ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 35: Nghi ngờ

Laam0110

  "Anh có tìm thấy điểm nào khả nghi không?" Sau khi đặt Nguyễn Hương trên giường, hai người họ mới ra chỗ Chiêu Văn đang đứng, một đám cây lùm xùm, thấy hắn nhìn chằm chằm vào một góc.

  "Cậu cảm thấy trong lời Nguyễn Hương có điểm nào đáng chú ý."

  "Không nhiều, chắc chỉ có chi tiết về mấy con vẹt."

  "Câu này nghĩa là... vốn dĩ không thể có người lạ?" Thái tử xoa xoa cằm, đôi lông mày nhíu lại.

  "Thái tử nói đúng, mà vòng người quen của 2 mẹ con họ không thể có người nào quen mặt đến mức đám lông lá đó không kêu lên, tôi cảm thấy có lẽ chính Ngọc Trúc tự mình đi, có thể là bị dụ chăng? Nhưng bằng cách nào mới được?"

  Thái tử có chút ngạc nhiên với cách dùng từ 'đám lông lá' của Nghi, thằng nhóc này mà làm thư sinh cái gì, cho ra ngoài cãi nhau với người ta còn nghe được.

  "Ta nghĩ là do thứ này." Chiêu Văn hất mắt về phía bụi cây, nơi đó có một bông hoa đã héo rũ, ở vị trí vô cùng dễ nhìn.

  "Đây là cái gì?" Nghi cúi người ngắm nghía nó, chắc có lẽ khi còn độ tươi đẹp nhất thì bông hoa này mang màu hồng phớt, có nhiều lớp cánh tạo thành một đoá lớn. Có thể do vốn hiểu biết về thực vật của cô quá hạn hẹp, chỉ đủ phân biệt hoa hồng và hoa cúc, nên cảm giác chưa từng thấy qua nó.

  "Hoa cam linh." Hai vị kia đồng thanh nói.

  Hả, có loài hoa nào tên thế này á? Hay đến thế kỉ 21 nó tuyệt chủng rồi?

  "Là thế này, hoa cam linh là một loại hoa ưa hàn, chỉ nở vào mùa đông, khoảng tháng Chạp mà cùng lắm là kéo dài đến hơn mấy ngày của tháng Giêng, việc cuối tháng 3 có loài hoa này là không tưởng, trong một vài truyền thuyết dân gian địa phương thì nếu hoa cam linh nở trái mùa sẽ mang đến may mắn. Khả năng cô bé từng được nghe kể và cảm thấy muốn hái nó." Thái tử vừa nhìn Nghi vừa giải thích, như có như không, ánh mắt ngài đã có chút gì đó thay đổi, rất nhỏ.

  Ồ, Nghi trưng bày vẻ mặt 'kiến thức kỳ lạ này đã được tiếp thu'.

  "Vậy sau đó hắn làm thế nào tiếp theo, đây vẫn là phạm vi có thể đánh động đến lũ vẹt?"

  Hmmmm...

  "Hiện tại hoàn toàn chưa có bằng chứng gì chứng minh những vụ bắt cóc thiếu nữ này là liên hoàn, chúng ta cần tập trung tất cả những ghi chép của những vụ án còn lại, so sánh rồi mới có thể kết luận, nhưng tôi nghĩ sẽ hơi lâu, vì có khá nhiều. Hai người thấy thế nào?"

  "Nhanh nhất cũng phải hai ngày nữa chúng mới được gửi đến đầy đủ."

  Ba người quyết định ra về, Chiêu Văn lệnh cho vài người lính tới canh gác quanh nhà Nguyễn Hương, đề phòng bà làm chuyện gì dại dột, hoặc hung thủ có ý định quay lại.

  "Bây giờ giả sử thôi nhé, đây là một vụ án liên hoàn, vậy tại sao quan của các huyện phủ không gửi lên trên? Phải chăng họ không biết ở nơi khác cũng xảy ra các vụ việc tương tự?"

  "Cậu Lục, điểm nghi vấn này của cậu ta cũng đang để ý, hoàng thúc, phải chăng các điểm xảy ra cách xa nhau, khiến cho những vị quan kia không cách nào biết được?"

  "Nhưng lời đồn trong dân gian thì không thể nào không truyền tới, một đồn mười, mười đồn trăm, có xa cách mấy, thì việc một cô gái đột nhiên biến mất đều không phải nhỏ, hai đứa nghĩ bọn họ không thể không biết sao?"

  "Trừ khi...khả năng này thì hơi nhỏ, nhưng tôi đang nghĩ đến, có thể nào khoảng thời gian xảy ra mỗi vụ cách khá xa nhau, ờm đến mức mà ngoài người nhà nạn nhân ra thì không ai nhớ, bởi vì người ngoài một thời gian là cũng quên mất mà thôi, không ai rảnh mà nhớ hết được nhà này nhà kia xảy ra chuyện gì."

"Nếu vậy thì số vụ do cùng một hung thủ gây ra là không nhiều, những vụ khác có khi nào là trùng hợp không?"

"Ờm... ở Đại Việt... đã bao giờ xảy ra hiện trạng... buôn người chưa?"

"Cái gì? Buôn người?"

"Tôi chỉ giả sử mà thôi, dù sao chúng ta chưa có thông tin, đừng nên phán đoán bừa."

Nghi cảm thấy trí tưởng tượng của mình khá là bay cao lượn xa không điểm dừng, thực ra có rất nhiều khả năng có thể xảy ra, buôn người chỉ là cái dễ nghĩ đến đầu tiên nhất.

"Cậu Lục, ta phát hiện cậu thực sự rất có năng lực trong mảng này, không lẽ vì thế mà hoàng thúc thu nhận cậu?"

"Tôi cũng không biết nữa, chắc ngài ấy thấy ngoại hình tôi ưa nhìn thuận mắt nên tiện tay đưa về không biết chừng."

Sau đó Nghi rời đi trước, nói là muốn đi tắm, trong phòng còn lại hai chú cháu kia.

"Hoàng thúc, sao ta cảm thấy thúc đối với cậu nhóc đó cứ kì kì."

"Ha, kì kì chỗ nào, ngươi nói ta xem."

"Không phải thân mật quá mức rồi sao, còn cô gái ta gặp ở Hương Quán? Chiếu theo tính cách thúc trước giờ nhất định sẽ đưa cô ấy đi cùng. Ta hôm trước trong bữa ăn có nghe phụ hoàng nói qua, chẳng phải thúc xin nhận chuyện này là vì nàng ta à."

  "Sau này ngươi sẽ biết..." Chiêu Văn chưa kịp dứt lời thì tiếng Nghi vọng lại.

  "A, mọi người sao lại ở đây?"

  Ở cửa nhà trọ, một đoàn hơn 15 người đang đứng nói chuyện với ông chủ để đặt phòng. Không ai xa lạ cả, chính là gánh hát Tiêu Gian. Từ trong đoàn, một cô gái nổi bật hẳn bởi vẻ diễm lệ của mình, là Ngọc Khuê.

  "Cậu Lục, trùng hợp thật đó, sao cậu cũng ở đây." Ngọc Khuê thấy Nghi thì vui vẻ.

  "Tôi có chút việc, hoá ra nơi tiếp theo mọi người tới là châu Hoan sao, có duyên thật đó."

  Chiêu Văn cùng thái tử nghe bên ngoài có tiếng xôn xao thì bước ra, nụ cười của Ngọc Khuê có hơi bất đắc dĩ.

  Không ai để ý, bên trong đám đông có một ánh mắt lạ lùng dõi theo từng cử chỉ của Nghi, khoé miệng khẽ mỉm, giống như nhìn thấu tất cả.

  Nghi vốn thích đông vui, cứ nghĩ gánh hát sẽ ở lại nhà trọ, vậy tối nay chẳng phải sẽ vô cùng náo nhiệt hay sao, tiếc rằng không đủ phòng. Cũng phải thôi, thời này thì lấy đâu ra cái nhà trọ to thế, người đứng đầu đành đưa ra một ý kiến rằng chia làm 2 nửa, một nửa ở nhà trọ này, một nửa kiếm một nơi khác để ở.

  Nhóm người ở lại có Ngọc Khuê, một vài ca nữ, và có cậu nhóc xinh đẹp kia. Cô có thể lấy thứ danh dự nát bét của mình ra để đảm bảo, tên nhóc đó đẹp đến không giống thật, làn da mà cho dù có skincare cả ngàn lần, hoặc giàu hơn là đắp cả đống tiền vào, cũng chẳng bằng một góc của cậu ta. Đôi mắt mỗi lần cười lên là cảnh đẹp ý vui có thể ngồi chiêm ngưỡng cả ngày. Chỉ tiếc mặt non quá.

  Cậu ta khá dễ nói chuyện, chào hỏi một lượt xung quanh, sau cùng quay sang Nghi, ý muốn bắt tay.

  "Xin chào, tôi là Hồ Hoan. Rất vui được gặp..."

   ...cô gái không thuộc về nhân gian.

  Nghi giật mình, bất giác nhìn thẳng vào mắt cậu ta, vừa rồi có phải trong đầu đột nhiên vang lên câu nói kia không. Là giọng của cậu ta à? Hay do mình ảo giác?

  "À... ừm chào cậu."

  Phòng Nghi ở ngay cạnh phòng cậu ta, kiếp này đúng là không còn gì luyến tiếc, bên trái người đẹp, bên phải cũng là người đẹp, làm gì có ai có phúc sống trong mỹ cảnh như vậy. Mà cô chợt nhớ đến chút chuyện.

Lần trước gánh hát Tiêu Gian này ở kinh thành, ở quán Hoành Thuỷ, người em gái mất tích kia, nhà họ cũng ở ngay cạnh đó, lần này bọn họ vừa đến châu Hoan lại đến lượt Ngọc Trúc mất tích, không khỏi quá trùng hợp? Nếu tính thụ động của vụ án này cao thì Tiêu Gian hình như hơi đáng ngờ, bởi bọn họ cứ một thời gian lại đổi nơi biểu diễn một lần, đến nơi mới chẳng phải sẽ thuận tiện?

Nhưng khả năng này tương đối mong manh, cũng có thể chỉ do trùng hợp, bị Nghi gạt phắt đi. Sau đó trong phòng bỗng có mùi thơm nhè nhẹ, rõ ràng rất thơm, nhưng chỉ là thoang thoảng, không rõ là mùi vị gì.

Mấy hôm sau hồ sơ các vụ án cũng tới nơi, khá nhiều nhưng không đến nỗi như Nghi tưởng. Có những vụ đã tìm được xác và đã xác định được nguyên nhân chết cùng thủ phạm sẽ không gửi đến, hoặc có vài vụ xác định do không chịu được sự phản đối từ gia đình về chuyện tình cảm nên đã bỏ trốn cùng người tình thì trực tiếp bỏ qua. Sau cùng còn lại đúng 24 án. Vâng, là 24 đó, không đùa đâu.

"Nhiều thế này?"

"Có con của nông dân nghèo, nữ nhân trong lầu xanh, có cả con của phú ông, bên này còn có vị tiểu thư lệnh ái nhà quan tri phủ, nhưng phần lớn vẫn là con nhà nghèo. Nói chung không có đối tượng cụ thể."

"Cơ mà hắn chắc chắn phải có tiêu chuẩn riêng nào đó để bắt người chứ đúng không. Hai người nhìn này, cô gái đó đã mất tích được gần 2 năm, ít nhiều sống phải thấy người chết phải thấy xác, không thể nào có chuyện có một tên biến thái bắt người không có tiêu chuẩn chỉ để đem về ngắm mà không giết được."

"Cậu nói tiếp xem."

"Theo như kinh nghiệm của tôi, có 2 loại sát nhân biến thái tôi từng được nghe qua, một là giết người không có mục đích tiêu chuẩn, bạ đâu đánh đấy, chỉ để tìm hoan mua vui, dở người gần chết. Những kẻ này thường là trong thời gian ngắn sẽ sát hại nạn nhân, sau đó vất hoặc phi tang xác ngay, và đi tìm kiếm mục tiêu mới. Tôi cảm thấy loại người này có tính tự mãn kiêu ngạo từ trong máu, nhất định khiến thảm trạng người chết phơi bày ra xã hội coi như một thành tựu của bản thân chứ không thể một thời gian dài quan phủ không tìm được thi thể. Loại thứ 2, là kiểu sẽ kiếm tìm tiêu chuẩn được coi là điểm chung trên người mục tiêu, sau đó ra tay với từng người. Loại biến thái này nhắc tới là thấy ê răng, giống như là biết bản thân có thể trở thành con mồi của hắn nhưng tránh không được. Hắn không coi mỗi người chết dưới tay mình là một loại thành công, mà là hưởng thụ thú vui từ mạng sống của họ, hoặc là hắn bắt người có mục đích."

Nghi lại tuôn một tràng, sau đó với lấy ly nước Chiêu Văn rót sẵn tu sạch. Thái tử vẫn là lần đầu chứng kiến cảnh này, nói thế nào nhỉ, thiếu niên mà, khi chứng kiến một người đồng trang lứa hiểu biết những thứ này, phần nào cũng cảm thấy thán phục hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co