ZingTruyen.Info

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 38: Báu vật trong tay

Laam0110

'Nhà tri phủ nơi này, Đinh Tùng, nhậm chức 2 năm trước sau khi tri phủ cũ là Đinh Việt, bác ông ta mất vì bạo bệnh."

"Chúng ta lấy thân phận gì vào đó, không cẩn thận sẽ gây nghi ngờ."

"Cứ theo ta."

Cả ba bước chân vào bên trong, gia nhân dường như đã được báo trước nên tận tình dẫn họ đến căn phòng lớn chính giữa phủ. Trên đường tới đó Nghi quan sát xung quanh một chút. Phủ khá rộng còn xây một hồ nước trong sân vườn, biết cách sắp xếp mọi thứ, dễ thấy gia chủ là người có tiền, thích một cuộc sống xa hoa, khá kiêu ngạo và hay phô trương thanh thế.

Đến phòng khách, bên trong là một người tuổi khoảng hơn 40, để ria mép, ông ta vận một bộ áo xanh đen đang bình tĩnh thưởng trà. Nói thế nào nhỉ, cái ngoại hình này không hẳn là phản diện nhưng là kiểu người mê tiền điển hình thường thấy trong mấy phim cổ trang mà Nghi từng xem qua.

"Kính chào đại quan, tiểu thương là Lê Lâm, là người đã hẹn đại quan vào mấy ngày trước."

Hở, Nghi nghe Chiêu Văn nói mà mém sặc, lại còn Lê Lâm nào nữa, bịa chuyện giỏi thật.

"Ngươi ngồi đi. Tỵ, ngươi xuống bê trà lên."

Một hồi Nghi mới hiểu lý do tại sao ba người phải ăn vận như thế này. Chiêu Văn lấy lý do là một tiểu thương từ xa tới muốn mở một quán vải ở đây nên gặp Đinh Tùng để làm mấy cái tựa tựa thủ tục xin giấy phép gì đó. Còn Nghi và thái tử... đương nhiên đi theo đóng vai người ở rồi :)))

"Chẳng giấu gì đại quan, tôi là người Hà Giang, trên đó cũng mở được một cửa hàng bán vải, trời thương cho làm ăn khấm khá, tôi giao lại cho em trai rồi tới đây muốn mở thêm một cửa hàng nữa."

"Tại sao ngươi lại chọn nơi này trong khi có thể tới Thăng Long."

"Đây là quê của mẹ thân sinh, bà ấy mất sớm nên đứa con như tôi muốn làm gì đó báo đáp ơn sinh thành."

Sau đó Đinh Tùng có nói một câu, không phải tiếng Đại Việt chuẩn thành ra Nghi nghe không hiểu gì, đang hoảng thì nghe Chiêu Văn đáp lại bằng thứ ngôn ngữ giống hệt. (Chiến thần ngoại giao, ông hoàng ngôn ngữ đâu phải danh hão)

"Ồ, ngươi quả thực đúng là người Hà Giang rồi."

"Chẳng hay đại quan có gì dạy bảo?"

Đinh Tùng liếc mắt về phía Nghi và Thái tử, ý là có những chuyện càng ít người biết càng tốt. Hai người cũng không phải kẻ ngốc, xin phép ra ngoài.

Sau khi cánh cửa khép lại, vị đại quan nào đó mới không màng hình tượng, hiện nguyên ý định từ đầu.

"Ngươi dân làm ăn buôn bán chắc cũng hiểu đôi chút luật lệ, muốn an ổn không khó, chủ yếu là lòng thành."

"Việc này đại quan không cần lo lắng, ta lăn lộn bao lâu cũng biết chút phép tắc, tuyệt đối không để ngài chịu thiệt. Chỉ là...ta từ xa đến, khó tránh người dân địa phương không hoà hợp, mong đại quan giúp đỡ đôi chút."

"Đây đều là chuyện nhỏ. Vẫn là người trẻ dễ nói chuyện, không như vài kẻ già bảo thủ nói mãi không chịu hiểu."

"Đều là điều nên làm thôi. Ở đây tiểu thương có chút lễ mọn, không đáng là bao, xin dâng đại quan coi như ra mắt."

"Ồ, ngươi khách sáo, khách sáo rồi." Miệng thì toen hoét 'khách sáo' nhưng tay Đinh Tùng vẫn đưa ra nhận không chút do dự, trí khôn vốn chẳng có bao nhiêu giờ còn bị đồng tiền tha hoá lương tâm. "Ngươi còn việc gì không?"

"Ừm, chẳng là tiểu thương có nghe vài tin đồn, dạo này trong huyện xảy ra mấy vụ bắt cóc thiếu nữ, trong nhà lại có một cô em gái cũng đến tuổi, thân làm anh chị thay cha mẹ chống đỡ, không thể không lo lắng."

"Cái này ngươi không cần lo, ta đảm bảo những kẻ bắt cóc không thể động đến một sợi tóc của nàng ta."

"Ồ... vậy phải cảm ơn đại quan rồi." Chiêu Văn cười mỉm một cái, kẻ không quen sẽ thấy khá vừa mắt nhưng người hiểu hắn sẽ biết, hắn chắc chắn nắm được gì đó rồi.

Nghi đang ngồi vắt chân trên lan can bên ngoài, chán nản than vãn.

"Trời đất, bọn họ nói chuyện gì mà lâu quá vậy."

"Cố gắng đợi chút nữa, có lẽ sắp xong rồi."

"Mặt ông quan Đinh Tùng đó, cái tướng tá đúng ham tiền hơn ham mạng, đụng phải Chiêu... vương gia đúng là vận đen 8 đời."

"Nhưng nhìn qua là biết, kẻ này là người có mắt nhìn."

"Có mắt nhìn? Ý ngài là sao?"

"Cậu có để ý những vật dụng trang trí trong nhà không. Phía bên phải cửa ra vào có một kệ để bình gốm. Đó đều là tác phẩm danh tiếng xa gần trong hơn hai trăm năm nay, giá trị không hề nhỏ. Có hai cái bình đến ta cũng mới chỉ có thể chiêm ngưỡng qua tranh, chưa từng tận mắt xem qua, là tinh hoa cả đời của hai anh em nhà Lại Dương. Ngoài ra ở đối diện cửa còn có hai dải câu đối treo ở hai bên nơi ông ta ngồi, nhìn qua có lẽ tiêu tốn không ít mới mua được."

"Ồ, cũng biết tiêu tiền đấy nhỉ. Cơ mà Thái tử có biết Đinh Tùng này có tài cán gì để nhậm chức tri phủ không?"

"Cũng không có gì đặc biệt. Đinh Việt cả đời không con không cháu, có mỗi hắn là thân thích, cũng cho đi học bồi dưỡng từ nhỏ, chẳng qua thi thố không quá nổi trội. Lúc lâm bệnh ông ta viết đơn đề cử, sau đó nhượng chức lại cho Đinh Tùng."

"Vậy à, tôi lại tưởng ông ta nuôi được một người cháu quý hoá, hại bác lâm bệnh để leo lên chức này ngồi chứ." Tác hại của xem phim giang hồ quá nhiều là đây.

"Năm đó Đinh Việt thi Đình, tài năng chỉ kém Thám hoa một chút, cũng coi là người có bản lĩnh."

"Thái tử, kì thi Đình tiếp theo là bao giờ?"

"Đầu năm tới."

"Vậy không phải kinh thành sắp náo nhiệt rồi sao?" Tuyệt, ở được đến lúc đó thì vui rồi.

"Giờ còn hơi sớm, chắc khoảng 1,2 tháng nữa học sinh từ khắp nơi sẽ đổ về Thăng Long thôi, năm nào cũng vậy. Sao, muốn thi à, cái này tôi thấy cậu chỉ cần đề cập với hoàng thúc một tiếng là được."

"Không không không, tôi nào có cái tài đó. Ngài ngàn vạn lần đừng nói trước mặt anh ấy, đừng để vị đại gia đó nổi hứng đá tôi đi thi. Vả lại không phải cần vượt qua hai cuộc thi Hương và thi Hội mới được tham gia sao."

"Nếu cậu muốn thử sức thì vẫn có thể chiếu cố, tuy nhiên sẽ không được đề bạt trong bảng vàng."

"Không cần chiếu cố, không cần chiếu cố. Tôi vẫn nên sống an phận thủ thường thì hơn."

"Nhớ năm đó hoàng thúc ta không biết học ai khả năng hoá trang, biến thành một người hoàn toàn khác đi thi, ha, sau đó còn được Bảng nhãn."

"Thật sao? Vị này cũng thật là..., sau đó thế nào?"

"Y chỉ muốn xem xem liệu có thật văn chương của mình hay như lời đồn, hay là do thân phận hoàng tử nên được mọi người tâng bốc. Sau khi thấy tên đề trên bảng vàng, hôm sau y lại dám nhân lúc quan trông coi không đề phòng trộm đi bài thi của chính mình, triều đình cho thông cáo tìm người y cứ thế lơ đẹp. Kết quả không có bài thi dù có phần tiếc nuối nhưng đành coi như Lê Lâm năm đó không tồn tại, thứ tự bảng vàng đẩy lên một bậc."

"Đúng là việc gì cũng dám làm."

"Haha, thực sự có thể nói như vậy, chuyện này nếu không phải hôm đó ta tình cờ tới chơi nhặt được mảnh giấy chưa đốt hết thì ta cũng không biết."

"Thái tử, ngài cùng anh ấy lớn lên chắc rất rõ tính cách vương gia thế nào nhỉ?"

"Phải, rất rõ. Y quá hiểu lòng người, hiểu đến mức ngươi không ngờ tới. Hơn nữa vẫn luôn rất giỏi trong việc khiến người khác bất ngờ. Ví dụ có những việc y làm hiện tại ngươi thấy nó thật sự vô nghĩa, nhưng đến một lúc nào đó sẽ hiểu ra, y suy tính rất xa, đi một bước có thể tính xem nửa dặm tiếp theo sẽ bước thế nào."

"Ồ, cái này tôi từng được trải nghiệm qua, đúng là tính rất xa, lại còn cực kỳ chuẩn. Thật lòng mà nói tôi sống mười mấy năm nay chưa từng gặp ai có tài được như ngài ấy, thật sự rất khâm phục."

"Cậu Lục, có chuyện này ta hơi thắc mắc, quan hệ của cậu và y là như thế nào. Ta đến giờ vẫn chưa chấp nhận được."

"Haha, thái tử không cần ngạc nhiên đến vậy đâu. Giữa chúng tôi không như ngài nghĩ, chỉ là... vị đó, từ rất lâu rồi, đã trở thành tín ngưỡng của tôi."

Không chỉ vị ấy, mà tất cả những anh hùng dân tộc tự cổ chí kim, đều là tín ngưỡng trong cô. Đi trên đường thi thoảng sẽ nghĩ, từng bước chân này của mình chẳng phải là bước trên xương máu của họ hay sao. Chẳng phải nhờ họ mới có bầu trời xanh màu tự do trên đỉnh đầu hay sao. Cô vốn học tập là để trở nên tốt đẹp hơn, sau đó xây dựng giang sơn mà họ đã giành lấy đó.

Chiêu Văn khác với họ một chút, vì đôi khi giữa những con chữ dày đặc, cô sẽ vô tình dừng lại trước 3 chữ 'Trần Nhật Duật' vài giây mà không có lý do.

Cánh cửa sau lưng mở ra đồng thời kết thúc cuộc nói chuyện phiếm. Chiêu Văn xoay người khách sáo nói cảm ơn với Đinh Tùng, còn không quên khen mắt nhìn của ông ta một lần. Đinh Tùng được khen thì lỗ tai như nở hoa, hào hứng khoe mẽ.

"Ngươi trông vậy mà cũng có hứng thú với những thứ này sao, không tồi."

"Ta chỉ là có chút hiểu biết mọn, không dám được ngài công nhận."

"Gian phòng này đều là báu vật của ta, ngươi hiểu biết vậy có hứng thú sưu tầm không?"

"Chẳng giấu gì đại quan, tiểu thương luôn cảm thấy so với những vật vô tri này con người càng đáng giá hơn. Báu vật ta có, nhưng chỉ có một thôi, cũng không cần nhiều hơn."

Nói xong câu này Chiêu Văn lại nhìn lướt qua Nghi, khiến cô nhướn mày ý hỏi 'Nhìn tôi làm gì'.

'Nhìn để chọc em một trận chứ sao.'

P/S: Halo, tui về rồi nè 😙😙😙

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info