ZingTruyen.Info

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 28: Bát Tràng

Laam0110

  Ngồi trong thư phòng, trước mặt là một vài cuốn sách y học, thứ sách hắn ghét đọc nhất từ trước đến nay, nhưng bất đắc dĩ lần này không tránh được mà bắt buộc phải động đến.

   Hắn nhớ lại có chút buồn cười, Chiêu Văn đâu có mù, đương nhiên nhìn ra được trên dưới phủ này đang hiểu lầm cái gì, cơ mà lại không muốn giải thích. Nói thế nào đây, hắn đang đợi xem cô nhóc kia sẽ có biểu cảm như thế nào khi biết chuyện. Em muốn chơi, ta cùng em chơi.

  Một nam nhân cao ráo bước vào, thân áo xám khoan thai, không vội vàng, giống như chỉ là tới thông báo tin tức sau đó rời đi, không phải người trong phủ.

  "Vương gia."

  "Về rồi sao, chuyện ta bảo ngươi tìm hiểu thế nào rồi."

  "Người được phái đi báo về trong mười năm này người phụ nhân tên Hương không qua lại với quá nhiều người, nói chính xác hơn, người trong làng không muốn tiếp xúc cùng nàng ta. Mọi người đều nói nàng không chồng mà chửa, làm ô uế thanh danh."

  "Làm sao mà nuôi lớn con bé được hơn 10 năm."

  "Nàng ta có hiểu biết về y dược, làm thuê hái thuốc cho một thầy lang ở huyện kế. Cũng dạy con gái không ít chữ nghĩa."

  "Có tìm được sinh thần bát tự của con bé không." Đây rõ ràng là câu hỏi, qua miệng hắn lại như câu trần thuật.

  "Hạ tuần tháng 9 năm Ất Sửu, vừa vặn trùng thời gian sau khi Thượng hoàng rời đi. Trước đây nàng ta cũng chưa từng qua lại với nam nhân khác. Vương gia, công việc của ta chỉ là giúp ngươi thu thập thông tin, cũng không muốn xen vào chuyện triều chính, mong ngươi đừng kéo theo con bé vào những vòng xoáy phức tạp này."

  Ngón tay hắn gõ vài cái xuống mặt bàn, tựa như thăm dò từng chút một từ người đối diện.

"Ngươi thông minh như vậy, không lẽ chưa từng nghi ngờ sao." Gấp cuốn sách lại, Chiêu Văn nhìn thẳng vào mắt người kia, thấy một tia do dự hiếm có xuất hiện trên biểu cảm của kẻ nọ.

"Ta cáo từ, xin phép đi trước." Người đó nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, có thể thấy chuyện này ảnh hưởng y tới mức nào.

Phía sau lưng, chỉ thấy Chiêu Văn lẩm bẩm một câu.

"Lừa mình dối người."

Thực ra có những lúc không phải là không hề nghi ngờ, chẳng qua chính là không dám nghĩ đến, dùng một thứ sự thật chắp vá sơ sài đến mức nhìn qua đã hiểu đây chỉ là tự lừa mình lừa người. Nhưng chỉ có thế người ta mới cảm thấy còn hy vọng cho cuộc sống, nếu không chẳng còn biết nên bám víu vào thứ gì để bước tiếp. Có những người cố chấp đến đáng thương, chỉ đến khi bức màn lỏng lẻo đó bị xé toạc đi, mới chịu ép mình chấp nhận, rằng có những thứ đã mất đi rồi vĩnh viễn không thể có lại. Đau khổ thì đã sao, tuyệt vọng cũng chẳng thể làm gì, con người vốn không có khả năng nghịch thiên, sống chết là mệnh trời, chẳng vì thứ nỗi đau xé tâm xé gan của nhân gian mà thay đổi.

Giống năm đó hắn mất đi mẫu phi.

Nắng chiều chói chang, vốn định bước tới gọi người, lại thấy em đang đứng ngoài cửa nói chuyện cùng lính canh.

Thấy hắn tới, cô quay sang nhìn, chẳng hiểu nghĩ gì, cười một lần, sau đó vẫn cùng người lính nói chuyện tiếp. Một cái nhoẻn miệng này, giống như đã câu tim can hắn đi, khiến thần hồn điên đảo.

"Nói chuyện gì thế?" Chiêu Văn xoa xoa mái tóc ngắn đến đáng thương kia, màu nâu nhạt, cái này thì hắn thấy hơi lạ, người Nam không ai có đặc điểm này, chỉ có cô cháu gái của Bùi Hoàng kia, hắn từng nghe nói là di truyền, sao tóc em ấy cũng vậy.

"Nói xấu anh."

"Chỉ sợ trên dưới phủ của ta không ai dám cùng cậu đàm đạo về vấn đề này thôi."

"Nghe anh ta kể về người vợ ở nhà."

"Vậy có muốn..."

"Không muốn, anh ngưng lại ngay."

"Ơ hay ta đã kịp nói gì đâu."

"Không muốn chết thì đừng có nói."

"Ơ này nhóc, ta sống bằng đây tuổi rồi, còn chưa có ai dám nói ta như thế."

"Bằng đây tuổi? Anh mới có 20 tuổi đầu, đâu ra nghe như tổ tông nhà tôi thế. Hết việc hay sao lại qua đây?"

"Đầu hỏng thật rồi à, chẳng phải ta đã nói chiều nay đưa em ra ngoài?"

"À nhớ rồi, mà tôi kể anh nghe, khi nãy người đó nói..."

Cô bắt đầu thao thao bất tuyệt, đem tất cả mọi chuyện khi nãy kể ra một lèo, nào là vợ anh chàng đó kém bao nhiêu tuổi, xinh đẹp dịu dàng, lại có một đứa con trai hơn 3 tuổi, mỗi ngày anh ta trở về lại có thể nghe thằng bé gọi "Cha ơi", chỉ tiếc quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại không được tốt như thế, cha anh ta mất sớm, hằng ngày chỉ có vợ chăm người mẹ già đã ngoài 70, bà lại luôn săm soi bới móc con dâu dù cô đã làm rất tốt, chẳng những thế bà lại trọng nam khinh nữ đến mức đáng sợ, bên dưới anh ta còn một người em gái, bị bà gả đi với điều kiện rẻ mạt, mục đính chính là loại bỏ cô khỏi nhà càng sớm càng tốt.

Nghi càng nói càng hăng, nào là bảo bà ấy quá đáng, làm mẹ sao có thể như vậy, không chịu tích đức. Hắn đi bên cạnh chẳng muốn lên tiếng, vẫn luôn lẳng lặng từ góc nghiêng ngắm nhìn cô, thầm nghĩ 'Người thì nhỏ mà khẩu khí lớn quá ha.'

"Con người chính là như vậy, không tức giận nữa." Hắn dùng cây quạt phe phẩy mấy cái, ý nói bớt nóng.

"Anh có thế không? Trọng nam khinh nữ ấy?"

"Ta là thích người đẹp, nam nữ không quan trọng."

Nghi ném ra một ánh mắt kỳ thị, ngài cũng quá tuỳ tiện rồi nha.

"Chẳng phải em còn đang mang dáng vẻ nam nhân đây sao, chỉ cần là em, ta đều có thể suy xét."

"Đừng mất công lên người tôi nữa, chúng ta không có khả năng đâu, vẫn là làm anh em tốt đi." Nghi khoác vai Chiêu Văn, vẻ mặt tình huynh đệ vững như núi Thái Sơn (đạp cái là đổ ¬‿¬).

"Coi như ta chưa nghe thấy em nói gì, giờ muốn đi đâu."

"Tôi không phải người ở đây, đặc biệt muốn đi thì chắc chỉ có Cấm Thành, nhưng thôi, nãy tôi có nghe Ngọc Khuê nói gánh hát Tiêu Gian đêm nay sẽ biểu diễn một vở chèo ở quán Hoành Thuỷ, cũng là lần diễn cuối ở kinh thành trước khi rời khỏi, chúng ta đợi tới lúc đó vừa hay đến xem, tôi chưa trực tiếp xem hát chèo bao giờ."

  "Còn muốn làm gì nữa." Cấm Thành ta sớm muộn gì cũng sẽ dẫn em vào.

  "Tới Bát Tràng có được không, ờm còn vườn đào Nhật Tân, hồ Dâm Đàm,..."

  Hai người quyết định tới làng gốm Bát Tràng trước, đương nhiên sẽ không có những hàng quán bày biện lung linh như thế kỷ 21, những ngôi nhà lợp mái rơm xếp san sát nhau, còn có khói từ lò nung không ngừng khuếch tán trong không khí, làng nghề truyền thống mà, ai ai cũng theo nghề làm gốm, nhà nào cũng nhìn thấy đôi ba sản phẩm bày ở phía trước. Ngó vào trong có thể thấy những đôi tay lấm lem đất sét lại vô cùng khéo léo tạo hình. Bên kia có một ông cụ ngồi vẽ hoa văn lên chiếc bình mới nung, bàn tay rõ là nhăn nheo đầy những vết đồi mồi nhưng uyển chuyển đến mức khó tin.

  Nghi không hiểu biết lắm về mỹ thuật, chỉ nhớ trong sách giáo khoa một hai năm trước từng miễn cưỡng liếc mắt qua, có một bài nói về vẻ đẹp hoa văn thời Trần. Lúc đó đọc cảm thấy khá là nhàm chán, mặc dù cho đến tận bây giờ tận mắt chiêm ngưỡng những món đồ đó, nói thật là cô vẫn chưa hiểu nó đẹp ở điểm nào, nhưng đẹp nhất, chắc là công đoạn tạo ra những đường nét này.

  Cô cũng thích nghe tiếng huyên náo nơi đây, không phải, tiếng huyên náo nơi kinh thành này, mọi ngóc ngách đều khiến cô yêu thích. Thích cái cách mọi người gọi nhau í ới, thích cái cách phiên chợ mỗi sáng tụ họp buôn bán, hay ráng chiều có người chờ cơm. Cô tự nhận mình hơi lão hoá về sở thích, rõ ràng còn rất trẻ nhưng lại thích những thứ thuộc về truyền thống cổ xưa.

  "Chúng ta có thể làm thử không?"

  "Nếu em không ngại đất sét dính đầy người thì có thể."

  Họ bước vào một căn nhà náo nhiệt nhất, cũng là nơi lớn nhất ở đây, ông chủ hình như là người quen của Chiêu Văn, chào đón niềm nở. Trong đó không chỉ có người nước Nam, thậm chí còn có vài người các nước phiên bang.

  "Gì chứ, mấy cái này làm đơn giản thôi mà." Cô xắn tay áo, chuẩn bị làm thử.

   3 phút sau...

  "Tôi thấy mọi người làm đơn giản lắm cơ mà, mẹ nó bắt tay vào lại muốn ném cục đất đi."

  "Chứ cậu nghĩ họ sống hơn cậu mấy chục năm để làm gì."

  Chiêu Văn ung dung ngồi bàn trà, dùng thái độ xem trò vui nhìn Nghi. Thực ra việc tạo hình gốm này nói quá khó thì cũng không đúng, làm mấy thứ đơn giản như cái bát không phải là không thể, nhưng nếu mới làm lần đầu thì phải mất một ít thời gian để học.

  "A, thành hình rồi."

  "Đây là cái gì."

  "Chậc, uổng cái danh công tử phong lưu của anh quá, bát uống rượu đó, nhìn không ra à."

  "Cái bát này rót đủ hai vò rượu của lão Tuyền đó, cậu làm to thế làm gì ( ̄▽ ̄)"

  "Lát vẽ lên cho dễ chứ sao."

  Chợt cô nhớ ra gì đó, quay lưng lại hí hoáy, không biết nặn ra thứ gì.

  "Nhờ ông chủ nung giúp hai vật này được không, anh không được nhìn lén."

  "Được rồi, đi rửa tay đi."

  Lúc cô quay lại đã không thấy hai vật đó đâu, hiển nhiên đã được mang đi nung rồi. Chỉ thấy Chiêu Văn cầm khăn tay, giúp cô lau nước, ngoài mặt Nghi chẳng có biểu hiện gì quá lớn, trong lòng lại sớm đã nổ bung bét, soft quá đi, sao lại dịu dàng đến mức này được cơ chứ.

  "Cảm ơn, cơ mà ông chủ ở đây là thuộc hạ của anh?"

  "Ồ, sao lại đoán thế?" Hắn cất khăn tay lại, hứng thú cùng chút ngạc nhiên.

  "Từ lúc bước vào, ông ta rõ ràng đón tiếp anh rất niềm nở, trong niềm nở có cung kính, chứng tỏ khả năng ông ấy biết anh là rất cao, nhưng từ đầu đến cuối một chữ cũng không đả động đến thân phận vương gia, trong làng, chỉ có căn nhà này là đông người qua lại nhất, có cả người nước ngoài, thông tin có thể nghe ngóng được cũng không ít, tôi chỉ đoán, người thông thạo ngôn ngữ như anh, mở ra một nơi như này không phải là không thể."

  "Suy luận vẫn còn kẽ hở, may cho em ta không muốn bắt bẻ."

  "Tức là người này có thể tin được?"

  "Ừ, em muốn làm gì."

  Nghi quay lại chỗ người chủ đang đứng, một người đàn ông nhỏ thó, nhưng lại toát ra vẻ vững vàng khó tin. Thì thầm gì đó, đợi được cái gật đầu khẳng định của ông rồi mới rời đi.
Không mang theo bất cứ thứ gì, bao gồm chiếc bát uống rượu xấu đau đớn khi nãy.

  "Em nói gì với hắn vậy?"

  "Tôi chỉ nhờ ông ấy giữ hộ một món đồ, 10 năm nữa, khoảng năm Giáp Tý nếu muốn anh có thể mang nó ra, cảm thấy hữu dụng thì có thể lấy ra xài. Nhất định phải đợi tới lúc đó hẵng tới lấy."

  "Còn lo xa tới mức đó?"

  "Đương nhiên, dù sao tôi cũng ăn nhờ ở đậu anh một thời gian, dù vật đó không phải quá to lớn hay quý giá gì, nhưng cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info