ZingTruyen.Com

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 112: Quyết liệt , ghen

weiyi1314

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Trì Phong Thu nghẹn lại, nuốt nước miếng, cũng nuốt luôn cả tức giận và bất mãn xuống, “Phục tùng an bài.” Cậu ta nào dám không vui? Cán bộ thôn bá đạo như Hàn Vĩnh Phương, ở trong thôn độc tài như vậy, nếu như mình không đồng ý, không biết ông ta sẽ hành hạ mình thế nào đây.

Hàn Vĩnh Phương lại để cậu ta đi nhận lương thực rồi tìm một nhà kết nhóm.

Lúc này Hàn Vĩnh Đường đã chạy đến, rất thân thiết nói: “Ai nha, thanh niên Trì , đi, đi nhà tôi ăn cơm.”

Hàn Vĩnh Phương liếc Hàn Vĩnh Đường một cái, hừ một tiếng, “Đây là đội phó đội hai, cán bộ.”

Hàn Vĩnh Đường cười nói: “Anh, anh không có ý kiến chứ?”

Hàn Vĩnh Phương: “Hai người các người vui lòng, tôi dĩ nhiên không có ý kiến.”

Hàn Vĩnh Đường lại vui mừng vui vẻ mời Trì Phong Thu đến nhà mình kết nhóm ăn cơm, “Thanh niên Trì a, cậu có muốn đến nhà tôi ngủ không? Mặc dù nhà tôi không tốt như nhà của đội trưởng Lâm nhưng cũng có giường đó.” Cũng tốt hơn là ngủ ở phòng trống của đại đội.

Trì Phong Thu: “Đội, đội trưởng Hàn, đại đội muốn sửa nhà thanh niên tri thức. Tôi ngủ ở đó là được.” Cậu ta cũng là thanh niên trí thức, tại sao không thể ngủ ở đó? Càng muốn để cho Thẩm Ngộ xem một chút, bọn họ cô lập mình, mình cũng có thể sống tốt mà. Để cho bọn họ phải đau lòng vì phạm sai lầm!

Có huấn luyện nghiêm khắc vào buổi sáng làm cơ sở, ban ngày làm việc, bất kể là làm gì có được hay không thì chưa nói, tối thiểu là các thanh niên trí thức cũng có thể cắn răng kiên trì.Vừa huấn luyện vừa làm việc như thế, vài ngày sau cho dù là Phàn Tiếu yếu ớt, cũng có thể đội nón cỏ đứng dưới ánh nắng gắt kiên trì làm việc. Lúc trước cô \ nghĩ cũng không dám nghĩ là cô lại có thể phơi nắng làm việc đến trưa?

Mà Trì Phong Thu lại bận rộn xuyên qua các gia đình trong thôn để gánh phân, dọn phân, xuống sông đào nước bùn, vừa bẩn lại vừa thối, bình thường đều là việc làm dành cho người phạm sai lầm trong thôn.

Cậu ta chẳng những phải làm việc mệt mỏi nhất bẩn nhất, còn không được ăn ngon, thỉnh thoảng còn đói bụng. Hàn Vĩnh Đường để cho cậu ta đi cũng không phải là làm từ thiện, mà là nhằm vào thân phận thanh niên trí thức. Thanh niên trí thức ở lại thì một tháng nhận được một đồng phụ cấp, chia đều khẩu phần lương thực của cậu ta với nhà của ông ta thì phần còn dư sẽ ở lại nhà ông, thời điểm chưa phân khẩu phần lương thực mà có phiếu lương thực và tiền phụ cấp, đây cũng là lợi nhuận đó. Hơn nữa người mà nhà Lâm Lam đuổi đi, ông ta lại chứa chấp, ông cho là có thể biểu hiện lòng từ bi của mình, nói rõ tâm địa mình tốt.

Trì Phong Thu đắc tội với các thanh niên trí thức, đại đội trưởng và Hàn Vĩnh Phương cũng không muốn quan tâm đến cậu ta, cậu ta thoáng cái đã rơi vào trong tính toán của Hàn Vĩnh Đường, cũng chỉ có thể có khổ mà nói không ra lời.

Cũng may Hàn Vĩnh Đường cũng không dám quá phận, một ngày một cân lương thực, luôn luôn để cho cậu ta bảy lạng để ăn, nếu không cậu cũng không có sức để làm việc.

Ngày hôm đó Hàn Thanh Tùng nhìn các thanh niên trí thức đầu đầy mồ hôi, giọng nói lãnh đạm lạnh nhạt nói: “Hai ngày nay biểu hiện không tệ, không ngừng cố gắng, giải tán.”

Chờ bọn họ huấn luyện xong rồi về nhà, Lâm Lam đã nấu cơm xong rồi còn nấu nước, chào hỏi bọn họ, “Trời giá rét, lấy chút nước ấm lau người, đừng có dùng nước lạnh.”

Hàn Thanh Tùng lại xách nửa thùng nước nóng đi qua, trước hết để cho Mạch Tuệ lau, sau đó anh và mấy đứa nhóc cùng nhau đi vào tắm xong thì ra ngoài.

Lúc này bỗng nhiên mấy người Hoắc Hồng Trân và Phàn Tiếu cùng nhau đến đây, “Đội trưởng Lâm, nhà thanh niên tri thức đã hoàn thiện rồi, hôm nay chúng tôi sẽ chính thức dọn qua đó.”

Lưu luyến a, nhưng lại không thể không đi.

Hơn nữa Phàn Tiếu còn cảm thấy bước chân rất trầm trọng, ô ô.

Triệu Minh Kiệt: “Đội trưởng Lâm, cám ơn cô đã chiêu đãi.” Mấy ngày qua ngủ ở nơi này, bọn họ và mấy đứa Đại Vượng đều có tình cảm rồi, hơn nữa sau khi Trì Phong Thu đi, bọn họ càng thêm hòa hợp.

Lâm Lam cười nói: “Tôi cũng không có chiêu đãi cái gì, mọi người dọn qua đó, người trẻ tuổi ở với nhau sẽ dễ dàng hơn.”

Tam Vượng: “Anh Minh Kiệt, lát nữa sẽ đi tìm các anh chơi.”

“Hoan nghênh hoan nghênh.” Triệu Minh Kiệt nói xong liền đóng gói hành lý của mình.

Trong phòng Phàn Tiếu nước mắt lưng tròng thu thập đồ của mình, còn đưa cho Mạch Tuệ hộp kem dưỡng da mà mình thích nhất, “Chị Mạch a, chị thường xuyên nhìn xem, nhớ kỹ chị một chút a.”

Mạch Tuệ: “. . . . . .”

Cô bé không chịu lấy, “Chị Phàn, chị chỉ dọn đến bên kia đường thôi mà, từ đó đến nhà em chỉ có mấy phút đồng hồ đi đường mà thôi.”

Nhưng Phàn Tiếu nhất định phải để lại cho cô bé làm kỷ niệm.

Đại Vượng dẫn các em trai em giúp các thanh niên trí thức khuân đồ đến nhà thanh niên tri thức, mặt khác Từ Đông Hưng, Võ Văn Nghĩa và Trì Mẫn, Thẩm Ngộ cũng đã dời qua.

Ngược lại là chị dâu Hàn có chút không nỡ, còn muốn để cho Trì Mẫn ở nhà mình, để cho Hảo Điền dọn đồ đến nhà thanh niên tri thức ở, chỉ là như vậy thì không hợp quy củ nên cũng đành thôi.

Nữ thanh niên trí thức ít người, ở tại căn phòng có bếp và nồi kia, giường nhỏ một chút, nam thanh niên trí thức thì ngủ ở giường lớn.

Trì Phong Thu tự nhiên cũng dời qua, cậu ta cố ý không tắm, trên người mang theo mùi phân, chính là muốn để cho Thẩm Ngộ đẹp mắt. Để cho Thẩm Ngộ biết, cậu ta chật vật thế này, là do người nào ban tặng!

Kết quả Từ Đông Hưng trước tiên chịu không được, mắng cậu ta một trận, nếu còn không tắm thì cũng đừng đến nhà thanh niên tri thức để ngủ, đi vào thì sẽ ném cậu ta ra.

Bọn họ cùng chung mối thù, mặc dù Trì Phong Thu muốn da mặt dày ăn quịt, nhưng lại không có cách, cuối cùng chỉ đành bị buộc mỗi ngày phải tắm.

. . . . . .

Đảo mắt thôn Sơn Nhai đã đến trận chiến thu hoạch mùa thu, hết thảy cũng đều nhường đường cho thu lương thực. Trường học cho nghỉ, thầy cô dẫn bọn nhỏ hỗ trợ thu hoạch vụ thu, đội tuyên truyền cũng đổi thành mỗi ngày sớm muộn đều  động viên và tổng kết, Hàn Thanh Tùng nhân cơ hội xin phép trở lại kiếm điểm công.

Cánh đồng cách xa thôn hoặc là khó thu hoạch, mọi người lao động tập thể sẽ kéo dài công việc, đội sản xuất sẽ quy định điểm công nhiều hơn một chút để cho các xã viên nhận, làm xong thì nhận điểm công. Mỗi lần Hàn Thanh Tùng đều nhận được, những xã viên khác cũng không có ý kiến. Rời nhà xa, sáng sớm anh liền mang theo Đại Vượng Nhị Vượng đi thu hoa màu, Lâm Lam sẽ dẫn theo các con đi đưa cơm sáng cơm trưa.

Buổi sáng cô dùng xe đạp chở hai anh em Tam Vượng Tiểu Vượng đi đưa điểm tâm, rồi trở lại chuẩn bị cơm trưa, rồi lại dẫn theo Mạch Tuệ cùng đến ruộng.

Ngày hôm đó Lâm Lam gói cơm xong, đặt vào trong cái sọt ở sau xe đạp, sợ Mạch Tuệ ôm thì sẽ bị đổ ra. Mạch Tuệ cầm mũ rơm, đội lên cho mình và cho mẹ, mặc dù hai người phơi không đen, nhưng là sẽ bị cháy nắng. Lúc này chính là cuối thu ban ngày nắng gắt phơi chết người, buổi tối sẽ có gió mát mùa thu thổi nhè nhẹ, tia tử ngoại đặc biệt lợi hại, cần chú ý một chút.

Hai người vừa nói chuyện vừa đạp xe đi đến ruộng, một mảnh cao lương còn cao hơn so với thân người, cả mộ mảnh ruộng đều xanh tươi như nhau.

Lâm Lam không quên dặn dò con gái: “Trị an có tốt hơn nữa, cũng không thể đặt mình ở nơi nguy hiểm. Mấy chỗ giống như vậy, trẻ con các con không nên tự mình đến.”

Mạch Tuệ ôm chặt ấm đựng nước ấm, cô bé đáp ứng, “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chú ý.”

Trên đường bọn họ còn đụng phải các thanh niên trí thức đang làm việc, hiện tại các nam thanh niên như Thẩm Ngộ cũng giúp đỡ thu cao lương, các nữ thanh niên trí thức như Phàn Tiếu sẽ dẫn bọn nhỏ đi thu thập cây bông. Mỗi người một ngày ít nhất có thể kiếm năm điểm công, nhiều thì có bảy, cũng coi như là sự tiến bộ vô cùng lớn.

Đây tự nhiên là thành quả Hàn Thanh Tùng huấn luyện cho bọn họ, nếu như không có sự huấn luyện này, dưới ánh mặt trời nắng rát như vậy, đừng nói là dính ở ruộng từ sáng đến chiều tối, hai giờ bọn họ đã chịu không được. Bây giờ bọn họ cũng có thể cùng làm việc với các xã viên, Hàn Vĩnh Phương và đại đội trưởng cũng rất vui mừng, thường xuyên khen khen bọn họ.

Hai mẹ con cười cười nói nói, trên đường cũng không nhàm chán, bất tri bất giác đã đến đầu bờ ruộng. Hai người lấy thức ăn ra, Mạch Tuệ hô một tiếng, “Ăn cơm thôi.” Rất nhanh đã truyền đến tiếng Tam Vượng lớn giọng đáp lại, “Ăn cơm a!”

Lâm Lam đi vào trong ruộng xem một chút, Hàn Thanh Tùng đã dùng lưỡi liềm nhỏ cắt thành một lối đi, như vậy sẽ dễ dàng ra vào, không cần chui tới chui lui khiến lá cây cao lương ma sát trên người làm bị thương.

Đại Vượng dẫn các em trai tuốt hạt cao lương, cây cao lương cao cao đã chín tới sẽ rũ xuống, Tam Vượng dùng chân đè cây xuống, sau đó dùng dao cắt các cành xuống, Tiểu Vượng chịu trách nhiệm nhặt các hạt cao lương rơi rải rác trên mặt đất.

Hàn Thanh Tùng đã cắt ra một lối rra, bọn họ liền trực tiếp ném các cành nhỏ thành một đống, không cần vác ở trên lưng giống như người khác. Bọn họ còn mượn một chiếc xe đẩy tay, trực tiếp đẩy hạt cao lương đến đầu ruộng, đội sản xuất  có xe la tuần hoàn đi quanh các cánh đồng thu thập cao lương rồi kéo về.

Lâm Lam thấy bọn họ thì ngoắc ngoắc, “Anh ba, các con, rửa tay ăn cơm nào.”

Hàn Thanh Tùng và mấy đứa nhỏ chui ra khỏi ruộng đồng xanh tươi.

Đại Vượng và Tam Vượng mặc áo ba lỗ, Nhị Vượng và Tiểu Vượng mặc quần dài áo tay dài. Hàn Thanh Tùng mặc áo ba lỗ quân trang, lộ ra cánh tay bền chắc khỏe khoắn, các đường cong da thịt cân xứng hữu lực, bị mồ hôi gột rửa nên lộ ra vẻ phá lệ kiện mỹ. Anh xách thùng nước lên đi đến chỗ cái giếng cách đó không xa đánh một thùng nước trở lại, để cho bọn nhỏ lau rửa một chút.

Lâm Lam cho khăn tay của mình vào trong nước giặt rồi vắt không, giúp Hàn Thanh Tùng lau lưng một chút, thời điểm vén áo lên thì cô liền không nhịn được cười. Anh mặc áo ba lỗ làm việc, vào mùa thu tia tử ngoại rất lợi hại, da thịt bên ngoài bị phơi thành màu mật ong, mà bản thân anh có màu da rất trắng, kết quả bên trong áo thì giống như là mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, lần nào cô nhìn thấy cũng muốn cười.

Thời điểm cô cười thì tay sẽ run run, khiến lưng anh cảm thấy hơi ngứa, cười đến trong lòng anh cũng ngứa. Anh liền xoay người, thời điểm cầm lấy chiếc khăn trong tay cô thì sờ sờ mặt của cô, cúi đầu hôn một cái trên trán cô, sau đó tự mình lau mồ hôi trước ngực.

Lâm Lam có chút ngượng ngùng, vội vàng đi thu xếp cơm trưa, bọn họ trải một tấm vải lót bên dưới, đặt hộp cơm, chén tráng men, ấm nước, bát đũa lên trên. Cô chuẩn bị thức ăn rất phong phú, có bánh hấp cuốn trứng gà, cà chưng tương, dưa leo trộn, dưa muối thập cẩm, đậu xào mỡ heo, còn có món đuôi heo xì dầu, cuối cùng còn có một hũ canh trứng cà chưa, bởi vì sợ bị đổ trên đường đi, cho nên lúc làm canh cũng không nhiều lắm, hiện tại trực tiếp cho nước ấm vào uống là được. Anh và bọn nhỏ đều làm việc tốn sức, mọi người đều có thể ăn, mỗi ngày Lâm Lam đều cố hết sức chuẩn bị thật nhiều thức ăn.

Hàn Thanh Tùng để cho bọn nhỏ ăn bánh hấp cuốn trứng gà, còn anh thì ăn bánh bột ngô hỗn tạp. Lâm Lam nhìn thấy anh không thích gắp thức ăn, dứt khoát cầm bát sứ thô đặt ở trước gót chân anh, cô ăn gì thì sẽ gắp trước cho anh một miếng, như vậy anh sẽ ăn hết cả.

Cơm nước xong, Mạch Tuệ lại lấy cà chua đã được rửa sạch ra, một người lấy một cái ăn chơi.

Lâm Lam lặng lẽ hỏi Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, tại sao anh không ăn cà chua vậy, là nhà chúng ta tự trồng đó, rất ngọt.”

Hàn Thanh Tùng: “Ngọt sao?”

Lâm Lam: “Ngọt lắm.”

Anh cầm lấy một quả mà Lâm Lam đã cắn rồi bắt đầu ăn, gật gật đầu, “Rất ngọt.”

Lâm Lam lại lấy một trái khác đến ăn, cô phát hiện Hàn Thanh Tùng không thích ăn trái cây, suy nghĩ hẳn là khi còn bé trong nhà không có, sau khi đầu quân bởi vì tính tình quá cứng nhắc nên ngại ăn trái cây không nghiêm túc? Cô bị suy nghĩ của mình làm cho cười không ngừng.

Tam Vượng: “Mẹ, mẹ cười cái gì vậy?”

Tiểu Vượng: “Ai đang nói vậy?”

Tam Vượng: “Anh Tiểu Vượng, em đừng ngắt lời.”

Tiểu Vượng: “Ai nha, anh ba nhỏ, anh đến từ lúc nào, em cũng không nhìn thấy anh.” Anh ba thật là càng ngày càng đen rồi, ha ha ha.

Tam Vượng: “. . . . . . em Tiểu Vượng, vì sao em lại nghịch như vậy hả?”

Tiểu Vượng: “Bởi vì em là em của anh đó.”

Cả nhà lại bị bọn họ chọc cho cười lên, Mạch Tuệ thiếu chút nữa đã phun cả cà chua trong miệng đến trên người Nhị Vượng, vội vàng che lại, Nhị Vượng cầm khăn tay của mình lau cho cô bé.

Lâm Lam cười đến không còn sức lực, phải dựa vào trên người Hàn Thanh Tùng, dùng chân đâm đâm Tam Vượng: “Sao mà con lại dạy hư em trai rồi?”

Hàn Thanh Tùng thuận thế ôm lấy hông của cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi cô.

Tam Vượng: “Mẹ, mẹ nói con như vậy rất oan uổng, con chính là một người tốt đó, làm sao có thể dạy hư em trai được? Mẹ xem xem con vì giúp em trai không bị phơi nắng đến đen thui mà bản thân đã hy sinh bao nhiêu kìa, con để cho ông mặt trời chỉ chiếu nắng mình con thôi đó.” Cậu bé chỉ chỉ chính mình, toàn thân đen thui chỉ chừa cái mông.

Cậu bé đen nhẻm không phải là nói không, làn da đàn hồi trơn bóng đen den, khiến người ta muốn đâm một cái.

Nhị Vượng cười cười, “Nói như vậy em để cho Tiểu Vượng cõng em, chính là vì che mặt trời cho em ấy sao?”

Tam Vượng cười ha ha: “Anh hai thật sáng suốt.”

Mạch Tuệ lập tức gục ở trên lưng cậu bé, “Về nhà em cõng chị, chị che nắng cho em.”

Tiếng cười của bọn họ quá lớn, khiến đàn chim đang bay trên bầu trời cả kinh làm rối loạn đội hình.

Lâm Lam cười đến ôm bụng, “Cảm thấy mệt, thấy buồn ngủ, thì đi nghỉ ngơi ngủ trưa một chút .” Nửa tiếng thôi cũng rất hữu dụng, nếu không xế chiều sẽ mệt rã rời còn dễ dàng mệt mỏi.

Đại Vượng và Nhị Vượng trải một chút thân cây cao lương ra đất, có thể nằm ở phía trên híp mắt ngủ trưa một lát.

Lúc này cuối thu khí sảng, có lối đi nam bắc thông gió trong ruộng nên rất là mát mẻ. Hai bên là ruộng đồng cao cao xanh tươi, chỉ có một bầu trời kéo dài ở trên đầu, có thể nhìn thấy chim lớn quanh quẩn trên bầu trời.

Tam Vượng tuyệt đối sẽ không ngủ trưa, dẫn Tiểu Vượng đi bắt châu chấu. Lúc này không có ve sầu, nhưng là châu chấu rất mập.

Một loại thì có màu xanh lá, vừa ngốc vừa nát, chụp một cái là được ngay, một loại thì nhỏ xíu có màu nâu xám, vừa gian manh vừa trơn trượt lại có thể nhảy, được gọi là Đặng Đảo Sơn (giẫm đổ núi), rất khó bắt.

Nhưng Tam Vượng rất lợi hại, luôn luôn có thể bắt được chỉ trong một lần. Cậu bé chịu trách nhiệm bắt, Tiểu Vượng chịu trách nhiệm dùng cỏ đuôi chó xuyên, trong chốc lát đã xuyên được một chuỗi, chờ đến khi về nhà có thể có được vài chuỗi thật dài. Cầm về nhà nướng ăn hoặc là dùng dầu đi chiên vàng rồi ăn, bọn nhỏ đều thích.

Lâm Lam nằm ở bên cạnh Hàn Thanh Tùng, anh dùng áo khoác ngắn của mình che lên đầu hai người để cản bớt ánh sáng, bàn tay to còn vỗ cô hai cái ru ngủ một lát. Nhiệt độ trên người anh kinh người, có một loại khí tức dương cương bức người, loại hơi thở này hòa với mùi thơm ngát của cao lương cỏ cây lại càng dễ ngửi. Lâm Lam lén lút nhìn lông mi thật dài sống mũi cao thẳng, đôi môi dày mỏng vừa phải, bên tai là tiếng gió ào ào, côn trùng vỗ cánh kêu to, còn có tiếng hít thở đều đều của anh, tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một khúc nhạc điền viên duyên dáng, làm cho cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Hơn nửa giờ sai, bọn họ lục tục thức dậy, Lâm Lam và Mạch Tuệ cũng đi hỗ trợ cắt hạt cao lương.

Hàn Thanh Tùng: “Trong đất rất khó chịu, hai ngươi về nhà đi, buổi tối không cần đưa cơm, về nhà ăn cơm.” Buổi trưa bọn họ ăn khá nhiều, chống đói.

Lâm Lam không đồng ý: “Về nhà thì bọn em cũng không có làm gì, đợi buổi tối cùng nhau trở về.” Cô đã may xong áo bông rồi, nhà mình không trồng trọt cũng không nuôi heo, trong nhà căn bản không có nhiều việc.

Xế chiều người một nhà làm một việc xong, Tiểu Vượng còn  bắt một ca khúc, để cho mọi người cùng nhau ca hát.

“Cha, anh cả, sao hai người không hát?” Tam Vượng kéo giọng hát trước, vẫn không quên nhắc nhở hai người.

Tiểu Vượng: “Anh ba nhỏ, bài hát đã bị anh hát sai lệch luôn rồi, ha ha ha.”

Tam Vượng: “Phải không? Anh cảm thấy anh hát rất khá đó, hay giống như mẹ hát vậy.”

Mạch Tuệ: “Ngay cả anh cả cũng có thể nghe ra bài hát của em đã bị lệch đến Nam Nê Loan (bãi bùn phía nam) rồi.”

Đại Vượng:. . . . . . Anh không có nghe được

Nhưng Tam Vượng lại hỏi Nhị Vượng: “Anh hai, anh có thấy giống không (ý là có thấy giống Lâm Lam hát không)?”

Nhị Vượng cười cười, “Em cứ nói đi?”

“Em nói là giống đó. Ha ha.”

Ban đêm, đội sản xuất chịu trách nhiệm đánh xe kéo lương thực đến đây, Hàn Thanh Tùng giúp đỡ đưa lương thực lên xe, sau đó người một nhà cùng nhau về nhà.

Thời điểm vào thôn, Lưu Quý Phát vẫn an bài dân binh đi kiểm tra túi của các xã viên như cũ, xem một chút có người giấu riêng lương thực về nhà hay không, đây cũng là lệ cũ ngày mùa.

Phần lớn xã viên thôn Sơn Nhai đã bị Hàn Vĩnh Phương giáo huấn nên rất tuân thủ quy củ, nếu không đủ ăn thì có thể đến đại đội mượn lương thực, nhưng là không thể trộm. Nếu là trộm lương thực bị bắt được, vậy thì toàn bộ đại đội sẽ mở họp phê bình, còn bị khấu trừ điểm công, mỗi lần ngày mùa sẽ an bài xã viên nhìn chằm chằm bọn họ, muốn bao nhiêu mất mặt thì có bấy nhiêu mất mặt.

Những đại đội khác lại không quy củ như thế, vừa đến ngày mùa là sẽ an bài nhiều dân binh canh đồng, đề phòng có người đi vào ruộng trộm, cũng đề phòng thời điểm thu hoạch vụ thu có người vào nhà trộm, sau khi bắt được thì sẽ bị phê bình công khai.

Về đến nhà thì trời vừa mờ tối, không nghĩ đến Lâm Mai đang đứng chờ ở cửa.

“Dì ba!” Bọn nhỏ thấy Lâm Mai thì thật cao hứng, rối rít chạy đến.

Lâm Mai đem ôm lấy Tiểu Vượng, lại sờ sờ đầu Tam Vượng, “Ai nha, Tam Vượng, con đây là làm sao a? Lau dầu đen hả? Tại sao mới một mùa hè không gặp mà đã đen thành như vậy rồi? Bây giờ mà trời còn tối thêm chút nữa thì chắc dì ba không nhìn thấy con luôn rồi.”

Tiểu Vượng cười hắc hắc không ngừng, “Dì ba, anh ba nhỏ vì che nắng cho con nên mới đen đó.”

Bọn nhỏ đi lên một lượt trước tiên vấn an dì ba, hàn huyên một chút rồi hỏi một chút người trong nhà và mọi chuyện đều tốt chú, vây quanh mời Lâm Mai vào nhà.”

Lâm Mai: “Đây không phải là đang thu hoạch vụ thu sao, chị đưa Yến Yến về, thuận tiện mang cho em chút hàng len sợi thứ phẩm, em xem rồi đan chút áo mà mặc.”

Chị nói cho Lâm Lam, đại đội của chị có một thanh niên trí thức quen biết chủ nhiệm xưởng dệt len địa khu, cho nên chị muốn thành lập một tổ đan len. Không cần quan tâm bao nhiêu, chỉ cần chuẩn bị được sợi len để dệt được áo lông áo len bán thì cũng có thể kiếm được chút lợi nhuận rồi.

Chị lại lấy ra một chiếc áo len nhỏ màu xanh da trời cho mình tự đan, và một cái mũ cùng màu, cười nói: “Chị mò mẫm học được nên thử một chút, cái áo này Tiểu Vượng có thể mặc, cái mũ thì cho Tam Vượng đội, cũng đừng để đầu trọc nhỏ bị đông lạnh đến hư.” Mặt khác còn có mấy cân sợi len, chị giao cho Lâm Lam, “Em xem xem muốn đan cái gì cũng được.”

“Chỗ chị cũng phải làm ăn, sao chị cho em nhiều như vậy?” Lâm Lam không dám nhận, lúc này Cung Tiêu Xã ở nông thôn cũng không bán len sợi, đó là thứ người thành phố mới mua.

Lâm Mai nghiêm mặt, “Không thích thì em cứ ném đi, chị đã mang đến dây còn bắt chị cõng về sao? Nặng lắm đó, em thật là không biết đau lòng chị. Em cứ đan áo bông, áo ngoài cộc tay gì đó cho em rể đi, xuân thu mặc không phải là vừa lúc sao?”

Lâm Lam: “. . . . . . Em không biết làm.”

“Tại sao lại không biết? Cái này đơn giản lắm, để chị dạy cho em. Dạy một lần là em biết làm ngay thôi.” Lâm Mai là một người tính tình gấp gáp.

Lâm Lam cũng không gấp gáp, “Trời tối rồi, chị ở lại một đêm đi.”

Lâm Mai: “Cũng được, trời tối rồi, đi đường không khéo sẽ bị ngã vào trong khe nước, dập đầu rồi còn rơi mất mấy cái răng.”

Lâm Lam vội vàng chuẩn bị đi nấu cơm, Mạch Tuệ hỗ trợ cho cô, Hàn Thanh Tùng mang theo mấy đứa con trai đến sân phơi đại đội để hỗ trợ sắp xếp lương thực.

Lâm Mai: “Chị và em nấu cơm, để cho con gái đi chơi.”

Mạch Tuệ lại đi đến chỗ đại đội hỗ trợ.

Hai chị em một người nhào bột làm bánh bột ngô, một người nhóm lửa xào rau, vừa tâm sự việc nhà với nhau.

Lâm Lam hỏi một chút chuyện của Yến Yến khi ở đó, còn có chuyện làm ăn của đại đội bọn họ. Lâm Mai đều nói rất tốt, “Xưởng dệt trong huyện hỗ trợ làm công cho chúng ta rồi, Cung Tiêu Xã cũng đặt vải dệt của đại đội bọn chị. Cô bé Yến Yến kia làm việc rất được, đừng thấy con bé còn nhỏ, thật ra rất giỏi việc dệt vải, ở với Xảo Xảo cũng không tệ đâu.”

Lâm Lam an tâm.

Lâm Mai còn nói đến bà Đường, “Còn ở đó dệt vải đó, cả ngày toàn là giả khóc, không ai quan tâm đến bà ấy. Chị nói với em này, lúc bà ấy còn trẻ tuổi cũng chả làm được chuyện gì hay ho cả, tựa như anh cả nhà họ Đường kia, thời điểm mới mười bốn, bà già đó vì một đồng tiền mà để cho con trai ngủ với mấy bà nương đã hơn ba mươi rồi, em có nói phải là bị bệnh thần kinh hay không?”

Lâm Lam: “. . . . . . Làm sao mà chị biết rõ vậy?”

“Hừ, bà ấy ở đại đội của chị, có gì mà chị có thể không biết chứ.”

Chờ nấu cơm xong, Lâm Mai để cho Lâm Lam nhóm lửa, “Chị làm cho em mấy que đan.” Chị nhìn trong sân một lát, hỏi Lâm Lam lấy mấy cái răng của đồ cào cỏ rơm, làm từ thân cây trúc, dài hơn một thước, một đầu là có hình dáng móc câu, có thể cào cỏ.

Chị cầm mấy cái răng đã bỏ đi vào trong nhà, dùng dao bổ ra, sau đó bắt đầu gọt vù vù, động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã làm được sáu que đan len rồi. Chị lại dùng đá mài dao bắt đầu mài nhẵn que đan, mài mượt và nhọn phần đầu que đan.

“Được rồi.”

Lâm Lam nhìn, bội phục nói: “Chị ba, chị cũng thật là lợi hại.”

“Bây giờ em mới biết sao?” Lâm Mai cười, đi lấy một cuộn len mà mình đã quấn ra, “Những thứ len sợi này là hàng thứ phẩm, bên trong lớn nhỏ không đều đều, dù sao nhà mình dùng thì cũng được.” Chị dạy cho Lâm Lam làm sao lên châm, làm sao đếm châm, v.v.

Lâm Lam: “Đợi buổi tối cơm nước xong sao, Mạch Tuệ trở lại rồi để con bé xem giúp em một chút. Trẻ con nên đầu óc cũng dễ dùng, vừa học liền biết.”

Lâm Mai nhìn cô một cái, cười nói: “Mấy đứa con trai có chạy đi đâu cũng chả có ai nhớ thương nên không cần lo lắng a, nhưng con gái mới lớn vừa ra khỏi cửa thì phải theo dõi, sợ bị người ta lợi dụng. Em yên tâm, Mạch Tuệ rất hiểu chuyện, còn có mấy đứa Đại Vượng nhị Vượng ở cùng con bé, lại càng không cần lo lắng.”

Lâm Lam: “Em không có lo lắng.”

Lâm Mai cười nói: “Ai nha, nhưng tròng mắt của em thì cứ nhìn ra bên ngoài thôi, một lát lại hỏi một chút Mạch Tuệ đã trở lại hay chưa, chị còn không biết là em quan tâm con gái như vậy đấy?”

Lâm Lam cười lên, “Em thật không có lo lắng, đây không phải là chị nói đan áo len sao, em đang trông mong con bé về để hỗ trợ em đó.”

Chờ nấu cơm xong, Lâm Lam đi đến sân phơi của đại đội gọi Hàn Thanh Tùng và bọn nhỏ trở về ăn cơm, chỉ thấy Mạch Tuệ, Nhị Vượng, Yến Yến, Phàn Tiếu, còn có mấy người Thẩm Ngộ đang nói chuyện, không biết Thẩm Ngộ nói cái gì, mấy người họ cười đến rất vui vẻ.

Thấy Lâm Lam tới đây, Tam Vượng và Tiểu Vượng lập tức chạy đi gọi Hàn Thanh Tùng và anh cả về ăn cơm.

Hàn Thanh Tùng chào hỏi mấy người anh cả Hàn, anh đi đến bên cạnh Lâm Lam, thấy cô đang ngó chừng Thẩm Ngộ, “Làm sao vậy”

Lâm Lam: “Không có gì cả, gọi con gái và Nhị Vượng về ăn cơm thôi.”

Tam Vượng nhanh chóng chạy đi hô to: “Anh hai, chị, về ăn cơm thôi.” Cậu bé còn trêu chọc Phàn Tiếu: “Chị Phàn, hôm nay chị nấu cơm à?”

Phàn Tiếu: “Ngày mai chị mới nấu, em có muốn đến ăn hay không, hiện tại chị nấu cơm rất có tình yêu đó, vô cùng thơm ngon.”

Tam Vượng lại cười hắc hắc, “Bọn họ nói chị làm bánh bột ngô có cùng màu với em đó.” Cậu bé lại chỉ chỉ vào khuôn mặt phơi nắng đen xì của mình, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng lại tràn ngập tinh thần.

Đây là chê cười lần trước Phàn Tiếu nấu cơm thành hồ, cho ít nước nhưng để lửa lớn, bánh bột ngô đã bị hun đen. May nhờ có Nhị Vượng đi tìm Thẩm Ngộ mà ngửi thấy được mùi khét nên mới cứu vãn được cái nồi sắt kia, loại nồi sắt lớn của nhà nông này mà bị cháy két thì ngược lại không thể dùng nước lạnh, sẽ nổ nồi, phải dùng nước nóng.

Phàn Tiếu cũng không giận, ngược lại cười càng thêm lớn tiếng, “Chị nói với em nha, bánh bột ngô cháy mới càng thơm, giống như là cơm cháy vậy đó.”

Mấy người cùng cười lên, rồi Nhị Vượng và Mạch Tuệ lại cáo từ với bọn họ.

Thẩm Ngộ và Phàn Tiếu muốn mời bọn họ ăn cơm tối xong rồi lại đến chơi.

Nhị Vượng và Mạch Tuệ vừa đi, Yến Yến cũng cáo từ, cô bé cũng không quá quen thuộc với các thanh niên trí thức, cô bé là đến tìm Mạch Tuệ chơi.

Khi về nhà, Lâm Lam hỏi: “Con trai, các con nói cái gì mà vui vẻ như vậy.”

Nhị Vượng cười nói: “Mẹ, anh Thẩm hiểu rất nhiều kiến thức đó, hoá học vật lý sinh học đều hiểu biết, anh ấy kể cho chúng con chút chuyện về lúc anh ấy làm thí nghiệm trước kia đó mẹ.”

Lâm Lam cười cười, “Thanh niên Thẩm đúng là rất ưu tú, chẳng qua ở trong mắt mẹ, các con cũng rất ưu tú đó.”

Trong lòng bọn nhỏ lại cảm thấy ngọt ngào.

Về nhà ăn cơm tối xong, đội sản xuất còn thét các xã viên đi đến sân phơi thu thập lương thực, thu hồi lại thì nên trát phải trát, nên cất phải cất, chờ khí trời tốt sẽ phải phơi đập, sau đó giao lương thực phân lương thực dư, ban ngày buổi tối đều phải bận rộn.

Lâm Lam: “Con gái, dì ba dạy mẹ đan áo len, con nhớ trước giúp mẹ đi, mẹ muốn đan áo len cho cha con mặc.”

Mạch Tuệ thống khoái đáp ứng, lại đi học tập với Lâm Mai. Có Mạch Tuệ hỗ trợ, Lâm Lam học rất nhẹ nhàng, nhớ kỹ chứ chưa kịp nghiên cứu, lúc này đang thu hoạch vụ thu, cũng không có nhiều thời gian như vậy.

Sáng sớm hôm sau thời điểm Hàn Thanh Tùng thức dậy xuống đất, Lâm Mai cũng cáo từ, chị tranh thủ lúc tan tầm mới đến đây một chuyến, như vậy mới không làm trễ nãi việc nhà nông.

. . . . .

Đảo mắt đã qua mấy ngày bận rộn.

Đại đội có một sân rộng, trong đó có không ít phòng ốc, bao gồm nhà kho, chuồng gia súc, sân nuôi heo, v.v. Tri thanh điểm được bố trí ở một sân nhỏ ở bên cạnh, nơi này vốn là cho cán bộ xuống nông thôn ở, cách vách chính là văn phòng và phòng họp của đại đội. Ra khỏi sân của tri thanh điểm, chính là sân phơi trống trải, phơi nắng hoa màu, tuốt hạt hay đại đội mở họp đều diễn ra ở đây.

Buổi tối thu hoạch vụ thu thì các đội trưởng dẫn các xã viên nam làm thêm giờ xử lý lương thực, để thu dọn chỗ trống hôm sau tiếp tục đưa lương thực đến, nếu là chất đống quá nhiều, dứt khoát trực tiếp phân nhóm ra, còn dư lại để phơi nắng giao nộp lương thực.

Lúc này đám người đại đội trưởng đã hết bận, đều ở sân phơi tụ tập nói chuyện phiếm hút thuốc lá, còn có mấy người trẻ tuổi trong thôn lớn tiếng tán gẫu, nói chút ít bát quái.

Còn có một số người trẻ tuổi khác ngồi ở dưới cây hoàng luyện trước chỗ tri thanh điểm nói chuyện phiếm, treo đèn ở trên cành cây.

Hai người Phàn Tiếu và Thẩm Ngộ dạy Nhị Vượng và Mạch Tuệ chơi đàn ghi-ta, Hoắc Hồng Trân thì kể cho mấy đứa nhỏ Tiểu Vượng mấy câu chuyện về các đại sư trong giới âm nhạc, Cao Lộ, Trì Mẫn và Từ Đông Hưng thì nói chuyện phiếm, Triệu Minh Kiệt và Võ Văn Nghĩa thì tìm mấy đứa Đại Vượng Tam Vượng chơi đùa, trò chuyện dùng ná cao su bắn chim sẻ, bắt chuột, bắt thỏ ở trên sườn núi, v.v.

Nhìn thì rất nhiều người, rồi lại tụ tập thành những vòng nhỏ hẹp.

Đại đội trưởng mỗi lần thấy Nhị Vượng, Mạch Tuệ đi theo Thẩm Ngộ và Phàn Tiếu học đàn ghi-ta, thì lại lặng lẽ nói thầm với Hàn Vĩnh Phương: “Đồ vật lưu manh kia là cái gì?”

Hàn Vĩnh Phương: “Không có văn hóa thì đi học một chút, đó gọi đàn ghi-ta, cái gì mà đồ vật lưu manh? Nói mò.”

Ở nông thôn, nếu là người thành phố mang đến đồ vật mà mình chưa từng thấy, bọn họ sẽ thích gọi đó là đồ vật lưu manh. Tỷ như nông dân mà thổi kèn xona, kéo nhị hồ, bọn họ cảm thấy là đứng đắn, nếu là có người chơi đàn ghi-ta, vậy cũng rất phong lưu.

Chẳng qua là không khí chính trị của thôn Sơn Nhai cũng không quá nồng đậm, Hàn Vĩnh Phương không có hứng thú đối với việc phê bình xông khai người khác, chỉ muốn trồng trọt thu hoạch thực, cho dù có những người tự xưng là phần tử tích cực muốn nhảy đáp chút gì đó thì cũng nhảy đáp không được, dù sao anh cũng không thể gánh nổi xã viên toàn thôn ăn cơm, anh nhảy đáp thì có tác dụng gì? Xã viên không thèm cho mặt mũi, thì cũng xong rồi.

Yến Yến định đi đến nhà Đổng Hòe Hoa, nghe thấy động tĩnh nên mới đến đây xem một chút, cô bé rất là tò mò, “Mạch Tuệ, mọi người đang làm gì vậy?” Nhìn còn tưởng rằng đang đàn sợi trên khung thêu, đông đông đông băng băng băng.

Mạch Tuệ vẫy vẫy tay với cô bé, “Đến đây này, đây là đàn ghi-ta, chị Phàn mang đến đó.”

Thái Hoa cũng đã chạy đến, “Yến Yến, mình đang tìm bạn đó, hóa ra là bạn chạy đến chỗ này.”

Yến Yến: “Mình đến tìm Mạch Tuệ chơi.” Rồi cô bé đi đến ngồi bên cạnh Mạch Tuệ, cũng không muốn ngồi với Thái Hoa.

Kể từ khi Lâm Lam bắt đầu thực hiện tuyên truyền cho các thiếu nữ, Yến Yến học được rất nhiều thứ, thích thân cận với Lâm Lam, Mạch Tuệ, sau đó lại đến nhà Lâm Mai dệt vải, lại có quan hệ tốt với Xảo Xảo, trở lại tự nhiên sẽ có quan hệ tốt với Mạch Tuệ, cố ý không chơi với Thái Hoa.

Hơn nữa lần này trở lại, Thái Hoa nói gần nói xa kể một ít chuyện cô bé không hiểu lắm lại có chút âm dương quái khí, cô bé lại càng không thích.

Thái Hoa an vị ở bên cạnh Thẩm Ngộ và Nhị Vượng, cười nói: “Anh à, bây giờ anh ở nhà thanh niên tri thức có quen không?”

Thẩm Ngộ cười cười, “Rất tốt.”

“Nấu cơm thì sao? Hiện tại cũng quen rồi sao?”

“Mọi người thay phiên nhau làm, đều tiến bộ rất nhanh.” Thẩm Ngộ vừa nói quay đầu chỉ điểm Mạch Tuệ đang hơi điều khiển không đúng.

Phàn Tiếu ngại Thái Hoa đến đây nói nhỏ ngắt lời, nên cô để cho Mạch Tuệ xích qua gần mình một chút, hai người hàn huyên chuyện may vá quần áo.

Mạch Tuệ đưa đàn ghi-ta cho Yến Yến, để cho cô bé tò mò một chút.

Yến Yến cầm lấy đàn ghi-ta, chân tay có chút luống cuống, đây cũng không phải là khung dệt vải, cũng không phải là máy se tơ, ở trong tay cô bé nhưng cô bé không biết làm sao bây giờ ?

Thẩm Ngộ nhìn ra cô bé đang bối rối, “Đừng khẩn trương, sẽ không hư đâu.”

Yến Yến lại thử gảy một chút, “Đông” một tiếng, cô bé cảm thấy rất thần kỳ, “A, như vậy sao?”  Cô bé vội vàng đưa cho Thẩm Ngộ, “Anh Thẩm, vậy thì anh cứ đàn đi, em không biết cái này.”

Thẩm Ngộ nhận lấy nhưng lại không đàn, mà là hàn huyên với Nhị Vượng mấy vấn đề về phản ứng hóa học lúc trước.

Nhị Vượng: “Anh Thẩm, lúc trước đã nói đến cách làm xà phòng, anh có thể làm ra sao?”

Thẩm Ngộ cười nói: “Cái này không khó a, thời điểm ở trường học thầy cô đã hướng dẫn bọn anh làm, chính là hiện tại nguyên vật liệu không dễ có được.”

Thái Hoa: “Wow, thế nhưng có thể làm xà phòng! Vậy cũng có thể làm chút xà bông thơm sao, có thể rửa mặt.”

Thẩm Ngộ: “Còn có thể tự mình chế tạo chất bán dẫn.” Nói đến chế tạo chất bán dẫn, những bé trai khác cũng cảm thấy hứng thú, mấy đứa Đại Vượng Tam Vượng cũng đến đây nghe.

Mạch Tuệ đối với  cái này không có hứng thú, nhìn Yến Yến một bộ nghe không hiểu ngồi ở chỗ đó có chút luống cuống thì kéo cô bé qua hàn chuyên chút chuyện dệt vải với Phàn Tiếu, “Mấy ngày nữa mang theo chị Phàn đi đến đại đội của dì ba một chuyến, xem xem có loại vải mà chị thích hay không, không cần phiếu vải cũng có thể mua được.”

Phàn Tiếu vừa nghe thì rất kích động, “Chị muốn mua vải để làm vỏ chăn, để khỏi phải luôn giặt chăn mềm.” Cô cũng không muốn tháo ra giặt, nhưng nếu là dùng tiền tìm người hỗ trợ thì sẽ bị phê bình,cho nên cô đã nghĩ ra chiêu này.

Yến Yến: “Đáng tiếc vải ở chỗ chúng em đều là vải dệt thủ công, rất dầy.” Cô bé xem quần áo trên người Phàn Tiếu là đã biết chất vải không giống nhau rồi, lúc này buổi tối khá lạnh, mọi người hoặc là mặc áo khoác bên ngoài áo mỏng, hoặc là mặc thẳng áo bông, nhưng Phàn Tiếu lại mặc áo len.

Nếu như không phải là đã từng thấy nó ở chỗ Lâm Mai, Yến Yến cũng không biết đây là cái gì.

Nói đến dệt vải, dệt áo lông các thứ, Yến Yến lại mặt mày hớn hở. Cô bé vốn có tướng mạo thanh tú, chẳng qua là khi so sánh với Phàn Tiếu và Mạch Tuệ thì hơi lộ ra chút bình thường, nhưng là ánh mắt rất đẹp, giọng nói êm tai, sau khi nói chuyện quen thuộc rồi thì sẽ tót ra khí chất có chỗ động lòng người.

Các nữ thanh niên trí thức cũng bị cô bé hấp dẫn đến, nghe cô bé chuyện dệt vải và dệt áo lông, rối rít nói muốn đi mua một ít.

“Chính là. . . . . . bây giờ chỗ chúng em không nhuộm màu được, màu sắc quá ít, còn dễ phai màu.”

Nhuộm màu là vấn đề lớn, hiện tại vải vóc lưu hành cơ bản đều là màu lam xám, màu vàng đất, màu đen, màu xanh biếc, màu trắng, những màu sắc đẹp mắt khác thì tương đối ít, chỉ có vải nhập khẩu hoặc là vải dệt bằng máy với do Cung Tiêu Xã bán mới có màu sắc phong phú . Hơn nữa kỹ thuật nhuộm màu của vải dệt thủ công cũng không tốt, phai màu rất nghiêm trọng.

Thẩm Ngộ nghe một lát, nói: “Phai màu cũng có biện pháp giải quyết, khi còn bé anh từng ở nhà máy nhuộm một thời gian, biết một chút.”

Yến Yến lập tức thỉnh giáo cậu, chẳng qua điều mà Thẩm Ngộ nói cô bé lại nghe không hiểu, “Thanh niên Thẩm, em có thể mời anh đến điểm dệt vải của chúng em để chỉ đạo một chút được không ạ?” Cô bé ở Trịnh gia trang làm việc rất tốt, có thể kiếm tiền, Lâm Mai và Xảo Xảo cũng đối xử với cô bé rất tốt, cô bé đã xem nơi đó là ngôi nhà thứ hai của mình rồi.

Thẩm Ngộ: “Như vậy đi, chờ thu hoạch vụ thu kết thúc, anh xin một ngày rồi đi qua xem một chút.”

Mấy nữ nhân thanh niên trí thức Phàn Tiếu cũng nói: “Tụi mình cũng đi.” Phàn Tiếu muốn mua vải làm vỏ chăn, Trì Mẫn không có gối, bọn họ cũng muốn mua chút vải không cần phiếu.

Yến Yến thật cao hứng: “Vậy thì định rồi đó.”

Thẩm Ngộ cười cười.

Thái Hoa: “Yến Yến, chúng ta trở về đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”

Yến Yến nhìn Phàn Tiếu mang theo đồng hồ đeo tay, lại thăm dò xem, đại đội Trịnh gia trang có một cái đồng hồ treo tường, cô bé đã học được cách xem giờ.

Phàn Tiếu lại giơ tay lên cho cô bé xem.

“Chín giờ rồi, vậy chúng em đi về trước nha.” Yến Yến và mấy người Mạch Tuệ chào tạm biệt.

Thái Hoa kéo lấy tay của Yến Yến, nhưng Yến Yến vội vàng rút tay về như là chạm phải vật nóng, vội vàng chạy thật xa.

Thái Hoa đuổi theo, có chút tức giận: “Yến Yến, bạn quên lời nói của mình rồi sao? Bạn chỉ là một con bé làm công, là một kẻ làm mướn, bạn thật cho rằng mình là bà chủ sao?”

Yến Yến: “Không đúng, mọi người đều đối xử với mình rất tốt, không coi mình là nha đầu, mình là một phần tử trong nhà của họ, có khó khăn tự nhiên muốn nghĩ cách giúp đỡ.”

“A, bạn mới bao nhiêu tuổi đã nhìn thấu lòng người rồi, mới mấy ngày mà đã đối xử với người ta xuất phát từ tâm phổi, thật là tốt, hai ta ngược lại đã thành xa lạ rồi sao?” Thái Hoa châm chọc cô bé.

“Hai ta.” Yến Yến cắn môi, khi còn bé Thái Hoa giúp cô bé tránh né sự quấy rối của người anh xấu xa nhà bác cả và Hạnh Phúc, cô bé cảm thấy Thái Hoa đối xử với mình tốt, cũng nguyện ý nghe theo bạn ấy.

Nhưng đến sau này, chuyện mà Thái Hoa nói và làm, cô bé dần dần cảm thấy cũng không hoàn toàn là đúng. Tỷ như Lâm Lam đối xử với cô bé rất tốt, Thái Hoa lại cho là Lâm Lam có dụng ý khác với cô bé, Mạch Tuệ giúp cô bé học bổ túc, Thái Hoa lại nói Mạch Tuệ đang giẫm đạp lên cô bé để tìm sự ưu việt. Lâm Mai đối xử tốt với cô bé, thì Thái Hoa lại cho là Lâm Mai muốn lợi dụng cô bé để kiếm tiền. Mình bây giờ đang dựa vào sự hỗ trợ của Lâm Mai mà, làm sao mà giúp người ta kiếm tiền chứ?

Yến Yến: “Được rồi, về nhà thôi.”

Thái Hoa lại kéo tay cô bé lại, ôn nhu dụ dỗ, “Mình sang nhà bạn ngủ có được không? Đã lâu không gặp bạn nên mình cảm thấy rất nhớ bạn, bạn không nhớ mình sao?” Sau khi Yến Yến trở về, vẫn đều có ý không muốn ở gần mình, Thái Hoa cũng cảm giác ra được.

Yến Yến quyết đoán từ chối: “Không được.” Đi đến con ngõ đầu nhà mình, Yến Yến muốn về nhà.

“Tại sao không được?” Thái Hoa đột nhiên cường ngạnh, nắm lấy tay của Yến Yến, kéo cô bé áp lên trên đống cỏ khô.

Yến Yến sợ hết hồn, theo bản năng đẩy Thái Hoa ra, thấp giọng trách mắng: “Không được như vậy!”

Thái Hoa cắn răng: “Bạn chỉ muốn ở cùng với Xảo Xảo thôi đúng không?”

“Bạn nói nhăng nói cuội gì đó.” Sắc mặt Yến Yến đỏ lên, “Khi còn bé, như vậy, vậy là không đúng, cũng không thể như vậy nữa.” Rồi cô bé xoay người chạy về nhà.

Ánh trăng sáng, ánh mắt của Thái Hoa vừa lạnh vừa độc, “Mày cũng đừng hối hận!”

Yến Yến rút chân liền chạy về nhà, tôi không hối hận, tôi chỉ sợ mình làm chuyện sai lại không cơ hội vãn hồi.

Kể từ khi Lâm Lam tổ chức tuyên truyền cho thiếu nữ, Yến Yến đã học được rất nhiều thứ, suy nghĩ rất nhiều, cũng ý thức được chuyện Thái Hoa làm với mình khi còn bé là không đúng. Khi còn bé không hiểu chuyện còn không cảm thấy gì, lớn hơn một chút đã hiểu được nên cảm thấy thẹn, sau này cô bé lại hận nó chưa từng phát sinh quá.

Cô bé chỉ muốn cách Thái Hoa xa một chút.

. . . . . .

Lại nói tiếp sau bữa cơm chiều, Lâm Lam bị Đổng Hòe Hoa và Lưu Xuân Tài tìm đi mở họp, công xã có nhiệm vụ, qua vài ngày cần phải cử người đi công xã để trao đổi với người trong huyện.

Lâm Lam vừa nghe đã muốn để cho Đổng Hòe Hoa đi, nhưng Đổng Hòe Hoa lại muốn để Lâm Lam đi.

“Nếu là trước kia, để cho chị đi thì tốt rồi, lúc này chị lại cảm thấy em mới là người nên đi.” Đổng Hòe Hoa là người hiểu rõ phải trái trắng đen, chị làm một nữ chủ nhiệm ở nông thôn thì không có gì, nhưng thật là nếu đi công xã trong huyện, chị lại sợ hãi. Làm trò giảng bài với một ít người ngồi bên dưới, nói cái gì a? Nói chuyện cũng nói không xong đâynày. Nhưng Lâm Lam sẽ không như thế, nói gì hỏi gì đều có sẵn trật tư ở trong bụng cả.

Vốn là Lâm Lam và Đổng Hòe Hoa kết phường, bản thân mình cầm điểm công và lương thực, chuyện nổi danh thăng chức sẽ để cho Đổng Hòe Hoa, không nghĩ đến Đổng Hòe Hoa tự mình có trật tự rút lui mất.

Lưu Xuân Tài lại không dám đi, đi công xã thì bắp chân của cậu ta đều run lẩy bẩy lên.

Lâm Lam không có cách nào cả, chỉ đành phải đi thôi.

Cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, không thể thiếu việc sau khi tan họp thì đi tìm Thanh Tùng, kéo anh về nhà giao lưu trao đổi.

Kết quả khiến cho không ít người lặng lẽ nói thầm, “Xem một chút, đội trưởng Lâm đây là có bao nhiêu không yên lòng Cục trưởng Hàn ở bên ngoài đùa bỡn, mới nói có hai câu nói đã kéo về nhà.”

Lúc này vẫn chưa đến bảy giờ, trời cũng đã đen, Lâm Lam quay đầu lại xem một chút bọn nhỏ, muốn gọi chúng cùng về nhà.

Hàn Thanh Tùng nắm eo cô, “Không cần phải để ý đến chúng đâu.”

Trên đường đi Lâm Lam nói cho anh nghe chuyện cô sẽ phải đi hội thảo, sau khi về nhà, cô lôi kéo anh ngồi ở trên ghế đẩu, “Anh ba, em biểu diễn cho anh xem, anh giúp em góp ý chút nha.”

Cô mô phỏng hai phút, thấy Hàn Thanh Tùng chỉ nhìn cô mà không lên tiếng, vỗ vỗ cánh tay anh, “Anh ba, anh có nghe hay không vậy?”

Hàn Thanh Tùng nhìn cô: “Anh đang nghe đây.”

Người khác mở hội thì anh ngại phiền, chuyện nói hai câu đã kết thúc nhưng bọn họ phải nói đến hai giờ, nhưng công chuyện thì anh nghe không đủ, làm sao mấy câu mà đã xong chuyện chú? Chính là lúc nói chuyện cô vui vẻ nói cười, thần thái phi dương, cái này không được tốt, cả người thật giống như sáng lên, dễ dàng gặp phải phiền toái không cần thiết, anh chỉ điểm nói: “Em phải. . . . . . nghiêm túc một chút.”

Lâm Lam nghi ngờ nhìn qua, “Nghiêm túc?”

Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Nghiêm túc một chút, không nên cười.” Anh đang cầm mặt của cô, hai ngón cái áp lấy môi, kéo khóe miệng đang cười của cô xuống, “Phải như vậy.”

Lâm Lam bị anh chọc cho cười lên, liền gậy ông đập lưng ông, dùng hai ngón cái đẩy khóe miệng anh lên, “Anh ba, anh phải cười nhiều.”

Hàn Thanh Tùng há miệng ngậm lấy đầu ngón tay của cô, khiến Lâm Lam kinh hô một tiếng, vội vàng rút tay về.

“Đứng đắn một chút, chúng ta đang nói chuyện công việc đó.” Cô giận anh.

“Không muốn hàn huyên công việc.” Anh ôm cô ngồi ở trên đùi bắt đầu hôn hôn.

Nị sai lệch một lát, Lâm Lam xem đồng hồ một chút, “Đã tám giờ rưỡi rồi, sao con gái vẫn chưa về.”

Hàn Thanh Tùng: “Nhị Vượng ở cùng với con bé mà.”

Lâm Lam: “Em đi xem xem.” Mạch Tuệ tương đối chín chắn, Thẩm Ngộ lại quá ưu tú, hiện tại nguyên nam nữ chủ cũng đã làm quen nhau. . . . . . Lâm Lam có chút ít lo âu.

Hàn Thanh Tùng ôm cô lại, “Chúng đã không phải là con nít nữa rồi.”

Lâm Lam có bí mật không thể cho ai biết, tự nhiên không thể nói với anh.

Hàn Thanh Tùng nhìn bộ dạng có tâm sự của cô, “Lo lắng cái gì?”

Lâm Lam cười cười, “Không có.”

“Ừ.” Hàn Thanh Tùng cân nhắc một chút, “Thẩm Ngộ kia. . . . . .”

Lâm Lam khẩn trương: “Như thế nào?”

Hàn Thanh Tùng nhìn cô, ánh mắt trầm trầm, “Không có gì.”

Thái độ của cô đối với Thẩm Ngộ rất đặc biệt, chỉ cần Thẩm Ngộ ở đó hoặc là gặp Thẩm Ngộ, cô đều sẽ lặng lẽ meo meo theo dõi cậu ta. Thậm chí chỉ cần nói đến Thẩm Ngộ, cô sẽ lập tức sẽ lộ ra thần sắc khẩn trương, chính cô không có ý thức được điều này, nhưng anh lại thấy rõ ràng.

Trong lòng anh khó chịu, rõ ràng trước kia cô chỉ biết lặng lẽ meo meo nhìn mình thôi.

Anh giữ lấy trán cô rồi hôn một cái khiến cô quên mất tất cả, cuối cùng ôm lấy cô, “Cùng nhau tắm rửa đi.”

Lâm Lam:. . . . . . Không nên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com