ZingTruyen.Info

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 168: Đảm đương, bình an.

weiyi1314

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Đây thật đúng là làm sai, nên không thể công khai ngôn luận. Dù sao cũng là phong kiến mê tín. Nhưng là, Tổ trưởng Ôn lại cảm thấy đặc biệt có đạo lý!

Tổ trưởng Ôn nói chuyện với Lâm Lam một chút, phát hiện mình có rất nhiều quan niệm không hẹn mà hợp với Lâm Lam, là một loại cảm giác tỉnh táo tương tích.

“Cô yên tâm, sau chuyện này, Cục địa chấn chúng tôi nhất định sẽ tận lực bảo vệ, sẽ không để cho cô có việc gì.”

Chẳng qua chỉ xuất bản một quyển sách mà thôi, vẫn vì tuyên truyền phổ cập khoa học, cũng không phải là vì tư lợi, đây là một loại tinh thần không biết sợ, hẳn nên được khen ngợi, tại sao có thể bị hỏi tội chứ?

Tất nhiên việc đánh dấu địa điểm có chút qua loa, vẫn cần nghiêm cẩn chút ít.

Lâm Lam: “Cám ơn Tổ trưởng Ôn.”

Tổ trưởng Ôn: “Đi thôi, cùng đến Đội địa chấn Bắc Kinh. Đội trưởng Địch đã liên tiếp báo cáo, công bố có nhiều dị động, trong lúc nhất thời chúng tôi không có được thời gian rãnh nên đã làm trễ nãi chừng mấy ngày, hôm nay vừa lúc đi họp bàn thương lượng mọi chuyện.”

Hàn Thanh Tùng đứng chờ ở hành lang, thấy bọn họ đi ra ngoài, anh cũng bước nhanh đến.

Lâm Lam lập tức giới thiệu anh với Tổ trưởng Ôn.

Tổ trưởng Ôn bắt tay với Hàn Thanh Tùng, cười nói: “Có Hàn cục đi theo, như vậy một đường này cán bộ Lâm cũng không chịu oan ức.” Tổ trưởng Ôn đúng là hiểu những người đó, đi xuống bắt người, cơ hồ không có ai là không bị tội. Lâm Lam có thể hoàn hảo đến được thủ đô, còn được đưa đến Cục địa chấn chiếu cố, tự nhiên là đã có người lo liệu mọi chuyện.

Hàn Thanh Tùng vốn đã không thích nói chuyện, chỗ này toàn là chuyện mà anh không am hiểu, nên anh càng ít nói hơn, anh thích đứng ở bên cạnh nhìn Lâm Lam hàn huyên các vấn đề chuyên nghiệp với người khác, trong mắt anh, trên người cô mang theo một loại ánh sáng, tự tin, sáng ngời, dám nói dám làm, không chút sợ hãi lùi bước, hơn nữa cô không phải là ba hoa khoác lác nói không có chứng cứ, mà đều là nói có sách mách có chứng.

Không có ai hiểu rõ những cố gắng của cô hơn anh cả, anh vẫn luôn lấy đó là điều vẻ vang.

Tổ trưởng Ôn cũng muốn mời anh, “Cùng đi đi.”

Mọi người vừa đi vừa nói, trao đổi thêm một chút tin tức.

Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng đi theo bọn họ đến Đội địa chấn Bắc Kinh, gặp nhóm người đội trưởng Địch.

Vừa thấy mặt, Đội trưởng Địch đã la lớn, nói rõ ràng “Năm hạng chỉ tiêu của khí tượng địa chấn xảy ra trong thời gian này ở thủ đô đã hoàn thành cả rồi”, đây có nghĩa là nhất định sẽ xảy ra động đất.

Nhưng là ông cũng không thể bảo đảm nhất định là động đất vượt quá cấp năm, cho nên mặc dù kêu vang nhưng cũng không phải tự tin trăm phần trăm.

Cục Địa chấn lại không dám khinh thường, các Đài địa chấn quy mô nhỏ của các địa phương bởi vì cũng kiểm tra được một chút chi tiết nên đã bắt đầu hô lên, nhưng bọn họ lại không thể. Bởi vì phòng động đất có nghĩa là phải đình công ngừng sản xuất sơ tán, thủ đô là trọng địa, không thể dễ dàng dao động được.

Cuối cùng hai bên tập hợp tin tức, quyết định báo cáo với lãnh đạo. Ngày 27, hai vị Phó cục trưởng Cục địa chấn cộng thêm Phó chủ nhiệm phòng phân tích tham gia hội nghị, nghe báo cáo của bọn họ.

Bên trên có các vị chuyên gia chịu trách nhiệm các hạng mục khác nhau, chia ra trần thuật các số liệu chi tiết.

Một vị Phó cục trưởng nhìn bọn họ một chút: “Kết quả đâu? Kết luận của các người đâu? Rốt cuộc là động đất cấp mấy? Vị trí cụ thể ở nơi nào? Kinh Tân Đường lớn như thế, không thể nào sơ tán toàn bộ được.”

Toàn bộ những người tham dự hội nghị không ai có thể đảm bảo, dù sao bản thân các suy đoán đã có chứa tính chất không xác định, trừ phi là so sánh với khi động đất đã xảy ra, còn trước đó không ai có thể xác định.

Mặc dù Tổ trưởng Ôn đã nói qua với Lâm Lam, hoài nghi là T Sơn, nhưng cũng không dám nói, dù sao không ai có thể lấy ra chứng cứ cụ thể.

Một vị Phó cục trưởng khác nói: “Như vậy, cho thêm mọi người một tuần nữa, các anh phải lấy ra tài liệu cụ thể, kết luận được mấy khu vực nguy hiểm trọng điểm, phái đội ngũ đi xuống chứng thực tìm kiếm hơn nữa phải xác thực được thời gian chính xác, ngày mai phái xe đi Lang Phường chứng thực chi tiết thủy đông đi.” Thủy đông là một trong những chi tiết quan trọng.

Nhân viên tham dự hội nghị cũng chỉ có thể đồng ý.

Lâm Lam giơ tay.

“Vị đồng chí này, là mới đến sao?” Vị phó cục này có xuất thân quân nhân, cũng không hiểu kiến thức động đất chuyên nghiệp, chẳng qua là được điều đến đây làm đại biểu cho quân đội thôi.

Lâm Lam: “Các vị lãnh đạo, các vị đồng chí, tôi chỉ là một người bình thường, mới nghe thôi đã thấy kinh tâm động phách rồi, cảm thấy được sự cấp bách khi động đất sắp xảy ra. Tại sao mọi người lại còn do dự nữa?”

Thời gian không đợi người.

“Vị nữ đồng chí này không biết rồi, động đất cũng không thể tùy tiện báo loạn.”

“Các số liệu chi tiết cho thấy thời gian sẽ không quá ngày 29, còn có lời đồn đãi nói là rạng sáng ngày 28 lúc hơn ba giờ, tâm động đất có thể là ở T Sơn, nếu không dám chắc cấp độ động đất thì không thể báo lên cho trung ương, vậy chúng ta có thể tập trung lực lượng phát động quần chúng đi tìm chứng cứ hay không?”

“Vẫn nên tiếp tục khảo sát, cuối tuần tiếp tục họp!” Các lãnh đạo cũng không có cảm giác gì đối với chuyện này, dù sao hàng năm đi họp hàng tháng đi họp, hội nghị đo lường hội nghị phòng chống hết mở lại mở, người không có hứng thú  đối với lần này đã sớm chết lặng nhàm chán rồi.

Sau khi tan họp, đám người Tổ trưởng Ôn còn muốn trở về.

Lâm Lam tìm được ông, “Tổ trưởng Ôn, có phải nên đến T Sơn xem một chút, xâm nhập địa phương mới có thể tìm kiếm được càng nhiều điềm báo động đất hay không. Không phải trong báo cáo của mọi người đã nói rồi sao, mọi người đều dốc lòng dốc sức, đi tìm kiếm các loại dấu hiệu trước động đất, chỉ nhìn số liệu thôi thì không thể xác định, nhưng thiên nhiên khẳng định sẽ có nhắc nhở chúng ta, chúng ta không thể làm như không thấy được.”

“Đồng chí Lâm Lam, mực nước, động vật tất nhiên sẽ có dị thường trước khi động đất, nhưng thời điểm chúng xảy ra dị thường lại không nhất định sẽ động đất, đây là một vấn đề.”

“Đi xem một chút đi. Xem dân chúng địa phương nói như thế nào, có điều gì đặc biệt không, Tổ trưởng Ôn, nếu như lời đồn là thật sự, rạng sáng sẽ có động đất, chúng ta không có một tuần để xem xét kiểm tra đâu, thời gian không đợi chúng ta!” Lâm Lam kiên định nhìn ông, nhận định ông là một nhân viên làm việc chính trực chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quan tâm đến.

Tổ trưởng Ôn còn đang do dự, thật sự không đảm đương nổi trách nhiệm a. Ông chỉ là một Tổ trưởng Tổ phân tích Kinh Tân, không phải là Chủ nhiệm, lại càng không phải là Cục trưởng a.

“Tổ trưởng Ôn, đối với người không liên quan mà nói, đó chỉ là một vài chữ, năm rộng tháng dài đều sẽ không cảm thấy hoảng hốt. Nhưng đối với người dân địa phương thì lại là chuyện liên quan đến nhân mạng, đi xem một chút, nếu dân gian có lời đồn lớn như vậy, nhất định là có duyên cớ. Nếu không tại sao lại không đồn Thiên Tân hay là Bắc Kinh chứ?”

Tổ trưởng Ôn nhìn cô một lát, trong lòng lại giày vò đau khổ.

Trong lòng ông đang xảy ra thiên nhân giao chiến, một bên là trách nhiệm khổng lồ nếu báo sai, một bên là áp lực lớn của thiên tai nhân họa, ông cơ hồ không chịu nổi.

Thời gian qua rất lâu ông cũng mặc nhiên không nói, Lâm Lam một mực chờ đợi ở bên cạnh.

Đợi đến khi cô đã cho là Tổ trưởng Ôn sẽ không đồng ý, chính mình nên đi thôi, ông cắn răng, “Đi!”

Lâm Lam vui mừng cúi người chào ông, “Cám ơn Tổ trưởng Ôn!”

Tổ trưởng Ôn nhìn cô, tâm tình rất phức tạp, mình là nghiên cứu viên chuyên nghiệp, lại không kiên định bằng một người nghiên cứu nghiệp dư, trong lòng có hổ thẹn a.

Bọn họ phân nội dung công việc, mọi người tự mình đi bận rộn làm việc.

Lâm Lam suy nghĩ một chút, lôi kéo Hàn Thanh Tùng qua một bên, “Anh Ba, anh đi tìm Henry, nhờ anh ấy dẫn anh đi tìm chuyên gia động đất nước ngoài.”

Không cần chuyên gia động đất nước ngoài nói cái gì, chỉ cần mượn tên của bọn họ là tốt rồi.

Người chính là như vậy, tự mình biết cái gì chưa thể xác định, nếu có người khác khẳng định, bọn họ sẽ cảm thấy đó là thật.

Bất kể làm chuyện tốt hay là làm chuyện xấu, con người là động vật quần thể.

Cho nên điều cô cần làm chính là không ngừng khuyến khích Tổ trưởng Ôn, khiến ông không hoài nghi mình, không nhục chí. Nếu như cô không biết tương lai, cô tuyệt đối sẽ không đi một bước này, chính là bởi vì xác định nên mới phải như vậy.

Anh gật đầu, cầm tay cô, “Còn có bao nhiêu thời gian?”

Lâm Lam bật thốt lên nói: “Lời đồn nói rạng sáng 3 giờ, thời gian cấp bách.”

Hàn Thanh Tùng nhìn cô một cái thật sâu, sau khi đến đây, anh phát hiện cô không còn khẩn trương lo âu nữa, ngược lại đã lập tức đầu nhập vào trong nhóm người kia, thật giống như cô vốn chính là một thành viên của bọn họ. Anh không hỏi nữa, mà là xoay người đi tìm người mượn xe.

Tổ trưởng Ôn mang theo mấy người Lâm Lam đi T Sơn, lặng lẽ phát động một vài cán bộ địa phương đi sưu tập một chút điềm báo động đất, ví dụ như mực nước biến hóa kịch liệt, biến hóa của động vật, v.v… Bọn họ còn gọi điện thoại cho các khu, huyện, công xã gần đó để hỏi thăm các tin tức tương tự.

Rất nhanh đã có các loại tin tức truyền đến.

“Thật khó lường, vùng Ngư trường Duyên Hải xuất hiện rất nhiều cá, đều không cần tìm kiếm đánh bắt, tất cả đều ngửa bụng nổi lên, tùy tiện bắt!”

“Nguyên một đám chuồn chuồn xanh ở trên biển đều không bay được, tất cả đều rơi xuống thuyền!”

“Còn có dơi đông nghịt giống như mây đen, bay tán loạn!”

“Có một đại đội, đám chuột tụ tập thành đàn chen chúc bên trong khu đất trồng bông, chạy quanh trong đó, trông rất đáng sợ!”

Nhóm người Lâm Lam đi đến khu vực khai thác mỏ, nơi đó mấy ngày trước náo loạn bãi công, những thợ đào mỏ nói nếu đã có động đất, tại sao còn buộc bọn họ xuống mỏ chứ. Sau đó cấp trên hạ lệnh, nếu như không xuống mỏ thì sẽ không có cơm ăn. Bọn họ lại tính toán, nếu nói là rạng sáng ngày 28, vậy thì mấy ngày trước đó cứ xuống mỏ làm việc.

Đến tối nay, cơ hồ tất cả công nhân đều không chịu xuống mỏ, chỉ có một chút nhân viên đặc thù mới đi xuống.

Lâm Lam hỏi những người chung quanh, có phát hiện giếng nước, nước suối, động vật có tình huống gì đặc biệt hay không.

Một cô bé bày ra vẻ mặt rất khoa trương, “Nhất định là sẽ có động đất, con thấy được, một đám chồn rất đông, lớn chở nhỏ, nấp ở chân tường bị dọa sợ đến không nhúc nhích, con lấy gậy đuổi nhưng chúng cũng không động! Còn có gà nhà con, điên rồi, chó nhà bạn học của con, cũng điên rồi!”

“Đúng rồi, hàng xóm nhà tôi nuôi chó trong nhà, tối hôm qua đứa ở trước cửa nhà, con chó kia chết sống không để cho anh ta đi vào, kéo quần của anh ta, còn muốn cắn anh nữa, chẳng lẽ là sẽ có động đất thật?”

“Ai, còn có miệng giếng bên kia nữa, đã cạn nước nhiều năm rồi, bây giờ đột nhiên lại đầy nước!”

Buổi tối chừng 7 giờ, Lâm Lam và nhóm người Tổ trưởng Ôn họp mặt một chút ở bên cạnh xe đầy muỗi.

Khóe miệng Lâm Lam đã nổi lên vết bỏng rộp, “Tổ trưởng Ôn, nếu không thể báo cáo cho Viện Quốc Vụ, vậy thì báo cho chính quyền địa phương, nếu còn trì hoãn, sẽ không kịp nữa.” Điềm báo rất nhiều, như vậy tất nhiên sẽ có động đất, nhưng là những thứ này không thể xác định được là cấp mấy, cho nên không thể báo cho chính phủ trung ương.

Tổ trưởng Ôn nhìn Lâm Lam, anh không phải là chưa nghĩ qua như vậy, nhưng ông. . . . . . Không dám chắc a, nếu như không có động đất, vậy ông sẽ bị coi là phần tử phản cách mạng.

Nhưng thật ra thì mấy ngày trước ông đã nói chuyện này với Huyện trưởng và Đài địa chấn của huyện Thanh Long, Chủ nhiệm Cách Ủy Hội huyện Thanh Long vô cùng coi trọng chuyện này, lập tức đã tổ chức cho các cán bộ thủ vững cương vị chuẩn bị kháng động đất, phòng chống động đất.

Vấn đề là, một huyện, lại không phải huyện công nghiệp nặng, hành động sẽ dễ dàng hơn một chút.

Nhưng một thành thị công nghiệp lớn như thế này. . . . . . không dám nghĩ.

Lâm Lam: “Tổ trưởng Ôn, vừa rồi tôi nghe thấy người dân nói nhân viên làm việc ở Đài địa chấn Mã Gia Câu đã chứng thực lời đồn rạng sáng ngày 28 chắc chắn sẽ có động đất. Còn có Tổ địa chấn nước ngoài, bọn họ cũng nói như vậy. Chúng ta gọi điện thoại xác nhận một chút đi?”

Tổ trưởng Ôn gật đầu, ánh mắt kiên định, “Gọi.”

Cả nhóm người đều gọi điện thoại, nhân viên dự đoán Trần ở Mã Gia Câu đã gấp đến điên rồi nghe nói là người của Cục địa chấn gọi điện thoại, kích động đến nỗi anh ta nhịn không được mà khóc lên ở trong điện thoại.

“Tổ trưởng Ôn, tôi, tôi lấy đầu đảm bảo! Còn có nhiều cái Đài địa chấn cũng là như vậy, bọn họ, bọn họ cũng có thể làm chứng!”

. . . . . .

Rất nhanh, bọn họ liên hệ với tổ chuyên gia nước ngoài (Henry), chiếm được tin tức xác thực, rạng sáng ngày 28 sẽ có động đất.

Henry ở đầu bên kia điện thoại vẻ mặt nghiêm túc, anh đối mặt với Hàn Thanh Tùng sắc mặt kiên nghị giống như trước, hai người nhìn nhau không nói gì.

Anh ta cảm thấy mình điên rồi, lại đi tin Lâm Lam, dựa theo lời cô ấy nói. Này nếu như không có động đất, đến lúc đó chính phủ Trung Quốc truy xét người bịa đặt, vậy anh ta. . . . . . Ai nha, đây không phải là còn có cục trưởng Hàn chống lấy sao. Người Trung Quốc có câu “Trời sập xuống có người cao chống đỡ!” Đến lúc đó mình hơi khom gối một chút, để cho Cục trưởng Hàn gánh là tốt rồi!

Tổ trưởng Ôn nhìn các đồng chí của mình một chút, lại nhìn Lâm Lam một chút, ông nắm chặt quả đấm, cắn răng, nảy sinh ác độc nói: “Báo cáo đi!”

Mấy người chia ra gọi điện thoại cho các nơi, Huyện Ủy, Địa Ủy, quân phân khu, công an, bệnh viện, Hội đào mỏ, Bộ võ trang mỏ. . . . . .

Trong lúc nhất thời các nơi đều vang lên tiếng chuông dồn dập.

“Đinh linh linh. . . . . .”

“Đinh linh linh. . . . . .”

Càng ngày càng nhiều người nhận được điện thoại của bọn họ.

Đột nhiên xuất hiện điện thoại báo động khiến cho bọn họ căn bản không còn kịp suy nghĩ thật giả, đây là nhân viên làm việc của Cục địa chấn báo động khẩn cấp ngay tại chỗ sau khi khảo sát suốt đêm ! !

Sau khi nhận được điện thoại, trong lòng luôn thấp thỏm lo ấu thoáng cái đã an định lại.

Mặc dù xảy ra động đất sẽ rất kinh khủng, nhưng so với khủng hoảng không biết, đây cũng không coi vào đâu. Mấy ngày nay vẫn đều có lời đồn, nhưng Cục địa chấn vẫn không khẳng định, chính phủ địa phương cũng chỉ vừa trấn an quần chúng vừa lo lắng hãi hùng, giống như trên đầu có treo một thanh lợi kiếm, tùy thời sẽ rơi xuống.

Lúc này, rốt cục đã rõ ràng, bọn họ đều buông lỏng một hơi, lập tức sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, không có một chút bối rối.

Dù sao, kể từ ngày có lời đồn kia, mỗi một người bọn họ cũng đã diễn luyện hơn trăm ngàn lần ở trong lòng rồi —— nếu có động đất, thì phải phòng động đất như thế nào, rút lui, sơ tán, cứu viện như thế nào, làm sao Để trong thời gian ngắn nhất đạt được hiệu quả lớn nhất, nơi nào là an toàn nhất, nơi nào là nguy hiểm nhất, v,v…

Tất cả radio, truyền thanh, loa phát thanh, cùng một lúc đã bắt đầu gào thét.

“Các xã viên chú ý, xin chú ý, đã nhận được báo động khẩn cấp của Cục địa chấn, nửa đêm có động đất, động đất! ! ! Lập tức sơ tán đến khi vực diễn tập tránh động đất!”

“Các đồng chí xin chú ý, xin chú ý! Nhận được báo động khẩn cấp của Cục địa chấn. . . . . .”

“Các đồng chí đã xuống mỏ, xin chú ý, xin chú ý, nhận được báo động khẩn cấp của Cục địa chấn. . . . . .”

Mọi người vốn bởi vì lời đồn nên thấp thỏm bất an ngủ không yên, thoáng cái đã đánh thức.

Cấp trên rốt cục đã xác nhận sao? Bọn họ nhìn thời gian một chút, lúc này động đất còn chưa bắt đầu, bọn họ còn có thời gian.

Bọn họ đều có kiến thức phòng động đất do Đài địa chấn tuyên truyền, trên bàn thủ sẵn một chiếc cốc thủy tinh, đề phòng buổi tối ngủ say, chén nước rơi trên mặt đất vỡ tan là có thể đánh thức người.

Hiện tại cốc thủy tinh còn chưa vỡ, bọn họ còn có thời gian thong dong mặc quần áo, tránh cho chuyện phát đột nhiên chỉ có thể để mông trần chạy trối chết.

Người có chuẩn bị thì không chút hoang mang mặc quần áo tử tế, mang theo lương khô, con cái. . . . . .

Còn có người ngay cả sữa bột, bình sữa của con cũng không để lại.

Những ngày qua phiếu lương thực và tiền trong nhà thời khắc đều được để ở trong túi, còn có lương khô đã chuẩn bị tốt, tùy thời đeo lên lưng là có thể đi ngay.

Chỉ có những người có tính cách cá biệt, chết sống không muốn đi, hoặc là mấy người có lòng tham, cái này muốn mang cái kia muốn mang, đều bị người nhà đánh mắng đuổi ra.

Đỗ Xuân Nhi nghe thấy loa phát thanh của khu vực khai thác mỏ thông báo từng lần, cô bé hô to: “Ba mẹ, mau nghe đi, sắp xảy ra động đất rồi, nhanh chạy thôi!”

Cô bé đeo cặp xách đã được chuẩn bị từ sớm lên lưng, lại đánh thứ em trai rồi giúp em mặc quần áo.

Ba mẹ cô bé mệt mỏi một ngày, cảm thấy đây chẳng qua chỉ là diễn tập, không muốn động một chút nào.

Đỗ Xuân Nhi nóng nảy, “Sắp có động đất rồi, mau đi thôi!”

Nhìn ba mẹ không muốn, cô bé xoay người cầm lấy phích nước nóng ném mạnh trên mặt đất, một tiếng vang thật lớn, khiến hai vợ chồng hoàn toàn làm tỉnh lại.

Cho nên hai vợ chồng một người ôm con trai mắng, một người đuổi theo Đỗ Xuân Nhi, “Con nhóc hư hỏng, ba mẹ thật vất vả mới mua được phích nước nóng đó!”

Chờ đến khi bọn họ chạy ra sân, đột nhiên phát hiện phía tây là một mảnh lửa đỏ!

Không biết ở đâu có tiếng rít do gió thổi tới, phát ra âm thanh nức nở, gào khóc thảm thiết, đặc biệt đáng sợ.

Lần này thì tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài, bọn họ đã từng tiếp nhận hệ thống diễn tập phòng động đất, biết phải nên làm như thế nào, đi nơi nào mới an toàn.

Chỉ cần có chuẩn bị, bọn họ có thể đạt được sinh cơ.

. . . . . .

Quân phân khu địa phương nhận được điện thoại, thời khắc chuẩn bị đến địa phương áp dụng cứu viện, đồng thời bọn họ còn gọi điện thoại cho các quân khu anh em, thỉnh cầu lập tức trợ giúp.

Quân khu Bắc Kinh, Quân khu Thẩm Dương và Chủ nhiệm chính trị các nơi đều vẻ mặt mờ mịt, lệnh từ đâu ra?

Quân ủy hạ lệnh sao?

Tại sao bọn họ không nhận được?

Cho nên lại một trận điện thoại được phát ra.

Trời vừa rạng sáng, phân đội nhỏ của Cục địa chấn vẫn chưa từng chợp mắt đã chịu đựng đến hai mắt đỏ bừng, đôi môi đã nổi lên vết bỏng rộp.

Không có một người nào, không có ai là không nóng nảy.

Tổ trưởng Ôn nói với Lâm Lam: “Nếu như là động đất lớn, mặt đất sẽ rạn nứt, phun cát bốc lửa, mặc dù có chuẩn bị thì cũng sẽ có nguy hiểm. Đồng chí Lâm Lam, xin hãy rút lui.”

Lâm Lam cầm lấy tay của Tổ trưởng Ôn, “Tổ trưởng Ôn, cám ơn ông, cám ơn!”

Cám ơn tinh thần chuyên nghiệp và tinh thần kính dâng của các ông.

Nhiệm vụ của cô là đến thúc đẩy đám người Tổ trưởng Ôn hạ quyết tâm, nhiệm vụ hoàn thành rồi thì cô tự nhiên sẽ không tùy hứng, ở chỗ này cũng không giúp được gì, còn có thể gia tăng nguy hiểm cho bản thân, khiến cho Hàn Thanh Tùng và các con lo lắng.

Cô và hai đồng chí khác của Tổ phân tích Cục địa chấn cùng nhau ngồi ô tô đến nơi an toàn.

Lúc này toàn thành đều xuất động, từng đám người bắt đầu khởi động đi về khu vực phòng động đất đã từng được diễn tập.

Có người mang theo gia súc, có người cầm theo lồng gà, còn có người cõng heo con, lương thực. . . . . .

Có người ôm con nhỏ dẫn theo vợ, có người mang lương khô, dìu già dắt trẻ, đi lại vội vã. . . . . .

Bọn họ trải qua nhiều lần diễn tập, một khi xác nhận thật sự có nguy hiểm, liền nhanh chóng di dời đến nơi an toàn.

Đột nhiên, một tiếng nổ “ùng ùng” vang lên, ngay sau đó một trận đất rung núi chuyển, mọi người đang đi lại lập tức bị bắt dừng lại bắt đầu bị xóc nảy.

Từ bên trái lắc qua bên phải, rồi lại xóc nảy trở lại, xóc nảy qua lại như vậy, người căn bản đứng không đứng lên được!

Thậm chí có người thấy có đốm lửa lớn phun từ dưới đất ra, phun một hồi lâu mới dừng lại, còn có cát cũng phun ra, có. . . . . .

Bọn họ thấy tường vậy sập xuống như cát đổ, nhà lầu nơi xa rầm rầm ngã xuống đất như xếp gỗ, nhà bọn họ từng ở đồ ập xuống. . . . . .

Ý niệm duy nhất trong đầu chính là: may là đã chạy ra rồi!

Bắc Kinh, Thiên Tân. . . . . . Cả khu vực Hoa Bắc đều chấn động.

Tòa nhà của Cục địa chấn Quốc Viện Khoa Học bên sông Tam Lý cũng mãnh liệt run rẩy, phích nước nóng, chén trà rơi rầm rầm, cục trưởng bị đánh thức từ trong giấc mộng, ông ta cuống quít mặc quần áo vọt ra ngời, hô to: “Tâm động đất ở đâu?”

Tiếng hỏi và chuông điện thoại liên tiếp, vang lên không dứt.

Phòng làm việc Phó chủ tịch Quân ủy cũng điện đến hỏi thăm: “Tâm động đất ở đâu vậy?”

Các Đài địa chấn ở khắp nơi rối rít gọi điện thoại đến báo tin động đất, chẳng qua là cấp độ động đất khác biệt rất lớn, có nói hơn cấp tám, có nơi nói không đến cấp bảy.

Rất nhanh, đã có tin tức truyền đến T Sơn xảy ra động đất, nhưng là đã có quân phân khu chạy đến cứu viện, sơ tán, cung cấp vật tư, thực hiện tốt chuẩn bị cho dư chấn, quần chúng cũng tự phát tổ chức hành động phòng động đất.

. . . . . .

Nhân viên nghiên cứu động các nơi trên cả nước trước tiên lao đến T Sơn, các chuyên gia nước ngoài còn chưa rời đi cũng rối rít đi khảo sát.

Các chuyên gia nước ngoài không dám tin: “Quá thần kỳ, đây quả thực là kỳ tích, các người lại thực hiện các hành động phòng động đất ở phút cuối cùng!”

“Thành công!”

Sau đó, nước ngoài vẫn không có làm rõ ràng trận động đất này làm sao mà được tiên đoán và dự phòng thành công.

Cuối cùng lại thành công, đó là thành công như thế nào?

Có người nói tất nhiên là cho Cục địa chấn tiên đoán được, có người nói tất nhiên là Đài địa phương suy đoán, có người nói là một quyển sách tiên đoán được, có người nói là chuyên gia nước ngoài tiên đoán.

Các loại cách nói.

Các quốc gia cũng rối rít gọi điện thoại hỏi thăm, còn gọi đến cho chuyên gia động đất người nước ngoài đang ở tại Trung Quốc để hỏi thăm.

Các chuyên gia nướ ngoài nghe nói là bọn họ tiên đoán, tất cả đều bày ra vẻ mặt ngơ ngẩn, cái gì? Chúng tôi tiên đoán? Người của chúng tôi tiên đoán hả?

Sau đó các quốc gia lại phái nhiều tổ chuyên gia hơn đến khảo sát học tập.

Dưới cái nhìn của bọn họ, người Trung Quốc, là một đám người thần kỳ, bọn họ thậm chí cảm thấy đây nhất định là trời cao nhân từ, bảo hộ Trung Quốc.

Ngày đó thời điểm Lâm Lam rời khỏi khu vực động đất, mặc dù cả thành thị đều sập thành một mảnh phế tích, nhưng theo như tình huống trước mắt, là mọi người đều may mắn sống sót sau tai nạn, chỉ vậy là đủ rồi.

Cô nhắc nhở Tổ trưởng Ôn, cần phải chú ý dư chấn, còn phải chú ý trấn an dân chúng khắp cả nước, để bọn họ không nên kinh hoảng, đừng cho rằng các nơi đều sẽ có động đất, đến lúc đó ảnh hưởng cuộc sống sản xuất địa phương.

Kịp thời bình phục khủng hoảng, cũng là trách nhiệm hạng nhất của Cục địa chấn, nhắc nhở của cô vô cùng kịp thời.

Dân chúng khắp nơi đã xuất hiện khủng hoảng, đều cảm thấy chỗ của mình sẽ xảy ra động đất, rối rít đi ra ngoài, không dám đi làm không dám làm việc.

Có Cục địa chấn trấn an, quần chúng nhân dân mới dần dần bình phục lại, khôi phục cuộc sống bình thường.

Lại nói hôm đó Lâm Lam rời đi khu vực động đất trở lại thủ đô, trên đường đã hội họp với Hàn Thanh Tùng và Henry.

Trong nháy mắt nhìn thấy cô, trái tim luôn treo lơ lửng của Hàn Thanh Tùng rốt cục cũng yên lại, thân thể vẫn căng thẳng cũng giãn ra.

Anh giậm chân thắng xe, mở cửa xe nhảy xuống, bước về hướng Lâm Lam.

Henry cười lên: “Aha, tôi rốt cục có thể thở rồi. Dọc theo đường đi, đã hù chết tôi rồi!”

Ở chung với Hàn Thanh Tùng càng lâu, anh liền phát hiện người nam nhân này thật là dọa người!

Đời này chưa từng bị kinh sợ, nhưng ngay từ thời điểm động đất xảy ra, anh ta đã trải qua rồi.

Lúc ấy bọn họ ở khách sạn dành cho người nước ngoài, cả tòa nhà cũng bắt đầu sáng ngời, đèn bàn, phích nước, bình thủy tinh đều ngã trên mặt đất nát bấy. Mức độ mãnh liệt như vậy, vậy khu vực Lâm Lam đang ở chẳng phải là kịch liệt hơn sao?

Hàn Thanh Tùng không để ý phía ngoài còn đang chấn động liền đi ra ngoài, hai mắt anh đỏ bừng, Henry căn bản không ngăn được anh. Cuối cùng chỉ có thể phụng bồi anh, hai người lái xe đi về hướng tâm động đất.

Thật là hù chết anh. Anh tuyệt không hoài nghi nếu là Lâm Lam có chút ngoài ý muốn gì, lãnh khí phát ra trên người đàn ông này có thể khiến anh chết rét.

Đây là ngày hè đó!

Dọc theo con đường này, cảnh tượng hoàng tàn khắp nơi, may mà thấy nhiều nhất chính là người sống bụi bặm đầy mình, thật sự là quá tốt rồi.

Tâm tình của Henry cũng bay lên, bọn họ thành công tránh khỏi một kiếp nạn, anh cũng tham dự “Tiên đoán”!

Hàn Thanh Tùng đột nhiên giẫm thắng xe, chân thành đất nhìn anh ta, “Henry, tôi hỏi anh một vấn đề.”

Henry hừ hừ hát, “Anh hỏi đi.” Sau đó không hát nữa, bởi vì vẻ mặt của Hàn Thanh Tùng vô cùng lạnh lùng, hai tròng mắt rét căm, thật sự không giống bộ dạng buông lỏng.

“Ba giờ sáng, ai là người đầu tiên nói cho anh?”

Henry suy nghĩ một chút, “Nói cho anh biết cũng không sao, là Lâm Lam. Cô ấy nói là nhân viên làm việc của Đài địa chấn nói cho cô ấy biết.”

Trong lòng Hàn Thanh Tùng hiểu rõ, không hỏi nữa, “Coi như tôi chưa từng hỏi qua.”

Henry nhún nhún vai, buông tay, người đàn ông này thật là không có một chút hài hước nào.

Người Trung Quốc chính là không được tốt ở điểm này, rất nhiều người không có tính hài hước, động một chút là dương cung dương kiếm nói chính trị!

Người đàn ông này lại càng không có tính hài hước, tuyệt không dễ chơi như giống như Lâm Lam hay Tát Vương.

Hàn Thanh Tùng đến đón cô, Lâm Lam chào tạm biệt nhân viên Cục địa chấn. Hàn Thanh Tùng giúp cô mở cửa đỡ cô lên.

Lâm Lam ôm Henry, “Cám ơn anh, bạn của tôi!”

Henry đắc ý cười, “Có thể phục vụ cho quý cô xinh đẹp, là vinh hạnh của tôi. Hi vọng cô có thể tiếp nhận phỏng vấn độc nhất vô nhị của tôi, như vậy tôi sẽ có thể có được tin tức lớn.”

Hàn Thanh Tùng đúng lúc ngăn cản anh ra, nắm tay Lâm Lam lên xe.

Anh để cho Lâm Lam ra sau ngồi để nằm nghỉ một lát, thấy ánh mắt của cô hồng hồng, cũng biết trắng đêm cô không chợp mắt.

Thật ra thì bọn họ đều giống nhau.

Xe Jeep cao lớn, anh ôm cô lên đặt ở hàng ghế phía sau.

Lâm Lam lặng lẽ hôn anh một cái, cười cười, “Anh Ba, đi tìm con trai của chúng ta ăn chực đi. Không thể để cho con trai luôn khiến em phát thèm được, nói đồ ăn trong phòng ăn của chúng ta là thức ăn cho heo, phòng ăn bọn họ toàn làm thức ăn ngon.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info