ZingTruyen.Com

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 172: Phiên ngoại.

weiyi1314

Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Đại Vượng lạnh lùng nói: “Mới vừa rồi cô không xem tôi làm thế nào đối phó với cô?”

Thải Hoa giận đến nổi hai mắt choáng váng, đậu xanh rau má con mẹ cậu, mẹ nó vì cái gì cậu không ra bài như bình thường hả?

Thẩm Ngộ cũng bị biến cố này làm cho kinh ngạc ngây người: “Đại Vượng? Em tỉnh táo lại.”

Thải Hoa nói trúng tất cả những chuyện đã qua của cậu, đây đều là người khác không biết, hơn nữa trên ngực cậu có lỗ kim nhỏ kia, sau này cha cậu biết chẳng những không làm chỗ dựa cho cậu, thậm chí còn sợ chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài bảo cậu câm miệng.

Cậu cũng không nói cho ai biết, nhưng Thải Hoa lại biết.

Nếu như cô ta nói sự thật, thế thì một nhà Đại Vượng… cậu thật không dám nghĩ, hơn nữa cậu cũng không cách nào tưởng tượng Đại Vượng, làm thế nào người trước mắt tỉnh táo chính trực như thế lại biến thành một kẻ giết người như ma, quá quá không khoa học.

Đại Vượng: “Mệnh của tôi là do tôi không do trời. Tôi làm cũng là do tôi muốn làm, tôi không muốn làm, ai cũng không có cách nào ép buộc được tôi.”

Nói cậu là kẻ sát nhân cuồng ma…vv…vv… thật là chuyện ma quỷ.

Nói Tiểu Vượng chết đói?

Tam Vượng bị sét đánh?

Nhị Vượng đùa bỡn phụ nữ?

Mạch Tuệ thất vọng?

Mẹ cậu thương yêu cháu mà không được để ý tới?

Cô ta.. con quỷ này chỉ sợ cũng là kẻ ngu.

Thải Hoa giãy dụa không thoát nổi, lại đáng thương nhìn cậu, chảy nước mắt, trong miệng ô ô: “Tôi giúp cậu, cậu còn bắt tôi, cậu không giữ lời hứa. Hu hu… Tôi chỉ nhìn giúp cậu, cái gì cũng không có làm, tại sao cậu phải bắt tôi chứ.”

Đại Vượng trói chặt Thải Hoa, để cô ta đối diện, ngồi xuống trên ghế, cách ánh nến lay động nhìn Thải Hoa.

“Hiện tại cô phải xem kế tiếp tôi làm sao đối phó cô.”

Thải Hoa hoảng sợ nhìn cậu, cậu sẽ không theo liền giết người chứ, cha cậu là cục công an, cậu không thể biết pháp phạm pháp.

Ánh mắt Đại Vượng lạnh như băng ghim lấy cô ta, rốt cục lộ ra giấu đầu lòi đuôi rồi, đòi giúp cậu, nhìn xem kết cục tương lai, nói gì thỏa mãn yêu cầu của đối phương là có thể sửa đổi được. Lúc trước đều là thủ đoạn của cô ta, phía sau có thể sửa đổi cái này, thỏa mãn yêu cầu mới là mục đích của cô ta.

“Nghĩ ra chưa?” Cậu đứng dậy.

“Đừng ——” Thải Hoa kêu to lên.

Đại Vượng lười dài dòng với cô ta, trực tiếp nhét tấm vải kia vào trong miệng cô ta, túm cô ta đi ra ngoài.

Thẩm Ngộ vội vàng đi theo sau, đi ra bên ngoài nói một tiếng với ông chú đó.

Chú kia mơ hồ nghe được loáng thoáng, bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng nói: “Thẩm công à, không thể thất lễ với quỷ thần, sẽ bị trả thù đấy.”

Có một vài người lớn tuổi từ trước đến giờ đúng là rất tin tưởng loại chuyện quỷ thần này, hơn nữa trước kia có quỷ thông linh có thể tay không dò xét chảo nóng, miệng phun ngọn lửa trừ tà, còn có thể một ngụm nước phun lên thanh kiếm gỗ làm cho thân kiếm chảy máu. Đây đối với bọn họ mà nói đều rất thần kỳ, nhất định là thật. Vừa rồi hắn nghe được một chút, cũng nhịn không được muốn đi vào nhờ Thải Hoa xem giúp dùm hắn một chút, kết quả Đại Vượng lại bắt Thải Hoa.

Chuyện này náo đấy.

Đại Vượng dắt Thải Hoa đi ra ngoài, mấy lần Thải Hoa muốn ăn quỵt không chịu đi.

Đại Vượng: “Thật sự tôi có một cây đao.”

Cậu rút thanh chủy thủ của mình từ bên hông ra: “Loong coong” một tiếng, lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, dưới ánh đèn đường hàn quang chợt lóe, Thải Hoa hoảng sợ lập tức liền đi đàng hoàng.

Trong đầu cô ta xoay chuyển thật nhanh, thật không nghĩ tới Đại Vượng có thể không ra bài theo lẽ thường. Cô ta vốn cho rằng mình có thể nắm giữ cậu, dù sao Thẩm Ngộ đã rất tin tưởng. Nếu như có thể nắm Đại Vượng trong tay, để cậu làm trợ thủ của mình, như vậy mười năm sau này, hắc đạo chính là thiên hạ của mình!!!

Bọn họ toàn là tiểu tốt! Mình mới là đại tỷ!

Rõ ràng có cách nắm chặt lấy Đại Vượng, tại sao mất hiệu lực rồi?

Cô ta luống cuống.

Thẩm Ngộ nhìn Thải Hoa bị áp giải đi về phía đông, vội vàng nhắc nhở Đại Vượng: “Cục công an ở chỗ này.”

Thải Hoa nhất thời cứng đờ, chẳng lẽ cậu không tiễn mình đến cục công an? Vậy cậu muốn làm gì?

Đại Vượng chỉ chỉ phía đông: “Đập chứa nước bên kia, phía cuối đập có một chỗ nứt, đợi đập mở thì đạp người xuống, ngày mai đông lạnh thành đá, mùa đông không ai tìm được cô ta.”

“A… a…” Thải Hoa giãy dụa mãnh liệt.

Đại Vượng hừ lạnh: “Coi được đến cái này không? Kẻ cuồng sát chỉ dùng đao?”

Lập tức Thẩm Ngộ hiểu được ý của Đại Vượng, liền phối hợp nói: “Đại Vượng em bình tĩnh một chút, vẫn nên đưa cô ta đến cục công an khai báo đàng hoàng là được rồi.”

Thải Hoa dùng sức gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ khai báo, cô ta thật sợ Đại Vượng nổi điên ném mình vào trong hầm băng.

Đại Vượng lại không lập tức đồng ý, cậu nhìn Thải Hoa, kéo miếng vải trắng từ trong miệng cô ta: “Cô muốn dùng cải mệnh gây khó dễ tôi, có mục đích gì?”

“Không có, tôi thật sự không có ý xấu.” Đầu Thải Hoa lắc như trống bỏi, đời này đây là lần đầu óc cô ta xoay chuyển với tốc độ nhanh nhất.

Đại Vượng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt kia rõ ràng đang nói vẫn là đi đập chứa nước.

Thải Hoa bị dọa sợ đến cả người rét run: “Tôi, tôi, tôi chỉ là thích cậu chứ sao. Hu hu… nhiều người đều thích cậu như vậy, cậu sẽ không nhìn thấy tôi? Cuối năm ngoái tôi còn đi đến trường học của các cậu, chỉ là… muốn nhìn một chút… ”

“Câm miệng!” Đại Vượng mới không tin chuyện ma quỷ của cô ta.

Hiển nhiên Thải Hoa muốn dùng quỷ thần nói ra hù dọa cậu và Thẩm Ngộ, sau khi bọn họ hoảng sợ thì dùng cái cớ cải mệnh bắt bọn họ làm việc, từng bước nắm bọn họ trong tay.

Loại xiếc này cũng không khác biệt với dân gian thông linh gạt tiền tài của người khác, nhưng Thải Hoa không lấy tiền, hiển nhiên là có mục đích khác. Cô gái còn trẻ tuổi như vậy không có khả năng nghĩ ra loại thủ đoạn giả thần giả quỷ này, nhất định là có người dạy, vậy thì chắc chắn có đồng bọn.

Đại Vượng có sự trợ giúp của cục công an điều tra vụ án chứng cứ xác thực, bắt Thải Hoa đưa đến cục công an xin cục công an tiếp nhận điều tra, đúng quy tắc.

Hai người dẫn người đưa đến cục công an, có công an đang trực ban, thấy bọn họ tới đây thoáng sửng sốt.

“Đại Vượng, có chuyện gì xảy ra?”

Đại Vượng: “Có vụ án, làm phiền tìm đội trưởng Lưu.”

Công an kia vội vàng đi đưa tin cho Lưu Kiếm Vân.

Thẩm Ngộ: “Nếu đã không nghe cô ta, không bằng cứ nhờ Hàn cục đến thẩm tra.”

Đại Vượng nói: “Em về nói.” Nếu như có chuyện, mình không chính miệng nói cho cha mẹ, trở về mẹ cậu lại ca cả đời cho mà coi. Cậu để Thẩm Ngộ ở chỗ này nhìn, cậu đi về trước.

Đại Vượng vừa đi, trong miệng Thải Hoa liền ô ô mắng lên: “Khốn kiếp, khốn kiếp!”

Một công an trực ban khác đến đây, hiếu kỳ hỏ: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

Thẩm Ngộ: “Bịa đặt.”

“Thúi lắm, thúi lắm!” Mặc dù Thải Hoa nói không ra lời, cũng không chậm trễ cô ta mắng ra những lời thô tục, đáng tiếc miệng bị bịt lại nên mắng không rõ ràng lắm.

Công an kia nghĩ muốn giúp cô ta lấy miếng vải trắng trong miệng ra.

Thẩm Ngộ liền ngăn: “Đồng chí công an, vẫn là không nên mở.”

Tay công an kia cũng nhanh, vừa lấy xuống, Thải Hoa đã chửi ầm lên: “Con mẹ mày, đồ vong ân phụ nghĩa…”

Mặt công an liền biến sắc, lập tức nhét trở lại: “Cô bé này, sao miệng lại bẩn như vậy.”

Thải Hoa lại bắt đầu khóc, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, nhưng cô ta không biết lúc trước mình trang điểm, vừa khóc như vậy liền thành sặc sỡ. Chẳng những không đẹp, ngược lại dọa người.

Đại Vượng về nhà, trong nhà đã sớm cơm nước xong, có chừa lại trong nồi cho cậu đây.

Nhìn cậu trở về, Lâm Lam nói: “Con cả, con bận rộn gì đấy? Mau ăn cơm.”

Đại Vượng: “Mẹ, con cùng cha nói hai câu.”

Lâm Lam: “Trời sắp sập rồi?”

Đại Vượng: “. . . . . .”

Lâm Lam bưng cơm ra cho cậu: “Tới ăn cơm trước. Con nhìn con mỗi ngày đều bận rộn, còn bận rộn hơn cha con người làm cục trưởng, cả ngày mẹ đều không nhìn thấy được người.”

Đại Vượng không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ăn cơm.

Lâm Lam ngồi đối diện cậu, cười nói: “Con cả, con bận rộn gì đấy? Có phải lén cha mẹ tìm kiếm đối tượng hay không đây?”

Đại Vượng thiếu chút mắc nghẹn: “Không có.”

“Không cần xấu hổ, mẹ còn có thể chê cười con sao? Trưởng thành tìm kiếm đối tượng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chỉ cần có người nguyện ý gả cho con đều được, ai cũng không xen vào. Mẹ ủng hộ con.” Lâm Lam cười khẽ.

Đại Vượng có chút ăn không trôi, làm sao mẹ cậu lại nóng lòng tìm vợ cho cậu như vậy, chẳng lẽ cũng giống như cha muốn cậu kết hôn xong rồi đuổi bọn họ ra ngoài?

“Thật không có.”

“Thế Lục Kính Nhã kia là thế nào?” Lâm Lam đã hỏi Mạch Tuệ, Nhị Vượng cùng Tiểu Vượng, bọn họ đều nói lớp hai có một Lục Kính Nhã, lớn lên vừa cao lại vừa xinh đẹp, biết chơi bóng rỗ còn được bộ đội chọn trúng, đến lúc đó có thể cùng đi với anh cả.

Nếu là như vậy, Lâm Lam cảm thấy cũng không tệ, cô lặng lẽ đi xem một chút. Đương nhiên trước hết lặng lẽ điều tra thêm về Lục Kính Nhã này, xem tính cách như thế nào, người thân bạn bè như thế nào, trong nhà có cực phẩm nào hay không. Vạn nhất thông gia có cực phẩm, có thể biết người biết mình, thong dong ứng phó nha.

Đại Vượng: “Mẹ, thật không phải mà.” Sở dĩ cậu tiếp xúc với Lục Kính Nhã, là vì lời nói không giải thích được kia của Thải Hoa… trừ lần đó ra cũng không có gì nữa.

Lâm Lam nhìn cậu thật tình như vậy, cười cười, cô chỉ vì quá buồn nên muốn trêu chọc cậu, cũng không phải có ý định thúc dục cậu kết hôn, vẫn còn nhỏ lắm.

Đại Vượng nhìn cô không hề tiếp tục đề tài này nữa, rất chân thành nói: “Mẹ yên tâm, nếu như con làm lính, trước lúc chuyển nghề sẽ không kết hôn.”

Lâm Lam ngẩn ra: “Con nói gì vậy, nếu không chuyển nghề, còn không kết hôn sao?” Con cả ưu tú như thế, đến lúc đó bộ đội nơi nào bỏ qua cậu cho chuyển nghề chứ?

Đại Vượng nhìn thành công đem vấn đề ném lại cho mẹ cậu, cúi đầu mím môi khóe môi cười cười, bắt đầu ăn cơm.

Lâm Lam nhìn cái một cái, thằng nhóc này, nói sang chuyện khác rồi, cô gọi Hàn Thanh Tùng ra: “Con cả có việc muốn báo cáo với anh đây này.”

Hàn Thanh Tùng đang lau chùi súng lục của anh, cất vào, đi ra ngoài ngồi đối diện Đại Vượng.

Lâm Lam cười nói: “hai bố con cứ báo cáo công việc, mẹ không dự thính nữa, mẹ đi trả lời thư.” Cô nhận được rất nhiều thư, đều là độc giả của quyển sách kia, hơn phân nửa là thư cảm ơn. Mỗi phong thư cô đều xem, nếu như có bạn nhỏ nào hy vọng cô hồi âm, cô liền viết hồi âm.

Đại Vượng: “Không có chuyện gì, mẹ cứ nghe.” Không cho mẹ nghe, không phải mẹ cũng gục bên khe cửa nghe lén sao?

Lâm Lam liền quang minh chánh đại ngồi ở bên cạnh Hàn Thanh Tùng, bên gian phòng Tây mấy đứa nhỏ vốn đang giả vờ làm bài tập, nghe radio… lúc này tất cả cũng úp sấp bên trên khe cửa.

Hàn Thanh Tùng: “Vấn đề gì?”

Đại Vượng: “Cha, mọi người phá án những người làm ra phong kiến mê tín, có thông linh gì hay không?”

Chân mày Hàn Thanh Tùng cau lại: “Con gặp phải?”

Đại Vượng gật đầu: “Cô ta có thể nói về quá khứ anh Thẩm Ngộ đã từng trải qua không sai chút nào, bao gồm những việc chưa từng nói cho người khác biết .”

Hàn Thanh Tùng: “Lợi hại như thế?”

Vốn Lâm Lam đang cười híp mắt, thế nhưng vẻ mặt liền nghiêm túc lên, hai tay nâng mặt ngăn cản vẻ mặt của mình, nghiêm túc nghe Đại Vượng nói.

Đại Vượng kể lại những gì Thải Hoa nói, nhưng lướt qua thảm trạng của nhà mình, chỉ nói mình bị cô ta tiên đoán giết người.

Hàn Thanh Tùng: “Lời nói vô căn cứ. Trò xiếc trêu đùa của mấy đứa nhỏ, con không cần để ý đến.” Loại chuyện này anh gặp phải nhiều, phần lớn đều là trò đùa dai.

Đại Vượng: “Con bắt cô ta đưa đến cục công an, đã nói cho Lưu Đội.”

Hàn Thanh Tùng đối với chuyện này không có hứng thú, phong kiến mê tín anh không tin chút nào, có điều… ánh mắt anh liếc xéo qua thấy Lâm Lam nghe chăm chú như vậy, hơn nữa thân thể của cô thoảng qua có chút khẩn trương, liền nói: “Đi xem một chút.” Anh cầm tay Lâm Lam, cùng đi cục công an.

Đại Vượng cũng vội vàng ăn cơm xong, nhìn gian phòng Tây một cái: “Ngây ngốc ở nhà.”

Chờ sau khi cậu đi, gian phòng Tây ba chị em nhìn nhau.

Mạch Tuệ: “Thải Hoa trúng tà rồi à? Còn thông linh nữa.”

Tiểu Vượng: “Thông linh là gì? Làm sao lại có thể biết chuyện tương lai? Có thể xem một chút cho em hay không? Cái kia, nếu có thể thông linh, có phải có thể viết rất nhiều ca khúc hay không? Thời điểm tham gia cuộc thi, không phải cô ta biết đáp án rồi hay sao? Đúng rồi, chắc chắn cô ta có thể biết trước đề thi? Thế thì làm sao cô ta học kém như thế?”

Bé kinh hô một tiếng: “Cô ta có thể thông linh, có phải làm cho cô ta tiên đoán được tin tức khí tượng, động đất…vv…vv… có thể tránh khỏi? Chắc nên đưa cô ta đến trung ương!”

Tiểu Vượng lôi kéo tay Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng: “Chị, anh hai, chúng ta đi xem một chút đi. Nếu cô ta thật lợi hại như thế, phải cố chăm nuôi để cô ta làm dự báo viên nha.”

Nhị Vượng vẫn có lý trí: “Anh cả bảo phải ngây ngốc ở nhà.”

Mạch Tuệ: “Vẫn nên đi xem.”

Tiểu Vượng: “Em vẽ tranh. Em muốn bức tranh về một thế giới thông linh, em phải phỏng vấn Thải Hoa một chút.”

Bây giờ Thải Hoa đang bị thẩm vấn đây này.

Hai người Lưu Kiếm Vân, Hàn Thanh Tùng thẩm vấn, Lưu Kiếm Vân chủ thẩm, Hàn Thanh Tùng làm thư ký, ba người Lâm Lam, Thẩm Ngộ, Đại Vượng ở bên ngoài dự thính.

Thải Hoa một bộ dạng đầy đáng thương: “Tôi thật không biết chuyện gì xảy ra cả, tôi cũng không phải cố ý. Tôi sẽ không bao giờ… nói như thế nữa, các người thả tôi đi.”

Lưu Kiếm Vân: “Cô nói Đại Vượng, cậu ấy chưa bao giờ gặp mặt Lục Kính Nhã lại hại chết cậu ấy. Sau đó cô còn nói Thẩm Ngộ gặp vài thứ bí mật nhỏ không muốn người nào biết, cuối cùng, cô còn tiên đoán tương lai của Hàn Vượng Quốc, nói cậu ấy giết rất nhiều người. Hà Thải Hoa, đây không phải trò đùa của một người bình thường, cô phải khai báo cho rõ ràng.”

Thải Hoa vẫn luôn khóc: “Tôi làm sao khai báo chứ, tôi chỉ là vô duyên vô cớ nhìn thấy một ít đồ vật, tự mình không thể khống chế được bản thân, tôi cũng không muốn như vậy mà, vậy các người nói cho tôi biết tôi phải làm sao?”

Bên ngoài Lâm Lam một chữ cũng không nghe lọt tai, cô ra hiệu Thẩm Ngộ đi ra một chỗ không người với mình.

Đại Vượng muốn đi theo, Lâm Lam nói: “Con chờ ở đây!”

Đại Vượng: “. . . . . .” Mẹ ôi, tại sao giọng nói của mẹ lại lạnh lùng như vậy chứ.

Đêm đông vừa lạnh vừa tối đen, gió bắc đánh bên tai như tiếng nức nở, Lâm Lam cũng không cảm thấy lạnh.

“Thẩm Ngộ, cậu nói thật với tôi, Thải Hoa nói một chút chuyện với cậu, đều là thật đúng không?”

Thẩm Ngộ: “Em không muốn lừa dối tổ trưởng, nhưng đích xác là thật. Tổ trưởng, có phải rất hoang đường hay không?” Cũng bởi vì thật sự, cho nên cậu mới sợ, sợ, sợ tương lai cô ta nói cũng là thật.

Lâm Lam gật đầu: “Còn có gì khác không? Cô ta còn nói cái gì?”

Thẩm Ngộ do dự không nói, đối với chuyện của mấy người Lâm Lam, cậu và Đại Vượng đã hẹn nhau không nói.

Lâm Lam vỗ vỗ cánh tay cậu, ôn nhu nói: “Thẩm Ngộ, mặc dù tuổi của tôi không đủ để làm mẹ của cậu, nhưng cậu cũng biết trong lòng tôi, cậu và Đại Vượng như nhau.”

Hốc mắt Thẩm Ngộ lập tức ướt, cậu gật đầu: “Cám ơn.”

“Cho nên, có chuyện không phải sợ, chỉ cần nói cho tôi và chú Hàn biết.” Giọng nói Lâm Lam ôn nhu bình tĩnh, không nhanh không chậm, rất có khả năng trấn an tâm tình hoảng loạn trong lòng người.

Thẩm Ngộ thoáng suy nghĩ, lại kể những gì Thải Hoa nói cho cô biết, bao gồm chuyện Lục Kính Nhã hại Đại Vượng, Đại Vượng có giết người, kết cục không tốt của một nhà Lâm Lam.

Lâm Lam theo bản năng siết chặt ngón tay, rồi cười lên: “Thật đúng là nói linh tinh, quả thực buồn cười. Không phải cậu tin đấy chứ?”

Thẩm Ngộ có chút khẩn trương: “Cô ta nói những chuyện kia của em, thật không sai.”

Lâm Lam kiên định nói: “Tôi không biết cô ta làm sao biết chuyện quá khứ của cậu, nhưng tương lai là chuyện cô ta không tính được. Tương lai tự chúng ta nắm giữ trong tay mình, chúng ta một bước một dấu chân là con đường thực tế nhất.”

Thẩm Ngộ vẫn còn có chút do dự.

Lâm Lam nói: “Đi, cô chứng minh cho mọi người nhìn.”

Cô cùng Thẩm Ngộ trở về, trong phòng vẫn còn đang thẩm vấn, cô tiến lên gõ gõ cửa. Hàn Thanh Tùng đi đến đây mở cửa cho cô, Lâm Lam hỏi thăm mình có thể đi vào hay không.

Hàn Thanh Tùng nhìn Thẩm Ngộ và Đại Vượng một cái, để cho bọn họ tiếp tục chờ ở bên ngoài, cho Lâm Lam vào.

Hàn Thanh Tùng kéo cái ghế để Lâm Lam ngồi xuống, còn mình đứng ở phía sau cô.

Lâm Lam cười cười nhìn Thải Hoa: “Thải Hoa, không nghĩ đến cô lợi hại như thế đấy.”

Thải Hoa nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, ánh mắt Lâm Lam lạnh nhạt trầm tĩnh, nghiêm nghị phát rét.

Đột nhiên Thải Hoa bừng tỉnh đại ngộ, tại sao mình ngu xuẩn như vậy, Lâm Lam này nhất định là có vấn đề!!!

Thật ra lúc trước cô ta cũng từng hoài nghi đến Lâm Lam, dù sao kể từ khi uống nông dược sau này cô giống như biến dạng. Có vài vấn đề không phải thoáng cái xuất hiện, mà là từng chút một biến hóa, cô ta ẩn nấp trong bóng tối quan sát, cảm thấy Lâm Lam có thể do đã chết một lần nên tính tình đại biến? Tiếp theo cô ta phát hiện vấn đề Lâm Lam không lớn, vấn đề Mạch Tuệ mới lớn đây này, mấy lần thử dò xét Mạch Tuệ có phải cũng giống như mình hay không, kết quả phát hiện cũng không phải như thế.

Không chỉ Lâm Lam và Mạch Tuệ, chị dâu cả Hàn cũng thay đổi! Kiếp trước chị dâu cả Hàn tuyệt đối không dám phản kháng, cả đời bị bà Hàn chèn ép gắt gao. Sau đó Thải Hoa đã cảm thấy tất cả đều rối loạn, cô thấy cả nhà Hàn Thanh Tùng đều có vấn đề.

Thật ra vấn đề lớn nhất chính là Hàn Vượng Quốc, cậu ấy lại không bỏ nhà trốn đi, vẫn ở nhà.

Thải Hoa nghĩ không ra, cuối cùng dứt khoát không thèm nhìn, chỉ cần nhìn chằm chằm Thẩm Ngộ cùng Yến Yến là được rồi.

Bây giờ quay đầu lại nhìn, cô xác định vấn đề chính là Lâm Lam!

Bởi vì chính cô bất thường trước, nên những người khác mới bất thường theo.

Cái này không thể khiến cô ta không nghĩ đến một chuyện không thể tưởng tượng nổi, trước khi cô ta trọng sinh cô ta biết một người lãnh đạo tên là Lâm Lam, tên giống nhau, tướng mạo tương tự. Lúc ấy cô ta cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, thật không thể nào tưởng tượng nổi. Cô ta nhiều lần thử dò xét, xác định vị lãnh đạo kia chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, cũng không có quan hệ gì.

Có lẽ hai Lâm Lam này có quan hệ?

Trái tim cô ta đập rộn lên, trong đầu rối loạn một đoàn, vẫn cảm thấy cả đời mình coi trọng, đây là vận may của mình, mình là độc nhất vô nhị.

Tại sao Lâm Lam cũng có vận may tốt như vậy?

Kiếp trước Lâm Lam vừa ngu xuẩn lại hiểm độc, vợ chồng không hòa thuận, cả ngày tìm đường chết, nuôi con đều phế đi, lúc này Hàn Thanh Tùng đã chết thảm, Đại Vượng bỏ nhà trốn đi không trở lại, lại đến mùa hè Tam Vượng chết, Mạch Tuệ cũng bởi vì bị Thẩm Ngộ cự tuyệt mà muốn chết muốn sống, tùy tiện tìm đàn ông ở chung, sau đó Lâm Lam chết, Tiểu Vượng chết đói, Nhị Vượng và Mạch Tuệ càng chạy càng sai lệch hơn…

Đây mới là hướng đi Thải Hoa quen thuộc, nhưng tất cả đều thay đổi, lúc trước cô ta còn cho rằng mình trọng sinh nên dẫn đến sự biến hóa cho bọn họ.

Không nghĩ đến là Lâm Lam!

Chẳng lẽ là Lâm Lam hiện đại kia mượn xác hoàn hồn???

Mặt Thải Hoa thoáng chốc trắng bệch!

Đời trước, sau này cô ta may mắn đi theo một đại tỷ, dựa vào cố gắng của mình cuối cùng trở thành người thân cận nhất bên cạnh đại tỷ.

Thời điểm cô ta biết đại tỷ, đại tỷ đã bốn mươi tuổi, thoạt nhìn giống như hai mươi tám hai mươi chín tuổi, dáng người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp, khí chất cao quý lạnh lùng, quả thực thỏa mãn tất cả ảo tưởng của mình về người phụ nữ thành công.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy, cô ta đã sùng bái đại tỷ, nghĩ cả đời cống hiến sức lực, muốn làm một người bề trên như vậy! Người trên có cao quý có thể diện có thân phận, người sau buông thả phóng túng, sống rồi chết.

Tự giác trở thành tâm phúc của đại tỷ, tự nhận nơi đế quốc hắc ám kia cô ta dưới một người trên vạn người, cô ta cảm thấy rất kiêu ngạo.

Nhưng một nữ thần như vậy, oai phong một cỏi ba bốn mươi năm cũng không bị té nhào, sau lại thiếu chút nữa bị một người mới đổi nghề ký giả làm hỏng!

Nhìn Lâm Lam trước mắt, Thải Hoa thần kỳ đem tất cả hình thành từ xuyên không, vị lãnh đạo kia cùng Lâm Lam trước mắt hầu như trùng lặp, chẳng qua người phụ nữ kia càng xinh đẹp rực rỡ, cách ăn mặc sinh hoạt càng thêm tiêu sái, mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của cô.

Tiếng cười chán ghét!

Lúc ấy cô ta đã nghĩ chỉ muốn bóp chết người phụ nữ kia!

Chính bởi vì người phụ nữ không an phận kia, lớn tuổi còn không chịu kết hôn, một người liều lĩnh đầy tiêu sái, mỗi ngày không phải công việc thì chính là tụ tập cùng bạn bè, hoặc cầm lấy máy ảnh đi khắp các nơi chụp chụp chụp.

Chụp cho người ta tê liệt!

Cũng bởi vì cô cứ chụp loạn như vậy, trong lúc vô tình lại chụp được hang ổ, còn chụp được cả đại tỷ vào đó. Cô gửi cho bạn bè trong vòng, bị người bạn cảnh sát hình sự chú ý khiến cho cảnh sát điều tra.

Thải Hoa tự mình ra tay, giả trang thành bảo mẫu đến gần người phụ nữ kia, chẳng những muốn giết chết cô còn muốn hủy diệt tất cả chứng cứ.

Công ty quản lý gia đình vốn chính là sản nghiệp dưới cờ của các cô, vừa có nhân viên giúp việc đàng hoàng, cùng bồi dưỡng những tiểu bảo mẫu cao cấp, dạy các cô làm sao dụ dỗ mẹ góa con côi người già cả, lừa gạt tiền tài cùng nhà cửa của bọn họ, còn dạy bọn họ làm thế nào thông đồng với kẻ có tiền để leo lên.

Nhà Lâm Lam vẫn dùng người ở công ty các cô làm theo giờ, cô ta muốn lẫn vào cũng rất dễ dàng.

Thải Hoa cảm thấy sẽ thành công đầu độc người phụ nữ độc thân này, vừa lười làm việc, không phải ăn bên ngoài thì chính là gọi người làm thêm đến hỗ trợ, trong nhà ngay cả bình nước cũng gọi điện thoại giao đến. Muốn giết cô, thật sự không tốn sức chút nào, bỏ thuốc vào ống tiêm rồi đổ vào đồ uống, cô uống từ từ sẽ cảm nhận được đây.

Uống vào ngủ một giấc thơm ngào ngạt, cả đời này không còn tỉnh lại được nữa.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Thải Hoa bỗng dưng trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Lam đang ngồi đối diện.

Nhìn, nhìn, hai người phụ nữ này, có phải rất giống nhau hay không?

Từ trước Lâm Lam ngu xuẩn như vậy lại cay độc như vậy, tại sao có thể có tự tin cùng ưu nhã như vậy?

Cái này rõ ràng chính là bạch cốt tinh Lâm Lam kia!

Trái tim Thải Hoa ầm một cái giống như nổ tung, cô ta không thể tiếp nhận, cô ta không dám nghĩ đây là thật, quá kinh khủng rồi!!!

Chuyện này quá ly kỳ rồi, cô ta không cách nào tiếp nhận, so với việc khi phát hiện mình trở lại còn bé còn đáng sợ hơn, còn khó tiếp nhận hơn.

Tại sao mình không phải là người duy nhất kia?

Tại sao mình không phải là người đặc biệt nhất kia!!!

Tại sao!

Cô ta bật dậy, thiếu chút nữa đẩy ngã bàn thẩm vấn. Hàn Thanh Tùng đưa tay để ở trên bàn, không để đụng vào Lâm Lam.

Cả người Thải Hoa run run, trái tim cô ta đập hầu như không kiên trì nổi nữa rồi, rốt cuộc là mình trọng sinh hay đã chết ở điện Diêm La bị người phụ nữ này lấy mạng?

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Ai tới nói cho cô ta biết!

Rốt cuộc là làm sao vậy?

Hai người Lâm Lam này rốt cuộc là chuyển thế, hay là cũng giống như mình được trọng sinh?

Ai tới nói cho cô ta biết… Thải Hoa cảm thấy mình muốn điên rồi, cô ta túm lấy đầu tóc của mình: “A ——” phát ra tiếng gào thét thê lương.

. . . . . .

Lâm Lam vẫn dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Thải Hoa, từ đầu đến cuối không nói một lời, Lưu Kiếm Vân và Hàn Thanh Tùng cũng phối hợp với cô không phát ra tiếng, kết quả lại nhìn thấy vẻ mặt Thải Hoa càng ngày càng phong phú, càng ngày càng hoảng sợ, dường như đã trải qua chuyện đáng sợ nhất trên thế giới vậy.

Cuối cùng, cô ta sụp đổ đồng thời la to, dùng sức túm tóc của mình, liều mạng hỏi: “Tại sao, tại sao, đây là tại sao?”

Lúc này Lâm Lam mới nói: “Tại sao cô muốn dọa con cả của tôi?”

Thải Hoa nghe tiếng nói của cô, dần dần trấn định lại, mình không thể sợ, không thể sợ.

“Tôi… tôi không phải cố ý, thật không phải như vậy.”

Lâm Lam ôn nhu nói: “Nói như vậy, cô thật sự có thể thông linh?”

Thải Hoa không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu, cô ta bụm mặt hu hu: “Không phải là tôi có thể khống chế, nếu thỉnh đến là được, thỉnh không tới lại không được.”

Lâm Lam: “Cô có thể nhìn thấy chuyện Thẩm Ngộ khi còn bé, vậy cô xem thử quá trình trưởng thành của Lưu Đội.”

Trong đầu Thải Hoa chuyển cực kỳ nhanh, cô càng thêm khẳng định Lâm Lam này chính là người ở hiện đại kia, cái này chính là mượn xác hoàn hồn!

Tự mình biết chuyện của Thẩm Ngộ chính là do kiếp trước cùng Yến Yến quan hệ tốt, cộng thêm sau này đại tỷ trù tính ra kế hoạch ra sách, để người đi phỏng vấn nguyên mẫu nhân Thẩm Ngộ và Thường Minh Yến, bọn họ nói rất nhiều chuyện bí mất khắc sâu trong trí nhớ khi còn bé, cho nên cô ta mới biết được.

Lưu Kiếm Vân chỉ là con kiến nhỏ bên trong sách, làm sao cô ta có thể biết!

Trong sách không có viết, cô ta cũng không thể nghe nói.

Cô ta dùng sức lắc đầu: “Không phải tôi khống chế được.”

Giọng nói Lâm Lam bắt đầu chuyển sang lạnh lẽo: “Cô chỉ có thể nhìn được Thẩm Ngộ, Yến Yến và cả nhà chúng tôi?”

Sắc mặt Thải Hoa như đất, cô ta lấy tay che, chẳng qua là khóc.

Lâm Lam cười cười: “Giả thần giả quỷ.” Cô đứng lên nói với Hàn Thanh Tùng nói: “Anh ba, chắc là bọn nhỏ náo không vui, cố ý hù dọa người đây.”

Hàn Thanh Tùng nói: “Cô ta có thể biết chuyện của Thẩm Ngộ, chắc là có đồng bọn, hiển nhiên bọn họ muốn dùng thủ đoạn giả thần giả quỷ khống chế hai đứa trẻ. Lưu Kiếm Vân, chính thức lập án tạm giam Hà Thải Hoa, phái người đi thu thập tin tức về các vấn đề liên quan ở xưởng dệt và trong nhà cô ta.”

Lưu Kiếm Vân: “Được được, vậy tôi đi ký văn kiện này, sáng mai để bọn họ đi thăm dò.” Hắn thuận tiện dẫn Thải Hoa đi.

Hàn Thanh Tùng nắm chặt bả vai Lâm Lam, bảo cô không cần lo lắng, Đại Vượng không phải là trẻ con, nó đã tiếp nhận quá huấn luyện biết làm sao đối phó một vài chuyện.

Lâm Lam cười cười: “Anh ba, em không sao.”

Cô đã hoài nghi Thải Hoa trọng sinh cộng thêm xem sách, nhưng cô ta nói chuyện Thẩm Ngộ, cũng không phải không có chỗ sơ hở.

Có một số việc không phải Thẩm Ngộ tự mình làm, không phải là ba hắn thì chính là mẹ kế của hắn, nếu như muốn nghe ngóng không phải không hỏi thăm được.

Nếu Thải Hoa biết kết cục kiếp trước, còn biết chắc chắn Đại Vượng sẽ như thế nào, điều này nói rõ chắc chắn cô ta biết hung thủ sát hại Hàn Thanh Tùng kiếp trước, cùng với những kẻ dẫn Đại Vượng đi. Dù không thể biết rõ ràng, nhưng ít nhất cũng biết một vài tên đồng bọn.

Cô muốn sắp xếp lại mạch suy nghĩ, làm sao lợi dụng Thải Hoa, lôi đầu mối trong đó ra ngoài, để cho Hàn Thanh Tùng theo cái này một lưới bắt hết bọn họ!

Cho nên tối nay đến đây chấm dứt, đối với Thẩm Ngộ và Đại Vượng chỉ giải thích là trò đùa dai của cô bé.

Dưới ánh trăng đêm đông nước đóng thành băng, Đại Vượng thì không sao, Thẩm Ngộ bị đông lạnh, bởi vì trong lòng có việc, khẩn trương nên cũng không còn cảm thấy lạnh.

Lúc này thấy bọn hắn đi ra ngoài, Thẩm Ngộ cùng Đại Vượng đều thở phào nhẹ nhỏm.

Thẩm Ngộ cười nói: “Chúng ta thật đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn, vẫn là tổ trưởng có biện pháp.”

Thời điểm Thải Hoa lừa gạt cậu và Đại Vượng, thật giống như rất hiểu họ, một bộ dạng cao cao tại thượng nắm giữ vận mệnh, nhưng ở trước mặt tổ trưởng, chưa tới một hiệp đã thua mất.

Đúng rồi, cô nói thử quá trình lớn lên của Lưu Đội xem, thử xem có nói đúng hay không. Ha ha, cũng không nói ra được, nói gì thỉnh không đến thì cũng không có cách nào khác. Chó má, lúc cô ta lừa dối Đại Vượng làm sao tùy tiện thỉnh đến được?

Trong lòng Thẩm Ngộ trong nháy mắt bay bổng lên, cho dù Thải Hoa có dùng phương pháp gì biết chuyện của mình, sự thật chứng minh cô ta thật không cách nào tiên đoán được tương lai, những thứ kia cũng chỉ là nói bừa hù dọa cậu và Đại Vượng.

Trong lòng Đại Vượng khá tốt, lần đầu tiên ở xưởng dệt nghe cô ta nói đúng chuyện Thẩm Ngộ, lúc nói tiếp đến mình và người nhà, phản ứng đầu tiên là cô ta ở ngay trước mặt cậu khiêu khích ác ý nguyền rủa, cho nên, cậu ra tay cảnh cáo cô ta.

Sau đó cậu điều tra Lục Kính Nhã tìm không được vấn đề gì, lại đi xem Thải Hoa, cũng là càng thêm giả thần giả quỷ, cậu đã cảm thấy nhất định Thải Hoa có ý đồ gì đó.

Lâm Lam nói với Thẩm Ngộ: “Lúc này cũng không còn sớm, cậu cùng bọn nhỏ ngủ chung với nhau, đừng đi trở về.”

Thẩm Ngộ: “Vâng.”

Để bọn họ nhanh chóng về nhà rửa mặt đi, còn cô kéo tay Hàn Thanh Tùng đi bộ về.

Hàn Thanh Tùng có ăn ý cùng cô, biết cô ăn cơm xong muốn đi tản bộ, tâm tình tốt muốn tản bộ, tâm tình không tốt cũng muốn tản bộ, có lời gì nói muốn tản bộ, không phản đối cũng muốn tản bộ. Cũng không quản bây giờ có phải hơn nửa đêm hay không, vợ muốn đi tản bộ liền đi thôi.

Anh nắm tay nhét vào trong túi quần của mình, hai người đang ở trên đường cách ủy hội cùng khuôn viên trong viện.

Lâm Lam nghe tiếng nói trong sân nhà, biết hai đứa nhỏ đã đi về nhà, nhỏ giọng nói: “Anh ba, Lục Kính Nhã kia, chúng ta cần lưu ý một chút.”

Hàn Thanh Tùng: “Được.” Anh cũng không  có hỏi tại sao Lâm Lam chỉ căn cứ vào lời nói tùy tiện của Thải Hoa đã hoài nghi Lục Kính Nhã, dù sao cô cũng không phải người là cố tình gây sự.

Hai người lặng yên đi tới, Lâm Lam sửa sang lại suy nghĩ của mình.

Chính mình xuyên qua sách, điều biết được cũng chỉ có nam nữ chính, lại biết thêm tình hình chung về cuộc sống của người thân. Những người khác cô cũng không rõ ràng, giống như kẻ hại chết Hàn Thanh Tùng trong nội dung vở kịch, nếu như không phải cùng xuất hiện với Hàn Thanh Tùng, cô cũng sẽ không biết. Mà về Đại Vượng, cô biết càng ít hơn, trong sách chỉ nói cậu bỏ nhà trốn đi, đi theo người ta lăn lộn trong hắc đạo, cuối cùng bị bắn chết, từng trải qua  những gì cô tuyệt không biết.

Nữ nhân vật chính Yến Yến từng trải qua chuyện gì, cô cũng biết đại khái, bạn bè kẻ thù của cô ấy, mình cũng không rõ ràng lắm. Lại nói về Thải Hoa, chẳng qua chỉ là người bạn thân cùng thôn với nữ nhân vật chính, hết ăn lại nằm, ham ăn biếng làm, hư vinh… những thứ khác Lâm Lam cũng không rõ ràng.

Cho dù nói thế nào, Lâm Lam có thể xác định Thải Hoa này không khác mình lắm.

Nếu như là một người bình thường, thì tự nhiên không sao cả, tôi xuyên qua là chuyện của tôi, cô mặc kệ cô, mọi người nước giếng không phạm nước sông, nếu như ba mặt một lời, thậm chí còn có thể quen biết nhau rồi cùng nhau phát tài gì đấy.

Nhưng nếu như muốn hại mình và người nhà, vậy xin lỗi, quản cô có xuyên không hay trọng sinh hay mới bắt đầu lại, tất cả đều đập chết như con rệp!

Lại dám xuống tay với con trai cả của cô, trong lòng Lâm Lam đã tức giận.

Cô đi cùng Hàn Thanh Tùng hai vòng, trong lòng liền bình tĩnh trở lại, cười nói: “Anh ba, chúng ta động viên khen thưởng con cả đi.”

Hàn Thanh Tùng: “Nó làm chuyện tốt gì rồi?”

Lâm Lam: “Con cả gặp phải gặp chuyện liền báo với chúng ta, cái này còn không phải là chuyện tốt? Đây là chuyện tốt rất trọng đại, so với thi đạt hạng nhất còn làm cho em vui vẻ hơn đây này.”

Hàn Thanh Tùng ôm eo cô: “Thưởng cái gì?”

Lâm Lam nghịch ngợm nói: “Vợ?”

Hàn Thanh Tùng: “…” Tại sao em nghịch ngợm như vậy.

Về đến nhà, Đại Vượng và Thẩm Ngộ và bọn nhỏ đều rửa mặt lên giường.

Lâm Lam cách cánh cửa nói: “Con cả, hôm nay con biểu hiện rất tốt, có khó khăn biết tìm tổ chức, tổ chức quyết định cho con một cơ hội, có thể nói  ra yêu cầu hoặc phần thưởng.”

Cô cười nói: “Con có một buổi tối từ từ suy nghĩ, đừng có gấp nha.”

Đại Vượng: “Không cần cả đêm, bây giờ con đã nghĩ xong rồi.”

Lâm Lam: “Con cứ từ từ, không nên gấp gáp, trước ngủ đi.” Này cũng sắp nửa đêm rồi.

Đại Vượng: “Ngày nghỉ sắp tới, chúng con đi trượt băng.”

Lúc này trong sông đóng băng vô cùng bền chắc, đập chứa nước nước sâu, trong suốt, có thể thấy cá bơi bên dưới. Bọn nhỏ rất thích đi trượt băng, còn có người ở phía trên lấy ra con quay, đánh khúc côn cầu. Tiểu Vượng vẫn muốn lôi kéo Lâm Lam đi, nhưng cô không dám.

Lâm Lam: !!!! Thật xin lỗi mẹ không nghe thấy, không nghe thấy, ngủ roài.

Cô không có lên tiếng, nhẹ tay nhẹ chân lén lút trở về gian phòng đông, rón rén đóng cửa.

Hàn Thanh Tùng nhìn cô giống như ăn trộm, buồn bực nhìn cô.

Lâm Lam giơ lên ngón trỏ: “Suỵt.”

Cô nhanh chóng lên giường, ghé vào lỗ tai Hàn Thanh Tùng nói: “Anh ba, kế hoạch phần thưởng của con cả hủy bỏ, ngày mai chúng ta đều đừng nói.”

Hàn Thanh Tùng bị cô làm trong lỗ tai tê dại, liền xoay người giúp cô cởi nút áo, áo bông của cô là tự mình làm nút buộc, tinh sảo xinh đẹp, nhưng không dễ cởi, mỗi lần cô đều phải ở đó bận rộn hồi lâu.

Sáng ngày hôm sau, vẻ mặt Lâm Lam như không có chuyện gì xảy ra, nên làm gì thì làm đó.

Đại Vượng nhìn cô, cô lập tức quay đầu sang chỗ khác nói chuyện cùng Thẩm Ngộ, làm không nhìn thấy.

Thẩm Ngộ cười lên: “Tổ trưởng, em đi về trước.”

“Cậu ở lại ăn cơm chứ.”

“Trờ về nhà ăn ăn còn kịp.”

Lâm Lam sẽ không giữ hắn lại, vội vàng chuẩn bị điểm tâm.

Đại Vượng cùng Thẩm Ngộ đi ra, còn có thể cùng nhau tập luyện buổi sáng một lát.

Hàn Thanh Tùng về trước, anh giúp Lâm Lam nấu cơm.

Một lát sau, Tiểu Vượng chạy về, báo cáo lại cho Lâm Lam: “Mẹ, bạn học Lục Kính Nhã kia cũng tới, chính là người lúc trước nói đấy.”

Trước đó Lâm Lam đã lưu ý cái tên này, sau này Thải Hoa còn nói Lục Kính Nhã hại Đại Vượng, cô càng thêm lưu ý, nhưng cũng sẽ không khẩn trương quá độ, tránh làm cho người ta nhìn ra. Cô để Tiểu Vượng giúp mình chú ý, nếu như Lục Kính Nhã cũng tới tập luyện buổi sáng sẽ trở về báo cho cô biết.

Lâm Lam để Hàn Thanh Tùng nhóm lửa, cô choàng thêm khăn quàng cổ đeo bao tay cùng Tiểu Vượng đi ra, lúc này đội ngũ tập luyện buổi sáng đã có mặt ở quảng trường nhỏ chuẩn bị vận động, có kéo duỗi thân thể, có chơi bóng.

Lâm Lam liền thấy một cô bé nói chuyện cùng Mạch Tuệ, dáng người so với cô bé bình thường cao hơn không ít, nhìn khoảng 170cm, da rất trắng, giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại cảm giác tự tin như nữ thần. Cô bé ấy rất nhạy cảm, Lâm Lam mới nhìn cô bé ấy, cô bé liền quay đầu nhìn sang, cười cười với Lâm Lam.

Mạch Tuệ: “Mẹ, rất lạnh, làm sao mẹ lại đến đây?”

Lâm Lam dậm chân một cái, thở ra một ngụm khí trắng: “Mẹ che phủ thật dầy, không lạnh, đi ra ngoài xem các con luyện tập buổi sáng, hít thở không khí mới mẻ.”

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Kính Nhã: “Đây là bạn học của các con à, thật xinh đẹp.”

Mạch Tuệ liền giới thiệu.

Lục Kính Nhã cười nói: “Chào dì ạ. Thoạt nhìn dì thật trẻ tuổi quá, giống như chị của Hàn Mạch Tuệ vậy.”

Người ta khen Lâm Lam trẻ tuổi xinh đẹp, Mạch Tuệ hưởng thụ hơn cả khi mình được khen, kéo cánh tay Lâm Lam cánh tay, cười nói: “Ai cũng đều nói như vậy, bây giờ mẹ tớ với tới đổi quần áo của nhau đấy.”

Lục Kính Nhã không che dấu sự hâm mộ của mình một chút nào: “Thật tốt, thật làm cho người hâm mộ.”

Lâm Lam lại nói với Mạch Tuệ: “Cô nhóc như con không biết ngượng, người ta khen khen là khách sáo thôi. Lục Kính Nhã cao ráo lại xinh đẹp như vậy, mẹ của cô bé chắc chắn cũng vậy.”

Lục Kính Nhã cười cười, lại không theo nói về mẹ của mình, rũ mắt xuống che dấu sự cô đơn trong mắt.

Đại Vượng vốn đang cùng Cao Lăng, Nhị Vượng ném rổ, lúc này tới đây: “Về nhà ăn cơm.”

Lục Kính Nhã phục hồi tinh thần lại: “Tôi cũng phải trở về trường học, dì Lâm gặp được dì thật vui, tạm biệt dì.” Cô vẫy vẫy tay cùng bọn họ, bỏ chạy bước đi.

Lâm Lam nhìn bóng lưng của cô bé ấy, nhìn một lát, đang suy nghĩ Thải Hoa tại sao lại nói: “Lục Kính Nhã hại Đại Vượng.”, bọn họ chắc chắn có quan hệ gì đấy, cô phải tìm Thải Hoa dò thám mới được.

Mạch Tuệ nhỏ giọng cười nói: “Mẹ, mẹ nhìn cái gì đây.”

Lâm Lam: “Mẹ nhìn cô bé này, bộ dáng kia, thật rất tốt.” Tốt thì tốt, nhưng không chậm trễ cô hoài nghi, liên lụy đến con của mình, Lâm Lam một chút cũng không thể qua loa.

Ăn xong điểm tâm, bọn nhỏ đi học, Lâm Lam nói với Đại Vượng: “Con cả, mẹ nói với con hai câu.”

Đại Vượng rơi vào phía sau, chậm rãi đi cùng Lâm Lam.

Lâm Lam ngó ngó bốn phía không ai, nhỏ giọng nói: “Sau này tìm đối tượng, nhất định phải tìm người có tâm tư đơn thuần, con nhìn em trai em gái của con đều dễ sống chung, tìm người tâm tư đơn thuần mọi người chỉ biết thương con bé, tuyệt đối sẽ không bắt nat con bé.”

Đại Vượng: “…” Lỗ tai của cậu từ từ đỏ lên: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”

Lâm Lam: “Dù sao không thể tìm người có nhiều tâm nhãn, nói thí dụ như mẹ của con, tâm nhãn nhiều, sẽ bắt nạt cha con.”

Đại Vượng: “….” Con của mình còn không ít lần trêu chọc! Còn có, con cũng không muốn tìm vợ.

Lâm Lam vỗ vỗ vai cậu: “Đi học đi.”

Nhìn Đại Vượng đi, cô liền đi phía trước đi làm, qua cửa nhỏ phát hiện Hàn Thanh Tùng đang ở đó đợi cô. Cô cười nói: “Anh ba, sao anh trốn ở nơi này?”

Hàn Thanh Tùng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Đến, nói một chút em làm sao bắt nạt anh.”

Lâm Lam cười lên: “Anh ba, anh biết em là người vợ rất tốt. Rõ ràng cũng là anh bắt nạt em, em còn giúp anh che dấu với con cả nói em bắt nạt anh. Anh phải nên cảm ơn em mới đúng nha.”

Hàn Thanh Tùng cầm tay cô: “Được, sẽ yêu thương em thật tốt.”

Lâm Lam: … Anh không nên ý hữu sở chỉ (lời nói hoặc hành động biểu đạt những gì ẩn sâu trong nội tâm người khác).

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Mấy chương này vì làm rõ ân oán kiếp trước, không phải tìm CP cho Đại Vượng Hmm.

Hoa Lan Hoa xuyên qua sách “tương đương với không gian song song”, xác thực là đại tỷ là người chỉ huy người viết.

Thải Hoa thực tế chính là nhân vật, cũng hiểu rõ quyển sách kia, mà quyển sách kia chênh lệch không lớn với thực tế, cho nên Thải Hoa cho rằng nàng ta trọng sinh, thật ra cô ta chỉ trọng sinh trong sách. Nhưng cô ta không biết, bởi vì cô ta không có văn hóa gì, một bó tuổi cũng không thích xem sách, chớ nói chi là internet.

Cô ta đối với định vị của mình cùng tầm quan trọng rất vặn vẹo, tưởng mình rất trâu bò rất trọng yếu…

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com