ZingTruyen.Info

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 5: Đạt-lỗ-hoa-xích

Laam0110

Ba người đi từ trong ngõ ra, Nghi bắt đầu để ý thái độ mọi người hơi lạ. Dường như ai cũng có chút căng thẳng, tất cả chú ý đổ dồn về một quán trà.

  Nghe ngóng một hồi, hoá ra trong quán trà đó là tên Đạt-lỗ-hoa-xích tên Giã Thiệt Nạp mà quân Mông Cổ đặt ở nước ta. Hứng thú cộng tò mò là combo mà người ta không thể cưỡng lại. Cô thật muốn xem dáng vẻ người Mông Cổ là như thế nào nên cố tình đi lại gần đó.

  Một giọng cười sang sảng phát ra, có hơi quá trầm, sau đó còn là một loạt tiếng nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ cô không hiểu được.

   Cả quán chỉ còn bàn của hắn là có người ngồi, những bàn khác đều bỏ đi vì sợ, chủ quán cũng đang toát mồ hôi hột.

  Hắn là một người cũng không phải quá vạm vỡ nhưng chắc chắn là to con hơn người Việt, nước da mang đậm màu nâu. Tướng tá cũng không đến nỗi dữ tợn như cô hay tưởng, chỉ là giọng nói rất to, nên nghe ông ta nói bình thường lại tưởng như đang gầm lên.

  "Em có hứng thú với tên này à?"

  "Không, chỉ là thắc mắc tướng tá ông ta ra sao mà thôi."

  "Giã Thiệt Nạp này, nhìn qua thì biết điều hơn Trương Đình Trân nhiều, triều đình cũng không tiêu tốn quá nhiều để mua chuộc ông ta như Nậu Lạt Đinh vì từ khi sang Đại Việt hầu như ông ta không hề hạch sách hay cố ý tìm kiếm tin tức trong triều, hằng ngày thường đi ăn chơi thăm thú cảnh đẹp."

  Câu "Sao anh biết?" suýt bật ra khỏi miệng nhưng lời định nói lại đi một vòng rồi trở về bụng. Dù sao, trong câu nói của Hoàng Lục Nghi nhìn ra một chi tiết, anh ấy nói là "nhìn qua", nghĩa là tên Giã Thiệt Nạp này không hề thăm dò ở ngoài mặt, mà hắn ngấm ngầm theo dõi. Thật sự là người càng nhìn có vẻ vô hại thì lại càng thâm hiểm.

  Trong khi mấy người Huyền Nghi đi qua quán trà, tại lúc không để ý, ánh mắt tên người Mông Cổ sắc đến lạ thường nhìn về phía họ, âm trầm đến ớn lạnh sống lưng.

  Lại chẳng ai ngờ, giây phút Bùi Hoàng nhìn thấy người mẹ ốm yếu của Đỗ Vỹ, ông ngẩn ra mất một lúc. Hoá ra người đàn bà mệnh khổ tên Đỗ Quyên này khi trước là chị em thân thiết với Bùi Mẫn, nhưng sau khi lấy chồng thì không còn gặp lại nữa. Đi một vòng lớn, hoá ra lại là người quen.

  Đưa bà ấy về phòng, cũng dọn một mâm cơm cho cậu nhóc, lão Hoàng gặng hỏi rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì. Càng nghe càng cảm thấy khó chịu. Có lẽ đã phải chống đỡ quá nhiều năm nên Đỗ Vỹ càng giỏi che giấu cảm xúc, lúc kể không hề nghe thấy một chút ấm ức nào mà giống khinh thường nhiều hơn.

"Chồng của bà ấy, hừ, khốn nạn không đủ để miêu tả lão ta. Năm tôi 2 tuổi hắn bỏ đi và để lại một đống nợ nần. Các người biết Lại bộ thượng thư có một người con gái độc nhất chứ, mấy năm trước hắn lừa họ là học sinh từ vùng khác đến, sau đó lừa cưới bà ấy..." giọng nói đầy ghét bỏ, đến một chữ "Cha" Đỗ Vỹ cũng không muốn nhắc đến.

  Trong đầu cô là cả nghìn chữ WTF, ĐM ào ạt. Loại người khốn nạn như Trần Thế Mỹ thế mà có thật à.

  "Thế hiện giờ ông ta..."

  "Hắn đang giữ chức An phủ lộ Bắc Giang."

  Hoàng Lục và người bác của cô không biết thì thầm to nhỏ cái gì nhưng thấy sắc mặt ông có phần khác. Không biết diễn tả thế nào, nhưng hình như có phần bớt cợt nhả hơn bình thường.

  "Vừa hay ba ngày nữa ta có việc đến lộ Bắc Giang một chuyến, ta cũng muốn xem người này có đúng lời kể của cậu không. Nếu đúng có lẽ phải báo lên quan trên."

  Nghi biết, cô nghi ngờ không sai, thân phận người này không hề tầm thường. Ít nhất là có quan hệ với bộ máy quan lại, hoặc có thể chính anh ta là một ông quan to nào đấy không biết chừng.

  "Bác quen người này sao?" Cô chỉ vu vơ hỏi lão Hoàng, cũng là để xem phản ứng của anh ta thế nào.

  "Ừ, là người quen của bác."

  Không biết nói thế này có đúng không, nhưng chẳng hiểu sao Nghi cứ thấy điệu cười của anh ta... gian gian. Chính là cái cảm giác, anh ta chỉ cười cho người khác xem, còn ẩn dưới gương mặt ấy là bao nhiêu lớp mặt nạ thì không ai đoán được.

  "Vậy cháu có thể đi theo không? Cháu muốn đến xem lộ Bắc Giang là nơi như thế nào."

  "Cái này..."

  Trong giây phút đó, lão Hoàng tưởng như phải liếc mắt hỏi ý kiến của anh ta.

  Mấy ngày cô chuẩn bị đồ đạc cho chuyến du ngoạn đầu tiên từ lúc tới đây. Đỗ Vỹ không muốn đi, phần vì mẹ cậu ta cần người chăm sóc, phần lại vì không muốn nhìn thấy kẻ bội bạc đã bỏ lại họ để chạy theo hư vinh.

  Nhưng kể cũng lạ, cô một thân con gái, nếu là thời hiện đại thì có lẽ là bình thường (cũng chưa chắc) nhưng mà việc một nam nhân đưa theo cô trong bối cảnh phong kiến trọng trinh tiết của phụ nữ như vậy, hình như quá bất thường. Lão Hoàng đương nhiên không làm gì tổn hại đến cô được, vậy thì chỉ có khả năng, người tên Hoàng Lục này, là người mà ông ấy có thể tin tưởng đến mức trao người mà ông ấy trân trọng hơn tất thảy cho, họ không chỉ là người quen xã giao như lời ông kể. Và thân phận anh ta, không phải một học sinh như anh ta giới thiệu.

Bốn người, gồm Nghi, Hoàng Lục và hai người hầu cận xuất phát từ sông Trà Nhị. Ngồi trong khoang thuyền mà không khí im ắng đến quỷ dị, đương nhiên là ngại rồi, mặt cô dù dày đến mấy cũng là con gái, một mình ở với một đại nam nhân thế này lại chả ngượng thì sao.

  Mà khoan, trời ạ, cô bị say sóng. Trước nay chưa đi thuyền bao giờ nên không biết mình còn có cái bệnh này. Anh ta thấy sắc mặt cô lúc trắng lúc xanh liền biết, đưa qua một lọ thuốc. Nhưng nhìn ánh mắt nghi ngờ thì hiểu, cô không tin anh ta.

  "Thôi được, để ta uống trước, ta uống được thì đương nhiên em uống được, đúng không?"

  "Không cần đâu, tôi không có ý tin anh, có uống hay không vẫn thế thôi. Hay là như thế này đi, anh kể cho tôi vài chuyện, tôi nghe sẽ quên say sóng."

  "Vậy em muốn nghe chuyện gì?"

  "Tôi nghe nói khoa thi năm trước có xảy ra một vụ gian lận lớn, anh biết đầu đuôi chuyện này không?"

  "Ý em là việc một nữ tử hoá trang đi thi đúng không? Năm đó ta không ở Hoàng thành nên không biết rõ lắm."

  "Nếu tôi không nhầm đến giờ vẫn chưa tìm được nữ tử này, năm đó đích thân quan gia coi thi nên bài thơ cô ấy viết đã được người đọc. Tôi nghe nói đó có thể coi là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất từ trước đến giờ của Đại Việt. Cô ấy đề tên bài thơ là Trường Dao."

  "Em còn biết nhiều hơn cả ta. Vậy chuyện này có gì đặc biệt sao?"

  "Không biết có phải do tôi đa nghi quá không, nhưng con gái của Lại Bộ Thượng thư, tên Trường Dao."

  Đến bản thân cô cũng thấy hơi nghi ngờ, đây thực ra chỉ là một sự kiện nhỏ được nhắc đến trong cái tập thông tin mà thiên đình đưa cho, nhưng hôm qua, cô có hỏi Đỗ Vỹ tên của lệnh ái nhà Thượng thư, khi nghe hai chữ Trường Dao cũng thật khiến Nghi khó mà không liên tưởng cho được.

  "Ý của em là, con gái của Lại bộ Thượng Thư chính là nữ tử đó? Thực ra không phải là không có khả năng. Người con gái này của ông ấy rất ít khi lộ diện, nghe nói là từ nhỏ đã mắc căn bệnh lạ nên không tiện ra ngoài. Nếu như thế thật, có lẽ cô ấy cũng là một người tài nhưng sinh nhầm thời."

  Câu này của anh ta khiến Nghi bất ngờ. Thông thường cái tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bén rễ trong đầu con người của thời đại này, nhưng Hoàng Lục lại có suy nghĩ khá là thoáng, khiến cô có chút suy nghĩ lại.

  "Anh có thật là một học sinh không?"

  "Ta nói phải thì em có tin không?" Anh ấy cười cười.

  "Không tin. Nhưng tôi cũng đoán được rồi."

  "Vậy em nói đi, ta có thể là ai."

  "Lừa đảo." Khoé miệng cô kéo lên một đường nhẹ trông ngả ngớn vô cùng, là biểu cảm thách thức rõ ràng.

  "À, tôi muốn hỏi..." lời còn chưa dứt, cô đã nghe tiếng động lạ bên ngoài khoang thuyền nên ló đầu ra xem thử. Là một người dân đang đánh cá, ông ấy nhìn hơi già, mặc một bộ áo nâu đã hơi sờn, gương mặt phúc hậu nhưng lại mang vẻ mệt mỏi thấy rõ.

  Nơi cô sống không được tận mắt nhìn thấy cảnh giăng lưới đánh cá bao giờ nên thật sự rất tò mò, bỏ dở câu chuyện, đôi mắt dõi theo từng động tác của ông ấy. Lưới đánh cá to, khi quăng lại như có như không tạo cho người ta ảo giác, rất hút mắt.

  Ông ấy thấy Nghi nhìn mình chăm chú thì hơi lạ, lớn giọng hỏi.

  "Cháu gái, cháu chưa nhìn thấy người ta quăng lưới đánh cá bao giờ à?"

  "Vâng, đây là lần đầu tiên."

  "Hahahaha" ông ấy cười lớn khi thấy ánh mắt sáng rỡ của cô.

  Trong đầu Nghi bây giờ chỉ có một suy nghĩ, muốn được làm thử.

  Nhớ năm lớp 9, khi học bài "Đoàn thuyền đánh cá" của Huy Cận, cô từng dặn lòng sau này lớn lên nhất định sẽ đến Hạ Long đi đánh cá đêm cùng ngư dân một lần. Mỗi lần tưởng tượng cảnh được ngắm hoàng hôn trên biển, được đón những cơn gió đêm mát rượi cùng bầu trời đầy sao là lòng cô lại lâng lâng.

    "Mọi người đang định đi về hạ lưu sông à? Tôi khuyên thật, dạo này ở đó đang có vận xui, tránh càng xa càng tốt."

  "Vận xui? Là có chuyện gì sao?" Cô tò mò hóng hớt.

  "Aish, cũng chẳng giấu gì, tôi cũng là người ở đó, làng tôi ở hạ lưu sông gọi là làng Chãi, chúng tôi quanh năm sống bằng nghề đánh cá. Mấy tháng trước, hàng xóm nhà tôi đánh cá ở chỗ bị cấm. Nói là bị cấm thôi, nhưng thực ra là do người làng kiêng kị không dám đến gần. Lúc hắn chạy về hốt hoảng bảo tìm thấy xác người, mấy hôm sau thì phát điên luôn. Cũng tội nghiệp, cả nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, mẹ hắn ta còn lớn tuổi hơn mẹ tôi."

Cô nghe bất giác thấy lạnh sống lưng. Đi vào cấm địa, bắt gặp xác chết, mấy ngày sau thì phát điên, má, khác gì nói ma hiện hồn về ám anh ta.

  "Sao mọi người không tới đó xem thử, nhỡ đâu tìm được thứ khiến anh ta thành ra như thế thì sao?"

  "Chúng tôi đâu có dám, sợ cũng trở thành như hắn."

  Tuy rất tò mò về chuyện li kỳ này nhưng cũng không thể bảo Hoàng Lục tới đó được, anh ta tới lộ Bắc Giang có chuyện, cô chỉ là phận đi ké, không thể đòi hỏi.

  "Chúng ta sẽ phải ghé qua đó." Như đọc được suy nghĩ của cô, anh lên tiếng. Nghi giật mình ngoái lại, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn.

  "...vốn chúng ta cũng phải tới đó rồi đi ngựa đến trấn Thanh Hà."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info