ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 27: Quan tâm

Laam0110

  "Lần trước không phải thúc nói muốn tới châu Hoan điều tra sao, ta có thể đi cùng không?"

  "Thái tử sao đột nhiên lại muốn tới đó vậy?"

  "Ta ở kinh thành quá lâu không ra ngoài rồi, chuyến này cũng muốn đi thăm cuộc sống nhân dân một chút."

  Nghi chỉ nghe lọt câu 'muốn tới châu Hoan', a, vậy là chuẩn bị không gặp anh ta nữa? Đi bao lâu, một tuần hay nửa tháng, hay vài tháng, nhỡ trong thời gian này cô quay về hiện đại thì sao, chẳng phải không còn cơ hội gặp nhau nữa à.

  Bất giác cô đưa tay định nắm lấy áo anh ta nhưng dừng lại kịp lúc, niệm kinh 9981 lần trong miệng, nhất định phải bình tĩnh. Từng tự nhủ nhất định không được để vướng bận quá nhiều, nếu không đến lúc chẳng nỡ rời đi.

  Có Nhân Tông ở đây cô không tiện mở miệng cho lắm, dù gì cũng là người lạ, chen vào cuộc nói chuyện của người khác thì có hơi vô duyên.

  "Cô gái kia của thúc đâu rồi, rảnh tay không đi tìm nàng ta sao?"

  'Cô gái' trong lời thái tử vẫn đang ngồi một bên lặng lẽ gỡ từng múi quýt ăn ngon lành, giật thót khi nằm không cũng dính đạn. Không phải Nghi ảo tưởng nhưng cô có một cảm giác rất chắc chắn, nhân vật trong lời của Nhân Tông là mình. Chiêu Văn biết thời cơ cũng đến rồi, bắt đầu trêu chọc. Lúc nói mắt còn cố tình liếc sang cô, đong đầy ý cười.

  "Nàng ấy không cần ta, sẵn sàng khen nữ nhân khác mà không chịu thừa nhận ta."

  "Hả!" Câu này của Nhân Tông chính là cảm thán trăm phần trăm đó, cảm thán loại thông tin này vượt quá sức tiếp thu của ngài ấy.

  'Thừa nhận cái con khỉ, tôi thừa nhận gì ngài, hả?'

  "Thượng hoàng hôm qua có nói, lúc nào thuận tiện, có thể dẫn về người gặp một chút."

  Múi quýt rơi xuống, nhẹ nhàng đáp đất. Gă... gặp... có phải là loại ý nghĩa mà cô đang nghĩ tới không.

  Nghi cúi xuống nhặt, ba hồn bảy vía đều đã bị câu đi hết, không chú ý lúc ngồi dậy đã đập đầu vào cạnh bàn lần nữa. Trọng điểm nó là bàn đá, và trọng điểm hơn nữa vị trí va chạm kì diệu lại đúng chỗ đầu đang sưng, cơn đau lại như thuỷ triều dâng lên khiến cô chóng mặt, đưa tay chạm vào, mẹ nó máu. Chảy máu rồi.

  "A..."

  Mặt Nghi còn chẳng khó coi bằng Chiêu Văn.

  "Thái tử thứ lỗi, tên nhóc này bị thương, ta giúp hắn băng bó chút, chuyện này cứ quyết vậy đi, có gì ta sẽ cho người báo cho ngươi sau."

Nghi dù đau đến ù ù cạc cạc cũng vẫn đủ tỉnh táo để hiểu tình hình này, ngài ấy lại vì mình mà bỏ thái tử ở lại... thật sự không biết nên làm thế nào. Vương tại sao lại đối tốt với mình như vậy, ngài ấy không phải... thích mình rồi?

Biết là giống ảo tưởng, à nên dùng hoang tưởng cho chính xác, chỉ là giác quan thứ 6 của con gái ai chẳng mơ hồ cảm thấy, huống chi Chiêu Văn còn không thèm kiêng dè có gì đều nói hết ra miệng. Nữ chính xuyên không đều dễ dàng có được cảm tình, đây là luật bất thành văn rồi, nhưng nhất định phải nhớ, số nữ nhân vị này buông lời tán tỉnh còn gấp mấy tuổi mình đó, có loại tính cách nào mà anh ta chưa gặp qua? Còn chưa kể mình nhan sắc chưa đến đâu, tài cán cũng không có gì, được cái giỏi làm màu, đây có thể coi là một ưu điểm lớn, và cũng là duy nhất.

"Anh bao giờ thì đi? Bao giờ về?"

"Ngồi im. Đi châu Hoan?" Chiêu Văn nhẹ nhàng dùng khăn thấm và rửa vết thương cho Nghi, phần đó đúng là có chút không nỡ nhìn. Tím bầm, vết rách cũng không nhỏ, lại còn bị tóc che đi, muốn cô không đau là chuyện không thể.

"Ừ."

"Qua ngày 23."

Nghi "à" một tiếng.

"Nếu đau thì nói một tiếng, ta sẽ nhẹ tay lại..."

"Đau." Anh còn chưa kịp dứt lời Nghi đã dứt khoát buông một câu như vậy, không phải do anh đột nhiên chạm vào mà đau, chỉ là cô rất muốn có ai dỗ dành một chút. Chắc là đập đầu đến mê sảng luôn rồi, cái gì cũng dám làm ra. "Đau thấy mồ luôn."

Nói thì nói thế chứ hắn cũng chẳng biết nên làm sao, trước nay chưa từng phải làm qua việc này, cũng không có kinh nghiệm dỗ trẻ, hắn chưa chọc vào vảy ngược của người ta là may rồi.

"Không sao, ta làm nhanh thôi, em cố chịu một chút."

"Cho tôi mượn cây quạt đó đi." Cô chỉ vào chiếc quạt xanh ngọc hắn giắt ở đai lưng.

Em ấy trước nay đều trẻ con thế này? Không, không có khả năng? Có phải đầu bị đập đến hỏng rồi không?

"Em nhìn, đây là số mấy?" Hắn giơ hai ngón tay trước mặt Nghi, quả nhiên ngứa đòn vẫn là ngứa đòn.

"Số hai, tôi đâu có mù, cũng chưa có phát điên." Cô khỉnh bỉ nhìn người kia. "À đúng rồi, cây quạt, anh đợi tôi một chút." Nghi lục tìm trong tủ, cuối cùng mới tìm thấy chiếc quạt có viên đá màu đỏ lựu kia.

"Sao em có cái quạt này." Mặt Chiêu Văn càng khó coi hơn, cô cứ nghĩ anh ngạc nhiên là vì không hiểu sao vật của Chiêu Quốc Vương lại ở trong tay mình, nhưng ngạc nhiên đến mức này thì hơi quá. "Em quen huynh ấy?"

"Mặt anh khó coi thế làm gì? Tôi không thể quen ngài ấy?"

"Em có biết cây quạt..." Anh nói đến đây thì ngừng không nói tiếp nữa, Nghi trước nay đều không nhìn sắc mặt người khác mà sống, nhưng người này là ngoại lệ, chỉ cần anh ấy nhíu mày một cái đủ khiến cô loạn cào cào trong lòng.

"Không trêu anh nữa, có một cô gái nhờ tôi gửi cho ngài ấy, nghe nói là đánh rơi."

Cuối cùng mặt cũng chịu giãn ra rồi, có phải mình sợ Chiêu Văn không.

"Để ta. Mà ta chưa nói với em đúng không, ta đưa em cùng tới châu Hoan."

"Tôi? Tại sao?"

"Phát triển tình cảm."

"..."

Chiêu Văn cười gian, hắn biết cô sớm đã không còn nhớ nữa. Đêm ở làng Chãi kì thực trước khi chìm vào giấc ngủ cô có nói thêm một câu, có lẽ vì ảnh hưởng từ câu nói trước đó mà hắn rất nhớ lời này, rằng 'Nguyện vọng hiện tại của tôi... muốn tiêu dao hồng trần.'

"Tôi không đi, nhìn mặt anh lưu manh lắm."

"Trong mắt em ta sở khanh như vậy hả."

"Cũng không đến mức đó, anh chỉ nửa sở khanh thôi, nửa còn lại là ngứa đòn."

"Thực ra trong hoàng thất có chút chuyện, cần ta đi điều tra."

"Dẫn theo tôi không thấy vướng tay hả."

"Em có thể khiến ta vướng tay cả đời, ta không ngại đâu."

"Xì...từ 'cả đời' đừng nói dễ thế. À, tôi nghe nói khi sinh ra anh có dòng chữ 'Chiêu Văn đồng tử' trên người, chuyện này là thật?"

  "Ừ. Muốn ta cho xem không?" Chậc, chậc, chậc, cái bản mặt lưu manh này, cô thầm cảm thán trong lòng.

  "Không cần, tôi không có hứng thú." À không, thực ra thì cũng hơi có hứng thú đấy, cái thân hình này đúng là khiến loại háo sắc như Nghi phải đỏ mắt thèm khát. Khẩu thị tâm phi là gì, chính là trong lòng thích muốn chết còn bày đặt.

   "Chiều nay anh có việc không, cùng tôi đi chơi đi." Nghi cầm cây quạt trong tay ngó qua ngó lại muốn đọc thử bài thơ trên đó có ý gì, có điều chẳng hiểu dù chỉ nửa chữ, bất giác ngỏ lời mời. Cũng phải lợi dụng chút gì đó trước khi quay về chứ, chưa chắc nửa đời còn lại còn có thể gặp ai như ngài.

  Chút tâm tư nhỏ này của Nghi làm gì có chuyện Chiêu Văn không nhìn ra, tư vị đúng là khó tả, chắc gọi là... hết sức vui vẻ đi.

  "Hạ Huyền Nghi."

  "Hả? Làm ơn đừng gọi cả họ tên tôi ra có được không đại gia, da gà da vịt nổi hết cả lên rồi." Cô giật mình suýt đánh rơi cây quạt trên tay, vội gập gọn rồi để lên bàn. Thứ này mà hỏng thì có bán hết nội tạng đi cũng không đền nổi.

  "Em có phải động tâm với ta rồi không?"

  Chiêu Văn cúi thấp người xuống để ngang tầm mắt cô, khiến Nghi trong hoàn cảnh chưa chuẩn bị gì mà bị động nhìn thẳng vào mắt anh trong giây lát.

  Bùm... tiếng nổ cực lớn trong đầu, hiệu quả có thể sánh ngang với bom Napalm, oxi xung quanh như bị rút cạn, khiến người ta ngạt thở.

  Khí nóng dồn từ chân lên đến đỉnh đầu, đỏ bừng cả người.

  "Không, không dám. Tôi chưa có cái lá gan động tâm với anh."

  "Là vậy sao." Giọng anh kéo dài ở chữ cuối, nghe rõ ràng là trêu chọc, ta hơn em bao tuổi chứ, chút suy nghĩ của em ta còn đoán không ra.

  Các cụ mình ngày xưa có câu gì, 'Họa vô đơn chí, phước bất trùng lai', thấy không, do kinh nghiệm cả đấy. Cảnh này vừa hay được nàng vũ nữ kia bắt gặp, cô gái nhỏ lần đầu chứng kiến tình huống này mắt chữ A miệng chữ O. Hay lắm, về phủ được mấy ngày số lần bị hiểu lầm xếp đủ hai bàn tay.

  "Xin phép..." hít một hơi thật sâu, nàng vẫn khí tụ đan điền mà gõ cửa.

  "A... cô có việc gì không." Nghi cơ hồ muốn quỳ rụp xuống cảm tạ nàng ấy, đến thật đúng lúc, vừa hay cứu một mạng người.

  "Không biết khi nãy cậu ngã có làm sao không nên ta hỏi thăm quản gia phòng của cậu."

  "Ta không sao, không cần lo."

  "Cảm tạ cậu đã đỡ cho ta, cũng thành thật xin lỗi, không biết nên báo đáp thế nào."

  "Lấy thân báo đáp có được không?" Mắt Nghi cong thành một đường ngả ngớn "...cô đẹp như vậy, ta không ngại đâu."

  Một người bị trêu đến đỏ mặt, một người bị chọc tức đến đen mặt.

  "Mới bao lớn, phong lưu cái gì chứ." Chiêu Văn trầm giọng, mặc dù hắn biết mình là người không có tư cách nói câu này nhất.

  "Ta tên Ngọc Khuê, là người của gánh hát Tiêu Gian. Sau này nếu cần giúp đỡ, cậu cứ việc mở lời, chỉ cần có thể ta nhất định không từ chối."

  "Tên xứng với người, tên đẹp người càng đẹp hơn."

  "Không nói nữa, ngủ đi, chiều ta đưa nhóc ra ngoài chơi." Anh xua xua tay ý bảo cô biết điều mà rút mấy lời thiếu đứng đắn đó lại trước khi bị cưỡng chế im lặng.

  Ngọc Khuê theo sau vương ra khỏi phòng, vẫn chưa tiếp thu hết được loại tình huống này, có điều đâu đó... cảm thấy có chút thú vị. Khi nãy vương gia có phải ghen khi nàng nói chuyện với cậu ấy không. Hơn nữa vị vương nổi tiếng phong lưu này, đối với cậu nhóc kia càng thập phần sủng ái, khi được mời tới phủ nàng đúng là có nuôi chút hy vọng biết đâu có thể lọt vào mắt ngài, giờ xem ra là không thể rồi.

  Tuy có hơi ngoài dự đoán, nhưng nghĩ lại cũng không mâu thuẫn lắm. Kinh thành đều đồn con trai thứ 6 của Thái Tông là một vị gặp ai cũng có thể ngỏ lời chòng ghẹo được, khiến bao nữ nhân nhớ thương, lại dường như chưa từng động chạm đến các nàng, lời nói chỉ là chóp lưỡi đầu môi. Cũng nghe nói vì là con út nên nhận toàn bộ nuông chiều từ các huynh lớn, nếu ngài đúng thật là có sở thích... ừm... với nam nhân, chắc họ cũng sẽ dung túng mà chấp nhận thôi.

  "Tiểu thư Ngọc Khuê, mong cô đừng để ý đến mấy lời tên nhóc kia nói, khi nãy bị đập thêm lần nữa vào bàn đá, đầu óc có hơi bị hỏng nhẹ. Ta có công chuyện không tiện tiếp đãi cô, nếu có chuyện có thể hỏi quản gia, không cần khách sáo."

  "Tạ ơn vương gia. À... ừm..."

  "Cô còn có chuyện gì sao?"

  "Chúc ngài... thuận lợi ở bên ý trung nhân."

P/S: Ultr tui đã quay về rồi đây 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co