trong nhà Lâm Lam đang cùng Nhị Vượng nấu cơm.

Tam Vượng và Tiểu Vượng đánh đàn ghita ca hát, hai người cũng không hát đàng hoàng, trên nhảy dưới tránh, tê tâm liệt phế.

Tiểu Vượng âm vang có lực: "... Sông lớn chảy về hướng đông, sóng dạt dào. Mấy ngàn cổ phong truyền người ~~ vật, Đường Tông tống tổ, Tần hoàng Hán Vũ, đều hướng lên ~~ còn nhìn sáng nay ~~~"

Tam Vượng uyển chuyển đổi một điệu hí khúc: "Sáng nay ~~ có rượu sáng nay say, gió lốc minh triều chín vạn dặm, cửu thiên lãm nguyệt năm dê bắt con ba ba, một tôn còn lỗi giang nguyệt ~~~"

Hàn Thanh Tùng ở một bên đọc sách, bốn phương tám hướng bất động, mặt mày vô tình.

Tiểu Vượng lại đổi một: "Trăng sáng bao lâu có, nâng cốc hỏi trời xanh."

Tam Vượng: "Ta muốn thuận gió lên trời cao, cùng sóng vai với ánh mặt trời ~"

Tiểu Vượng trợn mắt liếc cậu, lần nữa đổi lại: "... Mười năm sinh tử, hai mịt mờ, không tự định giá, từ khó quên. . . . . ."

Tam Vượng: "Chuyển chu các, thấp khinh hộ, người ấy ở nơi nào ngọn đèn dầu đã hết tỏ ~~~"

Tiểu Vượng: "Kiêm gia bạc phơ, bạch lộ vì sương, cái gọi là người ấy, ở một phương nào đó ~~"

Tam Vượng: "Đó là cô nương của ta ~~~ mang theo đồ cưới của em, đi tới bên cạnh của ta, em chính là một tia ánh sáng phụt tắt nơi chân trời ~~~"

Ba người Đại Vượng, Quý Đình Thâm, Cao Lăng đứng ở cửa, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cảm thấy muốn hóa đá.

Tam Vượng thấy anh cả trở về, vui mừng chạy đi rồi nhảy qua: "Anh cả!"

Cậu nhảy lấy đà ngay tại chỗ, so với nhảy cầu còn có tư thế phát huy tài nghệ hơn, một phát nhào qua Đại Vượng.

Đại Vượng đẩy Cao Lăng về phía trước, Cao Lăng liền bị Tam Vượng bổ nhào vào.

Cao Lăng ở đâu có sức lực như Đại Vượng, bị Tam Vượng bổ nhào không ngừng lùi ra sau.

Quý Đình Thâm đưa tay giữ lưng cậu: "Thân thể nhóc không được nha, trở về phải rèn luyện tử tế đấy."

Cao Lăng: tôi chỉ nhỏ hơn anh một hoặc hai tuổi thôi đấy?

Tam Vượng từ trên người Cao Lăng tụt xuống, còn vỗ vỗ bả vai Cao Lăng: "Cao Lăng, anh phải rèn luyện thêm."

Cao Lăng: "Cám ơn, anh sẽ."

Quý Đình Thâm nhìn cậu ta một cái, cười nói: "Cái này phải luyện chết đi sống lại mới được đấy."

Mạch Tuệ liếc nhìn Quý Đình Thâm nói: "Năm đó cũng không biết người nào, khóc hu hu đòi về nhà."

Quý Đình Thâm: "!!!" Hàn Mạch Tuệ nếu anh không để em gọi anh là ba ba, anh liền... anh quản em gọi mẹ, cảm thấy tức giận đến mơ hồ.

Cậu nhấc chân đi vào phòng bếp hỗ trợ.

Lâm Lam và Nhị Vượng cũng làm sắp xong, cười nói: "Đình Thâm à, cháu đi đánh cờ với chú Hàn đi, chúng ta lập tức làm xong rồi."

Hàn Thanh Tùng nằm không cũng trúng đạn: . . . . . . Ai nói anh thích đánh cờ? Anh cũng không phải Miêu Hỉ Phát.

Hàn Thanh Tùng chỉ thích đánh cờ với vợ, bởi vì đó trò chơi tình thú, anh thắng hay thua đều có thể kiếm lợi.

Quý Đình Thâm lại không động, Hàn Thanh Tùng cùng mấy con trai ở nhà, tình nguyện đại mã kim đao *(ý hành động hùng hổ, thô lỗ) ngồi ở nơi đó đọc sách cũng không đánh cờ, chẳng lẽ đơn độc vì chờ cậu ta đến đánh cờ hay sao? Cậu cũng không phải kẻ ngu.

Cậu liền giúp Lâm Lam rửa rau, lau nhà.

Lâm Lam vỗ vỗ cậu: "Hiện tại cũng là trung đội trưởng rồi, không cần làm lính cần vụ nữa à."

Miệng Quý Đình Thâm rất ngọt: "Dì Lâm, con chính là lính cần vụ của dì, dì chỉ cần phân phó."

Mạch Tuệ hướng cậu làm mặt quỷ, không biết xấu hổ!

Nhị Vượng nhìn cậu một cái, đã sớm biết tên này có chút ít tâm tư.

Bàn bát tiên ở nhà Lâm Lam ở dưới có một chốt nhỏ, có thể mở ra hợp lại thành chiếc bàn tròn, đặc biệt chuẩn bị khi bọn nhỏ dẫn bạn bè về ăn cơm.

Quý Đình Thâm trước không vội ngồi xuống, rót nước cho mọi người, người khác đều không sao cả, chỉ có Cao Lăng trong bụng muốn phun ra một trận mắng. Mạch Tuệ thú vị trợn trắng mắt nhìn cậu, ngầm bảo cậu đừng ở đó mà giả bộ. Chu Thụ Quang nói ở nhà bình dầu ngã cậu ta cũng không đỡ, ăn cơm đều chờ đưa đến tay!

Quý Đình Thâm lại thuận thế ngồi ở giữa cô và Lâm Lam, cười nói với Mạch Tuệ: "Ánh mắt xem thường của em làm anh cảm nhận có chút thân thiết."

Mạch Tuệ nhỏ giọng nói: "Anh còn biết à."

Tiểu Vượng kinh ngạc nói: "Anh Đình Thâm, chỗ ngồi bên này của anh cả còn trống nè, anh làm gì chen chúc cùng chị em với mẹ em bên đó thế?"

Tam Vượng: "Đúng vậy, con trai đi chen chúc cùng cô bé cái gì chứ?"

Cao Lăng: "Đúng rồi!" Cậu ta nhìn Mạch Tuệ một cái, Mạch Tuệ cười với cậu, nụ cười thản nhiên sáng rỡ, không hề có khác thường. Trong lòng Cao Lăng không biết mùi vị gì, mặc dù cô không cho Quý Đình Thâm sắc mặt tốt, nhưng rõ ràng không giống với người khác. Cậu cũng muốn khác nha.

Quý Đình Thâm cười nói: "Anh muốn ở chỗ này cảm thụ tình thương của mẹ."

Tam Vượng: "Vậy cũng nên là em chứ, em đã thật lâu không gặp mẹ em rồi."

Đại Vượng nhìn bọn hắn một cái, để cho bọn họ yên tĩnh, sau đó rót rượu cho cha mẹ, lại muốn rót cho Quý Đình Thâm.

Quý Đình Thâm nhìn về phía Hàn Thanh Tùng: "Chú, chú nói chúng cháu có thể uống rượu không?"

Mạch Tuệ: anh lại giả bộ, anh cho rồi cha tôi dễ lừa gạt như vậy sao? Lần trước đến quân doanh còn thấy anh đánh gục đoàn trưởng các anh nữa đấy.

Hàn Thanh Tùng nhìn cậu và Đại Vượng: "Tửu lượng cũng cần rèn luyện."

Anh biết Đại Vượng và Quý Đình Thâm không phải là chiến sĩ bình thường, lúc trước nhận được điện thoại Lục Cẩm Tú, Đại Vượng muốn tham gia khảo hạch huấn luyện đặc thù, nếu như được phía trên chọn sẽ đi thủ đô tiếp nhận huấn luyện đặc biệt.

Quý Đình Thâm cầm chai rượu rót rượu cho Đại Vượng, cậu khẽ nghiêng đầu nói nhỏ với Mạch Tuệ: "Em có muốn uống một chút hay không? Sau này công việc giao thiệp của mậu dịch, có phải cũng cần xã giao không?"

Mạch Tuệ thoáng do dự, Nhị Vượng nói: "Chị em không uống, rót cho em một chút."

Tam Vượng kích động, bị Lâm Lam trừng một cái: "Chẳng những anh ba nhỏ không thể uống rượu, có chút đồ không chú ý cũng không thể ăn, chính mình cần phải chú ý đấy."

Tam Vượng có chút mất mác: "Mẹ, con biết rồi."

Tiểu Vượng cười nói: "Anh ba nhỏ, em cũng không uống nè, em uống nước trái cây với anh." Trời mùa hè Lâm Lam không phải làm nước trái cây thì chính là nấu canh chua ngọt cho bọn nhỏ giải khát.

Cao Lăng liền cũng uống một chén.

Mạch Tuệ cũng uống một chút.

Lâm Lam nâng cốc giơ lên, dùng cánh tay đụng đụng Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng giơ lên chén rượu, thản nhiên nói: "Các con đều lớn, cuộc đời còn rất dài, phải từng bước in một dấu chân, không hoảng hốt không vội vã, quan trọng nhất không thể phạm pháp."

Mọi người: ... Đừng phạm tội rơi vào tay Hàn cục.

"Chú Hàn, chú yên tâm, chúng con ghi nhớ lời dạy bảo, tuyệt đối không dám." Quý Đình Thâm lớn tuổi nhất, giơ lên chén rượu cụng ly với Hàn Thanh Tùng, Lâm Lam, sau đó trở lại cụng ly với Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ trừng mắt liếc cậu, cầm lấy nước của mình cụng một cái.

Quý Đình Thâm rũ mắt cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cầm ly rượu đưa đến trước mặt Mạch Tuệ, sau đó đuôi lông mày nhếch lên, ra hiệu cô uống nước.

Mạch Tuệ bưng chung rượu lên nhấp ở trên môi, nhất thời ánh mắt đều trợn tròn, đây cũng quá cay rồi.

Nhị Vượng cũng nhấp một miếng, đây là lần đầu tiên cậu uống rượu, rất cay, một ngụm nhỏ đi xuống, trên gương mặt tuấn tú liền nổi lên đỏ ửng.

Mạch Tuệ ra hiệu với cậu: "Đừng uống nữa, thật là khó uống, nước trái cây vẫn dễ uống hơn."

Nhị Vượng cười cười với cô, ý bảo cô không thể uống thay cậu.

Mạch Tuệ vừa muốn lấy đi ly rượu nhỏ của mình, lại bị Quý Đình Thâm cầm lấy uống luôn, cậu uống xong liền đặt xuống bàn.

Ở dưới bàn Mạch Tuệ lén lút dẫm cậu một cước.

Quý Đình Thâm ung dung thản nhiên, chỉ gắp cho cô cánh gà, nhỏ giọng: "Ngon hơn đùi gà."

Bữa ăn này mọi người ăn rất sung sướng, uống cũng khá nhiều rượu, Quý Đình Thâm mang đến hai chai, còn có lúc trước Lâm Lam mua hai chai, lại uống hết luôn.

Lâm Lam phát hiện mấy đứa nhỏ này rất có tiềm lực nha, Đại Vượng lại càng uống càng có tinh thần, hai con mắt kia, dường như phát sáng muốn chảy nước ra ngoài luôn. Tửu lượng Quý Đình Thâm cũng không nhỏ, chẳng qua sau khi uống rượu, vốn dung mạo tuấn mỹ càng phát ra kinh người.

Kinh ngạc nhất chính là, tửu lượng của Nhị Vượng khá tốt, vừa bắt đầu còn ngại cay không thể nào uống, sau đó một ly lại một ly, càng uống càng không có cảm giác.

Này thật đúng là.

Tam Vượng rất rất hâm mộ đấy, rõ ràng đón gió tẩy trần cho cậu mọi người uống rượu ăn mừng, đáng tiếc cậu không được uống một giọt nào.

Tiểu Vượng cũng không sao cả, còn đánh đàn ghi-ta hát cho mọi người nâng cốc chúc mừng: "Bạn bè anh cạn một chén, một chén lại một chén, đây là nước mắt của hạnh phúc..."

Chỉ có Cao Lăng tửu lượng kém còn thể hiện, uống hai chén đã gục xuống.

Hàn Thanh Tùng uống cũng nhiều, trực tiếp đi ngủ.

Lâm Lam rót một ly trà đậm đặc mang vào cho Hàn Thanh Tùng: "Anh ba, có đau đầu không?"

Hàn Thanh Tùng cười cười: "Không đau, uống đến vừa lúc." Anh liền uống một ngụm trà trên tay cô, sau đó đem ly trà đặt trên bàn ở bên cạnh giường, hai tay ở dưới nách cô kéo người lên, ôm cô vào trong ngực nằm xuống.

Lâm Lam: ... Này còn không uống nhiều à.

Cô suy nghĩ, lại bị anh ôm chặt không buông.

Gương mặt Lâm Lam nóng lên, bọn nhỏ đều ở bên ngoài đấy, cô nhỏ giọng nói: "Anh ngủ một lát, em đi dọn dẹp."

Hàn Thanh Tùng: "Để cho bọn nó dọn."

Lâm Lam: "Em muốn ăn dưa hấu. Anh có ăn không?"

Hàn Thanh Tùng mở mắt nhìn cô một chút, lắc đầu, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Lâm Lam kéo tấm chăn qua đắp ngang bụng anh, sau đó đóng lại cửa đi ra ngoài.

Phía ngoài Mạch Tuệ dẫn Tam Vượng, Tiểu Vượng dọn dẹp bàn cơm.

Quý Đình Thâm muốn giúp cô, Mạch Tuệ tránh ra, nhỏ giọng nói: "Anh đừng nhúc nhích, một lần nữa đánh vỡ hết chén nhà chúng em."

Mẹ không có chuyện gì, em hai đau lòng muốn chết.

Cao Lăng uống nhiều người lại rất ngoan, Đại Vượng đỡ cậu vào trong phòng đi ngủ rồi ngoan ngoãn ngủ.

Nhị Vượng ngồi ở chỗ đó cả buổi không nhúc nhích.

Quý Đình Thâm đi qua vỗ vỗ bả vai cậu, cúi đầu nhìn: "Uống nhiều quá?"

Nhị Vượng giương mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Anh cách chị tôi xa một chút."

Quý Đình Thâm cười lên: "Đây là uống nhiều quá rồi." Nếu không không thể nói thẳng lời trong lòng như thế. Cậu cầm băng ghế ngồi xuống, cánh tay đặt trên bả vai Nhị Vượng: "Vậy không được, anh còn muốn dựa vào gần hơn chút đây."

Nhị Vượng cảm thấy đầu óc thanh tĩnh, nhưng ý thức lại bay bổng lên, âm thanh bên ngoài cũng chậm dần. Mặc dù cậu uống nhiều, dáng vẻ cũng rất tốt, buông xuống suy nghĩ, chẳng qua vẻ mặt thường ngày ôn nhuận lại mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng cùng cố chấp.

"Nhà anh có chút phức tạp." Nhị Vượng nói.

Quý Đình Thâm kinh ngạc nói: "Nhị Vượng em được nha, còn điều tra qua anh nữa."

Nhị Vượng đắc ý hừ một tiếng, đây thật là uống quá nhiều.

Lâm Lam và Mạch Tuệ cắt dưa hấu, để Tam Vượng với Tiểu Vượng mang sang cho bọn họ ăn.

Đại Vượng uống không ít, nhưng tất cả đều như thường, chỉ là đuôi mắt đỏ hồng, ánh mắt so với bình thường nhiều hơn mấy phần ôn nhu, ánh nước phát sáng vô cùng động lòng người.

Mạch Tuệ: "Anh cả, đến ăn dưa hấu."

Đại Vượng gật đầu đi sang ngồi, lấy tay chóng đầu từ từ cảm thấy chóng mặt.

Quý Đình Thâm một tay ôm cả bả vai Nhị Vượng, quay đầu nói với Lâm Lam: "Mẹ, con muốn nói chút chuyện với mẹ."

Lâm Lam: "!!"

Quý Đình Thâm: "..." Con bà nó, mình cũng uống quá nhiều rồi, đầu óc chậm hơn miệng vài nhịp.

Đại Vượng xem xét cậu ta, lại không nói gì.

Lâm Lam đưa tay sờ sờ trán của Quý Đình Thâm: "Đình Thâm, con có phải uống đến hồ đồ rồi không?"

Quý Đình Thâm trì hoãn lại trì hoãn, xoay người chắp chắp tay với Lâm Lam, rất chân thành nói: "Dì, con rất chân thành muốn nói với dì chuyện này."

Lâm Lam kinh ngạc nhìn hắn: "Con làm sao vậy?"

Quý Đình Thâm quay đầu nhìn Mạch Tuệ, vỗ vỗ bả vai Nhị Vượng, nói với Mạch Tuệ: "Em hai uống nhiều quá, em dẫn em ấy xuống dưới đi một chút cho tỉnh rượu."

Mạch Tuệ cảm thấy cậu không có lòng tốt đến thế, nhưng vẫn đỡ Nhị Vượng đi.

Sau đó Quý Đình Thâm chỉ nghe thấy hai chị em đi ra ngoài còn thảo luận.

Nhị Vượng: "Chị, em cảm thấy Quý Đình Thâm muốn nói xấu chị."

Mạch Tuệ: "Chị cũng thấy vậy, một bụng xấu xa."

Quý Đình Thâm: ". . . . . ." Mẹ nó, mình còn có thể nói gì? Anh uống rượu say.

Lâm Lam không nhịn được cười lên: "Con nói đi."

Quý Đình Thâm lại nhìn Tam Vượng và Tiểu Vượng, hai anh em này đang đứng phía sau Đại Vượng, một người giẫm lên một chiếc ghế cho cao, giống như Tam đại kim cương nhìn cậu.

Cậu mím môi, uống rượu thân thể nóng lên, thần sắc càng thêm diễm lệ.

Cậu cắn răng nói với Lâm Lam: "Dì, dì có thể cho phép con theo đuổi Mạch Tuệ hay không."

Cậu nhìn Lâm Lam vô cùng nhanh, sau đó rũ mắt nhìn chằm chằm vào tay cô, nhìn cô có phải giơ tay lên tát cho cậu một cái hay không.

Cậu thật uống nhiều quá, lá gan rất to, lúc trước đánh chết cũng không dám nói, hiện tại cứ khoan khoái như vậy nói ra ngoài. Mạch Tuệ càng lúc càng lớn, càng ngày càng đẹp hơn, người mơ ước cô ấy càng ngày càng nhiều. Cậu lại không thể luôn canh giữ ở trước mặt cô, không cẩn thận, vạn nhất bị tên đầu heo kia... trừ cậu ra, người đàn ông nào dám theo đuổi cô bé cậu thích, đều là đầu heo.

Cậu là người dám yêu dám hận.

Lâm Lam kinh ngạc nhìn cậu, quay đầu nhìn qua Đại Vượng.

Vẻ mặt Đại Vượng nghi ngờ, cậu thật không hiểu về chuyện này, dù sao chung quanh cũng không có người nào nói theo đuổi hay không theo đuổi, đều là đến tuổi người trong nhà tìm đối tượng thân cận thôi.

Tam Vượng và Tiểu Vượng càng hiếu kỳ, Tam Vượng: "Thầy Tiểu Vượng, nói gì?"

Tiểu Vượng: "Nghe tiếp."

Lâm Lam khẽ nhíu mày, nhìn Tam Vượng, Tiểu Vượng: "Hai con, đi xuống đi bộ đi."

Hai anh em lắc đầu: "Mẹ, hai chúng con không có uống rượu, không cần đi bộ."

Lâm Lam: "Đi đánh đấm giả bộ rồi trở về."

Tiểu Vượng: "Mẹ, hôm qua mới đánh."

Đại Vượng quay đầu liếc hai người bọn họ, mạnh miệng còn có sức lực đúng không.

Hai anh em lập tức kéo cánh tay cười nói: "Đi xuống đi bộ."

Chờ hai anh em đi, trong nhà chỉ còn lại Lâm Lam, Quý Đình Thâm, Đại Vượng, còn có Hàn Thanh Tùng đang ngủ.

Quý Đình Thâm cảm thấy áp lực chợt giảm, cậu lấy cái ghế mời Lâm Lam ngồi xong, lại đi lấy cái ghế thấp hơn ngồi dưới chân cô.

Cậu cười nói: "Dì, nếu dì tức giận, dì cứ đạp con đi." Cậu chỉ chỉ lồng ngực của mình.

Lâm Lam: "Con đứa bé này, con đường đường chính chính như vậy, làm dì có chút áp lực. Con thích Mạch Tuệ? Đình Thâm, con xem, chị Mạch nhà dì vẫn còn nhỏ, mới vừa tốt nghiệp cấp ba, năm nay mới mười sáu tuổi."

Quý Đình Thâm: "Dì, dì mười sáu tuổi đã sinh Đại Vượng."

Lâm Lam: ... Đây không phải ý muốn thật sự của ta.

Quý Đình Thâm dò xét vẻ mặt của cô: "Dì, nếu dì lo lắng, con nhờ ông nội con đề nghị kết thông gia."

"Đợi chút... Đình Thâm con chờ một chút." Lâm Lam nâng trán: "Dì uống hơi nhiều."

Quý Đình Thâm vịn đầu gối của cô: "Con muốn kết hôn với con gái của dì."

"Không được!" Lâm Lam quyết đoán từ chối.

. . . . .

. . . . .

Ánh sáng trong mắt Quý Đình Thâm thoáng chốc bị bóp tắt, giống như đứa trẻ lạc đường không biết làm sao nhìn cô chằm chằm.

Lâm Lam: "Ý của dì là, nhà chúng ta không ép duyên. Mặc dù Mạch Tuệ là con gái của dì, nhưng hôn nhân của con bé do chính con bé làm chủ, phải là con bé thích tự mình đồng ý mới được, dì không thể quyết định thay con bé."

Quý Đình Thâm vốn thiếu chút nữa bị một cái tát đánh tới trái tim không biết làm sao lại thình thịch nhảy dựng lên: "Thế, ý của dì, chỉ cần con làm cho cô ấy thích, cô ấy đồng ý gật đầu gả cho con, có thể sao?"

Tuy Lâm Lam không nỡ, nhưng lại không thể không gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần con gái dì nguyện ý, dì không phản đối."

Quý Đình Thâm lập tức cười lên, vốn tướng mạo tuấn mỹ lần này rực rỡ khiến một phòng khách ba phòng ngủ không chứa nổi cậu.

"Vậy ý của dì, con có thể theo đuổi cô ấy?"

Lâm Lam nghĩ cô bé mười sáu tuổi, ở hiện đại cha mẹ đều khẩn trương cả lên, sợ con gái yêu sớm bị heo củng đi mất, lúc này thằng nhóc chết tiệt này lại dám đến cầu hôn, gan của mi cũng to dữ hể. Nhưng cậu như vậy, Lâm Lam cũng yên tâm, là một người biết chịu chịu trách nhiệm, không phải là cái loại nhìn thấy cô bé xinh đẹp đã muốn trêu chọc.

Cô thở dài: "Con có quyền theo đuổi con bé. Dì không quản, nhưng... nếu như con bé không thích, dì cũng sẽ không giúp con, con không thể đi cửa sau."

Cô cũng không phải mình nhìn thấy thằng nhóc này tốt, nhưng con gái nhìn không được, lại làm loại chuyện tẩy não con gái.

Dù sao kiếp này từ nhỏ tam quan Mạch Tuệ đã chính trực, thiện lương nhiệt tình, thông tuệ hướng về phía trước, không hề hời hợt tham mộ đàn ông, cũng không hư vinh như vậy nữa, chỉ cần con bé vừa ý, chắc chắn cũng sẽ không sai, cho dù không phải là Quý Đình Thâm, dĩ nhiên cô cũng ủng hộ.

"Cám ơn dì Lâm." Quý Đình Thâm vui mừng muốn nhảy lên trần nhà đi bộ một vòng, cậu nắm tay Lâm Lam hôn một cái: "Cám ơn."

Cậu đứng dậy muốn đi tìm Mạch Tuệ, lại thấy Đại Vượng chậm rãi đứng dậy, cởi áo sơ mi dài tay ra.

Quý Đình Thâm: "Hàn Vượng Quốc, cậu muốn làm gì?"

Đại Vượng ngoắc ngoắc hắn: " Anh đánh thắng tôi trước đã rồi nói sau."

Quý Đình Thâm: . . . . . . Con bà nó, cậu ghét mình là anh vợ tôi à.

Cậu khẳng định đánh thắng Đại Vượng, nhưng cũng có thể lưỡng bại câu thương.

Đại Vượng tiến lên không cho cậu ta từ chối ôm bả vai cậu ta kéo ra ngoài cửa, đến cửa, cậu quay đầu nói với Lâm Lam: "Mẹ, không cần phải gấp gáp, thế giới rất lớn, con rể tốt có rất nhiều."

Lâm Lam liền cười, những đứa trẻ này nha, thật là... cô quyết định trở về nằm với anh ba đây.

Mặt Quý Đình Thâm đều đen rồi, nghiến răng nghiến lợi: "Hàn Vượng Quốc, tình bạn của hai ta đã tận."

Đại Vượng lại không cho phép cậu ta dừng bước, sắc mặt rất nghiêm túc: "Anh vẫn nên nói trước chuyện nữ văn công, cùng nhau tắm rửa?"

. . . . . .

Mặt Quý Đình Thâm càng đen hơn: "Tới đây, vẫn nên đánh nhau thôi."

Đại Vượng đứng ở đầu bậc thang đẩy cậu xuống một bậc: "Trước tiên nói cho rõ ràng." Tư thế kia nếu Quý Đình Thâm nói không rõ ràng, cậu liền một cước đạp xuống.

Quý Đình Thâm hít một hơi: "Cậu đã đi qua khu huấn luyện hai chưa?"

Đại Vượng: "Không có."

"Cậu đi một lần rồi cậu sẽ biết, đặc biệt biến thái."

"Tôi có thời gian nghe anh giải thích." Hai cánh tay Đại Vượng khoanh trước ngực, sắc mặt lạnh lùng: "Trước kia anh như thế nào không sao cả, muốn đến gần em gái tôi, nhất định phải trong sạch." (Editor: haiza, tui cũng muốn có ông anh như thế nha)

Quý Đình Thâm: "Nhất định phải làm tôi mất mặt đúng không."

"Mất mặt hay mất mạng, anh chọn."

Quý Đình Thâm nhận mệnh, giơ tay lên vò đầu bứt tóc: "Huấn luyện xong tôi đi tắm, mẹ nó tôi làm sao biết cô ta lại đi vào nhà vệ sinh nam chứ." Nơi đó căn bản đều là mấy ông già, tất cả mọi người cam chịu nhà vệ sinh kia cùng phòng tắm vòi sen là của nam binh, không có phụ nữ! Ai biết cô ta từ nơi nào chui ra chứ!

"Sau đó?" Khi bọn họ ở nhà, dựa theo logic của Lâm Lam đàn ông bị nhìn hết sạch như thế cũng là chịu thiệt đấy!

Quý Đình Thâm nhớ đến lịch sử đen tối mất mặt kia quả thật có thể khiến mình nổ tung, Đại Vượng lại cứ như hũ nút, này nếu là người khác, ai đề cập chuyện này với cậu, cho dù là Loan Diệu Huy cũng bị cậu đánh nằm trên giường khóc meo meo đấy.

"Trước tiên tôi dùng khăn lông giữ được mặt của cô ta, ném thẳng cô ta ra ngoài." Quý Đình Thâm liếc mắt: "Yên tâm, bên trong rất tối, ông đây không bị thiệt."

Đại Vượng nhíu mày, nghi ngờ: "Vậy anh bị xử phạt?"

Lúc ấy có người truyền ra cậu cùng tắm với nữ văn công nên bị xử phạt, có mách có chứng đấy, giống như chính mắt bọn hắn thấy xuân cung đồ sống vậy.

Quý Đình Thâm: "Tôi. . . . . . lúc ném ra ngoài dùng sức hơi lớn, bị ghi tội đánh nữ đồng chí."

Cậu nhất thời tình thế cấp bách không giữ lực, trực tiếp ôm lấy đầu cô ta ném thẳng ra ngoài, kết quả làm nữ văn công té gãy xương chân, đầu bị tét, cái trán bị sẹo.

Cậu cũng xui xẻo mà, thật là xui, từ đó về sau không cho người ta đề cập đến.

"Còn nữ y tá?"

Mặt Quý Đình Thâm lạnh hơn: "Cái này đánh rắm cũng không có, đang êm đẹp đi trên đường, có người đụng vào trong ngực cậu, cậu từng thấy chưa?"

Đại Vượng lắc đầu: "Không ai nhào vào trong ngực tôi."

Các cô cũng chỉ xa xa nhìn cậu, không ai dám tiến đến làm động tác khác người.

"Có lẽ là vấn đề của anh." Đại Vượng cho ra một kết luận.

Quý Đình Thâm cười lên: "Cám ơn, vâng là do tôi quá đẹp trai hút người chứ sao." Làm sao Mạch Tuệ lại làm như không thấy đây?

Đại Vượng: "Không, là anh quá cợt nhả." Lời này không phải nhục nhã cũng không phải trêu ghẹo, từ trong miệng Đại Vượng nói ra, chính ý trên mặt chữ. Nói xong cậu liền xoay người đi về nhà, cũng không quản Quý Đình Thâm làm sao.

Quý Đình Thâm: . . . . . . Mình sao, tôi còn kém treo cái bảng ở trên mặt viết: tâm tình ông đây không tốt, trừ Hàn Mạch Tuệ cô gái nào cũng đừng đến chọc tôi.

Nhưng, cậu nghiêng đầu suy nghĩ, tại sao Hàn Vượng Quốc đi trên đường, chưa từng có nữ văn công, nữ y tá... nào nhào vào trong lòng cậu ta? Chẳng lẽ mình không đủ ngoan? Chắc là tướng mạo Hàn Vượng Quốc lạnh lùng, lúc nói năng thận trọng lạnh lùng nặng nề, làm cho người ta có áp lực rất lớn. Dù sao thằng nhóc kia có khả năng đối với cô gái mình thích cũng cười không nổi à.

Mà chính mình dù rất tức giận, vẫn làm cho người ta có cảm giác đang trêu chọc đây.

Vãi luyện, chính mình phải luyện tập vẻ mặt giống như gián điệp sao?

Cậu nhấc chân đi xuống tìm Mạch Tuệ.

"Anh." Lúc cậu xuống lầu, vừa vặn đối diện với cô bé mười mấy tuổi đến đây, vẻ mặt ửng đỏ nhìn cậu.

Quý Đình Thâm cố gắng để Hàn Vượng Quốc nhập thể, lạnh lùng nhấc chân đi tới, không có để ý tới cô.

"Ôi chao, anh..."

Quý Đình Thâm: "Ngại quá, tôi đã có vợ rồi."

Cậu đi bộ một vòng trong sân, chỉ nghe tiếng cười vui vẻ của Tam Vượng cùng Tiểu Vượng, còn có tiếng cười như chuông bạc của Mạch Tuệ. Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy cô bé cười rực rỡ như ánh mặt trời đến như vậy, tất cả mọi người đều xấu hổ thu liễm, sợ bị người ta nói thật ngông cuồng phóng túng.

Cậu đi theo tiếng cười đến đó, đứng ở bên ngoài bức tường hoa, nhìn mấy thiếu niên nam nữ đang ở nơi đó chơi nhảy dây, cái gì mà: "Xe hơi nhỏ, tích tắc tích tắc, hoa Mã Lan nở hai mươi mốt hoa, hai năm hai sáu hai bảy, hai tám hai chín ba mươi mốt. . . . . ."

Nhị Vượng và một thiếu niên cầm dây, Mạch Tuệ cùng Tam Vượng, Tiểu Vượng còn có mấy cô bé, liền thay phiên nhau nhảy.

Ánh mắt đứa bé trai kia vẫn luôn dán lên người Mạch Tuệ, khiến cho Quý Đình Thâm hết sức khó chịu.

Tôi biết đẹp mắt, sao mắt mày cũng không nháy mà cứ nhìn chằm chằm vào người ta như thế hả.

Cô bé kia vào lúc mười hai tuổi liền lộ ra vẻ xinh đẹp kinh người, lúc này lại càng xinh đẹp bức người. Quý Đình Thâm biết cũng không phải tất cả đều là vì tướng mạo mỹ lệ, mà là sự tự tin phát ra từ bên trong của cô, như ánh mặt trời, thật giống như một luồng ánh sáng chiếu sáng rạng rỡ, không tự chú hấp dẫn ánh mắt của mọi người, làm người ta xoay chuyển xung quanh cô.

Vì biết ơn gặp được cô là chuyện tốt đẹp thế nào, cậu cảm tạ ông nội tám trăm lần, làm cho ông nội vui vẻ cho rằng cậu cải tà quy chánh, hết sức vừa lòng.

Cậu ôm cánh tay tựa vào tường hoa nhìn bọn họ chơi đùa, không biết rằng ánh mắt chính mình mang đầy ôn nhu và say mê quấn quýt.

Cậu thề, cho dù có được cô rồi, cũng sẽ không khiến cô biến thành một người khác, Cậu sẽ làm cho cô vĩnh viễn vui vẻ như vậy, như ánh mặt trời, giống như vĩnh viễn không rơi vào bóng tối.

Một cô bé đang nhảy dây nhìn thấy cậu, thấy cậu nhìn về phía cô bên này, tim đập như hươu chạy, xém chút ngừng đập.

Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy người con trai nào như vậy, bén nhọn dọa người rồi lại đẹp trai như vậy, so với cô bé còn xinh đẹp hơn. Ngay cả người người rất kén tóc húi cua, cậu cũng có thể đẹp trai như vậy!

Cô suy nghĩ miên man, liền nhảy sai liên lụy Mạch Tuệ cũng dừng lại.

Mạch Tuệ quay đầu thấy Quý Đình Thâm, ngoắt ngoắt tay với cậu ta.

Quý Đình Thâm nghiêng đầu nhìn cô, chỉ chỉ mình.

Mạch Tuệ gật đầu.

Quý Đình Thâm đã đi qua: "Chuyện gì?"

Mạch Tuệ: "Anh nhìn gì mà mê mẩn như thế, tới đây thoải mái mà nhìn."

Gương mặt cô bé kia nhất thời đỏ hồng như tôm luộc.

Quý Đình Thâm nhìn Mạch Tuệ tự tiếu phi tiếu: "Nhìn em."

Mạch Tuệ liếc nhìn cậu, lấy sợi dây da từ trên người cậu bé kia xuống, kiểng chân muốn trùm vào người Quý Đình Thâm, vỗ vỗ bờ vai cậu ra hiệu cậu cúi thấp một chút.

Quý Đình Thâm đưa tay trực tiếp nhấc cô lên, để cô đem sợi dây da kia chụp từ trên đầu cậu xuống.

Mạch Tuệ: ". . . . . ."

Lúc Quý Đình Thâm để cô xuống, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, cười nhẹ với cô: "Xong, em đã chụp cho anh kim cô chú."

Mạch Tuệ vỗ hắn một cái tát: "Đứng vững."

Cô đi qua bên kia thay cho Nhị Vượng.

Nhị Vượng nhẹ giọng nói: "Em không nhảy." Trò chơi của cô bé, cậu cũng vì để Mạch Tuệ chơi tận hứng mới tham dự.

Không biết tại sao, ánh mắt Quý Đình Thâm nhìn chị mình, làm cho trong lòng Nhị Vượng không thoải mái. Nghĩ đến chị sẽ giống như mẹ gả cho cha gả cho một người đàn ông khác, không bao giờ về nhà nữa, cậu rất sợ hãi.

Cảm giác giống như có người muốn tách cậu thành hai nửa.

Cậu và Mạch Tuệ luôn luôn cùng nhau, cho tới bây giờ chưa từng tách ra, cậu không có cách nào tưởng tượng bọn họ sẽ tách ra.

Cậu không rõ ràng cảm giác như vậy là gì, cậu biết mình không thể nào chiếm lấy chị gái, nhưng cậu không biết phải làm thế nào mới có thể tránh thoát loại tâm tình mặt trái này.

Cậu muốn cô luôn vui vẻ, lại muốn vĩnh viễn ở bên nhau, cứ như vậy người một nhà luôn luôn ở chung một chỗ.

Cậu không có kinh nghiệm đáng sợ giống như các bé trai khác ở thời kỳ trưởng thành, cũng không như bé trai khác có tính cách vỡ lòng này làm khó khăn, nhưng cuối cùng cậu vẫn là thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành, nên chạy không khỏi sự khó khăn này.

Cậu đọc nhiều sách như vậy, nhưng không có một quyển sách có thể giải thích được trong lòng của mình là vì sao.

Cậu cũng không biết có thể nói với ai, bởi vì... loại cảm giác này không phải rất tốt, thậm chí có thể sẽ bị người khác xem thường chỉ trích, làm em trai tại sao lại muốn chiếm lấy chị mình? Cái đó và chiếm đoạt có gì khác nhau? Còn có những thứ kia chiếm lấy anh trai em gái.

Chẳng lẽ mình muốn trở thành loại người khiến người ta chán ghét sao?

Nhưng chia lìa đau đớn, cậu cũng không cách nào thừa nhận được.

Nhảy dây thừng một lát, Quý Đình Thâm ném sợi dây cho cậu bé ở một bên, nói với mấy người Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng: "Chúng ta đi chơi trò chơi người lớn tí đi."

Tam Vượng liền hỏi trò chơi người lớn là trò gì.

"Anh dẫn mọi người đi bắn bia?" Cậu nhìn Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ rất động lòng.

Tam Vượng: "Nếu không chúng ta dùng Anh ngữ tập luyện kịch bản đi? Anh Đình Thâm, anh có thể sắm vai Hamlet!"

Quý Đình Thâm: "Cám ơn, anh không có hứng thú."

Tiểu Vượng liền cười: "Thế. . . . . . Chúng ta đi xem phim? Có Thiếu Niên Phong Hỏa, hoặc Thiểm Thiểm Hồng Tinh cũng được đó, còn có Lính Trinh Sát." Rạp chiếu bóng địa khu còn lớn hơn so với huyện thành, phim chiếu cũng nhiều.

Thời điểm Tiểu Vượng ở trường học, không ít cọ ké xem phim, không tốn tiền không cần phiếu vé.

Tam Vượng cũng nguyện ý đi xem, muốn đi đến dưới lầu gọi Đại Vượng.

Nhị Vượng nói: "Các em đi đi, anh muốn trở về ngủ."

Mạch Tuệ nhìn Nhị Vượng có chút không vui, cô nhìn Quý Đình Thâm, trừng mắt liếc cậu, liền đuổi theo Nhị Vượng về nhà.

Quý Đình Thâm nhìn về phía Tam Vượng: "Anh làm sai chỗ nào rồi sao?"

Tam Vượng lắc đầu: "Không có, lần đầu tiên anh hai em uống rượu, uống nhiều quá."

Tiểu Vượng: "Anh ba nhỏ, vậy chúng ta còn đi không?"

Tam Vượng: "Chờ đi thủ đô, cho em xem đủ, còn có thu hình nữa đây này. Đi, chúng ta cũng trở về nhà."

Bọn họ về đến nhà, Hàn Thanh Tùng đã thức dậy, đang đánh cờ tướng cùng Đại Vượng. Lâm Lam rửa sạch quả đào để cho bọn họ ăn, cô dùng cây tăm đâm đưa cho Hàn Thanh Tùng ăn.

Quý Đình Thâm phát hiện Hàn Thanh Tùng vị cục trưởng này thật đơn giản, người khác ai mà không có một đống xã giao, nhưng người này một ngày không có ai, chú ấy cũng không đi ra ngoài, ở trong nhà với vợ con.

Đại Vượng nhìn cậu một cái, vẻ mặt Quý Đình Thâm vô tội, còn có chút thất bại.

Tam Vượng và Tiểu Vượng liền đi qua một trái một phái bên cha và anh cả xúi giục.

Quý Đình Thâm đi vào phòng, Cao Lăng ngủ đến mờ mịt, thoạt nhìn giống như vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh vậy.

Nhị Vượng nằm ở trên một chiếc giường khác, Mạch Tuệ cầm một quyển tiếng anh trong tay đọc.

Quý Đình Thâm tựa vào trên cột giường, cúi đầu nhìn Nhị Vượng một chút, nhìn gương mặt hơi đỏ, đưa tay thăm dò lên trán cậu: "Có chút nóng rần rồi."

"Nóng rần lên? Không thể nào. Em hai đã lâu không bị bệnh." Mạch Tuệ vội vàng đi lấy nhiệt kế: "Kẹp vào xem một chút."

Lâm Lam ở bên ngoài nghe thấy, tới đây hỏi một chút: "Anh hai đây là làm sao, bị bệnh rồi?" Cô ngồi vào một bên giường, dùng mu bàn tay thăm dò trán Nhị Vượng: "Hơi nóng đây."

Nhị Vượng bị bọn họ quan tâm mà ngại ngùng, mình vốn có chút thương cảm giờ không biết chạy đi nơi nào, cậu cười nói: "Mẹ, con không sao, mọi người không cần phải để ý đến con."

Đo nhiệt độ cơ thể không có vấn đề gì, Lâm Lam lại để chính bọn họ tự chơi.

Chờ Lâm Lam đi ra ngoài, Quý Đình Thâm cho Mạch Tuệ một ánh mắt, ý bảo cô đi ra ngoài.

Mạch Tuệ nhíu mày: "Anh làm gì thế?"

Quý Đình Thâm cười: "Anh còn có thể bắt nạt em hai à, anh trò chuyện với cậu ấy."

Nhị Vượng: "Em không sao, hai người đều đi ra ngoài đi."

Quý Đình Thâm dùng chân kéo chiếc ghế đến đây, ngồi xuống ở một bên giường, chân dài gác lên chiếc thang trên giường, nghiêng về phía Nhị Vượng.

Nhị Vượng cảm thấy nếu hắn muốn nói chuyện với chính mình, nằm không có lễ phép, ngồi dậy.

Quý Đình Thâm quay đầu cười cười với cậu: "Cậu không vui."

Nhị Vượng: "Có sao?"

Quý Đình Thâm: "Nói thật, nếu như không phải là cậu, mà là người nào khác, anh mới không quản nó tại sao tức giận, tức chết có liên quan gì đến ông đâu."

Nhị Vượng: "Bởi vì em là em trai của Hàn Mạch Tuệ?"

"Sai, bởi vì cậu là cậu." Quý Đình Thâm cong lên ngón tay búng nhẹ lên trán Nhị Vượng: "Chỉ là một thằng nhóc, tâm nhãn nhiều." Cậu hơi nghiêng đầu, nhích tới gần Nhị Vượng một chút, dùng âm thanh bên ngoài không nghe được nói: "Cho dù chị cậu chướng mắt anh, không quan tâm anh, anh cũng vẫn là anh. Cũng không thay đổi quan hệ anh và gia đình em. Anh vẫn xem em là em trai." Cậu vuốt vuốt đầu Nhị Vượng.

Nhị Vượng: "!!!" Lập tức cậu né tránh, không để Quý Đình Thâm xoa đầu của mình.

Mẹ cậu đã sớm không đụng đầu của cậu rồi.

Nhị Vượng: "Nếu chị của em không thương anh, có phải anh nên cách chị ấy xa một chút hay không?"

"Sai, anh sẽ càng áp sát chặt chẽ hơn." Cậu đắc ý nói: "Nếu cô ấy không quan tâm anh, anh đây chẳng phải cả đời sống độc thân sao?"

Nhị Vượng: ". . . . . . Anh yên tâm, chị tôi không thích anh, sẽ có rất nhiều người thích anh."

"Nhưng anh không thích. Anh chỉ thích Hàn Mạch Tuệ thôi." Quý Đình Thâm hùng hồn nói: "Cậu xem, anh gặp nhiều khó khăn trắc trở nhưng khi nhớ đến chị của em thì anh cố gắng làm cho mình trở nên tốt hơn. Anh cũng không biết cái gì coi là tốt, anh liền lấy anh của em làm tiêu chuẩn. Hàn Vượng Quân, anh có thành ý, em không thể phủ nhận điều này."

Nhị Vượng: ". . . . . ."

"Anh biết, cô gái tốt như Hàn Mạch Tuệ, rất nhiều người cũng sẽ thích. Cô ấy đi đến chỗ nào cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng anh không chỉ theo đuổi cô ấy, anh còn theo đuổi gia đình em, hy vọng anh giống như mọi người, cố gắng làm bản thân tiến bộ, xứng đáng theo chân nhà em. Nếu như không phải bởi vì anh cả cậu kích thích anh, anh... anh biết chính mình tuyệt đối không ở lại bộ đội, một nơi tập luyện khổ như vậy, một ngày anh đều không muốn ở."

Quý Đình Thâm cười cười: "Nói thật, trước kia anh đây tuyệt đối không nhận ra anh bây giờ. Bây giờ anh đây, đều có chút không nhận ra quá khứ của mình, thần kỳ không."

Nhị Vượng ngẩng đầu nhìn cậu.

Quý Đình Thâm không né tránh tầm mắt của cậu, thừa nhận nói: "Nhị Vượng. Chị của cậu là người nhà em, anh thích cô ấy, hy vọng các em chấp nhận anh vào, để anh hòa nhập vào trong, mà không phải cướp cô ấy tự trong tay các em. Em... hiểu chưa?"

Nhị Vượng không nhìn cậu, ngược lại nhìn về phía cửa, ba người Tiểu Vượng, Tam Vượng, Mạch Tuệ ở khe cửa nhìn sang.

Quý Đình Thâm quay đầu lại nhìn bọn họ: "Nghe lén người ta nói chuyện thế à?"

Mạch Tuệ: "Các anh lén lút nói gì đó, còn trốn tránh bọn em?"

Quý Đình Thâm đứng dậy đi ra ngoài, gõ nhẹ vào trán Mạch Tuệ, cưng chiều nói: "Cô bé không thể nghe lén."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com