ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 36: Tiêu Gian

Laam0110

  Đúng lúc đó Ngọc Khuê đi qua phòng bọn họ, Nghi nhân cơ hội đi tới hỏi Đông hỏi Tây, sau một hồi nói nói cười cười, cô chạy vào phòng vơ đại tờ giấy trên mặt bàn, lại tiếp tục nói chuyện, còn gạch xoá gì trên đó.

  "Cảm ơn cô nhiều lắm."

  "Không có gì, lần trước cậu giúp tôi còn chưa có cơ hội báo đáp, chút chuyện nhỏ này không đáng là bao."

  Nghi bảo đối diện nhà trọ có quán bán mấy món chè ngon lắm, mọi người có thể thử rồi chào tạm biệt.

  "Hai người nói chuyện gì vậy?"

  Nghi ung dung cầm tấm giấy nát như giấy nháp đi vào, hình như đã khẳng định được gì đó.

  "Chiêu Văn đại gia, anh nhìn thử lại, trong 24 án đó, có một vụ nạn nhân tên Yến, 16 tuổi, nhà ở kinh thành, cạnh quán Hoành Thuỷ của lão Ngũ nhà anh đó, có thấy quen không?"

  "Là em gái của nam nhân kia."

  "Phải, hôm đó anh ta nói cô ấy mất tích được 5 ngày, tức ngày 6, vừa vặn gánh hát Tiêu Gian cũng tới đó được 3 ngày. Lần này bọn họ cũng vừa tới châu Hoan được 3 ngày thì Ngọc Trúc mất tích. Có phải hơi trùng hợp."

  "Đúng là có một chút nhưng cũng không thể nói lên điều gì được."

  "Là thế này, khi nãy tôi có hỏi Ngọc Khuê lộ trình mấy năm nay của gánh hát, hơi thú vị. Cô ấy có trí nhớ khá tốt, hai người nhìn xem, có đến 12 vụ án nơi xảy ra tình cờ trùng với thời điểm Tiêu Gian tới đó, thời gian không cố định, xa nhất 6 tháng, gần nhất có khi chỉ nửa tuần trăng."

  "Em bảo bọn ta nhìn? Vào đống gạch chéo ngang dọc này á?"

  Nghi giật mình, ôi thôi bỏ mẹ, lỡ dùng chữ quốc ngữ viết. Cô vội giật tờ giấy lại, sợ ảnh hưởng đến lịch sử.

  "Không có gì, để tôi nói, chỗ kia tôi nháp hai người không đọc được đâu."

  "Vụ việc đầu tiên bắt đầu từ 4 năm trước, một cô gái nhà nghèo tên Thục mất tích, cho đến vụ cuối cùng, là Ngọc Trúc. Tất cả những vụ án này chắc chắn dính líu đến Tiêu Gian."

  "Nhưng còn 12 án còn lại? Có khả năng chúng không liên quan đến nhau không?"

  Ba người mất một thời gian nữa tìm lại hồ sơ 12 vụ án đó.

  "Hai vị, tôi hình như tìm được điểm chung của 12 án này rồi. Gia cảnh những cô gái đó..."

  "Nghèo." Cả 3 đồng thanh.

  "Nghèo đến mức khó tin, ờm tôi nói không phải chứ... người nghèo như bọn họ, báo quan có khi nào bị bỏ xó luôn không?"

Hai vị kia không hẹn cùng im lặng, có lẽ là ngầm thừa nhận.

"Hơn nữa không chỉ nghèo, hoàng thúc, cậu Lục, hai người nhìn xem, nếu chia 24 án này thành 2 nhóm, tạm thời coi như một nhóm có liên quan đến Tiêu Gian, thì địa điểm xảy ra không hề cố định, thân phận địa vị nạn nhân cũng khác nhau, nhưng nhóm còn lại, đều là con gái của những nhà nghèo, hơn nữa địa bàn tản ra rất xa kinh thành."

"Chưa hết, hai vị, miêu tả về các cô gái này rất kỳ lạ. Tôi tạm gọi một nhóm là án Tiêu Gian nhé, những cô gái trong nhóm này không phân cấp nhan sắc, ví như cô con gái của quan tri phủ kia, trong ghi chép có miêu tả đôi chút, có thể tưởng tượng ra cô ấy không phải người sắc nước hương trời, nói thẳng ra là nhan sắc không tốt. Hoặc một vài người khác cũng có ngoại hình khá bình thường. Nhưng 12 án còn lại, ai cũng đều có thể coi là rất xinh đẹp, tôi còn thấy có đoạn ghi 'đồn xa ngàn dặm'. Điểm khác biệt giữa 2 nhóm này rất rõ ràng, chứng minh được ít nhất là 2 hung thủ khác nhau ra tay."

Chiêu Văn khoanh tay trước ngực không nói gì, nhưng có phải hắn đang nghĩ về vụ án hay không thì chưa chắc.

"Và một kẻ dám gây án ngay tại hoàng thành, chứng minh hắn không hề sợ bị bắt, hoặc vốn dĩ không ai có khả năng bắt hắn. Một kẻ chỉ chọn những nơi hoang vu thưa thớt, bởi vì..."

"...Trời cao hoàng đế xa." Nghi tiếp lời Nhân Tông.

"Hoàng thúc, ta ra ngoài phân phó một lát, hai người cứ bàn tiếp."

Nhân Tông vừa nghe liền biết nên làm gì, có lẽ phải bắt đầu từ đám quan lại những nơi đó.

Bấy giờ mới thấy Chiêu Văn mở miệng, có hơi khàn.

"Sao em biết được những thứ này?"

"Thì đọc trong đó đó."

"Ý ta là, sao em đọc được. Nếu ta không nhầm, em mới chỉ bắt đầu học chữ từ gần một tháng nay, hơn nữa Lý Quán nói em chắc chắn trước nay chưa từng học qua, vì các nét cơ bản em đều không biết. Vậy nói xem, làm thế nào em đọc được vanh vách đám giấy tờ vừa dài vừa nhiều chữ này. Còn nếu vốn đã biết chữ, vì sao lừa ta."

"Ơ tôi, thì thi thoảng có nghe..."

"Đừng lấy lý do này, ngày đầu tiên em học Lý Quán, chữ trong cuốn Trung dung đến Đỗ Vỹ trước nay miệt mài đèn sách còn đọc không ra, em liếc mắt một cái liền biết. Rốt cuộc là vì sao."

'Trời độ.' Nghi suýt chút bật ra câu này, thì cũng đúng rồi còn gì, trời ban cho khả năng translate thì chả là trời độ à.

"Haizzz, tôi nói thật, đúng là tôi biết đọc chữ, nhưng không biết viết. Nói là trời phú thì anh có tin không. Anh có thể đưa tôi bất kỳ một bài thơ, một đoạn văn viết tay, tôi có thể đọc ra trên đó viết cái gì, nhưng để hiểu nội dung thì còn tuỳ trường hợp."

  "Trên đời còn có chuyện này" Chiêu Văn cười nhạt một tiếng, rõ ràng là không tin.

  "Ơ hay, tôi nói điêu anh bao giờ..." Nghi im bặt, ai chứ cô không có mặt mũi nói ra câu này. "Tôi nói thật mà, anh không tin tôi cũng chịu."

  Nghi biết có giải thích cũng vô dụng, đành trưng ra bộ mặt kệ ngài, muốn đến đâu thì đến, tin hay không thì tuỳ.

  "Thôi được, miễn cưỡng tin em." Chiêu Văn lập tức lật mặt, như thể ánh mắt đầy ngờ vực khi nãy không phải của hắn vậy.

  Hở, dễ dàng thế hả, kịch bản có gì sai sai.

  "Lại đây." Chiêu Văn vẫy vẫy tay ý gọi Nghi tới gần.

 

Buổi tối đến, Nhân Tông đi từ sáng vẫn chưa thấy về, cơm cũng chưa có. Cũng đã đầu giờ Tuất, bụng kêu như sắp thành tinh đến nơi, Nghi nằm bẹp dí trên bàn, thầm than trên đời sao có lắm ngôn ngữ, quốc ngữ, anh văn, hoá học, giờ học cả chữ cổ, kí hiệu, giết người mà.

  "Đây, em ăn tạm trước, lát sẽ có cơm."

  "Cái gì t..." Nghi đang định mở mồm hỏi thì một mùi thơm xốc thẳng lên mũi, chạy xuống dạ dày.

  "Cái gì mà thơm thế, chè đỗ đen à." Nghi bật dậy mắt sáng rỡ nhìn bát chè trước mặt. "Anh lấy ở đâu thế?"

  "Quán chè đối diện, sáng nay thấy em giới thiệu cho Ngọc Khuê, mới đến có 2 ngày mà đã biết chỗ nào có món ngon rồi, em cũng giỏi thật."

  "Quá khen quá khen, tôi nghe ông bà chủ với mấy người khách đến uống nước nói đấy. Chiêu Văn đại gia, ơn này ghi lòng tạc dạ, sau này có cơ hội cũng không trả, cảm ơn nha, tôi ăn nhé."

  Cho hỏi chút, liêm sỉ đâu, thuần phong mỹ tục đâu, trật tự công cộng đâu? Sao có thể vì miếng ăn mà đánh rơi đánh rớt mặt mũi như vậy.

Nhưng Nghi có thể.

  "Lau miệng."

  "Hả?" Nghi ngơ ngác ngẩng mặt lên, thấy Chiêu Văn đang giơ khăn tay trước mặt mình, mãi mới hiểu hoá ra bị dính nước trên miệng, đang định dùng tay lau rồi đi rửa tay cả thể, ai ngờ ngài ấy trực tiếp lau luôn giúp.

  Bùm ....

  Đầu óc quá tải dẫn đến chập mạch.

  "Anh... anh làm cái gì thế. Không... không phải khăn tay là vật riêng tư à."

  "Em nghĩ cái gì vậy, cái khăn này là ta mua cho em, còn mới."

  "À thế hả."

  Khoan, khăn tay, mình có quên cái gì không vậy. Cái khăn tay của ngài ấy lần trước dùng hỉ mũi vẫn chưa trả.

  "Sao, nhớ ra rồi à, cái khăn tay của ta bị em lấy lau nước mũi rồi ném đi không thương tiếc, còn nói về sẽ trả ╮(╯▽╰)╭. Ây dà, chiếc khăn đó ta đặt thêu, giá không rẻ đâu, mà em thì..." cái ánh mắt như muốn nói 'một xu giắt túi cũng không có' như đâm thẳng vào tim Nghi.

'Chứ 15 tuổi đầu thì tôi đào đâu ta tiền hả? Tôi bán nội tạng à!!!!'

"Tôi là con người sống vì lý tưởng cao đẹp, không thể để tiền bạc níu chân, anh hiểu không."

Không biết từ lúc nào Nghi đã bắt đầu biết nói nhảm trước mặt Chiêu Văn, giống như là biết ngài ấy chắc chắn sẽ lắng nghe tất cả, chỉ cần là do mình nói.

"Ba hoa."

Tiếng bước chân vọng đến, một người gõ cửa.

"Hai vị, ông chủ nhà trọ nói hôm nay nấu cơm bày ở tầng dưới để tất cả mọi người ăn cùng nhau, nói tôi lên gọi hai vị."

"Ồ được chúng tôi xuống ngay đây."

Giọng của Hồ Hoan, nghe không giống tên nhóc mười mấy tuổi, giống chàng trai hai mươi mấy hơn.

"Lát xuống dưới đó em đi gần ta, tránh xa thằng nhóc đó một chút."

"Làm gì?"

"Ta không thích nó."

"Anh không thích chứ tôi có không thích đâu."
Vốn muốn đùa một chút mà bắt gặp ánh mắt 'Em nói lại lần nữa ta nghe' mà im bặt.

  Nhưng đâu phải cứ muốn là được, vì người đông, không còn cách nào khác là Nghi ngồi giữa Chiêu Văn và Hồ Hoan (cái 'không còn cách nào khác' này là mơ ước của nhiều người lắm, bao gồm cả tác giả (~ ̄▽ ̄)~)

  Nhưng mà Nghi ngửi thấy trên người Hồ Hoan có mùi hương nhàn nhạt, rất quen nhưng bởi vì rất nhẹ nên không thể đồng nhất nó với một mùi hương khác.

  Và sau cùng, thứ mùi tinh tế đó cũng phải khuất phục trước hương lợn quay thơm nức mũi.

  Mọi người chia thành nhiều nhóm, quây thành 6 mâm, mỗi mâm 6 người, cùng trải chiếu ngồi. Nghi cũng hơi bất ngờ, vì mấy hôm liền cơm đều là ăn ở phòng riêng, do người trong nhà trọ đem lên. Vả lại trước nay chưa từng thấy ngoại lệ khách trong nhà trọ cùng quây quần ăn cơm.

  "Nhân, à nhầm, Thái tử sao vẫn chưa về ăn tối thế?" Nghi ghé sát vào tai Chiêu Văn hỏi nhỏ. Nếu để mọi người biết trong nhà toàn tiếp đãi hoàng tộc thì loạn mất.

  "Em không nhìn ra à, phía đó."

  Theo tay Chiêu Văn chỉ, Nghi vậy mà thấy Hiếu Hoàng đang chật vật đối phó với một đám con gái bao quanh. Ngài ấy vẫn còn trẻ, kinh nghiệm đối nhân xử thế không nhiều, tuy bình thường nói chuyện mặt không đỏ tim không đập nhưng lại bối rối trong tình cảnh này.

  'Nhân Tông lúc bối rối trông đáng yêu ra phết.' Nghi xoa xoa cằm nhìn gương mặt đang dần đỏ lên của thái tử mà bình phẩm, hoàn toàn mang tâm trạng của kẻ đi hóng chuyện. Tình cờ ngài ấy nhìn qua, ánh mắt chạm nhau, Nghi bày ra vẻ mặt 'Ngài vất vả rồi', biểu cảm không hề cảm thông. Ai kêu mấy người đẹp quá làm chi, cứ như tôi có phải nhàn hạ không. Nhưng giây phút đó, ánh mắt Nhân Tông lại thay đổi thêm một chút, vẫn là rất nhỏ thôi.

  Cơ mà khoan, nói đến nhan sắc, vẫn còn hai vị nữa, ngồi hai bên Nghi. Không biết con người Hồ Hoan thế nào, nhưng Chiêu Văn chắc chắn là thu hút ánh nhìn, sao ngài ấy điềm nhiên quá vậy.

  "Nay anh không trêu hoa ghẹo nguyệt à, im re thế."

  "Em nghĩ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co