ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 34: Mất tích

Laam0110

  "Chiêu Văn đại lão gia, có phải thượng hoàng, không phân biệt được màu sắc hay không?"

  Trong bữa cơm tối, vẫn là ba người ngồi ăn, Nghi mới hỏi bọn họ.

  Chiều nay chơi thả diều cùng Ngọc Trúc thực sự mệt muốn chết. Đến lúc trời sâm sẩm tối mới quay về nhà trọ.

  "Sao em lại nói cái này."

  Thực ra nếu Nghi nhớ không nhầm, trong sách trước đây từng đọc được một đoạn, mù màu là một căn bệnh di truyền. Nếu cô nhớ đúng, vậy thì khả năng Ngọc Trúc thực sự là cốt nhục hoàng gia rất cao.

  "Thì anh cứ nói đi, manh mối đấy."

  "Phải, ông ấy không phân biệt được một số màu, sao em biết cái này, ngoài con cháu trong nhà ra không ai biết cả."

  "Khả năng Nguyễn Ngọc Trúc là huyết thống với thượng hoàng khá cao..."-"...đây nhé, nếu tôi nhớ không nhầm, bệnh mù màu bẩm sinh này, là do di truyền, nếu là nam nhân, chỉ cần mẹ mắc thì con chắc chắn sẽ mắc, nhưng đối với con gái, cả cha và mẹ phải cùng mắc phải thì con mới bị. Nói cách khác, Nguyễn Hương người này bị mù màu, tức là cha Ngọc Trúc, cũng phải có căn bệnh này."

"Em nói gì cơ, mù màu? Di truyền?" Vẻ mặt mù mờ của hai người khiến Nghi giật mình, thế thời đại này chưa có hai khái niệm đó à? Cô đành sắp xếp từ ngữ trong miệng một lượt, giải thích.

"Nói một cách đơn giản, có một số đặc điểm ở cha mẹ sẽ truyền sang cho con cái, ví dụ như ngoại hình, hay sức khoẻ gì đó, gọi là di truyền. Còn mù màu..." bệnh Dalton, à nhớ rồi, tận đến thế kỉ 18 mới có người phát hiện ra "...là một căn bệnh khiến người ta không thể phân biệt một số màu sắc, thường là màu đỏ, màu xanh hay màu vàng. Nhìn chung cũng không ảnh hưởng đến sức khoẻ, chỉ bất tiện trong cuộc sống một chút thôi, à không, nhiều chút. Chiều hôm nay tôi có hỏi thử Ngọc Trúc, con bé không phân biệt được màu sắc. Thực ra thì tỉ lệ nam nhân mắc bệnh này cao hơn nữ nhân rất nhiều, nói một cách chính xác, anh gặp 12 người con trai sẽ có một người mắc, nhưng phải gặp đến 200 nữ nhân mới có một ca. Nên không ngoại trừ khả năng nhỏ cha em ấy tình cờ cũng có bệnh. Nhưng nói thật lòng, cái giá trị nhan sắc này của Nguyễn Ngọc Trúc, nếu không phải con cháu nhà anh, tôi cũng chẳng biết đi đâu tìm được thứ gen tốt thế."

Hai người kia nghe Nghi xổ một tràng, đầu óc sớm đã ngạc nhiên đến đình công, cũng không kịp để ý câu cuối cùng cô có thêm vào một từ, 'gen'.

"Mấy thứ này em học ở đâu?"

"Không phải tôi nói với anh rồi sao, tôi đây trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không có chuyện gì là tôi không biết."

Phét đấy, thực ra bà ngoại cô cũng có bệnh này, nên hồi bé có tìm hiểu, chứ cũng chả phải giỏi gì.

"Nên là...tôi biết mấy cái này không phải ổn rồi sao, đừng bắt tôi học chữ nữa, mệt lắm...nha (〃 ̄︶ ̄)人"

Chiêu Văn hắn vừa cảm động được 2s, lập tức bị câu nói này kéo ba hồn bảy vía về, điềm nhiên tiếp tục ăn cơm, trên mặt là mấy chữ 'Nằm mơ' to đến mức chỉ cần không mù, cận loạn viễn gì cũng đều có thể đọc được.

"Cậu Lục hiểu biết nhiều thật, đúng là khiến ta mở mang tầm mắt."

"Haha thái tử quá lời, chỉ là chút kiến thức lượm nhặt thôi, không đáng khoe khoang."

Thực ra trên mặt Nghi cũng đã viết rất to mấy chữ cực kì kiêu ngạo, để trưng ra cho Chiêu Văn xem, người khác thì nói sao cũng được, đó là...

'Khen ta đi.'

Hắn có hơi bật cười, đứa nhóc này vậy mà có lúc mắt sáng rỡ chờ hắn khen ngợi. Có lúc dễ thương vậy à.

Bất đắc dĩ, đưa tay xoa xoa đầu.

"Phải phải, ngươi giỏi lắm."

So sánh thế này thì có chút phổ thông, nhưng thật lòng mà nói, nếu Nghi có đuôi, đúng là sẽ vẫy loạn vì lời khen này.

Trong một cuộc tình, người khổ nhất không phải hai kẻ suốt ngày show ân ái, mà là bạn của họ. Nhân Tông sau khi bị cho ăn (cơm tró) đến phát ngấy, quyết định tịnh tâm coi như không nghe không biết không quan tâm.

Lúc rời khỏi vương phủ, Nguyễn Tản đã gọi ngài lại, ấp úng dặn dò một chút, rằng 'Nếu hai người đó có làm chuyện gì kỳ lạ mong Thái tử đừng để ý', ngài còn cười đùa bảo họ thì làm được chuyện gì kỳ lạ, giờ thì hiểu rồi đấy. Đúng là hoàn toàn quên mất quên cạnh còn có người đây mà. (Tui tưởng tượng cảnh sau này hai ông bà kia cãi nhau xong tìm thái tử kể lể, cười chết tôi (~ ̄▽ ̄)~)

Đang muốn tiếp lời thì bên ngoài truyền đến tiếng khóc long trời lở đất, thật lòng là to đến chói tai. Nghi vỗ vỗ bàn, ánh mắt hưng phấn kiểu 'Hai người, ra hóng với tôi đi.'

Nhưng đời nào có chuyện cốt cách thanh tao như bọn họ có hứng thú với những thứ phàm phu tục tử này, một người tiếp tục gắp thịt, một người tiếp tục ăn cơm, không mảy may có ý định ra ngoài xem chuyện thiên hạ.

Nghi đành tự thân vận động, ló mặt ra ngoài, bắt gặp hình ảnh người phụ nữ đang gào khóc thảm thiết trước cửa, hình như là công đường.

Giọng bà lạc hẳn đi, phát âm chẳng rõ chữ nghĩa. Người nam nhân trẻ hơn thì cũng không nén được đau buồn, chỉ là ít nhất bình tĩnh hơn, cố an ủi.

Nghi chỉ nghe được chữ được chữ mất, rằng "Mong quan huyện suy xét, con gái tôi mất tích đã mấy ngày, nay vẫn không có chút tin tức gì, người làm mẹ như tôi làm sao mà sống yên cho nổi."

'Lại là thiếu nữ mất tích?' Nghi đặt ra dấu hỏi chấm to đùng trong đầu, không trùng hợp thế chứ.

"Này hai vị, tại sao tôi thấy nhiều vụ thiếu nữ mất tích quá vậy, lần trước lúc tìm ở Trường Yên và Kinh thành trong nửa năm đã là 17 hộ báo mất tích con gái, trung bình cứ một tháng là ba hộ có thiếu nữ mất tích. Nếu không phải họ rủ nhau đi trốn thì khả năng có nội tình."

  "Giờ ý em sao, muốn đi điều tra à."

  "Rằng thì mà là...nếu anh rảnh thì đi cũng được..."

  Hẳn là cũng được, trên mặt em hiện chữ 'Nhất định muốn đi' rõ mồn một kìa.

"Nếu xong việc sớm có thể để ý một chút."

Nhưng cuộc đời là những chuyện trùng hợp diễn ra liên tục, đến mức sáng hôm sau Nghi phải thốt ra một câu 'Miệng mình đúng là quạ đen.'

Khi bọn họ quay lại nhà của hai mẹ con, bằng một cách kỳ lạ nào đó, Nguyễn Ngọc Trúc sống an an bình bình 10 năm trên đời này, sau khi gặp Nghi, ngày hôm sau liền mất tích.

Lúc Nghi biết chuyện đã phải tự bật ra một câu cảm thán 'Trùng hợp thế.' Nguyễn Hương gặp bọn họ thì không màng gì cả, tiến đến túm lấy cổ áo Nghi. Mắt bà đỏ hoe, tơ máu dày đến đáng sợ, mái tóc hôm qua rất gọn gàng búi bằng khăn nâu nay lộn xộn đến mức khiến bà trông như già đi mấy tuổi.

"Tôi hỏi cậu, con gái tôi đâu, tại sao sau khi gặp các người nó lại mất tích, Trúc của tôi đâu."

Nghi bị bất ngờ cũng không dám manh động, để mặc bà tra hỏi. Đầu thầm nghĩ không lẽ vận mình cứt chó như vậy, vừa gặp ai là mang đến xui xẻo cho người đó. Vả lại đứa nhỏ như Ngọc Trúc, có thể đi đâu được cơ chứ.

"Cô à, bây giờ tôi cũng mới biết chuyện Trúc mất tích, thực sự không phải do chúng tôi. Mong cô bình tĩnh, nếu giúp được nhất định chúng tôi sẽ giúp."

Nghi đành bất lực giải thích, dù biết với tâm trạng này của bà ấy không thể nghe lọt.

"Tôi không muốn, các người trả lại Trúc cho tôi."

Giọng bà yếu ớt đến tuyệt vọng, tay lỏng dần rồi quỳ sụp xuống dưới chân Nghi, nước mắt vẫn không ngừng tuôn, cùng với âm thanh lẩm bẩm 'Trả lại con bé cho tôi'.

Nhân Tông đỡ bà vào nhà, Chiêu Văn đi quanh đó xem xét đôi chút. Sau khi rót cho bà cốc nước, Nghi mới ân cần xoa xoa lưng bà, nhẹ giọng hỏi thăm.

"Cô Hương à, tôi biết bây giờ cô thực sự không thể giữ nổi bình tĩnh, nhưng mong cô có thể nói rõ tình hình cho chúng tôi, hai người đó rất giỏi, có lẽ sẽ giúp gì được chăng?"

Nguyễn Hương run run tay, chắc vẫn đang nghẹn ngào.

"Hôm qua sau khi các người về, tôi dọn cơm ra để hai mẹ con cùng ăn, sau đó đi phân loại lá thuốc, để con bé ngồi chơi một mình. Sau đó...sau đó... lúc tôi ra đã không thấy nó đâu nữa, tôi chạy trong núi tìm cả đêm đều không thấy."

"Chính xác là canh mấy?"

"Chắc khoảng cuối giờ Dậu."

"Bình thường có ai hay lui tới đây hay không?"

"Không có, vì là sâu trong núi, nơi đây cũng không có gì, chỉ thỉnh thoảng gặp mấy đứa nhỏ tò mò tới, cũng ít khi để con bé tiếp xúc với người ngoài. Quanh đây có mấy con vẹt hay bay tới vào buổi tối, chỉ cần có người lạ chúng đều sẽ kêu, tôi chắc chắn sẽ nghe thấy."

"Cô có gây thù với ai hay không?"

"Tôi đã chuyển đến sống ở đây rất lâu rồi, hằng ngày chỉ ra ngoài giao lá thuốc, ngoài thầy lang thì không còn tiếp xúc với người khác, nhưng ông ấy đối với tôi rất tốt, cũng không biết tôi có một đứa con gái."

"Ờm...vậy cha của Ngọc Trúc thì sao...Biết đâu ông ấy đến đón con bé..." câu này vốn để thăm dò thân phận của cô bé, tại thời điểm này rất thích hợp để bà ấy nói ra đôi chút thông tin.

Thái tử cũng ngạc nhiên một chút, rồi ngầm đồng ý cho phương án này của Nghi.

"Không phải cha nó, ông ấy... không đời nào đâu."

Nghi thực sự xót lòng, đã 10 năm, đến một chút tin tức cũng không có. Bà một mình chịu đắng cay vạn khổ, một mình nuôi con, hoá ra chỉ là bởi vì vẫn còn một sợi niềm tin mong manh mà người ngoài nhìn vào đều chậc lưỡi nói ngốc.

"Cô mệt rồi, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, với tôi Ngọc Trúc rất giống một người em gái dù mới gặp một lần."

"Nhưng các cậu là ai, tại sao lại phải giúp tôi."

"Tôi bảo cô rồi mà, chúng tôi chỉ là thư sinh mà thôi." Nghi nghiêng mặt nhoẻn miệng cười với bà ấy.

Vài phút sau, Nguyễn Hương ấy vậy mà ngủ mất, Nghi ngạc nhiên đến không nói nên lời, ngẩng phắt đầu khó tin nhìn thái tử.

"Bà ấy mệt quá, ta chỉ cho thêm chút thuốc mê vào nước để bà ấy nghỉ ngơi mà thôi."

Cô ngầm bái phục trong lòng, ngài nhanh tay thật đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co