ZingTruyen.Com

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 144: Đi máy bay, Iran.

weiyi1314

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Ngày hôm sau thầy Đổng tự mình tìm đến huấn luyện viên Biện phàn nàn, “Huấn luyện viên à, anh nói đứa nhỏ này có thiên phú, để cho tôi để ý nhiều hơn, nhưng anh nhìn đi, tôi gãi không đúng chỗ ngứa, nên nó cũng không hăng hái.”

Huấn luyện viên Biện đã quá hiểu rõ tính tình của Tam Vượng, cầm một tờ giấy vẽ đầy dấu “x” giao cho thầy Đổng, cười nói: “Thầy Đổng, sau này trước khi ăn cơm, cứ huấn luyện một kèm một với đứa bé này nửa giờ. Tờ giấy này mà có hơn ba dấu “x”, thì khấu trừ tiền lương và tem phiếu lương thực của nó.”

Thầy Đổng: “Chuyện này không tốt đâu, đứa bé kia kiếm tiền lương không dễ dàng.”

“Ai nói là trừ thật chứ, chỉ bảo thầy giả vờ trừ thôi, đứa bé này sợ hơn bất kỳ vấn đề gì đó.”

Thầy Đổng nửa tin nửa ngờ, thử một lần, hắc, quả nhiên có tác dụng!

Cho nên ở trước khi ăn cơm trưa, bạn học Tam Vượng lại phải học thêm nửa giờ tiếng Anh một kèm một với thầy giáo. Thầy Đổng dạy tiếng Anh, không chú ý lắng nghe, không có hiệu quả, đánh dấu “x”, trừ tiền lương và phiếu lương thực.

Cho nên tiếng Anh kiểu Trung Quốc của Tam Vượng lại đột nhiên tăng mạnh, không cần dùng tiếng Hán để đánh dấu phát âm mà vẫn có thể huyên thuyên trao đổi với người ra. Về phần trao đổi có đúng hay không, có phải đàn gảy tai trâu hay không, vậy thì không quản được, dù sao trao đổi tự tin thì sẽ được gạch dấu ngang!

Thầy Đổng chêm vào trong đầu Tam Vượng mấy câu nói chính trị khách sáo, để cho cậu bé thỉnh thoảng lại càm ràm mấy câu, như vậy cho dù tính tình cậu bé nhanh nhẹn, ngoài miệng không giữ cửa, cũng không trở thành sai lầm.

Ví dụ như các kiểu chiến lược ngoại giao của Chủ tịch M “Nhất điều tuyến”, “Nhất đại phiến”, khẩu hiệu “Hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai”, phải chú ý đoàn kết giao bang kết hợp với thi đấu. Các vận động viên không chỉ là đi tranh tài, còn gánh vác trách nhiệm hoà thuận hữu hảo với các quốc gia láng giềng Châu Á.

Cuộc sống huấn luyện bận rộn phong phú, mỗi ngày cơ hồ đều giống nhau, thời gian trôi qua đặc biệt mau. Đảo mắt đã đến ngày 19 tháng 8, dừng huấn luyện, thu thập hành lý chuẩn bị giấy tờ đầy đủ, sáng sớm hôm sau sẽ bay đi Tehran.

Cả quốc gia từ trên xuống dưới đều đặc biệt coi trọng hành trình đi Iran lần này, vì thay đổi nhận thức cứng nhắc của thế giới đối với Trung Quốc, thay đổi ấn tượng cán bộ mặc áo Tôn Trung Sơn bốn túi, quân nhân mặc quân trang màu xanh lá mạ, nông dân mặc áo vải thô đen, công nhân mặc đồ lao động, nên đã cố ý tìm chuyên gia thiết kế đồng phục cho vận động viên.

Mỗi người phát hai bộ quần áo cùng với một đôi giày da đen, còn có hai bộ quần áo thể thao cùng với giày thể thao hồi lực.

Tam Vượng có ít đồ, trừ mấy bộ quần áo thì chính là đồ dùng vệ sinh cá nhân đơn giản, một cái túi là đủ.

Lý Chính nhìn cậu bé cho một cái bọc không vào trong túi, ở một bên nhìn cậu bé rồi cười.

Lý Chính năm nay 15 tuổi, là người ở đội Nhảy cầu, thực lực rất mạnh, cậu ta và Tam Vượng thưởng thức lẫn nhau, quan hệ rất khá.

“Tam Vượng, em mang theo cái bọc không làm gì vậy?”

Tam Vượng: “Em định mua chút gì đó về mà. Nghe nói bọn họ mua đồ cũng không cần tem phiếu, dù sao túi này cũng được phát, một người hai cái, tại sao cậu lại không dùng chứ, cầm về nhà cho mẹ dùng thật tiện, hắc hắc.

Lúc này Đào Lỵ Lỵ cầm một đôi giày cao gót đi đến, nhắc nhở Tam Vượng: “Em đã cất kỹ giấy tờ chưa?”

Tam Vượng đắc ý nói: “Huấn luyện viên giữ rồi ạ.” Cậu bé ngẩng đầu nhìn đến giày cao gót trong tay cô bé, nhất thời cũng muốn mua cho mẹ, “Đôi giày da này có mắc không?”

Đào Lỵ Lỵ: “Được phát mà, cũng không biết là bao nhiêu tiền, các em cũng có mà, em chưa nhận sao?”

Ánh mắt Tam Vượng sáng lên, “Em có thể nhận giày cao gót sao?”

Đào Lỵ Lỵ và Lý Chính cùng nhau trừng cậu, “Tam Vượng, em là nam, mang giày cao gót cái gì!”

Tam Vượng: “Em có mẹ và chị gái, em muốn mua cho họ!”

Hai người rất im lặng liếc cậu bé một cái, đứa nhỏ này bất kể là được phát cái gì thì cũng muốn nhắc tới một chút: nhà em cũng không có, nếu là lấy về cho mẹ em, thì mẹ nhất định là cao hứng.

Tam Vượng cũng mặc kệ, cậu bé quả nhiên bỏ chạy đến phòng thu phát để hỏi. Lãnh đạo, huấn luyện viên, nhân viên làm việc cho tới những vận động viên khác trong đại viện này, không có ai là không biết tật bệnh này của cậu.

“Em không cần giày da nam, em muốn đổi một đôi giày nữ. Chân mẹ em không lớn, chắc gần bằng chân em.” Cậu bé nhấc cái chân to của mình ra khỏi dép rồi nâng lên nhìn nhìn, “Mọi người có thấy là độ lớn không kém bao nhiêu không?”

“Mọi người” bên cạnh: . . . . . .

Tam Vượng cũng không muốn lấy nhiều, tránh phá hư quy củ, chỉ muốn một đôi, như vậy mẹ và chị có thể mang chung.

Tất cả mọi người cười nhìn cậu, chỗ các vận động viên nữ, có người trêu ghẹo cậu bé, “Bọn chị cũng không biết mẹ em cao bao nhiêu.”

Tam Vượng xem xét một vòng, chỉ vào một cô bé thon thả trong đó, “Chính là cao như vậy đó.”

Cô bé đỏ mặt lên, cười cười, “Em mang số 22.5.”

“Ai nha, chân em nhỏ như vậy sao?” Có người cười lên.

Nữ nhân viên chịu trách nhiệm phát giày cười nói: “Vậy thì mẹ của Hàn Vượng Dân nên mang số 23.5 nha.” Phụ nữ đã sinh con thì xương cốt sẽ to ra, hơn nữa còn là phụ nữ lao động, không tốt thì còn phải mang số 24 nữa.”

Vận động viên bóng rổ thân hình to cao Trương Duy cười nói: “Tam Vượng, mua số lớn. Còn phải mang tất nữa, lớn không thiệt thòi, nhỏ không có lời.”

Mọi người cười lên.

Tam Vượng cảm thấy rất đúng, “Vậy em mua một đôi, tiền thì cứ trừ vào lương tháng sau.” Tháng này đã gửi về nhà rồi.”

Nhân viên làm việc nói: “Gấp gì chứ, chia xong hết rồi mà còn dư thì sẽ cho em. Chờ đến khi đi Iran về rồi hãy gửi, không cần gấp.”

Tam Vượng gật đầu, “Cũng được, dù sao mẹ em cũng không kém mấy tháng này.”

Cậu bé lại chạy về túc xá, tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhét hết ảnh chụp vào trong một phong thư, rồi cho nó và cả tảng đá vào trong túi xách, lại lấy áo len mà mình không nỡ mặc ra thay.

“Mẹ em quá săn sóc, đúng lúc mang luôn.”

Lý Chính: “Em không nóng hả?” Cậu ấy nhìn thoáng qua mặt trời chói chang ngoài cửa sổ.

Tam Vượng: “Sớm muộn gì cũng lạnh. . . . . . .”

Sau khi mặc vào, cậu bé đi đến trước cửa sổ thủy tinh để soi bóng mình trong đó, cảm thấy mình thật đẹp trai.

Lý Chính: “Có phải áo lông của em hơi nhỏ hay không? Anh thấy chỗ bả vai hơi chật đó.”

Tam Vượng: “Không thể nào, anh hoa mắt rồi.”

Hiện tại cậu bé được ăn ngon, lượng vận động lớn, thân thể lớn lên cũng nhanh. Hơn nữa mỗi ngày đều huấn luyện, bả vai càng thêm bền chắc, chính xác là vai rộng hẹp eo, cánh tay dài chân dài. Mặc dù thời điểm Lâm Lam đan áo len cũng đã tính dư, đan phần bả vai hơi rộng ra, nhưng mà không được nhìn thấy tận mắt, không nắm chắc được số đo, cho nên Tam Vượng mặc thì bả vai hơi chật, nhưng cậu bé sẽ không thừa nhận.

Sau khi soi bóng trên cửa sổ thủy tinh bảnh chọe một lúc, Tam Vượng mới cởi áo ra.

Lý Chính thấy vậy rất im lặng, “Nóng.”

Tam Vượng: “Nóng chỗ nào chứ? Không nóng chút nào, em sợ ăn cơm bị dính dầu thôi.”

Cơm trưa vẫn phải ăn ở nhà ăn, lãnh đạo Tổng cục Thể dục Thể thao đến thực tiễn khuyến khích động viên, để cho các dũng sĩ thể dục sau khi buông thả tất cả hành lý quần áo thì không còn gánh nặng nào, chỉ chú ý huấn luyện, thi đấu. Sau khi lãnh đạo lần lượt khuyến khích, các vận động viên lại bắt đầu ăn cơm.

Tiệc tiễn đưa rất thịnh soạn, có cá có thịt, tự do tùy tiện ăn.

Tam Vượng ăn uống no đủ, tìm huấn luyện viên Biện: “Huấn luyện viên, con được gọi điện thoại rồi hả?”

Cậu bé vẫn rất nhớ thương.

Huấn luyện viên Biện cười nói: “Con đi đi, đi tìm Chủ nhiệm Cát.”

Tam Vượng kích động đi đến phòng truyền tin, được cho phép thì đi tìm nhân viên truyền tin hỗ trợ tín hiệu. Lúc này đều là nhân công bật tổng đài điện thoại, bên này bấm số, ở giữa tổng đài có người trực tổng đài hỗ trợ bật, sau đó mới có thể truyền đến trên điện thoại mục tiêu. Đô đô đô đợi một lát, có người nhân điện thoại, có một giọng nữ truyền đến, “A lô, đây là công xã Sơn Thủy, xin hỏi ngài là ai?”

Tam Vượng từng gọi điện thoại hai lần nên đã học ngoan, biết đầu bên kia điện thoại có thể là người khác, nên không phải vừa có người nhận đã gọi mẹ.

Cậu bé nói mình là Hàn Vượng Dân, tìm Lâm Lam.

Vương Phương ở đầu dây bên kia kích động nói: “Phi ngư tiểu tướng, chào cậu, tôi rất yêu thích cậu đó. Nghe nói cậu sẽ đi tham gia Á Vận Hội. . . . .”

Tam Vượng: “. . . . . . Ách, tối nay sẽ lên máy bay. Em muốn gọi điện thoại cho mẹ.”

“Cậu chờ một chút, lập tức đến!”

Vương Phương cũng không dài dòng, hô to với bên ngoài: “Cán bộ Lâm, Lâm Lam, điện thoại của con trai cô ——”

Giọng nói kia thật là trung khí mười phần, đoán chừng ngoài năm dặm cũng có thể nghe thấy.

Tam Vượng ở đầu dây bên này: “. . . . . . . . . . . .”

Rất nhanh, giọng nói của Lâm Lam truyền đến, “Đến đến, đừng để cho anh Ba nhỏ nhà tôi sốt ruột chờ lâu.”

Bởi vì lúc trước huấn luyện viên Biện gọi điện thoại đã nói, trong lúc huấn luyện sẽ không để cho Tam Vượng liên lạc về, chờ thời điểm sắp xuất phát, sẽ cho Tam Vượng gọi điện thoại đến. Mấy ngày hôm trước đã nhận được điện thoại của Chử Vân Phong, biết Tam Vượng vẫn mạnh khỏe, sáng sớm ngày 21 sẽ lên đường đi Iran, cho nên hai ngày nay cô không đi đâu cả, đặc biệt ở đơn vị chờ.

Tam Vượng nghe thấy âm thanh đổi tay trong điện thoại, cậu bé khoan khoái kêu lên, “Mẹ!”

Ánh mắt Lâm Lam thoáng cái đã ươn ướt, vội vàng lấy tay đè lại, vui mừng nói: “Ai nha, anh Ba nhỏ sắp ra nước ngoài rồi, thật tốt, thôn chúng ta, công xã chúng ta còn chưa có ai xuất ngoại đâu. Con thật là giỏi!”

Tam Vượng nghe mẹ nói như vậy, cũng cảm thấy rất tự hào, chút mâu thuẫn và thấp thỏm kia đã không thấy tăm hơi, cũng bị vui mừng tràn đầy thay thế.

“Mẹ, chúng con sẽ đi bằng máy bay, nhanh hơn cả xe lửa nữa đó, ngồi lên, sưu sưu sưu đã bay lên trời bay đến ngoại quốc rồi.” Giọng nói của cậu bé tung tăng như chim sẻ, nhưng khó nén lo lắng.

Lâm Lam nhạy cảm bắt được tâm tình của con, cười nhẹ một tiếng, “Có phải có chút sợ hay không? Không cần sợ, mẹ nghe người ta nói, đi máy bay chính là thời điểm cất cánh lỗ tai sẽ có chút không thoải mái, con có thể ăn gì đó, trong miệng có nhai nhai thứ gì đó là được rồi.”

“Mẹ, mẹ thật là lợi hại, cái này mà cũng biết.” Tam Vượng thật tâm bội phục, giống như là mình lo lắng cái gì mẹ cũng biết cả.

“Mẹ nói mò thôi, anh Ba nhỏ, con xuất ngoại nên chú ý an toàn, chớ tự mình ra cửa đi loạn.”

“Mẹ, mẹ đừng quan tâm con, mẹ cũng không phải không biết con, con rất lợi hại. Chúng con được học tiếng Anh, có thể nói chuyện với bọn họ đó, đến lúc đó con sẽ viết quốc gia của chúng ta và chỗ ở của huấn luyện viên đội bơi lội ở trên một trên tờ giấy cất trong túi, không lạc được.”

Lâm Lam nhắc nhở: “Vậy con cũng phải viết cả tiếng Ba Tư của người ta nữa.”

“Mẹ, cái gì mà Ba Tư a, chúng con là đi Iran. Chính là Iran đó.”

Lâm Lam: . . . . . . . . . . . .

“Được rồi, nói gì đều được, dù sao con cứ viết mang theo đi.”

“Mẹ, đến lúc đó con thấy bọn họ có gì thú vị thì sẽ mua cho mẹ nhé. Con nghe bọn họ nói ngoại quốc không cần tem phiếu lương thực hay là vải vóc đâu, có thể tùy tiện mua đồ.”

Lâm Lam lo lắng cho cậu: “Nhưng con đã gửi hết tiền về cho mẹ rồi, con mua bằng cái gì đây?”

“Không phải là còn có tiền tháng sau sao? Con có thể dự chi tháng sau rồi tháng sau nữa đó.” Tam Vượng cười hắc hắc, cảm thấy có chuyện nói không hết, “Mẹ, mẹ muốn cái gì? Nếu không con để dành tiền mua cho mẹ cái ti vi nhé? Nhà chúng ta không phải là đến huyện thành sao? Có điện có thể xem ti vi rồi.”

Vừa được đến tin tức phân nhà ở, bọn nhỏ đã viết thư cho Tam Vượng nói cho cậu bé biết.

Lâm Lam: “Con trai, trước tiên con đừng nghĩ những chuyện này, chờ tham gia Á Vận Hội xong trở về rồi nghĩ cũng không muộn.”

Tam Vượng: “Được ạ, đợi con về rồi sẽ nghĩ tiếp.” Cậu bé và Lâm Lam nói thêm mấy câu, lại không nhịn được: “Mẹ, con cảm thấy được còn phải mua cho quạt máy hiệu bông tuyết, mùa hè sẽ mát mẻ đó.”

Không đợi Lâm Lam nói gì, cậu bé lại nói: “Đúng rồi. Con thấy trong nhà lãnh đạo chỗ chúng con có lạnh, lạnh . . . . . . Đúng, là tủ lạnh, là một cái tủ lạnh, mùa hè mà cho thịt cá vào đó, không hư đâu. Mẹ, đợi con trở lại con sẽ mua cho mẹ a, nếu con có giải thưởng thì sẽ có chỉ tiêu để mua cho mẹ.”

Lâm Lam trong lòng vừa đau vừa ấm lại tự hào, “Được, mẹ thích lắm. Con thi đấu cũng có áp lực, có giải thưởng hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là con được đi ra ngoài mở mang hiểu biết, xem một chút tài nghệ của người ta  thế nào. Đều nói thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân mà.”

“Mẹ, con nhớ rồi. Con còn mặc áo len mà mẹ đan cho con đó, rất đẹp, các bạn cùng phòng con đều hâm mộ, nhưng con không nỡ cho bọn họ mặc đâu.”

Lâm Lam cũng biết con trai đang biểu đạt sự vui vẻ khi mình đan áo cho nó.

Chỉ cần không ai nhắc nhở con, thì Tam Vượng có thể nói liên miên cằn nhằn với Lâm Lam tiếp, vĩnh viễn sẽ không không dừng lại, giống như bản thân cậu bé đã áp súc vô số lời nói. Mà Lâm Lam cũng thích nghe cậu bé nói, trước kia lúc ở nhà, chỉ có Tam Vượng nói nhiều, một người lao thao có thể nói luôn cả phần của tất cả mọi người trong nhà.

“Mẹ, quần áo thể thao cũ của con, con đã thu thập xong rồi, để cho người ta giúp con gửi về nhà, mẹ xem một chút rồi cho Tiểu Vượng Tiểu Tân còn có Hảo Nam mặc, nó rất bền đó, còn không cần dùng phiếu vải để mua.”

“Được, đây cũng là quần áo của vận động viên quốc gia, huyện chúng ta chỉ có một mình con thôi đó, con mẹ thật là rất giỏi, cả nhà vì con mà vẻ vang.”

Lúc này nhân viên truyền tin bắt đầu ra hiệu cho Tam Vượng nên kết thúc rồi, bình thường người khác gọi điện thoại cô nhiều lắm là cho ba bốn phút đồng hồ, lần này Tam Vượng đã nói gần mười phút rồi, cô chỉ có thể để cậu bé cúp máy thôi.

Tam Vượng ra hiệu mình đã biết, cậu bé hỏi thăm chuyện trong nhà đều tốt chứ, rồi để cho Lâm Lam viết thư nói cho mình biết chân cô cỡ bao nhiêu.

Lâm Lam: “Con trai, con đừng mua cho mẹ…”

“Mẹ, mẹ đừng quên nha! Huấn luyện viên gọi con rồi, con cúp máy đây.” Tam Vượng không muốn nói hẹn gặp lại với Lâm Lam, lau lau vội nước mắt trên mặt rồi đi nhanh.

Mặc dù Lâm Lam có một bụng chuyện muốn nói nhưng một chữ cũng không nói ra được, cô chỉ muốn nghe giọng nói của con trai một chút là đủ rồi, lời của mình có thể nói trong thư.

Cúp điện thoại, Lâm Lam có chút buồn bã, đỡ lấy bàn rồi đứng đó.

Vương Phương ở một bên nhìn, cười nói: “Cán bộ Lâm, Tam Vượng thật là tuyệt, ai nha, nếu em có con trai như vậy, không biết sẽ vui vẻ thế nào đâu, chị xem chị đi, có năm đứa con vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, thật là có phúc khí.”

Lâm Lam cười lên, sẳng giọng: “Cô nói xem cô cưới cũng chưa cưới, mà nói cái gì con với cái hả?”

Rời khỏi phòng truyền tin, Lâm Lam trở về phòng làm việc của mình thu thập một chút, muốn về nhà.

Cô muốn đến Tổ đồ tể mua chút thịt, về nhà gói bánh bao cho bọn nhỏ, Tam Vượng phải xuất ngoại, trong nhà ăn mừng một chút.

Đối với cô mà nói, con trai có thể xuất ngoại tăng thêm kiến thức, đây chính là chuyện tốt, có đạt được giải thưởng hay không thì nói sau.

Những người khác trong Tổ Tuyên truyền đều xuống nông thôn rồi, phòng làm việc chỉ còn mình cô, cô báo với Tổ trưởng một tiếng rồi rời đi.

Lâm Lam đạp xe đạp đi mua một cân rưỡi thịt làm nhân, rồi mua một cái đuôi heo và ba cái xương sườn không cần tem phiếu.

Cô vừa về nhà, đã nghe thấy phía ngoài truyền đến tiếng động cơ, Hàn Thanh Tùng trở lại.

Anh mang về một chút dưa và trái cây cùng một miếng thịt khô.

Lâm Lam vui mừng nói: “Anh Ba, ở đâu ra vậy?”

Hàn Thanh Tùng: “Từ nông trường trở lại.” Anh giúp Lâm Lam buộc thịt khô lên khung.

Lâm Lam vội vàng nhào bột mì rồi để đó, lại ra vườn rau hái thức ăn.

Vườn rau rau dưa phong phú, muốn gói bánh bao, có các loại hồ lô non, đậu cô-ve đều có thể gói bánh bao, cô lại muốn gói thêm mấy loại nhân.

Làm nhân bánh bao cũng bớt việc hơn nhân sủi cảo, trừ đậu cô-ve, cải củ là cần nước sôi trụng sơ qua, thì những thứ khác băm nhỏ ra là được, vớt rau muối lên vắt bớt nước, cho lên đó một chén thịt cắt hạt lựu rồi rưới một thìa lớn dầu mỡ heo, hồ lô, gói bánh nhân rau còn có thể thêm chút tôm khô, dinh dưỡng phong phú hơn.

Cô chuẩn bị xong phần nhân bánh, bột còn chưa nở đủ, cho thêm củi để làm nóng nồi trong chốc lát, sau đó tắt lửa, cho bột mì vào trong để bột nhanh nở.

Phía ngoài Hàn Thanh Tùng tìm được mấy cây gậy và mấy khúc gỗ, ném trong sân, cũng đã hong khô một hai năm, hiện tại vừa lúc để làm dụng cụ.

Phòng ốc trong huyện không có gia cụ, trước tiên có thể làm cái bàn đọc sách, hai cái ghế. Anh thu thập mấy khúc gỗ trong nhà lại, rồi mua thêm chút, đến lúc đó dùng xe la kéo đến huyện thành tìm Tổ thợ mộc hỗ trợ làm.

Hiện tại Cung Tiêu Xã trong huyện thành cũng bắt đầu bán gia cụ có sẵn, kiểu mới, trên mặt có bọc da, hoa văn sáng rõ, thoạt nhìn bóng loáng trơn nhẵn đặc biệt ưa nhìn, rất nhiều người trẻ tuổi trong thành đều thích. Đáng tiếc hàng trong huyện thành rất ít, căn bản cũng bị người bên trong mua hết.

Lâm Lam cũng không thích, nguyên liệu của đồ bọc da đó có khi nào là đồ tốt chứ, cho dù chẳng qua chỉ là gỗ hòe, gỗ hoa, gỗ du, gỗ thông bình thường, thì đó cũng là gỗ thô không phải sao?

Hàn Thanh Tùng thu thập một chút rồi đến giúp cô gói bánh bao.

Lúc này Mạch Tuệ và Nhị Vượng dẫn Tiểu Vượng mang về hai sọt bắp non. Bọn nhỏ đã bắt đầu đợt nghỉ thu đầu tiên, về nhà hỗ trợ thu hoạch vụ thu. Đại Vượng vừa có ngày nghỉ thì phải đi bộ đội, Mạch Tuệ Nhị Vượng dẫn Tiểu Vượng đến Đội sản xuất hỗ trợ.

Tiểu Vượng chạy vào, “Mẹ, đội trưởng phân cho chúng ta hai sọt bắp non, để nấu ăn.” Đây là mùa xuân gieo bắp mùa xuân và cao lương không sai biệt lắm đã thành thục, còn bắp mùa hè phải đợi đến tháng tám âm lịch mới có thể thu hoạch.

Lâm Lam đứng lên nhìn một chút, “Đều tốt như vậy sao?” Cô quay đầu nói với Hàn Thanh Tùng: “Anh Ba, căn nhà trong huyện đã từng nhóm lửa chưa?”

Hàn Thanh Tùng: “Mấy người La Hải Thành đã nấu hai lần rồi.”

Đặc phái viên Công xã vào trong huyện làm việc, có đôi khi nhiều người thì ký túc xá ở không đủ, bọn họ phải ở nhờ trong căn nhà kia, thuận tiện giúp bận rộn nổi lửa quét dọn vệ sinh.

Lâm Lam: “Anh Ba, ngày mai mang một sọt bắp qua đó, để cho người ta nấu một chút, để mọi người trong phòng làm việc nếm thử.”

Bọn họ không trồng trọt, bắp mới thu hoạch mới mẻ kiểu này rất nhiều người không được ăn, dù sao nông dân nộp lương thực cũng là nộp lương thực phơi khô, không có ai nộp bắp non cả.

Hàn Thanh Tùng đáp ứng, anh chưa bao giờ mời người ta ăn cơm, nhưng Lâm Lam để cho anh luộc bắp thì luộc bắp đi. Đến lúc đó để trong phòng làm việc rồi nói một câu “Cán bộ Lâm mời ăn bắp”, bọn họ cũng sẽ đều biết là Lâm Lam có ý tốt, sẽ biết ơn. Lúc trước Lâm Lam cũng từng đưa đến các loại rau quả như bí đỏ, hồ lô trong vườn nhà mình, cũng có người để cho Hàn Thanh Tùng mang đồ về cho Lâm Lam.

Thấy Hàn Thanh Tùng đáp ứng, Lâm Lam lại kể cho các con chuyện Tam Vượng gọi điện thoại, “Sáng sớm mai sẽ lên máy bay đó.”

Vừa nghe nói đến máy bay, bọn nhỏ lại kích động.

Bọn họ đã nghe qua âm thanh của máy bay bay trên trời, buổi tối thỉnh thoảng còn có thể thấy máy bay ở trên trời cao chợt lóe chợt lóe đèn tín hiệu, bọn nhỏ thích gọi là khinh khí cầu. Mặt khác còn thấy được hình dánh của máy bay được in thu nhỏ trên tranh ảnh, nhưng đó là vẽ ra, không phải thật.

“Anh Ba nhỏ cũng thật là lợi hại, đều sắp được đi máy báy rồi!” Vẻ mặt MạchTuệ hiện lên sự chờ mong, “Lúc nào mình mới được đi máy bay đây? Đi máy bay có chóng mặt hay không?”

Lâm Lam cười nói: “Chờ các con trưởng thành, cha mẹ mang các con đi.”

Tiểu Vượng lo lắng nói: “Vậy chúng ta ngồi máy bay đi nơi nào? Máy bay nhanh như vậy, thoáng cái đã ra nước ngoài rồi, còn có thể trở về sao?”

Lâm Lam ha ha cười lên, trêu chọc cậu bé, “Không có chuyện gì, mẹ sẽ để cho máy bay bay vòng vòng phía trên huyện của chúng ta thôi.”

Nhị Vượng cũng cười: “Vậy thì trực thăng mới làm được. Máy bay của Tổng cục Hàng không dân dụng sợ là không được.”

Mọi người hỉ hả vừa trò chuyện vừa tưởng tượng, cuối cùng ngay cả chủ đề máy bay có bay lên đến mặt trăng được không cũng được đề cập đến.

Tiểu Vượng: “Mẹ, nếu sau này con có máy bay, con sẽ ngày ngày dẫn mẹ đi chơi, hôm nay đi Bắc Kinh, ngày mai đi Iran, ngày mai nữa đi Hải Nam, hai ngày nữa lại đi . . . . . .” Cậu bé nhìn Nhị Vượng và Mạch Tuệ, không thể kể ra thêm nhiều chỗ nữa.

Bởi vì lúc này vẫn không thể tùy tiện xuất ngoại, nước Mĩ, Nhật quỷ, Nga, đều không thích hợp đi.

Mạch Tuệ cười nói: “Không có chuyện gì, chờ đến khi em có máy bay rồi, nơi nào cũng đi được cả.”

Tiểu Vượng: “Vậy được, vậy thì đi lên mặt trăng xem một chút.”

“Ha ha ha ha. . . . . .”

Hàn Thanh Tùng lặng yên ăn bánh bao lớn thơm ngào ngạt, mặc dù không chủ động tham dự đề tài, nhưng anh thích nghe. Hơn nữa cô và các nói chuyện thì mặt mày hớn hở, hai mắt sáng ngời động lòng người.

Lâm Lam: “Thức ăn cũng sắp nguội, chúng ta mau ăn thôi.”

Cơm tối chính là bánh bao lớn và các loại dưa muối, còn có một bồn dưa leo trộn, rau trộn cà chua.

Bánh bao lớn nhà mình gói đều mập đô đô, mặc dù bột không đủ trắng, nhưng lại rất thực tế. Một ngụm cắn xuống đều là nhân thịt nhồi, nước canh nong nóng  thơm ngào ngạt chảy vào trong miệng, ngon vô cùng.

Lâm Lam gói hết ba nồi nhân thịt, Tiểu Vượng ăn đến mức bụng nhỏ cũng phồng lên còn cố lấy, rốt cũng cũng ăn không nổi nữa.

Mạch Tuệ và Lâm Lam lượng ăn cơm nhỏ, nhưng là lại muốn nếm thử cả, hai người kết nhóm, ăn một nửa một nửa.

Nhị Vượng ăn được bốn cái cũng cảm thấy vừa no rồi.

Tiểu Vượng: “Mẹ, nếu là anh cả ở nhà, sẽ ăn được đến mười cái đấy.”

Nhị Vượng: “Ăn không hết mười cũng có thể ăn chín.”

Mạch Tuệ: “Thật hay giả? Cha chúng ta ăn được bao nhiêu?”

Hàn Thanh Tùng: “Bảy.” Anh chưa bao giờ ăn quá nhiều vào bữa tối.

Tiểu Vượng: “Wow, anh cả của con còn ăn nhiều hơn cả cha sao?”

Lâm Lam: “Anh cả đang tuổi phát triển, cha đã lâu không cao lên nữa rồi.”

Tiểu Vượng khoa tay múa chân một chút, “May là không cao nữa rồi, nếu không nhà chúng ta cũng không đủ cao.”

“Ha ha ha. . . . . .”

Hàn Thanh Tùng nhìn Lâm Lam một cái, “Hiện tại anh cũng không bận rộn, có thể nghỉ phép mấy ngày.” Công việc của ác công xã đã đi vào quỹ đạo, anh có thể tự mình an bài thời gian nghỉ ngơi.

Lâm Lam vừa nghe thấy thì vui mừng nói: “Thật sao, các con à, cha được nghỉ hép hai ngày, chúng ta đi ra ngoài chơi.”

Nếu là vào thời điểm ngày mùa như lức trước, Lâm Lam chỉ cần không phải thoát thân không ra, thì nhất định sẽ trở lại thu hoạch vụ thu.

Hôm nay lại chủ động nói ra chuyện đi chơi, Nhị Vượng vừa nghe cũng biết ý của cô.

Cậu bé cười nói: “Chúng ta đi Bảo Thạch Sơn!”

Lâm Lam: Ai da! Có con thứ hai thiện giải nhân ý như vậy, quả thực không cần phải nói nhiều.

Lâm Lam nhớ thương ngọn núi đá Lam Hỏa này đã lâu, nếu như nói có ai hiểu cô như Hàn Thanh Tùng, vậy thì chính là Nhị Vượng rồi.

Mạch Tuệ và Tiểu Vượng đã nói tốt với nhau, Mạch Tuệ: “Nếu chúng ta đi, có thể gặp anh cả sao?”

Lâm Lam lại nhìn Hàn Thanh Tùng, bọn nhỏ tất cả cũng nhìn cha.

Hàn Thanh Tùng: “Ừ. . . . . . xem tình huống.”

Cha không trực tiếp cự tuyệt, đã nói lên là có cơ hội a, ha ha, Mạch Tuệ Nhị Vượng và Tiểu Vượng đang nghĩ đến chuyện có thể đi xem anh cả huấn luyện.

Quyết định như vậy.

Mấy đứa nhỏ đã kích động, nên năn nỉ Lâm Lam buổi tối vào trong huyện ở, ngày mai từ trong huyện ngồi xe lửa lên đường.

Chỉ cần không phải bọn nhỏ đưa ra yêu cầu vô lý, Lâm Lam đều đáp ứng hết.

Lâm Lam liền mang theo các con thu thập một chút, mang theo một vài cái sọt, than củi, vỉ sắt, sau đó chuẩn bị một chút thức ăn mang theo, đến lúc đó đi ăn cơm dã ngoại.

Dĩ nhiên, không thể nào quên radio được.

Lúc này radio truyền đến giọng nói của nữ truyền thanh viên, Các dũng sĩ thể dục sắp đi đến Á Vận Hội tại Iran, tinh thần đã chấn hưng, tùy thời đợi lệnh. . . . . . Sáng mai bọn họ sẽ lên máy bay đi Tehran. . . . . .”

Ba giờ sáng, trong đại viện Tổng cục Thể dục Thủ đô vang lên tiếng huýt sáo đô đô  .

“Các vận động viên tập hợp, tập hợp!”

Tam Vượng bật người nhảy từ trên giường xuống, sưu sưu hai ba lần đã mặc quần áo chỉnh tề, lại nhét áo len cảu mình vào trong túi, mang giày thể thao hồi lực vào.

Tốc độ của Lý Chính cũng rất mau, chập choạng trượt xuống thay quần áo, sau đó mọi người cầm túi lên.

Người không thể đi tham gia thì đến ôm chúc phúc bọn họ, “Lý Chính, Tam Vượng, mọi người nhất định phải cố gắng lên a!”

Hai người chào một cái, “Yên tâm, sẽ toàn lực ứng phó!”

Tam Vượng: “Vậy còn nói hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhỉ, là thế nào?”

Lý Chính cười nói: “Đương nhiên là thua thì hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai, nếu là thắng, thì đa tạ đa tạ.”

Tam Vượng ha ha cười một tiếng, “Được.”

Trương Duy cao to bên đội bóng rổ, còn có Đào Lỵ Lỵ bên môn bóng nước cũng đến gọi bọn họ, “Đi thôi, phải ngồi xe khách trước.”

Lúc này trời còn tối đen, bầu trời đêm thâm trầm càng lộ ra vẻ đầy sao sáng ngọc, đông nghịt, tựa hồ đưa tay có thể hái được.

Tam Vượng hít thật sâu một ngụm không khí mát lạnh, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. Cậu bé đi theo mọi người đến thao trường tập hợp, các huấn luyện viên điểm danh, kiểm kê vật phẩm vân vân, xong xuôi, sau đó là gọi tên mọi người lên xe, không ai bị sót lại.

Lý Chính còn trêu ghẹo Tam Vượng: “Em có mang theo áo len không?” Tam Vượng: “Đó là tất nhiên.” “Sao em không mặc vào luôn?”

Tam Vượng: “Mặc dơ rồi thì sao đây? Chờ đến khi xuống máy bay rồi lại mặc vào.”

Dưới sự bảo vệ của các cảnh sát vũ trang, các vận động viên ngồi xe khách lung la lung lay đến sân bay, xuống xe lại điểm danh kiểm kê vật phẩm lần nữa, sau đó lên máy bay. Mọi người nối đuôi nhau lên máy bay, căn cứ hạng mục mà phân tổ ngồi, các hạng mục bơi lội, nhảy cầu, bóng nước, v.v ngồi cùng nhau.

Tam Vượng và mấy người Lý Chính, Đào Lỵ Lỵ ngồi cùng nhau, cũng là các đội viên quen thuộc.

Ngồi xuống, Tam Vượng lại hỏi: “Mọi người có đói không? Có đồ ăn không?”

Lý Chính: “Hơi đói, đợi lát nữa sẽ có cơm.”

Tam Vượng nghe nói có cơm thì không lo nữa, dù sao kể từ sau khi đi ra ngoài, cậu bé không tốn một phân tiền nào, nuôi cơm bao ăn bao ở, càng đừng nói có bao nhiêu tự tại.

Chẳng qua cậu bé có chút khẩn trương, lần đầu tiên đi máy bay, vẫn rất thấp thỏm bất an. Cậu bé nhìn người khác một chút, mọi người tựa hồ cũng không sợ? Rất nhanh cậu bé liền phát hiện cũng có không ít người khẩn trương, không sợ đều là cố giả bộ trấn định, ha ha.

Phần lớn mọi người trên máy bay đều sợ, dù sao lần đầu tiên được đi máy bay, sao có thể không khẩn trương chứ?

Loa phát thanh lại vang lên các vấn đề cần chú ý khi đi máy bay một lần nữa, còn có nhân viên xuất hiện ở lối đi giải thích. Tam Vượng vốn chỉ là thấp thỏm bất an, lúc này càng khẩn trương. Hơn nữa nói cái gì mà túi dưỡng khí, áo cứu sinh …, sắc mặt Tam Vượng đều thay đổi, vội vàng cúi đầu nhìn xem áo cứu sinh ở chỗ nào một chút, muốn lấy ra mặc lên.

Lý Chính ở bên cạnh: . . . . . .

Tam Vượng: “Lý Chính, nhanh lên một chút, mau lấy áo của chúng ta ra mặc vào, đừng để đến lúc đó lại không còn kịp nữa.”

Lý Chính: “Tam Vượng, em đừng khẩn trương, đó là để ngừa vạn nhất. Sẽ không rơi xuống đâu.”

Tam Vượng: “ Sẽ không thật chứ?”

Lý Chính cười cười, “Tuyệt đối không, em tin anh đi.”

Cậu ấy cười ôn hòa tự tin, Tam Vượng tin, ngồi ngay ngắn lại.

Lý Chính: “Hít sâu, tưởng tượng chút nữa em sẽ thi đấu đi.”

Tam Vượng: “Thi đấu? Thi đấu không khẩn trương.”

Lý Chính: “Đúng, cứ như vậy, tưởng tượng em đang thi đấu bơi lội, bơi từng vòng từng vòng, em cứ đếm từng vòng đi, rồi vẫn tiếp tục hít thở sâu vẫn bơi, cho đến khi anh gọi thì em hãy dừng lại.”

Cậu giúp Tam Vượng thắt dây an toàn, rồi nhìn Ta Vượng quả nhiên rất nghe lời phồng má lên, từ từ hít sâu giống con cá. Giữa chừng dừng lại thật lâu không hô hấp, Lý Chính thấy vậy thì hơi sợ, cảm giác bản thân cũng bị đứa bé này kìm nén mà chết, thì Tam Vượng mới “Vù vù ~~”

Lý Chính: Em nín thở cũng quá lợi hại rồi.

Lúc này loa phát thanh lại bắt đầu nhắc nhở: “Các đồng chí, máy bay sắp cất cánh. . . . . .”

Tam Vượng vốn đã không khẩn trương nữa, lần này khẩn trương đến nỗi không hô hấp, hơn nữa còn nghe nói bay lên trời cao bao nhiêu bao nhiêu thước? Cậu bé cũng không nghe rõ nữa, cứng người khẩn trương.

Lý Chính thấy cậu bé nhìn đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng đưa tay ra cù lét cậu.

Tam Vượng: “Ha ha ha ha. . . . . .”

Nhưng vào lúc này máy bay bắt đầu khởi động, từ từ chạy, càng lúc càng nhanh, càng nhanh càng nhanh. . . . . .

“Ha ha ha ha. . . . . .”

Tam Vượng cười ha ha, các vận động viên gần đó không biết cậu bé cười cái gì, chỉ cảm thấy cậu bé cười đến sảng khoái, bọn họ cũng cười theo. Cười một tiếng như vậy, tâm tình vốn đang khẩn trương thoáng cái buông lỏng, tất cả đều không sợ.

“Hưu” một tiếng, máy bay đột ngột nhấc lên khỏi mặt đất, bay một đường lên trời.

Lúc máy bay xông vào tận trời, áp lực bên trong buồng máy bay chênh lệch quá lớn đối với bên ngoài, khiến cho người ta ù tai, tai trướng, rất nhiều người cũng không thoải mái.

Tam Vượng: “Ha ha ha. . . . . .” Một chút cảm giác cũng không còn.

Những người khác bị tiếng cười ha ha của Tam Vượng đùa, cũng không biết chuyện gì đã “Ha ha ha”, chờ cười xong rồi, mọi người cùng nhìn nhau, anh cười cái gì? Tôi cũng không biết, tiếp sau đó “Ha ha ha. . . . . .”

Máy bay đã tiến vào thời kỳ ổn định, Lý Chính bình tĩnh rút tay về.

Lúc này Tam Vượng mới ý thức được máy bay đã bay lên, “A, bay lên trời từ lúc nào vậy? Ai nha, thật cao a, làm em sợ muốn chết.”

Trong miệng cậu bé vừa nói hù chết, ánh mắt lại trợn thật lớn, tiến sát đến cửa sổ cùng Lý Chính nhìn ra bên ngoài, “Để em xem xem đỉnh bầu trời có thần tiên gì.”

Lý Chính: “Không có thần tiên, chỉ có mây.”

Tam Vượng: “Wow ~~ em lên trời rồi! ! Em. . . . . . A, làm sao lại nhìn không thấy gì cả thế?” Cửa sổ thủy tinh phản quang, cậu bé chỉ có thể nhìn đến mặt to của hai người phản chiếu trên cửa sổ.

Lý Chính: “Có thể thấy đèn tín hiệu trên máy bay và sao trời.”

Tam Vượng lấy tay khép lại rồi dùng sức trợn mắt, thích ứng một chút, quả nhiên thấy trong bầu trời đêm tối như mực chợt lóe chợt lóe ánh sáng đèn tín hiệu màu đỏ màu trắng. Cậu bé cố gắng nhìn nhìn lên trên, có thể nhìn đến trên bầu trời sáng lóng lánh, “Wow, ở trên trời ngắm sao, sáng vô cùng.”

Lý Chính: “Nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lát, chờ trời sáng khẳng định càng đẹp mắt.”

Tam Vượng cảm thấy cũng đúng, chẳng qua đã trải qua một hồi khẩn trương, cậu bé lại cảm thấy bụng đói hơn rồi.

Thật vất vả nhịn đến rạng sáng năm giờ rưỡi, vừa lúc rãnh rỗi thì các nhân viên phát chút điểm tâm cho các vận động viên tỉnh ngủ cảm thấy đói, bánh bao, lạp xưởng hun khói, táo, sữa bò.

Tam Vượng không thích sữa bò, đổi thành nước.

Lý Chính: “Tam Vượng, phải uống sữa bò.”

Kể từ khi vào đội tuyển quốc gia, mỗi một vận động viên mỗi ngày đều có nửa cân sữa để uống.

Tam Vượng mới không cần Uống….uố…ng! Mùi vị kỳ quái!

Lúc đầu huấn luyện viên Biện và các đồng đội đều khuyên cậu, nghĩ cách để cho cậu uống, nói là uống vào thì thân thể này có thêm sức lực, xương bền chắc hơn, bơi lội nhanh hơn.

Nhưng Tam Vượng nuối không trôi, cảm thấy mùi vị của sữa bò này có chút khó ngửi.

Sau đó phòng ăn làm thành sữa đậu phộng, sữa hoa quả, lúc này cậu bé cũng uống đến mùi ngon, dù sao sữa tươi tinh khiết là tuyệt đối không uống .

Cậu bé cho Lý Chính phần sữa tươi của mình: “Anh uống hai phần luôn nè.”

Lý Chính: “Uống nhiều quá cũng không được, một chén là đủ.”

Tam Vượng lấy lại, bắt đầu gặm bánh bao và lạp xưởng, ăn ngon vô cùng, không quên nói thầm với Lý Chính: “Anh nói xem lạp xưởng và bột mì làm bánh bao này có thể mua về một thùng hay không a? Em mua về cho người nhà của em nếm thử.”

Lúc đầu Lý Chính thấy cậu cứ ăn được thứ tốt thì lại nhắc đến chuyện muốn mang về cho người trong nhà ăn, thời gian lâu dài đã bị Tam Vượng tẩy não, nên cũng thật lòng thảo luận với cậu bé.

“Nếu có thể có được thành tích tốt, em hãy nói với huấn luyện viên muốn thêm tem phiếu thực phẩm phụ phẩm, đến lúc đó đi cửa hàng bách hoá mua, như vậy đến Tết là có thể mang về.”

Tam Vượng cảm thấy đây là một ý kiến hay, sau khi ăn hết lạp xưởng và bánh bao, chép chép miệng, “Ăn ngon là ăn ngon, nhưng mà chưa no.”

Lý Chính  đưa phần của mình cho cậu, “Em muốn ăn nữa không?”

Tam Vượng: “Để em hỏi một chút có còn hay không.”

Cậu bé giơ tay.

Tiếp viên hàng không lập tức đi đến, khẽ mỉm cười, “Đồng chí nhỏ, em có cần gì sao?”

Tam Vượng có chút ngượng ngùng: “Em chưa ăn no.”

Tiếp viên hàng không cười cười, “Điểm tâm còn đang chuẩn bị, xin chờ một chút.”

Tam Vượng ngồi ở sau cùng, có chút nhàm chán. Lúc này Lý Chính kéo màn che cửa sổ ra, phía ngoài ánh nắng đã lên, trời cao có màu xanh ngọc, ôn nhuận sáng loáng, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái. Tam Vượng wow một tiếng nhào đầu về phía trước, “Thật là đẹp!”

Cậu bé dùng sức dán mặt lên cửa sổ thủy tinh, “Mặt trời đâu?”

“Ở phía đông, phía sau chúng ta.”

Chờ thời điểm máy bay bay có độ nghiêng, Tam Vượng rốt cục thấy được mặt trời mọc bầu trời màu trắng xám ở phương đông bị hàng vạn tia sáng chói mắt phá tan, giống như bị đổ thuốc màu, mực đậm màu nhuộm khắp sáng lạn ô cùng!

Không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.

Cậu bé thấy vậy trợn mắt há mồm, nếu là Tiểu Vượng thấy thì thật tốt a, có thể vẽ được một bức tranh rồi.

Sau khi mặt trời mọc, bầu trời thoáng cái đã chói mắt, chân trời thêm một tia một tia, từng đoàn từng đoàn, từng vùng mây trắng.

Ánh mắt Tam Vượng không đủ, hận không thể lấy con ngươi ra để ở bên ngoài máy bay nhìn nhìn, “Tại sao không có chim a? Tại sao tất cả đều là mây a? A, trời thật xanh a, đám mây. . . . . . Oa oa wow, đám mây thật to thật to, giống như một ngọn núi, thật đẹp!”

Lý Chính: “Chúng ta bay cao hơn cả chim rồi, nếu mà để chim đụng được máy bay thì chúng ta sẽ xong đời.”

Tam Vượng: “. . . . . . Vậy không cần nhìn thấy chim, ngắm mây là tốt rồi.”

Đang nói thì máy bay truyền đến một trận xóc nảy kịch liệt, Tam Vượng bị làm cho sợ đến mức nắm lấy Lý Chính, khom lưng muốn lấy áo cứu sinh dưới chỗ ngồi, “Mau mặc lên!”

Không chỉ là Tam Vượng, có người sợ đến kêu lên, luống cuống tay chân muốn lấy áo cứu sinh.

Trong loa phát thanh truyền đến giọng nói ôn nhu của nữ truyền thanh viên, tỏ vẻ đây là khí lưu xóc nảy, hiện tượng bình thường, xin các đồng chí không nên kinh hoảng.

Mọi người lập tức cười cười như không có việc gì, “Chúng ta diễn luyện một chút.”

Tam Vượng xoa xoa mồ hôi lạnh một chút, thở dài một tiếng, “ . . . . . Bị dọa sợ đến hư rồi!”

Lý Chính: . . . . . .

Thấy Tam Vượng không sợ, nên đổi chỗ với Tam Vượng, để cho Tam Vượng tựa vào bên cửa sổ nhìn cho đủ.

Tam Vượng đứng lên quét một vòng, tất cả mọi người đều đang kích động nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi một chút: “Huấn luyện viên, chúng ta có mang theo máy ảnh (nguyên văn: niết ảnh cơ) chụp lại hay không?” Máy chụp hình máy chụp ảnh, ở chỗ cậu bé thì đều là máy ảnh cả.

Huấn luyện viên Biện đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không mở mắt, “Có chụp rồi, không cần lo lắng, lúc về sẽ cho con thêm vài tấm.”

Các phóng viên của Nhật báo Nhân dân, Báo Văn Hối, còn có nhân viên truyền tin của Tổng Cục Thể dục đều đi theo. Lúc các vận động viên từ trong túc xá lao ra như đám vịt thì đã có người chụp hình, thao trường tập hợp lên xe buýt, phi trường tập hợp lên máy bay cơ hồ đều có người chụp lại.

Lúc này tự nhiên cũng có.

Tam Vượng yên tâm, ngồi lại nhìn chằm chằm, mắt trừng ra vẫn nhìn vẫn nhìn, trong miệng còn lầm bầm thì thầm. Lý Chính nghe giống như là đang nói chuyện với người nhà của cậu vậy.

Một lát sau, thì trứng gà luộc và bánh bao cũng được mang đến.

Tam Vượng cầm hai quả trứng gà, bốn cái bánh bao, rồi lấy thêm nước là đã ăn no rồi.

Ăn xong thì lại nhìn xem đám mây bên ngoài, bất tri bất giác liền ngủ mất.

Tỉnh lại, nghe thấy loa phát thanh thông báo còn nửa giờ nữa sẽ đến sân bay Tehran, xin các đồng chí chuẩn bị sẵn sàng.

Tổng đội Triệu đã bắt đầu cầm loa phát biểu, khuyến khích các vận động viên, “Mời các đồng chí đứng lên tỉnh táo một chút, mặc đồng phục của chúng ta vào, chuẩn bị một mặt tinh thần phấn chấn nhất của chúng ta để cho thế giới nhìn xem.”

Vì thay đổi cái nhìn cứng nhắc của thế giới đối với bọn họ, lần này bọn họ đã bỏ ra rất nhiều sức lực, đồng phục của các vận động viên đã trải qua thiết kế đặc biệt.

Tam Vượng vội vàng cởi bộ quần áo thể thao của mình ra, mặc áo len vào, rồi lại mặc thêm đồng phục, những vận động viên khá cũng vội vàng thay đổi quần áo.

Tổng đội Triệu tiếp tục phát biểu: “Các đồng chí nhất định phải lấy ra trạng thái tốt nhất của chúng ta, mặt mỉm cười, tự tin thân thiết. Người dân Iran là đồng minh của chúng ta, là một trong những đồng bạn chiến lược tốt nhất của chúng ta, lần này vì để chúng ta có thể tham gia Á Vận Hội mà đã rất cố gắng, cho nên chúng ta phải hữu hảo, lại phải không kiêu ngạo không siểm nịnh.”

Tam Vượng thấp giọng hỏi Lý Chính: “Cái gì gọi là không kiêu ngạo không siểm nịnh.”

Lý Chính giải thích một chút.

Tam Vượng: “Đã hiểu, chính là không xấu hổ không kích động.”

Lý Chính: . . . . . .

Thầy Đổng thấy Tam Vượng, nhỏ giọng nói: “Bạn học Hàn Vượng Dân, bên ngoài rất nóng, con nhất định phải mặc áo len sao?”

Tam Vượng cười cười, “Thầy à, ở Bắc Kinh sớm muộn gì cũng đã mát mẻ, con cảm thấy mặc áo len cũng đúng lúc đó. Tổng đội nói muốn lấy ra tinh khí thần tốt nhất, đây chính là con tốt nhất rồi!” Trong máy bay có chút mát mẻ, cậu bé cảm thấy mặc áo len cũng vừa lúc.

Thầy Đổng cũng không nói nữa, được rồi, dù sao cũng lập tức đến chỗ ở mà.

Đợi mọi người đều thay quần áo xong, chải tóc lau mặt, thật chỉnh tề, Tổng đội Triệu kiểm tra một chút, rất là vừa ý.

Trước khi đi chuyến này, ông đã đặc biệt đến chỗ Phó Chủ tịch Đặng xin chỉ thị rồi, tất cả đều có căn cứ cả.

Tổng đội Triệu và mấy vị lãnh đạo dẫn đội, các vận động viên nối đuôi nhau đi ra, Tam Vượng và mấy người Lý Chính, Đào Lỵ Lỵ đi cùng nhau. Tam Vượng trong lòng ý vị nhắc nhở mình phải không kiêu ngạo không siểm nịnh, không thể khiến cho Tổ quốc mất mặt, cậu bé đất cười, sống lưng thẳng đứng, trong ánh mắt thu liễm, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho người ta nhìn ra trong lòng mình có bao nhiêu kích động, phấn khởi!

Tôi phải không kiêu ngạo không siểm nịnh!

Bọn họ vừa xuống máy bay, hai mắt các quan viên thể dục và các phóng viên đến phỏng vấn tin tức chờ ở sân bay đã lâu đều tỏa sáng.

Bọn họ vốn cảm thấy vận động viên Trung Quốc khẳng định sẽ là một mảng đại dương trắng xám, hoặc chính là một mảnh màu lam xám, không nghĩ đến lại thanh tân xinh đẹp như vậy.

Các ký giả đồng loạt tiến lên, đứng ở ngoài đường cảnh giới răng rắc răng rắc chụp hình, ở trong màn ảnh, các vận động viên Trung Quốc mặt mỉm cười, tự tin mà thong dong. Hơn nữa trong một đám người cao to, bên cạnh còn có một người vóc dáng khá nhỏ, nga, nhìn kỹ thì đó là một đứa nhỏ! Đội Trung Quốc lại phái một đứa nhỏ đến đây, ha ha.

“Trời ạ, bọn họ lại không mặc đồ lao động đến tham gia Á Vận Hội, quá ngoài ý muốn rồi.” Có ký giả ngoại quốc kinh hô, răng rắc răng rắc chụp hình.

Chỉ thấy nữ vận động viên Trung Quốc mặc quần màu làm xanh biếc, cổ áo thắt nơ bướm mà trắng, chân mang giày da màu đen, bọn họ hào phóng  thong dong tự tin đi dưới ánh mắt nhìn chăm chú của người đến từ toàn thế giới.

Tam Vượng và Đào Lỵ Lỵ, Lý Chính đi cùng một chỗ, phía trước là Trương Duy cao to, đang đi đến, đột nhiên một phóng viên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh nằm “bịch” xuống dưới chân bọn họ, ấn nút chụp hình răng rắc ở dưới chân họ.

Tam Vượng thiếu chút nữa một chân giẫm phải đầu của anh ta, nhanh nhẹn né tránh cũng không bối rối, dù sao thời khắc đều nhớ đến khẩu hiệu không kiêu ngạo không siểm nịnh của Tổng đội.

Đã nói là không kiêu ngạo không siểm nịnh rồi mà, người ngoại quốc muốn làm gì chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com