ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 41: Biến mất không dấu tích

Laam0110

  Thân phận Chiêu Văn đặc biệt, hắn không thể động thủ, cũng không muốn đôi co nhiều với người dân. Vốn dĩ muốn mặc kệ, họ xì xầm bàn tán một hồi rồi thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Hắn trước giờ tuy sống lông bông đứng ngoài thế sự nhưng vẫn luôn giữ đúng chừng mực, bảo vệ thanh danh hoàng tộc, lấy dân làm trọng. Một gậy đó chẳng thấm vào đâu, hơn nữa còn rất dễ tránh, ai ngờ đột nhiên em ấy đứng ra chắn trước mặt khiến hắn trở tay không kịp.

  Hắn đứng đơ một lúc lâu, cả người cứng đờ mất khả năng phản ứng, cứ theo đà bị em kéo lại phía sau không hề phản kháng. Hắn nghe rõ từng câu từng chữ em nói ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy cổ tay mình không buông, đem một đại nam tử hán cao hơn gần hai cái đầu đẩy ra sau bảo vệ. Trước giờ luôn nghĩ cô nhóc này chỉ biết vui vẻ không quan tâm muộn phiền, không để tâm thế sự, sống vạn sự tuỳ duyên, khó khăn đến thì đối mặt, khi qua đi lại tiếp tục an lạc sống. Cũng chưa từng cảm thấy việc em vì hắn mà tức giận đến mức chĩa mảnh vỡ vào người khác là có thể xảy ra, càng chưa từng nghĩ một cô nhóc sẽ sẵn sàng đứng phía trước cản mọi đau đớn ấm ức cho hắn. Chiêu Văn yêu thích cảm giác muốn bảo vệ em, thứ cảm giác trước nay chưa từng có với những nữ nhân khác, nhưng giờ đây, khoảnh khắc này, hắn đột nhiên nhận ra tâm trạng khi được em bảo hộ so với khoái lạc nhân gian càng đẹp đẽ hơn.

  Tay người chủ nhà khựng lại trong không khí, cứng ngắc không di chuyển tiếp được. 

  Hắn rướn người, kéo người chủ kia lại, thì thầm đôi chút, mặt ông ta tức thì biến sắc xanh vàng trắng đa dạng. Chiêu Văn buông tay, sau đó kéo Nghi vẫn đang đơ mặt thắc mắc bọn họ nói cái mọe gì vậy.

  Sau khi về phòng cô, gói bánh vẫn đang bóc dở. Nghi ngồi phịch xuống nốc lấy nốc để cốc nước.

  "Anh nhìn tôi làm gì."

  "Thật là, với cái thân hình này của em chắn giúp ta làm gì, chê sống chưa đủ lâu à. Đưa tay đây ta xem."

  Ống tay khi nãy bị đánh đã tím bầm không nỡ nhìn, để tính xem, tới đây được ba tháng, bị ngã sông hôn mê mấy ngày một lần, bị đập đầu máu chảy be bét suýt bị ngu một lần, bị đánh tay khả năng cao bị gãy một lần. Thương tích bằng nửa đời trước cộng lại.

  Nghi nhìn Chiêu Văn đang chăm chú tìm thuốc xử lý vết thương, thắc mắc.

  "Ban nãy anh nói gì với ông chú đó vậy, nhìn gương mặt đó đúng thật là vi diệu."

  "Em nghĩ xem sao ta lại chọn nơi này để ở."

  "Anh hết tiền, chọn nơi rẻ nhất để ở."

  "Ta trong mắt em là cái dạng người gì vậy. Mấy tháng trước thông tin báo về có người thương nhân tới đây buôn bán mang theo tiền bạc của cải mất tích, sự việc xảy ra mấy năm rồi nhưng vì ông ta không có gia đình nên cũng không có người trình báo. Điều tra được nơi cuối cùng ông ta ở là nhà trọ này, tìm hiểu thêm chút nữa là biết hung thủ là ai."

  "Gì!!!? Ý anh là ông chủ nhà trọ, giết người? Sao vẫn dám ở đây vậy? Lúc nãy anh còn nói với người ta, không sợ lão nghĩ quẩn giết người thủ tiêu sao?"

  "Còn phải xem ông ta có kịp lên đây giết ta không."

  Dứt lời bên dưới là tiếng bước chân dồn dập, nhưng không phải kiểu chạy tán loạn mà là có đội hình đội ngũ. Quan binh đến rồi?

  Hóa ra thái tử không có mặt ở đây là vì đi tới quan phủ trình bày sự việc cùng bằng chứng. Bọn họ ở đây đơn thuần là vì muốn tìm kiếm bằng chứng thủ ác cùng nơi chôn giấu thi thể. Thâm thật sự.

  "Lục mỗ thật lòng bái phục tài năng một công ba việc của các vị. Thứ đầu óc nông cạn này không thể hiểu nổi trong đầu vĩ nhân như hai người chứa những gì."

  "Vĩ nhân?"

  "Không, không có gì... Cơ mà tôi xin lỗi, vì tôi ham vui hóa trang thành nam nhân nên khiến anh vướng vào mấy chuyện này."

  "Giờ em mới biết hối lỗi cơ à. Không sao, dù sao người ta yêu ở trong hình hài nam nhân đứng trước bảo vệ cho ta trước bao người thế này xem chừng khá kích thích."

  "Anh bị hâm rồi."

  "Nói cái gì vậy hả, đợi xong việc rồi đi giải thích với mọi người. Em dám để nam nhân đào hoa bậc nhất Thăng Long như ta phải mang danh đoạn tụ cả đời?"

  "Xong việc? Việc gì?"

  "Yên tâm, ta nhất định sớm để em quay về thân phận của mình bước đi bên cạnh ta."

  Nghi còn đang cười tự giễu trong lòng. Tôi sợ tôi đợi không được đến lúc đó.

  "Hạ Huyền Nghi, cái gì đây."

  Cô giật thót mình, khi ba chữ Hạ Huyền Nghi này thốt ra tức là có điềm chẳng lành.

  "Ch... chữ chứ cái gì. Chẳng phải anh nói tôi phải luyện chữ hay sao."

  "Ta bảo em chép thơ, không bảo em chửi ta."

  "Anh làm tôi tức lộn ruột tôi chửi chút thì có làm sao."

  "Thôi được rồi."

  Tiếng gõ từ cánh cửa vang lên, thái tử bước vào, bước đầu báo cáo đã bắt người chủ nhà trọ đưa về quan phủ. Nghi chỉ muốn thắc mắc, trời vừa mưa tầm tã như muốn trút xuống ưu phiền đọng lại một năm qua, thế quái nào cái áo trắng của ngài ấy vẫn không nhiễm tí bẩn nào vậy. Không lẽ đây chính là tiên khí đánh bay những thứ ô uế trong truyền thuyết.

  "Hai người làm hòa rồi? Tay cậu Lục làm sao vậy."

  "Tôi nhân phẩm không tốt đi cầu thang bị ngã, lấy tay đỡ mặt nên bị như thế này."

  "Làm hòa rồi thì tốt, ta có chuyện này muốn nói. Thời gian này chúng ta có theo dõi nhà của Đinh Tùng, người đáng ngờ ra vào không có. Nhưng ta có cho người đi điều tra vài món đồ thấy được trong phòng hắn hôm đó, đa số đều là đồ đắt tiền, thậm chí có món bằng nửa gia tài của gia đình phú hộ trong vùng. Chính là bộ ấm trà được đặt khuất phía sau kệ trưng bày, ta có tình cờ nhìn thấy. Một tri phủ không lý nào lại giàu có đến nhường này, ẩn tình sau lưng rất lớn."

  "Khoan, tôi có thắc mắc này. Bộ ấm trà được đặt khuất sau giá đồ, tức là một phần nào đó ông ta không muốn người khác biết mình sở hữu một thứ đồ quý giá đến mức đó. Suy ra căn phòng chỉ có những người ông ta thực sự tin tưởng mới được bước vào, vậy tại sao lại tiếp đón chúng ta tại đó, không sợ những người có mắt nhìn như các vị nhìn ra ông ta làm ăn bất chính chuộc lợi hay sao."

  Đến đây cả hai người quay ngoắt qua nhìn Chiêu Văn, người duy nhất có thể giải thích. Hắn bình tĩnh uống hớp trà.

  "Hai đứa nghĩ ta làm sao có thể hẹn gặp hắn, cái giá là hai mảnh đất tại vị trí đắc địa buôn bán ở Thăng Long. Thế nào, hiểu được tại sao tên đó giàu chưa."

  "Ôi anh giàu thế cơ á???!"

  "Đất mượn của lão Ngũ, sớm muộn cũng lấy lại, mượn cho hắn chơi vài ngày."

  Suy nghĩ của người giàu quả thực không lường được.

  "Quan trọng ở đây, hôm đó ta nói chuyện cùng hắn có hỏi qua về chuyện thiếu nữ mất tích, hắn khẳng định một cách chắc chắn rằng em gái Lê Lâm tuyệt đối không sao, điều này khiến ta khá nghi ngờ tên này biết gì đó về mấy vụ bắt cóc thiếu nữ."

  "Có lẽ ta sẽ tiếp tục theo dõi hắn, nếu thật sự có liên quan có lẽ sẽ tìm được chút manh mối."

  "Tôi vẫn cảm thấy chúng ta nên điều tra song song, phân chia 24 vụ án thành hai nhóm, không hiểu sao tôi có cảm giác chân tướng một trong hai nhóm rất gần rồi, gần đến mức chúng ta không ngờ."

  "Được."

  "Hai người có ngửi thấy trong phòng tôi có hương thơm nhàn nhạt không, giống hương hoa nhưng tôi chưa gặp mùi này bao giờ."

  "Chứ không phải mùi từ món bánh cốm cậu đang ăn à." Chiêu Văn cười cười.

  "Tôi chưa già đến mức nhầm hương hoa với mùi bánh."

  "Có lẽ mũi ta và hoàng thúc không nhạy cảm được như cậu. Có thể mùi hương từ bên ngoài bay vào, sân sau nhà trọ này có một vườn hoa, thi thể người thương nhân cũng được tìm thấy..." thái tử chưa dứt câu đã bị Chiêu Văn trực tiếp bịt miệng, khó hiểu quay sang nhìn, nhận được cái ra hiệu, mới bắt đầu để ý thấy sắc mặt Nghi biến hóa còn vi diệu hơn tên chủ nhà trọ khi nãy.

  "Thái... thái tử, ngài nói... thi thể người thương nhân đó được tìm thấy ở sân... sân sau? Dưới... dưới mấy khóm hoa... Tôi m...mấy hôm trước có ra đ...đấy ngồi ngắm cảnh ban đêm."

  Chiêu Văn dùng tay đỡ mặt, vẻ Thôi xong rồi.

  Nước mắt Nghi tự động chảy dài. Ôi mẹ ơi, hôm đó đâu chỉ ngắm cảnh, cô còn cúi xuống ngửi ngửi mấy bông hoa, đến tận nửa đêm Chiêu Văn gọi mới trở lại phòng. Ngày hôm đấy còn là ngày rằm. Người... người đó sẽ không cảm thấy hai người hợp mệnh mà bám theo đó chứ.

  Thấy cô khóc hai đại nam nhân luống cuống, thái tử biết mình lỡ miệng liên tục xin lỗi, Chiêu Văn tìm đủ mọi cách nói 'Không sao, không cần sợ.'

  "Không sao, tối nay chúng ta chuyển chỗ ở có được không, không ở đây nữa, không khóc nữa."

  Vừa nói vừa ôm cô vào lòng dỗ dành.

  "Thái tử, con đi gọi người bảo bọn họ dọn đồ, tìm luôn nhà trọ mới, tối nay chúng ta chuyển đi."

  Thái tử cũng bất ngờ với hành động này của Chiêu Văn, không phải ngạc nhiên khi thấy hai người thân mật quá mức, mà là một loại chạnh lòng khó nói.

  Lúc bước khỏi cửa còn nghe âm thanh trầm thấp 'Ngoan, không khóc nữa ha, không cần sợ.'

  Nhưng cả ngài, cả Chiêu Văn, và cả Nghi đều không nghĩ tới, ý định chuyển nhà trọ sẽ chẳng thể thực hiện được nữa.

  Cô sau khi khóc thì cũng ngủ quên, hắn đặt cô nằm trên giường rồi đi sắp lại chút đồ. Chập tối quay về muốn gọi người đi ăn, trên giường lại chẳng có ai.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co