ZingTruyen.Info

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 25: Học trò

Laam0110

  Nghi hiện tại mang vẻ ngoài của một thiếu niên 16,17 tuổi có tên Hoàng Lục. Đương nhiên đã lỡ nói là tuổi trẻ tài cao, đâm lao thì phải theo lao, sáng ngày đều phải bày cái vẻ mặt ham học ra cho thiên hạ thấy, à không, chỉ là cho cái phủ này thấy thôi.

  Nói nghe hơi quá nhưng phủ Chiêu Văn đến con gà mái còn không có chứ đừng nói đến nữ nhân. Ngẩng mặt thấy thị vệ mặt sắt bất biến giữa thiên hạ vạn biến cúi đầu thấy mấy lão nô bộc già sớm tối chơi chim nuôi cá. Chẳng thấy dính dáng gì đến một chút uy nghiêm hơn nữa chào hỏi vị Trần Nhật Duật kia rất tự nhiên. Buổi chiều hôm qua khi anh ấy từ bên ngoài trở về, người nô già tên Nguyễn Tản chậm rãi bước ra cửa đón khiến Nghi có ảo giác hình như khá giống ông nội đón cháu trai về nhà. Đương nhiên lễ không thể phế, lễ trong vương phủ là người này nhường người kia một chút, dù là bề tôi hay chủ nhân vẫn ngầm tuân theo phép tắc trên dưới, kính già yêu trẻ. Điều này khiến Nghi khá là thích thú.

  Sau bao ngày quẹo qua lựa lại, ấy vậy mà Đỗ Vỹ chọn trúng Lý Quán để bái sư, cô cũng ngạc nhiên thấy rõ, trùng hợp đến vậy sao.

  "Nhưng bái thì bái mình đi, mắc gì lôi cả tôi theo."

  "Chị... à huynh tưởng tôi muốn? Là vương gia nói nhất định phải kéo huynh theo."

  Cái tên đó...

  "Nhưng con mẹ nó bây giờ mới có cuối canh Dần, đến con gà trống của Lý Quán còn chưa chắc đã dậy đâu, cần gì hành mình hành người như vậy."

  "Huynh nhìn thử tôi coi có ai dậy sau giờ Dần hay không."

  Nghi lập tức câm nín, tuy trời chưa có hửng sáng nhưng trên dưới vương phủ đã dậy từ lâu, đang quét sân dọn dẹp đôi chút. Không khí vốn nên tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng ai oán của kẻ chưa bao giờ dậy trước 10h trưa vào ngày nghỉ.

  "Tôi đi cùng cậu làm gì chứ. Dù sao tôi cũng chẳng ở bao..." Nghi chợt cứng họng vì thấy Chiêu Văn vốn đang tản bộ buổi sáng nhàn hạ nhíu mày rất chặt, đành cắn nát mấy câu chữ định phun ra nuốt lại về bụng.

  "Mặc ấm vào." Anh gỡ tấm áo choàng mỏng trên vai mình xuống khoác lên người cô, bỏ lại một câu nhẹ bẫng rồi bước về phía nhà chính chẳng quay đầu lại.

  Không để ý rằng xung quanh có rất nhiều người, ai cũng chứng kiến hành động này, dưa cũng đã dọn sẵn rồi không ăn thì hơi phí.

  Phòng Lý Quán là một căn buồng trong phủ, đằng trước có một cái cây lớn ra hoa màu tím sậm, bên dưới đặt một bàn trà đan bằng tre và một chiếc chõng. Hình như kiểu bài trí này Nghi bắt gặp đến lần thứ 2 rồi, sân sau Hương Quán chẳng phải cũng như thế này sao.

  Trái với lúc Nghi lớn giọng, anh ta từ sớm đã dậy pha trà kê bàn, còn đang ngồi thảnh thơi ngắm phong cảnh.

  "Con chào thầy." Đỗ Vỹ lễ phép cúi đầu, tay còn vỗ cô một cái ý bảo chị cũng chào đi. Nghi thì vốn chẳng có ý định nhận thầy, theo phép tắc cúi chào nhưng không thành khẩn đến mức như cậu ta. Cho đến khi nhìn thấy chồng sách...

  "Vỹ, Lục, vương gia đã giao hai đứa cho Lý Quán ta, ta không thể coi là nhân tài tự cổ chí kim nhưng những thứ có thể dạy nhất định ta sẽ làm hết sức. Hai đứa đều chuẩn bị tinh thần đi."

  Ơ...

  Bằng một cách vi diệu nào đó, Nghi thật sự đã ngồi trên chõng tay cầm cuốn sách toàn những nét ngang dọc vượt ngoài tầm nhận biết của mình mơ hồ nghe giảng bài.

  Ủa!!!!!!!!!! Mình đang làm cái gì vậy!!!!!

  Cái này là cái gì, tôi đâu có định đi thi trạng nguyên, cũng không có hứng thú thơ ca, khả năng cảm thụ văn học chưa âm đã là chiếu cố lắm rồi, lý nào xuyên không về lại phải ngồi đây.

  Nghi len lén muốn bỏ chạy lại nghe tiếng đét một phát, moá, cây thước ở đâu ra vậy.

  "Lục, con muốn đi đâu."

  Vị Lý Quán này cũng chẳng phải dạng vừa, hôm trước rõ ràng còn không nói nên lời với Nghi mà hôm nay...khả năng thích ứng với hoàn cảnh thực đã thành tiên.

  "Tôi..."

  "Hử..."

  "Cháu..."

  "..."

  "Con muốn đi rót ly nước."

  "Đâu ra cái lệ đang học muốn lẻn ra ngoài rót nước vậy hả."

  'Lệ tôi đặt ra' Nghi cơ hồ muốn gào ầm lên. Thực sự rất buồn ngủ, bây giờ còn chưa đến 6h sáng. Cô nghi ngờ tên nhóc kia mắc chứng cuồng ngược, sao có thể ngồi đọc răm rắp đám sách dày gấp mấy lần da mặt của mình như vậy.

  "Tôi nhất định cần học?"

  "Con nói xem."

  Lần trước gặp nhau rõ ràng còn khách khí lắm mà, sao trở mình một cái thành sư đồ hờ giọng anh ta lại như hơn mình đến ba bốn chục tuổi vậy.

  "Lệnh của người kia?"

  Ánh mắt của Lý Quán đúng kiểu Ta nói không phải thì con có tin không.

  "Thôi được rồi, học thì học." Cô không phủ nhận sự chống đối của mình với Trần Nhật Duật càng ngày càng giảm. Nhiều khi còn cảm thấy sự chống đối ít ỏi này vốn từ lúc đầu đã không tồn tại rồi. Có lẽ do ngưỡng vọng người đó một thời gian quá dài, dài đến mức cho dù người ta có làm bất cứ điều gì, bản thân cũng chỉ có nghi ngờ đôi chút sau đó chắc chắn sẽ hoàn toàn tán thành. Bởi vì không nỡ đi trái với lời mà người nói ra, không nỡ khiến người phải nhíu mày dù là rất nhẹ.

  Trước tiên là học những nét cơ bản nhất, từ nét ngang đến nét phẩy, một nét Lý Quán rất nhân từ cho cô luyện khoảng 1 trang giấy. Sâu sắc cảm thấy mình đã quay về làm đứa trẻ lớp 1, cái ngày mà giáo viên cầm tay dạy viết nắn nót từng con chữ đầu đời, chỉ có cảm giác hồi hộp ngày đó là không trở về nữa.

  Lần đầu cô tận mắt được nhìn thấy có người mài mực. Trên mặt bàn bày ra nghiên mực, một ít nước lã đựng trong tách nhỏ và mực thỏi. Lý Quán rất bình tĩnh, không một động tác thừa, có vẻ đã quá quen, nhẹ nhàng rót một chút nước lên nghiên đều đều chậm rãi mà mài. Từng chút mực đen nhánh xuất hiện, bằng một cách nào đó thực sự rất hút mắt người nhìn, hoặc có thể chỉ hút lấy sự chú ý của Nghi.

  "Tôi, à, con có thể làm thử hay không?"

  "Được chứ."

  Lần đầu tận tay được mài mực, mắt Nghi sáng rỡ, giống như đây là một công việc vô cùng tuyệt vời.

  Hình ảnh ông đồ già trong thơ của Vũ Đình Liên cũng thế này? Một tấm giấy đỏ rực, một nghiên mực đen huyền cùng đôi ba câu đối đẹp đẽ. Nghi cười khe khẽ, có những thứ cho dù qua bao năm tháng, vẫn luôn giữ cho mình vẻ đẹp nguyên sơ nhất.

  Khoảnh khắc Nghi đặt bút xuống viết nét chữ đầu tiên, lịch sử cũng đồng thời được viết thêm đôi dòng xa lạ.

  "Aaaaaaa, buổi sáng của tôi, vậy mà bị mấy trang giấy này nhấn chìm." Cô quăng mình trên chiếc chõng. Hiện tại vốn dĩ là một tên nhóc, nắng ban trưa chiếu lên mái tóc ngắn tạo thành một mảng ấm áp dịu dàng. Liếc sang trái thấy trán Đỗ Vỹ đang nhăn lại rất chặt nên thuận miệng hỏi một câu"Cậu sao vậy?"

  Mắt Đỗ Vỹ không rời khỏi trang sách "Chữ này tôi chưa gặp bao giờ, có lẽ đợi thầy ra rồi hỏi."

  "Đưa tôi xem...Trung dung kỳ chí hỹ hồ! Dân tiển năng cửu hỹ?"

  "Huynh đọc được?"

  Chỉ là đọc được mà thôi, còn nghĩa thì hoàn toàn bó tay. Giống như là trong 4 kĩ năng thì có nghe, nói và đọc là vận hành bình thường còn viết thì trực tiếp bỏ qua vậy.

  "Sách Trung dung, của Khổng Tử?"

  "Phải. Luận ngữ, Đại học và Mạnh Tử tôi đều thuộc rồi, cuốn Trung dung này trước đây không được đọc, là thầy đưa cho tôi."

  "Cứ từ từ mà hành xác, tôi không quản." Nghi gối lên hai tay, tuy miệng có châm chọc nhưng thực tâm rất khâm phục, cũng rất cảm khái, người xưa đều học những thứ này sao, cũng quá trâu bò đi.

  Cô dùng tấm áo choàng sáng nay của Chiêu Văn trưng dụng thành chăn, chùm kín từ đầu đến chân nhắm mắt an tĩnh mà ngủ. Mùi tre thoang thoảng cùng âm thanh lật sách của cậu thiếu niên kia, loáng thoáng nghe được tiếng người hầu trên dưới vương phủ, ngửi được mùi gạo nấu cơm trưa, trong vài giây ngắn ngủi cô nhớ đến đám Lan nhưng nhanh chóng quên mất và chìm vào cơn mộng mị.

  Cô nhìn thấy những thửa ruộng bạt ngàn lúa chín vàng ươm, tạo thành từng đợt sóng theo làn gió, thấy cánh rừng xanh thẳm xung quanh là tiếng chim chóc ngân dài, thấy bãi biển trong vắt phản chiếu màu trời rộng lớn.

  "Dậy thôi, tới giờ cơm rồi."

  Có người xoa đầu gọi Nghi dậy, giọng nói còn mang theo tia không đành.

  "A" Giây phút vừa mở mắt, cô thoáng quên rằng mình đang ở năm 1275, cứ ngỡ đang được đánh thức sau một giấc mơ rất dài, mà trong giấc mơ đó xuất hiện một vài người đã trở thành kí ức khó quên nhất đời này, cùng một người trở thành chấp niệm không thể từ bỏ.

Chiếc áo tuột từ trên đầu cô xuống, để lộ gương mặt ngơ ngác, đột nhiên mắt cô mờ hẳn đi, chính là cái kiểu người phía trước gương mặt dường như bị nhoè, mơ mơ hồ hồ không rõ ngũ quan nhưng tất cả chỉ diễn ra trong một giây ngắn ngủi rồi lại quay về bình thường. Nghĩ lại hơn 1 tháng qua cũng có vài lần tình trạng này xảy ra, chỉ không rõ ràng như lần này mà thôi.

"Em sao thế?"

"Không, tôi không sao, tới giờ cơm rồi?"

"Ừ, dậy thôi, sáng nay ta thấy em không ăn gì, giờ đói lắm rồi phải không, chúng ta đi ăn."

  Hôm nay mới là ngày Chiêu Văn chính thức giới thiệu cô cho mọi người trong phủ, những ngày qua đều bận dọn đồ và làm quen. Họ đều ngồi đợi hai người trong sảnh chính, rất đông nhưng không phải đều là người Việt, có người Tống, người Hồi hột, vài người dân tộc. Giữa nhiều người thế này cô đúng là có chút ngại, bất giác lùi lại vài bước.

  "Tôi có thể về phòng không... tôi không thích nhiều người, ờm, có chút ngại."

  Chiêu Văn nhướn mày, vẻ mặt kiểu 'Cô nhóc này biết ngại?'

  "Tôi biết anh đang nghĩ cái gì, mặt tôi dày nhưng không đến mức đấy được không."

  Hắn tự nhiên bật cười một chút vì nhận ra hình như hai người bọn họ ở một mức độ nào đó khá là hiểu nhau. Hắn có thể nhìn ra Nghi bình thường suy nghĩ cái gì, cảm xúc ra sao, em ấy cũng có thể nhìn ra hắn nghĩ thứ gì trong đầu.

  "Không sao, bọn họ đều sống trong phủ, không sớm thì muộn em cũng đều phải gặp, bây giờ có ta bên cạnh không phải tốt hơn sao."

  "Có anh bên cạnh mới lo đấy."

  Nói thì nói thế cô vẫn bước chân vào sảnh, ngồi cạnh anh ta.

  Mọi người nâng rượu muốn chào đón, ai ai cũng niềm nở cả, được cái cô không biết uống rượu chỉ đành cười cười cho qua.

  "Vị tiểu huynh đệ đây, huynh gặp được Chiêu Văn Vương âu cũng là cái duyên, nếu đến rồi thì chúng ta đều là anh em."

  'Vâng, duyên, duyên này tôi đỡ không nổi.' Cô cười khinh bỉ, nhìn sang người bên cạnh cũng đang rót từng ly rượu, theo thói quen nhắc nhở, không phải có ý muốn quản gì anh cả mà
bởi vì Nghi thường quen nhắc bố như vậy trong những bữa liên hoan.

  "Uống ít thôi."

  Bàn tay đang đưa ly rượu lên môi của anh dừng hẳn, chẳng biết nên uống tiếp hay bỏ xuống nữa, sau cùng vẫn là đặt ly rượu lại chiếu. Mà Nghi lúc này bắt đầu như cá gặp nước ngồi nói nhảm cũng mấy người kia không để ý đến hành động nhỏ của người ngồi bên cạnh.

  "Cậu nói cậu là người ở đâu, khi nãy tôi nghe không rõ."

  "Tôi từ nhỏ bị người ta vất trước cổng chùa, sau lưu lạc nay đây mai đó, lần trước khi đang đi kiếm ăn ở lộ Bắc Giang thì tình cờ gặp vương, nhờ vương thương dân như con ban cho tôi ân tình, chịu đưa tôi về phủ cưu mang." Nghi nói phét như thật vậy, lúc đến đoạn 'thương dân như con' còn hơi ngừng lại, khả năng là muốn bồi thêm câu 'có cái rắm'.

  "À à, thì ra là như vậy. Chúng tôi cũng là nhờ ân huệ của vương mà có nơi ăn ở chứ cũng chẳng biết làm thế nào." Người nói chuyện là một nam nhân người Tống, nghe nói bọn họ đều được học ngôn ngữ của Đại Việt ở đây.

  "Cậu tên là gì vậy?"

  "Hoàng Lục."

  Có tiếng phụt, cô nhìn sang thấy Bính và Dương Toàn đang ngồi bên đó, biểu cảm một lời khó nói hết. Cũng phải, chỉ có hai người họ đi theo tên này lúc hắn hoá trang, đương nhiên bọn họ cũng sẽ biết đến cái tên Hoàng Lục.

  "Tên cậu khá hay đó chứ, ai đặt cho vậy."

  "Ngày nhỏ tôi không có tên, trên đường lang thang gặp lão thầy bói già, nói nếu đặt tên như vậy tương lai chắc chắn không giàu cũng sang, tiền tiêu không hết. Từ đó liền lấy cái tên này."

  Chiêu Văn im lặng ngồi nghe cô nói vớ vẩn, thi thoảng gặp ít thức ăn cho Nghi, không nhịn được buồn cười, em nghĩ ra cái kịch bản này từ bao giờ vậy.

  Người hầu đứng xung quanh, bằng hữu ngồi cùng, ai cũng đều để ý thấy cử chỉ cùng biểu cảm của , thầm nghĩ 'Quan hệ hai người này tốt đến mức vương gia tự tay gắp thức ăn cho cậu ta hay sao.' Vốn đã đang kì lạ, còn thấy vị này huých tay, cười bảo "Đừng nói nữa, ăn đi không nguội mất." Cậu trai 'Hoàng Lục' kia lại ngoan ngoãn nghe theo, bắt đầu động đũa, kết thúc cuộc nói chuyện.

  Từ giây phút đó, một tin đồn lớn bắt đầu nhen nhóm trong não quần chúng ăn dưa.



P/S: Hôm qua mình mới thi xong, giờ mới có thời gian viết, trí tưởng tượng thật sự sắp bay cao bay xa mất rồi 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info