ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 6: Tử thi

Laam0110

Đặt chân lên bờ, như được về với đất mẹ, cô vui gần chết nhưng ngay lập tức vội tìm một nơi khuất và nôn ra cho bằng hết cái đống nãy giờ vẫn đang cuộn trào trong bụng. Thề là sẽ không bao giờ đi thuyền nữa.

"Bẩm cậu, bây giờ chúng ta khởi hành tới trấn Thanh Hà ngay hay ghé qua xem hàng xóm của người vừa nãy." Một trong hai người theo Hoàng Lục, tên Dương Toàn, là một người có dáng cao, màu da tái nhợt, "hơi giống xác chết" Nghi thầm cảm thán.

Hoàng Lục vẻ lưỡng lự vài giây rồi nói nhỏ vào tai anh ta gì đó.

Nội tâm Nghi gào thét, "Có thể đi ăn gì không????? Mấy người không thấy đói à? Nhưng tôi thì có." Và dạ dày cũng rất biết phối hợp, kêu lên thật đúng lúc. Vạn vật đồng lòng ha...

Ba người, trừ Dương Toàn đã đi đâu đó rồi, vào một quán cơm hình như là duy nhất ở đây. Trước tiên họ mang một ấm nước chè ra, mấy người cũng thật biết tính toán ghê, đang đói lại để khách uống nước chè. Gọi ba bát canh cá, người nấu là chồng, còn người vợ thì đi quanh dọn dẹp. Khi món ăn vừa được dọn ra, cô mới chỉ kịp cầm đũa lên thì có người hớt hải chạy vào.

"Nguy rồi, Duẩn nó phát điên, đốt đống rơm sau đình, sắp cháy cả vào trong rồi."

"Cái gì?" Cả hai ông bà chủ đồng thanh, toan chạy ra ngoài xem.

Nghi vẫn ngồi ung dung ăn, "Có thực mới vực được đạo", tuy thích hóng chuyện nhưng không ăn thì mất mạng luôn chứ đừng nói đến đi xem. Người hầu còn lại của Hoàng Lục là Bính, chạy ra ngoài xem tình hình trước, có gì còn giúp bà con dập lửa.

Xong xuôi, còn vớ thêm cái tăm, Nghi mới an nhàn theo đoàn người vội vã xách nước đến đình làng. Có vẻ cũng dập được kha khá rồi, cũng may không lan vào trong. Giữa đám đông hối hả, hai người chỉ chú ý đến một thanh niên, rõ ràng từng mang nét phong sương, giờ đây gương mặt lại ngây thơ đến lạ. Theo cô đoán qua lời nói của người xung quanh, anh ta có thể là Duẩn, cũng là người hàng xóm kia. Bên cạnh là người mẹ già đau lòng đến bật khóc.

Duẩn lại hồn nhiên như đứa trẻ, nhìn xung quanh như xem trò vui, nhưng khi anh ta nhìn thấy Nghi, mọi biểu cảm hoàn toàn hoá thành sợ hãi. Một tiếng hét chói tai vang lên, lửa cũng dập xong, chưa ai kịp ráo mồ hôi thì theo tiếng hét nhìn về phía đó. Chỉ thấy cơ mặt anh ta vặn vẹo, cứ liên tục nhìn về phía Nghi lẩm bẩm " Tha cho tôi, tha cho tôi." Tình cờ thay, Nghi lại là người không thích nhìn sắc mặt người khác, cười khẩy "Tha cái gì, tôi như thế này ăn thịt được anh chắc." Nói xong câu này lại nghe được tiếng hắng giọng ở bên cạnh của Hoàng Lục, ý bảo cô nhìn tình hình mà bớt đi.

Người mẹ già ôm con trai vào lòng, đau đớn khiến gương mặt bà càng thống khổ, miệng liên tục dỗ dành "Không sao, không sao đâu con, mẹ ở đây." Anh ta lại cứ liên tục lặp lại câu như thế, còn khóc nữa. Lần đầu tới đây, lại bị một người lạ nhìn rồi luôn miệng xin tha, làm sao dễ chịu cho được, đôi lông mày cô nhíu chặt lại, hứng chịu bao ánh mắt tò mò từ mấy người kia.

"Cô ta...cô ta...xác chết...cô ta...là xác chết."
Đậu má, đầu cô Uỳnh một tiếng rõ to. Cái *** gì vậy. Xác chết là sao, ý bảo cô xấu như xác chết ấy hả.

Bây giờ cả làng đã đứng hết về phía anh ta, nhìn hai người bằng ánh mắt soi mói, đề phòng và cả ghét bỏ. Một ông lão, có lẽ là trưởng làng, nhẹ giọng hỏi anh ta, như đang hỏi một đứa trẻ con.

"Duẩn, cháu nói vậy là sao thế. Hai người họ là khách từ xa, không thể nói bừa được, người ta sẽ nghĩ làng mình không tốt."

"Nhưng cháu đã thấy, cô ta...cô ta chính là cái xác hôm trước, cả người sưng phù trôi... trôi trên sông." Lần này anh ta nói như gầm lên rồi, khiến tất cả mọi người đều câm nín, bao gồm cả Nghi. Nói xong thì vùi mặt vào người mẹ già nức nở.

  Ơ này này này, gì vậy, sao bản thân lại biến thành cái xác chết trôi rồi, à không, phải nói là, sao Hạ Huyền Nghi lại là một cái xác, có khi nào là do hắn nhìn nhầm không.

  Nghi dùng giọng hoà hoãn chẳng mấy khi có được, cố gắng làm rõ mọi chuyện. "Anh gì đó ơi, có khi nào anh nhầm rồi không, nếu tôi chết rồi thì làm sao đứng ở đây được."

  "Cho già xin lỗi cháu, con già mấy tháng trước đột nhiên phát điên, mong cháu không để ý."

  Người mẹ vừa dứt lời thì anh ta đột nhiên vùng dậy tấn công. Sức anh ta rất khoẻ, là một chàng trai quanh năm làm ruộng, bắp cánh tay đương nhiên tốt gấp mấy đứa ốm yếu nằm nhà nghịch điện thoại cả ngày. Tay anh ta hướng thẳng tới cổ Nghi, như muốn bóp chặt, thậm chí là bẻ gãy, nhưng cô không tránh được, không, phải là không có khả năng tránh.

  Thật may, người có cảm giác tồn tại thấp nhất nãy giờ, Hoàng Lục vẫn luôn đứng bên cạnh, kéo cô khỏi vùng tấn công của anh ta. Bấy giờ cô mới hoàn hồn, sờ sờ tay lên cổ, a, đầu vẫn còn gắn với thân. Dân làng dùng hết sức giữ anh Duẩn lại, cuối cùng khống chế được, kéo anh ta về nhà. Người trưởng làng xin lỗi cô, hỏi hai người có chỗ ở chưa, giới thiệu một nhà có chỗ cho khách dừng chân nghỉ qua đêm rồi rời đi.

  Không khí mới nãy còn ồn ào giờ lại yên ắng đến đáng sợ. Cơn gió đìu hiu của buổi chiều, cộng thêm background đình làng cũ kĩ, y như mấy câu chuyện ma hay nghe kể. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẫn chưa hiểu hết được cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra.

  "Có chuyện gì vậy, tại sao anh ta lại nói em là người chết mà anh ta nhìn thấy?"

  "Tôi cũng thắc mắc đây. Nhưng có lẽ anh ta nhớ nhầm."

  Quay về quán cơm, lúc này hai vợ chồng chủ cũng có phần kiêng dè hơn nhưng thấy cô niềm nở cũng bớt đề phòng, gác hết công việc lại ngồi buôn chuyện.

  "Duẩn năm nay mới hơn 20 tuổi, cha mất từ khi còn bé tí. Nó ngoan lắm, cũng thương bà Hạc, à là mẹ nó, sáng ra đồng chiều về bắt tôm, nói chung là không ngơi tay bao giờ. Haizz, nhưng trời không thương, tội nó, tự nhiên là điên điên khùng khùng."

  "Tự nhiên? Sao cháu nghe kể anh ấy lỡ bắt cá ở vùng cấm của làng, bắt gặp một xác chết rồi trở về mới phát điên."

  Hai vợ chồng nhìn nhau hơi lưỡng lự không muốn nói. Phải biết là, cái đứa đang đặt câu hỏi kia vừa mới bị bảo là cái xác đó xong.

  "Tại sao mọi người lại bảo nơi đó là vùng cấm vậy?"

  "Cũng chẳng giấu gì, làng tôi có một khu đất hoang ven sông, không biết bị cái gì ám mà quanh năm suốt tháng âm u quỷ quái, thấy có người bảo từng nhìn thấy mấy đốm sáng lập loè với bóng người lượn lờ. Cô cậu tới đây thì tốt nhất đừng lại gần đấy."

  Nghi nghe xong mồ hôi toát ướt lạnh hết người. Tuy sống ở thế kỉ 21, mọi việc đều giải quyết bằng khoa học nhưng cô chưa bao giờ tin ma quỷ không tồn tại. Riêng chuyện cô chết rồi gặp tiên đồng ngọc nữ, xuyên không về 700 năm trước đã đố ông nào lý giải được bằng khoa học, có ma là chuyện thường tình.

  "Nhưng cháu gái...cháu không phải là cái xác đó thật chứ?"

  Cô nhịn cười không nổi. "Bác à, cháu không phải, chẳng lẽ cháu chết cháu còn không biết."

  Câu này có hơi đặc biệt, cả bốn người đều đồng thời rơi vào im lặng, ba người kia là vì chưa thể thích ứng được với cái kiểu ăn nói chẳng ra đâu vào đâu thế này, còn Nghi im lặng là vì đột nhiên nhận ra một điều gì đó khá mơ hồ, 'Bây giờ mình đang dùng cơ thể của Hạ Huyền Nghi, vậy cô ấy đâu rồi?'

  "Ăn nói đàng hoàng." Hoàng Lục bên cạnh hắng giọng.

  Làm nốt cốc nước vối rồi cả hai chào vợ chồng chủ quán ăn.

  "Hoàng Lục, tôi gọi là anh Lục được chứ? Anh hình như không phải một học sinh bình thường đúng không? Thế đã bao giờ anh gặp người trong tôn thất chưa?" Hai người đi song song dọc theo bờ ruộng, đang là tháng 1 âm, lúa vẫn còn xanh, gió lồng lộng thổi hương thơm của bùn đất, một mùi hương đặc trưng của làng quê Việt Nam rất khó quên.

  "Ừm, ta từng may mắn được gặp."

  "Thật sao? Anh gặp ai vậy?"

  "Quan gia."

  Ánh mắt Nghi sáng rỡ, phảng phất là nét ngưỡng mộ.

  "Quan gia là người như thế nào? Có phải là một người rất nghiêm nghị không?"

  "Cũng không hẳn. Khi đứng trước văn võ bá quan thì đúng là khí thế bức người, nhưng thực tế thì người khá là hiền lành."

  Nghi có chút lạ lẫm với cái cách dùng từ "hiền lành" này của anh ta, nghe... ừm...biết nói sao đây... là gần gũi.

  Nhưng mà được nghe chính miệng người của thời đại này nhận xét về Thánh Tông khiến cô rất vui. Sách sử không hề lừa người, vị vua mà cô ngưỡng vọng, thật sự xứng đáng được ca tụng nghìn đời.

  "Vậy còn Hưng Đạo Đại Vương, anh từng gặp vương bao giờ chưa?"

  "Ta từng xem vương duyệt quân."

  "Khoan, để tôi đoán nhé, là khí thế ngút trời, tam quân hùng mạnh, đúng không?"

  Anh ấy cười một tiếng, gật đầu nói phải.

  "Đời này của tôi, được gặp họ một lần đã là không uổng rồi." Bất giác cô đã nói ra câu này.

  Nghi chắp tay sau gáy, ngẩng đầu nhìn trời, đi trước mấy bước mà không hề để ý nét mặt và bước chân Hoàng Lục thoáng khựng lại.

  "Có người nào em muốn gặp nhất không, ta có thể cố gắng giúp."

  Nghe câu này Nghi quay phắt lại, mắt mở to nhìn anh ấy, dường như không tin vào những gì vừa nghe thấy. Cảm giác giữa bản thân và vọng tưởng bấy lâu nay, chỉ còn cách nhau một câu nói thật sự khiến người ta sung sướng đến phát điên, nhưng đồng thời chính vì quá hão huyền, lại khiến giống như đang mơ.

  "Có thể không?" Giọng cô khàn khàn, câu nói đẩy qua đẩy lại ở đầu môi cuối cùng cũng bật được thành tiếng.

  "Có thể." Gương mặt anh ấy nghiêm túc, đến mức khiến người ta có thể hoàn toàn tin tưởng không mảy may do dự.

  "Chiêu Văn Vương, Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật." Cô nhắc lại đến lần thứ hai rồi lập tức ngắt lời, cô biết gọi thẳng tên của vương chính là tội bất kính, bèn nhỏ giọng xin lỗi.

  Lần này là anh ấy đợi một lúc lâu mới đáp lại. Vỏn vẹn hai chữ "Tại sao?"

  Tại sao? Cô cũng không trả lời được. Có lẽ bởi vì ảnh hưởng của nhiều cuốn dã sử nên hình ảnh vị vương này trong lòng cô rất đẹp. Phải, chính là rất đẹp. Cô cũng muốn biết, một trong những nhân vật lịch sử được yêu thích nhất, nhà ngoại giao lỗi lạc của Đại Việt, đến tột cùng là người như thế nào.

  Nhận ra nét không biết làm sao trong mắt Hoàng Lục, Nghi xua xua tay cười bảo "Thực ra cũng không cần lắm đâu, nếu có thể gặp được thì tốt, không gặp được cũng không sao...."

  "...Ừm nhưng mà nếu một ngày nào đó, anh gặp được các vương, và quan gia, có thể giúp tôi nói với họ một câu không? Rằng có một dân nữ, luôn mong họ bình an."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co