ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 33: Em gái

Laam0110

"Khoan, anh nói lần này tới châu Hoan có việc gì cơ?" Nghi đang ngồi gắp thức ăn, gắp đến miếng đậu mà như nghe được tin gì động trời lắm. "Công chúa thất lạc? 10 năm?"

"Chưa xác nhận có đúng hay không, nên mới cần ta đích thân đi đây."

Công chúa thất lạc 10 năm, khoan, nếu tính theo tuổi tác hiện tại, cô bé kia chẳng phải An Tư công chúa hay sao. Trong sách không có đề cập ngày sinh hay quá chi tiết về cuộc đời cô ấy, chẳng lẽ là vì lý do này.

"Nếu đúng là công chúa thật thì sao, đón em ấy về à."

"Tất nhiên."

Haizzzz, chẳng hiểu được đón về là tốt hay xấu đây, mặc dù cuộc sống ở nhân gian không tốt bằng trong cung, nhưng vẫn hơn 10 năm sau phải cống mình cho giặc dữ.

"Vậy anh điều tra được những gì rồi?"

"Trước mắt mới chỉ xác định được thời gian cô bé này ra đời, khớp với thời gian thượng hoàng nói."

  "Ồ, vậy anh định điều tra thế nào, cũng không thể trực tiếp hỏi mẹ em ấy được, nếu không phải người ta có khả năng cầm chổi rượt chúng ta luôn đó."

  "Phải tới tận đó mới có thể xác minh, hiện giờ trong tay ta không có gì cả, chưa đưa ra kết luận được."

  Với đầu óc đơn giản như Nghi, mấy cái liên quan đến huyết thống như này cô cảm thấy xét nghiệm ADN cách duy nhất. Nhưng thời đại này thì lấy đâu ra thiết bị, nếu chỉ suy luận suông thì vẫn có xác suất sai sót dù là rất nhỏ.

  Trước tiên vẫn phải xác minh xem liệu đúng là có khả năng cô bé kia là công chúa không đã, An Tư khi được cống cho Thoát Hoan chắc khoảng mười tám đôi mươi, thì hiện tại cũng tầm 9, 10 tuổi gì đó.

  "Ờm, cho tôi hỏi chút. Hai người đã bao giờ nghe đến An Tư chưa?"

  "Là gì vậy, một địa danh à, hay là một ai đó?"

  Thôi đúng rồi, An Tư hiện tại vẫn chưa xuất hiện với tư cách một công chúa, khả năng thân phận cô bé kia khá cao.

  "Không có gì, tiện miệng hỏi thôi. Tôi có ý này, hay là..."

  Hôm sau, vật lên vật xuống cuối cùng cũng tới nơi. Theo ý của Nghi, ba người để những người lính hầu cận tới nhà trọ trước để đặt phòng, sau đó theo thông tin đã biết, tìm đến một căn nhà nhỏ sau núi. Cũng may giữa ở đây chỉ có nơi đó là có người, tiện cho bọn họ lấy lý do. Trước khi tới còn không quên sửa soạn lại đôi chút, chứ ngoại hình như bọn họ không thuyết phục.

  Nghi nhỏ người nhất, cũng ít doạ người hơn hai vị nam tử hán cao lớn kia, nên chủ động thưa.

  "Có ai ở nhà không?"

  Gọi đến lần thứ 3, mới thấy hình dáng một cô bé nấp sau cánh cửa dè dặt nhìn bọn họ. Dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to mà trong vắt, sống trong núi nhưng da lại trắng mịn không tỳ vết, khiến cho loại 'ngoại hình bình bình' như Nghi không khỏi thấy xót xa cho phận mình, cái gì gọi là gen tốt.

  "Em gái à, bọn anh vốn đi vãn cảnh mà không may lạc đường, lại thấy ở đây có nhà, chẳng hay mẹ em đâu rồi?"

  Trẻ nhỏ đều tin người dễ dụ, bé gái thấy trước mặt mình 'ba' nam tử dung mạo xinh đẹp động lòng thì đã mau chóng buông bỏ cảnh giác, lại thêm thái độ hoà hoãn của Nghi, từ núp sau cửa đã lộ hẳn gương mặt ra, âm thanh cũng cao hơn.

  "Mẹ, mẹ đi hái thuốc vẫn chưa về."

  "Vậy có thể cho anh xin chút nước uống không, ba người anh đã đi vòng vòng ở đây hai ngày rồi."

  Chiêu Văn phía sau bụm miệng, đúng là nói dối như thở, không biết điểm dừng mà.

  "Nhưng...nhưng mà..."

  Chợt tiếng một người vang lên.

  "Các cậu là ai."

   Một người phụ nữ khoảng ba mấy, đúng là có tư sắc, 10 năm trước có lẽ đúng là một đại mỹ nhân.

  "Thứ lỗi chúng tôi đường đột, tôi và hai huynh đây vốn là thư sinh, vài ngày trước ghé qua cảm thấy phong cảnh nơi đây hữu tình, muốn đi du ngoạn một chút sơ ý lạc đường, không biết có thể cho chúng tôi xin chút nước uống không."

Chắc là xuất phát từ cái niềm tin không rõ là từ đâu ra, mặt đẹp chắc chắn không phải người xấu, cô ấy thực sự cho bọn họ ở lại.

"Cô làm nghề hái thuốc sao, ta thấy trong nhà phơi khá nhiều." Câu này là Chiêu Văn nói.

"Phải, ngày nhỏ có học qua."

Nghi vừa đưa ly trà đến miệng thì một cơn buồn nôn dồn lên tận óc, hậu chấn thương say xe.

"Cậu làm sao vậy."

"Thành thật xin lỗi, tôi từ bé thân thể yếu ớt, mỗi lần đi xe ngựa sẽ nôn thốc nôn tháo đến mấy ngày, để cô phải chê cười rồi."

"Để ta đun cho cậu ấm thuốc, Trúc, con vào trong nhà lấy cái ấm màu xanh, những cái kia mẹ đun thuốc xong chưa kịp rửa."

Cô bé chạy lon ton vào trong bếp, sau đó bê ra cái ấm màu đen, phải, chính là một màu đen tuyền luôn, kì lạ là mẹ cô bé cũng không nói gì, thản nhiên cho lá thuốc vào. Nhưng Nghi cũng không để ý lắm.

"Tôi vẫn chưa biết tên cô, vả lại tại sao hai mẹ con lại phải sống tách biệt trong núi như vậy?"

"Ta họ Nguyễn, tên một chữ Hương, cậu gọi ta là Hương được rồi." Trực tiếp bỏ qua câu hỏi thứ 2 của Nghi.

Giọng cô ấy rất lạnh nhạt, có lẽ tôi luyện ra từ những tháng ngày chịu xa lánh khinh ghét của người trong làng. Tuy nói đun thuốc là ý tốt, nhưng từ đầu tới cuối đến một chút biểu cảm trên mặt cũng không để lộ ra, đúng là vừa thương vừa sợ.

"Vậy cô bé, em tên gì?" Nghi chuyển sự chú ý đến cô nhóc vẫn luôn mở to đôi mắt to tròn nhìn mình, cảm tưởng như em ấy còn không chớp mắt. Quá dễ thương rồi (╭ ̄3 ̄).

"Nguyễn...Nguyễn Ngọc Trúc."

Ui, tên hay thế.

Hiện tại Nghi không tiện cưng nựng cô bé, nhưng cái gương mặt này, đúng là không thể nhịn nổi muốn ngắm thêm một chút đây mà.
Dù biết sự thật nhưng cô vẫn phải giả vờ.

"Cũng họ Nguyễn luôn sao, vậy cha em..."

"Em không có cha, mẹ nói ông ấy đi rồi."

Nghi biết chạm vào chuyện này là không đúng, nhưng không thể làm gì khác được. Nhìn vào đôi mắt trong trẻo ngây thơ kia mà trong lòng tự vả tự chửi 'Khốn nạn' 9981 lần, sao mày có thể khốn nạn như vậy hả, em ấy còn nhỏ như thế.

"A, thành thật xin lỗi, do tôi quá nhiều chuyện rồi."

"Không sao, ta nghe nhiều quen rồi, trông các cậu cũng còn trẻ, là anh em một nhà sao."

"Không phải, chúng tôi chỉ là cùng chung chí hướng học hành nên quen biết nhau."

"Anh trai nhỏ, anh kể chuyện ngoài kia cho em nghe đi." Đột nhiên Ngọc Trúc sà vào lòng Nghi, làm cô giật nảy mình. Bé à, mê trai không xấu, nhưng đừng lộ liễu vậy được không, dù chị biết chị hoá trang khá là đẹp, nhưng không thể tin người nhanh thế được. Vả lại đừng gọi chị là anh trai, nếu không nhầm thì anh trai em là tên đang ngồi thảnh thơi uống nước chè kia kìa, không phải chị. Đâu chỉ anh trai, cháu trai gọi bằng cô của em cũng đang ngồi đó đó.

Tuy trong lòng thét gào, cũng lườm Chiêu Văn đến cháy mặt, ngài ấy chắc chắn biết cô đang nghĩ gì, dửng dưng nở nụ cười kiểu 'Mọi thứ nhờ cả vào em nhé."

'Nhờ cái con khỉ ấy, đây là em ai, em tôi à, kéo tôi theo thì không nói, lại còn cho tự sinh tự diệt, lương tâm ngài đâu rồi.'

'Còn ngài nữa Thái tử, đây là cô nhỏ của ngài đó, sao lại cùng Chiêu Văn ngồi thảnh thơi xơi nước hoa rơi cửa Phật vạn sự tuỳ duyên thế. Chú cháu giống nhau đến đáng sợ.'

"Ngọc Trúc muốn nghe chuyện gì?"

Chiêu Văn nghe câu này mà tí thì phì cười, em đã bao giờ nói được câu nào tử tế như vậy với ta chưa, KHÔNG HỀ CÓ. Vậy mà cái giọng hoà hoãn này là gì, ta chẳng lẽ không bằng nổi một đứa trẻ à.

"Trúc, không được làm phiền người khác. Thành thật xin lỗi các cậu, không cần để ý con bé."

  "Không sao không sao, cô đã cho chúng tôi nước, còn mất công đun thuốc cho tôi, Hoàng Lục tôi đây mới là người cần cảm ơn."

  "Hôm trước có mấy bạn chạy tới đây chơi, còn cầm theo món đồ chơi rất kỳ lạ, mẹ bảo đó là diều, em thực sự rất muốn chơi thử." Đúng là đứa trẻ 10 tuổi, lại còn sống tách biệt với xã hội, ước mơ cũng giản đơn quá mức.

  "Diều thì anh không biết làm, cơ mà..." Nghi liếc mắt sang chỗ Chiêu Văn, ý bảo 'Anh chắc là biết làm đấy nhỉ'.

  Hắn hiểu ý, vỗ vỗ vai thái tử.

  "Tình cờ ta biết làm cái này, nhưng còn phải xem nhà cô có đủ dụng cụ không nữa."

  Nguyễn Hương chắc cũng muốn chiều con gái, dù sao con bé cũng còn nhỏ mà lại không thể chơi những trò chơi con nít như vậy cũng thật tội nghiệp.

  "Trong nhà có, hôm trước ta mua về định làm cho nó một cái nhưng không biết cách, đành nhờ cậu vậy."

  Hai người kia xắn tay áo, ngồi bắt đầu mày mò các thứ, thú thật là Nghi cũng không rành mấy cái này, chỉ thấy họ đo đạc xong cắt buộc các thứ.

  "Ồ, hai huynh làm giỏi thật." Cô cũng không ngại mà cảm thán.

  Ngọc Trúc cũng phấn khích mà chạy quanh xem, trông đến là buồn cười.

  "Sao huynh biết làm cái này hay thế?"

  "Học của lão Tam, nghe nói năm đó là Trạng nguyên Nguyễn Hiền dạy làm."

  Đúng là con vua, đến đồ chơi cũng là Trạng nguyên dạy cách làm, Nghi cảm thán. Nếu ông ấy không mất sớm có khi cô cũng sẽ nhờ Chiêu Văn đưa đi gặp, xin bí quyết học hành chăm chỉ để về còn áp dụng.

  Sau khi căng tấm vải trên khung, hắn mới quay sang cô bé.

  "Muội có muốn vẽ gì lên đây không, không phải trẻ con đều thích những thứ sặc sỡ sắc màu hay sao."

  Bất ngờ rằng Trúc lắc đầu nguầy nguậy, bảo.
  "Không thích, dù sao cũng đều là màu xanh, hoa cỏ đều không đẹp."

  Nghi nghe câu này xong ngớ người, cái gì gọi là 'đều là màu xanh'. Không phải có mực đỏ đây sao.

  Có chút chột dạ, cô mới lựa lời kéo Ngọc Trúc lại, nhỏ tiếng hỏi.

  "Trúc có thấy áo của vị đại huynh đó màu gì không?" Rồi chỉ vào tấm lưng đang lúi húi làm diều của Chiêu Văn, anh ấy mặc một tấm áo dài màu lam nhạt.

  "Em cũng không biết nữa, đó không phải màu xanh sao, em thấy không hợp với anh đó chút nào."

  Đầu Nghi nổ tách một cái, cô bé này, không lẽ là bị mù màu. Cộng với việc khi nãy hai mẹ con họ không phân biệt màu cái ấm thuốc, sợ rằng do di truyền.

  Vậy chẳng phải có manh mối rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co