ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 32: Chuyện phiếm bên lề

Laam0110

    "Bánh hoa quế do lão Tuyền làm đây, ăn xong rồi viết tiếp."

  Ông đặt đĩa bánh xuống bàn, liếc nhìn những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, người mù cũng nhìn ra là thái độ viết chống đối, gương mặt tên nhóc kia hiện rõ vẻ cam chịu và đầy ghét bỏ, cũng không biết nó ghét phải luyện chữ hay ghét tác phẩm như giun đất mà mình viết ra nữa.

  "Rõ ràng là không để bụng mà còn lừa tôi..."

  "Đừng than vãn nữa, ngoan ngoãn chép hết cho ta." Chiêu Văn thảnh thơi ngồi phe phẩy cây quạt, mắt hướng ra hồ cá thưởng thức phong cảnh. Ngốc thật, ta vì sao phải làm đến mức này chứ. Hắn thầm cười trong lòng, nhưng ý cười lại xót xa không thôi.

  "Chiêu Văn phú ông, tôi có thắc mắc này rất lâu rồi, anh có thể giải đáp không."

  "Nói đi."

  "Anh rõ ràng là có tài năng diễn xuất như thế, lừa tôi mất mấy vố rồi, tại sao khi trước tôi chỉ dùng một chữ 'vương' để thăm dò thân phận anh lại để lộ hết sơ hở trên mặt? Tôi nghĩ anh hoàn toàn có khả năng tạo ra một lời nói dối hoàn hảo khác."

  "Em chắc thứ ta để lộ là sơ hở chứ?" Hắn nhướn mày một cái, kiêu ngạo đến từng hơi thở.

  "Không lẽ, anh cố tình? Tại sao?"

  "Trùng hợp khi đó ta nghĩ ra một chuyện khá thú vị, có thể đem ra thử."

  "Đừng có nói với tôi là từ giây phút đấy anh đã tính đến cả chuyện lừa tôi ở trong rừng? Không nham hiểm đến mức đó chứ."

  "Tình cờ ta đúng có là tính đến bước đấy." Chiêu Văn nhoẻn miệng cười, mặt thì rõ đẹp, nhưng thái độ thì thiếu đánh quá.

  Nghi nắm chặt cây bút trong tay, kiềm chế không quét lên mặt anh ta vài đường, cái nhan sắc này không có tội, không thể huỷ. Chuyện cũ bỏ qua, nộ khí xung thiên là không tốt.

  "Nghe nói Chiêu Văn Vương văn hay chữ tốt bậc nhất kinh thành, có thể viết mẫu giúp tôi mấy chữ có được không."

  "Ta có thể xem như đây là em đang ngưỡng mộ không."

  "Tuỳ ý nghĩ đi."

  "Muốn chữ gì."

  "Quân tử báo thù, thập niên bất vãn."

"À..." Hắn bật cười thành tiếng, bất đắc dĩ nhưng vẫn viết. Cô ngồi cầm cây quạt phe phẩy, thật lòng người ngoài nhìn vào chắc còn tưởng hai người phải quen biết nhau lâu đến mức giống nhau đến từng cái nhấc tay nhếch mày, thực tế có vẻ là Nghi đang vô thức trở nên rất giống với Chiêu Văn thì đúng hơn, không biết là vì sao, chỉ là cô cảm thấy ngài ấy rất đáng để học hỏi, cái gì cũng đáng.

"Đằng nào cũng tiện cầm bút rồi, anh viết cả mấy trang này nữa đi, không còn nhiều đâu, hơn 2 trang giấy thôi."

"Nằm mơ."

"Cơ mà tại sao giờ này anh vẫn còn chưa xuất phát, không phải bảo sẽ đến nơi rất muộn hay sao. Không lẽ...đợi tôi hả?"

Chiêu Văn đang định tiếp lời thì bóng dáng một người bước tới, chính là Nhân Tông, vị thái tử một thân bạch y vẫn chưa từng thay đổi, không nhiễm bụi trần, sạch sẽ đến mức khiến người ta không nỡ chạm vào.

"Hoàng thúc... thúc luyện viết chữ?"

"Đâu có, có người nhờ ta viết mẫu ấy mà, thái tử xong việc rồi?"

"Phải, thật có lỗi quá, vì công việc đột xuất của ta mà làm lỡ mất thời gian, chúng ta có thể xuất phát được rồi."

"Đằng nào cũng đến giờ trưa, chúng ta ăn cơm rồi đi."

"Cậu trai này cũng đi cùng?"

"Phải, cũng may sáng nay tình cờ thái tử có việc hoãn lại thời gian, nếu không chắc ta phải vác con sâu ngủ này lên đường mất."

Sự chú ý của thái tử không nằm ở câu nói đùa kia, mà va phải cây quạt Nghi đang cầm trên tay, có sốc một chút, sau cùng day day mi tâm mà thở dài.

"Cậu Lục, sao cậu lại cầm cây quạt đó."

"Là vương gia cho ta mượn, thái tử thấy có gì không đúng sao?"

Chẳng có chỗ nào là đúng cả, cậu có biết ý nghĩa của vật này là gì không, hả, hả, hả, đến ta còn không có quyền chạm vào nó.

Nghi liếc thấy gương mặt cười cợt không có lấy một phần nghìn đáng tin cậy của Chiêu Văn, biết có điềm.

Ba người ngồi trên một chiếc bàn tròn nằm dưới mái hiên phòng của Chiêu Văn, giờ cô mới để ý, từ chỗ này có thể nhìn thẳng sang phòng của mình, bao quát cả sân vườn, Dực Đình và phòng ngủ.

"Tôi ngồi thế này mà được sao, vị kia là Đông cung Thái tử đó."

"Không sao, hắn không để ý đâu."

"Chẳng hay quê quán gia cảnh của anh bạn Hoàng Lục đây thế nào, chúng ta nếu xét về tuổi tác hình như cũng tương đối nhau, không cần khách sáo với ta làm gì."

"Thật không dám giấu, tôi lang thang cơ nhỡ từ hồi lên 7, cũng không có gì nổi bật cả, không đáng để thái tử bận tâm."

"Đáng chứ." Cầm được cây quạt đó của hoàng thúc đã là không tầm thường rồi.

Nghi không hiểu thâm ý đằng sau nụ cười nhẹ này của Nhân Tông nhưng chắc chắn không phải điều gì tốt đẹp.

"Cơ mà cậu rất giống một người, rất giống cô gái bên cạnh hoàng thúc mấy hôm trước."

"Haha, vậy sao, tôi từ trước đến nay chẳng cao lớn gì, mọi người cũng thường bảo trông dáng dấp giống con gái, không ngờ thái tử cũng nghĩ vậy."

"Không phải, không hẳn là bề ngoài, chỉ là cảm giác cậu mang lại khá là giống nàng ta."

"Ồ, thái tử cảm thấy giống ở đâu vậy?" Chiêu Văn hơi có hứng thú với chủ đề này, đặt ly nước đến trước mặt hai người, sau đó ngạc nhiên hỏi một câu.

"Chắc là...vui mắt đi. Khác những thư sinh ngày ngày quanh quẩn bên miệng toàn là đạo Khổng Tử."

"Quá khen, thái tử trái lại không khác là mấy so với tưởng tượng của tôi." Nhưng tưởng tượng của tôi về ngài là mốc thời gian ngài gần 50 tuổi chứ không phải hiện tại, vậy mà lại giống nhau đến thế này. "Ngài có vẻ rất thân với vương gia?"

"Ừm, ta và hoàng thúc chơi cùng nhau từ ngày bé."

"Chơi với vị này gần 20 năm như thế mà vẫn chưa bị dạy hư, thật sự cảm phục."

"Nói cái gì vậy hả." Anh phát nhẹ vào tay Nghi một cái, cũng chẳng phải tức giận, chỉ là không ngờ em nói vậy.

"Haha, hoàng thúc đâu đến nỗi như cậu nói, chắc cậu bị y lừa cho mấy vố rồi đúng không?"

"Sao ngài biết?"

"Hơn chục năm nay số lần ta bị lừa còn gấp mấy lần tuổi cậu đó. Có vài lần đúng là muốn treo người này lên đánh cho một trận nhớ đời, khổ nỗi y cậy có phụ hoàng ta, toàn trốn sau lưng phụ hoàng, làm ta tức mà không làm gì được."

"Ồ, quá khứ oanh liệt vậy sao?" Cô ngân dài ở tiếng cuối, ý tứ trêu chọc.

  "Cũng không cần cảm thán quá khứ, y hiện tại cũng không hề kém cạnh. Mấy tháng trước, không biết y lại mang nợ phong tình gì, bị con gái nhà người ta tìm đến tận cửa đòi sống đòi chết, cũng may thượng hoàng không ở kinh thành, nếu không y gặp chuyện lớn rồi."

  "Thái tử..." cô bất ngờ, không phải ngài ấy ít nói lắm sao, đột nhiên trở nên hoạt ngôn quá vậy.

  "A, ta nói hơi nhiều nhỉ, cũng vì trong cung ít khi có người dám ngồi cùng bàn nghe ta kể chuyện, trừ hoàng thúc ra, vậy nên ta có hơi nhiều lời, mong cậu thông cảm cho."

  "Hahaha, không sao hết, được ngồi tán gẫu cùng thái tử là phúc phần của ta, ngài có gì cứ việc nói." Cô cũng thả lỏng dần, không còn căng thẳng như khi nãy, cũng bởi cảm thấy Nhân Tông cũng không khó để nói chuyện.

  Thiên hạ có câu 'Chung một tình yêu không bằng chung một kẻ thù.' Hai người ngồi nói xấu ngay trước mặt đương sự. Chiêu Văn đúng là có đến 8 phần bất lực. Những lúc thế này nhất định phải làm ra vẻ thiên hạ loạn lòng không loạn, đại khái chính là chỉ cần mình không ngại người khác sẽ là người ngại, im lặng nghe xem câu chuyện của hai tên nhóc này có thể đi xa đến mức nào.

  "Năm ta 4 tuổi, y mới lên 7, có lần ham vui trèo lên gốc hạnh ở ngự hoa viên, không để ý cành bị gãy, y ngã thẳng xuống hồ nuôi cá của thượng hoàng, doạ chết mất mấy con."

  Cô vỗ đùi cười đến đau bụng, ham chơi chi để rồi thương tích đầy mình vậy hả.

  "Lúc bọn ta còn theo học vị thái phó họ Nguyễn, đến một trang bài thầy cho y còn không chịu nộp, còn bày trò chọc phá thầy, sau đó bị thượng hoàng phạt đứng tấn suốt 2 canh giờ vẫn không chịu thôi."

  "Vậy mà ngài ấy bắt ta luyện chữ, còn chép tận 5 trang giấy. Vương gia, ngài không có tư cách mắng tôi nhé."

  "Ta không mắng để cậu làm loạn à. Thôi được rồi, ngưng ngay, chúng ta nên xuất phát sớm, ăn rồi còn nghỉ ngơi nữa."

  Nghi thật không ngờ, đến đồ dùng của mình Chiêu Văn cũng thu dọn hết cả rồi, chỉ đợi đến giờ là xuất phát.

  Bọn họ lần này đi xe ngựa, nhưng cô vẫn nôn thốc nôn tháo, máu say xe đã ăn sâu vào tận tuỷ rồi, cứ một đoạn cô phải tìm chỗ nôn một lần, trông đến là khổ.

  "Em chưa uống thuốc ta đưa à."

  "Tôi uống rồi, hình như không còn tác dụng nữa. Chắc chết quá."

  "Ngồi lại đây." Chiêu Văn gọi Nghi, sau đó ngồi nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, êu, lại một hành động soft muốn đổ lên đổ xuống. Đang khó chịu muốn chết nhưng cô vẫn không nhịn được cười ngu một cái.

  "Cười gì?"

  "Không, chỉ là thật may khi có anh đi cùng. Nếu không tôi thà đi bộ đến đấy còn hơn."

  Thái tử nãy giờ đi tới một gian hàng mua chút bánh ăn dọc đường.

  "Cậu liệu có chịu được không, ít nhất phải đến sáng mai chúng ta mới tới nơi." Nhân Tông lo lắng hỏi.

  "Hả??????"

  Chiêu Văn mỗi lần nhìn cô khó chịu trong lòng cũng chẳng thoái mái gì, không nghĩ tình trạng của em kém như vậy.

  "Chúng ta ngồi nghỉ chút vậy, lát đi tiếp."

  Ngồi một lúc thì cô lại ngủ quên mất, gục trên vai hắn. Chiêu Văn ra lệnh mọi người không làm ồn, trực tiếp bọc người vào trong lòng bế lên xe, nhân lúc cô ngủ quên mà đi.

  Nghi có lẽ đã không biết, suốt chặng đường dài ngày hôm đó, Chiêu Văn đã ôm cô đến tê rần cả tay, chỉ sợ nếu mình cử động nhiều cô sẽ tỉnh giấc, cho đến tận khi đến nhà trọ giữa đường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co