ZingTruyen.Info

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 139: Không phục tới chiến!

weiyi1314

Edit: Trang Nguyễn

Beta:Sakura

Cô cũng không thích bọn nhỏ thiện lương sau này gặp phải tình huống thế này, nhất là Tiểu Vượng, thiện lương nhu hòa, có trái tim đồng cảm, rất dễ dàng nảy sinh đồng tình thương hại với người khác.

Đại Vượng, Nhị Vượng đi theo  Hàn Thanh Tùng tập luyện buổi sáng, Mạch Tuệ và Tiểu Vượng đang ở trong nhà giúp cô nặn bánh bột ngô, thuận tiện nghe Lâm Lam nói những việc cần chú ý khi muốn giúp đỡ người khác.

“Cho dù muốn giúp đỡ người khác, bảo vệ mình là việc đứng đầu. Trừ phi không thể không có lý do, cho dù bất cứ kẻ nào cũng không thể tùy ý tổn thương tánh mạng một người, nhất là của bản thân.”

Mặc dù bây giờ bọn nhỏ không hiểu, nhưng bởi vì là lần đầu tiên bọn nhỏ nghe được nên ấn tượng đặc biệt khắc sâu.

Hơn nữa Mạch Tuệ, kiếp trước bởi vì không chiếm được tình yêu của Thẩm Ngộ mà để tâm vào những chuyện vụn vặt rồi nhiều lần tự sát. Mặc dù đó là tiểu thuyết có thể hơi khoa trương, nhưng Lâm Lam lại không thể không phòng, tận dụng mọi thứ truyền bá cho Mạch Tuệ làm người không thể để tâm vào chuyện vụn vặt, gặp phải chuyện thì phải nghĩ đến cha mẹ cùng anh em trai của mình.

Mạch Tuệ cười nói: “Mẹ, con cảm thấy mẹ nói rất có đạo lý. Ví dụ như một người không biết bơi thì không thể nhảy sông đi cứu người khác.”

Lâm Lam cười cười, cô không nói với bọn nhỏ về tình huống đặc biệt, một người yêu một người khác, gặp phải nguy hiểm sẽ nguyện ý hy sinh vì đối phương.

Người này có thể là người yêu, người thân hoặc người mình cho rằng đáng giá để gánh lấy.

Ăn xong điểm tâm, Hàn Thanh Tùng chở Lâm Lam đi làm, bọn nhỏ từng đứa đều đến trường.

Lâm Lam còn nói với Đại Vượng: “Con cả, hôm nay đi công xã cha mẹ  mang xe đạp về, sau này cha con không cần, các con lấy dùng.”

Bọn nhỏ rất vui vẻ, rốt cuộc có xe đạp có thể đạp rồi, mặc dù hắc lão hổ của bọn nhỏ cũng rất tốt, nhưng ba người vẫn còn có chút cố hết sức.

Cái này tốt rồi, hai chiếc xe đạp, vừa đủ!

Tiểu Vượng cũng vui mừng thay anh chị, đi học đặc biệt vui vẻ, chờ các bạn nhỏ thân thiết đến tìm bé, bé còn ngâm nga bài hát đây: “Cha mẹ không có ở nhà, ta đây làm đương gia, cho gà ăn cho chó ăn cho vịt ăn, cà chua cây ớt cùng ổ qua, rửa rửa xoa xoa lại chà chà ~~”

Lần này Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam không có đi công xã, mà đi thẳng đến thôn Tiểu Vu, La Hải Thành cùng Hàn Thanh Vân cũng không về nhà, dẫn theo người của bọn họ canh giữ ở thôn Tiểu Vu.

Thời điểm bọn họ đến nơi, chỉ thấy mấy người Đàm Triệu Tường, Đàm Triệu Dân cùng Vương Ái Quốc chính trực yêu cầu bắt giữ Vu Kháng Nhật, La Hải Thành và Hàn Thanh Vân ngăn cản một bước cũng không nhường.

Cho nên hai công xã nhân viên công an giằng co cùng dân binh, có điều mặc dù Đàm Triệu Tường la hét gay gắt, cũng không dám để cho người ta nổ súng về phía đám người La Hải Thành. Không nói bọn họ nhiều người như vậy nhưng có phải là đối thủ của đám người La Hải Thành hay không, ai mà nả súng vào đồng chí của mình thì chính là phản cách mạng, tội danh này lão cũng gánh không nổi.

Nếu có người trong huyện tới thì tốt rồi.

Lão vốn cho rằng gọi điện thoại trong huyện thì sẽ có người đến, kết quả ai cũng không thấy đến. Tối hôm qua chỉ có phó cục Cao đi đến công xã Sơn Thủy, chẳng những không ngăn cản Hàn Thanh Tùng ngược lại còn đưa xe gắn máy cho, thấy giận không?

Đàm Triệu Tường: “Vu Kháng Nhật, ông lại là bí thư đại đội như thế, ông xứng đáng với tín nhiệm của đảng và nhân dân sao? Ông quả thật hồ nháo, bắn chết ông trăm lần cũng không đủ.”

Vu Kháng Nhật giấu lương thực nộp thuế lại nói là bị trộm mất, đây quả thực là miệt thị công xã miệt thị chính phủ, không giết không đủ để ổn định lòng căm phẫn!

Lúc này Hàn Thanh Tùng cỡi chiếc xe gắn máy cùng Lâm Lam lao thẳng về phía Đàm Triệu Tượng, khiến Đàm Triệu Tường hoảng sợ ngã ngồi ngay tại chỗ, Vương Ái Quốc vội vàng đỡ lão dậy. Người chung quanh kinh ngạc nhìn Hàn Thanh Tùng, ai nha, cục trưởng Hàn không nhận người rồi à, trong một đêm súng bắn chim đổi lại pháo rồi sao.

Hàn Thanh Tùng xuống xe, đỡ Lâm Lam đi ra ngoài, anh quét mắt nhìn mấy người Đàm Triệu Tường một cái, nói với La Hải Thành: “Bắt Đàm Triệu Tường, Đàm Triệu Dân.”

“Tốt tốt!” La Hải Thành cùng Hàn Thanh Vân mang theo mấy công an liền đi bắt người.

“Tại sao phải bắt tôi? Ai dám!” Đàm Triệu Tường nóng nảy, lão vội vàng lui về phía sau để dân binh công xã bảo vệ mình.

Vương Ái Quốc còn muốn tiến lên khuyên can, lại bị La Hải Thành một cước đá văng: “Hàn cục chưa nói bắt ông, không có nghĩa là ông không có chuyện gì, cút sang một bên.”

Hàn Thanh Vân còng tay Đàm Triệu Tường xong.

Đàm Triệu Dân là Bộ trưởng vũ trang, quân nhân giải ngũ, tự nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói, nhưng lão ta vừa muốn phản kháng đã bj một cước Hàn Thanh Tùng đá vào đùi, lúc ấy bịch một tiếng quỳ xuống đất.

“Hàn Thanh Tùng, cậu không có tư cách bắt loạn người.” Sự hòa khí thường ngày của Đàm Triệu Tường hoàn toàn biến mất, vẻ mặt đầy dữ tợn.

Hàn Thanh Tùng lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: “Chẳng những tôi có thể bắt, còn có thể bắn ông.” Bắn lão ta nhiều lắm thì không làm chức cục trưởng này nữa thôi.

Đàm Triệu Tường bị dọa sợ không dám nói tiếp nữa.

Hàn Thanh Tùng nhìn La Hải Thành: “Bắt Vu Kháng Nhật cùng đại đội trưởng luôn.”

La Hải Thành thoáng do dự, đến gần Hàn Thanh Tùng nhỏ giọng nói: “Hàn cục, còng tay không đủ.” Công xã trang bị có hạn.

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . . . . . . . . Lấy dây thừng.”

Vu Kháng Nhật cũng không có một chút dị nghị, một bộ thấy chết không sờn, nếu như mình bị xử bắn có thể cho nhóm xã viên có khẩu phần lương thực, như vậy chết cũng rất có ý nghĩa.

Lúc này có nhiều xã viên chạy đến, ngăn cản:: “Không thể, không thể bắt bí thư cùng đại đội trưởng của chúng tôi, cầu xin các người.”

“Bí thư và đại đội trưởng của bọn tôi là người tốt, bọn họ chưa bao giờ tham ô sa đọa.”

“Bí thư giấu lương thực cũng là vì nhóm xã viên thôi, không phải vì ông ấy!”

“. . . . . .”

Mày rậm Hàn Thanh Tùng cau lại, anh không có kiên nhẫn nói nhảm cùng nhóm xã viên, phất tay để cho La Hải Thành dẫn người đi trước.

Lâm Lam sợ nhóm xã viên quá kích động, trong khi tác phong của Hàn Thanh Tùng quá lạnh cứng rắn sẽ phát sinh xung đột lần nữa, cô vội vàng nói: “Các đồng chí xã viên hiểu lầm rồi. Cục trưởng Hàn dẫn bọn họ đi lên tòa án huyện ủy, không phải xử bắn, không cần lo lắng đâu.”

Lâm Lam hiểu ý của Hàn Thanh Tùng, điều anh quấn quýt  chưa bao giờ là giết hay không giết Đàm Triệu Tường cùng Vu Kháng Nhật, anh quấn quýt chính là có thể thay đổi tình trạng này hay không, để cho công xã Thanh Thạch có thể phát khẩu phần lương thực cho đại đội giống như người khác hay không.

“Cục trưởng Hàn, xin anh làm chủ cho chúng tôi, phát khẩu phần lương thực cho chúng tôi đi ——”

“Bọn tôi dập đầu với anh lần nữa ——”

Một đám xã viên quỳ xuống, khóc không thành tiếng.

Lâm Lam kêu gọi mọi người đều muốn tắt tiếng cả rồi: “Tất cả mọi người đều đứng lên, cũng không thể quỳ, các người đây là muốn hại chết cục trưởng Hàn chúng tôi mà.” Được người sùng bái cũng không phải là chuyện tốt như vậy.

Vừa nghe nói sẽ hại chết cục trưởng Hàn, vậy sẽ không ai cấp khẩu phần lương thực cho mình, nhóm xã viên đều từ từ bò dậy.

Lâm Lam không thể thiếu đem những khẩu hiệu học được trong cuộc họp kia phổ biến với mọi người: “Làm cán bộ nên vì xã viên phục vụ, vì xã viên nhắn nhủ tiếng lòng, đây đều là điều chúng ta phải làm. Mọi người vất vả cần cù lao động, đáng lý nên được phân khẩu phần lương thực. Mọi người yên tâm, cục trưởng Hàn nhất định sẽ dốc toàn lực.”

Cô lấy lương thực phụ ổ bánh ngô ra: “Cục trưởng Hàn lấy ra khẩu phần lương thực nhà mình, tôi cùng bọn trẻ làm cả đêm mới được bấy nhiêu bánh ngô. Sức lực một người không có nhiều, chỉ phân cho bọn nhỏ.”

Nhóm xã viên cũng không có ý kiến, cho người dẫn mấy đứa trẻ Khổ Thái đến đây lấy bánh ngô.

Khổ Thái còn ngại ngùng: “Chị ơi, bọn em cũng không có tảng đá.”

Lâm Lam cười nói: “Không có chuyện gì, chị thu sau.”

Khổ Thái hiếu kỳ nói: “Chị ơi, chị chuẩn bị những tảng đá kia để làm gì?”

Lâm Lam: “Chị… con đường trước nhà chị lót cả đoạn đường này màu xanh vàng lục lam, thành một con đường cầu vồng.”

Khổ Thái woa một tiếng đầy thán phục: “Như thế chắc chắn rất đẹp nha.”

Mấy đứa nhỏ vây quanh Lâm Lam, không xấu hổ giống như lúc trước, ngược lại líu ríu.

“Cán sự Lâm, sau này chúng tôi đều giúp cô tìm đá màu lam, đều đưa đến cho cô lót con đường màu hồng!”

“Đúng đúng, sau này chúng tôi nhặt được liền giữ lại cho cô.”

Chia đều xong ổ bánh ngô, Lâm Lam liền động viên những xã viên đó đi làm việc: “Các đồng chí xã viên, hoa màu trong ruộng cũng không thể chậm trễ. Khó khăn, nhưng khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Mọi người cùng nhau cắn răng vượt qua khổ nạn trước mắt, chờ đến thu hoạch vụ thu xong lại đến mùa thu hoạch.”

“Cục trưởng Hàn, bọn tôi tin anh!”

“Bọn tôi đi làm việc đây!”

Vu Kháng Nhật quay đầu nhìn về phía Hàn Thanh Tùng muốn nói gì đấy, lại thấy Hàn Thanh Tùng đứng ở nơi đó, đứng sừng sững không nhúc nhích, dường như muốn trở thành một tảng đá nguội lạnh, cũng không có ý để ý đến hắn.

Hắn đành phải nhìn Lâm Lam: “Cán sự Lâm.”

Lâm Lam đi tới: “Bí thư chi bộ Vu.”

Vu Kháng Nhật khổ sở nói: “Đừng gọi tôi là bí thư chi bộ nữa. Đại đội chúng tôi còn tồn chút lương thực, vốn chính là muốn phân chia cho nhóm xã viên, ba ngày phân một ít, để kế toán phân chia cho bọn họ… một chút lương thực.”

Bình thường dựa theo lệ cũ, thư ký cùng đại đội trưởng bị bắt, thì kế toán tạm thời thay mặt quản lý thôn đó. Kế toán thôn Tiểu Vu là một thanh niên trí thức, tên là Vương Quốc An, 25 tuổi, cũng đã có khuôn mặt tràn đầy gian nan vất vả nửa đầu tóc trắng, thoạt nhìn đặc biệt. . . . . . tang thương.

Cậu ta chào hỏi với Hàn Thanh Tùng, lại chào hỏi cùng Lâm Lam.

Lâm Lam: “Cậu là thanh niên trí thức đến từ đâu?”

Vương Quốc An: “Cán sự Lâm, tôi là thanh niên trí thức ở huyện thành, người huyện thành, năm 67 tốt nghiệp trung học Tân Bắc, sau đó xuống nông thôn.”

Lâm Lam: “Cực khổ cho cậu.”

Kế toán thôn Tiểu Vu lại là thanh niên trí thức, Lâm Lam cảm thấy thật tò mò, bởi vì bình thường đại đội sẽ không để thanh niên trí thức đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như thế, dù sao thanh niên trí thức cũng là người ngoài.

Hàn Thanh Tùng để Hải Thành cùng Hàn Thanh Vân dẫn người áp tải đi trong huyện, anh còn muốn lấy văn kiện giấy tờ ở thôn Tiểu Vu mang theo, đến lúc đó thẩm vấn trong huyện.

Bình thường chuyện như vậy, đều là cấp trên phái người xuống thẩm tra, phạm nhân ở yên một chỗ, có điều Hàn Thanh Tùng cảm thấy phái người xuống cũng vô dụng, phải đi trong huyện vỗ bàn gây lộn mới được.

Thời điểm buổi trưa, bà Phùng vợ Vu Kháng Nhật nấu cơm, mời Lâm Lam đi ăn. Lâm Lam nhã nhặn từ chối, nhưng bà Phùng cứ thế nào cũng phải kéo cô đi, nhìn bà ấy dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, Lâm Lam liền đi qua.

Bà Phùng gói sủi cảo, nhân đầu cô ve nhồi thịt.

Lâm Lam nhìn bà, lúc này vẫn có tâm tư làm sủi cảo: “Chị dâu, quá phiền toái.”

Bà Phùng: “Không phiền, ăn tỏi không?”

Lâm Lam lắc đầu.

Bà Phùng múc cho cô một bát sủi cảo lớn: “Cán sự Lâm, cô ăn đi.”

Lâm Lam cũng không dám ăn, cô nói: “Chị dâu, chị có lời gì muốn nói cứ nói.”

Gọi cô đến, chắc là có chuyện cần nói rồi.

Bà Phùng nhìn bên ngoài một chút, đột nhiên vành mắt liền đỏ lên: “Cán sự Lâm, ông chồng ngốc nghếch của tôi phạm vào chuyện này, tôi đây, cũng không thể cầu tình thay ông ấy. Nhưng… người ra chủ ý cũng không phải ông ấy, ngàn vạn lần đừng xử bắn ông ấy.”

Lâm Lam: “Đại đội trưởng?”

“Không phải, những lão già nông thôn như bọn họ nào có kiến thức lớn như thế chứ.”

Lâm Lam lập tức hiểu ra: “Là Vương. . . . . .”

Bà Phùng gật đầu: “Cậu ta có văn hóa, cho tới bây giờ đều nghĩ kế sách cho đại đội chúng tôi, ông chồng tôi vẫn luôn nghe lời cậu ta. Rõ ràng là cậu ta ra chủ ý, nhưng ông chồng tôi lại bị bắt, ông ấy cũng không nói tiếng nào, vẫn đón nhận tội trạng này. Sau này chẳng lẽ cậu ta được làm bí thư chi bộ?”

Lâm Lam gật đầu: “Chị dâu, cảm ơn chị.” Cô ăn tám chín cái sủi cảo liền không chịu ăn nữa, giữ lại cho chủ nhân: “Sủi cảo rất thơm, cám ơn chị dâu.”

Bà Phùng còn muốn làm cho cô ăn nhiều, Lâm Lam lại không chịu, lau miệng một chút liền để lại bốn phiếu vé lương thực cùng một phần tiền rồi tạm biệt đi tìm Hàn Thanh Tùng.

Bà Phùng cầm lấy phiếu vé cùng tiền, lau nước mắt: “Cán bộ công xã người ta có khác. Cán bộ công xã bọn ta xuống nông thôn, đã ăn bao nhiêu bữa cơm? Nhưng một hai phiếu vé lương thực cũng không có cho đây này.”

Hàn Thanh Tùng đang dùng cơm cùng hai công an, bọn họ đều là phiếu vé cấp cơm, một người một ngày đều dựa theo phân lượng một cân lương thực một phiếu vé năm phân tiền, cơm trưa là bốn phiếu vé và sáu phân tiền.

Lâm Lam đi qua, ghé vào tai Hàn Thanh Tùng nói thầm hai câu.

Hàn Thanh Tùng nghe xong, quay đầu nhìn một chút, Vương Quốc An đang thu xếp phân chia lương thực cho xã viên, thoạt nhìn không có cái gì khác thường, bộ dạng tận chức tận trách.

Hàn Thanh Tùng: “Hắn chạy không được, trước giải quyết chuyện khẩu phần lương thực đã.”

Vấn đề Vương Quốc An và Vu Kháng Nhật ai là chủ mưu, không có quan hệ lớn đến khẩu phần lương thực. Lúc này phức tạp cái được không bù đủ cái mất, trước giải quyết vấn đề quan trọng nhất là khẩu phần lương thực rồi lại giải quyết chuyện này. Dù sao lúc này ai chạy cũng không thoát, hơn nữa anh đã phái công an cắm chốt ở thôn Tiểu Vu, một mặt trợ giúp khai triển công việc, thuận tiện giám thị Vương Quốc An.

Hàn Thanh Tùng để lại hai người sống ở thôn Tiểu Vu giám đốc, anh dẫn theo Lâm Lam đi thu thập văn kiện. Sau đó hai người về công xã Sơn Thủy trước, anh để Lâm Lam xuống ở cửa.

Lâm Lam: “Anh ba, có muốn em đi cùng anh?”

Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Em về nhà đi.” Anh đưa tay sờ sờ mặt của cô liền khởi động xe gắn máy chạy về huyện thành.

Lâm Lam hướng về phía anh la lên: “Anh ba, không cần áp lực, chuyện do người làm!”

Tốc độ xe gắn máy nhanh hơn xe đạp nhiều lần, lúc anh đến huyện thành mặt trời còn chưa xuống núi.

La Hải Thành nhìn tới đây, lập tức đem tình hướng ở cách ủy hội báo cáo lại. Cách ủy hội đang rất loạn, phó cục Lý đập bàn ở trong phòng họp, thúc dục người hỏi Hàn Thanh Tùng làm sao còn chưa tới: “Gọi điện thoại thúc dục!”

Hàn Thanh Tùng vừa đến, cách ủy hội huyện lập tức mở họp, chủ nhiệm Tần, phó chủ nhiệm, lão cục trưởng, phó cục Cao, phó cục Lý… chờ tất cả mọi người đều chen chúc trong phòng đại hội nghị của cách ủy hội.

Phó cục Lý đập bàn uy hiếp nhất định phải giết Vu Kháng Nhật: “Không bắn chết Vu Kháng Nhật, thiên lý không tha!”

Giọng Cao Vệ Đông mỉa mai nói: “Phó cục là thiên lý.”

Phó cục Lý: “Ông đừng ngắt lời. Nếu không giết Vu Kháng Nhật, sau này phía dưới bất mãn với chính phủ lại tự tiện giờ trò, làm như vậy cũng được hả?”

Lão đe dọa nhìn Hàn Thanh Tùng, vừa mới nhờ anh cải chính, anh lại gây chuyện, thật là tức giận.

Hàn Thanh Tùng: “Bắn chết Vu Kháng Nhật, cũng xử bắn Đàm Triệu Tường.”

“Đàm Triệu Tường là đảng viên, cán bộ công xã!”

“Lưu Thanh Sơn, Trương Tử Thiện có phải cán bộ hay không?” Hàn Thanh Tùng lạnh lùng nói.

Phó cục Lý thoáng câm rồi, mặt trướng đến đỏ bừng. Thằng này rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, dĩ nhiên không phải nói Đàm Triệu Tường, mà là nói người phía sau Đàm Triệu Tường. Lão nhìn về phía chủ nhiệm Tần cùng mấy phó chủ nhiệm khác: “Tôi thật không còn lời nào để nói.”

Lúc này mở họp thường xuyên đều là vỗ bàn, tranh luận đến đỏ mặt tía tai cũng là chuyện thường, cách ủy hội, đảng uỷ cũng không ngoại lệ, cho nên cho dù tức giận, người đang tham dự cũng không cảm thấy như thế nào.

Năm ngoái chủ nhiệm Tần cho rằng có khả năng lay động vị trí đó, đi khu ủy hoặc ở đâu đó, ai biết vẫn còn dây dưa ở trong huyện, hắn đều có chút không kiên nhẫn. Hắn không lên tiếng, chỉ xem náo nhiệt.

Lão cục trưởng cũng không lên tiếng, xem náo nhiệt, năm trước ông đã đến lúc về hưu rồi, nhưng vì nước cộng hòa cúc cung tận tụy là trách nhiệm của người làm cách mạng, cho nên lúc bên trên vẫn còn chưa có cục trưởng Tân đến đảm nhiệm, hắn còn phải chống đỡ đấy.

“Có thể không bắn chết Đàm Triệu Tường.” Hàn Thanh Tùng lại nói.

Phó cục Lý nhìn anh chằm chằm: “Cậu có lòng tốt như vậy? Cậu nói xem sao cậu cứ thích giết người như thế?”

Hàn Thanh Tùng: “Giết người đáng chết.”

Nếu không phải phó cục Lý biết mình đánh không lại Hàn Thanh Tùng, buổi sáng đã vung nắm đấm cú đá thậm chí rút súng trước rồi. Đáng tiếc quả đầm không cứng rắn bằng  Hàn Thanh Tùng, rút súng cũng không nhanh bằng anh, chức quan còn không lớn hơn anh.

Thật là nghẹn chết người mà.

Nghĩ đến tối ngày hôm qua Cao Vệ Đông thế mà đưa xe máy cho Hàn Thanh Tùng, Hàn Thanh Tùng còn nhận lấy, cả người phó cục Lý liền khó chịu, cảm thấy cả hai người này chắc chắn cấu kết với nhau, bước kế tiếp là muốn đối phó mình.

Cao Vệ Đông: “Điều kiện không bắt chết?”

Hàn Thanh Tùng không nói lời nào, mà nhìn về phía mấy người chủ nhiệm Tần.

Chủ nhiệm Tần thoáng không có tinh thần: “Quy định công xã Thanh Thạch không phát khẩu phần lương thực là lần trước chính phủ huyện định ra, cách ủy hội huyện noi theo chính sách này.” Về phần tại sao nhiều năm như vậy không đổi, hắn không nói, cũng không chủ động gánh vác, giống như không có liên quan đến mình.

Hàn Thanh Tùng: “Tình hình một huyện nên nhất trí.”

Cao Vệ Đông: “Đúng là như thế, không lo lắng không đồng nhất.”

Phó cục Lý lại nhìn không được hai người này có cùng ý tưởng đen tối: “Thành phố còn không nhất trí đây này.”

Bởi vì có người không tích cực có người cãi cọ có người cố ý gạt lấy, cho nên mấy đại đội công xã Thanh Thạch lấy lương thực nộp thuế, chính sách lương thực dư không thể tức thì được chứng thực. Vốn chuyện này cũng bình thường, bất kỳ một quyết định nào, cũng đều là không ngừng mở họp không ngừng vỗ bàn cãi cọ chém giết nhau mà ra được.

Nhưng Hàn Thanh Tùng không có kinh nghiệm kia, càng không có nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, anh nhận thức chuẩn chuyện này nên làm được, nếu không công việc phía sau của anh không cách nào triển khai được.

Mười giờ, hơn phân nửa cán bộ đều mệt mỏi không chịu được, quyết định tan họp ngày hôm sau tiếp tục bàn luận.

Hàn Thanh Tùng đuổi theo lão cục trưởng.

Lão cục trưởng nhìn anh, tự nhiên hiểu ý của anh: “Thanh Tùng à, tuy tôi là cấp trên của cậu, nhưng không có quyền tiếp nhận sự từ chức của cậu. Đảng cùng nhân dân ủy nhiệm cậu, không cách chức, không đến tuổi cậu không có quyền rút lui, phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng.”

Hàn Thanh Tùng: “Không lấy được khẩu phần lương thực, không có cách nào dẹp loạn sự tức giận của nhiều người ở công xã Thanh Thạch, tôi đây nên tự nhận lỗi từ chức.”

“Người trẻ tuổi nha, hỏa khí không nên lớn như vậy, không phải mở họp bàn luận sao. Chờ chủ nhiệm Tần tỏ thái độ đã.” Lão cục trưởng khoát khoát tay: “Không được, buồn ngủ chết tôi rồi. Tinh thần của tôi không dồi dào được như những người trẻ tuổi như cách người.”

Ông nhìn trên mặt Hàn Thanh Tùng không có một tia mỏi mệt, hai mắt vẫn lẫm liệt có ánh sáng, thật rất hâm mộ. Nhớ năm đó, mình chịu đựng hai ngày không ngủ cũng không thấy thế nào, lúc này không được nữa. Qua mười giờ không ngủ thì hồn du thái hư rồi.

Lão cục trưởng chạy trốn rất nhanh, không nhìn ra bộ dạng lão đồng chí chút nào.

Lúc Hàn Thanh Tùng trở về, bị phó cục Lý ngăn lại.

“Hàn Thanh Tùng, cậu được lắm.” phó cục Lý rất tức giận.

Hàn Thanh Tùng: “Bình định lập lại trật tự là bổn phẩn phải làm.”

“Cậu có bản lãnh! Tôi không nói với cậu!” Phó cục Lý tức giận thở phì phò thẳng bước đi, thật sự liếc cũng không muốn nhìn anh nhiều thêm một lần, anh cấu kết cùng Cao Vệ Đông rồi!

Tại sao không biểu lộ thái độ? Tại sao chuyện đơn giản như vậy không sửa cho đúng? Thật ra thì cũng đơn giản. Nếu sửa lại cho đúng, chẳng phải là nói trước kia là sai lầm sao? Trước kia người quyết định trừ bỏ bị đấu cũng không có lên, mặt khác đều là ở tỉnh ủy cùng khu ủy đây. Ở đâu có thể hủy bỏ toàn bộ chính sách của lão lãnh đạo? Lão lãnh đạo không có xuống đài được đây.

Chuyện này bản thân cũng có rất nhiều nghi điểm, ban đầu phần lớn khu đều hủy bỏ lương thực bán lại rồi phân khẩu phần lương thực, tại sao công xã Thanh Thạch lại không có?

Nói đến lại cũng có chút chuyện xưa, phải trái cũng không ngoài sự dơ bẩn giữa người với người kia.

Lúc ấy hai phái đảng uỷ tranh đấu gay gắt, không ai phục ai, dù sao chính là anh có làm gì, bất kể đúng sai thì tôi trước phải hủy bỏ, hai bên cứ nắm chết như vậy.

Kết quả hai hổ tranh nhau, những người khác đi theo đều bị xui xẻo.

Công xã Thanh Thạch chính là một ngươi vô tội xui xẻo dính líu mười mấy năm cũng không được thay đổi.

Mình cảm thấy không phục, đi gọi điện thoại xin bên trên? Nhưng xin người nào? Người nào nói tra cái này? Đây không phải đi thọc vào vết thương của lão lãnh đạo hay sao? Lão lãnh đạo là nhận nợ hay không nhận nợ? Xấu hổ hay là thẹn quá hóa giận? Có thể vốn quên mất hoặc cố tình quên đi… để không bao giờ tra đến chuyện này nữa.

Kết quả có người đến nhắc nhở, ha hả. Nói cho cùng lúc này cán bộ vẫn có quyền định đoạt quyết sách, điều lệ chế độ đều là bọn họ lý giải, cũng không nhất trí.

Cho nên chủ nhiệm Tần mới không biểu lộ thái độ đây.

Mà lão lãnh đạo là phó cục Lý từng là thượng cấp, hôm nay hắn vẫn còn dẫn dắt đấy, dĩ nhiên hắn muốn cố gắng duy trì!

Về phần lão cục trưởng, chỉ cầu bình an về hưu, tại sao phải đi cùng làm việc xấu? Cao Vệ Đông xem như là tốt, còn đi nhắc nhở, có điều cũng chỉ là phe bất đồng, muốn lợi dụng hoặc mượn một chút hơi của Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng tự nhiên không biết những thứ này.

Nửa đêm, Lưu Kiếm Vân đến báo cáo với Hàn Thanh Tùng, Vu Kháng Nhật có ý đồ tuyệt thực.

Hàn Thanh Tùng: “Cậu đi nói cho lão ta biết, cái này gọi là sợ tội tự sát.”

Vu Kháng Nhật vốn sợ Hàn Thanh Tùng bị làm khó, muốn mình chết lừng lẫy một chút, nếu như mình đã chết, cách ủy hội huyện cũng sẽ suy nghĩ đến chuyện khẩu phần lương thực một lần nữa. Nào biết đâu Hàn Thanh Tùng chẳng những không cảm động, ngược lại không chút khách khí đáp trả lại lão.

Vu Kháng Nhật liền yên tĩnh .

La Hải Thành: “Hàn cục, anh vẫn chưa chợp mắt chút nào, anh vẫn nên đi nghỉ một lát.”

Hàn Thanh Tùng gật đầu, anh rửa mặt, đi thẳng đến khu túc xá cách ủy hội lưu lại cho anh ở tạm.

Mở cửa trong nháy mắt đó, anh liền nhớ lại đêm hôm đó tất cả những chuyện phát sinh ở chỗ này. Trong đầu hiện lên ánh mắt như cười của Lâm Lam cùng giọng nói mềm mại kiều nhuyễn của cô, anh mang theo cuồn cuộn trí nhớ cùng quần áo nằm ở trên giường, nhưng làm sao đều ngủ không được.

“Không làm được, vậy thì chúng ta đi đào quặng!”

“Anh ba, chờ chúng ta về hưu rồi, em dẫn anh đi khắp Trung Quốc, dẫn anh ăn thức ăn ngon, ngắm phong cảnh, đi hết Trung Quốc đi hết thế giới. . . . . .”

“Anh ba, không cần áp lực, chuyện do người làm!”

Hàn Thanh Tùng thoáng ngồi dậy, đầu óc anh trong nháy mắt rất có tinh thần càng không ngủ được, lập tức xuống giường mang giày ra cửa, trực tiếp đi đến phòng tài liệu cách ủy hội xem hồ sơ.

La Hải Thành cùng Lưu Kiếm Vân nghe thấy động tĩnh của anh liền chạy tới: “Hàn cục?”

Hàn Thanh Tùng chỉ chỉ phòng tài liệu: “Tra tài liệu.”

Khóa cửa , nhưng chỉ là ổ khóa bình thường, dùng một miếng sắt mỏng bằng ngón tay khóa lại.

Lưu Kiếm Vân: “Tôi đi tìm Tiểu Trương Cầm. . . . . .”

“Rầm!” một cước, Hàn Thanh Tùng đã đá văng cánh cửa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cửa: Tôi làm sai chỗ nào rồi hả? Tôi làm sai chỗ nào rồi? Rõ ràng là. . . . . . ổ khóa bị lỗi, tại sao lại đạp cửa!

Hàn Thanh Tùng: đổi lại sắt.

Cửa: đừng mà, cửa không muốn về hưu, cửa không bao giờ… bíp bíp bíp bíp nữa rồi,  cửa chính là cửa, không giống như lửa khói….

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info