ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 30: Trăng sao nối duyên

Laam0110

  Sau một vài tiết mục, người biểu diễn đứng dậy chào quan khách, bấy giờ người đánh đàn phía sau rèm mới lộ mặt, Nghi mới được dịp chiêm ngưỡng.

  Đậu mía, vận đen tích luỹ 15 năm mới đổi được một lần xuyên không may mắn đến thế này. Toàn gặp mấy người đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Vâng, chính xác là có thể dùng cụm này để miêu tả dáng vẻ nam nhân đó. Từ hoàng thân, cho đến ông bác hờ, bây giờ đến người biểu diễn trù nghệ cũng bị hớp hồn mịa luôn.

  Đó là một cậu trai tuổi có lẽ không lớn, chắc khoảng nhỏ hơn Chiêu Văn, mái tóc cũng tuỳ ý mà cắt đi, trông tinh nghịch vô cùng. Tuy cô không có am hiểu âm nhạc, chỉ nhớ khi nãy nghe Chiêu Văn khen một câu "Người đàn sau rèm kĩ năng vô cùng tốt, âm thanh rất trầm, không sai dù chỉ một nốt." Điều này khiến cô liên tưởng đến mấy bác ở các làng truyền thống hay xuất hiện trên tivi, không nghĩ lại là một người trẻ thế này.

  Dường như cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm mình, cậu ta cũng quay sang phía Nghi, nhoẻn miệng một cái, ý tứ trêu chọc rõ ràng.

  Ôi đậu, tôi là người nghiêm túc nha, tuyệt đối không vì chút nhan sắc này mà mềm lòng nha. Đơn giản vì vị ngồi cạnh tôi đây vẫn là tường thành nhan sắc không thể đổ \( ̄︶ ̄)/. Cậu có đẹp tôi cũng chịu.

  "Ta với thằng nhóc đó ai đẹp hơn." Đột nhiên Chiêu Văn chọc chọc tay Nghi, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi. Cái thái độ này, ngài vốn đã biết câu trả lời rồi, chỉ hỏi cho vui thôi chứ gì :)))

  "Anh, chắc chắn là anh, không cần hỏi." Đẹp quan trọng đấy, nhưng vừa đẹp vừa giàu cũng quan trọng không kém.

  "Coi như em biết thức thời, ta đãi em ăn ngon."

  Có vẻ người trong quán đã được dặn dò trước, chỉ hai người đến một gian phòng 'sang xịn mịn' nhất. Chiêu Quốc Vương vẫn còn đang bận tiếp khách, phiền họ đợi một chút.

  "Êu, rốt cuộc ngũ ca của anh giàu đến mức nào thế, chỗ nào trong này nhìn cũng ra tiền."

  "Không nhiều, hắn mở một vài quán ăn, một vài nhà trọ cho thư sinh nghèo thuê, ba bốn cửa tiệm bán sách, một cửa tiệm bán nhạc hoạ cụ."

  Ly trà trên tay suýt rơi bộp xuống đất. Giàu thế!

  "Hắn có thê thiếp gì chưa?"

  "Thiếp thì có vài người, chính thất thì vẫn chưa."

  Trong đầu tự nhiên nảy số, hay là làm mối cho Lan, xời tưởng gì, mấy cái này cần dẻo mỏ một chút, mà đây lại là nghề của cô. À không được, suýt thì quên, người này mấy năm sau sẽ theo giặc, không phải người có thể động vào.

  "Hai đứa đợi có lâu không, ta bận chút việc của quán."

  "Ta dẫn người tới ăn của huynh một bữa đây."

  Trần Ích Tắc đứng ở cửa, tay day day mi tâm, rõ ràng là gia chủ bất lực.

  "Ta đợi hơn 10 năm nay, cứ ngỡ đệ sẽ dẫn về một cô nương xinh đẹp động lòng, ai ngờ lại là một tên nhóc."

  Nghi nghe xong chỉ ngồi nhịn cười. Cơ mà vị vương này gần như khác hoàn toàn những gì cô đã tưởng tượng trước giờ. Cứ ngỡ Trần Ích Tắc sẽ là người khó gần, trên người phủ một lớp gai độc nhọn hoắt, mỗi khi có người động vào sẽ tự động mà đẩy người ta ra xa. Trần Ích Tắc trước mặt dễ gần đến mức khó tin, lại còn biết nói đùa. Có nhầm lẫn gì ở đây không thế?

'Chết rồi ngài cứ thế này tôi làm sao liên tưởng đến kẻ bán nước cầu vinh cho được.'

"Tên nhóc này chỉ là ta tình cờ nhặt được, cảm thấy đáng thương nên mới đem về nuôi dưỡng, huynh cứ trêu chọc như vậy nó lại ngại." Không đâu, tên nhóc này thì biết ngại là gì, đảm bảo còn đang nín cười sắp nội thương luôn rồi ¬_¬.

"Cậu chắc cũng đang tuổi đi học? Ta mở một học đường, có muốn tới không?"

"Đi học ấy ạ? Cảm ơn lòng tốt của vương gia, nhưng ta hiện đang theo học một vị rồi, không phiền ngài nhọc lòng sắp xếp." Nói thẳng ra là đang học chính khoá đã mệt chetme rồi còn bắt học thêm thì giết người luôn đi cho nhanh.

"Ồ, vậy thì tốt. Thi thoảng cậu có thể tới đó đàm đạo với mấy vị thư sinh cùng chí hướng, dù sao cũng là người của Nhật Duật, không cần khách sáo."

"Đa tạ, tình cờ tôi có một người bằng hữu, cậu ấy định năm sau tham gia khoa bảng, đành nhờ vương tạo chút điều kiện."

"Không thành vấn đề."

Nghi vốn là một người rất dễ dụ, nói đơn giản thì chỉ cần người ta lộ ra chút lòng tốt, cô sẽ không ngần ngại mà vứt bỏ rào chắn, dùng hết tâm can để đối đãi. Như Trần Ích Tắc, đôi ba câu, nhìn thấy chút thiện ý, cô đã sớm vất bỏ lòng nghi kỵ dành cho vương. Cũng bởi sẽ không ở đây lâu, chuyện 10 năm sau ngài ấy mắc sai lầm cũng không liên quan đến mình, nếu có thể vẫn mong được làm bạn.

"Bẩm vương gia, có người muốn tìm Chiêu Văn Vương."

Một người gia nô gõ cửa bẩm báo, Chiêu Văn hơi chần chừ, không dám để Nghi ở một mình với lão Ngũ, lo cô sẽ ngại, mà cũng chẳng thể kéo cô ra ngoài cùng.

Nghi nhìn thấy sự khó xử này, mới tìm cách xoá bớt bầu không khí ngượng ngùng. Cô cầm đôi đũa lên, tự nhiên như ruồi.

"Thức ăn nguội cả rồi, chẳng mấy khi được ăn cơm Chiêu Quốc Vương mời, tôi cũng không ngại nữa." Ý đằng sau câu này là Anh cứ đi đi, tôi có thể đối phó được.

Nhưng không ngờ rằng, giây phút Chiêu Văn bước khỏi cửa, ánh mắt Trần Ích Tắc hoàn toàn thay đổi. Lạnh lẽo, đáng sợ, thăm dò và có đôi chút sát ý.

Bỏ mẹ, nước đi này sai lầm quá, cho tôi đi lại có được không.

"Vương...vương gia, ngài nhìn tôi như vậy là có ý gì."

"Ngươi tiếp cận Nhật Duật có ý gì?"

'Ủa, ý gì? Ai tiếp cận ai còn chưa biết nha.' Trong đầu cô là một tràng bĩu môi sỉ vả, anh em nhà này, ngọc thụ lâm phong cũng có, mà tâm cơ cũng không kém. Nghi không ngạc nhiên, bởi khi nãy có suy xét kĩ lại, sống trong một nơi như Cấm Thành, ở một thời đại như này, mới gặp lần đầu lại vui vẻ nói chuyện như vương gia, làm méo gì có chuyện đấy. Khả năng cao là diễn cho người xem, còn ai xem khỏi nói cũng biết.

"Vương gia hỏi tôi tiếp cận Chiêu Văn Vương có ý gì á? Không nhiều, tôi yêu cái đẹp, và ngài ấy đẹp, thế thôi." À còn giàu nữa chứ.

"Ăn nói ngông cuồng, ngươi tưởng ta không dám giết người, chưa từng nghe tiền trảm hậu tấu sao."

"Ngài tưởng tôi chưa chết bao giờ à, đằng nào sớm muộn cũng phải đi đến kết cục đó, cái chính là thời gian thôi. Ngài tiễn tôi đi sớm một chút, thì tôi đau sớm một chút, có khác nhau bao nhiêu đâu."

"Miệng lưỡi gai góc không ít, không giống đứa nhóc lang bạt xó chợ từ nhỏ."

"Ngài đừng coi thường kẻ lang thang như tôi, có những thứ ngài không lường nổi đâu." Cái này là đương nhiên, đến ngài mất năm bao nhiêu, con cái tên gì tôi còn biết nữa là.

"Nếu ngươi động vào Chiêu Văn, ta nhất định khiến người đến chết vẫn đau đớn."

Rồi rồi, ai động vào em mấy người đâu, tôi vẫn còn yêu cuộc đời lắm, cùng lắm thì chiếm lấy chút tình cảm của hắn thôi, sau này trả lại.

"Cơ mà tôi ăn được chưa, đói quá rồi."

"Muốn thì tuỳ..."

Nghi vừa bỏ được miếng thịt vào mồm, thì câu tiếp theo mới tuôn ra.

"...nhưng ăn trúng độc chết thì ta không chịu trách nhiệm, người muốn giết ta hằng hà đa số, nhiều hơn tuổi ngươi mấy lần."

Nghi lập tức sặc cmnl.

"Sao ngài không nói sớm, thử độc kiểu gì."

"Ngươi vừa thử rồi đấy thôi, vẫn còn sống nên thức ăn chắc không có độc. Đây, ăn thêm mấy miếng."

Mịa nhà ngài, Nghi rất muốn phun ra một đống uế ngữ, tôi là trò đùa à, anh em giống nhau như 2 giọt nước.

"Cho tôi hỏi cái này."

"Nói."

"Tại sao ngài lại bảo vệ Chiêu Văn như thế, anh ấy cũng đâu còn nhỏ gì." Câu này thật sự chứa đầy mùi ám muội, đừng nói đến cách xưng hô Chiêu Văn, cái giọng điệu này, đến 8,9 phần là tình nhân.

Trần Ích Tắc nhìn Nghi, ngài ấy vốn cao, giống như Trần Quang Khải, mang lại cảm giác áp bức của người bề trên nhìn xuống.

"Nó đối với ta là máu mủ ruột thịt duy nhất còn lại trên đời này."

Thực ra khi mới nghe câu này Nghi không hiểu lắm, chẳng phải còn Thượng hoàng, còn quan gia, còn rất nhiều anh chị em sao, tại sao lại nói chỉ còn Chiêu Văn.

Sau này mới biết, hoá ra trong hoàng tộc, bất kỳ ai cũng đều nghi ngờ hắn, nói hắn tâm cơ, muốn soán vị đoạt ngai vàng, dần dần anh em tới thăm thưa thớt, còn chẳng bằng người lạ, ngay đến Thượng hoàng, chưa hề tin tưởng hắn. Chỉ còn Chiêu Văn, vị này đương nhiên là không hề không màng sự đời như bề ngoài, nhưng ít nhất hắn vẫn sẽ vì tình nghĩa, mà không ngại lựa chọn tin tưởng ca ca của mình một lần. Dù sao trong tay hắn cũng chẳng có gì ngoài một thôn ấp nhỏ, cho dù bị lừa cũng không mất mát gì, còn hơn là sợi dây huyết thống bị chia năm xẻ bảy.

"Ngài yên tâm đi, nếu có ngày Nhật Duật thật sự gặp nguy hiểm, ta đổi mạng cho hắn."

Bữa cơm kết thúc, hai người ra về, đến cửa, Nghi cảm thấy ánh mắt của Trần Ích Tắc không còn thù địch đến nỗi muốn một đao xiên chết mình nữa, hắn còn gói cho bọn họ một chút kẹo, là signature của quán.

"Cậu nhóc, nói được làm được."

Nghi hiểu ngài ấy đang nói đến cái gì, khoé miệng khẽ động.

"Đương nhiên, quân tử nhất ngôn."

Nghi vừa cầm túi kẹo vừa ăn ngon lành, cuối giờ Tuất, bên ngoài đã sớm chẳng còn người, chỉ thỉnh thoảng có lính gác đi tuần, ánh trăng không hiểu sao lại nhìn ra màu xanh, không khí im ắng lạ.

Cô hơi nhát ma, đi sát lại gần Chiêu Văn, lúc nào cũng tưởng tượng ra bên dưới có mấy thứ kì lạ sẽ nắm lấy cổ chân mình.

"Sao thế, sợ à, bình thường em nói nhiều lắm cơ mà."

"Tôi cứ thấy ghê ghê làm sao ấy, mình về nhanh thôi, cảm giác không lành."

"Hâm thật mà, sẽ không có con quỷ nào đột nhiên túm lấy chân đâu, không cần sợ."

"Ai biết đâu được, không túm chân anh nhưng túm tôi thì sao."

"Thế để ta cõng em, tay quỷ không dài vậy đâu, chân em thì rõ ngắn."

"Anh không nói được câu tử tế à."

"Nào lên đi."

Chiêu Văn khuỵu một chân xuống, vỗ vỗ vai. Cô chần chừ không muốn, thực ra cũng bởi sống 15 năm rồi chưa gần gũi với con trai đến mức này, cũng hơi e ngại. Cơ mà nếu cứ tiếp tục đi bộ sợ mình sẽ ngất trước khi về đến phủ mất. Do dự giây lát, rồi cũng tiến đến.

Khoảnh khắc ngài ấy đứng lên, khoảng khắc cô vì giữ thăng bằng mà ôm lấy bờ vai người kia, tâm tình như sóng cuộn tràn bờ, không ngừng dâng lên.

Ngài ấy chậm rãi đi, vừa đi vừa kể đôi ba câu chuyện nhỏ, Nghi nghe tai này lọt tai kia vì quá buồn ngủ, nhưng không ngừng cố gắng mở to mắt, sợ ngủ sẽ đánh mất những giây phút quý giá này.

"Anh nói xem bao nhiêu cô nương có phúc được đôi vai này cõng rồi."

"Haha, đừng nghĩ oan cho ta, em là người đầu tiên. Đừng nghĩ ta phong lưu mà tưởng ta phóng túng, ta chỉ tán tỉnh thôi, chưa từng động vào người các nàng ta."

"Hừ, tôi không tin." Chất giọng mơ màng buồn ngủ nhẹ nhàng bên tai, đúng là làm lòng người mềm nhũn, Chiêu Văn cảm thấy rõ ràng em ấy đang tựa vào vai mình, cảm thấy ấm áp vô cùng. Không tự chủ mà thả chậm bước lại.

"Lúc nãy tôi ăn cơm, ca ca của anh lấy tôi ra thử độc." Giọng Nghi rõ ràng là mách lẻo, cũng giống hờn dỗi. Chiêu Văn nghe thì không khỏi buồn cười. Thực ra nếu có độc thật em cũng sẽ không sao, vì hắn sớm đã thử tất cả thức ăn từ trước rồi, an toàn nên mới dám để em động đũa.

"Em có nghĩ đến chuyện ở bên ta không?" Hắn ngẩng mắt ngắm bầu trời, âm thanh nhu nhuận cực kỳ, hôm nay đúng ngày ít mây, trăng sao đều chứng kiến, hắn cuối cùng quyết định mở lời.

Có lẽ đang buồn ngủ, cô chẳng còn tỉnh táo suy xét như ban ngày, trả lời theo bản năng. À không, sợ rằng câu hỏi này cô đã tự mình hỏi đi hỏi lại trong lòng không biết bao nhiêu lần. Giờ chỉ như thói quen mà bật ra.

"Nếu anh và một người vốn dĩ không có khả năng bên nhau đến hết đời, nhưng người đó vẫn tham lam sự dịu dàng của anh, anh có chấp nhận cho cô ấy không."

Bước chân tuy chậm nhưng chưa hề ngừng lại, câu trả lời cũng đã nằm sẵn trên đầu môi, không cần suy nghĩ, bởi hắn đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Chỉ cần em hỏi, lập tức được đáp lại.

"Nếu người đó là em, thì không sao." Hắn đã từng nói vài lần trước đây, 'Chỉ cần là em...', phải, em vĩnh viễn là ngoại lệ của ta. Dịu dàng của ta dành cho em, không phải tự nhiên mà có, ta đợi bao năm, cuối cùng em cũng xuất hiện.

Nghi đạt đến giới hạn, chữ được chữ không. "Ừ" một tiếng rồi ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co