ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 40: Mất bình tĩnh

Laam0110

Nghi ngồi ấm ức chép tiếp đống bài tập còn dang dở. Quái lạ không hiểu sao đang đầy xung động muốn đấm người lại ngồi đây luyện viết chữ được. Tuy học chậm nhưng cô nhớ rõ cách viết chữ 'dở hơi', viết đi viết lại, từng nét hoàn hảo đến mức có thể mang đi trưng bày giữa chợ hoa ngày tết.

  Tiếng gõ cửa vang lên, theo phản xạ lúc tức giận cô định cầm nghiên mực ném thẳng về phía đó, làm sao thì kệ mấy người.

  Tiếng thái tử vang lên, Nghi lặng lẽ thu tay về, thôi thì thà giận chết còn hơn bị lăng trì chết.

  "Có chuyện gì không?"

  "Tới giờ ăn cơm rồi, cậu xuống đi."

  "Mọi người cứ dùng bữa đi, tôi no rồi, không ăn nữa đâu." Phải, ăn cục tức no rồi còn chỗ nào cho cơm nữa đâu.

  "Hoàng thúc nói cậu làm gì thì tuỳ nhưng cơm phải ăn đúng bữa." Thái tử vừa từ ngoài về thì nghe được mọi người bàn tán hai người này cãi nhau to, không có cách nào hạ hồi phân giải, nhưng Chiêu Văn nói câu kia là thật, ngài không có nói dối.

  "Thế thì ngài bảo anh ấy, tự đi mà ăn, tôi không ăn, tôi đi ngủ đây."

  Nói rồi cô nhảy lên giường trùm chăn kín mít, không thèm để ý động tĩnh bên ngoài nữa, nhắm nghiền mắt, nghe tiếng bước chân xa dần xuống cầu thang.

  Nghi vốn không giỏi đối phó với những tình huống ngoài dự tính, ví dụ như đột nhiên bị mắng cô sẽ nhất thời không tìm được câu nào để cãi lại, sau đó đuối lý khóc một mình, cái tính này bao năm không sửa được. Hơn nữa người hôm nay mắng, anh ấy thực sự chưa bao giờ như vậy cả (trừ lúc lừa cô xoay mòng mòng) khiến Nghi không biết phải giải quyết thế nào.

  Trùm chăn một lúc thì ngủ quên, cho đến khi bị tiếng mưa rơi càng lúc càng nặng hạt đánh thức. Mùa hè báo hiệu sắp tới rồi, mưa rơi dày cứ sầm sập trên mái nhà, nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng. Cô trùm chăn quanh người lồm cồm bò dậy, thẩn thơ ngồi trên giường một lúc lâu.

  Nghi nhớ lại ánh mắt Hồ Hoan lúc sáng, thứ xuất hiện một lần nữa trong giấc mơ ban nãy. Tổng kết lại, cái biểu cảm đó, cái âm giọng đó, quả thực quá giống...

  ...Hồ ly tinh.

  Hơn nữa còn là hồ ly dùng sắc đẹp mê hoặc đế vương đến mức khuynh quốc.

  Nhưng Nghi sao có thể là thứ hôn quân vì sắc mà lý trí thần hồn đảo điên.

  Chỉ là, bọn họ như vậy là sao. Hai người chẳng phải tình nhân, tại sao phải nhất nhất vì một tên con trai mà cãi nhau, có phải bất hợp lý quá không. Mối quan hệ này cũng chẳng phải mập mờ. Chiêu Văn bày tỏ, còn cô, vốn không biết bản thân bao giờ quay về hiện đại chẳng dám thừa nhận thẳng thắn lòng mình với người kia. Ấy vậy mà lại đối xử với nhau không khác tình nhân là mấy, quan tâm, trêu đùa, chăm sóc, ghen tuông, mọi cung bậc đều có đủ nhưng lại chẳng gọi thành tên. Tại sao phải dỗ anh ấy, tại sao lại sợ anh ấy nghĩ nhiều, tại sao phải như vậy trong khi quyền được làm những việc này vốn không thuộc về mình.

  Mẹ nó vậy mà cái suy nghĩ 'Hay là mình đi xin lỗi' thực sự có thể bén rễ trong đầu cô, hơn nữa còn ngày càng lan rộng và cuối cùng trở thành bá chủ đá hết mấy lời sỉ vả tức giận ra chuồng gà.

  'Thôi hay là cứ nhận lỗi đi, không thể chiến tranh lạnh thế này được, chỉ vì sĩ diện không ăn cơm mà giờ đói quá. Hạ mình một chút không mất gì đâu nhỉ.'

  Cứ vậy đi.

  Ngoài trời vẫn mưa to không ngớt, Nghi đạp cửa hùng hổ bước sang phòng bên cạnh, gõ cửa một lúc lâu chẳng thấy ai trả lời. Sự dũng cảm tích cóp khi nãy đã cạn đến quá nửa, cơ hồ muốn bỏ của chạy lấy người. Nhưng thẹn quá hoá giận mà, cô cao giọng.

  "Anh không chịu ra mở cửa thì đừng có mà hối hận."

  Đáp lại vẫn là sự im lìm.

  Nghi thầm chửi mẹ nó trong miệng.

  "Thôi được rồi, tôi sai rồi, tôi cái gì cũng sai, tôi nhận lỗi được không, chúng ta đừng cãi nhau nữa. Đảm bảo không có lần sau."

  Vẫn không có phản ứng, Nghi tự hỏi chẳng lẽ mình chưa đủ chân thành. Mưa thế này anh ta không ở trong phòng thì đi đâu được, chẳng lẽ giận đến mức muốn tuyệt giao. Quá tam ba bận, lần này còn không được nữa cô nhất định bỏ về, muốn ra sao thì ra.

  "Thật đấy, sau hàng canh giờ tự giác ngộ thì tôi thực sự chiêm nghiệm ra tính chính xác trong lời nói của anh và sự sai lầm của chính mình, tôi hoàn toàn nhận sai, anh đừng giận nữa."

  Không có phản ứng.

  Nghi chửi thề trong miệng. Xoay chân toan bước đi rồi lại xoay về trước cửa, cầu xin thêm một lần. Giá đều được đem đi xào lòng cả rồi, rớt hết.

  Hết lần này đến lần khác muốn bước về phòng nhưng quay lại, đơn giản vì không cách nào bước tiếp được.

  Cho đến khi có tiếng bước chân thứ hai trong hành lang vang lên.

  "Muốn xin lỗi ta đến mức này cơ à."

  Chiêu Văn đứng đó, tay cầm một túi vải màu nâu bọc ngoài một hộp hình vuông. Không biết đã đứng đó bao lâu, mà có vẻ ngài ấy cũng đã chứng kiến tất cả từ nãy đến giờ. Quần áo ướt sũng, tóc mai dính mưa nhỏ từng giọt từng giọt.

  Rõ ràng thực tế cho thấy, người này vừa dầm mưa bên ngoài về, và nãy giờ thứ Nghi xin lỗi là cái cửa và căn phòng trống trơn.

  "Anh... anh đi đâu thế, sao người ướt hết cả rồi. Mau vào thay quần áo không cảm ra đấy." Nghi bây giờ không để ý đến mấy lời xin lỗi mất hết mặt mũi của mình khi nãy nữa, theo phản xạ giục Chiêu Văn thay đồ.

  Anh càng ngày càng tiến lại gần, cúi đầu xuống hôn Nghi một cái nhẹ nhàng vào trán, rất nhanh, còn chưa kịp cảm nhận đã tách ra. Anh đưa cô túi vải.

  "Bánh cốm em thích. Vốn định mua về rồi sang xin lỗi, ai ngờ bị em giành trước rồi. Cầm về phòng ăn tạm đi, lát ta mang cơm lên cho. Ai bảo giận dỗi bỏ ăn, giờ đói rồi đúng không. Đói rồi mới nghĩ đến chuyện xin lỗi ta chứ."

  Nghi vẫn đang sốc chưa phản ứng được, sau đó chạy một mạch về phòng đóng cửa sầm một cái. Lại trèo lên giường trùm chăn kín mít. Màu đỏ lan dần từ mang tai đến mặt rồi trở thành một trái ớt chuông hàng thật giá thật. Tay run run chạm vào trán, xúc cảm vẫn còn đó.

  Ôi vãi, ngài... ngài ấy vừa hôn trán mình??!!

  Nghi vẫn còn đang lẩm nhẩm tự tát vào má mình hai cái, không biết rằng quanh phòng đang dần bị bao phủ bởi hương thơm không rõ.

  Thứ mùi hương của sự tức giận.

  Mặc cho thứ tình cảm đang khuấy đảo suy nghĩ hai người, một trận sóng gió chuẩn bị ập đến.

  Nghi vẫn đang miên man, tiện thể bóc hộp bánh Chiêu Văn đưa khi nãy ra, hương cốm cùng đậu xanh ngào ngạt. Vẫn biết ăn trên giường là thói xấu, cô chuẩn bị bước xuống đem ra bàn thì nghe tiếng đĩa vỡ choang phía dưới, cùng thứ âm thanh xì xào không rõ. Vốn sẵn bản tính bát quái, lấy chuyện thiên hạ làm niềm vui, cũng đang rối bời trong lòng nên muốn xuống xem sao, biết đâu drama có tác dụng khiến người ta tĩnh tâm thì sao.

  Thế nhưng hình ảnh đập vào mắt khi Nghi bước xuống lầu, có lẽ nửa đời sau này cũng không thể có chuyện gì khiến cô mất bình tĩnh hơn.

  Người mà cô thích muốn chết, đang bị một đám hương thân phụ lão già trẻ lớn bé xì xào mỉa móc.

  Bọn họ nói,

  "Hắn đi ngược lại với nhân tính."

  Nói,

  "Hắn không phải người bình thường."

  Nói,

  "Hắn vậy mà hôn nam nhân."

  Nói,

  "Chúng ta sao có thể ở chung với loại người này."

  Giây phút đó không hiểu trong miệng Nghi là tư vị gì, cắn đến rách lưỡi.

  Cô đã hiểu, ngoài hành lang khi nãy đã có người nhìn thấy.

  Mấy cô nương trong gánh hát cũng chen miệng vào.

  "Ta chỉ nghe chị Khuê nói hai người bọn họ thân nhau như tri kỉ, không nghĩ lại là mối quan hệ đáng ghê tởm này."

  Đến lúc này thứ máu nóng xung động muốn đánh từng người trước mặt đã choán lấy hầu hết tâm trí Nghi. Cũng còn may, cô vẫn giữ được sợi dây lý trí.

  Nhưng cái loại lý trí mỏng manh này thực sự quá dễ đứt.

  Chiêu Văn không nói gì nhiều, không giải thích mà chắc ngài ấy cũng chẳng muốn, nếu muốn mọi chuyện đã không đến bước này. Chậm rãi mở miệng.

"Cụ nên đứng xa tôi một chút, nơi này có đĩa vỡ, giẫm vào chân không an toàn."

  "Ngươi còn dám mở miệng..." cụ già giơ cây gậy như muốn đánh người. Nghi không nhớ giây phút đó mình nghĩ cái quái gì trong đầu, chắc là phản xạ, không kịp có thời gian suy nghĩ. Cô từ cầu thang chạy thẳng một mạch xuống, kéo Chiêu Văn về đằng sau, đưa tay ra đỡ lấy một gậy. Cây gậy chống đó không hề nhẹ, còn là đập một góc 30 độ với ống tay, hiệu quả đương nhiên không tồi, lập tức xuất hiện vết đỏ lớn chuyển dần sang màu sậm.

  Cô chẹp một tiếng aish trong đầu lưỡi, tay phải vẫn nắm cổ tay Chiêu Văn giữ người đứng phía sau mình, cúi xuống dùng tay trái bị thương nhặt một mảnh vỡ tương đối dài vừa tay lên, hướng về phía bọn họ, cười bảo.

  "Vị nhà tôi tốt tính không so đo tính toán với mọi người, tôi thì không chắc. Mảnh vỡ này vừa có thể đâm người vừa có thể huỷ dung, công dụng không ít."

  Bọn họ đều lùi lại phía sau, một người đàn ông trung niên chỉ thẳng ngón tay vào nơi hai người đang đứng, quát rõ to.

  "Các ngươi cút khỏi quán nhà ta, nơi ta dành dụm xây nên không để loại bại hoại thanh danh ở."

Nghi hối hận rồi, biết thế ngày đó hoá trang thành một đứa con gái thì bây giờ sự tình cũng không đến thế này, trăm miệng khó chối. Chẳng lẽ giữa hàng chục đôi mắt này trực tiếp lột mặt nạ doạ họ một phen.

"Giữa chúng tôi là loại quan hệ gì cần đến mọi người suy xét sao, nhân phẩm chúng tôi ra sao cần các người đánh giá? Nực cười, mấy người không thần thông quảng đại đến mức đấy đâu. Với lại cụ à, con biết cụ đã lớn tuổi, con không dám hỗn, nhưng con với anh ấy chẳng phải con cháu trong nhà, cũng không làm gì có lỗi với mọi người, cụ không có quyền đánh bọn con."

"Mày còn dám nói, cút, cút ngay."

Bác trai đứng kia hùng hổ bước lên, giơ tay định đấm cô thêm lần nữa.

Nhưng lần này nắm đấm chẳng có tác dụng vì đã bị giữ lại giữa không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co