ZingTruyen.Com

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 166: Xuất bản sách,khóc.

weiyi1314

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Henry không sợ chết đoán chừng là nghe hiểu ý của Lâm Lam, còn muốn sửa đúng, “Ngài Hàn rất đẹp trai, nhưng ý tôi là muốn dẫn cô đến Mỹ, tất nhiên, nếu như cô chưa kết hôn thì. . . . . .”

Sau đó anh ta chỉ nghe thấy Hàn Thanh Tùng gằn từng chữ nói: “Ngài Henry, có biết đánh nhau không?”

Henry lập tức khoát tay, kiêu ngạo mới đi quyết đấu, anh mới không quyết đấu với Hàn Thanh Tùng đâu. Anh ta đã nghe Tam Vượng nói rồi, Hàn Thanh Tùng đánh nhau rất giỏi, lại là tay súng thiện xạ, mình không có một chút phần thắng nào.

Lâm Lam cười đến không nhịn được, vội vàng nói chuyện chính với bọn họ.

Tỷ như chuyện đá quý, cô có nói cũng không dùng được, chủ nhiệm Phương khả năng cũng không có cách, nhưng Henry là một nhà báo có tiếng nói nói quốc tế nên nói chuyện có thể có chút tác dụng. Mặc dù bây giờ bọn họ có đá quý, nhưng không nhìn thấy được ích lợi, cấp trên dĩ nhiên là không có hứng thú. Chủ nhiệm Phương có thể nói chuyện với quản lý của địa khu, nhưng thêm nữa thì lại không được, vậy thì lại càng không tư cách câu thông với người châu Âu.

Nhưng Henry có thể.

Cho nên Henry có thể cho liên hệ với các đồng nghiệp Châu Âu —— lần này còn có mấy tổ chuyên gia của các quốc gia Châu Âu đến thăm hỏi, cùng đi cũng có khá nhiều ký giả, Henry cũng quen biết không ít trong số đó.

Muốn mời mấy ký giả đến chụp hình sau đó trở về nước tuyên truyền, rồi lại liên lạc thương nhân châu báu của Châu Âu, muốn mời bọn họ đến thăm, chỉ đạo, đề cao tài nghệ gia công đá quý trong nước, thuận tiện tiến cử mấy loại máy móc tiên tiến, lại ký kết hiệp ước lâu dài với thương nhân nước ngoài, vì tổ quốc kiếm lấy ngoại hối.

Đây là lộ tuyến hợp tác thường quy.

Chẳng qua là thường quy này cũng không dễ dàng như vậy, bởi vì thương nhân nước ngoài biết tranh luận, tìm cách ép giá, dùng giá tiền cực thấp mua đá quý thô để gia công, mà không chịu mua thành phẩm với giá cao. Mà quốc nội lại không coi trọng vấn đề này, trung ương lại đang tiến hành vận động chính trị kịch liệt, cơ hồ không ai quan tâm đến, cho nên đàm phán lâu dài giằng co cũng là chuyện chắn chắn.

Lâm Lam cũng không phải gấp, hiện tại cô chỉ muốn để cho Henry hỗ trợ tuyên truyền chuyện này ra ngoài, để cho thương nhân Châu Âu thích đá quý thấy được mấu chốt buôn bán, ôm lấy bọn họ để cho bọn họ nhớ thương, thì chuyện này có thể thành công.

Chờ thế cục quốc nội vừa ổn định, bắt đầu cải cách, buôn bán đá quý sẽ khởi động một cách tự nhiên.

Lâm Lam xin thành lập một phòng làm việc thiết kế đá quý, có thể xin nhà thiết kế châu báu nước ngoài đến huấn luyện nhà thiết kế của mình. Kết quả chính là nhà thiết kế châu báu của Ý vốn muốn đến đã thay đổi chú ý, yêu cầu Trung Quốc cung cấp nguyên vật liệu thì bọn họ mới có thể tiến hành hợp tác.

Bởi vì bọn họ nhìn ra được Trung Quốc có nhu cầu cấp bách gia tăng ngoại hối kiếm tiền, một khi có đường đi, cho dù giá tiền có thấp thì bọn họ cũng sẽ đáp ứng.

Nhưng khiến cho bọn họ thất vọng chính là, chính phủ Trung quốc cũng không như bọn họ mong muốn! Lúc này không ai thèm quan tâm đá quý cái gì đó, nên để nó ở đó mát mẻ.

Cho nên chuyện này tạm thời gác lại, nhưng cũng thành công gợi lên hứng thú của đám thương gia kinh doanh đá quý ở Châu Âu, để cho bọn họ mơ ước có thể đến Trung Quốc làm giàu với giá thấp.

Chuyện này để nói sau.

Lại nói nhà Lâm Lam trừ Hàn Thanh Tùng, bọn nhỏ thay phiên phụng bồi Henry đi chung quanh rồi xuống nông thôn sưu tầm dân ca, mấy đứa nhỏ bao gồm Đại Vượng và cả Thẩm Ngộ, khẩu ngữ nhanh chóng đề cao. Bọn họ và Henry hằng ngày dùng tiếng Anh để nói chuyện với nhau hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí Mạch Tuệ và Nhị Vượng còn có thể đơn giản thảo luận một chút vấn đề thời thượng, lịch sử và chính trị phương Tây với anh ta.

Lâm Lam nhìn ở trong mắt, tấm lòng mẹ già đều bay bổng lên, cô còn trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Cẩm Tú, nhờ cậu ta mua giúp một chiếc máy ghi âm có thể nghe đĩa.

Lục Cẩm Tú nhận được điện thoại của cô thì còn vui vẻ hơn là nhận được điện thoại của Hàn Thanh Tùng, động tác của cậu ta cũng nhanh, không đến hai ngày đã có nhân viên tàu hỏa mang đến, còn tặng kèm một vài cuộn băng tiếng Anh.

Có cái này hỗ trợ, trình độ tiếng Anh của mọi người trong nhà Lâm Lam đã tăng lên một bậc—— bao gồm cả Hàn Thanh Tùng chưa bao giờ nói, ngày ngày nghe trong tai, ước chừng có thể nghe rõ đối thoại hằng ngày.

Henry đi một chuyến này, Lâm Lam chiếu cố anh ta rất chu đáo, dĩ nhiên cũng không thiếu nghiền ép anh.

Chỗ đột phá của đá quý là do anh ta hỗ trợ, đồng thời còn giới thiệu tổ chuyên gia động đất nước ngoài để cô liên lạc, hơn nữa bởi vậy còn liên hệ được với nhân viên của Cục phân tích địa chấn, có thể có được một chút số liệu chi tiết hơn chuyên nghiệp hơn lại có tác dụng trong thời gian nhất định. Chuyện này đã cung cấp trợ giúp rất lớn để cô tối ưu hoá nội dung chuyên nghiệp trong quyển sách kia.

Tam Vượng ở nhà đợi gần nửa tháng lẻ tám thiên, ngày sáu tháng bảy đã cùng Henry quay về thủ đô.

Tam Vượng đến đến đi đi đã quen, ngược lại Henry lại không nỡ đi, muốn lần lượt ôm bọn họ.

Anh ta đưa tay ra với Mạch Tuệ, Mạch Tuệ cười cười, chủ động giang hai tay cánh tay ra ôm anh ta.

“Henry, hoan nghênh anh sau này đến thăm.”

Henry kích động muốn ôm cô bé nhấc lên, “Tiểu thư Hàn Mạch Tuệ, nếu như tôi đang ở tuổi 18, nhất định sẽ liều mạng theo đuổi cô!”

Mạch Tuệ cười nói: “Cảm ơn Henry khen tặng.”

Nhị Vượng vỗ vỗ Henry, ý bảo anh ta đã đến giờ rồi.

Henry một tay ôm lấy Nhị Vượng, “Nhị Vượng, không bằng đi theo tôi đi, đến Mỹ rồi tôi sẽ giúp cậu tìm vợ!”

Nhị Vượng: “. . . . . .”

Henry nói xong thì rất kích động: “Tôi hi vọng cậu và Mạch Tuệ có thể được đi đến Mỹ du học, Harvard và Stanford của quốc gia chúng tôi là những trường đại học tốt nhất, không kém các trường đại học cổ xưa như Oxford và Cambridge ở Anh một chút nào, rất với giống Bắc Đại và Thanh Hoa ở nước các bạn. Tôi đại biểu cho đại học ở Mỹ, hoan nghênh các bạn!”

Rồi anh ta dùng sức ôm lấy Nhị Vượng.

Nhị Vượng buông tha giãy dụa, tùy ý đển Henry ôm cậu dài dòng lưu luyến không rời.

Hẻnyr buông cậu ra thì muốn đến ôm Đại Vượng.

Đại Vượng nhanh chóng cầm tay của anh ta, nói, “Henry, hoan nghênh anh lần sau lại đến.”

Henry còn muốn giãy dụa một chút, dùng một cánh tay khác ôm Đại Vượng.

Đại Vượng thấy anh ta muốn được ôm lên cao như vậy, cho nên dứt khoát ôm Henry lên.

Henry hưng phấn gào khóc gọi: “! ! Oh, my God! ! Bạn học Đại Vượng, sức lực của cậu thật lớn đó, nếu như tôi là nữ, tôi nhất định sẽ liều mạng gả cho cậu. . . . . .”

Đại Vượng mặt không thay đổi để anh ta xuống, cậu đã quen tên người Mỹ này ăn nói lung tung rồi.

Henry xoay người ôm lấy Tiểu Vượng, “Tiểu Vượng, cậu theo tôi đến Mỹ, tôi sẽ tìm cho cậu một học viện âm nhạc thật tốt, cậu có thể đi học piano hoặc violin. Tôi rất thích cậu đó.”

Tiểu Vượng hắc hắc cười không ngừng, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, “Ngài Henry, anh phải kết hôn sớm một chút, hi vọng lần gặp mặt tiếp theo, anh có thể mang theo vợ và con của anh đi cùng.”

Henry buông cậu bé xuống chủ động bắt tay với Hàn Thanh Tùng, quy củ, “Ngài Hàn, cám ơn anh đã tha thứ rộng lượng.”

Hàn Thanh Tùng nhìn thấy anh ta hiểu chuyện như vậy, liền nói: “Ngài Henry, hoan nghênh anh trở lại.”

Henry lập tức vui mừng ra mặt, “Ngài Hàn, trước khi đi tôi muốn thỉnh cầu anh một chuyện có được không?”

Hàn Thanh Tùng nhìn anh ta một cái, Henry cười đến cả người lẫn vật vô hại, tóc vàng mắt xanh, đặc biệt ấm áp vô tội, anh gật đầu, “Anh nói đi.”

“Tôi muốn ôm Lâm Lam một chút, tôi rất thích cô ấy!”

Hàn Thanh Tùng mặt không chút thay đổi, dùng sức ôm lấy Henry, “Cám ơn anh đã thưởng thức, tôi ôm thay cô ấy.”

Henry bị anh xiết đến ánh mắt đều trợn tròn, Thượng Đế a, con có tội, sức lực của người đàn ông này thật lớn, con muốn gả cho anh ta!

Hàn Thanh Tùng buông anh ta ra, để cho anh ta và Lâm Lam bắt tay.

Lâm Lam ở một bên tựa vào Mạch Tuệ, đã cười đến không chịu nổi, tại sao Henry này lại có thể đáng yêu chọc cười như thế chứ, anh ta thật sự là do khỉ phái đến chọc cười đó.

Henry bắt tay với Lâm Lam, nói với Mạch Tuệ: “tiểu thư Hàn, có thể nhờ cô chụp hình giúp tôi không?”

Mạch Tuệ cười nói: “Được.” Cô bé nhận lấy camera từ trong tay Tam Vượng, trong khoảng thời gian này cô bé đã học được cách chụp hình, còn giúp Henry chụp không ít hình đẹp.

Thời điểm Mạch Tuệ đếm đến ba, Henry đột nhiên phát lực, thoáng cái đã cho Lâm Lam một cái ôm công chúa, “A! !”

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . . . . . . . .”

Henry thấy Hàn Thanh Tùng dùng ánh mắt bất thiện dõi theo mình, cười cười, lập tức trả Lâm Lam cho Hàn Thanh Tùng, để cho anh ôm lấy.

Chiếm hết hai tay của nam nhân cường tránh này, anh ta cũng không có tay đánh mình, ha ha, Henry, mày thật quá cơ trí rồi.

Henry tự khen bản thân.

Hàn Thanh Tùng tiếp được Lâm Lam, ôm cô không để xuống, một bộ dạng thật sợ cô đi theo Henry đến Mỹ.

Lâm Lam bảo anh để mình xuống.

Tam Vượng: “Henry, đi mau thôi, anh mà còn ở lại nữa thì sẽ thay thế vị trí của em trong nhà mất.”

Henry: “Tát Vương, cậu không nên ghen tỵ với tôi, tôi vẫn thích cậu nhất đó. Năm đến cậu có thể đến Mỹ được không? Đội bơi lội của chúng tôi có thể mời cậu đi tham gia thi đấu hữu nghị. Tôi sẽ giúp cậu tìm một người vợ người Mỹ…”

Tam Vượng: “Henry, anh quá keo kiệt rồi! Một người vợ ở Mỹ thì làm sao đủ, có thế nào thì anh cũng phải mỗi quốc gia tìm cho em một người!”

Mọi người nhà họ Hàn: “. . . . . . . . . . . .”

Lâm Lam: Hai tên chọc cười này nhanh chóng đi đi. Con trai của tôi đã không phải là con trai của tôi nữa rồi.

Tam Vượng giang hai tay cánh tay ôm lấy Lâm Lam, không nỡ, nói: “Mẹ, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”

Lâm Lam: “Không nên vọng tưởng không cần viết thư. Lúc không huấn luyện thì không được chậm trễ việc học văn hóa!”

Tam Vượng: “Con biết rồi!” Có làm hay không thì để nói sau.

Henry lưu luyến không rời, “Lần sau phải cùng nhau khiêu vũ đó!”

Lúc Henry đi, đám người Cao Lăng Cao Vũ cũng đến tiễn đưa anh ta, chẳng qua là không được hưởng thụ cái ôm của Henry.

Tam Vượng dẫn anh ta lên tàu đến tỉnh thành rồi ngồi xe tải giải phóng đến Địa Ủy, sau đó mới từ đó ngồi xe jeep đi tỉnh thành, lại tiếp tục ngồi tàu hỏa đi thủ đô.

Lúc này, Vân Nam Long Lăng xảy ra động đất 7.3 độ, bởi vì có một đoạn thời gian dự báo và chuẩn bị, chính phủ địa phương đã thực hiện một loạt biện pháp phòng động đất trước khi nó xảy ra, cho nên số lượng thương vong không lớn, phía chính phủ báo cáo chỉ có 98 người.

Lâm Lam thấy được tin tức trên báo tỉnh, nhưng là nói không rõ ràng, chỉ có mấy câu, không thể thỏa mãn nhu cầu của cô. Cô liền viết một phong thư cho Đài địa chấn tỉnh, thỉnh cầu hiểu rõ nội dung cụ thể, cô muốn thêm những thông tin này vào trong quyển sách mà mình biên soạn.

Hiện tại đã là đầu tháng 6, cách vụ động đất T Sơn còn không tới hai tháng. Thời gian cấp bách, cũng may cô đã đón đầu các cơ quan và Cục địa chấn thủ đô trước, có thể bắt được một chút chi tiết.

Điều này cũng làm cho cô hiểu được thế cục khẩn trương của vùng Kinh Tân Đường, vận động chính trị vô cùng kịch liệt, các lãnh đạo Cục địa chấn bị bỏ cũ thay mới, hôm nay căn bản không có người nào quản nghiệp vụ, chỉ có đám người tổ trưởng Uông mang theo nhân viên làm việc bận rộn ở tuyến đầu.

Cho nên cô phải nhanh chóng xuất bản quyển sách này!

Cô dùng đến quan hệ của Chủ nhiệm Phương, nhờ ông xin xin nhân viên chuyên nghiệp của Cục địa chấn Tỉnh viết tựa cho quyển sách này, đề cao độ nổi tiếng, chuyên nghiệp và tin cậy của sách.

Kế tiếp còn có một loạt xin phép, báo cáo các loại, chờ có được lời tựa thì cũng chuẩn bị xong tất cả thủ tục, thời điểm xuất bản đã là cuối tháng 6.

Quyển sách này định giá 0.35 Nguyên, 32 trang sách, bên trong văn hay tranh đẹp, tỉ mỉ xác thực sinh động. Vì có thể làm cho bọn nhỏ cũng thích xem, Lâm Lam thêu dệt một chút chuyện xưa có ý tứ lại liên quan đến động đất. Đồng thời nghiêm cẩn chú ý đến chuyên nghiệp, hơn nữa sau đó lại nói đến chuyện trước mắt dải địa chấn quốc nội đã trải qua thời kỳ có tỷ lệ động đất cao, vô cùng chuyên nghiệp, nghiêm cẩn.

Cuốn sách vừa xuất bản đã lập tức dẫn phát chú ý rộng khắp, được các nhân sĩ chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp hoan nghênh.

Bọn nhỏ cũng đặc biệt thích, bởi vì tranh vẽ bên trong vô cùng sinh động, trong đó có một em bé đầu to thân hình nhỏ, vẫn luôn là hình tượng giảng giải kiến thức chuyên nghiệp cho mọi người, sinh động thú vị, không khô khan chút nào.

Giữa tháng 7 quyển sách này cũng đã chảy về các nơi trong cả nước, đặc biệt là khu vực thường xảy ra động đất, cơ hồ mỗi nhà có một quyển, không có cũng đi mượn xem, có vài trường học thậm chí coi quyển sách này là sách báo trong lớp học để khuyến khích mọi người cùng đọc, học tập kiến thức phòng động đất.

Ở trong không khí sách giáo khoa đều tràn đầy ý tứ thuyết giáo chính trị hàm xúc như bây giờ, quyển sách nhỏ có tiếng nói gần như là khẩu ngữ hóa, thật thà thú vị, thông tục dễ hiểu, không có bất kỳ ý tứ thuyết giáo chính trị hàm xúc nào, thật sự là quá đặc biệt, thoáng cái đã hấp dẫn tầm mắt và hảo cảm của bọn họ.

Cùng lúc đó, các loại thư trao đổi, thư cảm tạ, giống như tuyết rơi bay đến phòng làm việc của Lâm Lam.

Có bức tranh của các bạn nhỏ, có dân chúng ở vùng động đất có khả năng xảy ra cao, nhân viên công tác chia sẻ tin tức cho cô, có độc giả vì sách của cô mà được lợi ích không nhỏ nên muốn viết thư cảm ơn vân vân, thậm chí còn có người từng trải qua động đất, đã từng thương tâm vì động đất khiến họ mất đi người thân viết thư thổ lộ cho cô.

Bởi vì trong phần cuối của quyển sách “Chúng ta cùng nhau đối mặt: Động đất đáng sợ” do Lâm Lam biên soạn, cô từ góc độ quan tâm nhân văn và khai thông trong lòng phát ra lời kêu gọi, hi vọng những người may mắn còn sống sót sau động đất và những người đã mất đi người thân vì động đất, có thể vượt qua ác mộng, lấy kiên cường làm trụ cột, chiến thắng di chứng tai nạn. Cũng hi vọng người chung quanh bọn họ cùng với chính phủ địa phương, có thể cấp cho bọn họ càng nhiều quan tâm và khai thông, giúp bọn họ khôi phục.

Đau đớn sẽ không biến mất, mà sẽ trở thành làm một cái đinh vĩnh viễn đâm vào lòng. Việc cần làm không phải là quên lãng cũng không mạnh mẽ rút ra, mà là lấy đau đớn làm điểm xuất phát, rèn giũa đi về phía trước để tránh khỏi càng nhiều đau đớn.

T Sơn, Nam Lâm Bột Hải, tiếp giáp Kinh Tân, là thành thị trong căn cứ công nghiệp Kinh Tân Đường. Bên trong có một mỏ than, là mỏ than quan trọng nhất ở Kinh Tân Đường đời trước, quan hệ đến sự vận chuyển bình thường của mạch sống kinh tế thủ đô.

Đồng thời, cũng là vị trí quan trọng được Cục địa chấn quốc gia, Đội địa chấn Bắc Kinh và Cục địa chấn Hà Bắc chú ý đến trong mấy năm gần đây.

Trong khu tập thể của khu vực khai thác mỏ, đêm khuya người tĩnh, trong phòng đèn điện bao trùm bóng tối, chiếu vào một gian phòng nho nhỏ. Trong phòng phun thuốc diệt mỗi DDT, lúc này mùi vị đã tan đi không còn nhiều, nhưng là cũng không dễ ngửi.

Đỗ Xuân Nhi bị tiếng khóc của em trai đánh thức. Công việc của ba mẹ bận rộn, buổi tối bị đồng nghiệp gọi đi bây giờ còn chưa trở lại, em trai tỉnh lại nhớ mẹ nên khóc không ngừng, cô bé có dụ dỗ thế nào cũng không được nên bắt đầu kể chuyện xưa.

Trong nhà quá nóng, cô bé cầm quạt hương bồ, dẫn em trai đi cửa bật đèn điện đọc sách.

Nơi xa, giàn khoan của mỏ than cao cao đứng sững ở phía trước, bầu trời từ từ xoay tròn, Đỗ Xuân Nhi nhìn thoáng qua, sau đó mở quyển sách mà cô bé đã đọc nhiều lần ra kể chuyện xưa cho em trai.

Quá chuyên nghiệp nên em trai nghe không hiểu, cô giảng lại:

“Quyển sách này viết rất tốt, có một câu chuyện kể rằng có một em bé không nghe lời của mẹ, nên chịu đau khổ. Cục địa chấn Liêu Ninh nói Hải Thành có động đất, mọi người phải giữ vững cảnh giác, phải chuẩn bị quần áo giày dép, nhưng mỗi ngày cậu bé đều ném loạn giầy. Kết quả động đất xảy ra, tất cả mọi người đều mang giày chạy ra ngoài, chỉ có cậu bé là đi chân trần, mùa đông lạnh lẽo. Em nói xem có nên phê bình hay không?”

Em trai mệt rã rời, trong mắt còn chứa đựng nước mắt, vuốt vuốt ánh mắt để tỉnh táo, “Ừ, đánh mông nhỏ.”

“Vậy em có nghe lời của mẹ và chị không?”

“Nghe. . . . . .”

“Chị đọc hai trang sách, rồi chúng ta đi ngủ nhé.”

“Được ạ. . . . . .”

Cô lại tiếp tục đọc cho em trai quyển sách về động đất kia, trước động đất sẽ có dấu hiệu gì, mỗi nơi sẽ khác nhau, bởi vì địa chất khác nhau. Nhưng là trong sách đã kể ra rất nhiều, căn bản đều là một chút hiện tượng do dân gian tổng kết ra.

“Nếu là gà trong nhà chết sống không chịu về chuồng ngủ, nếu là chó chết sống không chịu vào nhà, nếu là. . . . . .” Đỗ Xuân Nhi chậm rãi nói xong, em trai nghe nghe liền ngủ mất.

Ngay vào lúc này, trong viện vốn có mấy con gà đang ngủ, đột nhiên điên lên nhảy nhót trong chuồng, uỵch uỵch tán loạn.

Đỗ Xuân Nhi: “. . . . . . ?”

Cô bé cúi đầu xem quyển sách kia, rồi lại nhìn mấy con gà.

! ! !

Chẳng lẽ sẽ có động đất?

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Đỗ Xuân Nhi là hoài nghi, bởi vì năm ngoái nhân viên Đội địa chấn thường xuyên ra vào mỏ than gần nhà bọn họ, còn có người của Đội địa chấn thủ đô đến khảo sát, thu thập tin tức, bọn họ còn mở rất nhiều cuộc họp ở T Sơn. Địa phương cũng tổ chức nhiều lần diễn tập phòng động đát, thần kinh của mọi người cũng căng thẳng, sợ sẽ xảy ra động đất.

Chẳng qua là sau nhiều lần diễn tập, cũng không có động đất gì, có người cảm thấy đây giống như câu chuyện sói đến, nên không quan tâm nữa.

Hơn nữa sau trận động đất ở Mông Cổ ngày 6 tháng 4, điềm báo động đất địa phương đột nhiên biến mất toàn bộ, rất nhiều người bao gồm các chuyên gia đều cho là báo động động đất ở Kinh Tân Đường đã giải trừ, sẽ không phát sinh nữa, người dân cũng hơi thả lỏng, không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa. Hai tháng này các hoạt động diễn tập phòng động đất cũng biến mất, người dân cũng không muốn phối hợp.

Đỗ Xuân Nhi là một cô bé 11 tuổi, cô bé còn vẫn tính tò mò và tính trẻ con, hơn nữa còn rất tin tưởng đối với quyển sách mình thích, không nghi ngờ gì.

Sắp có động đất! Cô bé nghĩ như vậy.

Ba mẹ không ở nhà, cô bé phải thời khắc chuẩn bị, buổi tối phải mở cửa cửa sổ, chuẩn bị quần áo và lương khô sẵn sàng, buổi tối mỗi ngày đều phải đặt ở cửa, tùy thời chuẩn bị chạy.

Ngày hôm sau cô bé trao đổi với các bạn học, nói một cách chắc chắn là sắp có động đất, trên sách nói rồi, còn nói gà trong nhà đã điên rồi.

Trong số các bạn học lập tức có người làm chứng, “Đúng vậy, chó nhà tớ cũng điên rồi, cả đêm gào khóc kêu gọi, không cho nhà chúng tớ ngủ được.”

“Cá vàng nhà tớ cũng vậy, vô duyên vô cớ lật bụng.”

Nói ra như vậy, nhà ai cũng có chút chuyện kỳ lạ.

Người lớn cũng không xem trọng, có Cục địa chấn cơ mà, nước ta đã thành công tiên đoán được động đất, toàn bộ thế giới đều đến học tập cả.

Cho nên, không cần sợ.

Vẫn có những người tương đối nhạy cảm, bọn họ thông qua đủ loại dấu hiệu cảm thấy sẽ có động đất xảy ra, hơn nữa một vài người nghiệp dư yêu thích nghiên cứu động đất, cùng với một vài nhân viên làm việc  ở các Đài địa chấn địa phương.

Sau khi tiến vào tháng 7, bọn họ đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, sang giữa tháng thì các loại số liệu giám sát cũng bắt đầu hỗn loạn, khiến cho nhân viên chuyên nghiệp phải hoài nghi là sắp xảy ra động đất rồi.

Trong đó có dự báo viên Mã ở Đài địa chấn Mã Gia Câu. Từ ngày 28 tháng 5 anh ta đã bắt đầu phát hiện vẫn tỷ số điện trở vẫn luôn vững vàng đang cấp tốc giảm xuống. Anh cẩn thận quan trắc tính toán, kết hợp quan trắc nước ngầm và tình huống của các loại động vật, cộng thêm việc câu thông cùng với các Đài địa chấn khác, xác định sẽ có động đất. Ngày 6 tháng 7, anh phát ra dự báo khẩn cấp sẽ có động đất mãnh liệt cho Cục động đất.

Đáng tiếc, cũng không có ai chú ý. Giữa tháng có hai vị chuyên gia đến, với kinh nghiệm ở Đài địa chấn và những kinh nghiệm về các cơn động đất nhỏ trước khi xảy ra động đất quy mô lớn ở Hải Thành, bọn họ tin chắc rằng ba tháng gần đây địa phương không có bất kỳ động đất nhỏ nào, tất nhiên cũng sẽ không phát sinh động đất quy mô lớn, cho rằng dị thường là do những thứ khác quấy nhiễu, cũng không tiếp thu báo cáo của anh ta.

Nhưng là hiện tại có một quyển sách như vậy ủng hộ ngôn luận của anh ta!

Từ ngày 18 đã bắt đầu có một tin đồn truyền lưu ở trên phố là trong một thời gian ngắn nữa Kinh Tân Đường nhất định sẽ có động đất.

Mà sợ động đất nhất chính là mỏ than, quặng mỏ, một khi có động đất, bọn họ nhất định sẽ bị chôn ở phía dưới.

Nhưng quặng mỏ Khai Bình do Cục Quáng vụ quản lý có quan hệ đến mạch sống thủ đô, tuyệt đối không thể tùy ý dừng lại.

Lúc này ở Cục động đất, đang trải qua vận động chính trị kịch liệt, những người lãnh đạo bị các loại phê bình xử phát chiếm hết tinh lực, người có kiến thức chuyên nghiệp lại không có quyền, người không hiểu thì bị buộc tiền nhiệm, các loại hội nghị chính trị, những người lãnh đạo căn bản không rảnh phân tâm đi làm công việc nghiên cứu.

Chỉ có các nhân viên làm việc ở phòng phân tích dự báo động đất, còn đang làm ngày làm đêm, bọn họ đi Vân Nam, Tứ Xuyên, Nội Mông, thực hiện các loại điều tra, đồng thời tổ trưởng Uông Hoa Dân tổ Kinh Tân cũng dẫn theo các đồng nghiệp nghiêm mật giám sát các loại số liệu ở khu vực Kinh Tân Đường.

Mặc dù trong thời gian ngắn các số liệu về động đất di động nhiều lần, nhưng đã có quy định, không cao hơn cấp năm thì không cần báo.

Bởi vì thủ đô không phải là một địa phương nhỏ, một khi xác định sẽ có động đất, sẽ phải tiến hành các công việc phòng động đất, di dời các bộ trung ương, di dời thị dân, đình công ngừng sản xuất vân vân, đây là một công việc vô cùng lớn.

Vạn nhất báo lầm, tổn thất sẽ vô cùng vô cùng thảm trọng.

Lúc này, trong phòng phân tích dự báo của Cục địa chấn, Đội địa chấn Bắc Kinh, Cục địa chấn Hà Bắc, Cục địa chấn mở Khai Bình và các đơn vị đồng thời phát hiện dị động, nhưng là còn không thể xác định phải làm thế nào, có phải báo cáo lên trên hay không, đột nhiên, trên phố đã có tin tức xác định truyền lưu: từ ngày 27 tháng 7 đến không quá 30 tháng 7, T Sơn tất sẽ có động đất.

Lúc này đã là 22 tháng 7.

. . . . . .

Tháng này Lâm Lam nhìn chằm chằm vào lịch, từng ngày từng ngày gạch vào lịch, xem các loại báo chí, nghe radio, nhiều lần giữ vững liên lạc với Đài địa chấn.

Nhưng thông tin quá chậm, điện thoại cũng không phải dễ dàng, cô vốn gọi điện thoại, nhưng người quen lại đi ra ngoài bận rộn không có ở đó, những người khác nghe điện thoại hoặc là không nhịn được hoặc là không hiểu.

Đã mấy ngày rồi cô không liên hệ được với phân tích viên Đinh ở Đài địa chấn tỉnh, trong lòng gấp gáp như muốn nổi lửa.

Buổi trưa lúc ăn cơm, cô khẽ nghiêng đầu, cầm lấy chiếc đũa đâm, đâm, đâm vào hộp cơm.

Hàn Thanh Tùng ngồi ở đối diện cô, để đũa và bánh bao xuống, xem chừng cô một lát, nhưng Lâm Lam đã đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không chú ý đến anh.

“Thức ăn sắp lạnh rồi.” Hàn Thanh Tùng ấm giọng nhắc nhở.

Lâm Lam không có phản ứng.

Hàn Thanh Tùng cảm thấy linh hồn của cô như sắp bay đi rồi, kể từ khi Henry đi, cô đã bắt đầu như vậy!

Mấy ngày nay lại lợi hại hơn, anh thấy cô làm cái gì cũng không có tinh thần, không thích nói chuyện, cơm không muốn ăn, ngủ cũng không ngon.

Rõ ràng lúc trước cô còn vui vẻ khiêu vũ với Henry cơ mà.

Buổi tối mấy ngày còn không chịu cho anh chạm vào, nói là không có tâm tình. Mặc dù anh muốn cô, nhưng cũng không bắt buộc cô, bất kể là thân thể cô không thoải mái hay là trong lòng không thoải mái, anh cũng sẽ theo cô.

Nhưng hiện tại ban ngày cô lại bắt đầu thất thần ở trước mặt anh, giống như mất hồn vậy, khiến cho anh cảm thấy cô không có thật, bồng bềnh, cách anh càng ngày càng xa.

Cô có chuyện gạt anh, bất kể anh có ám hiệu thế nào, cô cũng không chịu nói.

Điều này làm cho trong lòng anh có một loại cảm giác chưa bao giờ có —— vô lực, phảng phất như cô là một cơn gió trong lòng bàn tay, quấn quanh ở bên cạnh anh, lưu lại, đợi cô chơi đủ thì sẽ bay đi.

Loại ý nghĩ này khiến cho anh rất khó chịu, trái tim như bị dây thép ghìm chặt lại, quấn chặt từng vòng, khiến cho anh không thở được.

Anh muốn bắt cô lại, không cho cô bay đi.

Anh tự tay cầm tay cô đặt ở trên bàn cơm, nhéo nhẹ, ý bảo cô hoàn hồn. Lâm Lam quét mắt nhìn anh một cái, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ trong mắt căn bản không có anh, không có nửa điểm phản ứng nào, lại cúi đầu tiếp tục đâm.

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .”

Anh giơ tay nâng cằm cô, bắt buộc cô ngẩng đầu nhìn mình, “Lâm Lam, em nhìn anh đi.”

Lâm Lam nhìn.

“Anh là ai?”

Lâm Lam: “Đừng làm rộn.”

Hàn Thanh Tùng nâng cằm cô, cũng không dùng sức, sợ làm đau cô, lúc này nhìn cô tựa hồ cũng không nhận ra anh là ai, trên tay tăng thêm một chút sức, “Lâm Lam, anh là ai?”

Trong phòng ăn còn có những người khác đang dùng cơm, đột nhiên thấy Cục trưởng Hàn cuồng ma cưng chìu vợ thế nhưng bày ra một bộ dạng bá đạo lãnh khốc, đều sửng sốt.

Tình huống gì thế này?

Nhưng bọn họ không có một ai, không có một người nào dám hỏi đến, hoặc là giả bộ không nhìn thấy, hoặc là vội vàng ăn xong bỏ chạy, nhường chỗ cho Cục trưởng Hàn.

Có người nấp ở bên ngoài nhìn lén, bối rối, Cục trưởng Hàn sẽ không động thủ đánh vợ chứ.

Lâm Lam vốn là không có tinh thần, tự mình cúi đầu cảm thấy hơi mệt, thấy đầu thật nặng, lúc này có người nâng cằm cô lên cũng nhẹ nhàng hơn.

Ánh mắt của cô tập trung lại, “Cục trưởng Hàn, anh hung thần ác sát làm gì vậy, có chuyện gì sao?”

Trái tim Hàn Thanh Tùng như muốn trào lên cổ họng dần trở lại chỗ cũ, bàn tay đang giữ lấy cằm cô hơi thả lỏng, chỉ thấy trên làn da tuyết trắng của cô xuất hiện hai vết đỏ mờ mờ, nhất thời một trận đau lòng.

“Ăn cơm đi.” Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng gõ trên hộp cơm của cô.

Lâm Lam ồ một tiếng, thở dài, “Em ăn không vô, anh ăn đi.” Cô giao hộp cơm cho Hàn Thanh Tùng, quang minh chính đại ngồi đó ngẩn người.

Hàn Thanh Tùng mài mài răng, từ cằm đến cổ đều căng thẳng, nhưng vẫn nhẫn nại, “Hôm trước em cũng không ăn gì nhiều, tối hôm qua chỉ ăn một chén cháo, buổi sáng hôm nay ăn nửa cái trứng gà. . . . . . Không đói bụng sao”

Cuối cùng đều có chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Lam: “Thật sao? Không thể nào, em cũng không cảm thấy đói bụng chút nào. Cảm thấy đã no rồi.”

Hàn Thanh Tùng nắm chặt quả đấm, rồi lại buông ra, cuối cùng rốt cục không đành lòng, để đũa xuống, bản thân mình cũng không ăn, cầm tay Lâm Lam cô đi.

Lâm Lam: “Ai, thức ăn và bánh bao của em anh còn chưa ăn mà, đừng lãng phí a.”

Hàn Thanh Tùng không nói một lời, lôi kéo cô đi thẳng, cũng không quay về Cách Ủy Hội, ngược lại lôi kéo cô về nhà.

Lâm Lam: “Anh Ba, đang giờ làm việc, về nhà làm gì chứ?”

“Làm em.” Anh hung ác nói.

Lâm Lam: “! ! ! !”

Lâm Lam muốn tránh thoát anh để trở về phòng làm việc, ở trên đường lớn mà đùa bỡn lưu manh hả, nhưng em là đồng chí tốt lại thuần khiết đó.

Hàn Thanh Tùng trực tiếp ôm cô lên, sải bước đi về nhà, đến cửa, một tay nâng cô một tay lấy chìa khóa mở cửa, động tác nước chảy mây trôi, không hề bị ảnh hưởng.

Bất kể Lâm Lam có nói gì anh cũng không chịu để cô xuống, cô cũng không thể la to ở bên ngoài, chỉ đành phải mềm giọng cầu xin anh.

Nhưng Hàn Thanh Tùng không nói một lời, bất vi sở động, đi vào trực tiếp nhấc chân đạp mạnh cửa phá hỏng ổ khóa.

Lâm Lam: “. . . . . .”

Mở cửa vào nhà, anh đặt Lâm Lam lên giường gạch, chính mình cũng lấn thân chống đỡ lên, lôi Lâm Lam đang muốn chạy trốn trở lại chống đỡ ở góc tường.

Lâm Lam bị chống đỡ ở góc tường giống như một chú chuột trắng nhỏ gầy yếu lạnh run.

Cô vươn ngón tay dài nhỏ ra chọc chọc bả vai Hàn Thanh Tùng, “Cái kia. . . . . . Anh Ba, anh làm sao vậy? Đột nhiên lại táo bạo như vậy? Không bình thường.”

Hàn Thanh Tùng mặt mày trầm trầm khóa nàng, cô lại còn nói anh không bình thường!

Tốt lắm!

Anh bắt lấy hai tay cô khóa ở phía sau, nắm người của cô hung hăng hôn lên, thay vì nói thì không bằng dùng lực trừng phạt cô. Không nỡ đánh không nỡ mắng, cũng chỉ có cách này để làm cho cô hoàn hồn.

Lâm Lam bị anh hôn đến cả người như nhũn ra, cuối cùng cơ hồ thở không được.

Anh muốn nhịn chết cô! Anh không phải là điên rồi chứ?

Cô giãy dụa, cắn đầu lưỡi của anh.

Hàn Thanh Tùng dừng lại, hô hấp trầm trọng, bộ ngực phập phồng hầu kết nhấp nhô trên dưới, cực lực ẩn nhẫn cái gì đó. Anh rũ mắt nhìn cô, môi của cô bị anh mút phá, có máu nhàn nhạt chảy ra. Anh cúi đầu đích thân lên, ôn nhu, mang theo xin lỗi và an ủi.

Cô muốn giãy dụa, anh cũng không thối lui, vẫn giam cầm hai tay của cô, làm cho cô không có mờ ám dư thừa.

Anh rút lui khỏi môi của cô, ánh mắt thâm trầm ngưng lại nhìn cô.

Lâm Lam cảm thấy anh lãnh trầm trầm, giống như mãnh thú vận sức chờ phát động, lại giống trước đêm mưa sa giữa hè, cuồng phong vòng quanh mây đen, lôi điện tung bay ở tầng mây, tùy thời muốn đánh xuống.

Cô khẩn trương đến trái tim đều cảm thấy hơi đau.

Cô nuốt nước miếng, thanh âm vừa mềm vừa kiều, “Anh ba, bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh.”

“Lâm Lam, em nhìn anh đi!”

Lâm Lam ngoan ngoãn nhìn anh, tiêu điểm đối nhau chính xác, trong ánh mắt mang theo vẻ lấy lòng, một bộ dạng ngoan đến không thể ngoan hơn nữa.

Cô làm nũng với anh: “Anh Ba, anh. . . . . . thật là dọa người.” Lông mày tú khí nhăn lại, một đôi mắt to ngập nước nhìn anh chằm chằm, bắt đầu lên án, “Anh nói xem, có phải anh ghét bỏ người ta già rồi không bằng thanh niên trí thức trong thôn mềm mại non nớt, thanh xuân tướng mạo đẹp, ghét bỏ nhân gia rồi hay không? Ô ô. . . . . .”

Hàn Thanh Tùng vốn đã tích lũy một đám lửa giận, bị cô làm nũng với ánh mắt câu hồn như vậy đã tan rả đến không còn gì nữa.

Anh tự nhận thấy bản thân không phải là người háo sắc, nhưng lúc này anh ở trước mặt cô, kiên trì không được một hiệp, anh không chịu được ánh mắt lên án của cô, không chịu được giọng điệu làm nũng của cô, thậm chí không thể nhìn thấy bộ dạng cô nhíu mày khổ sở.

Cô từng nói anh không cho cô cảm giác an toàn, sau đó anh đã cố gắng cho cô.

Nhưng cô càng ngày càng khiến cho anh không có cảm giác an toàn.

Loại này cảm giác thất bại vô lực, khiến cho hắn thiếu chút nữa đã mất khống chế cưỡng bức cô.

Thật ra thì cũng không phải là bởi vì Henry, không phải là vấn đề về bất kỳ người đàn ông nào, mà là trong lòng cô có một chỗ trống, mà anh không có cách nào chạm đến. Anh càng không biết, cô càng biểu hiện tự do, anh lại càng sợ.

“Anh nhìn đi, anh không phủ nhận chính là chấp nhận!” Lâm Lam trả đũa, nhanh chóng diễn xuất, nước mắt đều chảy ra.

Nước mắt một khi đã ra ngoài, thì giống như biển bị vỡ đê.

Những ngày qua áp lực của cô quá lớn.

Bởi vì cô là một linh hồn xyên qua, không thể nói cho ai, tâm tư vốn nặng nề. Hiện tại lại tăng thêm một vấn đề nghiêm trọng. Thường ngày cô che dấu rất tốt, sáng sủa lạc quan, cười hưng phấn, nhưng những áp lực kia đã tồn tại trong tiềm thức, càng ngày càng nhiều, những ngày qua cơ hồ chồng chất đến đỉnh điểm.

Cô vừa bối rối suy nghĩ nếu có thể tiên đoán được động đất, hơn nữa từ năm trước vùng Kinh Tân Đường bên kia đã bắt đầu gia tăng cường độ giám sát, vậy thì nhất định sẽ làm tốt công việc phòng động đất, sẽ không để hơn 24 vạn người chết giống như kiếp trước nữa.

Một mặt cô lại lo lắng việc vận động chính trị sẽ đưa đến những việc ngoài ý muốn, có thể nảy sinh vấn đề gì đó không thể giải quyết hay không, có thể hay không. . . . . . Những chuyện có thể hay không vẫn luôn dây dưa cô, ban ngày không có tâm tư làm việc, buổi tối ngủ không ngon, ăn cơm cũng không có tâm trạng. Đã bắt đầu cuộc sống hằng ngày không yên lòng, thời điểm khẩn trương thì dạ dày co rút đau đớn, nhìn thấy cơm cũng muốn nôn, đầu còn đau nhức từng đợt.

Cô khóc vô cùng lợi hại.

Hàn Thanh Tùng thấy mà đau lòng, mặc dù mình không làm gì, nhưng vợ khóc thành như vậy, anh đã cảm thấy bản thân mình có lẽ đã làm sau gì đó rồi mà không nhận ra được.

Anh ôm cô vào trong ngực vừa an ủi vừa dụ dỗ, an ủi cô, nhưng cô đâm vào trong lồng ngực anh khóc lợi hại hơn.

“Đừng khóc.” Giọng nói anh khàn khàn, hôn cô từng chút từng chút, cảm thấy trái tim mình như bị cô khóc nát rồi.

“Em có muốn anh làm gì không?” Anh mút hôn nước mắt như vỡ đê trên mặt cô, thật không biết tại sao cô lại có thể khóc như vậy.

Lâm Lam khóc đến dừng không được, cảm thấy mình sắp biến thành Mạnh Khương Nữ rồi, “Em. . . . . . Em không muốn khóc đâu, em không dừng được.” Cô vừa khóc vừa cười.

Hàn Thanh Tùng tự động hiểu là cô bị anh dọa sợ, lời này của cô giống như là dao găm đâm vào trái tim của anh, chỉ có thể liên tục hôn cô, hi vọng cô có thể cảm nhận được anh ôn nhu, sẽ thoải mái một chút.

Lâm Lam lẩm bẩm nói: “Em không phải là chúa cứu thế, em chỉ là . . . . . không vượt qua được bản thân.”

Cảm giác biết rõ nhưng lại bất lực, rất khó chịu, cô không thể thừa nhận được.

“Em nói cho anh biết, anh giúp anh cùng nghĩ.” Kiên nhẫn cả đời của Hàn Thanh Tùng đều dùng hết vào một lần này rồi. Anh ôn nhu dụ dỗ cô, hôn cô, hi vọng cô có thể thẳng thắng của anh, mở rộng cửa lòng, chân chính chấp nhận anh.

Nhưng Lâm Lam rất lý trí, trong sự thật xuyên không này cô đã bày ra chín chín tám mươi mốt đạo cấm chế, không cách nào đụng chạm, bản mình không hề đề cập đến.

Anh sẽ phải thất vọng rồi.

Một lát sau, cô khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.

Hàn Thanh Tùng cứ ôm cô như vậy, ngồi đó không nhúc nhích, suy nghĩ rất nhiều, lại giống như là không nghĩ gì cả.

Chờ Lâm Lam tỉnh lại thì đã là ban đêm, anh vẫn giữ vững cái tư thế kia, khác nhau chính là bởi vì nhìn chằm chằm vào cô nên ánh mắt có chút đỏ lên.

Lâm Lam khóc một trận, tâm tình khó chịu đã được phát tiết ra ngoài, tâm trạng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Anh Ba?” Cô kinh ngạc đất nhìn anh, “Lúc nào rồi?”

Hàn Thanh Tùng: “Sắp tan việc rồi.”

“Ai nha, em ngủ cả trưa luôn sao? Sao anh không buông em ra.” Ôm như vậy rất mệt a.

Hàn Thanh Tùng: “Anh không mệt.” Anh vốn muốn cùng nằm xuống với cô, nhưng cô gắt gao ôm cánh tay của anh, trong miệng còn lầm bầm “Anh Ba, đừng đi.”

Câu nói mê man này thoáng cái đã an ủi trái tim đã bị đâm thành nhiều lỗ thủng của anh, trong nháy mắt đã được chữa trị hoàn hảo.

Bàn tay to của anh chế trụ đầu cô, bắt đầu hôn cô liên tục, hai người hôn hôn rồi lăn trên giường gạch.

Mùa hè mặc áo mỏng, bên trong cô mặc áo ngực màu trắng, bên ngoài là áo tay ngắn màu lam nhạt, dưới thế công hung mãnh của anh thì tất cả đều mất đi tác dụng.

“Anh Ba ~~” Giọng nói của cô âm mềm đến phát ngọt, “Không. . . . . . Không được.”

Sắp tan làm rồi, bọn nhỏ cũng sắp về nhà, anh tới một lần tối thiểu phải mất nửa ngày, không hao nổi.

Nhưng anh không có tính toán dừng lại, ngược lại càng thêm xâm nhập, cuối cùng hầu hạ cô hai hồi. Lâm Lam cảm thấy mình như biến thành tôm hùm bị nấu chín, giữa ban ngày thực là cảm thấy thẹn, chân đều mềm nhũn.

Anh nâng người lên, rũ mắt nhìn cô thật sâu, “Lâm Lam, nếu như em lại như vậy…”

Lâm Lam kinh ngạc đất nhìn anh, “Anh Ba, em thế nào chứ?”

Rõ ràng là anh tương tương ủ ủ !

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .”

Anh hít sâu một hơi, ngồi dậy, cầm lấy khăn lau tay, “Có tâm sự, không ăn cơm, không để ý đến chuyện gì cả, không nói chuyện. . . . . .” Anh chậm rãi lau từng ngón từng ngón tay thon dài của mình, rũ mắt khóa cô lại, gằn từng chữ, “Xử theo pháp luật ngay tại chỗ.”

Mặt của Lâm Lam đã đỏ lên, trợn mắt nhìn anh, xử theo pháp luật ngay tại chỗ hả? Anh xác định sao? Giống như vừa rồi hả? Anh ngay tại chỗ. . . . . . Anh khoác lác thật là hoàn hảo đó.

Hàn Thanh Tùng nhìn cô bày ra vẻ mặt “Em mới không tin anh lại như không biết xấu hổ vậy”, cười lạnh một tiếng, “Em thử một chút xem.”

Độ uy hiếp lần này đủ mạnh.

Lâm Lam tỏ vẻ không dám.

Anh giống như sợ cô cảm thấy độ mạnh yếu không đủ, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, lành lạnh mở miệng, “Lần sau sẽ không bỏ qua cho em như vậy nữa.”

Không thế như vậy, đó chính là như vậy. Lâm Lam: . . . . . . . . . . . . Anh là đang khoe khoang mình kéo dài đủ lâu sao? Quỳ quỳ có được không? Nếu là anh tự mình ra trận, vậy thì cô thật chỉ có nước cầu xin tha thứ.

Hàn Thanh Tùng xoay người lấy một chiếc áo lót sạch sẽ từ trong tủ áo ra, giúp cô mặc vào từng món, rồi cài từng nút áo lót lại, không nhịn được hôn một cái ở trên ngọn núi tuyết trắng, cuối cùng tiếp tục cài lại từng hạt nút áo sơ mi.

Lâm Lam cảm thấy lỗ lớn rồi, vốn chỉ là thất thần một chút thôi mà, kết quả cuối cùng thành mất luôn thận, một cái giá quá lớn.

Anh kéo cô qua, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của cô, thấp giọng nói: “Hiện tại có hứng thú sao?”

Lâm Lam: “. . . . . .” Tại sao Cục trưởng Hàn lại tao như vậy. Cô quyết định giãy dụa một chút, “Anh như vậy. . . . . . khiến cho em, buổi tối không được.”

Hàn Thanh Tùng thản nhiên nói: “Phải tin tưởng tiềm lực của mình.”

Lâm Lam: Hàn Thanh Tùng, bà nội anh!

Hàn Thanh Tùng cuối cùng vẫn yêu thương cô, buổi tối cũng không trêu cô, còn dùng quạt hương bồ quạt cho cô giúp cô ngủ đến thư thư phục phục.

Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, đến thời gian cố định Hàn Thanh Tùng vẫn tỉnh giấc. Hai ngày nay bởi vì lo lắng cho cô, thời gian anh ngủ sâu giấc bị áp súc, lúc này còn hơi có chút không tỉnh táo.

Anh trở mình, ôm cô hôn một chút, làm cho mình thanh tỉnh một chút.

Lâm Lam lầm bầm một tiếng, chà chà ở trong ngực anh, cọ đến mức anh thoáng cái đã giống như đốt lửa cháy lan ra đồng cỏ. Mấy ngày qua anh vốn đã nghẹn, buổi sáng vẫn là bởi vì hiện tượng sinh lý mà đau đớn, cô lại còn trêu chọc lửa nhưu vậy. . . . . .

Anh trở mình sẽ đặt cô ở phía dưới chặt chẽ đẩy cô.

Lâm Lam thoáng cái tỉnh lại, lúc này gian phòng phía tây đã truyền đến tiếng động Đại Vượng thức dậy.

Lâm Lam nhỏ giọng: “Anh Ba. . . . . . Anh Ba tốt, mau dậy đi.”

Hàn Thanh Tùng cúi đầu hôn cô, “Muốn vậy thì phải nói một bí mật cho anh nghe.”

Lâm Lam bị ánh mắt thâm thúy của anh khóa, tim đập rộn lên, nhưng không thể tránh khỏi, nhìn bộ dạng không đạt mục đích thề không bỏ qua của anh Lâm Lam cũng biết hồ ly tinh và mấy cái tương tực không thể thỏa mãn anh được.

Anh chấp nhất như vậy, cô cũng biết có điểm gì đó là lạ, nhưng là anh có thể đoán mò, nhưng màn che của cô thì không thể rơi.

Cô cắn răng, ôm lấy cổ của anh kê vào tai anh nói: “Anh Ba, em mơ một giấc mơ, em nói anh phải tin đó.”

Hàn Thanh Tùng trong lòng căng thẳng: “Em nói đi.”

Lâm Lam: “Em mơ thấy cuối tháng này, có động đất.”

Hàn Thanh Tùng khởi động thân thể, cúi đầu nhìn cô, “Ban ngày suy nghĩ nhiều.” Cô ngày ngày xem tài liệu, còn vì bận rộn việc xuất bản sách, mơ thấy cũng bình thường.

Lâm Lam bĩu môi, “Anh xem đi, anh không tin đấy thôi.”

Hàn Thanh Tùng: “Ở đâu vậy?”

Lâm Lam mấp máy môi: “Phía bắc, khu cực Kinh Tân Đường.”

Bởi vì cô chú ý đến, nên Hàn Thanh Tùng hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một chút. Lúc cô biên tập quyển sách kia có nói xa nói gần việc chung, mấy lần cường điệu vị trí kia. Hơn nữa cô có liên lạc với Đài địa chấn, nhận được không ít tài liệu, Cục địa chấn, Đội địa chấn Bắc Kinh đã chú ý khu vực Kinh Tân Đường rồi. Kể từ giữa năm 1974 đến nay, từ Nội các chính phủ cho đến Trung Khoa Viện đều quan tâm đến báo cáo tình hình động đất của khu Hoa Bắc và địa khu Bột Hải, vùng Kinh Tân Đường đã được coi là khu vực quản chế trọng điểm.

Có không ít nhân viên tiên đoán một mực truyền lưu rằng trong hai năm khu vực đó sẽ có động đất, chẳng qua là không dám về cường độ, cũng không chính thức báo lên cho Nội các chính phủ.

Báo cáo lên thì cần phải gánh phong hiểm, lỡ như báo sai, khu vực thủ đô, giá trị sản lượng một ngày đạt khoảng hai ức.

Nói đến chủ đề nghiêm túc như vậy, anh liền ngồi dậy, thuận tay kéo cô dậy hai người ngồi đối mặt.

“Những ngày qua, em đang lo lắng vấn đề này sao?” Anh hỏi, sắc mặt nghiêm túc đứng đắn, khác hoàn toàn với dáng vẻ ban nãy, khôi phục bản sắc nam nhân nguội lạnh hằng ngày.

Lâm Lam gật đầu, “Em rất sợ. . . . . . Bởi vì giấc mơ quá rõ ràng, nên em cảm thấy đó là thật.”

Hàn Thanh Tùng nói: “Hôm nay đi làm anh sẽ gọi điện thoại cho Lục Cẩm Tú, để cho cậu ta chú ý cặn kẽ hạ xuống, tùy thời gọi điện thoại cho em.”

Lâm Lam quỳ gối trên giường gạch, thoáng cái đã nhào vào trong lòng ngực anh, “Anh Ba, anh thật tốt.”

Hàn Thanh Tùng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, rất chân thành cảnh cáo cô: “Sau này, bất kể là có chuyện gì, không được gạt anh, nếu không. . . . . ”

Lâm Lam cười rộ lên, cắn cắn lỗ tai anh: “Nếu không thì sao?”

“Em biết mà.” Anh uy hiếp liếc cô một cái, sau đó xuống giường.

. . . . . .

Hơn tám giờ, Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng đi Cách Ủy Hội, anh gọi điện thoại cho Lục Cẩm Tú, nhưng Lục Cẩm Tú không có ở đó, anh quyết định buổi trưa sẽ gọi lại.

Đến trưa, đột nhiên có hai chiếc xe jeep có giấy phép thủ đô đến, mấy mặc binh sĩ mặc quân trang xuống xe. Đi đầu là một cán bộ chừng ba mươi tuổi dẫn theo vài người đi vào phòng làm việc Chủ nhiệm Cách Ủy Hội, trực tiếp xấc láo hỏi: “Trong huyện anh có người nào tên Lâm Lam hay không?”

Chủ nhiệm Tần đứng dậy, kinh ngạc nói: “Đồng chí thuộc ngành nào? Họ gì?”

“Tôi là Hà Thuyên của tiểu Tổ Văn cách an toàn thủ đô, đến đây thẩm vấn phần tử phản cách mạng Lâm Lam.” Giọng nói của anh ta lạnh như băng, vẻ mặt nghiêm túc cao ngạo.

“Đồng chí, có phải là có hiểu lầm hay không, cán bộ Lâm làm việc chăm chỉ, hơn nữa vẫn luôn ở Cách Ủy Hội chúng tôi. . . . . .”

“Quyển sách này là cô ta viết.” Hà Thuyên hừ lạnh một tiếng, vứt một quyển sách lên bàn.

Chủ nhiệm Tần cầm lên nhìn thoáng qua, chính là quyển sách về động đất do Lâm Lam biên soạn, quyển sách này ông đã phê duyệt, còn nỗ lực khen nợi Lâm Lam rất hiện thực.

Tại sao lại phản cách mạng rồi? Trong lòng Chủ nhiệm Tần nảy lên một trận tức giận! Các người quá rảnh rỗi hả, phê Lỗ phê Chu phê Đặng, tại sao lại phê đến trong huyện chúng tôi chứ?

“Có là tốt rồi.” Hà Thuyên vung tay lên, “Đi bắt người!”

Thư ký Lý thấy tình huống không ổn nên nhanh chóng đến Cục Công an tìm Hàn Thanh Tùng, thuận tiện bảo người đi đưa tin cho Lâm Lam, để cô ấy trước tiên trốn một chút xem tình huống rồi nói sau.

Hàn Thanh Tùng nghe thư ký Lý nói thì lập tức đứng dậy đi đến phòng làm việc của Chủ nhiệm Tần.

Chủ nhiệm Tần thấy anh đến, cười cười giới thiệu hai bên với nhau.

Hà Thuyên vốn bày ra vẻ mặt lãnh ngạo, khi chống lại con ngươi sâu thẳm đạm lạnh của Hàn Thanh Tùng, lại khó được hòa hoãn hai phần, chủ động đưa tay, “Cục trưởng Hàn, mong mọi người phối hợp làm việc.”

Hàn Thanh Tùng đứng đối diện Hà Thuyên, lạnh lùng nhìn anh ta, đưa tay cầm một chút liền buông ra, “Tổ trưởng Hà, tôi có thể xem giấy tờ của anh không?”

Hà Thuyrn lấy ra đưa cho anh, “Xem kỹ đi.”

Hàn Thanh Tùng nhận lấy, nhìn lướt qua, phía trên quả nhiên có tên Lâm Lam, nói là cô ác ý kích động công nhân mỏ than bãi công, tuyên truyền lời đồn dẫn đến thị dân náo động, chính là một phần tử phản cách mạng. Hàn Thanh Tùng thoáng cái đã siết chặc quả đấm, phản cách mạng này cùng phản cách mạng mà anh nghĩ không phải cùng một tính chất.

Anh ta nói cùng một quốc gia, nhân dân là địch, mà đây là vì cái gì, bởi vì Lâm Lam viết một quyển sách cung cấp kiến thức động đất thông dụng?

Anh nhìn về phía Hà Thuyên, “Tổ trưởng Hà, tội danh này Cục Công an chúng tôi không chấp nhận, cần bên anh lấy ra chứng cứ xác thực.”

          Chương này có đề cập đến trận động đất T Sơn, là một trận động đất có thật ở Trung Quốc. Có lẽ tác giả không viết cụ thể địa điểm để tránh một số vấn đề. Thực ra đây là trận động đất Đường Sơn, xảy ra và lúc 3 giờ 42 phút sáng giờ địa phương ngày 27 tháng 7 năm 1976. Trận động đất kéo dài 10 giây nhưng vì xảy ra vào lúc đêm khuya rạng sáng nên người dân không kịp phòng bị. Trận động đất này có cường độ 7,8 độ Richter. Khoảng 16 giờ sau, Đường Sơn còn phải hứng chịu một đợt dư chấn có cường độ tương tự, đây là nguyên nhân làm gia tăng số lượng thương vong. Chính phủ Trung Quốc đã thống kê số lượng người tử vong trong trận động đất này là khoảng 240.000 (tức là 24 vạn). Sau này trận động đất này đã được chuyển thể thành bộ phim Đường Sơn Đại Địa Chấn nổi tiếng. (Nguồn: Wikipedia)

Câu chuyện Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành: Theo nhiều các phiên bản khác nhau, nhưng đều có sự tương đồng nhất định, câu chuyện đại khái được kể rằng: Ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành.

Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com