ZingTruyen.Info

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 155: Tuyển chọn,học cách buông thả.

weiyi1314

Edit: Trang Nguyễn

            Beta: Sakura

Nhà xưởng có thể tuyển chọn người bên ngoài, đây là một cơ hội khó có được, có học thức hay có tay nghề thành thạo, cơ bản đều muốn đi thử một lần, không biết chữ hoặc kẻ vụng về vậy thì không cần suy nghĩ nhiều.

Mười hai người, tuyển ba nhân viên kỹ thuật, chín công nhân, trong phạm vi toàn bộ huyện, nếu như khấu trừ vài mối quan hệ, đoán chừng cũng chỉ còn lại một nửa danh sách, cũng không dễ dàng thi đậu như vậy. Hơn nữa thời gian cũng thiếu thốn, còn chưa đến một tháng là đến cuộc thi, người bình thường cũng không đủ tự tin.

Từ Đông Hưng không muốn ghi danh vào cuộc thi, cậu cảm thấy ở xưởng Nhật Hóa cũng tốt rồi, không cần xuống ruộng làm việc, cán bộ đại đội rất tôn trọng, khẩu phần lương thực cũng có thể ăn no, không kém hơn với việc đi vào trong huyện.

“Được rồi, trước tan việc đã.” Thẩm Ngộ quyết định về chỗ thanh niên trí thức ở trước.

Hắn đạp xe trở về thôn, ở đường cái gặp Yến Yến.

“Anh Thẩm Ngộ tan việc rồi à.” Yến Yến chào hỏi với cậu.

Thẩm Ngộ nhìn cô, nói ra suy nghĩ của mình, liền dừng xe đạp lại nói chuyện với cô: “Đã về rồi.”

Yến Yến gật đầu, hỏi: “Xưởng dệt muốn tuyển công, anh Thẩm Ngộ có ghi danh không?”

Thẩm Ngộ rũ mắt nhưng ngay sau đó cười nói: “Chưa nghĩ ra đây.”

“Anh không thể rời khỏi xưởng Nhật Hóa sao?”

“Cũng không phải như vậy.” Xưởng Nhật Hóa đã đi vào quỹ đạo, những sản phẩm thường làm cũng không có vấn đề gì. Bởi vì nguyên nhân công nghệ, dụng cụ cùng với kỹ thuật tạm thời cũng không mở rộng ra sản phẩm mới. Thật ra cậu có ở lại đây hay không cũng không có hề gì, cho nên cậu mới có chút do dự.

“Vậy chúng ta cùng đi ghi danh?”

“Em không làm ở Trịnh gia trang nữa à?”

“Di cho em đi đến xưởng dệt học học kỹ thuật, em cảm thấy rất tốt.”

Sau khi Lâm Mai biết xưởng dệt tuyển người, trước liền đề nghị Yến Yến đi thử, cô cảm thấy Yến Yến có bản lĩnh tự học văn hóa, nếu như có thể thi đậu sau này nhất định có tương lai. Hơn nữa đợi con bé học được kỹ thuật, nếu có lòng, cũng có thể trợ giúp Trịnh gia trang, đây là cùng có lợi.

Ngô Thải Tiên đã gả cho Thường Phú Dư, năm nay quả nhiên lại sinh con trai, Yến Yến may mắn mình đã dẫn em trai Minh Sinh đi. Bây giở em trai ở đại đội với Lâm Mai bọn họ, nó và Hảo Nam ở chung rất tốt, cùng nhau học tập, giúp đỡ cho nhau. Dưới sự giúp đỡ của một nhà Lâm Mai, trước kia em trai bị nuông chìu tật xấu cơ bản đều thay đổi tốt hơn. Lâm Mai còn nói Yến Yến đi xưởng dệt cũng có thể để Lưu Minh Sinh ở lại Trịnh gia trang.

“Thế thì rất tốt, em đi đại đội nói một tiếng có thể ghi danh rồi.”

Yến Yến cười lên: “Đang muốn đi đây. Anh cũng cùng đi.” Cô lại mời một lần nữa.

Thẩm Ngộ gật đầu: “Được rồi, em lên xe đi, anh dẫn em đến đại đội.”

“Cám ơn.” Yến Yến ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp, Thẩm Ngộ liền chở cô đến đại đội báo danh. Mặc dù đại đội tiến cử, có điều bởi vì danh sách cuộc thi hạn chế, căn bản phải đến đại đội sẽ cho con dấu.

Hai người xuyên qua trong thôn, vừa lúc Thải Hoa đi từ phía nam đến đây gặp phải bọn họ.

Thải Hoa học xong lớp năm lại không đến trường nữa, ở nhà kiếm công điểm. Mùa đông phụ nữ đại đội đều đi đan chiếu hoặc các hàng mây tre lá, cô ngại công việc mệt chết người mà một ngày kiếm không được một xu tiền, làm hai ngày lại không chịu đi nữa. Mùa đông cũng không còn việc gì, cô liền đi dạo chung quanh.

“Anh Thẩm Ngộ.” Thải Hoa vẫy vẫy tay về phía bọn họ, rồi chạy đến.

Thẩm Ngộ nhìn cô một cái, gật đầu chào hỏi với cô, không ngừng xe trực tiếp chạy đến đại đội.

Thải Hoa nhíu mày, cũng chạy theo sau.

Đến đại đội, kế toán đang trực ban ở đó, không ít xã viên nói muốn ghi danh đến xưởng dệt đang chen chúc ở chỗ này.

Kế toán đại đội hô lên: “Các người cũng đừng quan tâm nữa, cậu nói xem một huyện tổ chức thi tuyển mười hai người, chuyện tốt như vậy làm sao lưu lạc đến trên đầu cậu? Cậu nhiều hơn người khác một ngón tay hay có đầu óc hơn người ta?”

“Vậy ông cũng không thể nói như vậy, vạn nhất chúng tôi được nhận bừa thì sao.” Có người không phục: “Cán sự Lâm cũng có thể đi trong thành đấy.”

“Cậu cho rằng các người như cán sự Lâm sao, còn được nhận bừa, cán sự Lâm người ta cũng không phải dựa vào mơ hồ, nếu không các cậu viết vài câu văn chương cho tôi xem thử?” Kế toán quở trách bọn hắn một trận, thấy Thẩm Ngộ và Yến Yến, liền ngoắc: “Ai nha, Thẩm Ngộ, nếu là cậu báo danh, dám chắc được nha.”

Có người châm chọc nói: “Thanh niên trí thức Thẩm đi, xưởng Nhật Hóa làm sao đây, không quản nữa à?”

Những người khác cũng bắt đầu nghị luận, xưởng Nhật Hóa dựa vào Thẩm Ngộ chống đỡ, nếu cậu đi, lúc đó xưởng Nhật Hóa còn có thể kiếm tiền sao?

Máy cày vay tín dụng cho xưởng Nhật Hóa vẫn còn đây, hơn nữa đàn ông trong nhà đi làm việc ở xưởng Nhật Hóa cũng có thể kiếm công điểm, mùa đông cũng không nghỉ ngơi. Nếu Thẩm Ngộ đi, vậy cũng không được.

Có người khó tránh khỏi nói lời khó nghe: “Như thế nào lại như vậy chứ, đây không phải là vong ân sao, đại đội chúng ta đối với hắn tốt như vậy.”

“Cũng không phải như thế sao.”

Trong nháy mắt sống lưng Thẩm Ngộ căng thẳng.

Yến Yến xem xét hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Thẩm Ngộ, anh không nên tức giận, bí thư cùng với đại đội trưởng đều ủng hộ anh. Em cũng vậy. . . . . . Ủng hộ anh. Anh có thể ghi danh .”

Kế toán cười nói: “Dĩ nhiên có thể, tới điền danh sách.”

Yến Yến cầm hai giấy ghi danh: “Chúng ta qua bên kia viết.”

Phía ngoài mấy phụ nữ lại bắt đầu nói khó nghe, khắp nơi đều nhằm vào Thẩm Ngộ.

“Không có Thẩm Ngộ, các người sống không được à.” Hàn Vĩnh Phương từ bên ngoài chắp tay sau lưng đi tới. Tóc của ông đã trắng phao rồi, vốn sống lưng đĩnh trực cũng bắt đầu còng, ánh mắt cũng mờ mờ, nhưng tính tình vẫn kiên cường như vậy.

Những nhóm đàn bà con gái nhìn thấy, vội vàng câm miệng.

Hàn Vĩnh Phương tiếp tục mắng: “Lúc Thẩm Ngộ không đến, các người là không ăn cơm hay không làm việc? Tại sao người ta phải làm trâu làm ngựa cho các người?”

“Bọn tôi chỉ tùy tiện nói vài câu, không có ác ý.” Có người lầm bầm.

“Cô tùy tiện nói một chút, anh ta tùy tiện nói một chút, ai cũng tùy tiện, nước bọt chấm nhỏ cũng đủ làm cho người ta chết đuối. Mau đi nhận lỗi!” Hàn Vĩnh Phương không chút khách khí.

Mặc dù bây giờ ông đã nửa về hưu, nhưng uy phong vẫn còn, không ai dám không nghe ông, các cô đều vội vàng nói xin lỗi Thẩm Ngộ.

Thẩm Ngộ: “Được rồi, cũng không có cái gì.”

Có vài người phụ nữ có chồng rảnh rỗi làm biếng không có chuyện làm, trừ nói bậy thì chính là nói bậy, bọn họ không ít lần tám chuyện về Thẩm Ngộ, Trước kia còn nói một chút về Nhị Vượng và Mạch Tuệ, Lâm Lam cũng sẽ giúp cậu ngăn chặn một chút, sau này bọn họ đi rồi, những người phụ nữ này không có ai quản thúc bản lãnh nói xấu người càng lợi hại hơn, Thẩm Ngộ cũng lười nổi giận không đâu.

Hàn Vĩnh Phương: “Điền bản kê khai, gọi kế toán cho con dấu.”

Thẩm Ngộ và Yến Yến tại chỗ điền bảng kê khai, lúc này Thải Hoa mới chạy vào.

Cô cười nói: “Bí thư chi bộ, cháu có thể ghi danh được không?”

Hàn Vĩnh Phương nhìn cô: “Muốn thi, cháu biết không?”

“Cháu cũng học lớp năm rồi.” Vốn khá hơn Yến Yến một chút.

Hàn Vĩnh Phương: “Muốn ghi danh cứ báo, thi đậu hay thi rớt, không ai quản.”

Thải Hoa lại điền bảng kê khai, cô cười cười với Yến Yến: “Yến Yến, chừng nào cậu trở về, làm sao lại không tìm tớ chơi chứ?” Vẻ mặt kia rõ ràng đang nói “Cậu không tin tớ, cậu nhìn xem, bây giờ vẫn ghi danh đấy thôi. Có bản lãnh cậu đừng ghi danh.”

Nụ cười có thâm ý khác của cô ấy khiến Yến Yến rất không thoải mái, Yến Yến nói: “Dì Lâm bảo tớ đi báo danh.”

“Nói như vậy, dì ấy thật đúng là muốn tốt cho cậu đấy.” Thải Hoa cười nói.

“Đúng vậy, vẫn còn nhiều người tốt .” Yến Yến nói với Thẩm Ngộ: “Anh Thẩm Ngộ, không biết cuộc thi sắp tới thi nội dung gì, em một chút cũng không nắm chắc đây.”

Thẩm Ngộ: “Như vậy, ngày mai anh đi lên huyện hỏi thăm tình hình, trở về sẽ nói với em.”

Yến Yến cười nói: “Như thế thật tốt, đến lúc đó còn phải làm phiền anh giảng dạy cho em.”

“Còn có em nữa.” Thải Hoa cười như trẻ con: “Còn có em, anh Thẩm Ngộ, thời điểm anh vừa mới đến còn ở nhà em nữa, không thể không quản em nha.”

Thẩm Ngộ nhìn cô, phát hiện Thải Hoa thật là một người cổ quái, đêm hôm đó nghe các cô nói chuyện, khiến cậu cảm thấy có chút dọa người, nhưng lúc này nhìn cô, chỉ là một cô bé bình thường.

Nhớ tới thời điểm cậu vừa mới đến được cô giúp đỡ, cậu gật đầu: “Được.”

Phải luôn trả nhân tình đấy.

Thải Hoa liền vui vẻ nhảy dựng lên, nắm cánh tay Yến Yến cười nói: “Yến Yến, thật tốt quá, chúng ta lại có thể cùng nhau học tập rồi.”

Yến Yến vẫn có chút không thoải mái, tránh tay cô: “Tớ muốn về nhà nấu cơm.”

Thải Hoa: “Một mình cậu ở nhà, nấu cơm chi thêm phiền, đến nhà tớ ăn.”

Yến Yến lắc đầu: “Không cần, tớ có mang lương thực trở về.”

Rời đi đại đội, Thẩm Ngộ nói với Yến Yến: “Một mình em không tiện lắm, đến chỗ ở thanh niên trí thức, mọi người cùng nhau.”

Yến Yến thoáng suy nghĩ: “Anh Thẩm Ngộ, buổi tối em có thể ở nhờ ở chỗ thanh niên trí thức sao?”

Thẩm Ngộ nhìn cô, cảm giác được cô đang lo lắng cái gì, liền nói: “Anh đi nói giúp em một tiếng.”

Hiện tại Cao Lộ ở cùng một chỗ với hai nữ thanh niên trí thức khác, giường đều có vị trí.

Thẩm Ngộ sắp xếp xong, Yến Yến trở về nhà ôm chăn đến đây, ở nhờ chỗ thanh niên trí thức.

Lúc trở về, Lâm Mai dạy cô rất nhiều, nói cô một cô bé không nên ngủ ở nhà một mình, tốt nhất nên đi đến nhà hàng xóm hoặc nơi nào an toàn ở nhờ, cô ghi nhớ đấy.

Ngày hôm sau Thẩm Ngộ ăn xong bữa sáng, liền mang theo phiếu vé lương thực, đạp xe đạp đi vào trong huyện. Cậu từ phía nam vào thành, đi theo đại lộ giải phóng nam bắc, rốt cuộc phía bắc chính là đại viện cách ủy hội, bên cạnh là cục công an. Phòng nghiên cứu đá quý của Lâm Lam bọn họ  ở vị trí phía đông nam huyện thành, mà xưởng dệt ở góc đông bắc. Đi xưởng dệt, trước phải vòng qua cách ủy hội huyện sau đó lại đi về hướng Bắc, vòng qua trường học.

Cậu cũng không biết Lâm Lam đang ở phòng nghiên cứu hay ở cách ủy hội, cho nên trước đi thẳng đến xưởng dệt.

Thời điểm đi ngang qua trường trung học, vừa lúc thấy mấy cậu bé đứng bên ngoài cổng trường sóng đôi phơi nắng, một người trong miệng còn ngậm một điếu thuốc cuốn, giống như mấy ống khói nhỏ đang tỏa khói.

“Các người ai có cách khiến Hàn Vượng Quốc rời khỏi không?” Cao Lăng cắn điếu xì gà hỏi.

Mấy người đều lắc đầu, có người nói: “Ai dám tính toán với cậ, mưu trí, khôn ngoan à, so với mái hiên bị đóng băng còn lạnh hơn nữa đấy.”

“Nếu không chúng ta tổ chức hoạt động gì đó, xem chiếu bóng? Hoặc đi trượt băng? Trượt băng tốt.” Có người đề nghị: “Như vậy có thể mời Hàn Mạch Tuệ.”

Thẩm Ngộ vừa lúc đạp xe đạp đi đến nơi này, nghe bọn hắn nói đến Đại Vượng và Mạch Tuệ không nhịn được thả chậm tốc độ, quay đầu nhìn thoáng qua Cao Lăng.

Cao Lăng ở nhà giống như đứa trẻ ngoan, ở trường học cũng không phạm phải chuyện lớn gì, không đến nổi phải bị gọi phụ huynh. Nhưng cậu ta giống như có bệnh thời kỳ cuối, rời khỏi tầm mắt của cha cậu thì như đổi thành người khác, miễn cưỡng tựa vào trên tường, dường như không có xương. Hai tay hắn đút trong túi quần, hàm răng cắn cắn điếu xì gà, bộ dáng thiếu niên bất lương. Hắn thấy Thẩm Ngộ quay đầu nhìn cậu ta, liền cười nói: “Tôi nói anh trai này, anh nghe được cái gì dễ nghe rồi hả, ngay cả đường cũng không đi? Lo đạp xe đạp của anh đi.”

Thẩm Ngộ không có phản ứng đến nhóm của cậu ta, đạp xe đạp đi về phía trước, lại suy nghĩ một chút cậu liền quẹo vào trường trung học.

“Ai, không phải anh ta là thầy giáo mới tới chứ?”

Cao Lăng: “Mày nhìn cái bộ dáng nhà quê kia, chắc chắn là từ nông thôn đến. Thầy giáo trường trung học cấp hai chúng ta, không có dáng vẻ quê mùa như vậy.”

“Cao lão đại, anh nói như thế không đúng, em thấy người ta còn rất tuấn tú đây này, bộ dạng còn lớn hơn chúng ta hai tuổi.”

Cao Lăng không có để ý tới, nhưng chân vừa đạp tường đứng thẳng, phi một tiếng đầu thuốc lá phun xuống mặt đất, dùng chân đạp nát, sau đó đi theo bóng dáng Thẩm Ngộ trở vào trường học.

“Cao lão đại, sao lại trở về nữa? Không phải muốn trốn học sao? Không đủ nghĩa khí đâu đấy.”

“Trở lại mời các cậu điếu thuốc..” Cao Lăng chạy chậm trở về sân trường, chỉ thấy Thẩm Ngộ dừng ở trước cửa lớp mười, Hàn Mạch Tuệ, Hàn Vượng Quân liền chạy ra lớp vui vẻ chào hỏi anh ta. Khiến cho Cao Lăng càng kinh ngạc, ngay cả Hàn Vượng Quốc cũng đi ra.

Ơ, lai lịch không nhỏ à.

Cao Lăng phải dựa sát vào sau cánh cửa một lớp nhìn bọn họ, cậu ta nghe giọng nói của Hàn Mạch Tuệ, trong ngày thường thời điểm cùng các bạn chơi đùa, cô cười vô cùng sáng sủa, chưa bao giờ xấu hổ, Cao Lăng đã cảm thấy giọng nói của cô dễ nghe giống như chuông bạc. Nhưng lúc này cô không hoạt bát giống như bình thường, ngược lại rất quy củ đừng ở nơi đó, khẽ mỉm cười,  nhẹ nhàng nói chuyện cùng Thẩm Ngộ, cái đó gọi là dịu dàng.

Cậu ta cho tới bây giờ chưa từng thấy dáng vẻ như thế của cô đâu, không nhịn được nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngộ.

Thẩm Ngộ cảm giác được tầm mắt của cậu ta, quay đầu nhìn sang.

Mạch Tuệ quay đầu lại thấy Cao Lăng, Cao Lăng cười cười nhìn về phía cô.

Mạch Tuệ cắt một tiếng, nói với Thẩm Ngộ: “Đừng phản ứng đến cậu ta, cậu ta chỉ là thủ hạ bại tướng.”

Thầm Ngộ cười nói: “Ba người các em cùng nhau, đi tới chỗ nào cũng không có ai dám bắt nạt.”

Cậu cảm thấy có Đại Vượng và Nhị Vượng bên cạnh, Mạch Tuệ sẽ không bao giờ bị thiệt thòi. Dù sao một cô bé xinh đẹp lại học giỏi như vậy, tình cảnh ở trong trường học có chút vi diệu. Bé trai có vọng tưởng, cô bé có ghen tỵ sẽ cô lập cô. Có điều tính cách Mạch Tuệ tốt, sáng sủa lại hào phóng, phần lớn quan hệ giữa cô và các bạn học nữ cũng không tệ. Dù sao các cô còn muốn lấy lòng hai anh em Đại Vượng, Nhị Vượng nữa đây, muốn bọn họ lưu lại ấn tượng tốt, cho nên sẽ đối xử với cô tốt một chút.

Mạch Tuệ: “Thế đấy. Sau khi chúng em đến đây, đại viện không có một người nào, không có một ai không sợ anh của em đánh. Chúng em có cuộc thi, cũng không có ai thi tốt qua em cùng em trai cả.”

Hiện tại thành tích của côv à Nhị Vượng cuốn chặt lấy nhau, không phải cô hạng nhất thì cậu hạng nhất, hai người luôn so sánh trong cuộc thi, xem người nào được hạng nhất người đó có thể nói ra yêu cầu.

Lúc này chuông vào học vang lên, Thẩm Ngộ nói: “Anh đến xưởng dệt hỏi thăm một chút về cuộc thi chiêu công, các em nhanh đi học đi.”

Nhị Vượng: “Anh Thẩm Ngộ, buổi trưa đến dùng cơm nha.”

Đại Vượng: “Em đi cùng anh.”

Thẩm Ngộ khoát tay: “Không cần, các em nhanh đi học đi.”

Cậu không muốn làm chậm trễ việc học của bọn họ, nên đẩy xe đi trước.

Cao Lăng cũng không lên lớp, ngược lại đi theo Thẩm Ngộ: “Này, anh trai, anh là thanh niên trí thức từ nơi nào xuống nông thôn vậy?”

Chỉ có kẻ đần mới nhìn không ra Thẩm Ngộ là thanh niên trí thức.

Thẩm Ngộ quan sát cậu ta: “Tôi thấy quan hệ giữa cậu và bọn họ không được tốt lắm.”

Nếu như là quan hệ bình thường, Mạch Tuệ không đến nỗi như vậy. Hơn nữa mấy năm nay Đại Vượng cũng không chủ động khiêu khích, vậy chắc chắn là bọn họ khiêu khích bị Đại Vượng đánh lại.

Cao Lăng cười lên: “Không được tốt lắm vậy cũng không xấu, anh theo chân bọn họ quan hệ cũng không tệ đấy.”

Thẩm Ngộ: “Là rất tốt. Tôi còn có việc, đi trước một bước.”

“Này, không phải anh muốn đi đến xưởng dệt sao, anh muốn đi chiêu công, tôi đi cùng anh, tôi biết người, có thể tìm người hỏi thăm dùm anh một chút.”

Thẩm Ngộ từ chối nhã nhặn, đạp xe đi.

Cao Lăng nói to về phía hắn: “Chủ nhiệm xưởng dệt cách ủy hội, là người thân của tôi.”

Thẩm Ngộ không quan tâm, chú ý tự đi.

Cao Lăng nhún nhún vai, muốn đi ra ngoài cùng đám hồ bằng cẩu hữu chơi lại đột nhiên không có hứng thú, trở về đi học cũng cảm thấy không có ý nghĩa. Lúc nào Hàn Mạch Tuệ có thể nói chuyện với mình như vậy chứ. Cậu ta đi qua lớp một dừng ở trước cửa, cửa sổ thủy tinh phía nam bị ánh mặt trời chiếu vào, cậu cũng nhìn không thấy được Hàn Mạch Tuệ, có chút hậm hực.

Cậu đột nhiên linh cơ thoáng động, không bằng lưu ban một năm nữa? Như vậy có thể học chung một lớp với Hàn Mạch Tuệ! Nếu không, hiện tại đẩy lùi một năm?

Quả thực cậu bị chính mình làm cảm động muốn chết, làm sao thông minh như vậy đây.

Cao Lăng chạy đến cục công an tìm cha mẹ hắn, vừa lúc Giang Xuân Hà đang trò chuyện cùng Lâm Lam ở đây.

Mấy ngày qua Lâm Lam vẫn luôn bù đầu tìm kiến thức về động đất. Kiếp trước cô hiểu rõ động đất chủ yếu đến từ Tứ Xuyên, mà vào năm 76 ở núi T, khai quật mỏ than bị động đất, cũng chỉ biết thời gian là rạng sáng ngày 28 tháng 7. Đây là lúc cô làm tình nguyện viên, tham gia diễn tập dự phòng chấn động nghe được nội dung này. Nhưng bởi vì công việc bận rộn, cô chỉ tham dự vài hoạt động mà thôi, cũng không quá để ý nên không nhớ được bao nhiêu.

Hai ngày này cô tìm hiểu sâu hơn, thông qua văn phòng địa khu chấn biết được, thật ra thì Trung Quốc đã thành công dự báo được động đất.

Năm nay trước đó ngày 4 tháng 2, động đất Hải Thành đã được dự báo thành công, cho nên không xảy ra nhân viên thương vong quá lớn, tin tức truyền ra quốc tế vô cùng oanh động, lục tục có không ít các chuyên gia khoa học nước ngoài về động đất cùng tổ chúc học thuật quốc tế đến Trung Quốc khảo sát.

Bởi vì đây là liên hiệp quốc duy nhất thừa nhận dự báo thành công về động đất.

Mặt khác, trong trí nhớ kiếp trước của Lâm Lam, thời điểm núi T động đất, khu trực thuộc huyện Thanh Long bởi vì kịp thời làm tốt công tác  phòng địa chấn, cuối cùng thương vong rất nhỏ.

Cô biết mình không phải đi tiên đoán cái gì, dù sao cô cũng không có chuyên nghiệp nên không có quyền nói chuyện, chuyên gia nghiên cứu động đất hiện hữu đều vô cùng ưu tú, cũng có thể dự báo thành công, cái này nói rõ đã có sự trợ giúp của kỹ thuật.

Cô muốn nghĩ ra cách, trong khoảng thời gian đó. Các chuyên gia động đất sau khi làm giám sát, để mọi người tin tưởng động đất nhất định sẽ xảy ra, kịp thời làm tốt công tác đề phòng động đất.

Bây giờ cô cần hệ thống khoa học về kiến thức tương quan về động đất, như vậy mới có thể viết ra thứ chuyên nghiệp được, lời nói có vật chứng, mới có thể làm cho dân chúng bình thường tin phục, có thể làm cho nhân viên nghiên cứu động đất tin tưởng cô thật sự hiểu biết về cái này, cũng nguyện ý câu thông sâu sắc với cô hơn.

Trừ đọc sách, chính là cùng nhân viên phòng nghiên cứu địa chấn cố vấn về kiến thức chuyên môn, cho nên hai ngày này cô vẫn ngâm mình ở chỗ Giang Xuân Hà.

Thật ra chuyện này chính là nhiệm vụ của Giang Xuân Hà, nhưng Giang Xuân Hà cảm thấy loại chuyện này có cục địa chấn quốc gia lo rồi, cả nước có mười mấy đài địa chấn, còn có tỉnh, đội địa chấn địa khu, căn bản không có chuyện của phòng làm việc địa chấn huyện nữa. Cô chỉ cần tiếp nhận theo chỉ thị của cấp trên là được rồi, bắt diễn tập thì diễn tập, để cho phòng địa chấn đề phòng chấn động thì làm theo. Nói sau cô cũng không học về chuyên ngành này, chẳng qua được sắp xếp một chức vụ mà thôi.

Thấy Lâm Lam tích cực thu xếp chuyện này như vậy, trong lòng cô còn nghi ngờ đây này, không biết có phải Lâm Lam có hứng thú với chức vụ trong phòng làm việc địa chất hay là muốn cạnh tranh tuyên truyền vị trí phó chủ nhiệm phòng làm việc nữa đây. Có điều cô cũng không thể hiện ra ngoài, cũng rất nghiêm túc trả lời vấn đề của Lâm Lam, không hiểu liền lật tư liệu vèo vèo, còn đưa chìa khóa tủ tài liệu cho Lâm Lam, cho phép cô ấy tự xem tài liệu.

Lâm Lam thoáng lật xem, phát hiện có thể thông qua các chấn động nhẹ, biến đổi địa hình, đo đạc trọng lực, địa từ, giám sát các phương diện của mặt biển… cô lại hỏi thăm Giang Xuân Hà hàm nghĩa của những thứ trị số này.

Giang Xuân Hà bị cô hỏi đến hai mắt xoay xoay, cũng không thể không biết xấu hổ nói mình căn bản không biết, chỉ đành phải tránh nặng tìm nhẹ nói một chút.

Thời điểm cô đang bị Lâm Lam hỏi đến không cách nào trả lời được, Cao Lăng chạy vào: “Mẹ, con muốn học lại lớp mười.”

Giang Xuân Hà thở phào một hơi, chuyển sang con trai: “Đứa bé này, đang yên đang lành nói bậy bạ gì đó.”

Cao Lăng cười với Lâm Lam vô cùng rực rỡ: “Chào dì Lâm.”

Lâm Lam cười cười: “Cao Lăng, mùa hè sang năm cháu đã tốt nghiệp, bây giờ còn muốn học lớp mười?”

Cao Lăng: “Đúng vậy, con cảm thấy trước kia con không chăm chỉ học tập, quá không tốt, con muốn học tập thật tốt, học kỹ chương trình lớp mười lại lần nữa. Trước kia…” Cậu khẽ cúi đầu lộ ra vẻ mặt khổ sở lại áy náy: “Mẹ, trước kia cũng là con sai rồi, không chăm chỉ học tập, lãng phí thời gian.”

Giang Xuân Hà lại không nghĩ rằng con trai có vấn đề gì, cô cảm thấy nhất định con trai không muốn xuống nông thôn lại không có cách nào trực tiếp tiến vào nhà máy, lên đại học, cậu lại vô ý thức muốn trốn tránh, muốn tiếp tục ở lại trong trường học.

Giang Xuân Hà cũng tính toán cho con trai, làm lính quá khổ, cô không nỡ tiễn đưa con trai đến nơi nào đó bị giày vò, cô đã nghĩ để cho cậu sang huyện bên cạnh thành Quan Công đợi một năm, sau đó tiến cử lên đại học. Trở về có thể vào cơ quan, mặc dù tiền lương không cao như công nhân, nhưng được ở chỗ thanh nhàn, không mệt.

Nếu ở trong trường học, đó là lao động không có kinh nghiệm, muốn tìm cách quan hệ cũng bày không hơn được.

“Đừng nghĩ gì thì nói ra như thế. Cha con không đánh chết con mới lạ.”

Giang Xuân Hà và Cao Vệ Đông có hai đứa con trai, Cao Lăng cùng Cao Vũ, công việc Cao Vệ Đông bận rộn, bình thường cũng không có tâm tư quản con trai như thế nào, cũng chỉ có cô quản, ngoài miệng nói lời hung hãn, nhưng thực tế rất là cưng chiều.

Cao Lăng chuyển hướng sang Lâm Lam: “Dì Lâm, dì nói xem con làm vậy có đúng hay không?”

Lâm Lam cười lên: “Nhưng dì nói không tốt đây.”

Nếu như cậu lưu lại một năm, thật ra cũng là tốt, chăm chỉ học tập, năm sau nữa lại học lớp mười một, năm sau vừa lúc có thể tham gia thi tốt nghiệp trung học.

Vậy cũng là đánh bậy đánh bạ.

Dĩ nhiên nhà hắn có điều kiện, Giang Xuân Hà chắc chắn sắp xếp cả rồi,  năm sau cũng giống như có thể thi đại học. Chỉ sợ rời khỏi sân trường một năm, buông thả rồi, lại không thích học tập, cũng khó nói có thể thi đậu hay không.

Có điều lúc này thao tác không quy phạm, còn có người thế thân có thể chui vào chỗ trống.

Niên đại này thường xuyên có người thi lên đại học, lại bị người khác thế thân, qua vài năm sau mới phát hiện. Hơn nữa thí sinh ở nông thôn, thật vất vả vào thành thi một chuyến, sau đó trở về nhà… nếu như không nhận được thư thông báo, liền cho rằng không trúng tuyển. Thực tế có thể tuyển chọn, chẳng qua không nhận được thư thông báo mà thôi.

Lâm Lam cảm thấy huyện cách ủy hội có chút gia trưởng, lại có thể làm ra chuyện như vậy.

            Cô không muốn lẫn vào chuyện nhà họ Cao, liền lấy cớ sửa bản thảo rồi rời đi trước.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Hàn Thanh Tùng và La Hải Thành từ bên ngoài đồng thời trở về.

La Hải Thành: “Hàn cục, phó cục Lý kêu tôi đến, nói thả Hồ Kim Thành ra. Tôi đã điều tra,  thật sự hắn không có chuyện gì, chỉ là xem náo nhiệt rồi bị liên lụy.”

Hàn Thanh Tùng: “Thả. Phái người thỉnh thoảng theo dõi hắn.”

La Hải Thành kinh ngạc nói: “Hàn cục, hắn có vấn đề?”

“Còn không biết, theo dõi xem sao.”

“Vậy được, tôi sẽ cho người chú ý đến hắn, thường thường nhìn đến hắn.” Những người này cũng biết quy củ theo dõi, không phải người rất quan trọng thì không cần mỗi ngày đều nhìn chằm chằm, cách  mấy ngày lại tách ra, căn bản có thể nắm giữ chi tiết. Dù sao lúc này người cũng không thể tùy ý đi loạn, ví dụ như xã viên muốn đi làm, ngày nào không đi phải xin phép nghỉ.

Hàn Thanh Tùng: “Cùng nhau ăn.”

La Hải Thành: “Chị dâu ở đây, chừng mấy ngày không gặp, rất nhớ…” Anh ta nhìn Hàn Thanh Tùng một cái, cười nói: “Rất nhớ chị dâu cùng bọn nhỏ đấy.”

Lâm Lam bưng hộp đựng cơm ra ngoài, chào hỏi với bọn họ: “Đã về rồi, cùng nhau ăn cơm.”

La Hải Thành: “Hàn cục, tôi cảm thấy chị dâu cũng rất nhớ đến tôi.” Tiếp thu ánh mắt thâm trầm đến từ cấp trên, anh ta vội vàng đi trước.

Lâm Lam đi tới bên cạnh Hàn Thanh Tùng: “La Hải Thành này, một nắm tuổi mà tính vẫn trẻ con như thế. Thanh Vân đã kết hôn, như thế nào anh ta còn không có động tĩnh?” Cô ra hiệu Hàn Thanh Tùng đi ra ao nước rửa tay, cô lấy nước ấm trong hộp, vừa lúc cho anh rửa tay.

Bọn họ đi vào nhà ăn ăn cơm, lại thấy Đại Vượng từ bên ngoài đi vào.

Lâm Lam ngoắc ngoắc cậu: “Con cả, nơi này.”

Đại Vượng đến đây nói cho bọn họ biết Thẩm Ngộ đến xưởng dệt hỏi thăm chuyện chiêu công.

Lâm Lam biết cơm của cậu chắc chắn cho Thẩm Ngộ, mượn phiếu vé cơm cùng tiền để cậu đi lãnh một phần thức ăn đến ăn, chờ Đại Vượng trở lại, cô nói: “Rất tốt, hỏi thăm được không?”

Đại Vượng để cải trắng đậu hủ đặt lên bàn, gật đầu.

Lâm Lam: “Cậu ấy chưa đi, thì để cho cậu ấy ở hai ngày.”

Đại Vượng: “Chưa đi, em hai đưa anh ấy về nhà.”

Đang ăn cơm, Chu Phượng Khiết tới đây, lúc nhìn Đại Vượng hai mắt sáng lên: “Ai nha, Lâm Lam, đây là con lớn của cô à.”

Một nhà ba người trầm mặc trong chớp mắt.

Lâm Lam cười giới thiệu: “Đúng vậy, nhìn cao như vậy, nhưng thật ra tuổi vẫn còn nhỏ lắm.”

Đại Vượng đứng dậy, chào hỏi cùng Chu Phượng Khiết.

Chu Phượng Khiết chậc chậc chậc, rất hâm mộ: “Xem vóc dáng cháu cao to thế này, rất nhanh vượt qua Hàn cục rồi.” Này nếu là người khác, cô còn chỉ định để hai cha con người ta đứng lên đo chiều cao, nhưng Hàn Thanh Tùng cô cũng không dám.

Lâm Lam để cho Đại Vượng ngồi xuống ăn cơm: “Không có đâu, nó còn nhỏ, nơi nào cao được như cha nó chứ.”

Đại Vượng xem xét Lâm Lam, không rõ sao cô cứ một mực nói mình còn nhỏ, nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm.

Chu Phượng Khiết càng xem càng thích, nếu không phải mình không có con gái có độ tuổi thích hợp, thật hận hiện tại không thể kết liền thành thông gia. Cô cũng bất chấp đi mua cơm, đem hộp cơm cho người trẻ tuổi trong phòng làm việc, để họ giúp mình mua cơm, cô ngồi nghiêng đối diện Đại Vượng, tay chống cằm nhìn người ta.

Mặt ngoài Đại Vượng rất lãnh đạm, trong lòng khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, tại sao cô ấy lại nhìn mình rồi lộ ra ánh mắt như vậy? Giống như trông thấy đùi lớn vậy.

Hàn Thanh Tùng liếc cậu một cái: “Xế chiều học cái gì?”

Đại Vượng suy nghĩ một chút, dường như là vật lý? Hay là hóa học? Hay là Anh ngữ đây? Cậu bình tĩnh nói: “Học thể dục, lao động.”

Hàn Thanh Tùng: “Vậy thì không cần trở về, học lái xe.”

Ánh mắt Đại Vượng sáng lên, lặng yên giơ ngón cái vì mình cơ trí, nhưng mặt không thay đổi gật đầu: “Vâng.”

Trong lòng Chu Phượng Khiết đã chậc chậc chậc tám trăm lần, nhìn xem, xem người ta kìa, lúc cô đang suy nghĩ người thân có con gái nào có thể xứng đôi với cậu không, đột nhiên thiếu niên đối diện liếc nhìn qua cô. Khống biết vì sao Chu Phượng Khiết, thế mà trong lòng lộp bộp, ánh mắt kia làm sao lại dọa người như thế? Nhưng thời điểm cô nhìn lại, thiếu niên ngồi ở chỗ đó yên lặng ăn cơm, sống lưng cao ngất, khẽ cúi đầu, an tĩnh lại ngoan ngoãn, cũng không dùng ánh mắt uy hiếp cô.

“Hàn Vượng Quốc?” cô hỏi.

Đại Vượng giương mắt: “Ngài nói.”

“Sau này cháu có tính toán gì không?”

Đại Vượng rũ mắt, sau đó nhìn Chu Phượng Khiết: “Sau khi tốt nghiệp muốn đi lính.”

Chu Phượng Khiết: “Điều kiện tốt như vậy, làm lính chắc chắn được. Chỉ là… làm lính cực khổ lắm, không tin cháu hỏi cha cháu đi, đúng không Hàn cục?”

Hàn Thanh Tùng vừa lúc ăn xong: “Đã xong.”

Lâm Lam cũng ăn xong rồi, lấy khăn tay lau miệng rồi gấp lại một tầng đưa cho Hàn Thanh Tùng dùng, cô vội vàng tạm biệt Chu Phượng Khiết: “Chủ nhiệm Chu, cô từ từ ăn nha.”

Chu Phượng Khiết: “Lâm Lam, cô suy nghĩ một chút lời tôi đã nói, chỗ của tôi còn nhiều người cho cô chọn lắm này.”

Lâm Lam vừa nói cảm ơn vội vàng lôi kéo Đại Vượng đi.

Vẻ mặt Đại Vượng nghi ngờ: “Làm sao vậy?”

Lâm Lam: “Sau này người ta hỏi con bao nhiêu tuổi, con nói con còn nhỏ, mười bốn tuổi thôi.”

Đại Vượng: . . . . . .

Lâm Lam nhìn: “Hoặc là, bây giờ con muốn tìm vợ?”

Đại Vượng lập tức đuổi theo Hàn Thanh Tùng.

Lâm Lam nhìn Hàn Thanh Tùng dạy Đại Vượng lái xe jeep, cô cũng đi tham gia náo nhiệt, kỹ năng nhiều để phòng thân nha, nếu cô cũng “Học” lái jeep, đó cũng là kỹ năng.

Cách ủy hội có hai chiếc xe jeep, cục công an chỉ có một chiếc, bình thường là lão cục trưởng dùng. Gần đây lão cục trưởng không thoải mái, đi khu bệnh viện dưỡng bệnh rồi, xe jeep để lại trong cục, người nào có việc thì người đó dùng.

Hàn Thanh Tùng ra cửa cũng lái chiếc xe mô tơ thùng, xe jeep căn bản là phó cục Lý. Lúc này Đại Vượng tới đây, Hàn Thanh Tùng liền tận dụng dạy con học lái xe.

Thấy Lâm Lam cùng tới đây, Hàn Thanh Tùng: “Anh cùng xe, không có chuyện gì.”

Lâm Lam: “Anh ba, em cũng muốn học lái xe nữa.”

Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng: “. . . . . .” người phụ nữ có thể lái được xe gắn máy, dường như lái xe jeep cũng không có gì. Hàn Thanh Tùng gật đầu, “Em ngồi phía sau.”

Anh mở cửa xe, giơ tay lên để cô vịn cánh tay lên xe.

Lâm Lam vui rạo rực: “Con cả, cố gắng lên nha.”

Đại Vượng: vốn không có chuyện gì, mẹ vừa lên con đều có chút khẩn trưởng rồi.

Cậu dựa theo yêu cầu của Hàn Thanh Tùng, vây quanh xe nhìn một vòng kiểm tra xem có an toàn hay không, mở cửa xe leo lên xe thắt dây an toàn vào. Lúc trước cậu có tiếp xúc qua xe jeep, nên đối với nơi nào nơi nào đều rõ ràng cả, có điều vẫn rất chăm chú nghe Hàn Thanh Tùng nói một lần. Hàn Thanh Tùng dạy người ta cũng không dài dòng, không để ý sẽ để xót chỗ mấu chốt, cho nên Đại Vượng không dám khinh thường.

Hàn Thanh Tùng nói hai lần, để cho Đại Vượng thuật lại một lần, nghe con trai nói không sai, anh gật đầu.

Lâm Lam từ sau chồm lên: “Em, còn có em.”

Hàn Thanh Tùng nhìn cô, lộ ra một tia cười: “Nói.”

Lâm Lam cũng nói một lần, hoàn toàn đúng.

Hàn Thanh Tùng: “Được rồi, đợi lát nữa cũng để cho em lái.” Anh bảo Đại Vượng không nên gấp gáp, phải ổn định, trước hết nghĩ một chút rồi mới làm.

Nổ máy, kiểm tra đồng hồ đo chi tiết, giẫm ly hợp, gạt cần số, đạp chân ga. . . . . .

Đại Vượng học lái xe giống như cậu học đánh quyền, học vừa nhanh lại vừa ổn, sau ba lần đã có thể tự mình mở đường thẳng an toàn thắng xe, sau đó dựa theo yêu cầu của Hàn Thanh Tùng cũng học tăng giảm, quẹo cua, xoay quanh.

Lâm Lam nhìn tư thế kia, đoán chừng đến trưa là có thể quen thuộc  rồi, luyện tập nhiều lần một chút là tốt rồi.

Một giờ sau đổi lại Lâm Lam, cô còn muốn giả vờ giả vịt, tránh cho mình quá cao điều. Kết quả phát hiện mình có chút quên mất động tay thế nào, dù sao sau khi thi bằng lái xong cũng không chạm tay qua.

Hơn nữa xe jeep lớn như vậy, vừa thô hung ác lại. . . . . . Rách nát.

Vào lúc cô còn đang định gạt cần số thì Hàn Thanh Tùng đột nhiên cúi người tới đây, ngón tay kéo lấy dây an toàn ra vô cùng trịnh trọng nhét vào trong tay cô, nhìn cô một cái.

Lâm Lam: “… Ôi chao, em quên.”

Cái này không cần làm bộ rồi, phải đàng hoàng lái xe!

Nửa giờ sau, Đại Vượng ngồi ở chỗ ngồi phía sau trầm mặc, vốn cảm thấy mình học rất nhanh, kết quả mẹ còn nhanh hơn cậu, may mà cậu không có kiêu ngạo.

Một lúc sau, Hàn Thanh Tùng xem lại thời gian, bốn tiếng trôi qua, anh cũng chiếm lấy xe jeep nhiều, tránh phó cục Lý có ý kiến.

Xuống xe, anh nói với Đại Vượng: “Mấy ngày qua mỗi ngày dành chút thời gian đến đây luyện mấy giờ.” Dựa theo tiến độ của Đại Vượng, hai ba ngày là được.

Trong lòng Đại Vượng cao hứng, trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Dạ được.”

Cậu tạm biệt cha mẹ trước đi đến trường học, thời điểm đi đến bức tường rào bên ngoài trường học lại nhìn thấy mấy người Cao Lăng đang ở đó hút thuốc, cậu liếc mắt một cái cũng không để ý tới nữa.

Cao Lăng cười cười với cậu: “Hàn Vượng Quốc, thế mà cậu cũng trốn học? Không dễ dàng nha.”

Hằng ngày Đại Vượng đi học ngồi ở sau bàn, mặc dù lâu lâu cũng ngủ gật, nhưng cậu tuyệt không trốn học.

Cao Lăng nhìn cậu không thèm nhìn mình, bỏ chạy đi qua: “Tôi nói này bạn học Hàn Vượng Quốc, chúng ta cũng không có ân oán gì, giải hòa?”

Đại Vượng xem xét hắn một cái: “Không có ân oán giải hòa cái gì?”

Cao Lăng gật đầu cười lên: “Đúng ha, thế thì… sau này cùng nhau chơi bóng rồi chứ sao.”

Đại Vượng: “Nói sau, gần đây không có thời gian.” Cậu còn muốn học lái xe đấy.

Cao Lăng sẽ không để ý, lại cùng cậu trở về trường học. Có người nhìn thấy hai người bọn họ sóng vai đi tới, đều bàn tán xôn xao. Rất nhiều người đều biết Cao Lăng, Lý Sướng những người đó từng gây thù chuốc oán với Đại Vượng, một năm nay đều không lui tới với nhau. Không nghĩ đến bây giờ Hàn Vượng Quốc lại đi cùng Cao Lăng!

Lúc đến cửa lớp, Cao Lăng cười tạm biệt cùng Đại Vượng.

Đại Vượng cũng không chú ý trở về phòng học.

Thời điểm đi ngang qua bàn của Nhị Vượng và Mạch Tuệ, cậu thoáng ngừng lại.

Nhị Vượng: “Anh cả, tiết học vật lý xế chiều, chúng em giúp anh xin nghỉ phép rồi.”

Đại Vượng gật đầu: “Được.”

Mạch Tuệ: “Anh cả, nếu anh không thoải mái, anh về nhà trước, anh Thẩm Ngộ còn đang ở nhà chúng ta đấy.”

Bọn họ giữ Thẩm Ngộ ở chỗ này ăn cơm, ăn cơm xong Nhị Vượng mượn  chìa khóa đưa Thẩm Ngộ về nhà, tìm sách để cho cậu ở nhà học tập.

Đại Vượng khẽ nhướng mày: “Không thoải mái?”

Mạch Tuệ liền cười khanh khách: “Chúng em nói với thầy giáo anh bị bệnh.”

Đại Vượng giống như con sói cường tráng rũ mắt suy nghĩ một chút: “À, còn chút không thoải mái, anh đi về trước, các em đi đón hai người bọn họ.” cậu trở về chỗ ngồi thu dọn cặp sách.

Nữ sinh ngồi trước bàn cậu quay lại nhìn, lấy hết dũng khí còn đem mặt mình trướng đến mức đỏ bừng, trái tim cũng đập bang bang trong lồng ngực: “Hàn, Hàn Vượng Quốc bạn học, cậu không thoải mái ở đâu?”

Đại Vượng nhét quyển sách vào trong cặp xách, chỉ chỉ lỗ tai mình: “Nghe không rõ.” Sau đó yên tâm thoải mái đeo cặp sách đi về.

Trong nháy mắt nữ sinh kia đầy đau lòng: “Tai bạn học Hàn Vượng Quốc bị thương sao? Cậu ấy lại nghe không rõ không trách được không thể đi học mà.”

Ngồi cùng bàn: . . . . . . Cho nên có thể quang minh chánh đại không để ý mấy bạn học nữ như các cô đấy!

Ngày mùa đông ngắn, nếu khí trời không tốt, không đến năm giờ đã trời đã đen nhìn không rõ.

Lâm Lam từ chỗ Giang Xuân Hà mượn được mấy quyển sách chuyên ngành trở về nghiên cứu, sau khi Hàn Thanh Tùng dạy lái xe xong lại cùng Lưu Kiếm Vân đi ra ngoài làm việc, không ở phòng làm việc, cô liền tự mình trở về.

Bọn nhỏ đã về đến nhà, bởi vì có Thẩm Ngộ nên rất náo nhiệt, cô vừa đi đến cổng đã nghe đến tiếng cười ha ha của Tam Vượng, quả thực không thể kích thích hơn.

Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng đang nấu cơm, Đại Vượng cùng Thẩm Ngộ ở trong sân xách nước, trong sân bọn họ có một cái giếng, không có bơm nước, chỉ có thể dùng sợi dây kéo thùng nước lên.

Thấy Lâm Lam trở về, Tam Vượng và Tiểu Vượng đều vây quanh, Thẩm Ngộ cũng đi đến chào hỏi.

Lâm Lam cười nói: “Đi xưởng dệt sao? Như thế nào?”

Thẩm Ngộ cười cười: “Đi xem, hỏi một chút về phạm vi cuộc thi, vẫn còn tốt, không phải rất khó.”

“Có điều toàn bộ huyện nghe nói chỉ tuyển mười mấy người, cũng không dễ dàng.” Lâm Lam nói: “Ngày mai tôi cũng đi hỏi thăm giúp cậu một chút.”

Thẩm Ngộ vội nói: “Tổ trưởng, không cần làm phiền, em chỉ là đi thử một chút, thi không đậu cũng không sao.”

“Không có chuyện gì, dù sao cũng chỉ xem một chút.” Lâm Lam nhìn ra cậu có chút mờ mịt, nhưng xưa nay đã quen gánh chuyện này, không có biểu hiện quá rõ ràng.

Cơm tối Nhị Vượng luộc mì với đậu hà lan, chế biến bánh bột ngô, khoai lang, còn có món mặn bí đao hầm thịt, cải trắng tôm khô chưng trứng. Mùa đông cải trắng vô cùng thơm ngon, món thịt mặn là Lâm Lam cùng Nhị Vượng làm, không có mặn như vậy, nhưng được cái thơm hơn.

Hàn Thanh Tùng còn chưa trở về, Lâm Lam liền chừa lại thức ăn cho anh trong nồi, còn bọn họ ăn trước.

Lúc ăn cơm, Thẩm Ngộ nói với Lâm Lam: “Tổ trưởng, hiện nay xưởng Nhật Hóa không mở rộng sản phẩm mới, em cũng không làm được gì đặc biệt, bọn Từ Đông Hưng có thể ứng phó được.”

Lâm Lam cảm thấy Thẩm Ngộ muốn vào xưởng dệt, đây là lựa chọn quyền lực của cậu. Kiếp trước cậu và Yến Yến cùng nhau vào xưởng dệt, sau đó cậu lại tham gia thi tốt nghiệp trung học trở về tỉnh thành học đại học, sau khi tốt nghiệp không muốn ở lại tỉnh thành trở lại xưởng dệt làm cán bộ. Chờ sau này cải cách mở rộng, cậu và Yến Yến dẫn dắt xưởng dệt đi lên bậc thang mới. Sau đó xí nghiệp nhà nước cải cách, gầy dựng lại, bọn họ lại dẫn dắt công nhân viên chức bị nghỉ việc bắt đầu con đường gian khổ xây dựng sự nghiệp, cuối cùng trở thành trùm xưởng dệt đầu lĩnh trong nước, kinh doanh chủ yếu khăn lông, vải vóc còn phát triển nhãn hiệu giá cao, tiêu dùng ra nước ngoài.

Đây là con đường thuộc về Thẩm Ngộ, Lâm Lam tự nhiên sẽ không can thiệp, hơn nữa cho dù cô có làm bất cứ chuyện gì, dường như nam nữ chính vẫn hướng theo quỹ đạo phát triển như cũ.

Cô nghe ra Thẩm Ngộ có chút thấp thỏm, đoán chừng sợ cô không thoải mái, cô cười nói: “Vấn đề của xưởng Nhật Hóa là quy mô chế ngự, nếu như sau này chính sách thả lỏng, thì còn có cơ hội. Hiện tại không vội.”

Dù sao kỹ thuật thành thạo, chỉ cần có người trông chừng cũng không xảy ra sai lầm, vậy thì không thành vấn đề .

Lâm Lam không cần nghĩ cũng biết ở trong thôn cậu nghe được những lời ong tiếng ve gì, cô cũng không nhiều lời, giống như mình ủng hộ con mình cũng ủng hộ cậu như vậy là tốt rồi.

Thẩm Ngộ nhìn Lâm Lam thật lòng ủng hộ câu, trong lòng có chút thấp thỏm liền bỏ qua, cũng vui vẻ, cậu còn trò chuyện với Lâm Lam về tài liệu nghiên cứu động đất.

“Đài địa chấn nhất định có dụng cụ cùng tư liệu càng chính xác tỉ mỉ hơn, tổ trưởng có thể đi theo bọn họ nhờ chỉ bảo.”

Lâm Lam cười nói: “Tôi cũng nghĩ như thế, có điều trước phải học tập, không thể cái gì cũng không hiểu lại tùy tiện đi quấy rầy.” Như vậy chẳng những không được tín nhiệm, ngược lại còn bị khinh bỉ.

Nhìn bộ dạng cô chăm chú cố gắng, làm cho Thẩm Ngộ rất khâm phục.

Cơm nước xong, Lâm Lam tiếp tục nghiên cứu báo cáo của mình.

Mạch Tuệ, Nhị Vượng và Thẩm Ngộ cùng nhau luyện tập anh ngữ, đây cũng là thói quen của hai chị em, luyện tập anh ngữ xong mới bài tập yêu thích của từng người.

Tình huống như thế Đại Vượng căn bản không tham dự. Có điều mặc dù cậu không thế nào học tập, thành tích cũng không kém, dù sao đầu óc cũng dể dùng, thời điểm học hiệu suất cực cao, có lẽ nắm giữ vấn đề đó cũng đâu ra đó đấy. Lúc này cậu ở trong sân luyện tập chủy thủ của cậu, trong sân không có mở đèn, trời đầy mây, ánh trăng và ngôi sao mông lung phản xạ ánh đao lòe lòe, giống như chấm nhỏ tung bay trong sân.

Hai anh em Tam Vượng và Tiểu Vượng thì ở trong nhà, ngồi trên mặt đất chơi bắn bi, vừa chơi đùa rồi cũng xen vào nói hai câu anh ngữ.

Luyện tập xong anh ngữ, Mạch Tuệ thu dọn một ít sách: “Anh Thẩm Ngộ, cái này anh đưa cho Yến Yến xem, chắc giúp được chị ấy.”

Cô cũng không biết xưởng dệt cần những gì, anh nói anh tuyển công nhân, thế mà còn phải thi văn hóa, làm bài tập, sao anh không vào trường học chọn người đi, thật là… người bình thường khó mà hiểu.

Thẩm Ngộ nhìn sách đựng trong túi: “Được.”

Mạch Tuệ và Nhị Vượng làm bài tập khác, Thẩm Ngộ nhìn Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng viết văn, cảm thấy hai người viết thật tốt. Nhìn một lát cậu lại nhìn Tam Vương đang chơi với Tiểu Vượng vui đến quên trời quên không có ý học bài, liền hỏi: “Tiểu Vượng, em đều làm xong bài tập rồi?”

Tiểu Vượng cười hì hì: “Anh Thẩm Ngộ, em đã viết xong hết ở trường học rồi.”

Thẩm Ngộ: “Anh xem giúp em.”

Tiểu Vượng lấy sách bài tập từ trong cặp sách đưa cho Thẩm Ngộ kiểm tra.

Thẩm Ngộ cầm qua xem một cái, nhất thời vẻ mặt đầy hắc tuyến, đứa nhỏ này từ khi nào lại bắt đầu qua loa như vậy? Khi còn bé cũng không có như vậy mà.

Mạch Tuệ đang nghiên cứu quyển sách về đá quý, thấy Thẩm Ngộ cau tít chân mày, liền cười nói: “Anh Thẩm Ngộ, như thế nào rồi?”

Thẩm Ngộ đưa bài tập của Tiểu Vượng cho cô nhìn.

Mạch Tuệ chỉ liếc nhìn, lại kinh hô một tiếng: “Em út, hai ngày nay em làm sao thế?”

Trước kia bài tập của Tiểu Vượng cũng là Mạch Tuệ và Nhị Vượng nhìn, kể từ khi năm ngoái đến sau này, Tiểu Vượng học tập rất ổn định, hiện tại đã lớp năm cũng không cần chị trông coi.

Nào biết đâu rằng, mới mấy ngày làm sao rơi xuống thế này? Đề toán học kia chẳng nhưng làm sai, còn lại cũng tạm được, chữ viết cũng không viết đàng hoàng.

Tiểu Vượng lơ đễnh: “Chị, dù sao em học âm nhạc mỹ thuật, cũng không cần học toán.” Tam Vượng ở một bên cười trốn tránh.

Mạch Tuệ: “. . . . . .” cô giật nhẹ Nhị Vượng đang nghiên cứu đề vật lý: “Nhất định là anh ba nhỏ làm liên lụy.”

Tam Vượng: “Làm sao lại là em, em là một người rất yêu học tập nha.”

Mạch Tuệ: “Em nhanh làm người trước! Người yêu học tập có quan hệ gì với em?”

Tam Vượng có chút ăn quịt nói: “Dù sao hai ta không cần toán học, lại không thích học, có quan hệ gì đâu.”

Mạch Tuệ, Nhị Vượng cùng Thẩm Ngộ bị nó nói thẳng thắn hùng hồn làm cho kinh sợ, trong lúc nhất thời lại không biết phản bác như thế nào.

Mạch Tuệ: “Anh cả!”

Cha là không quan tâm bọn họ học tập thế nào, học giỏi hay học cái xấu đều là của mình, không học cũng không có sao, dù sao anh cũng không phản đối bọn nhỏ đến trường đi học. Lâm Lam đang ở gian phòng đông bận rộn với bản thảo, tự nhiên cô sẽ không quấy rầy, cho nên liền gọi Đại Vượng.

Đại Vượng thu chủy thủ, cắm vào trong vỏ đao vắt ngang hông, sải bước vào trong nhà: “Ừ?”

“Mau mau quản Hàn Vượng Dân, nó càng ngày càng có năng lực rồi.” Mạch Tuệ đem bài tập của Tiểu Vượng vỗ trên bàn.

Đại Vượng tiến đến cầm lên, liếc nhìn, nhìn này dáng vẻ bài tập này…  Chân mày cậu cũng cau lại, quay đầu nhìn về phía Tam Vượng.

Tam Vượng: “Anh cả, anh cả ruột, anh nghe em giải thích, em cảm thấy được. . . . . .”

Đại Vượng đưa tay xách nó lên, nắm cả bờ vai của nó, ra hiệu nó ra ngoài trò chuyện một chút.

Tam Vượng: “Anh cả, em cảm thấy em còn có thể cứu vãn một chút.”

Tiểu Vượng: “Ai nha, anh ba nhỏ, anh đừng đi nha, anh sẽ thu đấy.”

Mạch Tuệ: “Em út, em đứng lại, cũng không biết xấu hổ cứ lo chơi không.”

Tiểu Vượng lập tức dán chân tường đứng vững, hai tay khép chặt quần, một bộ dạng không muốn nghe lời.

Mạch Tuệ vừa cười: “Được rồi, em đứng đó.”

Thẩm Ngộ nhìn về phía Tiểu Vượng, muốn nói chút gì, lại cảm thấy không cần thiết nói, nói cái gì, nói em nên học tập chăm chỉ? Ừ, nếu là học sinh, vậy thì hẳn nên học tập chăm chỉ. Đâu không phải quyết định tương lai có thể thi đại học hay không thi, đây là thái độ quyết định cuộc sống. Nên làm thì phải làm thật tốt, không nên lãng phí tiền cùng tính mạng của mình, nếu không còn không bằng không đi làm.

Đây là Lâm Lam từng nói với cậu, nếu không thể thay đổi chuyện xuống nông thôn, vậy thì phải sống cho sinh động, làm ra chút gì đó. Mỗi người đều có việc đáng làm, ở nơi nào cũng có thể bừng sáng lên.

Nghĩ đến cái này, cậu nói: “Tiểu Vượng, cho dù sau này em muốn học âm nhạc, toán học căn bản cũng phải học đấy.”

Tiểu Vượng khẽ cúi đầu, mím môi mở to đôi mắt nhìn bọn hắn, không nói chuyện.

“Tổ trưởng không phải đã nói sao, học tập để hiểu biết, hiểu được, đề cao  quá trình, không nhất định phải đạt tới mục đích gì.” Thẩm Ngộ ấm giọng nói.

Tiểu Vượng ừ.

Nhị Vượng cười lên: “Em buông thả học theo anh ba nhỏ. Nó nói với em cái gì?”

Tiểu Vượng lắc đầu: “Chưa nói gì, là em đột nhiên cảm thấy. . . . . .”

“Em đừng đột nhiên cảm thấy, em mới bao nhiêu chứ. Kinh nghiệm của người lớn rất quan trọng, em nghe theo mẹ là không sai đâu.” Mạch Tuệ nói.

Tiểu Vượng gật đầu một cái, không phải tình nguyện như vậy.

Lâm Lam từ gian phòng Đông vừa lúc đi đến đây: “Anh Tiểu Vượng, mẹ đã hỏi nếu học tập không giỏi, thi rớt, đoàn văn công cách ủy hội chúng ta cũng không nhận đâu.”

Bởi vì Tiểu Vượng ca hát, trình diễn nhạc khí rất xuất sắc, thời điểm đoàn ca múa cách ủy hội có biểu diễn, cũng sẽ mời bé đi, trả tiền, Tiểu Vượng rất thích, mỗi lần đều rất tích cực.

Đoàn trưởng Lữ của đoàn ca múa rất thích bé, nhiều lần hỏi thăm Lâm Lam về Tiểu Vượng, muốn cho Tiểu Vượng đi đoàn văn công luôn. Dù sao hiện tại cũng không cần học lên đại học, tác dụng đi học cũng không phải là rất lớn, học xong tiểu học đi đến đoàn ca múa học ca hát trình diễn nhạc khí vẫn đạt đấy, sau này cũng là công ăn việc làm ổn định.

Dĩ nhiên Lâm Lam không đồng ý. Hơn nữa cô cũng biết làm thế náo bắt bí mấy đứa nhỏ, bởi vì cô tinh tường hiểu rõ chỗ hứng thú của bọn nhỏ.

Quả nhiên, Tiểu Vượng lập tức hì hì cười một tiếng: “Mẹ, con rất thích học tập, học rất giỏi. Bài tập toán này mọi người không nhìn ra ư, không phải con viết. Là anh ba nhỏ bắn bi thua con, nên anh ấy viết.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đại vượng: … Chữ như chó bò của em thật sự không thay đổi chút nào. Còn không biết xấu hổ viết cho em út, không sợ mất mặt.

Tam Vượng: … Anh cả, anh không muốn tìm người giúp anh làm bài tập sao?

Đại Vượng: Được, em viết giúp anh.

Tam Vượng: !! Em muốn giúp, nhưng sẽ không giúp anh nha.

Đại Vượng: Sao thế.

Tam Vượng: Chữ của em khác với chữ của anh mà.

Đại Vượng: Em có thể luyện!

Tam Vượng: … Anh sẽ mất em, em bỏ nhà đi cũng là do anh cả ép, hu hu ~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info