ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 3: Đêm trăng

Laam0110

  Nghi dọn bát đĩa lên chiếc chõng tre ở vườn sau nhà để hai bác cháu ăn tối. Chiều hôm nay, cô gặp một người rất kì lạ, chàng trai khoác trên người thân áo dài màu lam, giọng nói lúc nào cũng mang theo ý cười, anh ấy hỏi rằng họ có thể làm bạn không.

"Nghi, cháu ngẩn người cái gì đấy, ăn cơm thôi."

Hồn đang vắt vẻo trên cây thì được lão Hoàng gọi về. Họ ngồi dưới gốc cây lộc vừng xum xuê lá, tiếng dao động theo từng làn gió xuân nhè nhẹ.

"Ta thấy hôm nay cháu hơi lạ."

"Dạ, haha..." cô chỉ dám cười trừ, bây giờ nói là hôm qua ngủ lăn từ trên giường xuống đất nên bị ấm đầu thì bác có tin không.

"Nghi à, sau này cháu nhất định phải mạnh mẽ như vậy nhé, nhất định không được để ai bắt nạt, nếu không mẹ cháu sẽ lật mồ sống dậy mà bóp chết ta mất." Rõ ràng là ông ấy đang nói đùa nhưng sao lại nghe ra tia đau thương nhàn nhạt.

Bùi Hoàng, năm 10 tuổi bố mẹ mất, để lại người em gái Bùi Mẫn mới có 8 tuổi cho ông chăm sóc. Nhà bọn họ tuy không quá nghèo nhưng để em gái không phải chịu khổ, một mình ông không biết đã làm biết bao nhiêu việc. Bùi Mẫn sau này lấy một học sinh tên Hạ Dung, hai vợ chồng sống rất hạnh phúc khiến ông cũng yên tâm. Nhưng năm Hạ Huyền Nghi lên 8 thì cha mẹ đều chết trong một vụ hoả hoạn, ông đau đớn ôm bài vị và đứa cháu gái về nhà. Người ngoài có lẽ không biết, nhưng rất nhiều lần Hạ Huyền Nghi thấy ông lặng lẽ rơi nước mắt trước bài vị của Bùi Mẫn. Đó là người mà ông quan tâm nhất đời này, là người mà ông chấp nhận từ bỏ cả tiền đồ như gấm chỉ để đổi lấy cho cô một cuộc đời bình yên.

"Bác, cháu hỏi thật nhé, bác không định lấy vợ à, người cũng đã 36,37 tuổi rồi. Cháu lớn rồi, không cần lo cho cháu nữa đâu." Lời này ngàn lần vạn lần chính là thật lòng. Hạ Huyền Nghi hàng nguyên bản à, tuy tôi không biết cô có suy nghĩ này không nhưng cơ thể cô giờ là của tôi, tôi cũng chẳng nỡ nhìn ông bác này dùng cả đời mình tặng hết cho người ta.

"Con bé dở hơi này nói vớ vẩn gì thế, nhìn đi, ta cũng bằng đấy tuổi rồi, giờ cho cũng không ai lấy đâu." Lão Hoàng cười lớn, khéo léo phủ định lời đề nghị kia.

Khoan, Hạ Huyền Nghi sâu sắc có một đề nghị, mọi người có thể ngừng tự dìm mình xuống không. Hãy nhìn vẻ ngoài của bác đi, hãy nhìn dáng người bác đi, quá xuất sắc được không.

"Chẳng lẽ ngoài mẹ cháu bác chưa từng quan tâm ai nữa à."

"Cháu đấy thôi."

"Bác à, ý cháu đâu phải thế."

"Nghi, đối với một số người ấy mà, gia đình là lẽ sống duy nhất của họ, đôi khi chúng ta không cần quá nhiều để hạnh phúc."

Nghi im lặng không còn nói được gì nữa. Bác ấy vẫn tiếp tục gắp thức ăn vào bát cho cô lại khiến khoé mắt chợt hơi nóng nóng. Một người lạ, đã dạy cho cô những thứ này.

Làn gió mang theo cái hơi se se của sương đêm thổi qua, khung cảnh đẹp đến nao lòng.

Trăng đêm nay thật tròn, sáng vằng vặc. Nghi kê ghế ngồi cạnh cửa sổ chẳng biết đang nghĩ thứ cao siêu gì. Đã đầu giờ Tý rồi, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, xa xa đâu lại nghe vài tiếng chó sủa khiến không gian lại càng mang vẻ tĩnh mịch đến đáng sợ.

Trên mặt bàn là bản vẽ thiết kế một loại bàn gập đơn giản. Cô muốn nếu loại bàn này có thể thành công sẽ dùng trong quán để tiết kiệm không gian.

"Bao giờ mình quay về đây?"

Có tiếng gió xé, một bóng đen lướt qua với tốc độ cực nhanh, chạy trên mái nhà. Cô mắt chữ O miệng chữ A đứng hình. Tình huống này... quá giống phim kiếm hiệp rồi. Bằng một tốc độ 3.10^8 m/s cô đóng sầm cửa sổ lại phát hiện hoá ra nãy giờ mình hồi hộp đến quên hô hấp. Chắc không phải nhìn thấy cảnh gì không nên thấy chứ. Ánh mắt lúc người đó lướt qua, quả thật chính là muốn giết người.

Cái người toàn thân hắc y đó, đã doạ Nghi cả một đêm thấp thỏm không yên, chỉ sợ lỡ đâu vừa nhắm mắt lại là không có cơ hội mở mắt lại lần nữa.

Cuối cùng vẫn là không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau bị đánh thức bởi tiếng huyên náo chốn kinh đô, Hương Quán này cũng có thể coi như nằm ở "mặt đường" nên buổi sáng thường rất ồn. Đêm thì ngủ muộn, sáng thì bị khua dậy sớm, là ai cũng chẳng vui vẻ nổi. Cô vác bộ mặt xám xịt, mở cửa sổ nhưng lại phát hiện hình như cửa không khoá, cô nhớ rõ đêm qua vì quá sợ nên chắc chắn đã khoá đàng hoàng rồi. WTF, thầm chửi thề một câu trong lòng, không phải có ai đó mở ra đấy chứ? Điều này khiến cô nhớ lại người áo đen đó, bỗng thấy hơi rùng mình.

  Vẫn âm thanh náo nhiệt, vẫn tiếng rao bán đến quá đỗi giản dị khiến cô cảm thấy lòng chợt chững lại. Đã bao lâu cô chưa từng nghe thấy chúng, mấy năm nay bị cuốn trong vòng xoáy sách vở, cô liệu đặt chân ra phiên chợ sáng nổi một lần hay chưa? Sát thủ gì gì đó vất hết ra sau đầu đi, hiện tại phải coi như mình đang tận hưởng một kì nghỉ không có lần thứ hai trong đời.

    Cô đưa bản vẽ cho lão Hoàng, ông ấy phân vân một chút về tính khả thi của nó rồi cũng thử gửi cho bác thợ mộc gần nhà. Thực ra cô cũng không chắc bản vẽ của mình có chính xác hay không, dù sao cũng chỉ là dựa theo trí nhớ vẽ lại. Như hôm qua, sau khi giúp chút việc vặt buổi sáng, cô lại ra ngoài chơi.

   Lần này đi qua nhà một thầy đồ, tiếng trẻ con đọc vang lên từng hồi.

  "Nhân bất học, bất tri lý."

    Tự nhiên làm Nghi nhớ đến những tháng ngày còn là đứa học sinh cấp 1 vậy nhỉ, sáng mang sách đi, tối cắp sách về, vô lo vô nghĩ. Ngày ấy sống thoải mái biết bao, học hành đều quẳng ra sau đầu, chơi mới là việc cần làm. Nghi đứng cạnh cửa nghe một lúc, lại ngoài ý muốn nghe thấy tiếng lá chuối sột soạt sau nhà. Là một đứa nhỏ, chắc khoảng 12, 13 tuổi, người gầy nhom, quần áo vá chằng vá chịt, dùng cành cây khô vạch chữ vào tờ lá chuối.

    Cô núp sau tường nhìn trộm cậu bé một lúc khá lâu, cho đến khi buổi học kết thúc, nó cầm lá chuối chuẩn bị ra về. Lúc bắt gặp cô khuất sau tường, cậu nhóc có á khẩu một lúc nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh đến mức quá đáng so với tuổi.

   "Cô thấy hết rồi?"

   "Ừ, thấy cả rồi."

   "Muốn nói với ai thì cứ nói đi."

   "Tại sao tôi phải nói. Cậu rất chăm đấy, không có lý do gì tôi lại phải cản cậu học cả."

   "Vậy thì tránh ra, cô đang cản đường."

   Nghi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa, đứa nhỏ này nhìn qua rất chăm nha, tiếp thu cũng nhanh, chỉ là xấu tính quá.

    Chẳng mấy chốc mà đã qua trưa, cô đi qua lại thấy một đám người nhìn có hơi hổ báo cáo chồn đang to tiếng trước một căn nhà quá mức lụp xụp. Vốn định lẩn đi cho xong chuyện nhưng lại bị một tên ở đó chú ý tới mà trêu ghẹo. Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người nhưng lại chẳng có ai chịu đứng ra giúp. Cô muốn dùng giọng hoà hoãn để tránh đi nhưng lại quá coi thường mức vô lại của mấy thằng cha này. Đừng có bảo là định bắt cóc con gái nhà lành... Một đứa con gái từ lâu chẳng biết gì ngoài học và chơi, dùng từ "trói gà không chặt" có thể miễn cưỡng miêu tả. Nghi khản giọng, dùng ánh mắt cầu cứu mọi người xung quanh nhưng dường như chẳng ai định đứng ra. Sợ quá hoá giận, giận cái vô tâm của những người đó, những người mà cô từng nghĩ rằng họ sẽ bất chấp mà cứu người khác.

   "ĐM, cút."

   Cô lên một gối vào hạ bộ tên đó khiến hắn đau không nói nên lời. Xin lỗi vì lỡ cười nhưng nhìn mặt hắn thốn không tả nổi, lúc này toàn bộ sự chú ý của đám lưu manh đã dồn cả vào Nghi. Thực có lỗi vì đã nói tục giữa chốn đông người nhưng nếu có thể, cô còn muốn xắn tay áo chửi tay đôi với bọn họ, chỉ tiếc chẳng ai cho cô cơ hội đó. Mấy tên khác cũng bắt đầu chú ý tới, nắm chặt cổ tay cô kéo mạnh, miệng bắt đầu rủa xả những lời khó nghe.

Cô không thể hiểu nổi, không phải nói người xưa tương thân tương ái lắm à, không phải bảo tình làng nghĩa xóm lắm sao. Thấy một cô gái bị bắt nạt như vậy mà đến một người lên tiếng cũng không có. Một sự tự giễu trào lên từ tận đáy lòng.

Bỗng kẻ đang nắm tay cô hét lên một tiếng kinh hãi, vội lùi lại phía sau.

"Mày làm sao vậy?"

"Con bé đó, con bé đó có vết bỏng lớn ở mắt cá chân trái."

"Cái gì?"

Nghi giờ mới nhớ ra, ở chân cô gái này có một vết bỏng lớn để lại sau trận hoả hoạn năm đó, lại nghe tiếng xì xào to nhỏ từ mấy kẻ kia, giọng hoàn toàn là sợ hãi.

"Nó, nó hình như là đứa cháu gái duy nhất của Bùi Hoàng đó đại ca, chúng ta không động vào được."

Bắt được điểm này, cô mới ngớ ra, hình như, lão Hoàng không phải nhân vật tầm thường. Mà những kẻ này mang sự sợ hãi đến mức không thể che giấu như vậy, có trò hay rồi đây.
"Mấy người biết bác tôi à?"

"Mày, à, cháu, thật sự là cháu của Bùi Hoàng?"

"Vâng, sao bác biết." Nghi phải cố lắm mới nín cười được khi nói mấy câu này. Nhìn mặt bọn họ có thể làm trò cười cả tháng. Ngàn lần vạn lần đội ơn thiên đình khi đã cho cô một thân phận con ông cháu cha như vậy.

Mấy kẻ đó toan bỏ đi lại nghe Nghi lên tiếng.

"Mấy người chặn đường lại còn động tay động chân với tôi mà nghĩ có thể bỏ đi dễ thế ..."

Khác hẳn giọng điệu vờ vịt khi nãy, lần này có khuynh hướng đe doạ.

"...Không có cái giấc mơ đấy đâu." Khả năng làm màu của cô cơ hồ đã thành thần.

Nói thì nói thế chứ Nghi cũng chẳng muốn làm khó bọn họ làm gì. Đáng giận nhất chỉ là những người đi qua nhưng phớt lờ không muốn giúp khi cô bị những kẻ này trêu chọc thôi.

"Đừng để tôi gặp lại mấy người, nếu có lần sau, thì không còn giải quyết nhẹ nhàng như vậy nữa đâu."

Bọn họ ba chân bốn cẳng nối đuôi nhau chạy mất hút. Bấy giờ Nghi mới để ý kĩ căn nhà kia, nhìn y như mấy căn nhà hoang. Lúc định rời đi thì cửa đột nhiên mở ra, ngạc nhiên hơn cả, người mở là đứa nhóc mới gặp chiều nay. Cậu ta nhìn quanh một hồi rồi chú ý đến cô.

"Sao lại là cô, bọn người kia đâu rồi?"

"Tôi là người cầm đầu bọn chúng, cậu tin không?"

Cậu ta chẳng nói chẳng rằng toan đóng cửa.

"Ấy ấy đừng đóng vội. Sao bọn họ lại gây sự ở đây?"

"Cô hỏi làm gì?"

"Tò mò."

"Thế thì mời đi cho, tôi không muốn dính đến cô."

Thằng nhóc này cứng đầu vậy. Cô đang tự nhủ như thế thì một tràng ho kịch liệt vang từ trong nhà ra, cậu ta vội chạy vào quên đóng cửa, vì tính hiếu kỳ cô cũng theo vào dù biết là không nên.

Vào trong nhà, Nghi mới hiểu, tại sao tính nết thằng nhóc đó lại kì cục như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co