ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 42: Đáy hồ Bạch Lãng

Laam0110

Mở mắt tỉnh dậy xung quanh là một màn sương mù dày đặc, Nghi cảm nhận rõ mình đang đứng trên một bề mặt bằng phẳng nào đó nhưng không thể lấy ra trong trí nhớ đây rốt cuộc là bề mặt của thứ gì. Xung quanh trước hai mét không nhìn được. Có khi nào đang mơ hay không, mấy vị trên thiên đình lại nổi hứng muốn gọi mình ra tiếp chuyện hay sao.

Nhưng lần này cô chẳng may mắn như thế, không phải tiên đồng ngọc nữ. Nghi nheo mắt hết cỡ mới miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng một ai đó lướt qua, không phân nổi nam nữ, càng không phân người hay ma. Trong không khí nồng nặc mùi hương, phải rồi, đây chính là loại mùi mà cô luôn ngửi thấy quanh quẩn trong căn phòng của mình.

Một thứ suy nghĩ đáng sợ nổi lên trong đầu. Có khi nào người thương nhân xấu số kia thực sự cảm thấy hai người hợp mệnh sau đó bám theo mình thật không. Nghĩ gì làm đấy, cô lập tức lẩm nhẩm trong miệng mấy bài kinh cầu khấn ngày rằm lên chùa hay nghe các sư tụng. Biết trước thì đã xin một vật tùy thân của thái tử rồi, thứ tiên khí đó để đuổi tà trừ ma là số dzách.

Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai Nghi, lập tức thứ cảm giác lạnh lẽo bò từ sống lưng lên gáy trong tích tắc. Cô quay lại trong chốc lát, mặt chẳng kịp ngẩng lên, vái lấy vái để, không cần biết xem đang vái ai.

"Cháu lạy bác, bác tha cho cháu, cháu chỉ tình cờ đi đến nơi bác được an táng, tình cờ ngửi mấy bông hoa trồng phía trên, tình cờ đúng ngày rằm, ngoài ra cháu không làm gì cả, chúng ta thực sự không hợp mệnh nhau đến mức bắt cháu đi đâu."

Trong khi cô vẫn còn đang xoa tay như thời tiết 7 độ, mồm liến thoắng xin tha, một âm thanh trong trẻo vang lên.

"Chủ nhân muốn gặp cậu."

"À... hả!!?"

Nghi bấy giờ mới mở mắt ra, thấy trước mặt là một cô gái nhỏ người xinh xắn, không phải một con ma xấu xí hai mắt đục ngầu.

"Cho... cho hỏi... cô còn sống không vậy?"

"Cậu nói gì vậy chứ, tôi đương nhiên là người sống rồi. Chủ nhân bảo tôi tới đón cậu."

'Chủ nhân? Nghe có vẻ thần bí quá vậy, quỷ à?'

Bước theo cô gái nhỏ đỏ, tuy rằng vẫn không quan sát được xung quanh nhưng Nghi nhận thức rõ được mùi hương càng ngày càng đặc trong không khí. Cho đến khi dừng lại, nghe thấy cô ấy cất tiếng gọi rồi lui đi, màn sương mờ dần hiện ra trước mắt là một khu vườn ngập màu hồng phớt. Những khóm hoa cứ nối tiếp nhau nở bung khoe sắc, không có vẻ trần tục, có lẽ giống chốn thần tiên nơi các vị tiên quan đánh cờ chăng. Ở giữa có một cái hồ nước nhỏ, bên cạnh hồ nước là một gốc cổ thụ lớn, có vẻ đã sống rất lâu rồi. Dưới gốc cổ thụ là một chàng trai với tà áo bay nhẹ, mái tóc tùy ý nhưng không tùy tiện, thoát ra vẻ cao ngạo pha lẫn một ít non trẻ.

Là Hồ Hoan.

Nhưng hình như có chút, lớn hơn về mặt ngoại hình nhỉ, tuy rằng dung mạo vẫn như vậy.

Anh ta lặng lẽ ngước mắt ngắm nhìn tán cây cổ đung đưa, dù biết Nghi đang nhìn chằm chằm.

"Chào mừng nàng tới đây..."

"...Nương tử."

Cô và Hồ Hoan giống như đứng tại hai bên của hồ nước, đối mặt nhìn nhau. Nghi không phủ nhận, người này quá đẹp, đẹp đến mức không thật, anh ta với bộ quần áo đó, với khung cảnh đó, với làn gió luồn qua kẽ tóc đó, quá hợp. Quá hợp để dùng sắc đẹp mê hoặc lòng người. Cơ mà...

"Anh có cảm thấy chúng ta nên trao đổi một chút về cách xưng hô hay không? Nương tử là cái kiểu gọi gì đấy, tôi là nam nhân cơ mà."

Khoan, Hạ Huyền Nghi, mày có lệch trọng tâm ở đâu không vậy, thứ bây giờ mày cần hỏi là tại sao mày ở đây, tại sao anh ta lại ở đây, và đây là đâu?

"Nàng có thể bỏ lớp mặt nạ đó xuống, không lừa được ta đâu."

Nghi cũng là người thức thời, trực tiếp xé lớp hóa trang xuống.

"Anh là ai, và tại sao anh biết thân phận của tôi."

"Nàng còn rất nhiều thời gian để biết câu trả lời."

"Là anh bắt cóc Ngọc Trúc?"

"Sao lại nói vậy?"

"Những bông hoa này giống hệt bông hoa ngày đó tìm thấy gần nhà em ấy, có người nói với tôi là hoa nở trái mùa, tôi không biết anh làm cách nào nhưng tôi nghĩ anh cho dù không phải thủ phạm cũng có liên quan."

  "Cô công chúa nhỏ đó, nếu không đi cùng ta vĩnh viễn sẽ không có được hạnh phúc."

  "Công chúa nhỏ? Sao anh biết được chuyện này."

  "Ta đã sống từ những ngày Trần Thủ Độ đưa nhà Trần lên nắm lấy thiên hạ. Vạn vật đổi dời ta đều đã từng nhìn qua."

  "Phét." Nghi buông một câu trong vô thức, ngay tức khắc tự bịt miệng mình lại.

  Hồ Hoan bật cười một tiếng.

  "Nàng không tin ta cũng được, nhưng Hạ Huyền Nghi, chúng ta đều giống nhau, đều chẳng phải người còn sống nữa, nàng cảnh giác với ta làm gì."

  "Chẳng phải người sống? Thế anh là cái gì, tôi vẫn còn sống sờ sờ đây thôi."

  "Ta tuy không biết nàng từ đâu tới nhưng trên cơ thể đó vốn không còn dương khí, đã là người chết. Hơn hết ta biết rằng, so với Chiêu Văn Vương, ta càng thích hợp với nàng."

  "Anh biết thân phận anh ấy?" Khoan, nghe mấy lời này giống mấy lời của trà xanh tiểu tam thế. "Mà thôi, tôi không quan tâm, trọng điểm là mau đưa tôi trở về."

  "Không thắc mắc ta là thứ gì?"

  "Có tò mò nhưng không nhất thiết phải biết."

  Thực ra Nghi muốn biết bỏ moẹ ra. Người này biết số phận của Ngọc Trúc, biết cô vốn chẳng phải người sống, còn có khả năng đưa cô tới nơi này mà thần không biết quỷ không hay, đây là những việc mà người thường không thể làm được. Nhưng theo kinh nghiệm bao năm, lạt mềm buộc chặt, càng muốn thì càng không để lộ.

"Giờ thì đưa tôi về, tôi cùng Chiêu Văn không có khả năng, với anh lại càng không, tôi không muốn cùng người khác làm một đôi uyên ương dưới hoàng tuyền."

"Trừ khi ta muốn, nếu không đến ngọc hoàng trên trời cũng không vào được đến nơi này."

"Ồ, thế anh nói xem nào, tôi có cái gì lọt vào mắt anh, chúng ta không quen không biết, mới gặp nhau được non nửa tháng, nếu anh cảm thấy mấy thứ âm khí kì quái trên người tôi có ích thì có thể đến nghĩa địa, chỗ đó nặng hơn, đừng kiếm tôi." Tôi chỉ là cô học sinh ba tốt của thế kỉ 21 thôi.

"Vậy tại sao nàng cũng chỉ mới quen biết Chiêu Văn Vương được vài ba tháng lại sẵn sàng đổi mạng cho hắn ta."

"Gì? Đổi mạng? Tôi á?"

  Nghi giật mình, không lẽ lời hứa với Trần Ích Tắc thực sự ứng nghiệm.

  Tách.

  Âm thanh giọt nước vang lên, rồi càng ngày càng nhiều âm thanh tương tự. Nghi nhìn mặt hồ phẳng lặng trước mắt, chắc chắn không phải phát ra từ nơi này. Cô ngẩng mặt lên.

  Bầu trời, không, đó không phải bầu trời, thật giống một mặt nước phẳng nằm phía trên đỉnh đầu, nheo mắt lại, hình như có thể nhìn mờ mờ bóng cây qua mặt nước.

  "Kia là thứ gì? Tôi đang ở đâu? Dưới đáy hồ?"

  "Đáy hồ Bạch Lãng."

  "Vậy chứ anh là thuồng luồng trong truyền thuyết đó hả?"

  "Nàng cũng từng nghe kể truyền thuyết về ta rồi, quên nhanh vậy sao."

  "Truyền thuyết tôi nghe kể thì nhiều, thuồng luồng, ba bị, và cả... hồ ly tinh."

  Nghi dứt lời, mắt Hồ Hoan loé lên dương quang, nhìn kỹ thì hai chiếc răng nanh dài và nhọn hơn. Một luồng gió lớn thổi qua, sau lưng anh ta vậy mà có mấy cái đuôi lớn màu trắng muốt.

  Nghi mắt chữ A miệng chữ O ngạc nhiên không ngậm được mồm. Ôi mẹ ơi hồ ly tinh có thật!!!? Hơn nữa còn đứng ngay trước mặt mình giơ nanh múa vuốt. Thường thức về thế giới này lại tăng thêm một bậc.

  Quả nhiên vẻ đẹp hồng nhan hoạ thuỷ đến mức này là của hồ ly, cái thứ mồm miệng nhanh nhảu này hôm đó còn dám nói nên đi triệt sản. Nghi tự vả trong tiềm thức 3721 lần.

  "Ồ, vậy ra anh là con hồ ly trong truyền thuyết của người dân. Thảo nào nhìn ra được âm khí trên người tôi."

  Tôn Hành Giả, Ngọc Hoàng, Thái Thượng Lão Quân, Quan Thế Âm Bồ Tát, ở đây có yêu quái, chư vị mau xuống, Nghi cảm tưởng có khi bản thân mang năng lực của Đường Tăng, chuẩn bị được đưa lên nồi lẩu làm món nhậu cho anh ta trường sinh bất lão.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co