ZingTruyen.Info

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 165: Khách đến từ hải ngoại.

weiyi1314

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Đại Vượng trực tiếp cầm lấy cái rương, nhấc lên muốn ném ra ngoài.

"Anh cả! Tha mạng a!" Tam Vượng ở trong rương la.

Ở gian phòng phía đông, Lâm Lam nghi ngờ hỏi: "Anh Ba, anh có nghe thấy giọng nói của con thứ ba không? Có phải do em quá nhớ con, nên nghe nhầm hay không?"

Hàn Thanh Tùng ôm cô, "Không có chuyện gì đâu, ngủ đi."

Lâm Lam nghe phía ngoài truyền đến tiếng gào khóc của Tam Vượng, đây là con trai sống sờ sờ đó, không phải là nằm mơ đâu, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?

"Con cả à, xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng nói lãnh đạm của Đại Vượng từ bên ngoài truyền vào, "Mẹ cứ ngủ đi, không có chuyện gì đâu."

Lâm Lam muốn ngồi dậy, lại bị Hàn Thanh Tùng ôm vào lòng, "Anh Ba, thật sự là Tam Vượng đó, đứa nhỏ này, sao lại ở đây. . . . . . A, em biết rồi, nó nấp ở trong rương? Đứa nhỏ gấu này, người lớn như thế mà lại nấp ở trong rương cả một đêm sao? Như vậy rất mệt mỏi đó!"

Cô biết Tam Vượng nhất định đã có kế hoạch cả, không đến nổi nghẹn, nhưng là cái rương kia cũng không lớn mà, cuộn ở bên trong cũng rất khó chịu đó.

Thằng nhóc nghịch ngợm này!

Hàn Thanh Tùng: "Mặc kệ nó!"

Anh khóa cô vào trong ngực, không để cho cô đi ra ngoài, tất nhiên cũng sẽ không nói cho cô biết mình đã sớm phát hiện nhưng lại không quan tâm, tránh để cô kinh ngạc.

Lâm Lam đã suy đoán anh đây là muốn để con cả dạy dỗ em trai một chút, khiến cho thằng nhóc đó sau này chú ý một chút, đừng quá giới hạn? Nếu đã vậy thì thôi, cô vẫn nên đi ngủ.

"Con cả à, con kiềm chế chút, đó là em ruột đó." Cô hô một tiếng.

Năm đó phải nhắc nhở Hàn Thanh Tùng nhớ đến con ruột, lúc này lại nhắc nhở con cả đó là em ruột, ai, tấm lòng mẹ già, thật khó làm.

Đại Vượng cầm rương da đi ra ngoài sân, tiện tay vứt trên mặt đất.

Tam Vượng nhanh như chớp lăn ra, "Ha ha, anh cả, mọi người đều không đoán được!"

Đại Vượng: ". . . . ." Thật muốn một cước đạp bay nó. Cậu xoay người trở về phòng, thuận tay muốn đóng cửa.

Tam Vượng nhảy dựng lên, "Anh cả, anh cả, anh cả thân yêu!" Cậu bé nhảy qua một cái, chính xác bổ nhào lên lưng Đại Vượng.

Đây cũng là thành quả mà năm ngoái Hàn Thanh Tùng để cho bọn họ huấn luyện nghiêm khắc, nếu không lấy thân thủ của nó làm sao có thể bổ nhào vào Đại Vượng được. Dĩ nhiên, cũng là do Đại Vượng mặc dù muốn đạp bay nó nhưng lại cũng không nỡ để em trai ngã nhào trên mặt đất dập đầu rụng răng, cho nên dừng bước không đi tiếp.

Tam Vượng dùng cả tay cả chân ôm chặt lấy Đại Vượng như một con gấu Koala, mặc dù cậu bé đã cao lên rất nhiều, nhưng anh cả lớn lên nhanh hơn, vẫn cao hơn nó nhiều.

"Anh cả, em rèn luyện tính cảnh giác cho cả nhà, vạn nhất có người xấu gửi hàng hóa nguy hiểm gì cho nhà chúng ta thì sao chứ? Đây là đang nhắc nhở mọi người, sau này nhận hàng thì phải kiểm tra!" Tam Vượng nói đến lý lẽ hùng hồn.

Đại Vượng hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không kéo em trai ném xuống đất, "Đi rửa mặt rồi ngủ đi."

Tam Vượng nhảy xuống nhanh chóng đi rửa mặt đánh răng rửa chân, còn gióng tai nghe xem gian phòng phía đông có động tĩnh hay không? Sao mẹ không để ý đến mình vậy.

Đại Vượng xách rương da vào trong nhà lại, Nhị Vượng đã mở đèn điện lên, Mạch Tuệ và Tiểu Vượng đều tỉnh.

"Ha ha, anh Ba nhỏ, em giỏi thật đó!" Bọn họ cười cười, rồi chạy đến ôm Tam Vượng.

Tam Vượng ôm bọn họ xong thì muốn chạy sang gian phòng phía đông, nhưng lại bị Đại Vượng kéo cổ áo lại.

Tay chân Tam Vượng cứ hướng về trước, "Anh cả, anh buông ra, em muốn chào mẹ!"

Đại Vượng: "Không muốn bị ném ra ngoài thì em thử xem."

Tam Vượng do dự một chút, nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của cha, cảm thấy anh cả chính là anh ruột, muốn tốt cho mình, còn cha thì vẫn luôn là hắc cha.

Cậu bé kịp thời thắng xe.

Cậu bé cũng không phải vẫn luôn ở trong rương, mà là đến Cách Ủy Hội mới nhờ nhân viên truyền tin đưa mình về nhà. Bên trên rương có lỗ, có thể thông khí, cũng không đến mức nghẹn. Duy nhất không thoải mái chính là không gian không đủ lớn, nhưng lúc ấy cậu bé đã lăn lộn một ngày trên tàu hỏa nên rất mệt mỏi, co rúc ở trong rương ngủ rất ngon. Mệt cho cậu nghĩ rằng bản thân sẽ khiến cả nhà kinh hãi, kết quả bị Đại Vượng phát hiện.

Tiểu Vượng cười nói: "Anh Ba nhỏ, may là anh không ra ngoài làm sợ mọi người, nếu không anh cả đã đạp anh một cái bay ra ngoài cửa sổ rồi."

Mạch Tuệ: "Sau này em vẫn nên đàng hoàng chút đi, đừng như vậy nữa."

Nhị Vượng ngáp, mặc dù hiện tại cường độ huấn luyện của cậu bé không lớn như của Đại Vượng, nhưng cũng có chút chịu không nổi, "Em ba, em ngủ ở đâu."

Tam Vượng bổ nhào đến bên cạnh Đại Vượng, "Đương nhiên ngủ chung chăn với anh cả rồi."

Đại Vượng một cước đá văng cậu bé: "Đi ra."

Tam Vượng: "Anh cả, anh thật lãnh khốc, thật vô tình." Cậu bé quay đầu nói với Tiểu Vượng: "Anh Tiểu Vượng, em nói xem có đúng không?"

Tiểu Vượng lại cười ha ha, "Đến đây, anh Ba nhỏ, thầy Tiểu Vượng thương anh, phân một nửa chăn cho anh."

Sau đó quá nửa đêm, Nhị Vượng và Tiểu Vượng đã bị Tam Vượng đạp tỉnh! ! !

Giường ở nhà này không giống với ở thôn Sơn Nhai, thôn Sơn Nhai là cửa sổ ở phía nam, tường hướng đông tây, ba mặt đều là tường, tất cả mọi người đều ngủ theo hướng nam bắc.

Còn giường ở đây là hai mặt Đông Bắc dựa vào tường, hai mặt Tây Nam mở, ngủ theo hướng đông tây, Nhị Vượng ngủ dựa vào tường trong, Đại Vượng ngủ ở phía nam chắn lại, ở giữa là Tiểu Vượng.

Nhị Vượng và Tiểu Vượng bị đạp đến có chút mộng, đứng lên cầu xin Đại Vượng: "Anh cả, vẫn là anh đến trấn giường."

Nhị Vượng chủ động ra ngủ phía ngoài cùng, Tiểu Vượng nằm bên trong cậu, Tam Vượng dựa sát vào tường, Đại Vượng nằm bên cạnh cậu bé.

Chỉ có Đại Vượng đối phó được tư thế ngủ của Tam Vượng.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng thức dậy sớm như cũ, hai cha con huấn luyện chiến đấu kiên trì một thời gian ngắn, dưới sự không lưu tình của Hàn Thanh Tùng là sự tiến bộ thần tốc Đại Vượng. Hai người bọn họ huấn luyện xong thì Đại Vượng dẫn các em đi luyện công buổi sáng, bọn nhỏ trong đại viện muốn thì cũng sẽ đi theo. Hiện tại hai anh em Cao Lăng Cao Vũ cũng chạy theo, chẳng qua là thể lực kia thoạt nhìn không hơn Tiểu Vượng và Mạch Tuệ bao nhiêu, cũng không so sánh được với Nhị Vượng, càng đừng nói đến Đại Vượng Tam Vượng.

Chờ bọn họ huấn luyện xong, Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng đã làm xong bữa sáng

"Mẹ!" Tam Vượng khoa trương xông tới, "Con thật nhớ mẹ đó!"

Lâm Lam đứng không nhúc nhích, yên lặng để cho cậu bé ôm rồi xoay xoay hai vòng, Tam Vượng lớn lên cũng mau, bởi vì bơi lội tập thể hình, dáng người có tỷ lệ vô cùng xinh đẹp.

Cô ngắt bả vai và cánh tay của Tam Vượng, "Anh Ba nhỏ, con cũng thật nghịch ngợm. Lần trước leo tường, mẹ bảo là lần tới phải đi vào từ cửa, con lại nấp trong rương da. Đây là hiện tại tính tình cha con tốt, không thèm đánh con đó."

Lâm Lam liếc Hàn Thanh Tùng một cái, em cũng chỉ nói như vậy, anh cũng đừng có ý nghĩ đánh con trai em a. Hàn Thanh Tùng đưa cho cô một ánh mắt mẹ sai con chịu phạt, con sai mẹ thay thế. Lâm Lam làm bộ không hiểu, anh đùa giỡn nhiều như thế làm gì.

Tam Vượng: "Mẹ, con biết rồi." Cậu bé vẫy tay, "Một cái rương khác có quà đó, mọi người mau đến xem. Đều là chút ít đồ vật của giai cấp tư sản, chúng ta phải nghiên cứu bọn họ, tiêu diệt bọn họ!"

Mạch Tuệ và Tiểu Vượng trước tiên chạy đến mở rương, soạn các loại quà tặng ra, thật là rực rỡ muôn màu, anh Ba nhỏ không hề lãng phí cơ hội được ra nước ngoài chút nào.

Các loại quần, cái mũ, giày da đẹp mắt, thậm chí còn có áo lót, còn có kem dưỡng da loại tốt, mấy cuốn sách.

Mạch Tuệ: "Anh Ba nhỏ, em mua nhiều như vậy, bao nhiêu tiền a!"

Tam Vượng: "Không phải là mua đâu, đều là bọn họ tặng quà và quà lưu niệm, còn có em thắng được. Sách đều là cho chị và anh hai, em không xem."

Bọn họ tặng quà cho cậu, cậu đã báo cáo với lãnh đạo cả rồi, cũng có thể nhận. Có người muốn tặng quà cho cậu, cậu đã nói là phải đưa mấy thứ thực dụng, giống như là quần áo.

Mạch Tuệ lấy sách ra đưa cho Nhị Vượng, Nhị Vượng nhận lấy lật sách vùn vụt, tổng cộng có bốn quyển, trong đó một quyển là in màu, cậu bé tò mò mở ra xem một chút, vừa nhìn thì cả người cứng đờ --

"Má nó!" Đây là câu nói thô tục đầu tiên của cậu, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên.

Đại Vượng liếc cậu một cái, đưa tay sang lấy quyển sách kia, Nhị Vượng lập tức giấu sách ở sau lưng, "Đừng xem."

Đại Vượng: "Đưa anh xem."

Nhị Vượng: "Anh sẽ phải hối hận."

Đại Vượng liếc cậu một cái, suy nghĩ một chút, liền không cưỡng cầu.

Tam Vượng hiếu kỳ nói: "Có gì hay sao, để em xem nào."

Mạch Tuệ và Tiểu Vượng cũng tò mò đưa đầu sang.

Nhị Vượng lập tức kín đáo đưa cho anh cả, ánh mắt Đại Vượng tốt, thoáng cái đã nhìn thấy.

Đại Vượng: "! ! !"

Tiểu Vượng: "Wow, sao mimi của cô ấy lại lớn vậy!!!"

Mặt của Đại Vượng cũng trướng đến đỏ bừng, chỉ cảm thấy thứ đang cầm ở trong tay nóng như là khối than củi, để ở đâu cũng không được.

Phía ngoài Lâm Lam nghe thấy, vội vàng đi vào, bình tĩnh cầm lấy quyển tạp chí đặc sắc của Nhật Bản từ trong tay Đại Vượng, cười nói: "Các con còn nhỏ, không nên nhìn cái này a, không tốt cho sự phát triển khỏe mạnh."

Cô cầm lấy quyển tạp chí kia, đi ra phía ngoài kín đáo đưa cho Hàn Thanh Tùng, "Anh Ba, anh có thể xem một chút, có lợi cho khỏe mạnh của thân thể anh."

Hàn Thanh Tùng: ". . . . . . . . . . . ."

Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy đốt người mang theo uy hiếp nồng đậm.

Lâm Lam vẻ mặt vô tội, "Anh Ba, anh phải thuần khiết chút, đừng có mà một đầu óc có tư tưởng sắc tình, biết pháp phạm pháp a."

Cô rút lấy quyển tạp chí kia, "Tịch thu!" Cô lấy được rồi cất vào trong ngăn kéo ở gian phòng phía đông.

Tam Vượng nhớ đến, đi đến lấy túi xách của mình, móc ra mấy thứ nhỏ nhỏ kín đáo đưa cho Lâm Lam, "Mẹ, đây là đồ chơi nhỏ con tìm được lúc đi dạo ở thủ đô đó, rất thú vị, cho mẹ."

Lâm Lam nâng trên tay, phát hiện có kim khí, có ngọc, có thủy tinh, có đồ sứ, cái gì hồ lô nhỏ, đậu phộng, Tiểu Quan Âm, lọ thuốc hít vân vân, cũng không lớn.

Cô loay hoay nhìn một chút, chấn kinh.

Hàn Thanh Tùng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, nên cúi đầu nhìn xem đám đồ chơi nhỏ kia, phát hiện bên trong có vàng, bạc, còn có hai khối ngọc, nhìn không tệ.

Lâm Lam: . . . . . . Con trai ba của tôi mẹ nó thật là một thần tài nhỏ. Nhìn xem lạc khoản (chữ ký) trên mấy thứ đồ chơi nhỏ này, chỉ sợ là đồ từ thời triều Thanh nhỉ? Cô cũng không rành về giám định đồ cổ, chẳng qua thứ tốt đẹp như vậy lại có thể là đồ cổ, cô phải cất cho kỹ.

"Cảm ơn con trai, mẹ thích lắm, sau này có thì tiếp tuc đem về cho mẹ nha." Cô đưa cho bọn nhỏ nhìn xem lạc khoản, chỉ điểm các con, "Nếu là chữ rõ ràng đoan chính, có lẽ là đồ cổ, chén hay mâm, đều rất tốt."

Cô cất mấy thứ này vào trong hộp nhỏ đặt ở trong tủ quần áo.

Tam Vượng thấy mẹ quý trọng mấy thứ đồ mình mang về như vậy, càng dũng cảm hơn, "Được, sau này thấy con sẽ mua cho mẹ."

Lúc ăn sáng, ánh mắt Nhị Vượng còn có chút phiêu, trên gương mặt trắng nõn tú nhã nhuộm một màu đỏ ửng. Đại Vượng cũng đã khôi phục bình tĩnh, thậm chí ánh mắt cũng lạnh lùng, chẳng qua là hai tai lại hồng hồng. Mạch Tuệ vẫn luôn loay hoay với mấy cái váy nên chẳng cảm thấy gì, còn hai anh em kia thì cho dù có thấy mimi thì cũng không cảm thấy gì.

Tam Vượng còn hỏi Tiểu Vượng: "Anh không nhìn thấy, thật rất lớn sao?"

Tiểu Vượng gật đầu: "Em cảm thấy rất lớn." Cậu bé quay đầu nhìn Lâm Lam một chút, suy nghĩ xem có lớn như mẹ hay không, sau đó đã thu được ánh mắt tử vong đến từ cha.

Tiểu Vượng quyết đoán nói: "Giống như bánh bao lớn." Cậu bé cầm lấy một cái bánh bao lớn cắn một miếng.

Mạch Tuệ: "Hai em a, đi ra ngoài không được nói lung tung, đừng để người ta bắt lại đánh!"

Hai anh em cười hắc hắc, "Không nói không nói, có gì hay mà nói chứ, người nào mà không có. Lớn nhỏ, có quan hệ gì sao?"

Cả nhà họ Hàn: ". . . . . ."

Lâm Lam: "Anh Ba nhỏ, con được về mấy ngày?"

Tam Vượng suy nghĩ một chút, "Me, ở mấy ngày đều phải đi học sao?"

Lâm Lam gật đầu: "Đúng vậy."

Tam Vượng: "Vậy thì ở nhiều mấy ngày." Đoán chừng ở hai ngày thì mẹ cũng bắt cậu đi học.

Tiểu Vượng cười hắc hắc không ngừng, "Anh ba nhỏ, vừa lúc chúng em có một hội diễn, muốn đến địa khu, anh cũng đi đi."

Tam Vượng: "Tất nhiên tất nhiên, so với đi học. . . . . . cũng không kém, đều rất tốt. Ha ha."

Cơm nước xong, Tam Vượng đi chọn lấy một cái áo gió màu xanh nhạt đưa cho Lâm Lam, "Mẹ, mẹ mặc chiếc áo này đi làm đi, rất đẹp đó." Lần này nó cố ý không lấy màu quá chói mắt, tránh khiến mẹ không dám mặc.

Hiện tại Trung - ngoại trao đổi nhiều hơn, nếu là đội Trung Quốc đáp ứng lời mời đi tham gia thi đấu, còn cho phép mang quà trở về, chẳng qua chỉ là mấy món quần áo, ngoại trừ hơi đẹp mắt mốt chút, cũng không phạm có gì sai, cho nên Lâm Lam cũng không lo lắng gì.

Cô mặc lên, "Cám ơn anh Ba nhỏ, mẹ thích lắm." Qua thêm hai ngày nữa thời tiết nóng lên thì không thể mặc.

Bọn nhỏ đều nói cô mặc rất đẹp, Mạch Tuệ: "Da mẹ trắng, mặc vào rất có khí chất. Sau này có vải đẹp, con sẽ may đồ càng đẹp mắt hơn cho mẹ."

Lâm Lam nói cám ơn các con, quay đầu nhìn Hàn Thanh Tùng, "Anh Ba, có đẹp mắt không?"

Hàn Thanh Tùng nhìn cô không chớp mắt, gật đầu.

Thời gian không còn sớm, bọn nhỏ đều đeo cặp sách rồi cùng đi học, Tiểu Vượng và Tam Vượng chạy trước, Mạch Tuệ, Nhị Vượng và Đại Vượng ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Chờ các con đi hết, Lâm Lam chào hỏi Hàn Thanh Tùng: "Anh Ba, đi làm thôi."

Hàn Thanh Tùng lôi kéo tay cô, ôm cô vào trong ngực, rũ mắt nhìn cô.

Lâm Lam nhìn vào ánh mắt thâm trầm nóng rực, có chút khẩn trương, "Anh Ba, nên đi làm thôi."

Anh cúi đầu dùng chóp mũi cọ gương mặt của cô, giọng nói khàn khàn, "Đẹp mắt. . . . . . đến mức muốn cởi ra."

Gương mặt Lâm Lam đỏ lên, "Anh Ba, anh đùa bỡn lưu manh!"

"Chúng ta có chứng nhận, hợp pháp." Anh ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.

Chờ Lâm Lam kéo cánh tay anh đi Cách Ủy Hội, thoáng cái đã rước lấy không ít ánh mắt hâm mộ, dù sao người đàn ông cao ngất anh tuấn, đàn bà xinh đẹp mềm mại đáng yêu, nhìn là dưỡng mắt đó.

Cao Vệ Đông nhìn thấy bọn họ, cười nói: "Tôi quyết định để cho Lý cục một mình một phòng làm việc, chúng ta làm chung một phòng."

Có Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam, hơn nữa quần áo của Lâm Lam rất đẹp, nhìn có thể dưỡng mắt, có thể sống lâu mấy năm nữa.

Lâm Lam chào bọn họ rồi trở về phòng làm việc của mình, lập tức gây nên một trận kinh hô, rối rít hỏi cô mua được ở đâu, chiếc áo gió này dù là kiểu dáng hay là chất vải, cũng không phải là có thể mua được ở Cung Tiêu Xã. Có lẽ là mua ở thành phố lớn hoặc là thủ đô? Người như bọn họ cả đời này chỉ ở trong huyện hoặc là trong vùng, chưa từng đi lên tỉnh thành, càng đừng nói chi là thủ đô.

Lâm Lam cười nói: "Con trai thứ ba của tôi mua từ thủ đô về."

"Cán bộ Lâm thật là có phúc khí, sinh được năm đứa nhỏ giỏi giang như vậy, chỉ cần tôi có một đứa thôi thì tôi đã có thể thắp nhang cầu nguyện cảm ơn rồi."

"Muốn vậy thì trước tiên cô phải có được người chồng tốt như Hàn cục đã."

Lâm Lam cũng chỉ cười cười, tùy tiện để bọn họ trêu ghẹo.

Giang Xuân Hà đến tìm Lâm Lam, nghe bọn họ đang nói đùa, cũng gia nhập, "Bắt đầu từ sáng mai, đưa con trai và con gái của mọi người đến ký túc xá để đi theo Hàn Vượng Quốc rèn luyện, thì sẽ biết rõ vì sao con nhà người ta lại tốt như vậy."

"Ai nha, mấy đứa nhỏ nhà chúng tôi không được, căn bản không dậy nổi! Nấu bữa sáng xong gọi còn không dậy đó."

"Còn không phải sao, mấy đứa nhỏ thật không nghe lời, sao mà con nhà người ta lại nghe lời như vậy chứ."

Giang Xuân Hà lại cùng Lâm Lam nói về vấn đề của quyển sách kia.

Lâm Lam biết ý của chị ấy, chủ động nói: "Đương nhiên là sách do Phòng Địa chấn Cách Ủy Hội huyện chúng ta xuất bản rồi, em là người biên tập, Chủ nhiệm Giang là cố vấn kiêm biên tập." Loại sách không phải bản gốc thế này, Lâm Lam theo thói quen không dùng xưng hô tác giả, dù sao cũng là kiến thức của quần chúng nhân dân.

Giang Xuân Hà thấy Lâm Lam chủ động kéo mình vào, cũng rất vui vẻ, lúc chị xem bản nháp của quyển sách này của Lâm Lam đã thấy rất thích. Lâm Lam không phải là khô khan chỉ nói đến kiến thức, mà là thêu dệt thành các loại chuyện xưa, dùng cách kể chuyện sinh động để nói ra nguồn gốc, sự hình thành, biến hóa cùng với tai nạn đáng sợ của động đất, trên đó còn có cả tranh vẽ của bọn nhỏ.

Giang Xuân Hà rất thích.

Trò chuyện một lát, Lâm Lam nói đi Cục Công an xem một chút, bọn họ đang đổi phòng làm việc đây.

Cao Vệ Đông đến phòng làm việc dành cho Cục trưởng, phòng làm việc của hai người Hàn Thanh Tùng và Phó cục Lý trở nên vắng hẳn. Cao Vệ Đông vẫn muốn làm cùng văn phòng với Hàn Thanh Tùng, nhưng Hàn Thanh Tùng đã từ chối nhã nhặn.

Phó cục Lý nhìn vị trí vốn thuộc về Cao Vệ Đông một chút, nói với Hàn Thanh Tùng: "Hàn cục, lãng phí thời gian a." Ra sức giữ vững trị an, đả kích tội phạm như vậy, tuy Địa Ủy đã có khen thưởng, nhưng rồi lại thế nào chứ?

Hàn Thanh Tùng nhìn, "Đang nói anh sao?"

"Anh thật không tức giận hả?" Phó cục Lý chống hai tay lên bàn làm việc, đứng ở đối diện nhìn thẳng vào hai mắt Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng mặt mày lãnh đạm, "Tức giận cái gì?"

"Anh cứ giả bộ đi." Phó cục Lý nhận định Hàn Thanh Tùng đang giả vờ, đoán chừng không biết đã hận thế nào rồi.

Hàn Thanh Tùng cũng không để ý.

Lúc này Lâm Lam đến, "Hàn cục, em giúp Cục Công an các anh viết bản thảo tuyên truyền, anh xem một chút, đến lúc đó có thể in ra rồi đi phát khắp các đường phố."

Hàn Thanh Tùng đả kích những đội tội phạm kia, Lâm Lam đã nghĩ không thể chỉ đả kích, phải khiến tư tưởng theo kịp với hành động, để cho người dân đều hiểu rõ.

Hàn Thanh Tùng thấy cô đi tới với vẻ tươi mới mùa xuân, ở trong mắt của anh là cảnh đẹp ý vui, anh nghĩ cô hẳn nên mang thêm một chiếc khăn lụa hồng, như vậy mới dễ nhìn.

Phó cục Lý nhìn Lâm Lam một cái, vốn là muốn nói mát, chẳng qua là thấy cô gái xinh đẹp ôn nhu, nên không thể không biết xấu hổ mà nói được.

Lâm Lam cười cười chào hỏi Phó cục Lý, đưa bản thảo cho Hàn Thanh Tùng xem.

Hàn Thanh Tùng kéo chiếc ghế bên cạnh sang cho cô ngồi, hai người cùng nhau xem.

Phó cục Lý thấy vậy cũng không hề có cảm xúc gì, tức giận đi mất.

Hàn Thanh Tùng: "Tốt lắm, anh sẽ đưa đi in ấn."

Lâm Lam cười cười, "Kinh phí mà Cục Công an xin đã gửi đến chưa?"

Trang thiết bị ở Cục Công an quá kém, chỗ cũng nhỏ, nhân viên chuyên nghiệp cũng không đủ, hành động truy bắt lần trước đã bộc lộ ra rất nhiều vấn đề. Hàn Thanh Tùng tự mình viết báo cáo, gửi một bản cho Cách Ủy Hội huyện, gửi một bản cho Địa Ủy, hy vọng có thể chi khuếch trương Cục Công an. Tăng thêm trang bị, chọn lựa ưu tú nhân viên công an bao gồm nữ công an, gia tăng huấn luyện nghiệp vụ. Về phần cố vấn tâm lý trước kia có nghĩ đến, trước mắt không có đủ điều kiện. Bởi vì tâm lý học nghiên cứu ý thức, chuyện này có xung đột với rất nhiều cuộc vận động chính trị Tân Trung Quốc, điển hình đều bị đánh ngã cả. Nhưng là, bọn họ có thể có ý thức rèn luyện các công an nghiên cứu tâm lý của phần tử tội phạm cùng với làm sao để đề cao hiệu quả thẩm vấn, v.v...

Chỉ cần có ý thức này, trí tuệ và kinh nghiệm của nhân dân quần chúng sẽ phát huy tác dụng, Hàn Thanh Tùng lại khích lệ hướng dẫn một chút, các công an bên dưới sẽ lưu ý.

Hàn Thanh Tùng lắc đầu: "Còn đang thảo luận."

Đòi tiền là phiền toái nhất.

Lâm Lam cười nói: "Từ từ sẽ đến, trước tiên là phải huấn luyện nhân viên."

Sau sự việc của Vương Quốc An năm ngoái, nhiệm vụ huấn luyện tất cả công an của Cục Công an huyện đều giao cho Hàn Thanh Tùng, hiện nay mọi người sợ Hàn Thanh Tùng còn hơn là sợ cha nữa. Lúc mới bắt đầu Phó cục Lý còn không đồng ý, kết quả lão cục trưởng đánh nhịp, Cách Ủy Hội đồng ý, tất cả công an cho đến vũ cảnh Cách Ủy Hội đều giao cho Hàn Thanh Tùng thao luyện cả.

Trải qua ba tháng được Hàn Thanh Tùng đặc huấn, trước mắt bọn họ đã mắt rực rỡ hẳn lên, hôm nay không cần anh dẫn đội huấn luyện cũng có thể giữ vững thái độ bình thường, không còn dám lười nhác như trước nữa.

Hàn Thanh Tùng tự mình chế định hạng mục huấn luyện, hạn chế sử dụng kỹ thuật và súng, chiến đấu tay không và một ít kỹ xảo là được, khi có anh thì mọi người cũng không thể hàm hồ. Chỉ cần mặc lên bộ đồng phục này, sẽ phải đạt đến yêu cầu của anh. Cho nên, bọn họ thật sự là rơi mất hai lớp da.

Lúc này Cao Vệ Đông đi đến, "Cán bộ Lâm thật là càng sống càng trẻ tuổi, càng ngày càng xinh đẹp."

Lâm Lam cười nói: "Cám ơn Cao cục khích lệ, là Cách Ủy Hội chúng ta nuôi người đấy."

Chờ Lâm Lam đi, Cao Vệ Đông tựa vào trên bàn làm việc của Hàn Thanh Tùng, sách sách hai tiếng, "Không trách được mỗi ngày Hàn cục đều vui vẻ như vậy."

Có vợ như vậy, mất hứng cũng thấy cao hứng lại.

Hàn Thanh Tùng nhìn, "Cục trưởng có cần phải tham gia huấn luyện hay không?"

Cao Vệ Đông: ". . . . . . Không cần không cần." Anh bỏ qua cho tôi đi, tôi mới không ngu xuẩn đi bắt tội phạm giống anh đâu.

Hàn Thanh Tùng: "Tình huống đặc biệt cũng có thể tự vệ."

Cao Vệ Đông: "Ha ha, không nhọc anh hao tâm tổn trí, đoán chừng không có mấy kẻ xấu biết tên của tôi đâu, cũng sẽ không đến ám sát tôi." Muốn ám sát cũng là hướng về anh cả. Anh ta thương lượng một chút với Hàn Thanh Tùng về vấn đề kinh phí của Cục Công an, anh ta giúp đỡ thúc dục, không sai biệt lắm là được.

Sau bữa cơm trưa Lâm Lam bị người của đoàn ca múa gọi đi, lúc này bọn họ đang tập luyện tiết mục, Tiểu Vượng và Tam Vượng cũng được mời tham gia. Đoàn trưởng Lữ muốn nhờ Lâm Lam hỗ trợ xem bản thảo một chút, sửa đổi một chút. Chị ấy cảm thấy có cái gì đó không đúng, lại nói không ra là có vấn đề ở chỗ nào, Tam Vượng và Tiểu Vượng đã nói mẹ bọn họ là làm cái này.

Trò chuyện mấy câu, Lâm Lam lại cùng Đoàn trưởng Lữ và biên kịch Đồng cùng xem bản thảo.

Bản thảo bọn họ viết rất đơn giản, đơn giản chính là một vài vở kịch kiểu mẫu, ánh sáng vĩ đại to lớn, nhưng Lâm Lam lại thấy lời kịch thật sự là quá lúng túng. Thời điểm diễn viên biểu diễn cũng sẽ sinh ra vấn đề, luôn là không tìm được cảm giác. Lâm Lam hơi hỗ trợ sửa lại một chút, để cho diễn viên riêng biệt đọc lời thoại kia, người bình thường vẫn dùng giọng điệu bình thường là tốt rồi.

Sửa lại một chút, quả nhiên bình thường rất nhiều, diễn viên đọc lời kịch cũng càng có cảm giác.

"Cán bộ Lâm, nếu không thì cô đến đoàn ca múa của chúng tôi đi." Đoàn trưởng Lữ lại muốn đào Lâm Lam.

Lâm Lam cười cười, "Đoàn trưởng Lữ, có cần tôi sẽ hỗ trợ."

Lúc này Cục Công an có người đến tìm Lâm Lam: "Cán bộ Lâm, Cục trưởng Hàn tìm --"

Lâm Lam: ". . . . . ." Cậu la lớn như thế làm gì chứ?

Lâm Lam nói hai câu với hai đứa nhỏ, rồi đi nhanh về, người truyền lời cười nói: "Cục trưởng Hàn một lát không thấy được cán bộ Lâm đã nhớ rồi."

Lâm Lam: "Nhất định là có chuyện gì đó."

Quả nhiên, Hàn Thanh Tùng để cho cô đi nghe điện thoại, "Một người ngoại quốc."

Người ngoại quốc?

Lâm Lam cầm máy lên bắt chuyện, đối phương lập tức truyền đến giọng nói hưng phấn, trong tiếng Anh còn kèm theo tiếng Hán kỳ quái?

Tát Vương, Tát Vương. . . . . .

Lâm Lam: . . . . . . Đây là cái gì?

Đột nhiên, trong đầu cô linh quang chợt lóe, "Henry?"

Trả lời đúng ám hiệu.

Lâm Lam bảo anh ta nói chậm lại, biểu đạt đơn giản một chút, cô thoáng cái đã nghe hiểu.

Henry đến Trung Quốc rồi!

Bây giờ đang ở sân vận động thủ đô, vốn là muốn đi tìm Tam Vượng, kết quả Tam Vượng đã về nhà. Anh ta người người hỗ trợ tra xét điện thoại bên này, hưng phấn gọi điện thoại đến.

Lâm Lam: . . . . . . Anh nói xem có phải đầu óc của anh bị chập rồi hay không, anh nhờ đồng bào của tôi gọi đến, còn cần Hàn cục đi gọi tôi sao?

Henry tỏ vẻ anh ta muốn đến bái phỏng nhà của Vượng Vượng Trung Quốc, hi vọng sẽ không quá đường đột.

Lâm Lam dĩ nhiên tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, thông báo địa chỉ, hẹn thời gian, đến lúc đó sẽ đến ga tàu đón anh ta.

Đợi đến buổi tối khi về nhà, Lâm Lam nói cho Tam Vượng: "Người bạn tốt Henry của con muốn đến thăm nhà chúng ta, mẹ đã thay con đồng ý rồi."

Tam Vượng kinh ngạc hỏi: "Có thật không? Có thật không? Anh ấy thật muốn đến sao?"

Lâm Lam gật đầu: "Anh ta muốn đến thật đó, ngày mai đến, chúng ta đến ga tàu đón anh ta."

Bọn nhỏ nghe nói có một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh muốn đến thăm nhà, đều cảm thấy thật tò mò.

Hơn nữa Mạch Tuệ Nhị Vượng và Tiểu Vượng, quả thực hận không thể lập tức thấy Henry.

Rốt cục đợi đến lúc Henry đến, coi là từ thủ đô đến tỉnh thành, rồi lại đổi tàu hỏa, vậy thì buổi tối mới đến huyện thành. Bọn họ ăn cơm tối xong từ sớm, năm giờ rưỡi Lâm Lam đã dẫn năm đưa nhỏ đến ga tàu đợi. Bọn nhỏ còn làm tấm bảng hoan nghênh Henry giơ lên, hi vọng cho anh ta một nghi thức hoan nghênh nhiệt tình.

Kết quả đợi hồi lâu cũng không thấy.

Lâm Lam: "Đã nói là hôm nay mà."

Tam Vượng: "Có phải anh ấy ngồi quá trạm rồi không? Bọn họ rất mơ hồ đó.

Mọi người: ". . . . . ." Có thể làm em mơ hồ thì có?

Lúc này trước cửa nhà họ Hàn ở ký túc xá, một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh biếc dừng lại, trên xe có một người đàn ông ngoại quốc cao lớn anh tuấn đi xuống, anh ta tóc vàng da trắng, mặc trang phục vô cùng long trọng, mũ dạ, tây trang, com lê, cà vạt, quần tây, và giày da bóng loáng phát sáng, trong tay còn cầm lấy một cây gậy ba toong.

Lại có hai chiến sĩ chuyển hai túi da của anh ta xuống, một cái chứa dụng cụ chụp ảnh, một cái chứa đồ dùng cá nhân của anh ta, mặt khác còn có một chiếc túi du lịch.

Hai chiến sĩ vẫy vẫy tay với anh ta.

Henry cũng vẫy tay, ý bảo bọn họ có thể trở về, "Tạm biệt, hẹn gặp lại!"

Henry tiến lên gõ cửa.

Rất nhanh có người ra mở cửa, một người đàn ông cao lớn mặc áo len tự đan, thời điểm thấy anh ta thì người đàn ông này nhíu mày, không quan tâm đến anh ta, ngược lại nhìn phía sau anh ta một chút.

Hanh Lợi cười vẫy tay, dùng tiếng Trung nói một câu: "Hàn tiên tăng, nê hầu!" (vì Henry nói tiếng Trung bị ngọng nên "ni hao" đã thành "nê hầu", câu này theo tiếng Trung là "Hàn tiên sinh, xin chào.")

Hàn Thanh Tùng: ". . . . . ." Anh đưa tay bắt tay với Henry, "Hoan nghênh anh đến, Henry tiên sinh."

Henry giang hai tay cánh tay muốn ôm anh.

Hàn Thanh Tùng dùng cánh tay trái để ngang trước ngực tách cái ôm nhiệt tình như lửa của Henry ra, "Mời vào." Anh giúp Henry xách hành lý.

Henry tự mình xách một cái, đi theo Hàn Thanh Tùng vào tiểu viện.

Mặc dù tiểu viện không phải rất lớn, nhưng rất ấm áp cây xanh dạt dào, có giếng có cây có hoa, tràn đầy ý cảnh điền viên đặc biệt của người Trung Quốc.

"Tát Vương Tát Vương!" Henry cho là sẽ thấy TamVượng từ trong nhà hưng phấn lao ra ôm mình, chính mình lên tiếng gọi to.

Hàn Thanh Tùng: ". . . . . ." Nếu tất cả binh sĩ của nước Mỹ đều giống như vậy, chiến tranh sẽ bớt việc nhiều.

Hàn Thanh Tùng mời anh ta vào nhà, nói cho anh ta biết Tam Vượng đến ga tàu đón anh ta, nhưng là gà nói vịt, hai người chỉ có thể mặt đối mặt giương mắt nhìn nhau.

Hàn Thanh Tùng rót cho anh một ly trà, mời anh ta uống nước.

Henry lập tức lấy ra một lon cà phê đưa cho Hàn Thanh Tùng.

Phản ứng đầu tiên của Hàn Thanh Tùng chính là nghĩ đây là độc dược gì! Anh bất động thanh sắc đặt ở một bên, đợi lúc đi làm sẽ mang vào Cục nghiên cứu một chút.

Một lát sau, Lâm Lam dẫn bọn nhỏ trở lại.

"Có lẽ là còn chưa tới, chúng ta đến Cục gọi điện thoại hỏi một chút."

Henry vui vẻ đứng lên, chạy ra bên ngoài, "Tát Vương!"

Mấy người Lâm Lam sợ ngây người, đây là chuyện gì xảy ra? Bọn họ đi đón khách, kết quả khách đã ở nhà rồi, từ trong nhà đi ra hoan nghênh bọn họ.

Đây. . . . . .

Tam Vượng đã phi qua, nhảy lên trên người Henry, "Henry, Henry, hoan nghênh anh!"

Henry ôm cậu bé xoay hai vòng, sau đó để xuống, rồi tiến lên chào hỏi Lâm Lam và bọn nhỏ.

Lâm Lam muốn bắt tay với anh ta, nhưng vội vàng không kịp chuẩn bị bị Henry ôm lấy, lực đạo của anh ta quá lớn, trên người còn có một cỗ nước hoa long hương.

Hàn Thanh Tùng vừa mới ra ngoài: . . . . . . . . . . . . ! ! ! Muốn ném anh ta xuống.

"Mẹ của Vượng Vượng Trung Quốc." Henry dùng tiếng Anh nói, rất vui vẻ.

Đại Vượng cầm lấy cánh tay anh ta, thoáng cái đã giật tay ra, bất mãn nhìn Tam Vượng một

Tam Vượng cười nói: "Bọn họ là như vậy, đây là lễ gặp mặt biểu đạt vui vẻ."

Henry lại ôm những người khác, ôm Tiểu Vượng lên xoay hai vòng, đến thời điểm muốn ôm Mạch Tuệ, Nhị Vượng đã giành trước bắt tay với Henry, sau đó cản trở không cho anh ta ôm Mạch Tuệ.

Henry có chút không giải thích được, chẳng qua anh cũng không cưỡng cầu, anh ta và Mạch Tuệ bắt tay lâu hơn một chút, sau đó lại muốn cùng Đại Vượng ôm.

Đại Vượng quyết đoán đưa tay cầm tay Henry, cầm xong thì buông ra.

Sự nhiệt tình tràn ngập của Henry còn chưa phát huy xong, quay đầu lại lại tiếp tục ôm lấy Tam Vượng, hai người nhảy đáp nhảy đáp, giống như con khỉ.

Lâm Lam: ". . . . . ."

Nếu như anh mặc đồ cao bồi thì nhảy nhảy như vậy cũng được đi, nhưng anh ăn mặc chính thức như vậy, anh nói xem đây là vì sao.

Henry và Tam Vượng không khác nhau lắm, hai người chít chít oa oa, một lát mà trong phòng đã giống như nuôi tám trăm con vịt.

Henry lấy quà mà anh đã chuẩn bị đưa cho đám người Lâm Lam, cà phê, chocolate, xì gà, nước hoa, tất chân, bưu thiếp, đĩa phim, đĩa nhạc, tập tranh gợi cảm, bộ sách. . . . . .

Đều là chút vật nhỏ không chiếm chỗ, cho nên một cái rương có thể mang rất nhiều.

Đáng tiếc nhà bọn họ còn không máy phát đĩa phim hay đĩa nhạc.

Mạch Tuệ lấy tất chân ra, cười nói: "Chúng ta có thể tặng cái này cho chị Phàn." Bây giờ cô bé và Phàn Tiếu thông tin lui tới mật thiết, có chia sẻ cuộc sống riêng của mình, từng nghe Phàn Tiếu nói đến cái này.

Tam Vượng: "Đây là đồ của nam nhân đó! Mọi người không nhìn thấy Napoleon trên quyển sách kia mặc sao? Còn có giày cao gót nữa." Cậu bé mang về cho Mạch Tuệ và Nhị Vượng một quyển sách lịch sử Châu Âu, phía trên có tranh vẽ minh họa.

Hàn Thanh Tùng tiến lên ôm Lâm Lam vào trong ngực, hai người đi ra ngoài tản bộ, để cho bọn nhỏ và Henry ở trong sân chít chít oa oa, cảm giác bọn họ có thể nói cả đêm.

Chờ bọn họ đi bộ một vòng lớn, chừng bảy giờ rưỡi mới về nhà, Henry đã thay bộ đồ chính tranh ra, mặc quần jean và áo sơ mi, bắt đầu ăn mì xào cay.

Nhị Vượng và Mạch Tuệ làm mì cho anh ta.

Lâm Lam đến nhìn Henry, một tay cầm chiếc đũa ngốc ngốc gắp mì, một tay cầm tỏi, ăn vô cùng ngon lành.

Thời điểm Tam Vượng ở sân vận động thủ đô trừ huấn luyện thì còn phải học văn hóa, tiếng Anh là một trong những môn bắt buộc, tập trung vào khẩu ngữ và nghe nói, hiện tại cậu bé chính là chủ lực câu thông với Henry.

Mặc dù tiếng Anh của Mạch Tuệ và Nhị Vượng không tệ, nhưng về phương diện nghe nói phát âm lại không được tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, cho nên khi với nói chuyện Henry thì có chút lao lực. Cũng may hai người đã quen, cũng không mắc cỡ lại càng không tự ti, mà Henry cũng có kiên nhẫn, bọn họ có thể chầm chậm theo sát Henry học tập, câu thông, cũng có thể tiến hành trò chuyện đơn giản.

Henry ý vị dựng thẳng ngón tay cái đối với bọn họ.

Lâm Lam nhìn bộ dạng nhiệt tình của bọn họ, đã biết trong nhà cần phải mua đồ điện mới rồi, ti vi thì trước tiên cứ để đó, mua radio mới có chức năng ghi âm mới được, như vậy bọn nhỏ có thể nghe đĩa để học tiếng Anh.

Ăn cơm xong, bọn nhỏ dẫn Henry đi ra ngoài cửa đi bộ một chút, tránh cho anh ta bị khó tiêu. Tam Vượng và Tiểu Vượng còn gọi cả Cao Lăng và Cao Vũ, để cho bọn họ đến xem Henry một chút.

Hai người bọn họ nhiều lắm là nói xin chào, sau đó thì không nói ra được câu nào nữa, ngại quá, không mở miệng được a, tiếng Anh học quá kém.

Henry cũng không để ý, còn dùng tiếng Trung sứt sẹo giao lưu với bọn họ, đi theo bọn họ học một ít tiếng Hán.

Nửa giờ sau, bọn họ ai về nhà nấy.

Lâm Lam lấy chăn mới ra, có chút buồn rầu làm sao mà sắp xếp chỗ ngủ đây. Henry còn cao hơn Hàn Thanh Tùng một chút, giường ngủ trong nhà cũng không đủ dài, hiện tại Đại Vượng chỉ có thể miễn cưỡng ngủ được, sang năm đoán chừng sẽ chật mất.

Tiểu Vượng cười hì hì: "Mẹ, nếu không mẹ và chúng con ngủ chung một giường, để cho cha và chú Henry ngủ chung đi."

Hàn Thanh Tùng nghe vậy nhìn cậu bé một cái, Tiểu Vượng lập tức đưa mắt to trong suốt nhìn chằm chằm Hàn Thanh Tùng rồi vô tội chớp chớp.

Tam Vượng có cách, xếp mấy cái rương da dọc theo giường, "Đầu hướng vào tường, chân co lại chút là được rồi."

Henry tỏ vẻ mình nằm trên đất cũng không có vấn đề gì, bọn họ đi ra ngoài phỏng vấn, chụp ảnh nên cũng thường xuyên ngủ ở bên ngoài.

Mạch Tuệ thật tò mò đối với công việc của Henry, bởi vì ngôn ngữ còn theo không kịp, có chút gấp gáp, còn phải cầm lấy vở ghi từ đơn, Nhị Vượng chịu trách nhiệm giúp cô bé tra từ điển.

Henry vừa nhiệt tình lại có kiên nhẫn, vô cùng nhiệt tình đối với loại trao đổi ngôn ngữ không thông này, Mạch Tuệ và Nhị Vượng vừa tra từ điển vừa nói chuyện với anh, anh ta thì vừa nói tiếng Anh vừa dùng tiếng Hán sứt sẹo để trao đổi, khiến cho mọi người không hiểu thế nào, chờ Tam Vượng sửa đúng lại, anh ta lại ha ha ha cười to.

"Mẹ, Henry đến, con và thầy Tiểu Vượng có cần tiếp khách hay không?" Tam Vượng lặng lẽ xin Lâm Lam, như vậy cũng không cần đi học.

Lâm Lam cười cười, "Thỏa mãn con. Lúc này đi theo ngài Henry học được kiến thức nhiều hơn cả ở trường học. Các con có thể thay phiên xin phép để đi dạo với ngài Henry một chút." Henry đến đây, khẳng định muốn xuống nông thôn đi xem một chút, có thể để cho Đại Vượng Nhị Vượng đi theo anh ta.

Henry là phóng viên, hơn nữa còn đường đường chính chính tốt nghiệp đại học Mỹ, bọn nhỏ có thể từ trên người hắn học rất nhiều điều.

Tiếng Anh, tin tức học, lịch sử nước Mĩ và Châu Âu, v.v.., đều có thể được hun đúc.

Bọn nhỏ nhìn thấy Lâm Lam đại độ như vậy, quả thực mừng rỡ, chỉ có Đại Vượng chẳng phải thèm quan tâm, nhưng cũng không cự tuyệt.

Sáng sớm ngày hôm sau Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng vẫn không bị ảnh hưởng, huấn luyện như cũ.

Bởi vì trong nhà có người ngoài, Lâm Lam cũng dậy sớm một chút, mấy đứa Nhị Vượng thức dậy thì Henry cũng đi theo.

Ở nhà chính thấy Lâm Lam, anh ta giang hai cánh tay ra muốn ôm cô.

Tam Vượng: "Henry, Henry!" Cậu bé nói cho Henry lúc ở Trung Quốc không thể tùy tiện ôm phụ nữ khác, bởi vì đó là vợ và con gái của người ta, nếu anh ta mà làm như vậy sẽ bị đánh. Dù sao ngày hôm qua Tam Vượng thấy mặt cha đều đen rồi.

Hôm nay nếu còn ôm nữa, cha cậu chưa chắc đánh Henry, nhưng nhất định sẽ đánh cậu vì không nói rõ ràng với Henry.

Henry nghe xong thì có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu, dùng tiếng Hán sứt sẹo đáp lại: "Hiểu rồi, hiểu rồi!"

Anh ta còn muốn hỏi làm sao để rửa mặt, đã nhìn thấy hai cha con Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng từ bên ngoài trở lại, anh ta lập tức chào hỏi.

Hai người vốn là đàn ông tương đối lạnh lùng ít nói, đều không có thói quen khoa trương chào hỏi buổi sáng như vậy, nên chỉ gật đầu chào hỏi anh ta.

Henry cũng không cảm thấy thế nào, dù sao anh ấy vui vẻ là tốt rồi.

Hàn Thanh Tùng giúp Lâm Lam nấu cơm, Đại Vượng dẫn các em trai em gái đi luyện công buổi sáng, Henry thấy thế cũng đuổi theo, anh em nhà họ Cao cùng với những đứa bé khác muốn tham gia cũng đi theo. Trên đường còn đụng phải Lưu Kiếm Vân, La Hải Thành dẫn đội ngũ công an, hai đội ngũ thường xuyên tỷ thí với nhau.

Bọn họ đặc biệt tò mò đối với Henry, nhưng lại xấu hổ ý không tiện biểu hiện ra, cho nên đều lén lén lút lút nhìn anh ta.

Vẻ mặt và ngôn ngữ của Henry luôn khoa trương như vậy, rõ ràng là anh chàng đẹp trai, nhưng thời điểm anh ta nhún vai buông tay trợn mắt há to mồm, thật là khiến cho người ta hoài nghi là anh ta là khỉ.

Chờ sau khi bọn họ về nhà, Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng đã nấu cơm xong, cô sợ Henry ăn không quen, nên chiên cho anh quả trứng gà.

Henry nhìn thấy chỉ mình có trứng gà tươi, không chịu ăn mà để cho nữ chủ nhân.

"Nhập hương tục tục." Anh cười nói. (Câu này gốc là Nhập hương tùy tục: tức là đến đâu thì theo lệ ở đó)

Lâm Lam giúp anh sửa đúng thành ngữ, mọi người bắt đầu ăn cơm.

Lâm Lam: "Các con à, chúng ta hôm nay có muốn đi chụp một bức ảnh gia đình hay không?"

Kể từ sau khi Tam Vượng rời nhà, bọn họ căn bản là hằng năm chụp ảnh gia đình hai lần, lễ mừng năm mới một lần, giữa năm lại chụp một lần.

Tam Vượng nói với Henry một chút, Henry lập tức giơ tay, "Để tôi, để tôi!"

Anh vọt vào trong nhà lấy camera của mình, khoa tay múa chân với mọi người, "Cheers!"

Chỉ có Lâm Lam và mấy đứa nhỏ phối hợp với anh, Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng chỉ nhìn một cái, sau đó răng rắc một tiếng, một bức ảnh gia đình đã được lưu trên phim. Henry điều chỉnh máy ảnh, chỉnh giá ba chân, sau đó hẹn giờ, rồi nhanh chóng chạy đến ôm Tiểu Vượng vào trong ngực, hô to một tiếng "A --"

"Răng rắc" chụp một bức ảnh anh và người một nhà.

Hàn Thanh Tùng bị tiếng "a" kia là cho cả kinh nên chân mày nhảy lên, Lâm Lam nhìn thấy thì cười nhẹ, vỗ vỗ cánh tay anh.

Ăn cơm xong thì đi làm, Hàn Thanh Tùng nói thời gian mình đi làm không được chụp hình -- không cho phép tiết lộ cơ mật công an!

Henry tỏ vẻ hiểu hiểu, ngày đầu tiên anh ta được Tam Vượng và Tiểu Vượng dẫn đi đoàn ca múa, Cách Ủy Hội thăm quan. Lần này Henry là theo đoàn chuyên gia đến, coi như là đi cửa sau tham gia náo nhiệt, tổ chuyên gia động đất của Mỹ đến khảo sát chuyện tình Hải Thành Trung Quốc tiên đoán động đất thành công, anh ta đi theo đến thực địa để phỏng vấn người dân, tham quan quê quán của Vượng Vượng Trung Quốc. Anh ta có chứng minh công tác tạm thời, còn có trợ cấp, phiếu lương thực các loại..., Cách Ủy Hội địa phương tự nhiên cũng sẽ không làm khó anh.

Lâm Lam cầm một khối đá quá xanh do bọn họ gia công đi ra ngoài cho anh nhìn xem, "Henry, anh có thể chọn một khối tảng đá hữu nghị, tặng anh."

Henry vui vẻ nói: "Có thật không? Có thật không? Tôi trả tiền."

Lâm Lam: "Không cần trả tiền, chúng tôi có một tòa núi quặng."

Hẻnyr lập tức lộ ra vẻ mặt khoa trương, "Một ngọn mỏ quặng? Ma ma cô thật là giàu có, có thể bán cho người Châu Âu a, bọn họ thích đá quý."

Lâm Lam thầm nghĩ tôi chỉ chờ anh chủ động hỗ trợ thôi, cô tỏ vẻ có khó khăn, về mặt chính sách cùng với công nghệ các loại.

Henry nhiệt tình nói sẽ hỗ trợ hỏi một chút xem sao, hiện tại công nghệ gia công đá quý của Châu Âu đã rất tân tiến, nhất định là có cơ khí tốt hơn. Nếu như bọn họ không bỏ, có thể dùng đá quý để đổi.

"Cám ơn ngài Henry, anh đến rất kịp thời, anh là cập thì vũ (tức là mưa đúng lúc cần, ẩn dụ cho sự kịp thời, chỉ việc được giải cứu vào thời điểm quan trọng) của nhà chúng tôi a." Lâm Lam khen anh.

Được phong cho danh hiệu "cập thì vũ" nên Henry vô cùng vui vẻ, khoa tay múa chân, dùng tiếng Anh và tiếng Hán hỗn tạp, khoa trương nói: "Được phục vụ cho quý cô xinh đẹp là vinh hạnh của tôi. Tôi vô cùng thích Tát Vương, thích các con của cô, cũng rất thích cô, nếu cô chưa kết hôn thì tôi nhất định sẽ mang cô về Mỹ."

Vừa lúc Hàn Thanh Tùng tiến vào nghe thấy anh ta đang khoa trương khen ngợi tung bay, thần kỳ lại nghe hiểu anh ta muốn đưa vợ mình đến Mỹ! Mặt của anh nhất thời trầm xuống.

"Anh Ba, ngài Henry khen anh đẹp trai đó, nói sau này sẽ mời chúng ta đi Mỹ." Lâm Lam cười híp mắt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info