ZingTruyen.Info

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 169: Đại kết cục.

weiyi1314

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Mặc dù tình hình giao thông không tốt, Hàn Thanh Tùng vẫn tận lực lái xe ổn định một chút, Lâm Lam đã quá mệt mỏi cộng thêm tâm tình thoáng cái đã buông lỏng không còn tâm sự, cô ngủ rất ngon, cho dù có ngã từ xe xuống chắc cũng không tỉnh.

Cô mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ mọi chuyện yên ổn bình thản, không còn lo lắng và sợ hãi lúc trước.

Sau khi tỉnh lại, cô mở mắt ra thấy Hàn Thanh Tùng ngồi trên ghế lái, anh vừa lái xe lại thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu để ý đến cô. Trong lòng Lâm Lam vô cùng bình tĩnh, sự bất an lúc trước vì chuyện mình không thể xác định có thể lưu lại thế giới này không cư nhiên biến mất không thấy. Cô có một loại cảm giác chắc chắc, mình thật sự đã biến thành một phần tử của thế giới này, thần hồn yên ổn, không tiếp tục cảm thấy lo lắng nữa.

Cô ngồi dậy, nhìn vào mắt anh thông qua kính chiếu hậu rồi cười cười.

So với ánh mắt của cô trong quá khứ, đã nhiều hơn một phần kiên định và thản nhiên, anh hiểu được, nhìn cô một cái thật sâu, tâm tình thư sướng nói không nên lời.

Henry còn đang ca hát, quay đầu lại nói với Lâm Lam, “Lâm Lam, cô quá tuyệt vời! Mặc dù người khác sẽ không biết được công lao của cô, nhưng mà tôi biết rõ, đây là ý chỉ của thần! Cô nhất định là Thiên Sứ, tôi thích cô quá rồi!”

Lâm Lam cười cười, “Henry, anh thật là đáng yêu. Thật ra thì tôi chỉ ngẫu nhiên mơ thấy một giấc mơ mà thôi.”

Henry kích động nói: “Có thể nói cho tôi biết làm sao để trở nên giàu có không?”

Lâm Lam: “Anh cứ làm phóng viên đi, sau này sẽ là trùm tin tức.”

“Trời ạ, tôi đây là được ban phúc sao! Tôi nhất định sẽ cố gắng, xin Đại thiên sứ chúc phúc định kỳ!” Henry cười ha ha.

Dọc theo đường đi hai người chít chít oa oa cười vui vẻ không ngừng, ánh mắt Hàn Thanh Tùng cũng càng ngày càng mềm mại.

Mặc dù Thủ đô có rung động mãnh liệt, nhưng là khu vực thành thị cũng không có phòng ốc nào bị sập. Thời điểm ba người bọn họ đến sân vận động, dọc theo đường đi có thể thấy được người dân thành thị bồi hồi ở bên ngoài, đang dựng lều phòng động đất.

Đến đại viện Ủy ban Thể dục, vận động viên và các nhân viên làm việc đều ở trong nhà, hoặc tụ tập ở trên bãi tập trống trải.

Bọn họ đăng ký vào cửa, rồi lái ô-tô tiến vào đại viện, tìm một vòng không thấy được Tam Vượng.

Henry trực tiếp từ trong xe lấy ra một cái loa, bắt đầu la to ra ngoài: “Tát Vương, Tát Vương, mẹ cậu đến thăm cậu nè, cậu ở đâu rồi?”

Lúc này Tam Vượng đang cùng các đồng đội ngồi ở phòng ăn gặm móng heo lớn mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, cậu bé ngẩng đầu lên từ móng heo béo ngậy rồi hỏi: “Đào Lỵ Lỵ, ai đang mắng em vậy? Chị có nghe thấy không?’

Đào Lỵ Lỵ lắc đầu: “Gặm móng heo của em đi, ai mà nhàn rỗi không có chuyện gì lại đi mắng em chứ?”

Tam Vượng lầm bầm: “Nhưng sao em lại nghe thấy có người mắng mẹ em chứ?”

Quả nhiên, âm thanh kia càng ngày càng gần, “Tát Vương, mẹ cậu đến thăm cậu nè.”

Tam Vượng kích động đến dựng lên, “Là Henry, cao bồi người Mỹ kia!” Cậu bé cầm theo một cái móng heo, tránh việc chờ mình trở lại sẽ không còn nữa.

Cậu cầm lấy hai cái móng heo chạy ra bên ngoài, “Henry, Henry, mời anh ăn móng heo!”

Sau đó cậu bé lại thấy một chiếc xe jeep lái qua, Lâm Lam cong tay khoác lên cửa sổ xe, đang thăm dò nhìn ra ngoài. Đợi đến khi thấy cậu bé, sắc mặt cô vui mừng, chỉ vào cậu: “Móng heo lớn!”

Tam Vượng hưng phấn xông qua, kín đáo đưa cho mẹ chiếc móng heo còn nguyên kia, “Mẹ, ăn, cùng nhau gặm móng heo đi.”

Lâm Lam cầm cái móng heo béo ngậy da heo căng đầy mà sửng sốt một chút, lại thấy Henry cười to ha ha ha, khóe môi Hàn Thanh Tùng cũng cong lên.

Tam Vượng kích động rất, ý vị hỏi: “Mẹ, sao mẹ và cha lại đến đây rồi? Có phải là biết con nhớ hai người không, có phải là biết con nửa đêm lại sợ không?”

Cậu bé mở cửa xe ra, muốn ôm Lâm Lam, lại cảm thấy trên tay mình bóng nhẫy, chẳng qua khi thấy trên người trên mặt của mẹ đều là tro bụi, giống như cũng không có gì.

Lâm Lam xuống xe, cầm móng heo lớn đưa cho Hàn Thanh Tùng. Hàn Thanh Tùng lập tức móc hộp cơm ra từ trong túi rồi nhận lấy.

Lâm Lam chủ động ôm lấy Tam Vượng, “Đúng vậy, đúng vậy, nhớ con nên đến thăm con đây.”

Tam Vượng lại dẫn bọn họ đi phòng ăn, “Để con mời mọi người ăn mì hầm móng heo, ngon lắm đó.”

Lâm Lam: “Anh Ba nhỏ, trước tiên dẫn mẹ và cha đi gọi điện thoại đã.”

Hiện tại bình an vô sự, cần phải báo bình an cho mọi người trong huyện trong nhà, không thể để cho bọn họ lo lắng.

Tam Vượng bỏ chạy đi tìm huấn luyện viên nói một tiếng.

Huấn luyện viên Biện nghe nói cha mẹ Tam Vượng đến đây, nên cũng đến chào hỏi, hỗ trợ chiêu đãi một chút.

Bọn họ có thể đến phòng làm việc chuyện xử lý gọi điện thoại đường dài, điền vào đơn xin là có thể đi vào gọi điện thoại.

Hàn Thanh Tùng cầm điện thoại đưa cho Lâm Lam, để cho cô gọi trước.

Trước tiên Lâm Lam gọi điện thoại cho huyện, muốn nói một tiếng với phòng làm việc, để cho bọn họ thay mình chuyển đạt lời nhắn mình và Hàn Thanh Tùng đều bình an.

Điện thoại vang lên một tiếng đã được bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn căng thẳng, “A lô?”

Lâm Lam ngơ ngác một chút, “Con cả, sao lại là con?”

Nghe được giọng nói của cô, Đại Vượng ở đầu dây bên kia hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ và cha đều ổn chứ?”

Lâm Lam cười nói: “Cha mẹ đều khỏe, cha mẹ và Henry đang ở chỗ của anh Ba nhỏ gặm móng heo đây.”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười ngắn ngủi, hiển nhiên là chưa dừng lại.

“Có động đất thật.” Đại Vượng nói.

Lâm Lam: “Đúng vậy, may là tất cả mọi người đều có chuẩn bị, không có tổn thất nặng nề gì, con nói mọi người trong nhà đừng lo lắng.”

“Vâng.” Giọng nói ở đầu dây bên kia đã đã khôi phục sự lạnh nhạt thông thường.

Lâm Lam lại hỏi một chút về Mạch Tuệ, Nhị Vượng và Tiểu Vượng, Đại Vượng nói cho cô biết, bọn họ đều ở trường học, tất cả như thường.

Lâm Lam rất vui mừng, khen cậu: “Anh cả thật giỏi, cha mẹ không ở nhà cũng có thể chăm sóc các em tốt như vậy. Được rồi, con cũng đừng lo lắng, trở về đi học đi.”

“Đợi, đợi chút.” Đại Vượng nói.

Lâm Lam: “Ừ, con cả còn có chuyện gì sao? Hai ngày nữa cha mẹ sẽ trở về đó.”

“Không cần mua gì cho chúng con cả, cha mẹ cứ ở nhiều với Tam Vượng đi.” Cậu nói.

Trong lòng Lâm Lam ấm áp, “Được, cha mẹ biết các con đều nhớ cha mẹ, cha mẹ cũng nhớ các con. Các con phải ngoan một chút chờ ở trong nhà để cha mẹ không lo lắng, cha mẹ biết cả mà, con cả à, con thật tuyệt.” Cuối cùng cô còn chọc cười một chút, tránh cho Đại Vượng quá buồn bực.

Đại Vượng: “. . . . . .”

Lâm Lam kín đáo đưa điện thoại cho Hàn Thanh Tùng, anh nói hai câu với Đại vượng, hỏi một chút tình huống huấn luyện.

Đại Vượng: “Như thường.”

“Không tệ.”

Cho dù có chuyện gì xảy ra, việc huấn luyện không thể dừng lại, bởi vì huấn luyện không chỉ là huấn luyện thân thể, nó còn đang huấn luyện đầu óc và tâm tình. Sau khi quen với việc huấn luyện, bọn họ có thể cố gắng giữ tĩnh táo trong khi huấn luyện, tìm kiếm linh cảm, phát tiết khẩn trương thống khổ và các loại tâm tình mặt trái.

Đây là Hàn Thanh Tùng tự mình ngộ ra, rồi anh dạy cho Đại Vượng, nhưng là anh chưa bao giờ trực tiếp nói cho Đại Vượng vì sao phải huấn luyện, hết thảy đều cần mọi người tự mình lĩnh ngộ.

Hai cha con nói chuyện với nhau vẫn khô cằn, chẳng qua Lâm Lam nghe lại nghe ra được một chút gì đó khác so với lúc trước, tỷ như mặt mày vốn lạnh lùng của Hàn Thanh Tùng lúc này không tự chủ được mà mềm mại hơn.

Sau khi anh trò chuyện với Đại Vượng xong thì cắt máy, rồi gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Tần, Cao Vệ Đông, thông báo một chút, cuối cùng là gọi điện thoại cho Lục Cẩm Tú.

Nói chuyện một lát thì Hàn Thanh Tùng cúp điện thoại.

Tam Vượng dẫn bọn họ đi ăn mì nước móng heo.

Tay nghề của đầu bếp trong phòng bếp thật không phải là thổi phồng, móng heo có da mềm dẻo lại còn mùi thịt, gân thì giòn dai nnhưng khi nhai thì không mỏi răng, không có một chút mùi vị khác thường nào, chỉ có thơm ngào ngạt.

Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng cùng ăn một bữa cơm ngon nhất mấy ngày gần đây, Lâm Lam càng không ngừng khen ngợi tài nấu nướng của đầu bếp, bật thốt lên nói: “Sau này có mở tiệm ăn, thì ngày nào cũng đông khách cả.”

Sau khi ăn xong một nhóm người tìm chỗ đất trống tâm sự, tự ôn chuyện.

Tam Vượng: “Mẹ, mẹ ở chỗ của con hai ngày nha. Mấy ngày nay chúng con khẳng định sẽ không huấn luyện đâu.”

Lâm Lam cười cười, “Được.”

Henry cũng không lãng phí cơ hội, thực hiện một phòng sự phi ngư tiểu tướng và cha mẹ, sau đó vui sướng hài lòng chỗ khác phỏng vấn.

Tam Vượng thì dẫn cha mẹ đi thăm sân vận động một chút, chụp hình, lại đi đến tiệm bách hóa mua ít đồ, trở lại dẫn bọn họ đi hiệu sách mua băng đĩa để học tiếng Anh.

“Mẹ, đồng đội của con nói Thượng Hải và Thủ Đô đã khôi phục một vài trường nghệ thuật, có thể cho Tiểu Vượng đến học.”

Tiểu Vượng thích âm nhạc, nhưng ở nông thôn cậu bé chỉ có thể tự mình lục lọi, thầy cô giáo trong trường học cũng không dạy được cái gì. Nếu chờ đến khi cậu bé lớn lên rồi thi đậu vào trường, vậy thì đã qua thời gian học tập tốt nhất, nếu như muốn học thì vẫn nên học sớm một chút mới tốt. Nhưng trẻ con ở nông thôn phải muốn vào học viện trong thành phố lớn học, đối với người bình thường mà nói thì đó là không có khả năng. Cho dù là học sinh trong thành, có muốn vào học viện nghệ thuật, cũng đều là từ học tập từ nhỏ rồi mới thi vào trường.

Lâm Lam: “Đợi mẹ tìm hiểu một chút, xem xem có phương pháp nào không?”

Tam Vượng cười nói: “Mẹ, để cho lãnh đạo của chúng con hỗ trợ hỏi một chút xem, có lẽ sẽ có cách.” Cậu bé đã suy nghĩ kỹ rồi, mình ở thủ đô, tranh thủ để cho Tiểu Vượng đến đây, sau đó anh cả, chị, anh hai, đến lúc đó đều được đề cử lên đại học cũng có thể đến đây.

Như vậy cha mẹ ở nhà nhàm chán, khẳng định cũng phải đến đây, hắc hắc.

Bị Tam Vượng nói như thế, Lâm Lam quả nhiên đi tìm các thầy cô và lãnh đạo hỏi thăm một chút, biết được hiện tại Thượng Hải có một học viện âm nhạc, thủ đô cũng có một khu học viện nghệ thuật. Nhưng muốn vào học dĩ nhiên không phải dễ dàng như vậy, cần phải biểu diễn kỹ năng chuyên nghiệp, việc học văn hóa cũng phải không có trở ngại.

Lâm Lam nghĩ, đến lúc đó có thể mang theo Tiểu Vượng đến thử thử, tìm danh sư chỉ điểm học tập một chút, như vậy con cũng có một phương hướng tốt.

Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng ở lại chỗ của Tam Vượng ba ngày, đã hẹn sau này cả nhà sẽ cùng đi Thiên An Môn tham quan.

Ngày mà Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng về nhà, Tam Vượng đưa bọn họ đến ga tàu.

Lúc chia tay, Tam Vượng ôm Lâm Lam xoay một vòng, “Mẹ, con muốn cùng đồng đội tổ chức quyên tiền, tiền tháng sau sẽ không gửi cho mẹ được.”

Lâm Lam vui vẻ vỗ vỗ bờ vai của con, “Con của mẹ thật hiểu chuyện, là một nam tử hán có trách nhiệm có đảm đương rồi. Mẹ và cha cũng muốn quyên tiền.” Cô đưa tay vào túi muốn lấy tiền.

Tam Vượng: “Không cần đâu, có con đại diện cho cả nhà là được.”

Sau động đất chẳng những phải cứu viện mà còn phải xây dựng lại, cần các giới trong xã hội ủng hộ, Tam Vượng cảm thấy mình đã là vận động viên, cũng quen biết không ít người, cũng có không ít người thích cậu, vậy cậu nên hiệu triệu mọi người giúp đỡ nhiều hơn.

Lâm Lam cũng không nghĩ đến con trai lại có ý nghĩ vượt mức quy định như vậy, thực vui vẻ cho con.

“Con trai ngoan, con muốn làm gì mẹ đều sẽ ủng hộ, chẳng qua con nhất định phải chú ý thân thể, đừng để bị thương. Con còn chưa giải ngũ, thân thể của con cũng không phải là của mình con, là thuộc về tài phú quốc gia, nhớ kỹ.”

Tam Vượng chào cô, “Lâm nữ chủ, con nhớ rồi.”

Lâm Lam vẫy tay từ biệt cậu bé, sau đó cùng Hàn Thanh Tùng lên tàu hỏa.

Sau động đất thì Lâm Lam rời đi, cũng không có người nào tiếp tục chất vấn chuyện kích động thợ mỏ, các bộ đều bận rộn cứu trợ xây dựng lại, ổn định trật tự, khôi phục sản xuất, nơi nào cũng đều không quan tâm chuyện khác.

Thời điểm các phóng viên đến khu vực xảy ra động đất phỏng vấn, bọn họ kinh ngạc với thái độ lạc quan và hành động ngay ngắn trật tự trùng kiến nhà ở sau động đất của người dân nơi đây. Bọn họ càng hiếu kỳ rốt cuộc là làm sao mà thành công phòng động đất, có thể nói là kỳ tích!

Mọi người rối rít nói may là có quyển sách nhỏ kia và nhân viên nghiên cứu khoa học của Cục địa chấn, bên trên có đánh dấu địa khu của bọn họ, sáng sớm bọn họ đã khẩn trương, lại có tin tức lan truyền về thời gian cụ thể, bọn họ đều nhớ kỹ, sau đó thời điểm Cục địa chấn phát ra báo động khẩn cấp, bọn họ mới có thể bình tĩnh đất thực hiện hành động phòng động đất.

Mặc dù Lâm Lam muốn ẩn giấu tên tuổi, nhưng là không có ít người vẫn cường điệu với phóng viên là quyển sách kia và tác giả Lâm Lam đã cứu bọn họ.

“Nếu như không phải bởi vì quyển sách này, ngày đó chúng tôi nhất định sẽ xuống mỏ.”

“Bởi vì có quyển sách này của cô ấy nhắc nhở, chúng tôi đã có chuẩn bị từ sớm, lương thực gia súc cũng không bị mất, lúc này đều không cần đến lương thực cứu tế.”

. . . . . .

Đây là một kỳ tích, mọi người rối rít tán dương, điều này cũng cho đám người ở Cục địa chấn lòng tin và khích lệ rất lớn, để cho bọn họ cố gắng làm việc hơn nữa.

Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng cũng không trở lại Cục địa chấn nữa, bọn họ bận rộn khảo sát, thu thập số liệu, mà mình không phải là nhân viên chuyên nghiệp, nhiệm vụ đã hoàn thành thì nên yên lặng rút lui mới tốt. Cô chẳng qua chỉ gọi điện thoại đến Cục, tạm biệt, sau đó cùng Hàn Thanh Tùng lên tàu hỏa về nhà.

Thời điểm đi ngang qua tỉnh thành, bọn họ đến chỗ Lục Cẩm Tú ở hai ngày. Tốc độ thăng chức của Lục Cẩm Tú cũng là tương đối cấp lực, hôm nay đã làm việc ở sư bộ rồi, cậu ta nhất định không thể trở lại bộ đội trực tiếp mang binh nữa.

Thời điểm hai người đi ra ga tàu, liền phát hiện ngay cửa vào có bốn đứa nhỏ đứng xếp hàng từ cao đến thấp.

Đại Vượng đã vượt qua một mét tám, Nhị Vượng cũng đã qua một mét bảy lăm, Mạch Tuệ 1m65, chỉ có Tiểu Vượng hơi thấp một chút cũng hơn một mét tư rồi. Bốn đưa nhỏ xếp thành một hàng, vóc dáng hài hòa, giá trị nhan sắc lại cao, đứng ở trên quảng trường đặc biệt thu hút ánh mắt, khiến mấy người gần đó nhìn chăm chú.

Tiểu Vượng: “Chuẩn bị lên ——”

Mạch Tuệ và Nhị Vượng lập tức phối hợp cậu bé, cùng nhau lớn tiếng nói: “Hoan nghênh Cục trưởng Hàn và cán bộ Lâm đi thăm thủ đô trở về!”

Đôi môi Đại Vượng giật giật, lại không phát ra tiếng, quá ngây thơ.

Lâm Lam vui vẻ chạy đến, lần lượt ôm các con, đến lượt Đại vượng, cậu do dự một chút, ôm nhẹ Lâm Lam một cái, sau đó nhận lấy một ít điểm tâm quà tặng trong tay Lâm Lam.

Tiểu Vượng và Mạch Tuệ lôi kéo tay Lâm Lam, Nhị Vượng đi giúp Hàn Thanh Tùng xách hành lý, người một nhà cười nói đi về nhà.

Tiểu Vượng: “Mẹ, đồ ăn ở chỗ anh Ba nhỏ thật ăn ngon như vậy sao?”

So sánh thức ăn của Cách Ủy Hội huyện thành thức ăn cho heo? Quá khoa trương! Vậy căn tin bọn họ không phải là heo cũng không ăn sao. Hừ, anh Ba nhỏ chính là nghịch.

Lâm Lam cười nói: “Bọn họ là vận động viên, cần dinh dưỡng, thức ăn thật sự rất ngon. Phòng ăn của chúng ta cơ hồ nhìn không thấy thịt bò, nhưng ở chỗ bọn họ thì thịt dê thịt bò, gà vịt cá, sữa tươi, đều có đủ cả.”

Tiểu Vượng rất hứng thú với sữa, năm ấy đi tỉnh thành phẫu thuật, cậu bé từng uống qua, cảm thấy rất ngon!! Nhất thời sinh lòng yêu mến, đáng tiếc chính là mình vận động còn có thể, tuyệt đối không thể coi là nổi bật.

Mạch Tuệ: “Thầy Tiểu Vượng à, chúng ta cố gắng, sữa tươi sẽ có, bánh bao cũng sẽ có.”

Tiểu Vượng: “Em không thích bánh bao, em thích bánh nướng hơn. Ha ha ha. Không biết bánh nướng ngâm sữa tươi sẽ có vị thế nào.”

“Ha ha ha ha.”

Trong huyện ai ai cũng ở nói về chuyện động đất, rối rít nói quá may mắn, Cục địa chấn Đội địa chấn quá thần kỳ, lại tiên đoán thành công một lần nữa. Lâm Lam tỏ vẻ với các đồng nghiệp mình đi thủ đô thật không có chuyện gì, chính là đi thăm Cục địa chấn, không có bị thẩm vấn, ngược lại còn nhận được sự chiếu cố chu đáo của mọi người.

Các đồng nghiệp cũng vui vẻ thấy cô.

Chủ nhiệm Tần để cho Lâm Lam thực hiện tuyên truyền ở trong huyện, tổ chức hoạt động quyên góp, quyên tiền quyên vật tư quyên lương thực, ghi chép lại, liên lạc đội cứu tế rồi phái người đưa đồ cứu tế qua bằng đường tàu hỏa.

Chờ quyên góp xong, một tháng đã trôi qua.

Ngày hôm đó Lâm Lam đi làm như cũ, thế nhưng nhận được điện thoại của Tổ trưởng Ôn.

Giọng nói của ông vẫn còn khàn khàn, tâm tình cũng rất tốt, “Đồng chí Lâm Lam, cám ơn cô!”

Ngầm hiểu lẫn nhau, không nói nhiều.

Lúc này Tổ trưởng Ôn đã thăng chức từ Tổ trưởng Kinh Tân lên thành Phó chủ nhiệm phòng phân tích dự báo Cục địa chấn, nhớ tới một đêm cùng Lâm Lam kề vai chiến đấu, mặc dù từ ý thức trách nhiệm của bản thân mình, nhưng có một phần rất lớn là cô buộc ông quyết tâm. Nếu như không có cô ấy khuyến khích động viên, thì ông nhiều lắm là chỉ thông báo cho các huyện khác thử xem thôi, tuyệt đối không dám động đến cả khu công nghiệp.

Lâm Lam cười lên, “Tổ trưởng Ôn, đây tất nhiên là công lao của các đồng chí của Cục địa chấn và Đội địa chấn, hi vọng mọi người không ngừng cố gắng.”

Tổ trưởng Ôn cười nói: “Bàn về luận công phân thưởng, cô có một chiếc huy hiệu lao động thủ đô.”

Lâm Lam vui mừng, “Tổ trưởng Ôn, tôi cũng có sao?” Hơn nữa tại sao lại là huy hiệu lao động? Cô cũng làm không rõ ràng lắm, ngại ngùng hỏi.

Nói mấy câu, Tổ trưởng Ôn đột nhiên nói: “Đồng chí Lâm Lam, nếu như. . . . . . Tổ chức điều cô đến Cục địa chấn. . . . . .”

Lâm Lam vội nói: “Tổ trưởng Ôn ngàn vạn đừng, dù sao tôi cũng không phải là nhân viên chuyên nghiệp, cho dù nhất thời đi thì sau này cũng không thích ứng được. Tất cả phải nhờ vào các vị.”

Cục địa chấn dễ đi như vậy sao? Lúc đầu thì người ta dựa vào điểm giao tình này giúp cô đi qua, nhưng sau này thì sao? Rồi lại nói, để cho cô đi khẳng định sẽ khiến cô chống đỡ áp lực, khẳng định không dễ làm như vậy. Nói không chừng còn có thể chen vào danh sách của người khác. Một cây củ cải một cái hố, hơn nữa nhân viên chuyên nghiệp cũng là nhân tài ưu tú từ các trường đại học, cô đi ra ngoài để mất mặt sao?

Tuyệt đối không đi! Cô rất hiểu biết bản thân mình.

Tổ trưởng Ôn quả nhiên cười đến dễ dàng hơn, “Được, sau này có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi. Nếu đến thủ đô nhất định phải cho tôi biết, bình thường chúng ta cũng phải giữ vững liên lạc.”

“Cám ơn ngài.” Lâm Lam cười. Chờ đến khi bắt đầu cải cách, muốn đi thủ đô, đối với cô mà nói thì còn nhiều cơ hội. Huống chi cô không thể dừng lại ở thủ đô, Thượng Hải Thâm Quyến bọn họ đều muốn đi xem, bao gồm cả nước ngoài.

Cho đến ngày nay, là một người xuyên việt, nói không biết ngượng một chút, tuyệt đối sẽ không thiếu tiền, tương lai cô tất nhiên sẽ không bị vấn đề kiếm sống mưu sinh cuốn lấy.

Chờ bọn nhỏ đều đi học, chính là thời điểm cô mang theo anh Ba đi hưởng thụ nhân sinh!

Anh Ba, anh chờ, để cô Lâm dẫn anh trang bức dẫn anh bay!

Sau khi tiến vào tháng tám nông lịch, thời tiết hoàn toàn chuyển lạnh, nông thôn đã tiến vào thu hoạch vụ thu, công việc của cán bộ công xã hay trong huyện cũng lu bù lên, xuống nông thôn giám đốc thu hoạch vụ thu, thu gom lương thực nộp thuế. Máy kéo liên hiệp của thôn Sơn Nhai đều được những đại đội, công xã khác ngắm nghía, ai cũng rối rít xin mua cơ giới nông nghiệp.

Mua không nổi máy liên hiệp thì mua đồ cầm tay, khéo léo hơn, tóm lại năm nay các đại đội đều nhiều cơ giới hơn, ngày mùa cũng càng ngày càng nhẹ nhàng.

Không ít đại đội đưa đến đậu nành, đậu phộng, ngô, ớt, khoai lang cho Lâm Lam, chất đầy sân nhà cô.

Lâm Lam nói không lấy, sẽ vi phạm quy định mất, nhưng bọn họ căn bản không quan tâm, có đôi khi Lâm Lam tan việc trở lại liền phát hiện trước cửa đầy sọt, rổ, bên trong là nông sản mới thu hoạch.

Bởi vì không phải đồ có giá trị lớn, không tính là vi phạm quy định, Lâm Lam cũng nhận lấy, rồi lại chia cho các đồng nghiệp trong Cách Ủy Hội, để tất cả mọi người đều được nếm thử đồ tươi mới.

Đại đội Vĩnh Tinh đưa tới khá nhiều ớt, Lâm Lam làm rất nhiều ớt băm, ớt ngâm, còn dư lại thì treo lên phơi khô. Để lại đủ cho con cả ăn, cô còn mang đến phòng làm việc, kết quả không ít đồng nghiệp bị cô dụ dỗ ăn cay, càng ăn càng nghiện, cuối cùng phòng ăn cũng bắt đầu thêm thức ăn cay.

Ngày mười bốn ngày này, Lâm Lam và Henry gọi điện thoại, Tam Vượng đang ở chỗ anh ta.

Bởi vì Henry phải về nước, Tam Vượng đến tiễn anh ta.

“Lâm Lam, có không ít thương nhân Châu Âu gọi điện thoại cho tôi hỏi thăm chuyện đá quý, các cô không nên khách khí với bọn họ, tuyệt không nhượng bộ!” Henry chỉ điểm cho cô.

Lâm Lam cười nói: “Tất nhiên rồi, dù sao cũng đã đợi lâu như vậy, chúng tôi cũng không quan tâm việc phải chờ thêm một chút.”

Tam Vượng thần thần bí bí, “Mẹ, con tìm được một người vợ, mấy ngày nữa sẽ để cô ấy trở về để mẹ xem a.”

Lâm Lam mộng: “. . . . . . . . . . . . ? ?” Phản ứng đầu tiên của cô không phải là Tam Vượng còn nhỏ lại có thể tìm vợ, phản ứng đầu tiên là đứa bé này có thể tìm được vợ luôn hả? ? ? Tìm anh em còn kém không nhiều lắm. Cô đã thấy cảnh con trai ở chung với các bạn nữ khác, thật sự là anh em luôn, không coi người ta là cô bé.

Tam Vượng cười hắc hắc, “Không nói cho mẹ.”

Lâm Lam: “Năm nay lễ mừng năm mới con phải trở về đó.”

Để xem cha con có dùng gia pháp hầu hạ không?”

Tam Vượng vội vàng cúp điện thoại.

Bởi vì cuộc điện thoại này của Tam Vượng, Lâm Lam cũng không còn tâm tư gì nữa, để điện thoại xuống rồi đi tìm Hàn Thanh Tùng.

“Anh Ba, thật khó lường.”

Hàn Thanh Tùng đang ký văn kiện, đây là việc làm anh không bình tĩnh nhất, nhưng vẫn là đè ép tính tình làm.

Nhìn thấy Lâm Lam từ trước đến giờ luôn bình tĩnh lại cũng có thời điểm hấp tấp, anh cười cười, để bút xuống, “Làm sao vậy?”

“Con trai ba của anh. . . . . .” Lâm Lam chưa nói xong, đã thấy phía ngoài có một chiếc xe Jeep phong cách đi vào, có một thanh niên kiêu ngạo bước xuống.

Tên Hà Thuyên này, sao anh ta lại đến nữa?

Hàn Thanh Tùng theo tầm mắt của cô nhìn sang, đợi thời điểm thấy Hà Thuyên, không khỏi nhíu mày.

Anh đứng lên, “Anh đi xem một chút.”

Lâm Lam theo sau, lúc trước không có gì phải sợ, lúc này lại càng không cần sợ.

Hà Thuyên ở bên ngoài bị Phó cục Lý cản lại.

Phó cục Lý cười đến vô cùng vui vẻ, “Tổ trưởng Hà a, tôi chính là Phó cục trưởng Cục công an huyện Lý Khoáng Cửu, lần trước chưa từng gặp mặt, thật sự là tiếc nuối.” Lần trước Hà Thuyên đến bắt người, anh ta vừa vặn đi ra ngoài họp nên không có ở trong cục, không được xem náo nhiệt, lần này tốt lắm, hắc hắc, vừa vặn được xem.

Khóe miệng Hà Thuyên rũ xuống, vẻ mặt không nhịn được, “Tôi tìm Lâm Lam.”

“Có, có ở đây!” Phó cục Lý lập tức dẫn đường.

Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam đã đi ra ngoài, Cao Vệ Đông và Chủ nhiệm Tần nghe thấy tin tức cũng sang đây xem chuyện gì xảy ra.

Hà Thuyên quét qua bọn họ, vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo, dù sao cũng là cấp trên xuống, ở thủ đô khi anh ta ra cửa, người mà anh ta tùy tiện đụng phải chính là một đám cán bộ cấp Cục, bây giờ nhìn cán bộ cấp Huyện giống như nhìn con cái kiến thôi.

Anh ta hừ một tiếng, tầm mắt chuyển về phía Lâm Lam, “Lâm Lam, xét thấy cô yêu nước nhiệt tình, chính phủ thưởng một chiếc huy chương lao động!”

Lâm Lam sửng sốt, Hà Thuyên là đến trao huy hiệu cho cô sao? Cô vốn tưởng sẽ được gửi đến chứ. Hoặc nhân viên Cục địa chấn sẽ đưa đến, cư nhiên là Hà Thuyên. Anh ta không phải là người của Tổ An toàn sao? Chịu trách nhiệm bắt người mà, tại sao lại đổi thành nhân viên giao hàng rồi?

Hà Thuyên nhìn cô vẻ mặt buồn bực, “Bản thân tôi, cũng muốn cảm tạ những cống hiến của cô trong sự kiện 728 này.” Anh ta đứng nghiêm, sau đó chỉnh sửa vạt áo, rồi khom lưng cúi đầu 90 độ chào Lâm Lam. (trận động đất xảy ra ngày 28 tháng 7 nên gọi là sự kiện 728)

Cằm của Phó cục Lý thiếu chút nữa rớt ra, vội vàng lấy tay đỡ.

Lâm Lam nhanh chóng tránh ra, “Tổ trưởng Hà, anh thật dọa người.”

Xin hãy bình thường lại.

Hà Thuyên cũng không nhiều lời, trao huy hiệu cho Lâm Lam, cũng không nói chuyện với người khác, xoay người liền chui vào xe Jeep nghênh ngang rời đi.

Mọi người đưa mắt nhìn cỗ xe Jeep kia, người này thật đúng là cổ quái, thật là đi lại như gió.

Hơn nữa, anh từ thủ đô đến đây, lái xe Jeep, cũng không dừng lại ăn cơm nghỉ ngơi, mà đã muốn lái về rồi.

Thật là có bệnh.

Hà Thuyên lên xe, tài xế đã khởi động xe rời đi, thời gian còn sớm, bọn họ có thể đi vào địa khu, nơi đó điều kiện tốt hơn.

Hoàn cảnh của nhà khách Huyện quá kém.

Tài xế vẫn thì thầm với anh ta, “Tổ trưởng, lần này nhờ một quyển sách nhỏ như vậy, nên người nhà em cũng không chuyện gì.”

Hà Thuyên không lên tiếng, chẳng lẽ anh ta không nghĩ giống vậy sao. Cả nhà mẹ vợ của anh ta đều ở khu động đất, cả nhà của các cô em vợ đều ở đó cả.

Sau khi Hà Thuyên đi, mấy người Lâm Lam ngây người chốc lát, mới phục hồi tinh thần lại. Mọi người rối rít chúc mừng Lâm Lam, quang vinh nhận được huy hiệu lao động.

Lâm Lam vẫn còn dư vị, ban thưởng cho sự yêu nước nhiệt tình của tôi nhưng lại trao cho tôi huy hiệu lao động, sao không phải là huy hiệu yêu nước, chẳng lẽ tổ quốc cũng biết tôi ham ăn biếng làm, sợ lao động?

Cô chợt cảm thấy có chút chột dạ, nói với Hàn Thanh Tùng: “Anh Ba, ngày mai là Trung thu, khuya về nhà quét dọn vệ sinh một chút.”

Hàn Thanh Tùng gật đầu, “Được.”

Chủ nhiệm Tần cười nói: “Xế chiều ngày mai chúng ta nghỉ, mọi người về nhà ăn tết.”

Mọi người hoan hô lên.

Kể từ khi biết bản thân sẽ được thăng chức, Chủ nhiệm Tần thật là càng ngày càng chăm sóc.

Xế chiều Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng về nhà, để chiếc huy hiệu lao động có hình Chủ tịch M ở vị trí tốt trong phòng khách, làm cho người ta vừa tiến vào là có thể thấy.

Bọn nhỏ tan học trở lại, lập tức thấy được chiếc huy hiệu kia, rối rít chạy đến xem một chút.

“Mẹ thật là lợi hại, toàn bộ huyện chúng ta cũng không có ai được nhận huy hiệu lao động cấp bậc quốc gia đâu.”

Lâm Lam cười nói: “Điều này nói rõ mẹ con chính là lao động giỏi giang, nhiệt tình yêu thương lao động, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, con xem đi, mẹ và Cục trưởng Hàn đi quét dọn vệ sinh đây.”

Lúc này bọn nhỏ mới phát hiện, Lâm Lam ngồi ở bên cửa nam của gian nhà phía đông, nghe radio cắn hạt dưa, Cục trưởng Hàn thì tại bên cạnh lau thủy tinh.

Ha ha, lao động Lâm thật là yêu lao động!

Lâm Lam vừa trở thành tấm gương chiến sĩ lao động cười nói: “Đến, chăm chỉ lao động, ngày mai là Trung thu rồi.”

Cho nên Nhị Vượng và Mạch Tuệ nấu cơm, Đại Vượng dẫn Tiểu Vượng giúp Cục trưởng Hàn quét dọn vệ sinh.

Ngày hôm sau là Trung thu, buổi sáng đi làm đi học, xế chiều đều về nhà chuẩn bị ăn tết.

Đại Vượng giết gà giết cá, Nhị Vượng để cậu hỗ trợ cắt cá luôn.

Chỉ thấy trong tay Đại Vượng là tàn ảnh ánh đao, không bao lâu con cá kia đã bị lóc thịt ra thịt, đầu ra đầu, đuôi ra đuôi, xương ra xương, ngay ngắn chỉnh tề.

Nhị Vượng: “. . . . . .” Chỉ là anh cả luyện tập, tại sao lại lợi hại như vậy? Thấy vậy da đầu cậu bé tê dại.

Nhị Vượng mang theo Mạch Tuệ đi nấu cơm, một con gà chưng với nấm, bên trên rải thêm miến khoai lang.

Cả một nồi cá cắt lát lớn, Nhị Vượng làm một nồi canh cá lát tê cay, xếp cá lát xung quanh, nếu không phải không có dưa chua chính tông, thì cậu bé đã làm cá nấu dưa chua rồi.

Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng ở trong phòng dùng ngọc bích và đá nhỏ màu trắng đánh cờ, không sai, là cờ bằng đá quý, cô có một hộp đầy, đủ loại hình dáng.

Lúc này, trừ trong nhà vệ sinh nam của ga tàu hỏa huyện thành có một bé gái xinh đẹp vóc dáng cao gầy, mày anh mắt to đi ra, cô bé cầm hành lý, mang một đôi bao tay trắng, mặc một đôi giày cao gót thô màu rám nắng, mặc trên người một chiếc áo gió dài màu nâu nhạt, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa màu đỏ, một đầu tóc dài ngang vai, tóc mái chỉnh tề nằm trên chân mày.

Bất kể từ phía trước hay là từ phía sau, cũng khiến cho người ta cảm thấy hai mắt tỏa sáng, trên đường không ít người đều dừng chân nhìn cô bé.

Thậm chí còn có thanh niên không nhịn được lặng lẽ đi theo nhìn.

Một cô bé xinh đẹp hợp thời nhưng tư thế di chuyển không được tốt, đoán chừng là đi giày cao gót không quen, hơn nữa chân này cũng to ghê gớm thật!

Cô bé đi đến đại viện nhà ở cho nhân viên Huyện Ủy, đứng ở nơi đó do dự một chút.

Rất nhanh, đã có người nhiệt tình đến hỏi cô: “Cô gái, cô đi đâu vậy? Tôi rất quen thuộc với khu vực này đó.”

Đôi mắt to đen xinh đẹp của cô bé vụt sáng, khẽ mỉm cười, cũng không nói chuyện, mà là khoa tay múa chân một chút.

Người đi đường lập tức hiểu, hóa ra là người câm a? Trong lòng thương tiếc, cô bé dễ thương như vậy, nhưng lại là người câm a.

Cô bé nhìn xung quanh, còn cười với người đi đường, lộ ra hàm răng tuyết trắng chỉnh tề, sau đó đi về phía một con phố nhỏ.

Nhiều thiếu niên đi theo cô, tràn ngập tò mò.

Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy cô bé dừng ở trước cửa nhà cục trưởng Hàn, còn đang xác nhận biển số nhà.

Cao Lăng và Cao Vũ vừa lúc muốn tới tìm Đại Cượng chơi, thấy cô bé, nên tiến lên hỏi: “Bạn tìm ai vậy?”

Cô bé xoay người nhìn bọn họ, mắt to đen bóng liếc ngang liếc dọc, mang theo quang mang giảo hoạt.

Hai anh em chưa từng thấy kiểu như vậy, bị dọa sợ đến vội vàng lui về phía sau.

Cao Lăng: “Trông bạn có chút quen mắt đó.”

Cô bé khẽ mỉm cười, vẫn không nói lời nào.

Cao Vũ há hốc mồm, “Anh, bạn ấy thật là xinh đẹp a, còn cao hơn cả Hàn Mạch Tuệ nữa!”

Cao Lăng: “Nhưng cũng không xinh như Hàn Mạch Tuệ, em xem, bạn ấy giống như là nam nhân bà vậy.”

Cô bé nghe thấy cậu ta nói mình nam nhân bà, lập tức cúi đầu nhìn một chút, cố gắng khép hai chân lại, sau đó nghiêng đầu, cười với hai người bọn họ, cố gắng biểu hiện thục nữ một chút.

Cao Lăng: “Em xem bạn ấy đi, nhăn nhăn nhó nhó, làm sao có được một nửa khí chất của Hàn Mạch Tuệ chứ?”

Cao Vũ: “Nhưng bạn ấy thật xinh đẹp, anh xem quần áo và tóc của bạn ấy đi, em chưa từng thấy kiểu này đâu.”

Cao Lăng: “Cậu tìm ai vậy?”

Cô bé lập tức móc ra một tờ giấy từ trong túi tiền, trên đó viết: Tôi tìm Hàn Vượng Quốc, tôi là vợ cậu ấy.

Đôi mắt của hai anh em Cao Lăng đều trợn tròn, Hàn Vượng Quốc cưới vợ lúc nào vậy? Sao họ không biết? Cao Vũ miệng mau, lập tức vọt vào trong viện hô: “Anh Đại Vượng, vợ của anh đến tìm anh này.”

Mọi người nhà họ Hàn đang bận rộn thì nghe thấy còn sửng sốt một chút.

Hơn nữa Lâm Lam đang đánh cờ với Hàn Thanh Tùng, ra bên ngoài xem xét, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đại Vượng đang ở gian phòng phía tây cũng nghe thấy rồi, mày rậm chau lên, cho là hai anh em Cao Lăng Cao Vũ quấy rối, không để ý đến.

Nhưng Tiểu Vượng lại tò mò, phịch phịch chạy ra, “Ở đâu, ở đâu? Cho em xem một chút.”

Sau đó cậu bé đã thấy được cô bé một xinh đẹp, mi cốt bị tóc mái dày và dài che khuất, lộ ra lông mày dài mà xinh đẹp, một đôi mắt to vụt sáng vụt sáng, đôi môi được bôi hồng hồng, mặt. . . . . . cũng được tô vẽ kỹ càng, ừ, có chút hơi trắng rồi, khác màu với phần cổ sao?

Tiểu Vượng: “Chị ơi, sao trông chị quen mắt vậy?”

Cao Lăng và Cao Vũ cũng gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, bọn anh cũng thấy quen mắt.”

Bé gái xinh đẹp nháy mắt, cười đến sung sướng.

Tiểu Vượng nghiêng đầu sang trái xem một chút, nghiêng đầu sang phải nhìn một lần, nhìn rất quen mắt đó, nhưng là nhà bọn họ cũng không có thân thích như vậy.

Nhớ không nổi đã gặp ở đâu.

Cao Vũ: “Anh biết rồi, nhất định là gặp nhau trong mộng.”

Cao Lăng tát cho cậu một cái, “Nói nhảm, gọi Hàn Vượng Quốc đi ra ngoài hỏi một chút.”

Tiểu Vượng lại bịch bịch chạy vào nhà hô lớn: “Cha mẹ, anh cả, anh hai, chị, mọi người mau đến xem, vợ của anh cả đến rồi.”

Lâm Lam cũng không đánh cờ nữa, lôi kéo Hàn Thanh Tùng đi ra ngoài, “Nhanh đi xem xem, con cả của em có vợ rồi sao?”

Đại Vượng đã dẫn đầu đi ra ngoài, kéo cửa ra đã thấy cô bé cười híp mắt với mình, đôi tay mang bao tay trắng đang hưng phấn xoa xoa.

Đại Vượng: “. . . . . ”

Mạch Tuệ cũng xông lại, nhìn thoáng qua, “Wow, anh cả, anh tìm vợ khi nào vậy, thật là xinh đó. Vừa cao lại vừa đẹp, rất xứng đôi đó.”

Đại Vượng nghe vậy đưa chân đạp về phía cô bé kia, “Cút cho anh!”

Cô bé bị dọa sợ đến lập tức nhảy dựng lên, chợt lóe người vọt vào trong viện, “Ai nha, anh cả, tại sao anh lại hung như vậy chứ, cô bé nào cũng sẽ bị hù đến chạy mất!”

Hai anh em Cao Lăng Cao Vũ trợn mắt hốc mồm: Má nó, cư nhiên là Tam Vượng!

Tại sao đến bây giờ bọn họ cũng không phát hiện Tam Vượng lại cao cường như vậy chứ!

Rốt cuộc là có hiểu lầm gì vậy?

Tam Vượng vọt vào trong viện, vừa lúc đụng phải Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng đang đi ra, cậu lập tức lôi kéo cánh tay Lâm Lam, “Mẹ, quần áo của con bị ướt lúc ở trên tàu hỏa, nên con mới mặc đồ mua cho mẹ, vừa trở về nhà thì anh cả đã đạp con rồi. Mẹ mau đi quản anh ấy đi!”

Nói xong thì cậu bé tháo tóc giả trên đầu xuống rồi đội cho Lâm Lam, lại cởi áo khoác ra choàng trên người Lâm Lam, bỏ giày cao gót ra, lấy một chiếc khắn tay ướt nhẹp từ trong túi tiền ra lau mặt lung tung.

Tam Vượng cười hì hì nhìn cô, “Mẹ, con về ăn tết Trung thu đó, lần này con đi máy bay!”

Lâm Lam: “Đứa bé nghịch ngợm này!” Cô quay đầu tìm tìm.

Tiểu Vượng lập tức đưa đến một cây chổi, “Mẹ, cho mẹ này.”

Tam Vượng lập tức chạy vào trong nhà, “Mẹ ruột, tha mạng, con không dám nữa.”

Mạch Tuệ và Tiểu vượng cũng đuổi theo cậu, “Em đứng lại đó, đừng chạy!”

Cao Lăng và Cao Vũ cũng tỉnh táo lại, chạy đến hỗ trợ, “Mau ngăn cậu ta lại, dám gạt người sao!”

Đại Vượng và Nhị Vượng đứng ở một bên bất đắc dĩ nhìn.

Nhị Vượng cười nói với Đại Vượng: “Anh cả, anh muốn tìm một người vợ như thế nào?”

Đại Vượng liếc cậu một cái, “Em muốn tìm thì tìm, không cần để ý đến anh, cứ tùy ý.”

Nhị Vượng: “. . . . . . Em không phải là đang quan tâm anh sao.”

Cuối cùng Tam Vượng bị người một nhà ngăn ở góc tường, giơ tay đầu hàng, “Không dám nữa mà.”

Lâm Lam: “A, con phải bảo đảm, lần sau về nhà cho đàng hoàng.”

Tam Vượng: “Con bảo đảm, con thề, lần tới sẽ về nhà bình thường. Con viết giấy cam đoan.”

Từ lúc gọi điện thoại nghe thằng bé nói tìm vợ thì Lâm Lam đã cảm thấy có gì đó không đúng, không nghĩ đến đứa nhỏ này quả nhiên lại nghịch ngợm.

Lâm Lam hoài nghi nhìn cậu, “Con trai ba, đến, mẹ hỏi con một chút, có phải con cảm thấy mình là cô bé hay không?” Có chướng ngại nhận thức giới tính khác hay không.

Tam Vượng bị dọa sợ đến vội vàng lắc đầu, “Không có không có, mẹ, con là con trai hàng thật giá thật, con chỉ muốn trêu chọc mọi người thôi.”

Có một bé gái xinh đẹp đến nhà họ Hàn, các hàng xóm đều rất hiếu kỳ, rối rít đến hỏi thân thích nơi nào đến.

Cao Lăng: “Đã sớm đi rồi. Là đồng đội của Tam Vượng, đến thăm hỏi một chút, trò chuyện xong người ta đã đi rồi.”

“Là vợ của Tam Vượng sao?”

“Có thể là vậy.” Cao Vũ cười hưng phấn.

Bé gái xinh đẹp đi rồi, nhưng Tam Vượng đã trở lại ăn Trung thu rồi, bọn nhỏ ở gần có thể chạy đến chơi.

Tam Vượng và Tiểu Vượng đi gọi Thẩm Ngộ và Yến Yến đến chơi Trung thu, chẳng qua Yến Yến đã trở lại Trinh Gia Trang. Thái Hoa thấy nên muốn đi cùng, lại bị Thẩm Ngộ trực tiếp cự tuyệt.

Nhà Lâm Lam, hai chiếc máy radio để ở trong nhà phát ra ca khúc, âm thanh vang dội, nghe đặc biệt hăng hái.

Thời điểm ăn cơm tối, Tam Vượng chủ động rót rượu cho cha mẹ, mấy người bọn họ thì uống nước sơn tra do Nhị Vượng và Lâm Lam làm.

Tam Vượng giơ chén lớn lên, “Mẹ, con trai chúc mẹ hàng năm có ngày này, hàng tháng có hôm nay, vĩnh viễn trẻ trung xinh đẹp như vậy.”

Lâm Lam cười giơ chén rượu lên nhẹ chạm nhẹ ly với cậu, “Cám ơn anh Ba nhỏ.”

Tam Vượng không sợ chết nói với Hàn Thanh Tùng: “Cha, cha nên xem chừng mẹ con rồi, cha biết không, có rất nhiều người thích mẹ. Đội chúng con còn có người hỏi đó.”

Hàn Thanh Tùng gật đầu, nhìn Lâm Lam một cái, cũng giơ chén rượu lên cụng ly với cậu, “Biết rồi.”

Thẩm Ngộ, Đại Vượng, Mạch Tuệ, Nhị Vượng, Tiểu Vượng cùng nhau nhìn Tam Vượng.

Tam Vượng cười hắc hắc, “Con thật vui vẻ.”

Tiểu Vượng đứng lên, đứng lên ghế làm cho mình cao một chút, “Con có một bài hát muốn tặng cho mọi người.”

Nhị Vượng mượn đàn ghi-ta đến giúp cậu đệm nhạc. Thẩm Ngộ và Mạch Tuệ chỉ huy dàn nhạc, Đại Vượng không ngừng ăn cá.

Cá nấu cay quá đặc biệt, ăn ngon quá! Phải thừa nhận tài nấu ăn của em trai hai tốt hơn mẹ nhiều.

Tiểu Vượng bắt đầu hát: “Chúc cho anh, chí khí ngút trời giương cánh bay, chúc cho anh, thanh xuân năm tháng có mộng hồi, chúc cho anh, về già giai lão tâm nguyện thành, chúc cho anh, chúc anh chân thành chúc phúc anh, hàng năm đều vui vẻ như hôm nay. . . . . .”

Trừ Đại Vượng, bọn nhỏ ăn no lại bắt đầu ca hát khiêu vũ, ăn mừng bọn họ được đoàn tụ, ăn mừng tương lai của bọn họ. Mấy đứa Cao Lăng Cao Vũ cũng đã chạy đến tham gia náo nhiệt, một đoàn thiếu niên thiếu nữ ở trong sân nô đùa.

Hàn Thanh Tùng ngại bọn họ ầm ĩ, dẫn Lâm Lam đi ra ngoài tản bộ.

Mười lăm trăng sáng, trong suốt phát sáng, tròn trịa treo ở phía đông nam, tản ra quang mang ôn nhu.

Hai người mười ngón tay đan xen, không nói tiếng nào, chẳng qua chỉ đi chậm đi chậm như vậy.

Một lát sau, Lâm Lam dừng bước lại ngửa đầu nhìn, “Anh Ba, cám ơn anh.”

Hàn Thanh Tùng cúi đầu ngưng mắt nhìn cô, trăng sáng rơi vào trong hai tròng mắt cô, quang mang liễm diễm, để cho anh kìm lòng không đậu sa vào trong đó.

Anh nhìn người con gái mà mình dùng tánh mạng để yêu thương nhiệt tình, dịu dàng nói: “Là anh phải cảm ơn em.”

Rõ ràng bọn họ cũng muốn cảm ơn cô, nhưng cô lại luôn cảm ơn người khác.

Lâm Lam thản nhiên cười, “Anh Ba, là anh và các con cho em hạnh phúc, cám ơn anh, cám ơn mọi người.”

Anh cúi đầu nhìn cô, cười cười với cô.

Trong ánh trăng thanh thấu, cô nhìn thấy gì đó, ánh mắt sáng lên, “A, anh Ba, anh mới cười đó, em quyết định sẽ nói cho anh biết một cái bí mật.”

Hàn Thanh Tùng hít sâu một hơi, nắm cả hông của cô, “Về nhà rồi nói.”

“Nói chuyện mà thôi, tại sao lại phải về nhà.” Cô cười lên, “Anh có nghe hay không?”

Anh định đem ôm lấy cô, “Anh muốn nghe rõ ràng một chút.”

Cô ôm lấy cổ của anh, kề sát lại gần tai anh rồi nói nhỏ, anh nghe đến mặt mày giãn ra, khóe môi đọng lại nụ cười.

Cô nói: Anh Ba, em mơ thấy hai ta có thể cùng đi đến đầu bạc, bọn nhỏ đều khỏe mạnh vui vẻ, sự nghiệp thành công, hôn nhân hạnh phúc.

Cô vùi đầu vào cổ anh, nghe hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cánh đồng hoang vu trong lòng sớm đã bị anh và các con điền đầy.

Nhân sinh của bọn họ còn dài, ngày mai, ngày mai, còn có tương lai xa xôi.

Cô muốn cùng anh tế thủy trường lưu, đi xem cảnh xuân mưa bụi Giang Nam, đi xem hoàng hôn buổi chiều ở sa mạc rộng lớn, đi đến thảo nguyên bao la phóng ngựa, đi đến tận cùng thế giới rồi nói em yêu anh.

Anh ba, cám ơn anh, thật may mắn gặp được anh.

Cô hứa hẹn với anh, muốn cùng anh bạch đầu gia lão! Quả tim luôn treo lơ lửng của anh đã rơi xuống rồi trở thành bùn đất, thúc giục hạt giống tình yêu của cô nảy mầm nở hoa rồi trưởng thành đại thụ che trời, cho dù năm tháng trôi qua cũng không cách nào rung chuyển.

Anh ôm cô đi từ từ, tắm trong ánh sáng trăng tròn, hi vọng đường phía trước vĩnh viễn không kết thúc.

Lâm Lam, anh sẽ không hỏi em đến từ đâu, chỉ cầu mong cùng chung đường về với em, có em bên cạnh, bạch đầu không lo.

Trong gió đêm có tiếng ca truyền đến, không biết là người nào đang hát:

Ngược dòng băng qua tử vong,

Xuyên qua hoang nguyên tình yêu ,

Tránh thoát xiềng xích năm tháng,

Chỉ vì canh giữ ở bên cạnh anh.

. . . . . .

【 Kết thúc. 】

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info