ZingTruyen.Asia

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 153: Tâm sự,leo tường.

weiyi1314

Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Sau khi nhà Lâm Lam dọn đến huyện thành, kẻ đi làm, người đi học, tìm tòi nghiên cứu, ở bên ngoài vội vội vàng vàng, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đảo mắt đến mùa đông giá rét năm thứ hai, vừa rơi xuống một trận tuyết, nhiệt độ bỗng chốc hạ xuống, gió bắc giống như thanh đao quét vèo vèo qua mặt.

Phòng nghiên cứu mọc lên bếp lò, trong phòng nóng hầm hập, Lâm Lam còn chôn mấy củ khoai lang, khoai tây vào trong bếp lò, bên trên lại nướng chút bánh màn thầu, chỉ trong chốc lát mùi thơm ngào ngạt đã tản mát khắp nơi.

Ngô Công lấy ngọc bích bọn họ mới gia công cho Lâm Lam xem: "Tổ trưởng, cô nhìn xem lần này tỉ lệ khá hơn một chút."

Lâm Lam vội tiếp đi qua, cầm lấy đèn pin nhỏ chiếu chiếu, thấu quang (ánh sáng xuyên thấu qua) so với lần đầu đúng là tốt hơn, tạp chất bên trong cũng ít đi nhiều lắm, nhưng màu sắc vẫn hơi ảm đạm, không tính là thượng phẩm. Đây là vật thí nghiệm, chủ yếu xem kỹ thuật thế nào, tự nhiên không nỡ cầm lấy nguyên thạch đẳng cấp đến hạ đao.

Năm ngoái trong lúc vô tình Tam Vượng mang về một quyển sách thiết kế đá quý , cái này giúp bọn Lâm Lam rất lớn, từ đó tiếp thu được rất nhiều kiến thức hữu dụng, giúp bọn họ tăng nhanh tiến trình nghiên cứu đá quý ở phòng nghiên cứu.

Lâm Lam cùng Lý Công, Ngô Công hai người lại nghiên cứu, cảm thấy bề mặt đá quý còn phải tự nhiên lưu loát một chút.

Thời điểm bọn nhỏ tan học, Mạch Tuệ, Nhị Vượng dẫn Tiểu Vượng đến đây, sau khi Đại Vượng tan học đi đến cục công an đi theo Lưu Kiếm Vân học đồ.

"Mẹ, tuyết lại rơi rồi." Tiểu Vượng chạy vào trong nhà, dậm chân một cái, cởi mũ da xuống.

Lâm Lam bảo bọn nhỏ mau hơ lửa cho ấm người, uống chút nước nóng, cô đưa tay cho Tiểu Vượng chà xát chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng nói: "Tan giờ học thì cứ trở về nhà, đừng tới đây nữa, lạnh như thế đường còn xa." Trường học đến nơi đây có chút khoảng cách đấy.

Tiểu Vượng cười nói: "Chúng con muốn như vậy mà." Kể từ khi Tam Vượng rời nhà, bọn nhỏ đều có một ý nghĩ, muốn quý trọng thời gian cùng người nhà ở cạnh nhau.

Hơn nữa Nhị Vượng và Mạch Tuệ còn đến nơi này giúp đỡ, hai người bọn nó đi theo Ngô Công cùng Lý Công học được không ít kiến thức, hiện tại cùng nhau thiết kế, nghiên cứu cách gia công đá quý.

Hai người vào nhà liền cởi áo khoác ngoài, rửa tay uống chút nước nóng, bắt đầu làm việc cùng hai vị lão sư.

Bọn họ vừa đến, Lâm Lam có thể nhẹ nhàng hơn, đều nói tiềm lực của con người là vô hạn, cô coi như đã cảm nhận được. Những đứa trẻ này, luôn có thể mang đến cho cô sự vui mừng ngoài ý muốn, hiện tại phương tiện thiết kế đá quý này Mạch Tuệ là người vô cùng có linh tính nhất.

Lâm Lam chỉ dựa vào tích lũy kiến thức của kiếp trước, cũng không có giải thích mới gì, cho nên cô rất ít khi ra quyết định, ngược lại thích dân chủ tiếp thu ý kiến quần chúng hơn.

Một lát sau, Lâm Lam bới khoai lang, khoai tây ra ngoài, trên mặt đất đập đập vỏ ngoài đen xì, một cỗ hương thơm mang theo hơi nóng xông vào mũi.

"Mọi người tới ăn khoai lang nướng đi."

Mạch Tuệ và Nhị Vượng loay hoay không kịp ăn, bọn họ càng ngày càng thích học tập, quả thực giống như đói, một khi có thể tiếp xúc tri thức mới biết, bọn họ liền ước gì không ngủ không nghỉ để học hết khoa học về trái đất, cho nên thỉnh thoảng Lâm Lam cũng nhắc nhở bọn nhỏ chú ý thân thể cùng nghỉ ngơi.

Mặc dù hai đứa nhỏ này mới lớp mười, trên thực tế kiến thức lớp 11 trường cấp ba đã học xong, bắt đầu học chương trình học liên quan đến giáo dục cao đẳng một chút, thêm kiến thức khoa học tự nhiên.

Mạch Tuệ nói: "Con cảm thấy chúng ta không phải gia tăng mài nhẵn bề mặt, mà nên gia tăng bề mặt đối xứng của chúng? Như vậy có thể tăng thêm tính thấu quang, thấu quang càng nhiều, đá quý thoạt nhìn cũng sáng hơn, tỉ lệ sẽ tốt hơn."

Hai vị lão sư cũng không có nghiên cứu đá quý, dù sao từng tiếp xúc cũng chỉ là mỏ than, mỏ đồng, mỏ sắt các loại... mà những thợ thủ công, sư phụ kia cũng chưa từng tiếp xúc qua đá quý, mọi người thật sự mò mẫm qua sông. Từ lúc bắt đầu gia công cho ra thành phẩm hỏng bét đến bây giờ rốt cục bắt đầu phong thái của đá quý hiện đại.

Những thứ này chính là thành quả bọn họ cùng nhau nghiên cứu cố gắng mà ra, không thể bỏ qua công lao của bọn nhỏ.

Khoai lang mang đến từ nông thôn, sau tiết sương giáng đấy, không phải rất lớn, nhưng lượng đường rất nhiều, sau khi nướng ra màu vàng ươm, ăn vô cùng ngọt.

So ra vị khoai tây thua kém rất nhiều, nhưng khoai tây chắc bụng hơn khoai lang, mọi người cũng vui vẻ ăn để lấp đầy bụng.

"Mẹ, mẹ nướng khoai lang ăn ngon thật, vừa mê vừa say, còn không có khét." Mạch Tuệ vừa ăn vừa khen Lâm Lam.

Lâm Lam cười nói: "Các con càng ngày càng có khả năng, mẹ liền lui về hậu phương, làm đầu bếp."

Nhị Vượng: "Gần đây mẹ nấu cơm thật càng ngày càng ăn ngon hơn, hơn nữa còn cùng cha làm que thịt nướng."

Bọn nhỏ hoài niệm vài lần ăn đồ nướng kia, sau đó bọn nó lại ăn thêm mấy lần, tay nghề Hàn Thanh Tùng càng ngày càng tốt, Lâm Lam cảm thấy lúc mở sạp hàng thịt dê nướng cũng có thể làm giàu được.

Những đứa nhỏ này, học theo bộ dạng cô ra sức khen ngợi, bây giờ cả ngày đều khen ngợi ngược lại cô, haiz, cứ tiếp tục như vậy, mẹ già sẽ kiêu ngạo nha.

"Chờ anh ba nhỏ trở lại, chúng ta sẽ ăn thịt xiên nướng. Trong nhà vẫn còn kha khá than củi đây này." Chỉ là không dễ có thịt dê như vậy, phải dựa vào vận may, xem nơi nào giết dê lại có đường luồng mới có thể mua được, vậy thì có thể.

Trước trận đấu Tam Vượng gọi điện thoại, nói muốn đi Quảng Châu tham gia một trận thi đấu, sau đó sẽ trở về nhà một chuyến.

Mùa đông trời nhanh tối, cộng thêm trời đầy mây, bên ngoài mới hơn năm giờ đã đen thùi.

Lâm Lam xem một chút: "Chúng ta về nhà nấu cơm thôi."

Trong huyện thành không có xe buýt, cô đi làm cũng là đạp xe đạp, ba đứa nhỏ Mạch Tuệ là đi bộ đến đây.

Lúc này phía ngoài truyền đến tiếng động cơ, Tiểu Vượng vui mừng nói: "Mẹ, tài xế của mẹ đến rồi."

Lâm Lam cười dắt tay của của bé: "Anh hai của con đạp xe, chúng ta ngồi xe máy."

Hàn Thanh Tùng lái xe thùng kia, mặc áo khoác ngoài quân đội, trên đầu đội chiếc mũ quân đội đồng bộ, chân dài từ trong vạt áo khoác chống xuống đất.

Anh mới từ phía dưới công xã trở lại. Kinh tế tốt, mùa đông năm nay người làm biếng bọn côn đồ lại có chút ngoi đầu lên, anh liên tiếp bận rộn rất nhiều ngày, hôm nay mới rảnh rỗi trở lại.

Trên mũ của anh đọng một lớp tuyết trắng, trên lông nồng đậm đều kết sương trắng, bên miệng không ngừng thở ra khí trắng.

Lâm Lam để Mạch Tuệ và Tiểu Vượng ngồi trong xe thùng, cô ngồi phía sau Hàn Thanh Tùng: "Anh ba." cô vỗ vỗ lưng của anh.

Hàn Thanh Tùng xoay người nhìn cô.

Lâm Lam ra hiệu anh cúi đầu, cô vịn bờ vai của anh dán đôi môi lên, hà hà thổi hơi cho ánh mắt của anh, đem sương trắng kia hóa thành khí: "Hôm nay thật là lạnh."

Ngón tay Tiểu Vượng chuyển hướng che ánh mắt, cười trêu Lâm Lam: "Mẹ, cái gì con cũng không nhìn thấy."

Lâm Lam cúi người đội chiếc mũ lên đầu bé, cười nói: "Con nhìn cái gì ha, mẹ giúp cha con làm tan lông mi bị đông cứng."

Tiểu Vượng lập tức đứng lên: "Chị, lông mi chị có đóng băng không? Có muốn em giúp chị một tay làm tan nó không."

Mạch Tuệ cười run rẩy bả vai: "Đừng, chúng ta mới ra ngoài, ở đâu đóng băng chứ."

Lúc này Hàn Thanh Tùng khởi động xe gắn máy, dầu khói phả ra, Tiểu Vượng lung lay ngã vào trong ngực Mạch Tuệ.

Tiểu Vượng le lưỡi, nháy mắt mấy cái với Mạch Tuệ, dường như muốn nói: "Nhìn Hàn cục, rất nhỏ mọn."

Bọn họ đi đến cách ủy hội trước, Hàn Thanh Tùng dừng xe bên trong ký túc xá, tránh để bên ngoài bị tuyết rơi đông lạnh bình xăng.

Ở đó Đại Vượng đang tỷ thí cũng mấy công an, quyền qua cước lại uy vũ sinh phong. Tốc độ ra quyền của cậu thật nhanh, vừa ngoan vừa chuẩn, quyền cước phối hợp thích đáng, thân hình nhanh nhẹn giống như con báo, tràn đầy sức mạnh mỹ cảm.

Lâm Lam đều nhìn ngây người, con cả giỏi quá!

Kể từ khi chuyển qua đây đến nay, Đại Vượng không đi học ở chỗ này, còn đi theo Lưu Kiếm Vân phá án, lập mấy công lao không lớn không nhỏ.

Trong huyện thành có hai bang phái dở hơi, thỉnh thoảng lại hẹn đánh nhau, công an đều lười quản. Kết quả vừa vặn bị Đại Vượng gặp phải bọn họ đang gây chuyện với người già và nữ sinh, lúc ấy một mình cậu quật ngã tất cả bọn họ, còn uy hiếp nếu không đi học đàng hoàng cả ngày còn trêu chó chọc mèo, toàn bộ bọn hắn đều bắt buộc đi xuống nông thôn.

Tỷ thí công phu quyền cước đó là chuyện thường như cơm bữa, hơn nữa hầu như cậu còn được lãi. Công an nơi này, trừ phi là quân nhân giải ngũ, những người khác đi lên đều luyện tập sơ sài.

Không khách khí mà nói, Đại Vượng cũng có thể đánh hai người bọn họ ba lần, cũng chỉ có Lưu Kiếm Vân còn có thể tỷ thí một chút.

Thấy Lâm Lam bọn họ chạy tới, Lưu Kiếm Vân ra hiệu Đại Vượng đến đây chấm dứt.

Trời đang rất lạnh, Lưu Kiếm Vân bị Đại Vượng làm mệt mỏi ra một thân mồ hôi, nói với Lâm Lam: "Chị dâu, bây giờ em khó mà thắng được Đại Vượng."

Lâm Lam cười lên: "Kiếm Vân cậu cũng rất lợi hại. Có thể cùng con cả nhà chúng ta đánh lâu như vậy đấy."

Lưu Kiếm Vân: . . . . . . Thật xin lỗi chị dâu, không thấy an ủi chút nào.

Tiểu Vượng: "Anh cả của cháu, rất ít bắn súng."

Lưu Kiếm Vân thở dài: "Các cháu không biết, anh cả của cháu thiếu cơ hội ngịch súng, nhưng cậu ấy bắn chính xác lắm."

Đại Vượng này thuần túy là do thiên phú cộng thêm yêu thích cùng với khổ luyện mới có được chính xác như vậy, từ nhỏ cậu chơi bắn cung sau lại ném phi đao. Trước đó cục công an đi tập bắn ở sân huấn luyện, Đại Vượng còn cúp học đi luyện tập bắn bia, dễ dàng cầm về hạng nhất. Việc này làm nhóm công an rất mất mặt, cả đám người hận không thể học lại từ đầu.

Lâm Lam có chút không dám tin: "Anh cả, con bắn súng lợi hại như vậy sao?"

Đại Vượng: "Bình thường." Ở đại đội bộ tay súng thiện xạ trong đội, còn chưa được coi vào đâu, muốn trở thành tay súng thiện xạ, còn phải đi con đường rất dài.

Lưu Kiếm Vân: . . . . . . Người anh em à, cầu xin cậu cho chút mặt mũi nha.

Lúc này Miêu Hồng Anh từ bên ngoài chạy vào, thấy Lâm Lam ở đây, lập tức muốn đi lên nói mát vài câu. Lúc này ở giữa trời đông gia rét, nhà cô ở có khí ấm, rất thoải mái, không cần phải đốt bếp lò giống như trước nữa. Cảm thấy mình thoải mái, cô đã cảm thấy Lâm Lam thật là ngu, lại muốn ở nhà trệt ngang, bây giờ đốt bếp lò chắc chắn sặc chết cô ta.

Nào biết đâu Lâm Lam căn bản không cho cô ấy cơ hội, dẫn bọn nhỏ quay đầu bước đi

Lâm Lam: sợ đại đao 40 mét của cô ta.

Hàn Thanh Tùng đi theo chủ nhiệm Tần báo cáo công việc, mấy người Lâm Lam vào phòng làm việc đợi.

Lâm Lam nhìn Đại Vượng: "Anh cả, con lạnh không?" Giữa mùa đông đấy, tất cả mọi người đều mặc áo bông, ra cửa còn phải bọc thêm áo khoác ngoài đây này. Dù sao hiện tại trong nhà không còn nghèo khó, Lâm Lam một chút cũng không thiệt thòi bọn nhỏ, đều cho bọn nhỏ mặc quần áo ấm áp.

Nhưng Đại Vượng chưa bao giờ mặc áo khoác ngoài.

Lâm Lam đang sợ khi còn trẻ cậu không biết chuyện này, một lần nữa bị đông lạnh hỏng mất, đến lúc già bị viêm khớp à?

Đại Vượng: "Không lạnh."

Lâm Lam đưa tay về phía cậu, Đại Vượng đưa bàn tay cho cô, cầm, đúng là nóng hầm hập.

Tiểu Vượng cười nói: "Mẹ, anh cả của con cũng không sợ lạnh đâu."

Xem ra cậu giống cha, một năm bốn mùa trên người đều giống như hỏa lò, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm thấy trên người nó nóng hầm hập đây, có đôi khi Lâm Lam hoài nghi cậu có phải bị sốt rồi hay không đây.

Chờ Hàn Thanh Tùng trở lại, Lâm Lam lặng lẽ nói: "Anh ba, anh điện thoại cho nông trường nha."

Hàn Thanh Tùng quay đầu nhìn cô khoảng hai giây, cũng biết chuyện gì, sau đó gọi điện thoại, để tiếp tuyến viên chuyển máy.

Anh thuận miệng trò chuyện mấy câu với người phụ trách nông trườngbên kia cười nói: "Vừa làm một đám thịt dê, giữ lại một chân cho Hàn cục?"

Hàn Thanh Tùng: "Giữ cho tôi nửa con, ngày mai tôi đến đưa tiền."

"Sao có thể để cho Hàn cục tới đưa, ngày mai tôi phái người đưa qua là được." Bọn họ cũng quen Hàn Thanh Tùng chưa bao giờ đi ăn chùa. Trước kia bởi vì cần Hàn Thanh Tùng hỗ trợ vẫn luôn đưa thịt qua cho anh, lúc này Hàn Thanh Tùng thăng chức, nông trường cũng xem như khu trực thuộc dưới sự quản lý của anh, không còn là hỗ trợ, cho nên không chịu lấy không đồ của nông trường.

Hàn Thanh Tùng: "Cám ơn."

Lâm Lam và Tiểu Vượng vỗ tay, có thịt nướng ăn rồi. Tiểu Vượng kê vào lỗ tai nói nhỏ với Lâm Lam: "Mẹ, làm chủ nông trường thật tốt nhỉ, còn có thịt ăn kìa."

Nông trường là siêu đại hào của đại đội, chủ yếu nhốt nhân viên lao động cải tạo, chính phủ còn chi, cấp phát tiền, lương thực trồng được còn giao nộp một phần, phần lớn tự cung tự cấp, bọn họ nuôi gia đình nuôi gia súc cũng không giới hạn, hơn nữa không cần nộp nhiệm vụ, cho nên thật ra nông trường sống rất thoải mái đấy.

Hàn Thanh Tùng làm xong việc, bọn họ đi theo con đường mặt sau trực tiếp đi về Gia Chúc Viện. Bọn nhỏ ở phía trước cười cười nói nói, Lâm Lam cùng Hàn Thanh Tùng sóng vai đi từ từ ở phía sau.

Mùa đông lạnh cô mặc nhiều lắm, trên mặt đất lại kết băng trơn, cho nên bước chân rất khó khăn. Một bước của anh bằng ba bước lớn của cô, không thể thiếu phải thả chậm tốc độ chờ cô. Cứ như vậy, thời điểm đi qua cửa hông để qua tường rào bên kia, dưới chân Lâm Lam vừa trợt thiếu chút nữa té rồi.

Hàn Thanh Tùng đưa cánh tay kéo lấy cô, khẽ thở dài một cái, dường như có chút bất đắc dĩ.

Lâm Lam a ra một hơi, thử nghĩ xem năm ngoái lúc mới vừa dọn qua chính mình còn có chút không quen, ở trong mùa đông khắc nghiệt không ít lần bị trơn trượt, còn té phịch nhiều cái đây này.

Cô cười nói: "Cái này cũng không thể trách em, trong thành phố mặt đường bằng phẳng, chỉ có chút tuyết đọng lại trượt."

Ở nông thôn cũng trên mặt đất, bị giẫm đạp tới cao thấp không đồng đều còn có thể gia tăng lực ma sát, mặc dù kết đông lạnh cũng sẽ không trơn trượt như vậy. Phía trước còn có một mảnh kết băng, chắc là người nào đó mới đổ một thùng nước, bọn nhỏ còn ở chỗ đó trượt qua, chơi vui đến quên đất quên trời.

Hàn Thanh Tùng từ trước đến giờ toàn hành động thay lời nói, dứt khoát rồi ôm lấy cô, tránh cho cô cẩn thận từng ly từng tí còn anh phải lo lắng đề phòng. Hiện giờ ở cùng với cô, loại chuyện thân mật này anh làm hết sức thuận tay, bọn nhỏ cũng tập mãi thành thói quen. Tối rồi, đèn đường mờ mờ, người đi đường cũng không quá chú ý, thấy cũng sẽ cảm thấy có phải cán sự Lâm lại choáng váng đầu nữa hay không, có phải lại thiếu máu nữa hay không...

Lâm Lam tựa vào trong lòng ngực của anh, gió lạnh cũng bị che chắn ở bên ngoài, vô cùng ấm áp, cô ôm lấy cổ của anh, mềm giọng nói: "Anh ba, anh đối với em tốt như vậy, em cũng quen không thể không có anh."

Dưới chân Hàn Thanh Tùng thoáng dừng một chút, tiếp tục đi về phía trước: ". . . . . Em còn muốn không có anh?"

Lâm Lam cười nhẹ, tựa đầu vào bên trong cổ anh, cô đây không phải có chút lo lắng sao. Cô cũng không biết tình huống mình xuyên qua là gì, cuối cùng sẽ cùng anh bạc đầu giai lão sống thọ và chết tại nhà, hay là chết rồi lại xuyên qua đây? Nếu như mình tiếp tục xuyên không, vậy anh làm sao? Cuộc sống không có anh, cô phải làm thế nào bây giờ?

Vào lúc cô chưa từng yêu người nào, cô cảm thấy một mình cũng có thể tung hoành thiên hạ, đi nơi nào cũng không sợ. Nhưng được anh che chở yêu thương qua, cô đã cảm thấy không thể rời đi.

Đến cửa nhà, bọn nhỏ mở cửa, Hàn Thanh Tùng ôm Lâm Lam đi vào, anh nâng cô lên, môi khẽ dán vào đáy tai của cô, giọng nói rất nhẹ: "Anh sẽ đối xử với em tốt hơn nữa."

Đối với em tốt hơn, để em không thể rời đi, để em không tìm được người nào tốt hơn.

Trong nhà đậy kín bếp lò, Đại Vượng đi qua mở bếp lò, sau đó lấy bình nước nấu nước, Mạch Tuệ và Nhị Vượng nấu cơm.

Người trong nhà nhiều, ai cũng chịu khó không nhàn rỗi, cho dù làm gì cũng đều nhanh.

Buổi tối luộc mì bí đỏ, bên trong bỏ thêm một ít khoai tây, lấy mì cuốn trước đó, hầm với cải trắng trứng gà, nấm nhà nông làm, nấu một bữa ăn đầy chất dinh dưỡng.

Ăn cơm xong từng người làm chuyện của mình.

Mạch Tuệ và Nhị Vượng học Anh ngữ rất tích cực, bọn họ ôm trong người giấc mộng một ngày nào đó sẽ đi ra nước ngoài tham quan, nên nhất định phải học thật giỏi Anh Ngữ. Bây giờ bọn họ có thể nói những câu thường dùng, xem sách vở tiếng Anh cùng từ điển. Tiểu Vượng ở đó bĩu môi thì thầm học nhạc phổ, bàn tay nhỏ bé đánh ra những phím đàn giống như trong suy nghĩ.

Đại Vượng thì say sưa tìm người luyện tập, chỉ cần Hàn Thanh Tùng có tâm tư, cậu liền đi qua học hỏi, hoặc là Nhị Vượng có hứng thú, cậu sẽ dạy cho Nhị Vượng. Cậu tìm một vòng, sau lại phát hiện Hàn Thanh Tùng ngồi ở gia phòng phía trong trên chiếc ghế gỗ dưới cửa, lúc trước cậu còn không nhìn thấy.

"Cha." Đại Vượng gọi anh.

Hàn Thanh Tùng không biết đang suy nghĩ gì, có chút đắm chìm, bị Đại Vượng gọi anh thoáng kinh ngạc: "Ừ?"

Đại Vượng đi tới, tựa vào trên khung cửa: "Sao không mở đèn?"

Hàn Thanh Tùng: "Tốn điện."

Đại Vượng: ". . . . . ."

Hàn Thanh Tùng: "Tự mình luyện đi."

Đại Vượng cũng biết lời này của anh ý là: "Ông già của con hôm nay không có tâm tình để ý đến con, tự mình tự chơi."

Đại Vượng xoay người đi đến gian phòng, Lâm Lam đang trên giường gạch đan áo len, vừa nghe Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng nói tiếng anh, cậu nhìn Lâm Lam.

Lâm Lam thăm dò nhìn: "Ừ? Con cả, chuyện gì?"

Đại Vượng thoáng do dự, đi đến bên giường, cúi người nói sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Cha con... rất không thích hợp."

Lâm Lam kinh ngạc nhìn cậu: "Làm sao có cái gì không đúng à?" Cô để áo len xuống, xuống đất mang giày: "Mẹ đi xem một chút."

Cô đi đến gian phòng Đông, trong nhà vẫn tối như mực, vẫn có thể thấy hình dáng của anh, cô cười nhẹ: "Anh ba, anh trốn ở đây làm gì thế?"

Hàn Thanh Tùng: "Không có."

Lâm Lam đi tới, giơ tay lên sờ mặt của anh, thế nhưng anh giang hai tay ôm lấy cô, ngón tay Lâm Lam xẹt qua gương mặt của anh, mò thấy một chút ướt át.

Nha?!!

Đây là như thế nào?

Anh ôm chặt lấy cô, mặt chôn ở trong ngực cô, ôm càng ngày càng chặt.

Lâm Lam cảm giác thắt lưng mình sắp bị gãy đến nơi rồi, suy nghĩ có phải công việc của anh không thuận lợi, dường như giống như lần ở thôn Tiểu Vu đó. Cô cũng không nói chuyện, nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy anh, sau đó nhịn không được chơi chơi vành tai của anh. Vành tai anh dày có thịt, chơi thật rất vui vẻ.

Hàn Thanh Tùng: ". . . . . ." Cô luôn có cách làm cho anh quên tất cả mọi phiền não trong nháy mắt.

Qua hồi lâu, Hàn Thanh Tùng mới đứng dậy, nói: "Suy nghĩ một vấn đề thôi, không có chuyện gì." tiếng nói của anh có chút khàn khàn.

Lâm Lam cười cười: "Nhất định là một vấn đề thật to rồi, suy nghĩ cẩn thận rồi sao?"

Hàn Thanh Tùng rất thẳng thắn: "Không có."

"Thế thì chắc là nghĩ mãi không ra rồi, đừng để mệt đầu óc." Lâm Lam dịu dàng ôm anh.

Tiểu Vượng đã chạy tới: "Mẹ, sao cha mẹ không mở đèn?"

Lâm Lam muốn buông anh ra, lại bị Hàn Thanh Tùng cố chấp ôm không tha.

Tiểu Vượng đưa tay sờ sờ, "Tách" một tiếng, túm lấy sợ dây mở đèn, cười nói với hai người: "Đèn điện thật tốt." Nói xong bé cười hì hì chạy.

Lâm Lam: ". . . . . ." Đứa nhỏ này! Tối nay bên trên có chút gì đó không đúng nha.

Chín giờ rưỡi tối, một nhà lên giường tắt đèn.

Tiểu Vượng: "Anh hai, cha mình có chút gì đó là lạ."

Nhị Vượng: "Không phải là mẹ mình có cái gì không đúng sao?"

Tiểu Vượng: "Mẹ có cái gì không đúng? Mẹ rất tốt, là cha có chút gì là lạ."

Trong phòng Mạch Tuệ cách bọn nó một bức tường: "Mẹ mình từ sớm đã có gì đó không đúng, sau đó tốt lắm, cha mình từ năm trước bắt đầu có gì đó không đúng."

Nhị Vượng: "Anh cả?"

Đại Vượng: "... Không có cái gì không đúng."

Bọn em trai em gái: ... anh cả cũng sẽ nói dối.

Lúc ấy ở gian phòng Đông trên giường gạch, Lâm Lam uốn người trong lồng ngực ấm áp của Hàn Thanh Tùng.

Bên ngoài trên tường xây một cái lò sưởi trong tường, buổi tối đậy kín lửa than, trên giường gạch vẫn có thể nóng hổi, không giống trước kia ở nông thôn nửa đêm trước nóng muốn chết, hơn nửa đêm giường lại lạnh.

"Anh ba." Cô cảm thấy anh có chút quá yên lặng, mặc dù trước kia cũng không nói nhiều, nhưng không đến nỗi không nói lời nào như thế.

Anh cúi đầu hôn cô một chút: "Ngủ." giọng nói đã khôi phục bình thường, lực cánh tay ôm qua eo cô lại không nhỏ.

Lâm Lam có chút ngoài ý muốn, cười cười, anh lại có thể chủ động nghẹn hai ngày, không dễ dàng chứ sao.

Sau một lúc lâu, cô còn chưa ngủ.

Hàn Thanh Tùng: "Có tâm sự?"

Lâm Lam: "Không có."

Hàn Thanh Tùng: "Có lời gì muốn với anh không?"

Lâm Lam: ". . . . . . Ừ, ngày mai ăn thịt nướng."

Hàn Thanh Tùng: ". . . . . ."

Lâm Lam thật ra thì có một vấn đề, nhưng không có cách nào nói cùng người khác, cô phải nghĩ cách nên nói như thế nào. Chuyện này cùng núi đá quý có tính chất khác nhau, phương thức xử lý cũng khác nhau, có lẽ cơ căn bản không thể ra sức, nhưng cô vẫn muốn thử xem.

Vạn nhất có thể giúp chút gì thì sao?

Nói thật, trong lòng cô vẫn còn nặng nề, nghĩ muốn có cuộc sống khá hơn. Có điều từ trước đến giờ trong lòng cô có thể giấu chuyện này, cho dù có bao nhiêu chuyện, trên mặt cũng sáng sủa lạc quan, cho nên người khác không phát hiện được gì. Chẳng qua không nghĩ tới, Hàn Thanh Tùng cảm giác được.

Cô lại cười chuyển hướng: "Em thấy anh ba có tâm sự thì có, có phải bên ngoài có hoa thơm cỏ lạ gì... ưm..."

Anh dùng môi ngăn chặn lời nói đùa của cô lại: "Nếu em không muốn ngủ, chúng ta làm chút chuyện khác?" Bàn tay to của anh bắt đầu hạnh kiểm xấu.

Lâm Lam: "Vù vù hô. . . . . ."

Không biết ngủ thẳng đến lúc nào, Lâm Lam đột nhiên cảm thấy sáng rực lên, cô thoáng cái thức tỉnh, theo bản năng hỏi: "Anh ba? Có phải có động đất không?"

Tỉnh D nằm ở ven biển phía bắc thuộc dải địa chấn, vào năm 69 từng xảy ra động đất cấp 7.4, cũng may tâm động đất nằm ở biển, đất liền không bị tổn thất quá lớn.

Mà vì kiếp trước Lâm Lam khắc sâu chuyện này trong trí nhớ.

Hàn Thanh Tùng có tâm sự lúc ngủ rất trễ, lúc này bị thân thể khẽ run rẩy của cô đánh thức, biết cô từng bị ác mộng nên đưa tay vỗ về cô, nghe cô hỏi có phải động đất hay không.

"Không có."

Lâm Lam thở ra, chẳng lẽ mình nằm mơ?

Lúc này trong sân truyền đến "Bịch" một tiếng, giống như có vật nặng gì đó rơi xuống đất.

Lâm Lam: "Anh ba, anh nghe thấy không!"

"Ừ, không có chuyện gì." Hàn Thanh Tùng không có ý muốn đứng lên.

Lâm Lam chỉ nghe bên gian phòng Tây vừa lúc truyền đến động tĩnh rất nhỏ, xem ra Đại Vượng tỉnh.

Lâm Lam nhỏ giọng nói: "Anh ba, có phải trộm không?"

Dám đến nhà cục trưởng trộm đồ, đây tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến. Nhớ đến năm ấy Triệu Kiến Thiết đi ăn trộm, cô và Đại Vượng kề vai chiến đấu, sau đó Hàn Thanh Tùng trở về kịp lúc, Lâm Lam cảm thấy trong chuyện này giống như qua thật lâu, lại dường như mới xảy ra ngày hôm qua.

Trong thành phố không tiện nuôi chó, cho nên Vượng Vượng cùng Tiểu Bạch đều nhờ nuôi ở xưởng Nhật Hóa đi theo Thẩm Ngộ rồi, không có chó canh cổng đêm khuya.

Cô nằm cũng không được liền muốn bò dậy đi xem một chút, bên ngoài Đại Vượng đã núp cửa phòng khách.

Đại Vượng lén lút mở then cài cửa phòng khách ra, chỉ nghe thấy trong dân có người rón ra rón rén đi trên mặt đất, bộ dáng kia lén la lén lút...

Phía ngoài người nọ nhẹ bước lên thềm đá giữa nhà, đưa tay đẩy cửa, "Két" một tiếng, thế mà cửa lại mở ra.

Người đẩy cửa cũng thoáng sửng sốt, mọi người ngủ không đóng cửa?

Đang ẩn trốn sau cánh cửa, thấy bóng đen ở cửa ra vào Đại Vượng đã nhào lên, một tay túm lấy hai cánh tay người đó.

Im hơi lặng tiếng, khiến người đó không kịp phản kháng.

Trên tay Đại Vượng vừa muốn dùng sức, người trong ngực đã ngao một tiếng: "Người mình!"

Đại Vượng "Bộp" một tiếng túm dây thừng bật đèn phòng khách lên, liếc nhìn Tam Vượng bao bọc giống như gấu đen một cái: "Ngu ngốc." Nghe thấy động tĩnh nó bước lên bậc thềm, còn có nén cười rất vất vả, Đại Vượng đã sớm đoán được tới.

Tam Vượng cọ tới muốn nhảy lên trên người Đại Vượng, Đại Vượng cũng đã lẩn tránh, Tam Vượng ngã nhào nằm dài trên mặt đất, cũng may ăn mặc rất dày.

Trong nhà mọi người nghe được tiếng nói của nó, rốt rít mặc quần áo xuống đất, Lâm Lam: "Anh ba nhỏ, sao nửa đêm con trở về rồi?"

Tam Vượng: "Mẹ à, đây không phải là do xe về trễ hay sao." Nó nhấc chân đi vào gian phòng Đông, thấy cha lạnh lùng trừng nó, nó cười hì hì: "Con nghĩ muốn thử một chút mọi người ngủ có dễ tỉnh giấc hay không."

Nhị Vượng khoác áo bông, tất cả cũng khoác áo bông, Tiểu Vượng cùng Mạch Tuệ ôm chăn cùng nhau chạy đến chen lên giường. Cũng chỉ có lúc này bọn nhỏ mới có thể quang minh chánh đại chen chúc vào trong chăn của cha, hì hì.

Giường nhỏ hơn ở nông thôn, Hàn Thanh Tùng cũng không nói gì, ngồi dậy tựa vào bên tường, anh cùng Lâm Lam kéo chăn đến đắp cho hai người, dọn ra chỗ cho mấy đứa nhỏ đều lên giường.

Tam Vượng đã không thể chờ đợi mà cởi áo khoác ngoài, quần, quần bông, áo bông, nhanh chóng lên giường chui vào trong chăn Tiểu Vượng.

Lâm Lam giận nó: "Con nói con xem, chờ ngày mai trở về không được sao?"

Tam Vượng cười hì hì nói: "Lúc không nói trở về thì không có sao, vừa nói phải về nhà thì chờ đợi không được, cần phải trở về ngay lập tức."

"Vậy con phải gọi điện thoại chứ, để cha với anh cả đi đón con."

Tam Vượng ngáp một cái bắt đầu nghịch ngợm: "Vậy không được, con là đại hiệp phi ngư, Thần Long thấy đầu không thấy..." Nó đón nhận ánh mắt đến từ cha hiền uy nghiêm, lập tức câm miệng cười, đột nhiên nhớ tới: "Ôi chao, anh cả, túi của em còn ở ngoài sân, đừng để đông lạnh hư mất."

Đại Vượng nói đã mang hai cái túi màu đen kia đi vào, nặng như vậy, làm khó nó xách về.

"Không có ai đưa em à?"

Tam Vượng: "Có chứ, nếu không sao em có thể chạy đến cửa nhà chúng ta được chứ."

Mạch Tuệ: "Em nói em sao, năm ngoài trở về như ăn cướp, năm nay trở về thì trèo tường."

Tam Vượng cười hì hì nói: "Chờ em thử nghĩ xem lần sau nên trở về nhà thế nào đây."

Nó để cho Tiểu Vượng đi lục túi, bên trong có đồ ăn ngon, còn có sách cho anh trai chị gái. Đi tới chỗ nào đều đi dạo một chút ở tiệm sách đã trở thành thói quen của nó, làm cho huấn luyện viên cũng khen ngợi nó hiếu học.

Lâm Lam: "Mệt không? Trước ngủ, ngày mai lại trò chuyện."

Tam Vượng hướng đến nằm trên đùi cô: "Rất mệt." Sau đó thật sự nhắm mắt lại, bây giờ nó cũng dám nằm trong ngực Lâm Lam ngực ngủ làm nũng nữa, Tiểu Vượng cũng không cơ hội.

Đại Vượng muốn xách nó đi, Lâm Lam khoát khoát tay, để cho nó ngủ với mình ở đây.

Cho nên Tam vượng lớn như vậy, đến nay đây là lần đầu tiên nửa đêm được ngủ cùng một chăn với cha mẹ, ngủ đến đặc biệt an tâm đặc biệt thơm ngon, thần kỳ chính là, nó lại không có đánh quyền!

Buổi sáng Lâm Lam cười nói:"Anh ba nhỏ ngủ rất ngoan nha, một chút cũng không đánh quyền."

Đại Vượng rất chân thành mà suy nghĩ, Tam Vượng nhất định là sợ bị cha đánh, cho nên đàng hoàng không nhúc nhích, xem ra mình đối với nó quá nhân từ!

Tam Vượng: "Anh cả, anh làm gì dùng ánh mắt như vậy nhìn em? Tối nay lên giường em sẽ ngủ với anh."

Đại Vượng hừ một tiếng, như cũ đi ra tập thể dục buổi sáng, Nhị Vượng cũng đi theo, Tam Vượng tự nhiên không cam lòng rơi ở phía sau, Mạch Tuệ liền chịu trách nhiệm giúp Lâm Lam làm điểm tâm.

Tiểu Vượng có đặc quyền mùa đông không ra tập thể dục buổi sáng, bé hỗ trợ thu dọn túi đen lớn của Tam Vượng, đem đồ vật cùng loại bên trong bày ra, có các loại đồ ăn, còn có quần áo, vải vóc.

Mặt khác trong túi, còn có một chiếc áo khoác bằng vải nỉ cho Lâm Lam, màu quân phục xanh biếc, có dây thắt lưng dài, vừa nhìn chính là quân trang của nữ cán bộ công đoàn.

Tam Vượng:"Các chị ấy cứ muốn tặng mẹ, con liền miễn cưỡng nhận lấy."

Lâm Lam: "Phải trả tiền."

Tam Vượng: "Mẹ, đây là đồng phục, đội tuyên truyền của mẹ nên mặc." Ở trong mắt nó đoàn văn công chính là đội tuyên truyền chứ sao.

Lâm Lam thử một chút, lại mời gọi Mạch Tuệ: "Chị Mạch, hai mẹ con mình thay phiên nhau mặc." Trừ áo lót, bây giờ căn bản cô có thể cùng Mạch Tuệ đổi đồ mặc. Qua nửa năm nữa, đoán chừng Mạch Tuệ sẽ cao hơn cô.

Mạch Tuệ: "Mẹ, sau này nếu có vải thích hợp, con làm cho cả nhà chúng ta mỗi người một cái, làm đồng phục cho nhà chúng ta."

Lâm Lam và Tiểu Vượng lập tức ước mơ.

Lúc ăn sáng, mọi người hỏi thăm Tam Vương tình huống nửa năm này. Tam Vượng nói mới từ Quảng Châu tới đây, tham gia cả cuộc so tài bơi lội cả nước. Nó lấy được ba hạng nhất, quá dễ dàng đều lười nói cùng mọi người, huy chương vàng cũng không mang về. Trên miệng nó nói để ở chỗ huấn luyện rồi, thực tế ném nơi nào hoặc đưa ai nó cũng không nhớ rõ.

Dù sao cũng không phải là vàng!

Lâm Lam rất vui vẻ: "Con trai, con ở nhà bao lâu?"

Tam Vượng: "Ở đến... qua năm, qua năm trở về huấn luyện. Đến mùa hè đi Nhật Bản có cuộc thi gì đó."

Lâm Lam tính một chút, ai nha, thế thì được ở nhà ít nhất hai tháng đây. Cô rất vui mừng: "Anh ba nhỏ, con có thể về nhà thật sự quá tốt, chúng ta rất vui đấy. Con đang ở nhà cũng đừng rảnh rỗi quá, ban ngày đi theo anh Tiểu Vượng đi học văn hóa đi."

Tam Vượng: "!! Mẹ!!" Con là con ruột phải không.

Lâm Lam dùng ánh mắt từ mẫu vuốt ve nó: "Ngoan nha, sống đến già phải học đến già, tuyệt đối không thể buông lỏng học tập."

Tam Vượng: "Mẹ, trong đầu con bây giờ cũng chỉ có nước, có thể học tập hay không chứ."

Lâm Lam: "Kiến thức là đại dương, về chút nước này của con cũng vừa lúc rồi, ngoan nha, nếu không lại để cho thầy Tiểu Vượng dạy dỗ con cho tốt."

Tiểu Vượng cười hì hì, Tam Vượng thẳng thở dài.

Cuối cùng Tam Vượng thỏa hiệp, đồng ý đi theo thầy Tiểu Vượng đi lên lớp, mặc dù nó trốn rất nhanh, nhưng cũng trốn không thoát thầy Tiểu Vượng yêu thương quan tâm.

Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng đi tới cách ủy hội huyện, mọi người đi phòng làm việc của mình mở họp, cuối năm công việc khá nhiều, cách ba năm ngày sẽ phải mở họp.

Họp xong, Lâm Lam ngồi ở phòng họp không động đậy, cô còn đang suy nghĩ vấn đề.

Giang Xuân Hà nhìn thấy cô, định chào hỏi cô thì Lâm Lam lại đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng lên liền đi ra ngoài.

Giang Xuân Hà thoáng sửng sốt, lại suy nghĩ Lâm Lam thường ngày không phải là người không để ý người khác như vậy. Cô tò mò liền đuổi theo đi gọi một tiếng: "Cán sự Lâm?"

Lâm Lam nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn cô, cười nói: "Chị Giang, có chuyện gì sao?"

Giang Xuân Hà lắc đầu: "Thấy em ngồi đó ngẩn người, nghĩ đến chắc em có chuyện gì đấy."

Lâm Lam nhìn Giang Xuân Hà, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời, chạy về, kích động nói: "Chị Giang, chị làm ở phòng địa chất nhỉ."

Huyện chuẩn bị tiến hành đề phòng động đất, chủ nhiệm phòng làm việc địa chất chính là Giang Xuân Hà.

Cô gật đầu: "Ừ sao."

Lâm Lam: "Cái kia, gần hai năm qua, chúng ta ở nơi này có khả năng xảy ra động đất hay không? Có dự báo gì hay không?"

Giang Xuân Hà không hiểu ra sao: "Không có."

"Thế phần đất bên ngoài thì sao?"

"Không có nghe nói."

Lâm Lam lại hỏi: "Mấy năm này chúng ta ở nơi này có động đất không?"

Giang Xuân Hà thoáng suy nghĩ: "Cũng khoảng năm 68 hay 69 xảy ra một lần, có điều nơi này của chúng không ảnh hưởng quá lớn, chỗ phía bắc ven biển mới bị ảnh hưởng nhiều."

Lâm Lam: "Như vậy... chị Giang, nếu như xảy ra động đất, có phải sẽ có dự đoán gì hay không?"

Vẻ mặt Giang Xuân Hà nghi ngờ, cuối cùng lắc đầu: "Thật ra thì, không có biện pháp gì tốt, động đất... Chị cảm thấy không thể dự đoán được. Nếu không làm sao mỗi lần xảy ra cũng không có cách nào đâu?"

Lâm Lam nhíu mày: "Thật không thể dự đoán sao? Em xem tài liệu không phải bên trên có nói thời điểm xảy ra động đất có rất nhiều thay đổi khác thường sao?"

Ví dụ như sẽ có rất nhiều chuột khác thường, ban ngày chạy loạn, còn có gà cũng không chịu trở về ngủ. Hằng ngày nước suốt trong suốt trở nên đục ngầu, dưới đáy bùn nhão cuồn cuộn, côn trùng bình thường ở dưới đáy mặt nước sẽ chạy tới chạy lui lơ lửng trên mặt nước...

Không phải có rất nhiều sao?

Giang Xuân Hà nhìn sắc mặt Lâm Lam ngưng trọng, cũng rất kinh ngạc: "Cán sự Lâm, em làm sao thế? Có phải quá khẩn trương rồi không"

Lâm Lam nhéo nhéo cái trán: "Chị Giang, em... tối hôm qua em mơ thấy động đất, bị dọa sợ."

Giang Xuân Hà cười vỗ vỗ bả vai của cô: "Đừng sợ, nơi này của chúng ta sẽ không xảy ra tình huống động đất lớn gì, em nhìn vài lần xảy ra lợi hại như vậy, nơi này cũng không có chuyện gì, cũng chỉ cảm thấy lắc lư chấn động một chút, cũng không có gì."

Dân chúng không hiểu động đất, cũng gọi địa chấn, nói sau khi thức dậy, phát hiện nhà ở thay đổi vị trí đây này.

Trong bụng Lâm Lam vừa động: "Chị Giang, cuối năm em muốn tuyên truyền, em cảm thấy chúng ta không phải nên tuyên truyền thêm khu vực phòng thủ địa chấn? Lúc đầu có thể làm cho dân chúng hiểu rõ một chút, cho dù có tình huống xấu xảy ra cũng không phải bối rối."

Nếu như dân chúng có phòng bị, thời điểm trên mặt đất phát sinh địa chấn, chỉ cần chạy trốn đến rạp chống rung, hoặc những nơi trống trải, cố gắng không bị chôn vùi bên trong kiến trúc, như thế có thể giảm bớt thương vong rất lớn.

Động đất năm sau, đối với cả Trung Quốc mà nói dù trải qua bao nhiêu năm cũng không thể phai mờ bi thương.

Cô nghĩ, nếu biết, cũng nên tận chút lực lượng nhỏ nhoi.

Thật ra thì Lâm Lam thật tò mò, đã có cục địa chấn, vậy tại sao còn nói không thể dự đoán được? Cục địa chấn còn để làm gì? Nếu như nói có thể dự đoán, vậy tại sao không đưa ra cách xử lý tương ứng đây? Cô cảm thấy động đất Bột Hải mấy năm trước có thể tham khảo xem thử, xem một chút lúc ấy có dự đoán gì hay không, nhân số thương vong khoảng bao nhiêu...

Giang Xuân Hà nói: "Cứ như vậy, em đến phòng tư liệu của chúng ta xem một chút đi."

Giang Xuân Hà đi theo Lâm Lam qua đó, ngày 18 tháng 7 năm 1969 động đất Bột Hải, vẫn có thể tìm được tài liệu. Thật đáng tiếc, lúc ấy cũng không có văn kiện giấy tờ rõ ràng nào cho thấy có dự đoán, ít nhất không có ai chú ý. Cũng may bởi vì tâm địa chấn xảy ra ở trong biển, cũng không có thương vong quá lớn.

Lâm Lam suy nghĩ một chút, còn đi gọi điện cho chuyên khu đài địa chấn hỏi thăm, lần này cũng chiếm được tài liệu hữu hiệu, nghe nói trước mấy ngày xảy ra động đất có thể thông qua tỷ số điện trở của đất để dự đoán đấy. Nếu như tỷ số điện trở của đất xuất hiện trên phạm vi biến hóa lớn, vậy thì đại biểu có vấn đề rất lớn.

Lâm Lam thở phào nhẹ nhỏm, như vậy cũng tốt, chỉ cần có chi tiết khoa học có thể dự đoán, lãnh đạo có quyết đoán sẽ coi trọng.

Gánh nặng trong lòng cô, thoáng chốc rơi xuống, cả người đều nhẹ nhàng hơn.

Giang Xuân Hà rõ ràng cảm thấy trên người cô dường như có thứ gì đó bị lấy xuống, cả người đều giãn ra hạ xuống, cười nói: "Lâm Lam, em đây là làm sao rồi?"

Trong lòng Lâm Lam vui mừng: "Lão Hàn nhà em mua được nửa con dê từ nông trường, chia cho chị Giang hai cân thịt dê."

Giang Xuân Hà cũng nói: "Vậy cũng thật tốt, vừa lúc thèm ăn, trở về chị lấy tiền trả cho em."

Từ trước đến giờ Lâm Lam đuổi sát theo bước chân của Hàn Thanh Tùng, quan hệ cùng đồng nghiệp đều tính toán sòng phẳng, tuyệt không tùy tiện chiếm tiện nghi, cũng không để cho người ta chiếm, tránh dẫn đến mâu thuẫn. Ngược lại cứ tính toán sòng phẳng như vậy, mọi người càng tự do hơn đây này.

Trong lòng Lâm Lam vui vẻ, lại đạp xe đạp đến phòng nghiên cứu, còn cùng Ngô Công cùng Lý Công mấy người trò chuyện.

Lý Công trả lại cho Lâm Lam phổ cập chút kiến thức về vành đai địa chấn ở Trung Quốc.

Lâm Lam nghe kinh ngạc nói: "Ôi chao, cái này là Thiên Tân, Đường Sơn Nhất Đại, có phải đều thuộc vành đai địa chấn Bột Hải không?"

Lý công đi lấy bản đồ mở ra, cười nói: "Tổ trưởng Lâm kiến thức thật uyên bác." Cô chưa từng đi ra khỏi nhà, nếu như không xem sách địa lý và bản đồ, tuyệt đối không có khái niệm kia.

Lâm Lam cười nói: "Đây không phải là đi theo mấy vị sư phụ cùng mấy đứa nhỏ sao, nhưng tôi cũng không dùng được một phần nhỏ, ở nhà buổi tối thường xuyên đọc sách đến mười một mười hai giờ đây."

Ngô công cười ha ha nói: "Thế Hàn cục không có ý kiến gì sao."

Vẻ mặt Lâm Lam bình tĩnh, cười nói: "Công việc của Hàn cục còn cực khổ hơn, thường xuyên quá nửa đêm đấy."

Trong lòng thoáng chút ngổn ngang, thời điểm anh không đi làm hầu hết đều có thể thức đêm...

Nhìn bản đồ một lát, mấy người xác định suy đoán của Lâm Lam không sai.

Ngô công lại nói: "Vậy cũng không có trùng hợp như vậy, chuyện động đất này, thật khó mà nói, cũng giống như núi lửa. Có điều mấy năm gần đây cũng không có trận động đất nào, tổ trưởng Lâm có thể vô tư nha."

Hắn cười cười thiện ý, nói Lâm Lam đừng buồn lo vô cớ ý để hình dung, điều này cũng không mang ý nghĩa xấu.

Lâm Lam không nói gì nữa, chỉ sợ trong mơ không biết xảy ra lúc nào, đột nhiên lại bùng nổ tai nạn. Có máy móc có thể dự đoán, vậy thì cứ căn cứ vào khoa học, hoàn hảo hoàn hảo.

Bọn họ trò chuyện về công việc một lát, Lâm Lam cũng đi phòng làm việc xem một chút, cảm thấy không sai biệt lắm đến cuối năm có thể bắt được tạo hình đá quý như ý đưa qua cho tư lệnh Trần.

Đến bốn giờ Hàn Thanh Tùng đến đón cô, còn có nông trường đưa tới nửa con dê, Lâm Lam lại cắt mấy cân cho phòng nghiên cứu đá quý , còn dư lại phân một chút cho chủ nhiệm Tần, lão cục trưởng, phó cục Cao.

Phó cục Lý coi như xong, bởi vì Miêu Hồng Anh không trả tiền!!!

Đây là phúc lợi ổn định giá cho đồng nghiệp, cũng không phải hối lộ bọn họ, dĩ nhiên không thể cho.

Bởi vì Tam Vượng trở lại, tất cả mọi người không đi nơi khác, tan giờ học tan việc đều về thẳng nhà.

Đại Vượng, Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng tan giờ học đều theo thói quen đi đón Tiểu Vượng trước, sau đó cùng nhau về nhà. Trường Trung học cách đại viện Gia Chúc không xa, tiểu học ở bên kia xưởng may có hơi chút xa, muốn đi phải đi bộ qua trường cấp hai và trường cấp ba mới đến được.

Đại Vượng để Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng đến phòng học chờ viết bài tập, cậu đi đón Tiểu Vượng.

Kết quả mới vừa đi đến trường tiểu học, chỉ nghe thấy: "A a a a, nha nha nha có. . . . . . Chạy mau a ~~" tiếng nói truyền đến.

Đại Vượng nhíu mày, sau đó nhìn Tam Vượng đội lấy cặp sách của Tiểu Vượng, hai anh em liều mạng chạy, phía sau có một đám học sinh liều mạng đuổi theo: "A a a, mau đuổi theo, không được để nó chạy. . . . . ."

Đại Vượng: ... Tình huống gì đây?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tam Vượng: Em phải nghĩ thử xem mỗi lần ra sân phải làm sao càng có phong cách hơn. Trêu chọc người trong nhà vui vẻ, ta thật là chuyên nghiệp nhất rồi, so với bơi lợi còn ra sức hơn.

Đại Vượng: .... Em là thiếu ăn đòn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia