ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 29: Thừa nhận

Laam0110

"Nào, nói ta nghe đi, em cất thứ gì ở đó thế?"

"Anh cần gì phải hỏi, nếu muốn nói một câu kiểu gì ông chủ chẳng đưa ra."

"Ta là quân tử chính trực, sao có thể phớt lờ lời em mà làm mấy chuyện bỉ ổi như vậy."

"Ha, không phải vì tôi tin anh nên mới làm vậy à."

"Tin ta? Thế nói đi, bao giờ em rời khỏi đây." Giọng hắn đột nhiên thay đổi.

"Hả, muốn đuổi tôi đi đến mức này rồi sao." Nghi biết đằng sau câu hỏi này là ý gì, nhưng không muốn đối mặt, chỉ đành dùng một câu nói đùa khác đánh trống lảng.

"Nhìn ta, đừng có lảng tránh, em còn bao nhiêu thời gian ở đây nữa."

"Không biết, lúc nào anh chán rồi tôi rời khỏi chăng?" Câu này chua chát vô cùng, sự yêu thích của ngài liệu kéo dài được bao lâu đây, vài tuần, hoặc may mắn hơn, sau khi tôi rời đi một thời gian ngài mới quên đi đoạn tình cảm ngắn ngủi này, có phải như thế sẽ bớt đau lòng hơn?

Tính ra chẳng phải vị này là mối tình đầu của mình à. Mối tình đầu là Chiêu Văn Vương, cũng có tiếng mà chẳng có miếng ghê. Tiếc thật, giá mà có thể thành đôi thì thật tốt quá.

"Cơ mà tôi có học được chút thuật bói toán, có muốn xem không, miễn phí."

"Nói ta nghe xem." Em đúng là biết cách làm người ta đau lòng...

"Muốn xem gì?"

"Aish, ta sống hơn 20 năm, tình duyên lận đận quá, lúc nào cũng bị Thượng hoàng quở mắng, em xem ta có khi nào sẽ ở vậy đến hết đời luôn không?"

"Anh có hiểu chữ 'lận đận' viết như nào không? Nể nữ nhân thiên hạ, tôi giúp bọn họ tránh phiền phức, gia quyến của anh sau này đều là người Thanh Hóa cả, không cần bịt mắt đoán bừa nữa, cứ ai Thanh Hóa thì để mắt là được. Này tôi bảo, Ngọc Khuê cũng là người Thanh Hóa, đợi sau khi tôi đi anh có thể cân nhắc đến nàng ta một chút."

"Tại sao phải là sau khi em đi." Đây là trọng điểm duy nhất Chiêu Văn có hứng thú trong câu nói mà hắn cho rằng phần lớn là nói nhảm kia.

"...Bởi vì tôi không nỡ nhìn."

Nghi là kiểu người nếu đã xác định ai đó chắc chắn sẽ không ngại nói ra suy nghĩ của mình. Nếu hiện tại không nói, sau này cũng không nói, vậy tâm tư ấp ủ đều thành công cốc sao. Mỗi câu nói rời miệng đều mang theo tương tư ngàn dặm, đã đắn đo nhiều lần mới dám bày tỏ. Tôi thích anh chính là thích anh, tôi cũng không ngại cho anh biết điều đó, nhưng biết chỉ là biết, chúng ta đều không có khả năng. Đích đến duy nhất của tôi chỉ là không cần ôm nỗi buồn này đến suốt đời, tôi không muốn bị lãng quên trong dòng ký ức của anh, càng không muốn tình cảm của mình tự mình gặm nhấm. Tôi chịu không được cảm giác đó.

Hồ Dâm Đàm rất lớn, bao quanh là một rừng cây, bọn họ hiện đang đứng trên bờ cát nằm giữa hồ và rừng, xung quanh thỉnh thoảng cũng có người đi qua nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, bầu không khí quỷ dị bao quanh sớm đã nồng nặc đến mức người ta có thể cảm nhận.

Một tiếng động nhẹ, một người đột nhiên ngã rạp xuống ngay gần đó.

"Anh ta làm sao vậy?"

"Không sao, từ lúc chúng ta tới đây hắn đã ngồi đó, khả năng cao do ngồi dưới nắng quá lâu nên ngất xỉu thôi."

Sau khi đưa vị đó vào nơi có bóng râm, nới lỏng vạt áo của anh ta, dùng khăn tay thấm nước đắp lên trán, non một phần tư canh giờ sau người mới tỉnh.

"Vị huynh đệ, anh cảm thấy sao rồi."

"Thật xin lỗi, làm phiền hai vị. Đúng rồi, hai vị có gặp một cô gái, khoảng chừng 16 tuổi, cao hơn vị tiểu đệ đây một chút, rất xinh đẹp, tay trái em ấy có một vết bớt lớn."

"Chúng tôi không gặp, đó là..."

"Là em gái tôi, con bé đã mất tích 5 ngày rồi, tôi cũng đã trình báo quan phủ nhưng vẫn chưa có tin tức gì, phải tự mình đi tìm."

'Sao lại một vụ mất tích thiếu nữ vậy?' Nghi thầm tự nhủ trong lòng.

"Làm phiền hai vị, nếu bắt gặp hoặc có tin tức gì về nó có thể báo cho tôi, nhà tôi ở cạnh quán Hoành Thủy, trong nhà có một đứa nhỏ, nếu không gặp tôi có thể nói với nó."

"Được, nếu có tin tức chúng tôi sẽ báo cho huynh."

"Cảm tạ hai vị." Huynh ấy luống cuống cảm ơn rồi thất thểu rời khỏi, bóng lưng đó, chính là tuyệt vọng.

"Có thể giúp anh ấy chút gì không?"

"Chuyện này hắn đã trình báo lên quan phủ, chúng ta không bận tâm nữa."

Nghi biết không phải chuyện gì cũng bắt hắn nhúng tay, không có ý kiến gì với thái độ có chút lạnh nhạt này, xã hội phong kiến khác với thế kỉ 21, có những thứ cần học cách chấp nhận.

"Nếu, tôi chỉ nếu thôi, tôi cũng mất tích như thế, anh làm thế nào?"

"Nếu em còn trong tầm mắt của ta thì sẽ không có chuyện đó xảy ra, còn nếu có kẻ dám làm mấy chuyện ngu xuẩn thật, moi tim móc mắt hắn ta đều sẽ làm."

"Này này, đừng thế chứ, anh giãn cơ mặt ra đi, tôi đùa thôi."

Nghi không nghĩ Chiêu Văn đối với truyện này nghiêm túc đến vậy, vui thì đúng là có chút vui, nhưng cũng không nghĩ ngài ấy sẽ làm những chuyện này thật. Cho dù ra sao, đây cũng là người cô để ý đến, Nghi hoàn toàn tin tưởng vị này biết nặng nhẹ, biết cách chừa lại đường lui cho chính mình.

Nếu, chỉ nếu rằng thật sự đen đủi đến mức bị bắt cóc, Nghi ở một mức độ nào đó... mong Chiêu Văn đừng quá đề cao tầm quan trọng của mình. Đương nhiên là vẫn muốn được cứu chứ, ai biết được mấy thằng cha bắt cóc sẽ giở trò gì, nhưng nếu ảnh hưởng tới ngài ấy, hay người khác, ừ thì cô có thể cắn răng hy sinh một lần, cũng không lỗ mà.

"Nếu có một ngày em gặp nguy hiểm, không cần sợ, giữ an toàn cho chính mình, đợi ta."

"Nếu có ngày đấy thật, anh nhớ đến sớm một chút."

Quán Hoành Thuỷ là nơi sầm uất bậc nhất kinh đô, nơi các đại gia (đốt tiền) hưởng thụ những thú vui tao nhã. Nơi này có 2 tầng, muốn nghe hát có thể chọn mua ghế ngồi hoặc đứng trên tầng 2 xem, đương nhiên cho dù chọn gì cũng đều tốn tiền cả.

"Khoan, anh vào không tốn bạc à, chúng ta còn ngồi ngay vị trí đẹp nhất đó."

"Chỗ này do huynh của ta mở, còn dám thu tiền của ta."

"Ai mở cơ?"

"Lão N..."

Chiêu Văn chưa nói hết câu thì tiếng một người vang lên.

"Tên nhóc nhà đệ nay lại có nhã hứng đặt chân đến đây?"

Nam nhân khoác một thân áo nhìn qua là biết đắt xắt ra miếng, ngoại hình thì liếc là biết ngay anh em với ai, nếu nhớ không nhầm thì hai người này chênh nhau có 1 tuổi, nhưng rõ gương mặt kia tâm cơ hơn hẳn. Dù biết người trước mặt không nên động vào, cơ mà người đẹp thì ai dại đâu mà từ chối cơ chứ ╮(╯▽╰)╭ nhất là lại còn vừa đẹp vừa giàu.

"Tiểu đệ đây là..."

"Môn khách trong phủ ta."

Trần Ích Tắc ngay lập tức kéo Chiêu Văn qua một bên thì thầm to nhỏ, nếu phải so sánh thì thật giống mẹ đang căn dặn con gái ngày đưa con rể về ra mắt.

  "Hai người thì thầm cái gì vậy?"

  "Huynh ấy hỏi ta từ bao giờ có cái sở thích kỳ lạ này."

  "Sở thích gì?"

  "Thích nam nhân."

  Phụt...

  Ngụm trà trong miệng phụt cả ra ngoài, nói đúng hơn... là thẳng vào mặt Chiêu Văn.
(┘ ̄︶ ̄)┘

  "Thành thật xin lỗi." Nghi không phải đang sốc đến không nói nên lời, mà là đang cố ngậm miệng không cười đến trời sập. Biết là giữa bọn họ có hơi mờ ám, nhưng không nghĩ lại có người hỏi thẳng như thế. Ha, Chiêu Quốc Vương nghĩ người em quý hoá của mình thích nam nhân, thực sự là cười chết tôi.

  Cơ mà sao mọi người lại nhìn tôi như vậy, mặt dính gì à.

Quay sang, Chiêu Văn đang cố nén xung động chửi người nhẹ nhàng lau đi đống nước trên mặt =.= ...cảnh này, không giống trong ngôn tình lắm nhỉ.

Ngẩng mặt lên, ôi mẹ ơi, Chiêu Quốc Vương đang đứng xoa xoa cằm săm soi từng chút một, chắc cũng đủ lật qua lật lại mấy vòng.

"Cậu... không được thích hợp lắm... Nhật Duật, ta thấy hay là thôi đi, ta không nhìn ra đứa nhóc này có điểm nào hơn người khiến đệ để mắt đến."

"Vương gia, ngài ít nhiều gì cũng không nên chê bai thẳng mặt tôi chứ..." Nghi sau một trận cười ngặt nghẽo sớm đã không còn cái gọi là lễ nghĩa, vả lại thấy vị này hơi hơi dễ thương... Mẹ kiếp, nghĩ gì vậy chứ.

"Biết ta là ai mà vẫn còn dám thản nhiên thế này."

'Chứ không lẽ giờ tôi tự nhiên quỳ rụp xuống một phát, no way.' Chắc do ảnh hưởng xem phim kiếm hiệp quá nhiều, Nghi từ nhỏ đã tự bơm vào đầu cái tư tưởng máu chó 'đời này quỳ cha quỳ mẹ chứ không quỳ bố con nào hết'.

"Vương gia lượng thứ, chân ta từ nhỏ không tốt, không thể hành lễ."

"Ha, đến giờ vở chèo bắt đầu rồi, ta không tiện đứng đây nữa, lát kết thúc hai đứa ở lại dùng bữa tối cùng ta luôn. Cằm đệ vẫn còn dính nước kìa, lau cho sạch."

Từ lần trước gặp Chiêu Minh Đại Vương cô đã thấy lạ lạ rồi, hôm nay gặp thêm Chiêu Quốc Vương trong đầu đã hiện lên một dấu hỏi lớn.

"Sao tôi cảm thấy...các huynh lớn của anh... cứ lạ lạ, nói thế nào được nhỉ, cứ thấy các người hoà hợp một cách khó tin, nhất là thái độ đối với anh, dùng từ đúng thì là gì nhở, 'nuông chiều'?" Nói ra từ này mà tự bản thân cũng cảm thấy sởn gai ốc.

"Em cũng nhìn ra cái này cơ đấy, giờ thì hiểu rồi chứ, ta vậy mà em dám ngày ngày nói xấu sau lưng, ngang nhiên bị em biến thành túi bạc, nếu để các huynh của ta biết thì ta không chịu trách nhiệm nhé."

Ồ, hóa ra là người được nhường nhịn nhất nhà, giờ thì tôi hiểu tại sao tính cách của ngài như thế này rồi đấy.

"Quan hệ của anh với Chiêu Quốc Vương thế nào, hình như khi nãy tôi nghe anh gọi một tiếng, 'Lão Ngũ'? Vô cùng thân thiết?"

"Hắn là ca ca ruột của ta, có gì mà không thể thân thiết?"

"Có là ca ca ruột thì cũng..." Nghi nghẹn lời, sao trước nay đọc toàn thấy anh em tương tàn đấu đá choảng nhau bôm bốp cơ mà, mỗi người phải đeo lên vài tầng giả tạo, ngồi cùng bữa cơm cũng phải giương cung bạt kiếm phát khiếp, ngài ấy lại nói như thể đây là đương nhiên. Không biết là cố tình không để tâm, hay giữa bọn họ thực sự tồn tại cái gọi là máu mủ ruột rà.

"Thế chúc mừng anh gia đình hòa thuận." Cố gắng giữ gìn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tuy tôi chẳng hiểu nổi trong đầu mấy vị đang suy tính cái gì nhưng nếu có thể anh em thuận hòa là tốt.

Tiếng ca bắt đầu vang lên, chèo, một loại hình nghệ thuật sân khấu cổ truyền Việt Nam, giá trị thì đúng là có thể liệt vào hàng vô giá, tuy là cô đòi đi xem bằng được, cơ mà dù sao với một đứa con gái 15 tuổi, vẫn chưa thể thẩm thấu hết được tinh hoa của nó, nói thẳng toẹt ra là không quá hấp dẫn đối với Nghi. Bù lại, vở diễn này chẳng lạ lẫm gì, không ngờ chính là một đoạn trong 'Tô Thị vọng phu'.

Lúc xem đến phân cảnh vợ gội đầu chồng bế con ngồi cạnh là Nghi đã nhận ra rồi, ngày bé đọc câu chuyện này trên dưới 10 lần, hơn 10 năm không nhớ đến, nếu không phải hôm nay được gợi lại cô có lẽ cũng sẽ quên mất. Không thấu được vở diễn, nhưng kịch bản này đối với Nghi, là cả một miền ký ức khó quên.

Khi còn là đứa nhóc 4,5 tuổi, cô vốn chẳng thích ra ngoài chơi, cơ bản là lười từ bé, nên thường ở nhà bảo anh hai đọc cho, riết đến mức ổng cáu vì không được đi chơi cùng bạn bè, thế là hai anh em lao vào quýnh lộn, ghét nhau đến mấy năm. Chỉ vì cái lý do dở hơi cám lợn này. Sau đó thì không nhớ vì lý do gì lại làm hòa được, dù gì hai đứa cũng cách nhau đến gần chục tuổi, không lẽ thù dai nhớ lâu thế.

Nói thật, lúc đó còn nhỏ chưa hiểu biết, lớn lên thực tế vả mặt đôm đốp, Tô Văn và Tô Thị là hai anh em ruột, có con với nhau, rồi đứa con ra sao, học sinh học đều sẽ hiểu. Chút lãng mạn của cổ tích đã tan biến nhanh như một cơn gió sau khi mỗi người trưởng thành. Cho dù có muốn đọc lại, thì cũng chỉ tặc lưỡi, chỗ này phi thực tế, chỗ kia sai sự thật, sẽ mãi chẳng lấy lại đôi mắt long lanh tin tưởng vào phép màu, nếu có phép màu, cuộc sống đã chẳng tồi tệ đến mức con người ta phải dùng cổ tích để xoa dịu tâm hồn cằn cỗi.

Bỗng dưng muốn khóc, cái ranh giới 15,16 tuổi này, chẳng còn nhỏ bé, lại cũng chưa lớn, phía trước mịt mù sương giăng, còn quá khứ chẳng cho tua ngược. Đến khi rời khỏi nơi này, ở thế giới hiện đại kia, lại một mình vật lộn với tất cả. Nghi chẳng phải loại người yếu đuối đến mức không chịu được chút áp lực học hành, nỗi lo cơm áo gạo tiền đáng sợ hơn rất nhiều, cô cũng biết điều đó. Nhưng nghĩ đến cảnh mỗi khi có chuyện gì khó khăn, hoặc đáng ghét, chẳng còn người này ở bên để cô than phiền, cũng chẳng còn người nói rằng 'không cần sợ...đợi ta là được'. Hai tháng rưỡi, quá đủ để phải lòng một người, hơn nữa còn là người bản bản thân đã canh cánh suốt bao năm.

Điên mất thôi, thế quái nào bây giờ chuyện gì cũng có thể liên hệ đến ngài ấy được vậy, mình bị ám rồi à.


              Vịnh Tô thị vọng phu sơn
         Nghĩa liệt trường lưu bất hủ danh,
Nham nham kính cốt ký cô trinh.
   Phong dao thảo sắc sơn mi toả,
Nguyệt ánh sương ngân thạch nhãn minh.
Nhạn đới biên thư vân ngoại ảnh,
   Cầm ngâm khuê vận vũ trung thanh.
   Tá thuỳ thí vấn hồi văn cẩm,
   Đa thiểu tang ty chức đắc thành.

Nguyễn Đề

(Nguồn: Thivien.net)

P/S: Gửi mọi người một bài thơ mình tìm cờ tìm được. Bài này vốn là chữ Hán, mình trích phần phiên âm ra thui nha.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co