ZingTruyen.Info

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 123: Xem hội thao có kẻ làm chuyện xấu

weiyi1314

Edit: Tiana

Beta: Sakura

Chờ ba thằng nhóc gấu rời đi, mọi người mới cất kỹ hành lý và ngồi vào chỗ.

Hàn Thanh Tùng để Lâm Lam ngồi gần cửa sổ, anh ngồi ngoài để làm chỗ tựa cho vợ ngủ. Bốn đứa nhóc ngồi chen chúc ở ghế ba người, mặc dù mùi khói ám vào nhiều vô kể, nhưng bọn nhỏ không thèm để ý, ngược lại còn tìm hiểu xem khói đen từ đâu bay đến.

Tiểu Vượng tò mò nhưng đứng cuối gió, liền ăn một đống bụi đen lên khuôn mặt trắng trẻo bé nhỏ, Mạch Tuệ thấy vậy rót nước lau mặt cho em. Chờ hết sặc khói, Tiểu Vượng lấy dụng cụ ký họa của mình ra: gồm có cuộn giấy nhỏ và mẩu than chì để vẽ tranh.

Cậu nhóc và Tam Vượng giống nhau, đều không thích viết chữ, nhưng Tiểu Vượng cực thích vẽ tranh. Dọc theo đường đi khi thì ngồi xe lừa, cảnh tượng thu hoạch vụ thu hai bên bờ sông, ga tàu hỏa, hai người ngoại quốc, nhân viên soát vé, đầu tàu hỏa tất cả đều được ký họa….

Thậm chí có người trên tàu hỏa, còn có ba thằng nhóc đầu gấu mất mặt kia, ba lô, túi hạt dưa…v…v đều lưu lại trong đầu nhóc, đều được ký họa lại.

Đại Vượng nhìn thấy ấm nước không còn nhiều, liền cầm đi xin nhân viên quản lý trên tàu hỏa xin ít nước. Mạch Tuệ và Nhị Vượng thì đi bộ trên tàu xem nhà vệ sinh chỗ nào, thăm thú cửa tàu hỏa. Chốc lát Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng quay về, đã thấy bức tranh Tiểu Vượng ký họa Geogre, hai người cũng kể lại cho Tiểu Vượng nghe những quan sát của mình.

Mạch Tuệ vô cùng ấn tượng tiếng nói và trang phục, cách nói chuyện, rồi tò mò chuyện nước họ. Nhị Vượng lại vô cùng tò mò về đất nước của những người nước ngoài, họ ăn gì, bình thường làm gì, có phải cũng có đội sản xuất hay không? Những thứ này để lại trong lòng cậu nhóc về ý tưởng muốn đi thăm thú khắp nơi, xem xét nhiều chỗ.

Khi Tiểu Vượng còn đang vẽ tranh, Mạch Tuệ và Nhị Vượng cùng lấy ra cuốn sổ tay nhỏ bắt đầu viết nhật ký. Nhật ký của Mạch Tuệ là một cuốn tập tràn đầy sắc thái tình cảm, viết về cảm giác của con bé, giấc mơ của con bé, ước mong của con bé, bắt đầu ở thôn quê, rồi huyện thành, rồi thị trấn, hôm nay lại đi tới thành phố xa xôi, tương lai có thể sẽ đặt chân tới những nơi xa hơn nhiều lắm.

Thế giới rộng lớn như vậy, cô bé muốn đi khắp mọi nơi.

Lâm Lam nhìn ba đứa nhóc bận rộn viết viết vẽ vẽ, liền không quấy rầy, chỉ cười khẽ nhìn bọn nhóc. Hàn Thanh Tùng đưa tay ra kéo vai vợ, để cho Lâm Lam tựa vào lồng ngực mình thấp giọng nói: “Nghỉ một lát đi”. Anh biết tối qua vợ mình không ngủ được, sáng nay thức dậy sớm vô cùng, nếu như trưa này không ngủ chút mà đến tối mới nghỉ ngơi thì sẽ không đủ, ngày mai sẽ không có tinh thần. Lâm Lam dựa vào ngực chồng, nhắm mắt lại, bên tai là tiếng tim đập chậm rãi của Hàn Thanh Tùng, lại có tiếng sột soạt khe khẽ của đầu bút chạm vào giấy, ngủ thiếp đi.

Đại Vượng đi tìm tận hai toa xe cũng không tìm được nơi lấy nước, mặc dù chưa từng đi tàu nhưng chưa bao giờ gấp gáp hô to gọi nhỏ. Cuối cùng đến toa thứ sáu, cậu tìm được nhân viên tàu hỏa, liền không ngại ngần mà hỏi muốn lấy nước nóng.

Nhân viên tàu: “Tìm nồi hơi”

Đại Vượng: “Nồi hơi ở toa số mấy?”

Nhân viên tàu đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chẳng buồn mở mắt ra: “Chín….à không, hình như là toa số hai”

Đại Vượng: “Rốt cuộc là mấy?”

Nhân viên tàu lầm bầm một tiếng, trên tàu hỏa dùng nồi hơi nấu nước, không phải buồng xe nào cũng có, nhưng không chỉ có một nồi hơi mà là đốt luân phiên.

Đến toa nhà ăn ấy, toa số Chín” – Nhân viên tàu rụt đầu lại, hôm nay tâm tình anh ta không tốt không muốn sốt sắng, hơn nữa cái loại tàu chậm kém cỏi đầy khói bụi này thật làm sặc người, làm người ta không cao hứng nổi.

Đại Vượng đi đến toa nhà ăn, lối đi xe lửa vừa nhỏ vừa chật, phải lách từng chút một. Đi được nửa đường thấy đối diện mình có người, liền nghiêng người cho người ta qua, kết quả người ta chính là Lê Thư Bảo, cậu ta nhéo cánh tay Đại Vượng: “Thằng nhóc thối”

Tay trái Đại Vượng bị kéo về phía sau, lại có người đè lên ép cậu đi về hướng ghế ngồi, mưu đồ ép cậu nằm úp sấp lên ghế, chỗ ngồi lập tức trống hoác, có người hô: “Đừng đánh nhau”

Quý Đình Thâm tự cho là đã chế ngự được Đại Vượng, liền đắc ý hừ một tiếng vỗ đầu vai cậu: “Thằng nhóc….”

Đại Vượng lúc này liền đưa bình nước cho một người đang ngồi nọ cầm hộ, dưới chân dùng sức nhún xuống, vật Quý Đình Thâm ở giữa lối đi nhỏ, người nào chưa từng huấn luyện qua sẽ không chịu được đòn này.

Ái dồi ôi” – Quý Đình Thâm hô lên, ở phía sau ôm chặt lấy Đại Vượng muốn đem cậu ngã luôn cùng. Đại Vượng khẽ cong eo, bắt được hai tay đối Phương, tiếp tục hạ thấp trọng tâm, xoay hông khẽ cúi đầu, tiếp tục cho Quý Đình Thâm hưởng cú ném qua vai đến té gục. Đại Vượng thu chân về bên cạnh, vỗ vỗ đầu Quý Đình Thâm.

Quý Đình Thâm: “Mẹ nóoooo”

Đại Vượng khẽ nhíu mày: “Mồm miệng sạch sẽ chút”. Tay Đại Vượng giật khẩu trang của Quý Đình Thâm xuống, giơ tay muốn tát cho đối phương một phát. Nhưng khi thấy mặt đối phương rồi lại không xuống tay được. Gương mặt này thật là xinh đẹp, Đại Vượng suy nghĩ đó là khuôn mặt của một cô bé, mà đánh con gái thì không còn liêm sỉ. Vì thế cậu ném khẩu trang vào mặt Quý Đình Thâm, không thèm chấp nhặt với cậu ta, cầm lấy bình trà cảm ơn người giữ bình, sau đó đi múc nước.

Quý Đình Thâm: “Thằng nhóc, để lại tên tuổi mau”

Đại Vượng không thèm đếm xỉa tới cậu ta, đi mất. Chờ khi múc xong nước đi qua toa xe số Sáu, lại thấy ba thằng nhóc gấu nọ. Ba kẻ kiêu ngạo chiếm năm chỗ ngồi, cái mặt kia bây giờ giống thiếu niên với vẻ mặt xấu xa đen tối hơn, đuôi mày khóe mắt tràn đầy sự kiêu ngạo không phục, vẻ mặt này thì không phải bé gái chứ hả. Đại Vượng suy nghĩ, nếu không phải con gái, nếu dám khích bác lần nữa thì đánh cho sưng mặt.

Quý Đình Thâm nghiêng đầu: “Ngồi đi”. Cậu ta vừa nói vậy, một nhóm bạn đem chân giơ ngang chắn đường Đại Vượng. Đại Vượng nhíu mày liếc bọn họ: “Muốn đánh nhau? Ra cửa xe” – nơi đó khá rộng rãi, sẽ không có người nào bị hứng đòn oan.

Quý Đình Thâm xùy một tiếng: “Cậu không phải sợ, chúng tôi sẽ không bắt nạt cậu, ngồi trò chuyện chút” – nói rồi cậu ta dùng cằm hếch chỗ ngồi bên cạnh mình.

Đại Vượng nào có sợ, liền ngồi xuống, đặt ấm trà lên bàn nhỏ.

Cậu tên gì? Dĩ nhiên nếu sợ hãi thì không cần nói ra”

Đại Vượng: “Hàn Vượng Quốc”

Quý Đình Thâm bỉu môi, tên gì mà quê mùa hai lúa vậy, rồi nói: “Quý Đình Thâm”

Đại Vượng không phản ứng gì. Quý Đình Thâm tiếp tục giới thiệu: “Tôi nói tên tôi là Quý Đình Thâm, cậu ta là Chu Bình Minh, Loan Diệu Huy” – một loạt đem giới thiệu hết luôn.

Đại Vượng: “À” – các người tên gì tôi quản chắc?

Ba người: ….mẹ nó, thằng nhóc này bị ngu à?

Bạn học Hàn Vượng Quốc, cậu ở tỉnh thành à?” – Chu Bình Minh ở phía đối diện hỏi.

Đại Vượng: “Không phải”

Quý Đình Thâm: “Cậu không hợp tác vậy hả? Cha cậu người đơn vị nào vậy?”

Chu Bình Minh: “Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý tra hỏi, chỉ muốn kết bạn với cậu”

Đại Vượng: “Tôi cũng không muốn làm bạn bè với cậu”

Loan Diệu Huy: “Aizzzz, thằng nhóc kích động này? Bố cậu làm chức vụ có cao cũng chỉ là cục trưởng cục công an? Tôi xem qua rồi, một gia đình bao lớn bao nhỏ chen lên, nhiều lắm thì chỉ….”

Đại Vượng cầm bình trà đứng dậy. Loan Diệu Huy lập tức ngăn lại: “Aiz, tôi chưa nói hết mà?”

Đại Vượng lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tránh ra”

Chu Bình Minh: “Đừng kích động, chúng tôi thấy thân thủ cậu rất lợi hại, muốn kết bạn với cậu. Tôi thấy cậu hẳn là từ huyện X đi tỉnh thành, lần đầu tiên ra ngoài đúng không? Tâm sự chút đi, đừng nóng giận nữa. Tuổi nhỏ như vậy mà thân thủ tốt quá, tính tình lại nóng như thế? Không tốt tí nào nhé”

Cậu ta nhìn ra cả nhà Đại Vượng có khí chất như người tỉnh thành, nhưng quần áo thì lại giống người nông thôn. Nhìn Hàn Thanh Tùng dù mặc quân phục nhưng lại mang vợ con chen chúc đi xe lửa, cũng không có hưởng thụ ưu đãi gì, nên là chức quan sẽ không cao, đoán chừng là ở huyện thành hoặc công xã nông thôn. Đại Vượng thì phải hỏi thăm đi tìm nơi lấy nước, chắc chắn lần đầu đi tàu hỏa. Vậy khẳng định bọn họ là từ nông thôn ra, không phải người thành phố. Lại nhìn sắc mặt Đại Vượng hơi nguôi giận, liền biết con ngựa này vỗ đúng mông rồi, liền cười nói: “Bạn học Vượng Quốc, cậu học tập từ cha mình đúng không? Thân thủ cậu tốt như vậy, cha cậu chắc chắn xuất sắc hơn nhiều. Chúng tôi rất khâm phục những người có thân thủ tốt”

Cậu ta thấy sắc mặt Đại Vượng liền hòa hoãn hơn hai phần, liền tiếp tục cười nói: “Mới vừa rồi chúng tôi có tâm trạng không tốt, thực sự không cố ý bới móc cản trở mọi người đâu. Chúng tôi ngồi đó chưa lâu đã có người bắt nhường chỗ, nên chúng tôi mới tỏ thái độ. Bản thân chúng tôi muốn mua giường nằm nhưng không đủ tiền, vì vậy nên chúng tôi mua dư chỗ ngồi cho thoải mái hơn, kết quả luôn có người chỉ trích mắng mỏ, cậu nghĩ chúng tôi cũng sai phải không?”

Đại Vượng chẳng thèm quản bọn nó làm khỉ gió lãng phí hay xa xỉ gì, nếu đã xin lỗi, thì nhận thôi: “Không có gì”

Quý Đình Thâm lập tức nói: “Thế…..tôi đi xin lỗi người nhà cậu… Hai người đó là chị gái và em gái cậu à?”

Đại Vượng: …..- xin lỗi nhé – “Mẹ tôi, em gái”

Mẹ nó” – ba thằng bé bắt đầu gào to – “Mẹ cậu thật á? Không giống, một tí chút cũng không giống” – nhưng sau đó vẫn đề nghị đi xin lỗi.

Đại Vượng lắc đầu: “Không cần”

Quý Đình Thâm tích cực muốn đi nói lời xin lỗi, giống như đứa bé xấu xa trước đó không phải là cậu ta vậy á. Đại Vượng liền trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Tránh xa em gái của tôi ra”

Quý Đình Thâm sờ mũi cười cười: “Đừng hiểu lầm, cậu đã tha thứ rồi vậy chúng ta có phải là bạn bè không?”

Đại Vượng đứng dậy bưng bình trà thản nhiên nói: “Không tính” – chỉ có thể không coi là kẻ thù thôi.

Chờ Đại Vượng đi xa, Quý Đình Thâm đập bàn: “Một….thằng nhóc nông thôn, mặt kênh kiệu vênh váo”

Chu Bình Minh: “Nhưng thân thủ cậu ta tốt thật, so sánh với cảnh vệ chính quy không kém tí nào”

Loan Diệu Huy không đồng ý: “Cha cậu ta lợi hại như vậy sao có thể là cán bộ nông thôn? Lợi hại thế thì có lý nào lại không ở trong quân ngũ?”

Chu Bình Minh lắc đầu, bè phái tranh đấu lẫn nhau, ao ít cá nhiều chuyện cá lớn nuốt cá bé như vậy, có nói thì Loan Diệu Huy cũng không hiểu được.

Loan Diệu Huy: “Các cậu nói xem, chúng mình nhập ngũ thật hả?”

Quý Đình Thâm khép hờ đôi mắt đẹp: “Vậy cậu nói xem chúng mình làm sao đây? Trên người tiền không có một xu, phiếu ăn không có một tấm, không biết điều một chút thì chết đói chứ sao?”

Xin cơm cũng không được, mất mặt chết. Ba người câm lặng chớp mắt một cái.

Aizzz, cậu nói xem hay chúng ta tóm luôn cả thằng nhóc kia đi cùng..” – Quý Đình Thâm cười lên.

Chu Bình Minh: “Cha mẹ người ta còn ở đây đấy”

Thế tóm cô nhóc kia được không nhỉ?” – Quý Đình Thâm cười gian ác – “Ở nông thôn mà lại có một cô nhóc ý tứ tới vậy”

Loan Diệu Huy: “Rắm chó, ý tứ gì hả? Dám tát đàn ông? Lớn lên thì sao hả? Sẽ dữ dằn lắm đấy. Cậu còn phải kết hôn, chỉ cần cậu lên tiếng, không cần nhập ngũ đâu”

Quý Đình Thâm xùy một tiếng: “Não cậu úng nước hả? Tớ mới mười sáu, kết chó má gì mà kết chứ?”

Quý Đình Thâm nghiêng người dò xét, đột nhiên phía xa có bóng hình khiến cậu chú ý, dĩ nhiên là bông hồng gai lắc lư ở cửa. Cô bé cùng một cậu con trai khác cười cười nói nói, vô cùng thân mật, cười lên khiến cho Quý Đình Thâm cảm thấy trước mắt giống như có một bông hoa thần bí đang nở rộ, tươi đẹp vô cùng. Cô bé mặt tròn có mấy phần ngây thơ, hơn nữa lúc làm nũng cùng người nhà song mắt mềm nhũn trong suốt rất hiền hòa. Đột nhiên cô bé thấy được ánh nhìn của Quý Đình Thâm, ánh mắt lập tức thay đổi, hung ác lườm cậu ta một cái.

Quý Đình Thâm hạ mắt xuống, theo bản năng tránh ánh mắt hung ác đó, mẹ nó, em gái hung dữ.

Mạch Tuệ trợn mắt nhìn Quý Đình Thâm một cái, sau đó đó thu hồi tầm mắt, nhìn ra cửa.

Nhị Vượng: “Sao thế?”

Mạch Tuệ: “Ba tên lưu manh kia ở gần đây”

Nhị Vượng quay đầu nhìn lướt qua rồi cười: “Không có gì, không phải bọn côn đồ địa phương”

Lúc này tàu hỏa báo đã tới trạm trung chuyển, xe dừng một chút, có thể thấy sân ga rất nhiều người mà chẳng có hàng lối gì cả. Nhị Vượng kéo Mạch Tuệ: “Có người lên, chúng mình về đi”

Mạch Tuệ liền đi cùng cậu.

Quý Đình Thâm liếc nhìn, bĩu môi nói: “Lớn vậy còn lôi kéo nhau, không có quy củ gì cả”

Chu Bình Minh: “Cậu giận gì vậy? Người ta là tình anh em tốt đẹp nhá”

Quý Đình Thâm: “Xin lỗi, tớ không có chị em, không biết nhá”

Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng về chỗ ngồi, Lâm Lam còn đang ngủ nên bọn nhóc không nói không rằng nhẹ nhàng ngồi xuống.

Khi người lên đủ, toa số Năm đầy người, mùi cũng khó ngửi hơn. Có nhân viên tàu đẩy xe bán đồ ăn vặt như hạt dưa, bánh vặt, nước có ga….đi mời chào. Tiền tích trữ bao lâu, trừ phi dư dả hoặc người tiêu tiền như nước, người nào tính toán tỉ mỉ cũng không mua đồ.

Chờ đến trạm dừng kế tiếp, thời gian tàu dừng dài hơn, Lâm Lam lúc này mới tỉnh ngủ, liền đứng lên giãn gân cốt chút. Nhân viên tàu đi từng toa một, báo cho hành khách biết không nên tùy tiện xuống tàu, vì tàu sẽ không dừng lâu. Lâm Lam nhìn ra ngoài, mặt trời hãy còn trên cao, nhưng mà mới chỉ đi được một phần ba quãng đường thôi. Lúc này tàu hỏa tốc hành cũng chỉ có chín mươi cây số một giờ, bọn họ ngồi tàu chậm, nhanh thì cũng chỉ được bảy mươi cây số một giờ, chậm là bốn mươi cây số một giờ, so với chạy xe điện cũng không khác nhau mấy.

Lâm Lam nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhắc nhở bọn nhỏ: “Nghe đài phát thanh một chút nào”.

Tầm xế chiều tới tối, đài phát thanh sẽ phát tin tức về giải đấu thể dục thể thao.

Mạch Tuệ lập tức đem đài phát thanh mini ra, đặt trên bàn, xoay núm. Các hành khách đi cùng cũng vểnh tai lên nghe.

Vừa mới bắt đầu là bản tin trong ngày, bài hát, một lát sau nữ phát thanh viên đã nói tới cuộc thi: “Bây giờ chúng tôi sẽ tường thuật tình hình giải đấu thể dục thể thao Tiết Ước lần thứ bảy mươi ba, giải đấu bơi lội ở sân vận động nhân dân thành phố chính thức được bắt đầu. Hôm nay là ngày đấu vòng loại. Buổi sáng đã diễn ra phần thi đấu vòng loại của tổ thiếu niên. Trong lần thi đấu này xuất hiện một kiện tướng bơi lội nhỏ tuổi, bởi vì động tác vô cùng nhanh nhẹn nên được coi là thủy xa luân của giải đấu, là chú vịt đen trên đường đua, mới chỉ mười tuổi nhưng lại vượt qua các tuyển thủ mười ba – mười bốn tuổi ở cùng tổ…”

Tín hiệu trên tàu hỏa không ổn định, lúc mở lên có tiếng rèn rẹt khó nghe.

Tiểu Vượng kích động ôm đài phát thanh vỗ vỗ: “Nhất định là anh ba nhỏ của con”

Mạch Tuệ: “Nhất định là cuộc thi chú vịt đen, đây là cái biệt danh gì thế này ahahaha”

Nhị Vượng: “Tam Vượng tức chết mất, nó vẫn cảm thấy mình là con ngỗng đen mà”

Con vịt là con vịt đẹt, kêu cạc cạc đi đi lại lại, bơi không hề nhanh. Sao lại gọi Tam Vượng là con vịt đen chớ? Phải là con ngỗng đen mới đúng.

Lúc này đài phát thanh lại vang lên tiếng phát thanh viên nam cao vút, giọng đầy kích động: “Tuyển thủ này thiên phú dị bẩm, làn da đen bóng giống như cá, dưới nước hung mãnh không gì cản nổi, cậu ta chính là đứa con yêu của nước đúng không? Rẹt….rẹt”

“Ngày mai sẽ là trận chung kết vô cùng hấp dẫn…rẹt…rẹt….”

Rốt cuộc đài mất tín hiệu.

Tiểu Vượng cười haha hát lên: “Ta là một chú cá, từ Đông bơi sang Tây…. Anh ba nhỏ nhà ta là chú vịt đen à”

Âm thanh dở như vậy, câu được câu không. Cả nhà hận không thể một chớp mắt bay ra tới thành phố, lại chớp mặt một cái là trời sáng để xem Tam Vượng tranh tài.

Tiểu Vượng còn học động tác của Tam Vượng: “Anh ba nhỏ của con bơi như này này. Mẹ, đây là tư thế gì ạ?”

Lâm Lam cố ý: “Mẹ không biết, bơi tự do hay là bơi ếch? Anh ba, anh dạy anh ba nhỏ nhà ta phải không nè?” – cô trêu chọc Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng không phải vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, tự nhiên là bơi ếch tốn ít sức, không khác bơi tự do là mấy.

Đáng tiếc không có truyền hình trực tiếp, nếu có thể thì coi mới tốt” – Lâm Lam có chút tiếc nuối, không biết có ghi hình hay không, cô đoán là không có.

Đảo mắt đã tới thời gian ăn tối. Trời hè đồ ăn dễ hư, bọn họ chỉ mang theo cơm trưa, dư hai cái bánh bao. Lâm Lam quyết định mang bọn nhỏ đi nhà ăn trên tàu để ăn bữa cơm. Lần đầu ngồi tàu hỏa, lần đầu đi thành phố, lần đầu ăn tại nhà ăn trên tàu, để cho bọn nhóc nhớ lâu nhớ dài cũng tốt.

Cho nên cô và Hàn Thanh Tùng cùng bọn nhỏ đi toa hàng ăn ăn một bữa mà ai cũng nhớ mãi, mấy năm mới có một ngày, được ăn bữa cơm tối giá chất mà chất lượng kém vô cùng. Hai khay đồ ăn, một đĩa dưa muối chua, hai bát mì lớn, hai chén bánh cách, đem bánh bao chấm chung, cả nhà cuối cùng cũng ăn xong. Bên cạnh có người đang vỗ bàn oán thán cơm trên tàu khó ăn, thật phí tiền, bộ dáng tức giận làm ai cũng nhìn.

Mẹ, sau này con không muốn ăn cơm tàu đâu” – Mạch Tuệ nói với Lâm Lam.

Lâm Lam cười lên: “Nếu không ăn sao biết khó ăn đúng không con? Cái này gọi là dùng tiền mua trải nghiệm, không có gì không tốt cả, ăn no là không lỗ rồi”

Bọn nhỏ cảm thấy cũng phải, nếu không ăn một bữa thì đứa nào cũng ước mơ cơm tàu, ăn ngon lắm hay sao ấy, nhưng giờ thì biết rồi. Mặc dù thức ăn không ngon bằng đồ nhà, những đã biết được vị, nên mọi người cũng vui vẻ cười nói trở về chỗ ngồi. Tiểu Vượng ngáp dài, gục trong ngực Đại Vượng ngủ thiếp đi mất.

Giờ đã tối rồi, nhưng tàu hỏa chưa tới trạm. Mãi tới tám giờ rưỡi, tàu hỏa mới về ga thành phố. Lúc này ngoài trời đã đen kịt. Hàn Thanh Tùng ôm lấy Tiểu Vượng, Đại Vượng Nhị Vượng chịu trách nhiệm ôm hành lý, Mạch Tuệ và Lâm Lam đeo túi vải riêng.

Vừa đến tỉnh thành, hơn hai phần ba mọi người muốn xuống tàu, giống như thủy triều tràn về cửa tàu, rất sợ bị ở lại sẽ không xuống được.

Đừng chen chúc, đừng chen nữa, rớt giày rồi. Giày rớt rồi!”

Lâm Lam: “Thời gian dừng tàu sẽ dài, nên không cần nóng vội, đừng chen chúc ra cửa lúc này.

Vẫn là Đại Vượng Nhị Vượng mở đường, Mạch Tuệ đi giữa, Lâm Lam đi kế, Hàn Thanh Tùng đi cuối. Lâm Lam quay đầu lại xem chân Tiểu Vượng, mong là con không bị rớt giầy, con nít ngủ vẫn hay đá lung tung mà. Hàn Thanh Tùng một tay ôm Tiểu Vượng để con gục đầu lên vai mình ngủ tiếp, một tay che chở Lâm Lam, sợ người đi sau đẩy cô.

Nhanh lên đi” – ba người Quý Đình Thâm từ toa tàu số Sáu chen đến buồng số Năm, đi theo Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng nghe thấy âm thanh quen quen liền quay lại nhìn. Chu Bình Minh lập tức cúi chào lễ phép: “Chào chú Hàn ạ”

Hàn Thanh Tùng khẽ vuốt cằm, mặt không đổi sắc quay đi. Quý Đình Thâm: “Hàn Vượng Quốc, các cậu đi đâu đó?”

Đại Vượng nghe thấy nhưng giả vờ không biết. Nhị Vượng khều: “Anh, bọn họ gọi anh kìa”

Đại Vượng: “Kệ họ đi”

Mạch Tuệ quay đầu lại ngó xem ai gọi anh mình, chỉ thấy Quý Đình Thâm nhìn cô bé chớp chớp mắt. Mạch Tuệ bĩu môi, đúng là có bệnh thật rồi, cô bé quay đầu không thèm để ý.

Xuống xe, mọi người kiểm tra lại đồ rồi hòa vào đoàn người đi khỏi ga tàu. Hàn Thanh Tùng nói với mọi người: “Đã gọi điện cho Cẩm Tú, cậu ta sẽ cho người đi đón chúng ta”

Người một nhà cùng đi ra, nhân viên soát vé bấm vé rồi mới cho mọi người rời đi.

Cục trưởng Hàn” – Một người mặc quân phục màu xanh cỏ bước tới, nở nụ cười rực rỡ, dang tay như muốn ôm người nhà. Hàn Thanh Tùng thả tay Lâm Lam xuống, chặn lại đôi tay của Lục Cẩm Tú, dùng sức mà ôm người đồng chí lâu ngày mới gặp.

Lục Cẩm Tú sợ tí nữa mình sẽ bị nhấc lên mất, liền cười ha ha: “Lớp trưởng, chừa mặt mũi cho em, em muốn thể diện, rất muốn thể diện”

Hàn Thanh Tùng buông ra, bắt tay Lục Cẩm Tú. Lục Cẩm Tú vỗ tay: “Chu Thiệu Đông không có ở đây, em xin kiếu, dù sao một trăm năm tới em cũng không đánh được anh.”

Bỏ qua Hàn Thanh Tùng chìa tay về phía Lâm Lam, Lục Cẩm Tú giương đôi mắt cười nhu hòa: “Chị dâu, ngưỡng mộ đã lâu giờ mới có dịp gặp”

Lâm Lam đỏ hết cả mặt, may nhờ tối trời đèn mờ nên không ai nhìn ra, cô bắt tay Lục Cẩm Tú: “Phiền Chính ủy Lục quá rồi”

Lục Cẩm Tú bắt tay cô: “Cái gì mà Chính ủy Lục chứ, chị dâu lại trêu chọc em rồi”

Hàn Thanh Tùng cầm lấy tay Lâm Lam: “Đây là Lục Cẩm Tú, em gọi tên cậu ta Cẩm Tú là được rồi”

Lục Cẩm Tú: “Đại ca, em chưa nói là em đã đổi tên thành Lục Giải Phóng rồi à? Chị dâu tên là….. ấy, chị cứ gọi em là Cẩm Tú đi ạ”

Hàn Thanh Tùng lại gọi ba đứa nhóc tới giới thiệu. Ba đứa trẻ quy củ đứng nghiêm chào: “Chào chú Lục ạ”

Lục Cẩm Tú nhìn qua bọn nhỏ, cuối cùng rơi lên người Đại Vượng, bàn tay to giơ lên vỗ vai cậu nhóc bành bạch hai cái mà Đại Vượng vẫn đứng thẳng không nhúc nhích.

Cậu nhóc khá lắm” – Lục Cẩm Tú quay đầu nói với Hàn Thanh Tùng: “anh có cho nhóc đi không?”

Hàn Thanh Tùng: “Cậu làm chủ được chắc?”

Lục Cẩm Tú: “Phải á”

Hàn Thanh Tùng thản nhiên nói: “Không hợp quy”

Lục Cẩm Tú nhìn sắc mặt đại ca mình là biết cái tính thúi đó rồi, liền không nói gì, cười cùng Lâm Lam và nói chuyện cùng bọn nhỏ, khen Lâm Lam và Mạch Tuệ xinh đẹp, mấy đứa con trai ngoan ngoãn.

Chị dâu” – Lục Cẩm Tú nói cùng Lâm Lam.

Không biết sao nhưng tại thời điểm nghe tiếng chị dâu này, Lâm Lam có cảm giác người đàn ông trước mặt có âm điệu chế nhạo.

“Ở thêm mấy ngày để em làm chủ nhà tốt, đưa mọi người đi chơi nhé”

Lâm Lam cười cười: “Cậu chỉ cần làm việc thôi, bọn chị sẽ đi bộ đi dạo lòng vòng”

Như vậy sao được, em không thể để mọi người ra ngoài đi bộ tùy tiện được tới thành phố này, mà em không đưa mọi người đi, thế thì còn ra thể thống gì?”

Lục Cẩm Tú dẫn cả nhà Hàn Thanh Tùng ra xe ngồi, vừa leo lên ghế lái nhìn thấy phía trước là một cái xe jeep nữa, liền giống như nhớ ra cái gì, vỗ ót: “Thấy lớp trưởng trường số Một, quá cao hứng quên mất tiêu nhiệm vụ. còn có ba thằng nhóc nữa phải đón á”

Cậu ta nhờ Hàn Thanh Tùng chờ chút để quay lại đón người, vừa quay người đã thấy ba người Quý Đình Thâm đi tới. Chu Bình Minh tiến lên chào trước: “Xin hỏi chú có phải bạn tốt của chú Chu không ạ?”

Lục Cẩm Tú không cười, không còn là vẻ mặt cợt nhả nói chuyện với cả nhà Hàn Thanh Tùng nữa, sắc mặt uy nghiêm nghiêm nghị: “Tôi là Lục Giải Phóng, là Chính ủy của đơn vị Chu Thiệu Đông. Ba người các cháu tới tìm cậu ta?”

Ba đứa bé bất cần đời trên tàu hỏa, bây giờ cụp đuôi làm người nhẹ nhàng chào hỏi: “Chào Chính ủy Lục ạ”

Mọi người tự giới thiệu bản thân. Sau đó Lục Cẩm Tú cũng không bắt tay bọn nhóc, phất tay để bọn chúng lên xe. Hàn Thanh Tùng ôm Tiểu Vượng ngồi ở ghế phụ, Lâm Lam ngồi với bọn nhỏ phía sau hơi chen chúc. Đại Vượng liền chủ động nhảy xuống đi cùng Quý Đình Thâm lên một chiếc xe khác. Lục Cẩm Tú tự mình lái xe, đưa mọi người về nhà khách quân khu: “Ký túc trường học không tốt lắm, chị dâu với cháu gái sẽ bị ủy khuất đó, hay mọi người ở nhà khách?”

Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Có phạm quy không?”

“Một chút cũng không, đây chính là chúng ta dùng đồ chúng ta” – Lục Cẩm Tú nhìn có vẻ thư sinh, nhưng động tác hay cách nói chuyện đều đại khái thoải mái, lái xe giống như cưỡi la hoang đi dã ngoại vậy.

Hàn Thanh Tùng giữ tay lái: “Lái thế này lật xe luôn đấy, lái xe cẩn thận đi”

Lục Cẩm Tú: ….. Anh, em tên là đại giá đó anh có biết không hả????

Hàn Thanh Tùng thu tay lại, Lục Cẩm Tú lái xe cũng chậm hơn.

Tài xế phía sau đổ mồ hôi lạnh, đã nói là không cho Chính ủy Lục tự mình lái xe, so với Đoàn trưởng Chu lái còn lung tung hơn, một chút cũng không hề chững chạc điềm tĩnh như một người Chính ủy.

Lúc này thành phố chưa mở rộng, chỉ có sáu mươi ki lô mét vuông, không ai lái xe đêm cả, nên không có tắc đường, vì thế đi ra nhà khách không mất bao nhiêu thời gian.

Đến nơi, mọi người xuống xe, Lục Cẩm Tú đưa mọi người vào làm thủ tục, nhân viên lễ tân thấy vậy đứng lên làm động tác chào.

Lục Cẩm Tú khoát tay, Hàn Thanh Tùng mang thư giới thiệu và giấy chứng nhận ra: “Cho chúng tôi một phòng và thêm một giường là được”

Lục Cẩm Tú thăm dò nhìn sổ ghi chép công việc bên kia, cười cười nói với lễ tân: “Em gái, còn phòng xép không?”

Cậu ta giơ thẻ công tác ra, dùng để chứng minh thân phận. Hàn Thanh Tùng vừa muốn nói gì thì Lục Cẩm Tú lại cười nói: “Nếu không phải nhà em không ở đủ được thì cần gì em đưa mọi người ra ngoài chứ?”

Tới một gian phòng đàng hoàng, cậu ta bảo người ta đưa Lâm Lam và lũ nhỏ đi trước một chút, sau đó thấp giọng nói về lai lịch ba thằng nhóc đầu gấu kia.

Vẻ mặt Hàn Thanh Tùng bình thường: “Thì ra là con nhà lão Sâm Mưu Trường à?”

Lục Cẩm Tú sợ trong lòng Hàn Thanh Tùng không thoải mái liền giải thích: “Chu Thiệu Đông với nhà đó có quan hệ thân thích, đoán chừng là muốn tham gia huấn luyện”

Hàn Thanh Tùng: “Đừng ngại anh, cứ chiêu đãi cẩn thận như bình thường”

Hàn Thanh Tùng rẽ vào phòng.

Lục Cẩm Tú ngoắc ba thiếu niên kia: “Cầm theo thư giới thiệu không?”

Chu Bình Minh nộp lên một xấp giấy lấy từ trong túi xách. Lục Cẩm Tú kiểm tra qua, liếc nhìn Quý Đình Thâm, vẻ mặt cười cười: “Các cháu muốn nhập ngũ?”

Chu Bình Minh cười nhẹ: “Chú Lục, chú phải thu nhận chúng cháu, nếu không thì chúng cháu ra đường mất. Ông nói là ba năm này không cho chúng cháu về”

Lục Cẩm Tú nhăn mày để tay lên bàn: “Chú nói các cháu….là phạm sai lầm gì đó đúng không?”

Ba người quay mặt đi.

Lục Cẩm Tú trả lại thư giới thiệu, đưa bọn chúng đến gian phòng nghỉ.

Quý Đình Thâm: “Chúng cháu muốn….” – cậu muốn nói là ở phòng xép cũng được, lại bị Chu Bình Minh kéo lại.

Đến một gian phòng rất đàng hoàng, Lục Cẩm Tú cười: “Các cậu ở chỗ này ăn cơm, hai ngày nữa Đoàn trưởng Chu sẽ thu xếp cho các cậu”

Cậu ta trao đổi vài câu, người ta đưa nhóm Quý Đình Thâm đi nghỉ ngơi, cậu ta quay trở lại tìm Hàn Thanh Tùng, cùng Hàn Thanh Tùng nói chút chuyện về bệnh viện, đây là tuyến liên lạc chính của quân khu tỉnh, bệnh viện này thuộc một phần của quân khu bộ hậu cẩn quản lý trực tiếp, vì thế thu xếp giường bệnh, bác sĩ tương đối dễ dàng.

Bệnh viện không xa lắm đâu, mọi người nghỉ ngơi hai ngày để cháu em thoải mái chút, mấy ngày nữa thu xếp phẫu thuật”

Lâm Lam nói chuyện ngày mai muốn đi làm khán giả giải thi đấu của Tam Vượng, Lục Cẩm Tú nghe xong vẻ mặt kinh ngạc: “Ái chà chà, cục trưởng Hàn được đó, lý luận trẻ con phải phát triển toàn diện đâu rồi hả? Đây là chiều một phía chứ?”

Cậu ta từ trước tới giờ thích trêu ghẹo người, lấy chức vụ của Hàn Thanh Tùng bây giờ để trêu anh, Hàn Thanh Tùng cũng không có ngại.

Hàn Thanh Tùng: “Cậu bận gì cứ làm đi, chờ cậu rảnh rỗi rồi hãy nói”

Lục Cẩm Tú: “Hiện tại em không bận mà. Không lừa anh đâu”

Cậu ta hỏi địa điểm thi đấu và một vài thứ khác rồi nói: “Mai em đưa mọi người đi. À đúng rồi, em bảo người ta làm cho mọi người chút gì ăn nhé?”

Lâm Lam vội nói: “Cẩm Tú, phiền cậu quá. Nhà chị ăn trên tàu rồi, không đói”

Lục Cẩm Tú còn lưu luyến nói vớt: “Chị dâu, chờ xem bệnh cho đứa nhỏ xong, có thời gian có lòng chúng ta cùng tâm sự hmmmmm”

Hàn Thanh Tùng vỗ vỗ bả vai cậu ta, ý bảo tiễn cậu ta ra ngoài.

Hai người tiện đường đi thăm ba thằng nhóc đầu gấu kia, dặn dò vài tiếng, biết bọn chúng không tiền không phiếu chạy không chạy được, liền không thèm quan tâm.

Ra tới cửa, Lục Cẩm Tú ngập ngừng.

Hàn Thanh Tùng: “Trở về đi”

Lục Cẩm Tú nhìn anh: “Nếu có cơ hội anh cũng không muốn quay về sao?”

Hàn Thanh Tùng: “Không! Mọi người cũng biết tính tình của anh rồi, không thích hợp”

Làm sao lại không thích hợp chứ?” – Lục Cẩm Tú nói – “Nếu anh quay về, ba người bọn em cũng có người giúp đỡ”

Hàn Thanh Tùng: “Anh về, có thể sẽ kéo chân mọi người. Anh ở cục công an cũng tốt”

Lục Cẩm Tú nhỏ giọng nói: “Quân đoàn đang trong quá trình điều chỉnh, đây là cơ hội”

Hàn Thanh Tùng vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Đây là cơ hội tốt của các cậu, cố gắng nắm lấy”

Lục Cẩm Tú cười cười: “Rõ, thừa dịp em còn khỏe, anh có đề nghị gì thì cứ nói, đừng chỉ nhờ em gửi thuốc thôi nhé”

Hàn Thanh Tùng mặt lạnh tanh: “Chờ con tôi phẫu thuật xong, tôi sẽ hoạt động gân cốt giao-lưu với các cậu. Xem xem có phải là lên chức cao rồi thì chểnh mảng rèn luyện hay không?”

Lục Cẩm Tú mặt mày biến sắc: “Đại cục trưởng tha cho em với, hoạt động gân cốt thì anh tìm Chu Thiệu Đông đi. Em đi đây, sáng mai tới đón mọi người đi ăn sáng, nhớ chào hỏi chị dâu giùm em nhé”

Cậu ta trèo lên xe, khởi động xe, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, ngồi trên xe ném một cái bọc cho Hàn Thanh Tùng: “Haha, đừng nói chiến hữu sơ sểnh nhé, em đi đây”- nói rồi đạp chân ga xuống, xe jeep giống như dã thú gầm lên rồi chạy mất. Hàn Thanh Tùng mặt lạnh cầm bọc đồ quay về.

Lâm Lam đưa bọn nhỏ đi rửa mặt, mấy đứa bé nhìn thấy bồn rửa tay, vòi nước, bồn cầu, máy bơm nước, sàn gạch, thảm, gương lớn, giường gỗ, salon đều vô cùng tò mò nhaaa. Huyện thành chỗ kia còn không có nhá.

Mạch Tuệ: “Không trách được ai cũng muốn tới thành phố lớn, không chỉ ăn ngon, đồ ăn nhiều, đồ dùng cũng tốt lắm”

Nhị Vượng gật gù: “Cách biệt thế này, giống như thành phố hiện đại đi trước quê nhà mình những hai mươi năm ấy”

Sợ là ba mươi năm ấy chứ.

Lâm Lam: “Các con, đi ngủ sớm chút nhé, ngày mai chúng ta dậy sớm ăn sáng”

Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng đem Tiểu Vượng vào phòng trong, phòng ngoài có hai giường, giữa hai giường có một bức bình phong gỗ. Đại Vượng Nhị Vượng một giường, Mạch Tuệ một mình một giường.

Đệm giường mới tinh, mềm mềm, chăn đơn trắng như tuyết, mọi thứ đều làm người ta tò mò.

Trong phòng đốt hương muỗi, còn có mùi nước hoa nhẹ cho nên không có muỗi hay con gì khác, làm cho người ta ngủ một đêm ngon giấc vô cùng.

. . . . . .

Trong ký túc xá của học viện thể dục Tiết Ước, sau khi ăn cơm tối xong, Chử Vân Phong cùng mấy thầy giáo bắt đầu giảng giải các yếu điểm của học viên trong trận thi đấu buổi sáng cùng với nhắc nhở những điều cần chú ý.

Tam Vượng đang nghĩ mẹ có đài vô tuyến không? Có biết hay không hai ngày này đang thi đấu? Mình tới nơi này không biết được, hẳn là có thư gửi tới trường rồi nhỉ?

Cậu nhóc ngó mấy người Phó Chính Nguyên, thi đấu thế này cậu nhóc có nên nhờ người ta viết thư giùm mình nữa không nhỉ. Cậu nhóc muốn kể chuyện thi đấu hôm nay cho mẹ và mọi người quá.

Quá đáng giận rồi, thật là quá đáng giận rồiiiiii! Tại sao lại gọi người ta là chú vịt đen? Chú vịt đen là cái thể loại gì vậy? Không phải là con thú xấu xí mếu máo hay saooooo?

Con vịt xấu xí ngu dốt vậy sao lại có thể so sánh với anh đây chớ?

Nếu không phải là Thiên nga đen, thì con ngỗng đen cũng được rồi.

Nói mình là đứa con yêu của nước hả? Rõ ràng mình là con của ba của mẹ mà? Thủy luân là cái gì? Thôi bỏ qua, cái này xoàng, chỉ có cái biệt danh chú vịt đen là không thể chấp nhận đượccccc.

Chử Vân Phong: “Tam Vượng, hôm nay em thi đấu loại thành tính rất tốt, cần giữ vững phong độ để thi đấu trận chung kết ngày mai nhé”

Giải đấu bơi lội độ tuổi thanh niếu niên chia làm hai tổ là thanh niên và thiếu niên, tổ thanh niên từ mười tám đến hai mươi ba tuổi, trực tiếp phân tổ đấu loại. Tổ thiếu niên chênh lệch nhiều nên đấu loại chia theo nhóm tuổi gồm mười tuổi đến mười ba tuổi, mười bốn đến mười bảy tuổi. Đấu loại giữa hai tổ nhỏ này, đến cuối cùng sẽ thi đấu chọn quán quân, á quân và giải ba.

Sáng mai thi đấu bán kết rồi sẽ tổ chức chung kết luôn.

Tam Vượng muốn nói thầy giáo à, có thể bảo bọn họ đừng gọi em là chú vịt đen không, vừa gọi phát cả người liền khó ở huhu.

Phó Chính Nguyên: “Thầy ơi, ngày mai em muốn bỏ hạng mục bơi tự do một trăm mét, chủ ý thi hạng mục bơi tự do hai trăm mét và bơi ngửa”

Chử Vân Phong gật đầu: “Cũng được”

Ở hạng mục thi đấu năm mươi mét một trăm mét, bởi vì có chú vịt đen tồn tại, những người khác có lợi hại thế nào cũng không chiếm được giải quán quân. Chú vịt đen giống như sinh ra để ở dưới nước, vừa xuống nước thì liền giống cái bánh xe lăn rất nhanh, người lớn ở hạng mục năm mươi mét với nhóc này cũng không hề có ưu thế. Nếu cho nhóc rèn luyện thêm nửa năm, hạng mục một trăm mét đoán chừng cũng không có ai chiếm được ưu thế.

Thầy giáo Chử nhìn một chút, cảm giác trường học cũng có thể xem xét thay đổi hoặc tìm thêm những hạng mục huấn luyện mới. Bơi đường trường có thể phải dùng chiến lược tốt, cùng sức bền cao, chứ bơi năm mươi mét và một trăm mét, chủ yếu là tốc độ, chiến lược gì đó quăng qua một bên. Chỉ cần cậu nhóc Tam Vượng này phát huy như bình thường, thì đây là thiên hạ của nhóc rồi.

Tam Vượng đăm chiêu: “Thầy ơi, cái này….”

Chử Vân Phong cho là cậu nhóc có gì khó khăn liền hỏi: “Tam Vượng, có gì cần cứ nói với thầy, có khó khăn gì cứ chia sẻ với thầy, đừng ngại ngùng”

Tam Vượng: “Thầy ơi, thầy có thể bảo bọn họ đừng gọi con là chú vịt đen có được không? Quá….”

Chử Vân Phong cười nói: “Thầy thấy rất thân thiết và sinh động mà”

Tam Vượng: “Khó nghe lắm ạ, nếu lên đài phát thanh thì mất mặt quá đi mất”

Để cho mẹ và mọi người nghe thấy, xấu hổ chết được.

Chử Vân Phong cười haha: “Được rồi, mai thầy sẽ nói chuyện cùng người tường thuật tại hiện trường nhé” – nhưng đoán chừng là không có kết quả tốt đâu trò ạ.

Ngày thứ hai đám Lâm Lam đi ăn cơm theo Lục Cẩm Tú, sau đó ngồi xe đi sân vận động nhân dân, Lục Cẩm Tú thông qua quen biết lấy cho đội Lâm Lam vé ngồi.

Thời kỳ cải cách, các trò chơi tiêu khiển hay cuộc thi thể thao không nhiều, vì vậy một khi có hoạt động gì sẽ nhộn nhạo tấp nập hẳn lên. Lúc này tỉnh thành không có sân vận động lớn, chỉ có sân vận động nhân dân có bể bơi, một bể bơi ngoài trời và một ở trong phòng. Bể bơi ngoài trời là đường bơi năm mươi mét, bể bơi trong phòng chỉ có hai mươi lăm mét.

Tổ thanh niên ở bể bơi năm mươi mét thi đấu, tổ thiếu niên thì thi đấu ở bể hai mươi lăm mét, tách ra thi đấu nên thời gian rất dài.

Lúc này cũng không có dây đích, thời điểm thi đấu chính là trọng tài dùng súng ra hiệu, một người tường thuật một người bấm đồng hồ, hai người này ngồi cạnh trọng tài.

Lâm Lam sợ Hàn Thanh Tùng quá thu hút mắt nhìn, liền bắt anh mặc thường phục, đội nón cỏ của lão nông, đi xem trận thi đấu của Tam Vượng. Cô sợ Tam Vượng nhìn thấy cả nhà thì kích động ảnh hưởng tới tâm trạng thi đấu dẫn đến kết quả xấu thì không tốt. Dù sao thằng nhóc không biết cả nhà đã tới, thì cứ lặng lẽ theo dõi, chờ buổi thi đấu kết thúc liền ra mặt chúc mừng thằng nhóc nhà mình.

Suy nghĩ xong, tất cả mọi người đều đồng ý giữ bí mật. Ngày hôm qua đã thi vòng loại xong, Tam Vượng giữ vững vị trí quán quân vượt xa người thứ nhì, vòng bán kết chỉ cần không có gì xảy ra, Tam Vượng sẽ giữ vị trí Quán quân. Tổ phát thanh viên ghi bảng xếp hạng, ở dưới khán giả ầm ầm cổ vũ rất náo nhiệt, một nhà Lâm Lam vẫn yên lặng, mong đợi người mà cả nhà đều chờ.

Cái cảm giác kích động này thật thần kỳ, cả người run run hung phấn vô cùng.

Theo tiếng thông báo của phát thanh viên, hai bên khán giả đã bắt đầu la: “chú vịt đen, chú vịt đen”

Âm thanh đều đặn vang vọng này thiếu chút nữa làm cho lỗ tai Lâm Lam điếc đặc.

Chú vịt đen là danh hiệu khiến Lâm Lam cảm thấy rất là …..ba chấm, quả nhiên trông Tam Vượng cũng không có vẻ thích thú lắm. Cậu nhóc khẽ chu môi, đôi mày rậm dài kia cũng nhíu lại, trông có vẻ không quá cao hứng.

Tuyển thủ số hiệu ba mươi ba năm nay mới mười tuổi, mười tuổi thôi. Nhưng tuyển thủ này giống như đứa con của nước vậy, vừa xuống nước liền biến thành cá bơi, mắt chúng ta vừa chớp một cái cậu ta đã bơi tới đích! Vì vậy đừng nên chớp mắt nha khán giả thân mến”

“Ồ, tuyển thủ số ba mươi ba sao có vẻ không vui cho lắm vậy?”

“Chú vịt đen, chú vịt đen, cố gắng lên”

Khán giả hô hào, trừ việc nói theo khẩu hiệu thì rất ít khi có cơ hội vui vẻ điên cuồng như thế để bày tỏ cảm xúc, cho nên chỉ có thể hú hét trong cuộc thi để phát tiết sự kích động.

Tam Vượng nhếch miệng, thiệt là khó nghe, còn không hay bằng gọi là chú cá nhỏ đây này. Cậu quay đầu lại không biết có nên trao đổi với thầy giáo để nói chuyện với nhà báo xung quanh sửa biệt danh của mình.

Nếu viết chú nhóc thành chú vịt đen, lên đài phát thanh nghe chẳng ổn tí nào cả. Nghe mất mặt chết được.

Trong đầu nhóc suy nghĩ mông lung lắm, nhưng khuôn mặt nhỏ luôn bình thản, trừ việc khẽ nhíu mày cũng không có biểu hiện gì khác, kể cả là khẩn trương.

Tiểu Vượng thấy Tam vượng nhìn sang, lập tức muốn giơ tay vẫy: “Mẹ, anh Ba nhỏ có nhìn thấy con không?”

Lâm Lam cười nói: “Không đâu, anh con chỉ đảo mắt vòng quanh không mục đích, nên sẽ không thấy đâu”

Lâm Lam chăm chú nhìn tư thế khom lưng chuẩn bị của Tam Vượng, nghe tiếng hiệu lệnh vừa vang, vận động viên liền nhảy xuống nước, giống như những con cá vậy, ở trên bờ là người nhưng nhảy xuống nước lại hóa thành cá, tự do xông về phía trước.

Lúc này tư thế bơi lội cũng không có yêu cầu nghiêm khắc như vậy, bơi tự do thì càng thêm rộng thùng thình hơn, hơn nữa cái tư thế này dùng ít sức nhất cho nên tốc độ bơi của vận động viên rất nhanh.

Trong đó nhóc con đen xì nổi bật nhất!

“Nhìn! Nhìn cậu bé như con vịt đen đáng yêu, quá nhanh nữa!”

“Thế mà cậu bé quẹo ngang! Đã thành người bơi thứ hai! Thật bất khả tư nghị!”

“Xem ra cậu bé lại vượt qua kỷ lục của chính mình!”

Thật nhanh, vòng bán kết 50m và 100m Tam Vượng vẫn đứng đầu.

Kế tiếp chính là những hạng mục khác.

Ở khu nghỉ ngơi, Tam Vượng có chút tâm trang.

Phó Chính Nguyên ngang nhiên hỏi, “Nghĩ gì thế?”

Tam Vượng: “Không có.”

Vạn Phúc Tiêu: “Hàn Vượng Dân, cậu đứng thứ nhất còn không vui, nghĩ gì thế, không thích thì cho tớ đi.”

Tam Vượng: “Cậu xem chúng ta có thể đài phát thanh không?”

Phó Chính Nguyên: “Tớ nghe mẹ tớ nói đài phát thanh có thể truyền đi .”

Ba vượng: “Kia. . . . . . mẹ tớ ở nhà cũng có thể nghe thấy, cha mẹ anh chị em còn có anh Thẩm Ngộ  và các bạn ở đại đội…, má ơi, tất cả đều có thể nghe thấy a!”

Tam Vượng trong lòng nhiệt huyết sôi trào, nhưng lại cảm thấy xí hổ vô cùng. Cậu nhóc không thích bị gọi là chú vịt đen đâu nhá. Tâm tư thiếu niên không thể nào đoán trước, cậu nhóc không nói chả ai đoán ra. Nhưng lúc này có người đi lại gần xùy một tiếng: “ơ, chú vịt đen à, đúng là rất đen, nhưng mà không có chút lông đen nào, đúng là đáng xấu hổ”

Tam Vượng thoáng đỏ mặt.

Người này tên là Uông Hồng Đồ, năm nay mười bốn tuổi, vô cùng có thiên phú bơi lội, trước khi gặp Tam Vượng, hoàn toàn được coi là hạt giống số một, ở tổ thiếu niên cũng có thể đi ngang. Nhưng lúc này đây cậu ta gặp được đối thủ đáng gờm nhất từ khi mới sinh ra – chú vịt đen.

Thật khiến người căm tức.

Phó Chính Nguyên lập tức duy trì Tam Vượng: “Ghen tị với người là vô dụng, Hàn Vượng Dân nhỏ tuổi hơn cậu, sau này cậu có thể không lăn lộn trong giải đấu một trăm mét”

Ai muốn chấp nhặt cùng một con vịt nông thôn đen thùi lùi chứ?” – Uông Hồng Đồ lớn tiếng khinh miệt liếc Tam Vượng, cậu ta có cảm giác Tam Vượng rất để ý cái biệt danh này, thế nên cậu ta càng tỏ vẻ khinh bỉ.

Phó Chính Nguyên an ủi Tam Vượng: “Cậu chớ nghe nó nỏi nhảm, nó đang ghen tị với cậu đấy. Nói thật bọn tớ cũng ghen tị với cậu lắm, sau này không thể đụng tổ cậu được”

Tam Vượng cười hắc hắc: “Tớ sẽ cố gắng thật tốt”

Chờ đổi phiên xong, mười giờ rưỡi bắt đầu trận chung kết của tổ thiếu niên trong cuộc thi bơi năm mươi mét.

Các vận động viên nhí ra sân, dựa vào thành tích ở vòng bán kết mà an bài vị trí bơi. Tam Vượng đụng độ Uông Hồng Đồ, đoàn người xếp hàng đi qua nhau, bởi vì nhiều người nên có chút chen lấn.

Tam Vượng đụng vào người nào đó một cái, đột nhiên thấy ở bắp đùi mình nhói lên, theo bản năng nhóc cúi đầu xuống bắt một cái, từ quần bơi móc ra một con ong độc, còn chân của nhóc đã sưng lên một cục lớn.

Tam Vượng lập tức trừng về phía Uông Hồng Đồ, vừa rồi chính thằng này đụng vào mình. Một người trọng tài phát hiện Tam Vượng có biểu hiện bất thường, liền hỏi: “Tuyển thủ số ba mươi ba, có phải em cảm thấy không thoải mái hay không? Nếu đúng vậy thì em không được tham gia thi đâu”

Nếu là vận động viên có kinh nghiệm sẽ yêu cầu tạm dừng thi đấu, bởi vì chính mình bị thương cần xử lý vết thương bắt được hung thủ.

Nhưng Tam Vượng làm gì có kinh nghiệm, nhóc chỉ là một đứa bé mười tuổi, chỉ biết cuộc thi này vô cùng quan trọng với mình. Vì cả nhà mình đang ngồi trước máy thu thanh để nghe tin tức, nếu mình không tham gia thi, cả nhà không biết chuyện gì xảy ra sẽ lo lắng lắm.

Hơn nữa thầy giáo và các bạn học rất là khẩn trương, bọn họ vô cùng coi trọng cuộc thi đấu này, nếu như mình giật giải quán quân thì thầy giáo Chử sẽ rất là vui rất là vui, nhóc Tam Vượng đã nghĩ như vậy.

Hiệu trưởng thân thiết khích lệ nhóc, nếu như nhóc có thể giật giải quán quân đem lại vẻ vang cho trường học, sau này có thể chiêu sinh nhiều người hơn. Hiệu trưởng còn nói, nếu nhóc giật giải quán quân, thì sẽ cho nhóc một khoản tiền thưởng cùng phiếu ăn đó nha.

Cho nên trước hết là thi đấu, những thứ khác thi xong rồi tính tiếp. Chân nhóc bị ong đốt đau vô cùng, nhưng nhóc lại lắc đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì. Vì thế trọng tài đề nghị nhóc chuẩn bị vào vị trí, rồi giơ còi chuẩn bị báo hiệu xuất phát. Tam Vượng khom lưng chuẩn bị, cúi đầu xuống đất nhân tiện lườm về phía Uông Họa Đại.

Người sau đắc ý nhìn Tam Vượng nhếch miệng, ong vò vẽ lớn như thế, bị chích một cái tuy không chết người, nhưng sưng một cục to đùng sẽ khiến chân bị tê dại, gây bất lợi thi cử.

Mình phải giật giải quán quân, tuyệt không thể thua.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info