ZingTruyen.Com

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 148: Huy Chương Vàng, về nhà.

weiyi1314

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Buổi sáng hôm sau.

Tam Vượng chuẩn bị tham gia trận chung kết bơi ếch 100 mét. Mấy vận động viên đội bơi lội Nhật Bản đi đến, Matsuda Kojima nhìn Tam Vượng một cái. Anh ta là người có điểm số cao nhất của hạng mục bơi ếch 100 mét lúc này, mà Tam Vượng đứng thứ năm, anh ta không cảm thấy Tam Vượng có thực lực giành hạng nhất với mình, cho nên cũng không lo lắng.

Huấn luyện viên Biện sợ cậu bé bị đối thủ áp khí thế, an ủi cậu: "Tam Vượng, chớ khẩn trương."

Tam Vượng: "Con không khẩn trương, huấn luyện viên đừng khẩn trương."

Huấn luyện viên Biện thở phào một cái: huấn luyện viên thật là có chút khẩn trương.

Ông đoán chừng ưu thế của Tam Vượng là ở hồ ngắn, đấu loại bơi ếch 50 mét xế chiều sẽ diễn ra ở hồ ngắn, buổi sáng ngày mai là trận chung kết bơi ếch 50 mét ở hồ ngắn, ông chắc chắn Tam Vượng ít nhất có thể giành được huy chương bạc.

Trước mắt thì bơi tự do 100 mét có thể xem là buông tha, đội Nhật Bản quá mạnh mẽ, Tam Vượng còn nhỏ không có ưu thế.

Kế tiếp là bơi ếch 100 mét ở hồ dài, ưu thế của Tam Vượng cũng không lớn, bởi vì Nhật Bản có kiện tướng bơi ếch Matsuda Kojima. . . . . .

"Trận chung kết bơi ếch 100 mét cử hành ở hồ bơi ngắn số hai, ở hồ dài sẽ cử hành trận đấu bơi tự do 1500 mét..."

Trong loa phát thanh đột nhiên truyền đến thông báo thay đổi hồ bơi thi đấu.

Huấn luyện viên Biện sửng sốt một chút, lập tức vỗ tay cười to, "Cơ hội đến rồi! Tam Vượng, 100 mét ở hồ ngắn bơi, chúng ta vẫn có thể liều một chút, thật là trời phù hộ mà!"

Tam Vượng:. . . . . . trời, thầy xác định sao?

Cậu bé bình tĩnh nói: "Huấn luyện viên, mỗi lần con đều rất liều."

Hồ bơi 25 mét là nơi Tam Vượng quen thuộc nhất, ngoại trừ thi đấu vượt qua 200 mét cậu bé có chút mơ hồ thì tất cả đều là ưu điểm, cậu bé quen thuộc hồ bơi ngắn, cậu bé quay người có ưu thế, cậu nín thở có ưu thế, ở hồ bơi ngắn 25 mét...

Huấn luyện viên Biện cảm giác bản thân mình bây giờ còn vui vẻ hơn cả khi được thăng chức trở thành huấn luyện viên quốc gia nữa.

"Tiếp theo, xin mời các vận động viên tham gia trận chung kết bơi ếch 100 mét chuẩn bị!"

Tam Vượng đứng ở trên đài nhảy cầu, chân đạp áp lực khí, khom lưng, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt nước.

Cậu bé xếp ở vị trí thứ năm, cho nên đứng ở đường đua thứ hai.

Trong vòng có một thuyết pháp không tính là khoa học, vị trí ở giữa hai đường đua thì nhất định là á quân, bởi vì khi đấu loại bọn họ có thành tích tốt nhất, hơn nữa đường đua ở giữa sẽ gạt bọt sóng về hai bên, đối với các tuyển thủ ở đường đua hai bên tạo thành gợn nước áp chế.

Nhưng Tam Vượng cảm thấy không sao cả, nếu như mình đủ nhanh, bơi đến vạch trước thì có thể tạo thành áp chế đối với người khác.

Dù sao nước chảy là chảy về phía hai bên vận động viên, cũng không phải tất cả nước chảy đều đến áp chế mình, cho nên loại thuyết pháp này cậu bé căn bản không tin.

Nếu như chậm, vậy cũng không cần người khác áp chế mình nữa.

Theo tiếng còi thi đấm được huýt lên, Tam Vượng giống như một con cá kiếm "xíu!" một tiếng, thoáng cái đã cắm vào trong nước, cả người giống như bị một bàn tay to vô hình áp xuống, ở trong nước vẫn vọt đến trước.

Khán giả vây xem trên bốn phía khán đài, không có một người nào, không có một ai ngồi cả, tất cả đều đứng lên, siết chặt quả đấm, gắt gao ngó chừng bể bơi.

Bọn họ đã được chứng kiến tuyệt kỹ của Tam Vượng ở bể bơi 50 mét, cậu bé ở trong nước thừa nhận lực cản nhỏ hơn người khác, cho nên xông đi xa hơn, thời gian lặn xuống cũng lâu hơn!

Các vận động viên khác đã bắt đầu nhảy ra khỏi mặt nước không ngừng vung tay quẫy nước nhảy cóc, mỗi một lần duỗi chân đạp nước, cũng là tiêu hao thể lực.

Tam Vượng là người cuối cùng nhảy ra khỏi mặt nước, nhưng kết quả lại nhanh đến mức không phân cao thấp với người khác, thậm chí vượt qua vị tuyển thủ ở đường đua số một kia.

Chỉ thấy cậu bé nhảy rầm ra khỏi mặt nước, cũng không thẳng lên mà là hướng về phía trước, sau khi hạ xuống thì duỗi chân đạp nước, so với người khác thì khoảng cách càng lớn và càng nhẹ hơn.

Đặc biệt nhất mỗi một lần cậu bé đạp nước thì cũng có thể phát huy công suất lớn nhất, cánh tay ở dưới nước vẽ một cái thì thân thể sẽ lao người về phía trước tiến thêm một khoảng cách thật lớn, lúc này nước tựa hồ đã tiếp thêm lực cho cậu.

"Xoay người rồi, xoay người rồi!"

"Mới ra khỏi mặt nước thì đã sắp xoay người rồi! Quá là nhanh!"

Một cái xoay người xong thì cậu bé lại xông ra giống như con cá kiếm.

"Vượng Vượng vào nước giống như mà múa kiếm, quá nhanh! Cậu ấy đã đuổi theo người thứ tư. . . . . . Ai nha, quá nhanh! Thoáng cái đã vượt qua đi. . . . . ."

. . . . . .

"Lại một lần xoay người, Vượng Vượng đã vượt qua người thứ ba. . . . . "

. . . . . .

"Một lần xoay người cuối cùng, Vượng Vượng Trung Quốc đã không phân cao thấp với Kojima rồi, rốt cuộc ai sẽ. . . . . . Ai nha rơi ở phía sau rồi. . . . . . Đúng là vẫn còn quá trẻ, sức lực tiêu hao quá lớn. . . . . . Kojima có ưu thế thân cao, lực lượng lớn, cánh tay thon dài, có thể chạm trước đến. . . . . . Vượng Vượng Trung Quốc! ! ! Quá tuyệt rồi!"

"Vượng Vượng Trung Quốc, cuối cùng đã chạy nước rút, như là có thần giúp, thoáng cái đã đuổi theo Kojima dẫn đầu chạm tường!"

Đám người huấn luyện viên Biện hưng phấn nhảy dựng lên, ôm nhau vỗ tay, nếu như không phải là người Trung Quốc hàm súc nội liễm, bọn họ cơ hồ muốn xông vào bể bơi mang Tam Vượng ra rồi.

Tam Vượng lên bờ, vẫn rất bình tĩnh, thật giống như không có gì lớn cả.

Dù sao đối với cậu bé mà nói, chỉ cần có thể tham gia, thì đã có cơ hội, đáng sợ nhất chính là không được tham gia.

Matsuda Kojima đi tới, đưa tay ra với cậu bé, "Hàn Vượng Dân, xin chào, tôi là Matsuda Kojima."

Lập tức có phiên dịch hỗ trợ.

Trong lòng Tam Vượng tự nhủ, vận động viên Nhật Bản không phải là quỷ Nhật Bản mà thầy đã nói, không giống như vậy, hơn nữa hai nước cũng đã thiết lập quan hệ ngoại giao rồi, cho nên cậu bé nắm chặt tay Matsuda Kojima: "Xin chào."

Matsuda Kojima không nghĩ đến đứa bé này lại bình tĩnh như vậy, giành được huy chương càng cũng không kích động.

"Giành được huy chương vàng, cậu không kích động sao?" Anh ta không nhịn được hỏi.

Tam Vượng vẻ mặt bình tĩnh, mắt đen sáng trong, "Kích động chứ, tôi rất kích động đó, tôi đang nghĩ sau này sẽ giành được nhiều huy chương vàng hơn, tôi thấy thật kích động."

Phiên dịch ở một bên đều sợ ngây người, đã nói là người Trung Quốc khiêm nhường mà.

Matsuda Kojima nghe phiên dịch nói lại..., nhìn nhìn lại vẻ mặt Tam Vượng, cũng trầm mặc.

Đám người huấn luyện viên Biện đã xông lại, mang Tam Vượng ra ngoài.

Đối mặt với người quen, sự bình tĩnh của Tam Vượng sớm đã bị ăn mất, cả người kích động không chịu được, a a a kêu, "Đừng ném, em có chút sợ độ cao đó!"

Mọi người đã ném cậu bé lên rồi.

Henry đã chạy đến chụp hình răng rắc răng rắc, anh ta đã sớm chờ ở nơi đó bày xong tư thế. Lần này anh ta đã sưu tầm tư liệu về đội Trung Quốc cùng với theo dõi Tam Vượng thi đấu, cả quá trình đều vô cùng thành công!

. . . . . .

Thời khắc trao giải bơi ếch 100 mét.

Các vận động viên trong top 3, Á Vận Hội sẽ tấu vang quốc ca vì bọn họ, giương cao quốc kỳ, đây là kính ý cao nhất đối với vận động viên và tổ quốc của họ!

"Huy chương vàng thuộc về -- Hàn Vượng Dân đến từ Trung Quốc!"

"Huy chương bạc thuộc về -- Matsuda Kojima đến từ Nhật Bản!"

"Huy chương đồng. . . . . ."

Đầu tiên là quốc kỳ Trung Quốc được giương cao, tấu vang khúc quân hành nghĩa dũng quân.

Toàn trường đứng dậy!

Tam Vượng vô cùng nghiêm khắc tuân thủ nguyên tắc không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đoàn trưởng Triệu đã nói, trên mặt nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh, chạy chậm bước lên đài nhận huy chương.

Đứng lại, cậu bé quơ quơ hai cánh tay -- đây là chuyện đã sớm sắp đặt tốt, sợ cậu bé quá câu nệ hoặc là quá phóng túng mà nhảy lên.

Chờ nghi thức trao giải hoàn thành, trên cổ Tam Vượng đeo huy chương vàng chạy xuống.

Henry chặn cậu bé lại, "Tát Vương, Tát Vương, giành được huy chương vàng thì có cảm tưởng gì?"

Tam Vượng cầm lấy mặt huy chương vàng kia cắn một cái, hưng phấn nói: "Thật sự là vàng sao?"

Henry: . . . . . . . . . . . . Trêu chọc như vậy anh cũng không biết phải nói cái gì, cậu đến giành vinh dự đó, không phải là tranh giành một khối vàng. Chẳng qua là thấy vẻ mặt kia của Tam Vượng tựa như là đến tranh giành vàng vậy, đây là chuyện gì xảy ra?

Bơi ếch 50 mét, không ngoài sự đoán, Tam Vượng đạt được huy chương bạc, bởi vì khoảng cách quá ngắn nên ưu thế không thể phát huy, cho nên bị thua bởi Matsuda Kojima.

Nhưng Matsuda Kojima cũng không sung sướng một chút nào, bởi vì anh ta thấy được tiềm lực của Tam Vượng, một lần Á Vận Hội tiếp theo, mình đoán chừng cũng không phải là đối thủ của nó nữa.

Anh ta thậm chí thấy được tương lai hạng mục bơi tự do 50 mét, 100 mét tại Á Vận Hội, chỉ sợ cũng là lĩnh vực tuyệt đối của Tam Vượng.

Bởi vì ... tên nhóc này có thiên phú lớn hơn nữa ở trên phương diện bơi tự do, chẳng qua bởi vì tuổi còn nhỏ nên mới chọn bơi ếch, lui mà cầu tiến, thử nước.

Ai, chẳng lẽ mình phải giải nghệ rồi? Chẳng lẽ cục diện đội Nhật Bản chế bá Á Vận Hội hơn hai mươi năm sẽ bị phá vỡ sao?

. . . . . .

"Đài phát thanh Trung ương nhân dân, các vị thính giả, nơi này sân thi đấu Á Vận Hội tại Tehran, Á Vận hội đã sắp sửa kết thúc, các dũng sĩ thể dục của nước ta năm nay tổng cộng thu hoạch 35 huy chương vàng, 64 huy chương bạc, 27 huy chương đồng. . . . . . Ngày 16 tháng 9 Á Vận Hội lần thứ bảy diễn ra tại Iran sẽ kết thúc thành công, đội Trung Quốc trận đầu báo cáo thắng lợi, từ đó mở ra thời đại quốc gia ta đi thi đấu quốc tế. Chúng tôi tin tưởng, bốn năm sau các vận động viên của chúng ta sẽ đạt được thành tích ưu dị hơn nữa ở Á Vân Hội lần thứ tám. . . . . ."

Radio mỗi ngày đều tuần hoàn thông báo chuyện Á Vận Hội, chuyện Trung Quốc đạt được huy chương vàng ở các hạng mục thi đấu cùng với những cuộc thi phấn chấn lòng người.

Phi ngư tiểu tướng đạt được huy chương vàng bơi ếch 100 mét và huy chương bạc bơi ếch 50 mét.

Lý Chính cũng đạt được huy chương vàng nhảy cầu đơn nam ba mét.

Đáng nhắc đến chính là, đội bóng nước Trung Quốc nghe theo chỉ thị "Hai huy chương vàng bỏ túi, cầm một chiếc trả nhân tình" của phó chủ tịch Đặng, ở trong cuộc thi tranh đoạt kịch liệt, cuối cùng nhường cho Iran một điểm, tặng huy chương vàng môn bóng cầu cho đội tuyển quốc gia Iran.

Trên dưới cả nước Iran đặc biệt mong đợi đối với chiếc huy chương vàng lần này, trong khoảnh khắc họ giành được huy chương vàng, các quan chức của Cục Thể thao đang mặc tây trang cũng nhảy vào bể bơi ăn mừng cùng các đội viên Iran, hơn nữa chân thành biểu đạt lòng cảm kích với đội Trung Quốc.

Ngày mà đội Trung Quốc trở về, Thân vương của Iran cùng với phu nhân và con gái đến đưa tiễn, bắt tay tạm biệt với đoàn trưởng đoàn đại biểu Trung Quốc và các vận động viên.

Henry lách vào ấy lần, đều bị các cảnh sát Iran ngăn cản, gấp đến mức anh ta muốn la lên.

Anh ta muốn vào đi chụp được những tấm hình độc nhất vô nhị!

Cuối cùng cũng là huấn luyện viên Biện ra hiệu, cảnh sát mới cho anh ta đi vào, anh ta nhanh chóng chạy về phía mọi người.

Kết quả dưới vướng một cái, "Ba chít chít (zhitsss)" ngã trên mặt đất --

Lần này khiến cho mọi người đang nắm tay tạm biệt đều hoảng sợ.

Henry lập tức hô: "Cheers!" Sau đó nhanh chóng chụp lại hình ảnh Tam Vượng và Mattie đang bắt tay nhau.

May nhờ anh ta đã ngã nhiều quen rồi, cho dù có ngã xuống cũng sẽ theo bản năng bảo vệ cameras, cho nên trừ đầu gối cảm thấy rất đau, cameras vẫn bình yên vô sự.

Tam Vượng và Mattie cười ha ha, "Henry, anh thật là nhanh trí!"

Rõ ràng là ngã xuống, thế nhưng còn làm bộ muốn nằm cũng chụp hình. Ha ha.

Henry khập khễnh chạy đến, "Tôi khuynh đảo vì tình hữu nghị của mọi người mà!"

Mattie tháo một sợi dây chuyền có khảm một khối đá quý màu đỏ từ trên cổ xuống, "Hàn Vượng Dân, bạn tặng mình đá xanh hữu nghị, mình tặng bạn một khối đá đỏ hữu nghị."

Henry phát hiện trên cổ Mattie còn đeo một sợi dây chuyền vàng có khảm viên đá quý màu xanh, ừ tỉ lệ cũng không tệ lắm. Dĩ nhiên, viên đá quý cô ấy tặng cho Tam Vượng có tỉ lệ tốt hơn, dùng dây chuyền bạc xâu lại, lòe lòe sáng lên ở dưới ánh mặt trời.

Tam Vượng cúi đầu để cho cô đeo giúp mình, chân thành nói: "Cám ơn, Mattie, hoan nghênh bạn có cơ hội đến Trung Quốc tham quan chơi đùa."

Mattie che miệng cười lên, "Còn biết tớ không gọi là Mã Đề (móng ngựa) a!"

Tam Vượng thẹn thùng gãi gãi đầu đinh, cười hắc hắc.

Lúc trước Tam Vượng cuối cùng nhịn không được, lặng lẽ hỏi Henry và Lý Chính, một cô bé xinh đẹp như vậy tại sao lại tên móng ngựa chứ, Henry cũng không biểu hiện gì, biết Tam Vượng nhất định là không nghe hiểu tiếng Anh rồi.

Nhưng Lý Chính lại bị chấn động không nhẹ!

Tại sao có thể có người đặt tên cho con gái là móng ngựa chứ, dùng gót chân nghĩ cũng không thể a.

"Người ta gọi Mattie, chúng ta dịch âm ra như vậy. Nói như thế nào thì em cũng không thể hiểu tên người ta thành móng ngựa được."

Cho nên Tam Vượng học được một chiêu, phàm là tên dịch âm thì cứ làm cho người ta nghĩ đến một từ tốt đẹp.

Dĩ nhiên, khi tuổi tác dần lớn hơn, cơ hội ra khỏi nước càng ngày càng nhiều, tiếng Anh càng ngày càng tốt, những chuyện nhỏ nhặt này không bao giờ xuất hiện nữa.

Tam Vượng chân thành biểu đạt áy náy của mình đối với tiểu thư Mattie.

Mattie rộng lượng cười cười, "Tớ cũng không dễ giận như vậy. Nhưng tớ có thể gọi bạn là Tam Vượng sao?"

Tam Vượng gãi gãi đầu, Tam Vượng là nhũ danh, mình đã lớn như vậy rồi, cũng không thể để mọi người trên toàn thế giới gọi nhũ danh của mình được. Chẳng qua khi đối diện với đôi mắt to đen của Mã Đề thì cậu bé không thể nói ra lời từ chối được, gật đầu, "Bạn bè thích gọi thế nào cũng được."

"Vậy. . . . . . Chúng ta có thể viết thư cho nhau sao?" Mattie mong đợi nhìn cậu bé.

Tam Vượng thoáng cái đã ngơ ngẩn.

Viết thư! ! ! Tại sao mọi người đều thích viết thư như vậy chứ?

Chẳng lẽ ý tứ hàm súc của kết bạn chính là để viết thư nhiều sao? Cậu bé thích kết bạn như vậy, nhưng cậu bé không thích nhất là viết thư.

Tại sao không thể dùng cái gọi là micro kia hay là những thứ khác chứ? Nếu có thể tiếp sóng thì cũng có thể không cần viết thư a, đúng, điện thoại, có điện thoại quốc tế. Chẳng qua là hình như điện thoại quốc tế không dễ dàng kết nối đâu.

Mattie nhìn trên mặt cậu bé quấn quýt, cho là cậu bé đang lo lắng đến vấn đề chính trị, cười nói: "Chúng ta là láng giềng hoà thuận hữu hảo, sẽ không có phiền toái."

Tam Vượng cười lên ha ha, nụ cười trong sáng đặc hữu của thiếu niên ở dưới bầu trời xanh ngát hiện lên vẻ sạch sẽ thanh thấu chỉ cậu bé mới có, "Được, mình thích nhất là được nhận thư của bạn bè."

Chính là không thích viết mà thôi.

Tạm biệt, lên máy bay, vẫy tay, chúc phúc.

Mattie và Henry đứng dưới bầu trời xanh, đưa mắt nhìn máy bay xông vào bầu trời, giống như một mũi tên nhọn phá vỡ hư không, xé mở một thời đại mới thuộc về người Trung Quốc.

Henry lẩm bẩm nói: "Mong đợi gặp lại, người bạn của tôi."

Mattie cầm tảng đá hữu nghị của mình, cười cười, "Ngài Henry, cũng hi vọng ngài tuyên truyền nhiều cho tổ quốc của tôi."

Henry bắt tay với cô, "Tất nhiên rồi, đây là chức trách của người đưa tin như chúng tôi, hoan nghênh cô sau này đến nước Mỹ, tiểu thư Mattie."

Mattie gật đầu: "Tôi sẽ đến Mỹ du học."

Lúc này cô cũng không biết ba năm sau, quốc gia của cô bắt đầu tiến vào một loại trạng thái mới, mà một năm sau cô sẽ bắt đầu chuyến lưu vong hải ngoại của mình.

Trên máy bay, Tam Vượng tựa vào bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa bắt đầu còn có thể nhìn thấy người ở sân bay càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành con kiến, hiện tại cũng không nhìn thấy gì nữa, chung quanh chỉ có đám mây, ánh mặt trời.

Mặc dù thời điểm chia tay những người bạn phương xa thì có chút thương cảm, nhưng là vừa bay lên trời, nghĩ tới đã sắp được về nhà, cậu bé lại kích động đến có chút ngồi không yên, muốn bay, muốn nhảy a!

Cậu bé lấy huy chương vàng của mình ra hỏi Lý Chính nhiều lần, "Có phải là đều lớn như nhau hay không? Thật sự chỉ là màu vàng mà không phải vàng thật sao?"

Lý Chính: . . . . . . Em đã có một khối hồng ngọc lớn như vậy rồi, sao em còn cố chấp với vàng như vậy chứ?

Tam Vượng: "Huấn luyện viên, huấn luyện viên, có phải là sẽ được nghỉ phép hay không?"

Cậu bé muốn về nhà.

Huấn luyện viên Biện đã sớm nói với cậu, sau khi trở về từ Á Vận Hội thì sẽ cho cậu nghỉ phép, để cậu bé về nhà ở một đoạn thời gian, tất nhiên là chắc chắn.

"Trở về tham gia tiệc ăn mừng xong, thì sẽ cho con nghỉ phép."

Tiệc ăn mừng và vân vân thì Tam Vượng cũng không thấy hứng thú mấ, chẳng qua nếu đã được an bài rồi, vậy thì phải nghe theo.

Lúc tất cả mọi người đều ngủ cả rồi, Tam Vượng cầm lấy khối hồng ngọc kia nhìn một chút, tảng đá trong suốt lấp lánh, thoạt nhìn giống như là thủy tinh màu đỏ.

Cậu bé nghĩ, mẹ nhất định sẽ thích, cảm giác mình không bị thua thiệt.

Mà người mẹ tham tiền của Tam Vượng đang ở phòng nghiên cứu huyện vừa nghe radio vừa bận việc.

Phòng nghiên cứu đặc thu của địa khu cuối cùng cũng được thành lập ở trong huyện, cũng không ở chung chỗ với Cách Ủy Hội, bởi vì cần sử dụng các vật dụng gia công nên sẽ có tạp âm, hơn nữa còn cần giữ bí mật, cho nên xây dựng ở một nơi hơi ngoài huyện thành.

Nơi này vốn là nhà ở của một gia đình giàu có, sau khi dựng nước bị đả kích là thổ hào thân sĩ vô đức, giai cấp tư sản, nên nhà ở đã bị thu về làm tài sản công.

Sân tổng cộng có ba gian, còn có thêm hai khóa viện nhỏ, công tượng và nhân viên kỹ thuật được mời đến ở tại tiền viện, hai khóa viện coi như là phòng nghiên cứu và phòng gia công, trung đình (gian giữa, sân giữa) thì làm phòng khách và phòng triển lãm, hậu viện thì để là phòng tài liệu lưu trữ văn kiện trọng yếu, người không phận sự miễn vào.

Hai vị kỹ thuật viên là do chủ nhiệm Phương thông qua các bán bộ của Trường Ngũ Thất mời đến, một người họ Lý, một người họ Ngô, hai người đều từng là thầy giáo của Học viện Kỹ thuật, còn từng làm việc ở quặng mỏ, có giải thích độc đáo đối với địa chất và khai thác mỏ.

Hơn bốn giờ chiều, Lâm Lam chuẩn bị tan việc về nhà.

Hộ khẩu của cô còn đang công xã, nhưng là vì công việc nên từ công xã được điều tạm đến trong huyện, chịu trách nhiệm cho công tác tuyên truyền ở bốn công xã là công xã Sơn Thủy, công xã Thanh Thạch, v.v, mặt khác chính là công việc ở phòng nghiên cứu.

Công tác của cô tương đối tự do, xuống nông thôn, tuyên truyền, ngồi trong phòng làm việc, thuần túy là dựa vào nội dung công việc mà tự mình an bài.

Cô chào hỏi hai nhân viên kỹ thuật, "Lý công, Ngô công, tôi đi trước đây."

Hai người khoát khoát tay với cô, "Chỗ này không còn chuyện gì, cô cứ về đi."

Lâm Lam đeo radio của mình ở ngang hông, đạp xe đạp đến Cách Ủy Hội hội hợp với Hàn Thanh Tùng.

Ở trong đại viện Cục công an, vừa lúc đụng phải Miêu Hồng Anh.

Lâm Lam nhìn cô ta một cái, cũng không chủ động nói chuyện, kể từ lần đánh nhau đó, mặc dù lão cục trưởng đã hỗ trợ điều giải, Lâm Lam vẫn không muốn phản ứng cô ta.

Mầm Hồng Anh quắt miệng, chua xót xông thẳng đến lỗ mũi, "Ai nha tôi nói này cán bộ Lâm, thái độ làm việc này của cô là không được, tại sao cô còn tùy thời tùy chỗ đều cầm theo radio vậy chứ?"

Lâm Lam: "Tôi đây gọi là chuyên nghiệp, loại người rỗi rãnh đến mức sinh giòi như cô sẽ không hiểu được đâu."

Tôi muốn nghe tin tức của con trai, còn phải làm tuyên truyền, còn phải thời khắc để ý đến quốc gia đại sự, tôi làm sao có thời gian quản cô chứ?

Cô lại không xinh đẹp!

Mầm Hồng Anh cũng rất biệt khuất, hiện tại cô ta cảm thấy càng ngày càng không thể ra sức, tựa hồ là mấy biện pháp như phê bình công khai, chụp mũ, đã mất đi hiệu lực rồi.

Cô cảm thấy Tư lệnh của Địa khu là anh em kết nghĩa của cha mình, đó chính là quan hệ sắt của nhà mình. Nào biết đâu rằng, Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam quay đầu lại đã có quan hệ liên lụy đến Tư lệnh Trần. Sau đó Tư lệnh Trần còn cố ý gọi điện thoại cho cha của cô ta, luôn miệng khen Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam là đồng chí tốt, làm việc cố gắng, năng lực xông ra, là nhân tài mà Đảng và chính phủ cần.

Ngụ ý này có ai mà không hiểu? Rõ ràng chính là để cho ông già chiếu cố nhiều một chút, đừng làm cho người ta tìm phiền toái.

Nhưng là có thể chiếu cố sao? Anh ta và chồng mình là đối thủ cạnh tranh, chức Cục trưởng này nhất định phải để cho chồng mình làm mới được.

Mầm Hồng Anh chua chết Lâm Lam rồi, làm sao lại chảnh chó như vậy a, cô chảnh cái gì mà chảnh.

Hơn nữa Lâm Lam còn không thèm quan tâm đến cô ta!

Miêu Hồng Anh chịu không được ánh mắt lạnh lùng kia của Lâm Lam, rõ ràng đang nói "Cô là cái thá gì chứ?", "Không có chuyện gì thì cô tránh qua một bên", quả thực là vũ nhục nhà cách mạng mà.

Cô ta đuổi theo Lâm Lam đi vào ký túc xá, "Tôi nói cán bộ Lâm này, cô thái độ gì vậy, thấy đồng chí thì thế nào cũng phải chào hỏi chứ. Cô cũng không thể mới thăng chức thì đã để mắt trên đỉnh đầu rồi, cô phải giữ vững tính khiêm nhường của người lao động cũng như. . . . . ."

"Cô câm miệng!" Lâm Lam không nhịn được.

Mầm Hồng Anh sửng sốt một chút, lại nóng nảy, "Cô, cô bảo tôi câm miệng? Không nói cô là cán bộ cơ quan, tôi là cán bộ nhà xưởng, chỉ nói tôi đã là nhà cách mạng thuộc về nhân dân lao động. . . . . ."

"Thu đao của cô lại cho tôi!" Lâm Lam đẩy cửa muốn vào phòng làm việc.

Mầm Hồng Anh một bước đoạt lấy cản trở đường đi của cô, "Đao? Đao cái gì? Cô nói xấu tôi hả, đao ở đâu chứ?"

Lâm Lam nhíu mày, ngưng mắt nhìn cô, chỉ chỉ miệng của cô ta, chậm rãi nói: "Thao bức thao, thao bức thao."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com